Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh
-
Chương 55: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [55]
Một tháng sau, vụ án Hồng Đạt cuối cùng cũng có kết quả.
Một tháng này, không biết có phải có người cố ý tung tin hay không mà vụ án sụp đổ công trình đè chết công nhân này trở thành tin cực hot, từ đầu phố tới cuối ngõ, ai ai cũng biết, nhóm truyền thông cũng chú ý mỗi ngày, nói khoa trương một chút thì chính là toàn bộ mọi người đều chờ đợi phán quyết.
Trước ngày xét xử, Hà Tử Tường lên mạng xem tin tức, biết hôm sau là ngày xử vụ án Hồng Đạt, bất quá cậu không tính toán tới tòa án xem trực tiếp, cũng không để nó ảnh hưởng tới cuộc sống của mình, vẫn ăn uống ngủ nghỉ bình thường.
Sáng hôm sau, Hà Tử Tường tới gian trà nước rót nước thì nhìn thấy tiêu đề ‘thủ phạm vụ bất động sản Hồng Đạt sụp lở bị tống giam’ to tổ chảng trên mặt báo thì hơi khựng lại, đi qua, cầm tờ báo lên.
Từng chữ từng chữ xem qua, bởi vì cảnh sát nắm giữ chứng cứ xác thực, hơn nữa Lâm Tuấn cũng nhận nội, chủ động thú nhận những chuyện mình đã làm, tích cực phối hợp với cảnh sát nên vụ án cũng không gặp phải trở ngại gì khó khăn.
Điểm khó khăn duy nhất là thẩm lý và phán xét, sau khi thẩm phán tuyên án, Lâm Tuấn không phục, đề nghị chống án, sau khi xét xử lần hai, bản án vẫn được giữ như cũ. Sau khi phiên tòa kết thúc, Lâm Tuấn nói với phóng viên mình sẽ tiếp tục chống án.
Hà Tử Tưởng xem xong, cũng quên việc muốn qua đây rót nước, trực tiếp cầm cái cốc rỗng quay về phòng làm việc, mở máy tính, tìm kiếm tin tức về phiên tòa hôm qua. Lâm Tuấn hồn bay phách lạc bị áp giải ra khỏi tòa án, so với một tháng trước, gã tiều tụy hơn rất nhiều, cũng gầy hẳn đi, trạng thái tinh thần không tốt lắm, lúc đối diện với máy quay, cũng chỉ máy móc trả lời vài câu rồi lên xe cảnh sát rời đi.
Hà Tử Tường còn nhìn thấy một người khá quen thuộc, Giang Lâm Nhi.
So với lần gặp gỡ ở chợ, không biết vì lo lắng cho Lâm Tuấn hay lo cho bản thân, sắc mặt vốn hồng hào giờ trở nên tái nhợt, gò má phúng phính lõm xuống, vành mắt thâm đen, hiển nhiên gần nhất ngủ không ngon.
Lúc này trên màn hình, Giang Lâm Nhi đứng phía sau Lâm Tuấn, hai mắt hơi đỏ lên, nhìn Lâm Tuấn bị cảnh sát áp giải, đột nhiên hét lớn: “Lâm Tuấn, mày là đồ lừa đảo!”
Một tiếng hét này hệt như sấm sét giữa trời quang, khoảng sân trống trải bên ngoài tòa án lập tức bùng nổ, nhóm phóng viên đồng loạt bu tới vây quanh Giang Lâm Nhi.
Giang Lâm Nhi giống như không hề nhìn thấy máy quay đang chỉa về phía mình, chỉ đắm chìm trong thế giới bản thân, nghĩ tới những hành vi lừa đảo của gã ta, ngọn lửa giận liền phừng lên hừng hực: “Lâm Tuấn, mày là đồ lừa đảo, mày…”
Giang Lâm Nhi chỉ tay, ngón tay run run vì tức giận: “Mày hại tao cửa nát nhà tan, còn lừa hết tiền của tao, mau trả tiền lại cho tao, trả nhà lại cho tao!”
Lúc này có phóng viên tiến tới, hỏi Giang Lâm Nhi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Giang Lâm Nhi cứ như không nghe thấy, bước tới trước mặt Lâm Tuấn, ánh mắt đỏ hồng trừng to: “Mày hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt tao, mê hoặc tao, nói mình là ông chủ, rõ ràng chỉ là một nhà thầu xây dựng nhỏ xíu, còn dám nói yêu tao, rõ ràng chỉ vì tiền mà thôi. Mày tiếp cận tao cũng vì muốn Hà Tử Tường giúp mày nhờ vả Lý Duệ, chỉ có tao ngu si tin tưởng mày, còn giao ra hết tài sản, nào ngờ mày…”
Đối mặt với lên án của Giang Lâm Nhi, Lâm Tuấn ban đầu chỉ lạnh lùng không muốn trả lời, chẳng qua nghe tới khúc sau thì cười nhạo một tiếng: “Giang Lâm Nhi, cô có lầm không, tôi mê hoặc cô khi nào, tôi có bảo cô ly hôn à, tôi có bảo cô đưa tiền cho tôi à? Tôi chẳng nói gì cả, đều là cô cam tâm tình nguyện. Còn có, bản thân dâm đãng không biết xấu hổ leo lên giường của tôi, một con điếm mà muốn lập đền thờ trinh tiết, còn dám rống mỏ bảo tôi hại cô tan cửa nát nhà, nếu không phải trong lòng có tư tâm, cô làm sao dám vứt bỏ Hà Tử Tường, không danh không phận chạy theo tôi?”
“Giang Lâm Nhi, đừng có đổ hết tội lỗi lên đầu người khác, trước tiên hãy tự nhìn lại bản thân mình đi. Tôi thực sự cảm thấy may mắn cho Hà Tử Tường, may mà ly hôn với cô…” Lâm Tuấn phun ra một tràng, hoàn toàn không bận tâm Giang Lâm Nhi có mất thể diện hay không.
Kỳ thực, Lâm Tuấn cũng bực bội không thôi, gã nào biết mọi chuyện sẽ phát triển tới nước này, bản thân sao lại trở thành tù tội cơ chứ!?
Rõ ràng gã đã tính toán hết thảy, tuyệt đối không thành vấn đề, chỉ cần trốn tránh một thời gian chờ chuyện này lắng xuống là xong. Nào ngờ ngày đó vừa mới ôn tồn với Giang Lâm Nhi một phen, đang định ra phòng khách hút thuốc thì đột nhiên có người tới gõ cửa, gã cũng không nghĩ nhiều, đi qua mở cửa…
Đoạn thời gian bị tạm giam, Lâm Tuấn cứ suy nghĩ rốt cuộc là phạm sai lầm ở đâu, rõ ràng trước kia chưa từng phát sinh tình huống này, đều có thể an toàn tránh đi, sao lần này lại hỏng bét hết cả?
Sau đó, gã nghe nói có người mật báo với cảnh sát, Lâm Tuấn nghĩ trái nghĩ phải cũng không rõ rốt cuộc là ai hiểu rõ tất cả những gì mình làm như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một người phù hợp, chính là Giang Lâm Nhi.
Trước đó, Giang Lâm Nhi tìm tới, nói mình đã ly hôn với Hà Tử Tường. Lâm Tuấn quả thực hoảng sợ không thôi, gã nghĩ, con ngốc này cư nhiên buông tha một gia tình tốt đẹp, đồng thời lại nghĩ, bên Hà Tử Tường, bất đi chiếc thang Giang Lâm Nhi này, gã làm thế nào liên hệ với Hà Tử Tường cùng Lý Duệ.
Nghĩ tới đây, Lâm Tuấn không khỏi thầm mắng Giang Lâm Nhi ngu xuẩn, thành sự thì ít thất bại thì nhiều.
Nhưng lúc Giang Lâm Nhi nói thích gã, muốn kết giao với gã (lúc này Giang Lâm Nhi biết Lâm Tuấn đã chia tay với cô bạn gái cũ), suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Lâm Tuấn là Giang Lâm Nhi điên rồi, vứt bỏ một người đàn ông thành đạt như Hà Tử Tường để tới bên gã!? Bất quá, lúc nghe nói sau khi ly hôn, Giang Lâm Nhi có được sáu mươi vạn tiền mặt thì đầu óc gã lập tức xoay chuyển.
Gã đang cố gắng tìm kiếm nhà đầu tư nhưng xoay mãi mà không có ai chịu bỏ ra số tiền lớn, tuy sáu mươi vạn không lớn nhưng ít ra cũng là tiền mặt, hơn nữa ít hay nhiều thì cũng là một miếng thịt, so với húp canh với xương vẫn tốt hơn.
Vì thế, Lâm Tuấn vốn không cao hứng lập tức xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ, mỉm cười thực chân thành thực sáng lạn, thực chân thành nói lời yêu thương, dỗ dành Giang Lâm Nhi cam tâm tình nguyện giao sáu mươi vạn kia cho mình, lúc quay người, Lâm Tuấn lập tức chuyển tiền vào tài khoản của mình, cũng bắt đầu kinh doanh.
Ngay lúc Lâm Tuấn cảm thấy hết thảy đều thuận lời thì có chuyện xảy ra, công trường xảy ra chuyện, lại còn làm chết người.
Khoảnh khắc nhận được tin, Lâm Tuấn lập tức thu dọn hành lý bỏ trốn. Lâm Tuấn biết, mặc kệ chuyện lần này có liên quan tới số vật liệu của mình hay không, Hồng Đạt nhất định sẽ tra rõ, đến khi đó sẽ tra ra vật liệu có vấn đề, vì thế gã nhanh chóng chuồn trước.
Trốn ở trong nhà, thông qua TV cùng mạng internet xem xét tình thế, có không ít lần gã tức giận tới chửi má nó, thực không hiểu Hồng Đạt rốt cuộc nghĩ thế nào mà làm lớn chuyện, lại còn để người nhà của người bị nạn tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông.
Quăng chút tiền cho bọn chúng câm miệng, tiếp đó im lặng hòa giải với gã, những chuyện thế này không phải phải giấu diếm mới tốt à, sao càng nháo càng lớn như vậy.
Thế nhưng Hồng Đạt hoàn toàn không hành động như Lâm Tuấn suy đoán, bọn họ căn bản cứ để mặt tất cả, thấy chuyện nháo lớn cũng không can ngăn, hoàn toàn không có ý tưởng giải quyết riêng, ngược lại kiên quyết điều tra ra sự thật dưới sự chứng kiến của công chúng.
Gã không biết đã mắng đám quản lý cao cấp của Hồng Đạt biết bao nhiêu lần, thế nhưng gã cũng không ngờ, ngọn lửa này lại bén lên người mình.
Càng nghĩ thì càng cảm thấy, người biết rõ chỗ ẩn thân cùng thân phận thực sự chỉ có mình Giang Lâm Nhi ở bên cạnh gã hơn tháng nay.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm Tuấn nhìn về phía Giang Lâm Nhi tăng thêm vài phần phẫn hận: “Giang Lâm Nhi, con khốn này, không ngờ mày cư nhiên lại bán đứng tao, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”
Nghe những lời ngoan độc của Lâm Tuấn, Giang Lâm Nhi tức giận tới phát run, những lời kia cứ như lột trần cô trước mặt công chúng, những việc riêng tư cùng những vết thương đau đớn từng chút từng chút lõa lồ, trắng trợn phơi bày ra, không chừa lại chút thể diện nào.
Quá ủy khuất cùng nhục nhã, từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống, Giang Lâm Nhi không biết sau này mình phải làm thế nào, bị Lâm Tuấn bêu xấu trước mặt bàn dân thiên hạ như vậy…
“Lâm Tuấn, mày sẽ chết không tử tế, làm chuyện xấu thì không có kết cục tốt đâu, mày nhất định phải chịu ác báo.” Giang Lâm Nhi hung hăng rống to, sau đó lau nước mắt bỏ đi.
Hà Tử Tường thờ ơ nhìn hết thảy, đối với kết cục này, mặc dù có chút đáng buồn nhưng lại không hề đáng thương, con đường này là Giang Lâm Nhi tự mình lựa chọn, có hậu quả như vậy, cô phải tự đối mặt. Giang Lâm Nhi nên trưởng thành.
Về phần Lâm Tuấn, khóe miệng Hà Tử Tường cong lên, nhìn Lâm Tuấn bị áp giải lên xe cảnh sát, nghĩ lại, có lẽ tối nay nên bảo anh khui chai rượu đỏ năm 82 ăn mừng đi.
Sau khi tan tầm, Hà Tử Tường ở phòng làm việc chờ Cố Hướng Bồi, nghĩ xem lát nữa nên mở miệng thế nào để anh khui chai rượu mang từ Pháp về kia. Dù sao, nó là một trong số rượu quý của anh, mà lý do thì khó nói, quả thực có chút khó khăn mà.
Hà Tử Tường ngồi trên xe, dùng dư quang khóe mắt liếc về phía Cố Hướng Bồi, phát hiện tâm tình đối phương có vẻ không tệ, khóe miệng luôn mang theo ý cười, vì thế quyết định nắm bắt thời cơ, mở miệng: “Anh, tối nay chúng ta uống chút rượu đi?”
“Tốt.” Cố Hướng Bồi gật gật đầu, không chút do dự đáp ứng.
“Anh, em muốn uống chai 82 kia.” Hà Tử Tường nói ra mục đích cuối cùng.
“Tốt!” Cố Hướng Bồi gật gật đầu, lại không chút do dự đáp ứng.
Hà Tử Tường trừng to mắt, dễ dàng đáp ứng vậy a: “Anh, em nói chính là bình rượu năm 82 kia a.” Không xác định hỏi lại lần nữa.
“Ừ, anh biết.” Hà Tử Tường hỏi lại làm Cố Hướng Bồi không khỏi quay qua nhìn cậu một cái, nhìn thấy ánh mắt không dám tin của cậu thì mỉm cười: “Anh khi nào nói không cho em uống đâu?”
“Nhưng mà, anh rõ ràng rất thích chai rượu kia, em thường xuyên thấy anh chà lau nó…” Hà Tử Tường ngẫu nhiên nhìn thấy Cố Hướng Bồi ôn nhu ngồi lau chai rượu kia, không biết còn tưởng anh là một người si mê sưu tầm rượu.
Đứa ngốc, chai rượu kia vốn mua cho em. Cố Hướng Bồi không trả lời, chỉ quay qua nhìn cậu thật sâu, hai năm trước, có một lần hai người cùng uống rượu, uống uống một hồi thì Hà Tử Tường đột nhiên mở miệng: “Anh, anh nói xem loại rượu đỏ năm 82 có thực sự tốt như vậy không? Giá cao như vậy a?”
Khi đó Hà Tử Tường có chút say, lắc lư rượu đỏ trong chiếc cốc chân dài, say khướt hỏi.
“Muốn thử không?” Cố Hướng Bồi chỉ hơi say thôi, nghe thấy Hà Tử Tường hỏi thì cười cười hỏi lại.
“Ừm, có chút tò mò, muốn thử xem sao. Loại rượu đắt tiền như vậy rốt cuộc thế nào, có phải ngọt hơn loại rượu bình thường hay không.” Hà Tử Tường nói xong thì hớp cạn ly rượu, sau đó, ngã gục xuống.
Cố Hướng Bồi chỉ đành đứng dậy, ôm Hà Tử Tường về giường, cởi giày, lấy khăn tới lau mặt, sau đó ngồi xuống bên giường, ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cậu mà lẩm bẩm: “Em muốn thử thì chờ lần sau đi Pháp, anh mang một chai về cho em, được không?”
Đáp lại anh chỉ có tiếng hít thở khe khẽ của Hà Tử Tường.
Sau đó, đợi đến khi Cố Hướng Bồi từ pháp mang về chai rượu đỏ 82 kia thì Hà Tử Tường vừa vặn đề nghị chuyện kết hôn với Giang Lâm Nhi, mà chai rượu này cũng không thể đưa đi.
… …
Cố Hướng Bồi ở trong bếp chuẩn bị cơm tối, Hà Tử Tường thì ở phòng khách từ tủ rượu lôi ra chai rượu đỏ năm 82 kia, khui nắp, lấy hai chiếc ly chân dài, rót rượu.
Chỉ chốc lát sau, Cố Hướng Bồi đã làm xong, bưng thức ăn từ phòng bếp đi ra, Hà Tử Tường cũng chạy vào bếp bưng phụ, hai người phối hợp bày mâm dọn chén.
Tâm tình Hà Tử Tường hiển nhiên không tồi, còn chưa bắt đầu ăn cơm đã nâng ly rượu kính Cố Hướng Bồi: “Anh, em kính anh.”
Tâm tình Cố Hướng Bồi cũng không tệ, bưng ly rượu lên, cùng Hà Tử Tường chạm cốc rồi uống một ngụm, mà Hà Tử Tường thì trực tiếp uống một hơi cạn sạch, thực phóng khoáng.
Cố Hướng Bồi vốn muốn căn cản phương pháp uống rượu của Hà Tử Tường, bất quá nghĩ tới gì đó, liền mỉm cười bỏ qua, dù sao cũng hiếm có một lần thả ga như vậy, sau này không viện lý do này nữa là được.
Một tháng này, không biết có phải có người cố ý tung tin hay không mà vụ án sụp đổ công trình đè chết công nhân này trở thành tin cực hot, từ đầu phố tới cuối ngõ, ai ai cũng biết, nhóm truyền thông cũng chú ý mỗi ngày, nói khoa trương một chút thì chính là toàn bộ mọi người đều chờ đợi phán quyết.
Trước ngày xét xử, Hà Tử Tường lên mạng xem tin tức, biết hôm sau là ngày xử vụ án Hồng Đạt, bất quá cậu không tính toán tới tòa án xem trực tiếp, cũng không để nó ảnh hưởng tới cuộc sống của mình, vẫn ăn uống ngủ nghỉ bình thường.
Sáng hôm sau, Hà Tử Tường tới gian trà nước rót nước thì nhìn thấy tiêu đề ‘thủ phạm vụ bất động sản Hồng Đạt sụp lở bị tống giam’ to tổ chảng trên mặt báo thì hơi khựng lại, đi qua, cầm tờ báo lên.
Từng chữ từng chữ xem qua, bởi vì cảnh sát nắm giữ chứng cứ xác thực, hơn nữa Lâm Tuấn cũng nhận nội, chủ động thú nhận những chuyện mình đã làm, tích cực phối hợp với cảnh sát nên vụ án cũng không gặp phải trở ngại gì khó khăn.
Điểm khó khăn duy nhất là thẩm lý và phán xét, sau khi thẩm phán tuyên án, Lâm Tuấn không phục, đề nghị chống án, sau khi xét xử lần hai, bản án vẫn được giữ như cũ. Sau khi phiên tòa kết thúc, Lâm Tuấn nói với phóng viên mình sẽ tiếp tục chống án.
Hà Tử Tưởng xem xong, cũng quên việc muốn qua đây rót nước, trực tiếp cầm cái cốc rỗng quay về phòng làm việc, mở máy tính, tìm kiếm tin tức về phiên tòa hôm qua. Lâm Tuấn hồn bay phách lạc bị áp giải ra khỏi tòa án, so với một tháng trước, gã tiều tụy hơn rất nhiều, cũng gầy hẳn đi, trạng thái tinh thần không tốt lắm, lúc đối diện với máy quay, cũng chỉ máy móc trả lời vài câu rồi lên xe cảnh sát rời đi.
Hà Tử Tường còn nhìn thấy một người khá quen thuộc, Giang Lâm Nhi.
So với lần gặp gỡ ở chợ, không biết vì lo lắng cho Lâm Tuấn hay lo cho bản thân, sắc mặt vốn hồng hào giờ trở nên tái nhợt, gò má phúng phính lõm xuống, vành mắt thâm đen, hiển nhiên gần nhất ngủ không ngon.
Lúc này trên màn hình, Giang Lâm Nhi đứng phía sau Lâm Tuấn, hai mắt hơi đỏ lên, nhìn Lâm Tuấn bị cảnh sát áp giải, đột nhiên hét lớn: “Lâm Tuấn, mày là đồ lừa đảo!”
Một tiếng hét này hệt như sấm sét giữa trời quang, khoảng sân trống trải bên ngoài tòa án lập tức bùng nổ, nhóm phóng viên đồng loạt bu tới vây quanh Giang Lâm Nhi.
Giang Lâm Nhi giống như không hề nhìn thấy máy quay đang chỉa về phía mình, chỉ đắm chìm trong thế giới bản thân, nghĩ tới những hành vi lừa đảo của gã ta, ngọn lửa giận liền phừng lên hừng hực: “Lâm Tuấn, mày là đồ lừa đảo, mày…”
Giang Lâm Nhi chỉ tay, ngón tay run run vì tức giận: “Mày hại tao cửa nát nhà tan, còn lừa hết tiền của tao, mau trả tiền lại cho tao, trả nhà lại cho tao!”
Lúc này có phóng viên tiến tới, hỏi Giang Lâm Nhi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Giang Lâm Nhi cứ như không nghe thấy, bước tới trước mặt Lâm Tuấn, ánh mắt đỏ hồng trừng to: “Mày hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt tao, mê hoặc tao, nói mình là ông chủ, rõ ràng chỉ là một nhà thầu xây dựng nhỏ xíu, còn dám nói yêu tao, rõ ràng chỉ vì tiền mà thôi. Mày tiếp cận tao cũng vì muốn Hà Tử Tường giúp mày nhờ vả Lý Duệ, chỉ có tao ngu si tin tưởng mày, còn giao ra hết tài sản, nào ngờ mày…”
Đối mặt với lên án của Giang Lâm Nhi, Lâm Tuấn ban đầu chỉ lạnh lùng không muốn trả lời, chẳng qua nghe tới khúc sau thì cười nhạo một tiếng: “Giang Lâm Nhi, cô có lầm không, tôi mê hoặc cô khi nào, tôi có bảo cô ly hôn à, tôi có bảo cô đưa tiền cho tôi à? Tôi chẳng nói gì cả, đều là cô cam tâm tình nguyện. Còn có, bản thân dâm đãng không biết xấu hổ leo lên giường của tôi, một con điếm mà muốn lập đền thờ trinh tiết, còn dám rống mỏ bảo tôi hại cô tan cửa nát nhà, nếu không phải trong lòng có tư tâm, cô làm sao dám vứt bỏ Hà Tử Tường, không danh không phận chạy theo tôi?”
“Giang Lâm Nhi, đừng có đổ hết tội lỗi lên đầu người khác, trước tiên hãy tự nhìn lại bản thân mình đi. Tôi thực sự cảm thấy may mắn cho Hà Tử Tường, may mà ly hôn với cô…” Lâm Tuấn phun ra một tràng, hoàn toàn không bận tâm Giang Lâm Nhi có mất thể diện hay không.
Kỳ thực, Lâm Tuấn cũng bực bội không thôi, gã nào biết mọi chuyện sẽ phát triển tới nước này, bản thân sao lại trở thành tù tội cơ chứ!?
Rõ ràng gã đã tính toán hết thảy, tuyệt đối không thành vấn đề, chỉ cần trốn tránh một thời gian chờ chuyện này lắng xuống là xong. Nào ngờ ngày đó vừa mới ôn tồn với Giang Lâm Nhi một phen, đang định ra phòng khách hút thuốc thì đột nhiên có người tới gõ cửa, gã cũng không nghĩ nhiều, đi qua mở cửa…
Đoạn thời gian bị tạm giam, Lâm Tuấn cứ suy nghĩ rốt cuộc là phạm sai lầm ở đâu, rõ ràng trước kia chưa từng phát sinh tình huống này, đều có thể an toàn tránh đi, sao lần này lại hỏng bét hết cả?
Sau đó, gã nghe nói có người mật báo với cảnh sát, Lâm Tuấn nghĩ trái nghĩ phải cũng không rõ rốt cuộc là ai hiểu rõ tất cả những gì mình làm như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một người phù hợp, chính là Giang Lâm Nhi.
Trước đó, Giang Lâm Nhi tìm tới, nói mình đã ly hôn với Hà Tử Tường. Lâm Tuấn quả thực hoảng sợ không thôi, gã nghĩ, con ngốc này cư nhiên buông tha một gia tình tốt đẹp, đồng thời lại nghĩ, bên Hà Tử Tường, bất đi chiếc thang Giang Lâm Nhi này, gã làm thế nào liên hệ với Hà Tử Tường cùng Lý Duệ.
Nghĩ tới đây, Lâm Tuấn không khỏi thầm mắng Giang Lâm Nhi ngu xuẩn, thành sự thì ít thất bại thì nhiều.
Nhưng lúc Giang Lâm Nhi nói thích gã, muốn kết giao với gã (lúc này Giang Lâm Nhi biết Lâm Tuấn đã chia tay với cô bạn gái cũ), suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Lâm Tuấn là Giang Lâm Nhi điên rồi, vứt bỏ một người đàn ông thành đạt như Hà Tử Tường để tới bên gã!? Bất quá, lúc nghe nói sau khi ly hôn, Giang Lâm Nhi có được sáu mươi vạn tiền mặt thì đầu óc gã lập tức xoay chuyển.
Gã đang cố gắng tìm kiếm nhà đầu tư nhưng xoay mãi mà không có ai chịu bỏ ra số tiền lớn, tuy sáu mươi vạn không lớn nhưng ít ra cũng là tiền mặt, hơn nữa ít hay nhiều thì cũng là một miếng thịt, so với húp canh với xương vẫn tốt hơn.
Vì thế, Lâm Tuấn vốn không cao hứng lập tức xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ, mỉm cười thực chân thành thực sáng lạn, thực chân thành nói lời yêu thương, dỗ dành Giang Lâm Nhi cam tâm tình nguyện giao sáu mươi vạn kia cho mình, lúc quay người, Lâm Tuấn lập tức chuyển tiền vào tài khoản của mình, cũng bắt đầu kinh doanh.
Ngay lúc Lâm Tuấn cảm thấy hết thảy đều thuận lời thì có chuyện xảy ra, công trường xảy ra chuyện, lại còn làm chết người.
Khoảnh khắc nhận được tin, Lâm Tuấn lập tức thu dọn hành lý bỏ trốn. Lâm Tuấn biết, mặc kệ chuyện lần này có liên quan tới số vật liệu của mình hay không, Hồng Đạt nhất định sẽ tra rõ, đến khi đó sẽ tra ra vật liệu có vấn đề, vì thế gã nhanh chóng chuồn trước.
Trốn ở trong nhà, thông qua TV cùng mạng internet xem xét tình thế, có không ít lần gã tức giận tới chửi má nó, thực không hiểu Hồng Đạt rốt cuộc nghĩ thế nào mà làm lớn chuyện, lại còn để người nhà của người bị nạn tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông.
Quăng chút tiền cho bọn chúng câm miệng, tiếp đó im lặng hòa giải với gã, những chuyện thế này không phải phải giấu diếm mới tốt à, sao càng nháo càng lớn như vậy.
Thế nhưng Hồng Đạt hoàn toàn không hành động như Lâm Tuấn suy đoán, bọn họ căn bản cứ để mặt tất cả, thấy chuyện nháo lớn cũng không can ngăn, hoàn toàn không có ý tưởng giải quyết riêng, ngược lại kiên quyết điều tra ra sự thật dưới sự chứng kiến của công chúng.
Gã không biết đã mắng đám quản lý cao cấp của Hồng Đạt biết bao nhiêu lần, thế nhưng gã cũng không ngờ, ngọn lửa này lại bén lên người mình.
Càng nghĩ thì càng cảm thấy, người biết rõ chỗ ẩn thân cùng thân phận thực sự chỉ có mình Giang Lâm Nhi ở bên cạnh gã hơn tháng nay.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm Tuấn nhìn về phía Giang Lâm Nhi tăng thêm vài phần phẫn hận: “Giang Lâm Nhi, con khốn này, không ngờ mày cư nhiên lại bán đứng tao, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”
Nghe những lời ngoan độc của Lâm Tuấn, Giang Lâm Nhi tức giận tới phát run, những lời kia cứ như lột trần cô trước mặt công chúng, những việc riêng tư cùng những vết thương đau đớn từng chút từng chút lõa lồ, trắng trợn phơi bày ra, không chừa lại chút thể diện nào.
Quá ủy khuất cùng nhục nhã, từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống, Giang Lâm Nhi không biết sau này mình phải làm thế nào, bị Lâm Tuấn bêu xấu trước mặt bàn dân thiên hạ như vậy…
“Lâm Tuấn, mày sẽ chết không tử tế, làm chuyện xấu thì không có kết cục tốt đâu, mày nhất định phải chịu ác báo.” Giang Lâm Nhi hung hăng rống to, sau đó lau nước mắt bỏ đi.
Hà Tử Tường thờ ơ nhìn hết thảy, đối với kết cục này, mặc dù có chút đáng buồn nhưng lại không hề đáng thương, con đường này là Giang Lâm Nhi tự mình lựa chọn, có hậu quả như vậy, cô phải tự đối mặt. Giang Lâm Nhi nên trưởng thành.
Về phần Lâm Tuấn, khóe miệng Hà Tử Tường cong lên, nhìn Lâm Tuấn bị áp giải lên xe cảnh sát, nghĩ lại, có lẽ tối nay nên bảo anh khui chai rượu đỏ năm 82 ăn mừng đi.
Sau khi tan tầm, Hà Tử Tường ở phòng làm việc chờ Cố Hướng Bồi, nghĩ xem lát nữa nên mở miệng thế nào để anh khui chai rượu mang từ Pháp về kia. Dù sao, nó là một trong số rượu quý của anh, mà lý do thì khó nói, quả thực có chút khó khăn mà.
Hà Tử Tường ngồi trên xe, dùng dư quang khóe mắt liếc về phía Cố Hướng Bồi, phát hiện tâm tình đối phương có vẻ không tệ, khóe miệng luôn mang theo ý cười, vì thế quyết định nắm bắt thời cơ, mở miệng: “Anh, tối nay chúng ta uống chút rượu đi?”
“Tốt.” Cố Hướng Bồi gật gật đầu, không chút do dự đáp ứng.
“Anh, em muốn uống chai 82 kia.” Hà Tử Tường nói ra mục đích cuối cùng.
“Tốt!” Cố Hướng Bồi gật gật đầu, lại không chút do dự đáp ứng.
Hà Tử Tường trừng to mắt, dễ dàng đáp ứng vậy a: “Anh, em nói chính là bình rượu năm 82 kia a.” Không xác định hỏi lại lần nữa.
“Ừ, anh biết.” Hà Tử Tường hỏi lại làm Cố Hướng Bồi không khỏi quay qua nhìn cậu một cái, nhìn thấy ánh mắt không dám tin của cậu thì mỉm cười: “Anh khi nào nói không cho em uống đâu?”
“Nhưng mà, anh rõ ràng rất thích chai rượu kia, em thường xuyên thấy anh chà lau nó…” Hà Tử Tường ngẫu nhiên nhìn thấy Cố Hướng Bồi ôn nhu ngồi lau chai rượu kia, không biết còn tưởng anh là một người si mê sưu tầm rượu.
Đứa ngốc, chai rượu kia vốn mua cho em. Cố Hướng Bồi không trả lời, chỉ quay qua nhìn cậu thật sâu, hai năm trước, có một lần hai người cùng uống rượu, uống uống một hồi thì Hà Tử Tường đột nhiên mở miệng: “Anh, anh nói xem loại rượu đỏ năm 82 có thực sự tốt như vậy không? Giá cao như vậy a?”
Khi đó Hà Tử Tường có chút say, lắc lư rượu đỏ trong chiếc cốc chân dài, say khướt hỏi.
“Muốn thử không?” Cố Hướng Bồi chỉ hơi say thôi, nghe thấy Hà Tử Tường hỏi thì cười cười hỏi lại.
“Ừm, có chút tò mò, muốn thử xem sao. Loại rượu đắt tiền như vậy rốt cuộc thế nào, có phải ngọt hơn loại rượu bình thường hay không.” Hà Tử Tường nói xong thì hớp cạn ly rượu, sau đó, ngã gục xuống.
Cố Hướng Bồi chỉ đành đứng dậy, ôm Hà Tử Tường về giường, cởi giày, lấy khăn tới lau mặt, sau đó ngồi xuống bên giường, ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cậu mà lẩm bẩm: “Em muốn thử thì chờ lần sau đi Pháp, anh mang một chai về cho em, được không?”
Đáp lại anh chỉ có tiếng hít thở khe khẽ của Hà Tử Tường.
Sau đó, đợi đến khi Cố Hướng Bồi từ pháp mang về chai rượu đỏ 82 kia thì Hà Tử Tường vừa vặn đề nghị chuyện kết hôn với Giang Lâm Nhi, mà chai rượu này cũng không thể đưa đi.
… …
Cố Hướng Bồi ở trong bếp chuẩn bị cơm tối, Hà Tử Tường thì ở phòng khách từ tủ rượu lôi ra chai rượu đỏ năm 82 kia, khui nắp, lấy hai chiếc ly chân dài, rót rượu.
Chỉ chốc lát sau, Cố Hướng Bồi đã làm xong, bưng thức ăn từ phòng bếp đi ra, Hà Tử Tường cũng chạy vào bếp bưng phụ, hai người phối hợp bày mâm dọn chén.
Tâm tình Hà Tử Tường hiển nhiên không tồi, còn chưa bắt đầu ăn cơm đã nâng ly rượu kính Cố Hướng Bồi: “Anh, em kính anh.”
Tâm tình Cố Hướng Bồi cũng không tệ, bưng ly rượu lên, cùng Hà Tử Tường chạm cốc rồi uống một ngụm, mà Hà Tử Tường thì trực tiếp uống một hơi cạn sạch, thực phóng khoáng.
Cố Hướng Bồi vốn muốn căn cản phương pháp uống rượu của Hà Tử Tường, bất quá nghĩ tới gì đó, liền mỉm cười bỏ qua, dù sao cũng hiếm có một lần thả ga như vậy, sau này không viện lý do này nữa là được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook