Bất Phụ Vinh Quang, Bất Phụ Em
Chương 22: Hãy làm những gì em muốn

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cố Trầm không hiểu về đàn piano, nhưng nhìn thấy khách khứa vỗ tay tán thưởng đêm nay, anh có thể hiểu được Giản Tang Du chơi piano rất giỏi.

Trước khi kết hôn, Cố Trầm biết Giản Tang Du thường xuyên ra ngoài biểu diễn và thi đấu. Nhưng sau khi kết hôn, Cố Trầm không hiểu vì sao cô ấy dừng lại và sống như một người bình thường.

Giản Tang Du hơi ngạc nhiên khi Cố Trầm nói bàn luận về cuộc sống nhưng lại nói mấy cái này với cô, càng kinh ngạc hơn nữa là Cố Trầm trực tiếp đề nghị cô nên tìm một công việc mà mình yêu thích.

Cô thích gì?

Đàn piano sao?

Chưa chắc.

Trước kia, cô thật sự rất thích đàn piano, nhưng sau này thì không.

Sau năm mười sáu tuổi, thủ đoạn duy nhất để cô lấy lòng ba mẹ chính là đàn piano, cô đoạt được giải, được mời tham gia biểu diễn piano ở các sự kiện long trọng. Lúc đó đây là điều duy nhất cô có thể khiến ba mẹ cảm thấy tự hào.

Cho nên, sau mười sáu tuổi, tình yêu của cô dành cho piano đã không còn trong sáng nữa, cô đã đánh mất đi ý định ban đầu của mình.

Công việc?



Công việc mình yêu thích sao? Giản Tang Du không biết mình thích cái gì.

“Làm việc mà em muốn à?” Giản Tang Du có chút mờ mịt, điều cô muốn chính là ly hôn với Cố Trầm sau đó dựa vào đàn piano để nuôi sống bản thân.

Nhưng mà anh ấy không muốn ly hôn, nên bây giờ cô không muốn làm chuyện gì khác.

“Em có ước mơ không? Có mong muốn gì không?” Vẻ mặt ngỡ ngàng của Giản Tang Du không thể giấu khỏi ánh mắt của Cố Trầm, vì vậy Cố Trầm đã hỏi theo cách khác.

Có ước mơ không?

Đã từng có, nhưng sau này không còn nữa.

Có mong muốn gì không?

Vẫn có, nhưng chưa bao giờ dám thử.

Người còn sống, ai không có ước mơ? Ai không có mong muốn? Nhưng thực tế mọi người đều cất giấu những chuyện này rất cẩn thận.

“Đã có thì hãy làm đi.” Cố Trầm nói.

Giọng nói của Cố Trầm rất mạnh mẽ, chỉ một câu nói, hãy làm đi, vậy mà thực sự đã nhen nhóm lên ngọn lửa trong trái tim của Giản Tang Du một lần nữa.



“Công việc gì cũng được sao?” Có một tia hy vọng và mong chờ lóe lên trong đôi mắt của Giản Tang Du, cô hỏi rất cẩn thận, thử cũng cẩn thận.

“Với điều kiện không vi phạm pháp luật, không trái với đạo đức thì có thể.” Đây là câu trả lời của Cố Trầm.

Căn phòng không lớn, bóng đèn vàng ấm áp được treo trên vách tường, nhưng giờ phút này, dường như ánh sáng của đèn không rực rỡ bằng đôi mắt của cô.

Cố Trầm nhìn đôi mắt sáng ngời của Giản Tang Du, chỉ với một thay đổi nhỏ như vậy, dường như Giản Tang Du trở nên rất sống động. Lúc Cố Trầm nhìn thì cảm thấy rất kinh ngạc.

“Cố Trầm, đây là anh nói đó.” Giản Tang Du cười rạng rỡ nhìn Cố Trầm: “Em cũng có một ước mơ đã giấu kín nó mười năm nay! Cảm ơn anh đã cho em sự can đảm, em muốn thực hiện nó!”

Giản Tang Du có chút nịnh nọt muốn lấy lòng, chủ động đứng dậy pha thêm trà cho Cố Trầm, theo đó lòng dũng cảm tăng lên không ít.

“Cố Trầm, em không coi hôn nhân là một trò đùa, sau khi em suy xét cẩn thận mới quyết định ly hôn. Anh cũng nên suy nghĩ thật kỹ đề nghị này của em, em cảm thấy sẽ không mất quá nhiều thời gian để anh đồng ý.”

Cố Trầm nhớ lần cuối cùng anh nhìn thấy Giản Tang Du cười như thế này là lâu lắm rồi. Lúc đó cô mặc đồng phục học sinh và mang theo cặp sách nhảy nhót gọi Khương Hưng cùng đi đến trường.

Hôm nay, Giản Tang Du đã hoàn toàn lật đổ mọi ấn tượng của Cố Trầm về Giản Tang Du từ trước đến nay. Lúc này, cuối cùng Cố Trầm cũng có thể xác nhận, tất cả dáng vẻ ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ của cô chỉ là giả vờ.

Vợ của anh giấu diếm không có chút sơ hở, đến cả anh cũng bị lừa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương