Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh
-
Chương 40: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [40]
‘Anh nào phải như lời đồn mà có thể đoán được lòng em, trò chơi điên cuồng nào cũng phải có người chấp nhận sao, người khác có nói gì, anh đều không quan tâm, anh có yêu em hay không, hãy cứ để thời gian trả lời…. dốc hết toàn lực chỉ để được ở bên nhau, anh có yêu em hay không, cứ yêu đi rồi sẽ hiểu lòng nhau’ tiếng chuông ‘yêu lâu sẽ thấy được tấm lòng’ reo vang đãnh gảy bầu không khí im lặng mà áp lực trong xe, Cố Hướng Bồi hoàn hồn, kinh ngạc lấy điện thoại trong túi ra, trên màn hình là chữ ‘nhà’ chói lóa, chấn động.
Cố Hướng Bồi nhấn nghe máy: “Mẹ.”
“Hướng Bồi a, sao còn chưa tới, còn bao lâu nữa con?” Bà Cố ngồi trên sô pha, tay cầm ống nghe, vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ trên tường, đồng thời chú ý động tĩnh ngoài cửa: “Món cá con thích mẹ đã hấp xong rồi, sườn kho tàu cũng sắp xong, con về nhà là có thể ăn ngay.”
“Mẹ.” Hốc mắt Cố Hướng Bồi hơi cay cay, cổ họng ngứa ngứa, mũi cũng nghẹn lại, tất cả cảm xúc mà anh đè nén cả ngày nay, thương tâm, thống khổ, áy náy, hết thảy hết thảy đều bị hai câu nói của mẹ làm bùng phát, lan tỏa khắp toàn thân, làm khoảnh khắc này anh cảm thấy bản thân thực yếu ớt. Nhưng Cố Hướng Bồi vẫn phải đè nén, không có cách nào phóng xuất: “Công ty bất ngờ có chuyện, tối nay con phải tăng ca, không thể về nhà được.”
Cố Hướng Bồi không dám về nhà, anh không dám dùng trạng thái lúc này đối mặt với ba mẹ, anh sợ mình nhịn không được mà nói ra tiếng lòng, còn kéo cả Tử Tường hoàn toàn không hay biết gì vào chuyện này, anh không muốn để tình cảm của mình trắng trợn phơi bày trước mặt Tử Tường như vậy, thực hèn mọn mà nhục nhã.
Mặc kệ làm gì, đối mặt với điều gì, Cố Hướng Bồi là người luôn chuẩn bị kĩ càng, là một bác thợ săn chờ bộc phát sức mạnh chứ không phải một chàng trai trẻ lỗ mãng xúc động.
“Không thể về à?” Bà Cố có chút thất vọng, từ sau khi dọn ra ngoài, mỗi tuần con trai chỉ về nhà một lần. Làm cha mẹ luôn hi vọng con cái có thể ở bên cạnh bầu bạn, bất quá nó phải bận rộn làm việc, bọn họ hiểu được nhưng vẫn có chút thất vọng: “Thế được rồi, con nhớ đừng làm việc khuya quá, công việc quan trọng thế nào cũng không bằng sức khỏe, nhớ phải ăn cơm, đừng bận quá mà quên luôn nha con…”
Bà Cố cằn nhằn dặn dò, trong lòng biết rõ con trai sớm đã tự lập, có năng lực chăm sóc bản thân. Bất quá cho dù lớn thế nào, trong lòng cha mẹ con cái vẫn là con cái, là đứa con bé bỏng, vĩnh viễn cần mình lo lắng.
“Dạ… dạ, vâng… con biết.” Mỗi câu bà Cố căn dặn, Cố Hướng Bồi đều đáp ứng, trong căn hộ trên lấu bà Cố tha thiết quan tâm, trong xe, Cố Hướng Bồi gật gù vâng dạ.
Cúp máy, Cố Hướng Bồi ngẩng đầu, cố xóa tan đi cảm giác cay xè trong mắt, nửa ngày, Cố Hướng Bồi một lần nữa gọi điện, hẹn Chương Nghi ra ngoài uống rượu.
… …
Hà Tử Tường phẫn nộ nhìn Giang Lâm Nhi nằm trên giường bệnh, Giang Lâm Nhi quay mặt đi không nhìn cậu, nằm im trên giường, tỏ rõ thái độ kiên quyết của mình.
Giang Lâm Nhi không chịu cho con bú, cho dù không phải bản thân không có sữa!
Hà Tử Tường thực tức giận, mặc kệ là ai cũng biết sữa mẹ là an toàn và tốt nhất cho sự phát triển của trẻ nhỏ. Thế nhưng, Giang Lâm Nhi thân làm mẹ lại cự tuyệt uy sữa cho con, cô ta…
Hà Tử Tường đứng ngoài cửa phòng trẻ sơ sinh, nhìn bà Hà cầm bình sữa đút Hà Thần, đứa nhỏ vì chấp nhất của Giang Lâm Nhi mà đói bụng tới giờ, gào khóc tới suýt thở không nổi. Nhìn thân nhìn nhỏ bé, gương mặt vì khóc mà đỏ ửng của con trai, Hà Tử Tường đưa tay lên che mắt, cậu nghĩ, đời trước cho dù Giang Lâm Nhi che dấu bệnh tình, cho dù Giang Lâm Nhi muốn cậu sớm chết đi để có thể hạnh phúc bên Lâm Tuấn, muốn nhanh chóng chiếm đoạt gia sản, nhưng đối với Hà Thần, cô ta vẫn thực lòng yêu thương, dù sao đây cũng là đứa con cô ta dứt ruột sinh ra.
Trước kia, cậu chỉ mãi suy tư liệu Lâm Tuấn có đối xử tốt với con trai hay không, có ngược đãi nó hay không, thế nhưng hiện giờ cậu lại phát hiện mình đã sai, quá sai.
Tỉnh thân trong mắt Giang Lâm Nhi hoàn toàn không là gì, cô ta chỉ nghĩ cho bản thân, hiện giờ Giang Lâm Nhi có thể vì lý do như vậy cự tuyệt cho con bú thì sau này, còn gì mà cô ta không dám.
Bảy ngày sau, Giang Lâm Nhi xuất viện.
Một tháng sau, Hà tử Tường cùng bà Hà tổ chức tiệc đầy tháng cho Hà Thần.
Khách mời là một số đồng nghiệp công ty, Cố gia cùng bạn bè thân thiết, mọi người vui vẻ ở đại sảnh khách sạn xem đoạn phim mà Hà Tử Tường quay Hà Thần suốt một tháng nay, chỉ có những người thực thân thiết mới có thể lên phòng gặp bé con.
Giang Lâm Nhi không tham dự, cô cùng con trai chờ trong phòng, đón tiếp những vị khách vào xem bé. Bất quá lúc này Giang Lâm Nhi có chút bất an, bởi vì đêm nay Lâm Tuấn sẽ tới.
Lúc chuẩn bị thiệp mời, Giang Lâm Nhi có nói ra vài người muốn mời, trừ bỏ vài cô bạn gái, còn một người bạn nam, chính là Lâm Tuấn.
Trước đó, vừa sinh không lâu thì Lâm Tuấn liền nhắn tin qua chúc mừng, Giang Lâm Nhi thực vui vẻ, những ngày nhàm chán lại đau đớn trên giường bệnh, may mà có tin nhắn của Lâm Tuấn bầu bạn.
Giang Lâm Nhi muốn xuống lầu, bất quá vừa nãy bà Hà vừa vặn đi ra ngoài mà trong phòng vẫn còn thân nhân bằng hữu tới xem bảo bảo nên cô không thể bỏ đi.
Thầm nghĩ, lát nữa bà Hà quay lại, cô phải lập tức giao đứa nhỏ cho bà rồi thoát thân.
Giang Lâm Nhi cảm thấy thực phiền, có một đứa con thực phiền phức, một chút cũng không tự do tự tại, vốn đã gò bó rồi, sinh con xong lại càng tệ hơn, hoàn toàn bị bó buộc, hơn nữa còn chỉ có thể hoạt động trong căn phòng bé xíu. Ở cữ suốt một tháng, Giang Lâm Nhi suýt chút nữa đã nghẹn tới phát hỏng, cả ngày nằm trên giường, không thể tắm, không thể gội đầu, không thể ra gió, không thể cái này, không thể cái kia, cái gì cũng không thể.
Làm Giang Lâm Nhi không thể tiếp nhận chính là còn hạn chế tiếp xúc các sản phẩm điện tử! Giang Lâm Nhi phẫn nộ, có ý gì chứ, sinh con xong phải ở cữ một tháng, thời gian dùng điện thoại còn bị hạn chế, đừng có đùa, không có điện thoại cô làm sao liên hệ với Lâm Tuấn.
Đó cũng là lần đầu tiên Giang Lâm Nhi cùng bà Hà bạo phát mâu thuẫn. Bà Hà bảo Giang Lâm Nhi hạn chế dùng di động, bởi vì các sản phẩm điện tử đều có phóng xạ, đứa nhỏ ngủ ngay bên cạnh, sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Giang Lâm Nhi không chịu, nằm cữ một tháng thực nhàm chán, còn không cho dùng điện thoại, cô làm sao chịu được, hơn nữa, bởi vì không thể ra ngoài, di động trở thành phương thức liên lạc duy nhất của cô cùng Lâm Tuấn. Chuyện này, Giang Lâm Nhi kiên quyết không nhượng bộ.
Hai bên đều kiên trì, bà Hà lần đầu tiên tức giận đến vậy, bà cảm thấy con dâu thực không hiểu chuyện, rốt cuộc có biết phóng xạ sẽ ảnh hưởng thế nào đối với cơ thể mình cùng đứa con hay không?
Bà Hà tức giận muốn đoạt lấy điện thoại của Giang Lâm Nhi, không để con dâu tiếp tục nghịch điện thoại nữa. Mà Giang Lâm Nhi cũng thực phẫn nộ, thấy bà Hà giật lấy điện thoại của mình thì lập tức bùng nổ, sau khi giật lại còn hung hăng đẩy bà Hà một cái.
Khi ấy, nếu không phải Hà Tử Tường vừa vặn tan tầm, nghe thấy tiếng tranh chấp chạy vào nên đúng lúc đỡ bà Hà, bằng không bà đã ngã vào chiếc tủ quần áo ở phía sau.
Hà Tử Tường cũng tức giận, sau khi thương lượng với mẹ, cậu quyết định không để Hà Thần ngủ cùng Giang Lâm Nhi mà qua phòng sách ngủ với cậu.
Bà Hà phản đối, đề nghị để Hà Thần ở cùng phòng với bà, do bà chăm sóc. Hà Tử Tường mỗi ngày đều phải đi làm sớm, tối về còn uy sữa đổi tả, hôm sau sao có tinh thần làm việc.
Nhưng bà Hà căn bản không biết, suốt khoảng thời gian qua, việc chăm sóc Hà Thần buổi tối đều do Hà Tử Tường phụ trách, mới đầu Giang Lâm Nhi lấy lí do là vết mổ còn đau, bảo Hà Tử Tường chăm con.
Hà Tử Tường cũng không nói gì, đáp ứng, sau đó tới tận bây giờ, Giang Lâm Nhi cũng không hề nói vết thương tốt hơn hay có ý muốn chăm sóc Hà Thần, giữa khuya Hà Thần bật khóc Giang Lâm Nhi cũng không hề thức dậy giúp đỡ.
Hà Tử Tường không đồng ý, bà Hà tuổi đã lớn, bởi vì cuộc hôn nhân trước lưu lại ảnh hưởng nên chất lượng giấc ngủ vẫn luôn không tốt, khó lắm mới ngủ được, nếu không cẩn thận bị đánh thức sẽ không ngủ lại được. Thế nên phòng bà Hà là căn phòng cách âm tốt nhất, Hà Tử Tường không muốn để những âm thanh ầm ĩ bên ngoài ảnh hưởng tới bà.
Lại càng miễn bàn mỗi đêm Hà Thần đều khóc nháo, nếu bà vừa mới tiến vào giấc ngủ lại bị đánh thức thì không ổn. Một ngày hai ngày thì không sao, nhưng nếu kéo dài, thân thể bà Hà sao có thể chịu nổi.
Cuối cùng, bởi vì thái độ kiên trì của Hà Tử Tường, bà Hà chỉ đành thỏ hiệp, để cháu trai ngủ cùng với con trai.
… …
Giang Lâm Nhi đợi cả buổi, bà Hà rốt cục cũng dẫn vài vị trưởng bối tới xem Hà Thần.
Giang Lâm Nhi tự giác đứng dậy nhường chỗ để mọi người có thể tiếp xúc gần gũi với Hà Thần, thấy cả phòng đều là người, đứa nhỏ cũng có bà Hà trông, không còn vấn đề gì, Giang Lâm Nhi liền rời khỏi phòng, đi thang máy xuống lầu.
Cố Hướng Bồi so với ông bà Cố còn tới sớm hơn, anh dứt khoát xin nghỉ một ngày tới giúp đỡ, lúc này đang cùng Hà Tử Tường đón nhóm bạn tới chúc mừng.
Hà Tử Tường không chỉ mời Lâm Tuấn, ngay cả Lý Duệ cùng Chu Vũ đều có thiệp mời.
Từ khi Lý Duệ cùng Chu Vũ trở thành người yêu cố định, Lý Duệ không còn dây dưa với Hà Tử Tường, chỉ là thỉnh thoảng vẫn gọi điện nói chuyện phiếm hoặc hẹn ra ăn bữa cơm, ngẫu nhiên sẽ có cả Cố Hướng Bồi cùng Chu Vũ, bốn người cùng nhau.
Thái độ Cố Hướng Bồi cũng chuyển biến tốt đẹp hơn, bất quá, có một khoảng thời gian lại tệ đi hẳn. Bởi vì anh phát hiện Lý Duệ tính toán lén mình nói cho Hà Tử Tường biết bí mật kia, khi ấy Cố Hướng Bồi trực tiếp đổ một thân mồ hôi lạnh, sau khi xác định Lý Duệ vẫn chưa kịp nói gì, hung hăng túng lấy cổ áo đối phương, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: “Không được nói cho Tử Tường biết, chuyện của tôi không cần cậu nhúng tay.”
Lý Duệ bị bộ dáng hung ác của Cố Hướng Bồi dọa hoảng, không ngừng gật gù đáp ứng, sau đó chạy về ghế lô ủy khuất tìm Chu Vũ cầu an ủi, cầu ôm một cái. Lúc Chu Vũ hỏi phát sinh chuyện gì thì lại không chịu nói, cứ dụi dụi vào lòng anh, hoàn toàn không để tâm tới biểu tình xấu hổ của Hà Tử Tường cùng cứng ngắc của Cố Hướng Bồi.
Lâm Tuấn vừa tiến vào đại sảnh khách sạn liền nhìn thấy Lý Duệ nắm tay một người đàn ông cao gầy đứng nói chuyện với Hà Tử Tường cùng Cố Hướng Bồi.
Người này Lâm Tuấn nhận ra, là bạn giường mới nhất của Lý Duệ, vốn tưởng Lý Duệ có mục tiêu mới sẽ từ bỏ Hà Tử Tường, không ngờ không có, nếu Lý Duệ không buông tay, Lâm Tuấn tự nhiên cũng không, thay vì một lần nửa mở một con đường mới, không bằng tiếp tục lợi dụng trụ cột đã gầy dựng lúc trước.
Kỳ thật, không phải Lâm Tuấn không muốn tiếp cận Chu Vũ, có càng nhiều đường thì gã càng thích, chỉ là không ngờ thân phận Chu Vũ không hề thua kém Lý Duệ, căn bản không dễ tiếp cận, vì thế Lâm Tuấn chỉ đành từ bỏ.
Cố Hướng Bồi nhấn nghe máy: “Mẹ.”
“Hướng Bồi a, sao còn chưa tới, còn bao lâu nữa con?” Bà Cố ngồi trên sô pha, tay cầm ống nghe, vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ trên tường, đồng thời chú ý động tĩnh ngoài cửa: “Món cá con thích mẹ đã hấp xong rồi, sườn kho tàu cũng sắp xong, con về nhà là có thể ăn ngay.”
“Mẹ.” Hốc mắt Cố Hướng Bồi hơi cay cay, cổ họng ngứa ngứa, mũi cũng nghẹn lại, tất cả cảm xúc mà anh đè nén cả ngày nay, thương tâm, thống khổ, áy náy, hết thảy hết thảy đều bị hai câu nói của mẹ làm bùng phát, lan tỏa khắp toàn thân, làm khoảnh khắc này anh cảm thấy bản thân thực yếu ớt. Nhưng Cố Hướng Bồi vẫn phải đè nén, không có cách nào phóng xuất: “Công ty bất ngờ có chuyện, tối nay con phải tăng ca, không thể về nhà được.”
Cố Hướng Bồi không dám về nhà, anh không dám dùng trạng thái lúc này đối mặt với ba mẹ, anh sợ mình nhịn không được mà nói ra tiếng lòng, còn kéo cả Tử Tường hoàn toàn không hay biết gì vào chuyện này, anh không muốn để tình cảm của mình trắng trợn phơi bày trước mặt Tử Tường như vậy, thực hèn mọn mà nhục nhã.
Mặc kệ làm gì, đối mặt với điều gì, Cố Hướng Bồi là người luôn chuẩn bị kĩ càng, là một bác thợ săn chờ bộc phát sức mạnh chứ không phải một chàng trai trẻ lỗ mãng xúc động.
“Không thể về à?” Bà Cố có chút thất vọng, từ sau khi dọn ra ngoài, mỗi tuần con trai chỉ về nhà một lần. Làm cha mẹ luôn hi vọng con cái có thể ở bên cạnh bầu bạn, bất quá nó phải bận rộn làm việc, bọn họ hiểu được nhưng vẫn có chút thất vọng: “Thế được rồi, con nhớ đừng làm việc khuya quá, công việc quan trọng thế nào cũng không bằng sức khỏe, nhớ phải ăn cơm, đừng bận quá mà quên luôn nha con…”
Bà Cố cằn nhằn dặn dò, trong lòng biết rõ con trai sớm đã tự lập, có năng lực chăm sóc bản thân. Bất quá cho dù lớn thế nào, trong lòng cha mẹ con cái vẫn là con cái, là đứa con bé bỏng, vĩnh viễn cần mình lo lắng.
“Dạ… dạ, vâng… con biết.” Mỗi câu bà Cố căn dặn, Cố Hướng Bồi đều đáp ứng, trong căn hộ trên lấu bà Cố tha thiết quan tâm, trong xe, Cố Hướng Bồi gật gù vâng dạ.
Cúp máy, Cố Hướng Bồi ngẩng đầu, cố xóa tan đi cảm giác cay xè trong mắt, nửa ngày, Cố Hướng Bồi một lần nữa gọi điện, hẹn Chương Nghi ra ngoài uống rượu.
… …
Hà Tử Tường phẫn nộ nhìn Giang Lâm Nhi nằm trên giường bệnh, Giang Lâm Nhi quay mặt đi không nhìn cậu, nằm im trên giường, tỏ rõ thái độ kiên quyết của mình.
Giang Lâm Nhi không chịu cho con bú, cho dù không phải bản thân không có sữa!
Hà Tử Tường thực tức giận, mặc kệ là ai cũng biết sữa mẹ là an toàn và tốt nhất cho sự phát triển của trẻ nhỏ. Thế nhưng, Giang Lâm Nhi thân làm mẹ lại cự tuyệt uy sữa cho con, cô ta…
Hà Tử Tường đứng ngoài cửa phòng trẻ sơ sinh, nhìn bà Hà cầm bình sữa đút Hà Thần, đứa nhỏ vì chấp nhất của Giang Lâm Nhi mà đói bụng tới giờ, gào khóc tới suýt thở không nổi. Nhìn thân nhìn nhỏ bé, gương mặt vì khóc mà đỏ ửng của con trai, Hà Tử Tường đưa tay lên che mắt, cậu nghĩ, đời trước cho dù Giang Lâm Nhi che dấu bệnh tình, cho dù Giang Lâm Nhi muốn cậu sớm chết đi để có thể hạnh phúc bên Lâm Tuấn, muốn nhanh chóng chiếm đoạt gia sản, nhưng đối với Hà Thần, cô ta vẫn thực lòng yêu thương, dù sao đây cũng là đứa con cô ta dứt ruột sinh ra.
Trước kia, cậu chỉ mãi suy tư liệu Lâm Tuấn có đối xử tốt với con trai hay không, có ngược đãi nó hay không, thế nhưng hiện giờ cậu lại phát hiện mình đã sai, quá sai.
Tỉnh thân trong mắt Giang Lâm Nhi hoàn toàn không là gì, cô ta chỉ nghĩ cho bản thân, hiện giờ Giang Lâm Nhi có thể vì lý do như vậy cự tuyệt cho con bú thì sau này, còn gì mà cô ta không dám.
Bảy ngày sau, Giang Lâm Nhi xuất viện.
Một tháng sau, Hà tử Tường cùng bà Hà tổ chức tiệc đầy tháng cho Hà Thần.
Khách mời là một số đồng nghiệp công ty, Cố gia cùng bạn bè thân thiết, mọi người vui vẻ ở đại sảnh khách sạn xem đoạn phim mà Hà Tử Tường quay Hà Thần suốt một tháng nay, chỉ có những người thực thân thiết mới có thể lên phòng gặp bé con.
Giang Lâm Nhi không tham dự, cô cùng con trai chờ trong phòng, đón tiếp những vị khách vào xem bé. Bất quá lúc này Giang Lâm Nhi có chút bất an, bởi vì đêm nay Lâm Tuấn sẽ tới.
Lúc chuẩn bị thiệp mời, Giang Lâm Nhi có nói ra vài người muốn mời, trừ bỏ vài cô bạn gái, còn một người bạn nam, chính là Lâm Tuấn.
Trước đó, vừa sinh không lâu thì Lâm Tuấn liền nhắn tin qua chúc mừng, Giang Lâm Nhi thực vui vẻ, những ngày nhàm chán lại đau đớn trên giường bệnh, may mà có tin nhắn của Lâm Tuấn bầu bạn.
Giang Lâm Nhi muốn xuống lầu, bất quá vừa nãy bà Hà vừa vặn đi ra ngoài mà trong phòng vẫn còn thân nhân bằng hữu tới xem bảo bảo nên cô không thể bỏ đi.
Thầm nghĩ, lát nữa bà Hà quay lại, cô phải lập tức giao đứa nhỏ cho bà rồi thoát thân.
Giang Lâm Nhi cảm thấy thực phiền, có một đứa con thực phiền phức, một chút cũng không tự do tự tại, vốn đã gò bó rồi, sinh con xong lại càng tệ hơn, hoàn toàn bị bó buộc, hơn nữa còn chỉ có thể hoạt động trong căn phòng bé xíu. Ở cữ suốt một tháng, Giang Lâm Nhi suýt chút nữa đã nghẹn tới phát hỏng, cả ngày nằm trên giường, không thể tắm, không thể gội đầu, không thể ra gió, không thể cái này, không thể cái kia, cái gì cũng không thể.
Làm Giang Lâm Nhi không thể tiếp nhận chính là còn hạn chế tiếp xúc các sản phẩm điện tử! Giang Lâm Nhi phẫn nộ, có ý gì chứ, sinh con xong phải ở cữ một tháng, thời gian dùng điện thoại còn bị hạn chế, đừng có đùa, không có điện thoại cô làm sao liên hệ với Lâm Tuấn.
Đó cũng là lần đầu tiên Giang Lâm Nhi cùng bà Hà bạo phát mâu thuẫn. Bà Hà bảo Giang Lâm Nhi hạn chế dùng di động, bởi vì các sản phẩm điện tử đều có phóng xạ, đứa nhỏ ngủ ngay bên cạnh, sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Giang Lâm Nhi không chịu, nằm cữ một tháng thực nhàm chán, còn không cho dùng điện thoại, cô làm sao chịu được, hơn nữa, bởi vì không thể ra ngoài, di động trở thành phương thức liên lạc duy nhất của cô cùng Lâm Tuấn. Chuyện này, Giang Lâm Nhi kiên quyết không nhượng bộ.
Hai bên đều kiên trì, bà Hà lần đầu tiên tức giận đến vậy, bà cảm thấy con dâu thực không hiểu chuyện, rốt cuộc có biết phóng xạ sẽ ảnh hưởng thế nào đối với cơ thể mình cùng đứa con hay không?
Bà Hà tức giận muốn đoạt lấy điện thoại của Giang Lâm Nhi, không để con dâu tiếp tục nghịch điện thoại nữa. Mà Giang Lâm Nhi cũng thực phẫn nộ, thấy bà Hà giật lấy điện thoại của mình thì lập tức bùng nổ, sau khi giật lại còn hung hăng đẩy bà Hà một cái.
Khi ấy, nếu không phải Hà Tử Tường vừa vặn tan tầm, nghe thấy tiếng tranh chấp chạy vào nên đúng lúc đỡ bà Hà, bằng không bà đã ngã vào chiếc tủ quần áo ở phía sau.
Hà Tử Tường cũng tức giận, sau khi thương lượng với mẹ, cậu quyết định không để Hà Thần ngủ cùng Giang Lâm Nhi mà qua phòng sách ngủ với cậu.
Bà Hà phản đối, đề nghị để Hà Thần ở cùng phòng với bà, do bà chăm sóc. Hà Tử Tường mỗi ngày đều phải đi làm sớm, tối về còn uy sữa đổi tả, hôm sau sao có tinh thần làm việc.
Nhưng bà Hà căn bản không biết, suốt khoảng thời gian qua, việc chăm sóc Hà Thần buổi tối đều do Hà Tử Tường phụ trách, mới đầu Giang Lâm Nhi lấy lí do là vết mổ còn đau, bảo Hà Tử Tường chăm con.
Hà Tử Tường cũng không nói gì, đáp ứng, sau đó tới tận bây giờ, Giang Lâm Nhi cũng không hề nói vết thương tốt hơn hay có ý muốn chăm sóc Hà Thần, giữa khuya Hà Thần bật khóc Giang Lâm Nhi cũng không hề thức dậy giúp đỡ.
Hà Tử Tường không đồng ý, bà Hà tuổi đã lớn, bởi vì cuộc hôn nhân trước lưu lại ảnh hưởng nên chất lượng giấc ngủ vẫn luôn không tốt, khó lắm mới ngủ được, nếu không cẩn thận bị đánh thức sẽ không ngủ lại được. Thế nên phòng bà Hà là căn phòng cách âm tốt nhất, Hà Tử Tường không muốn để những âm thanh ầm ĩ bên ngoài ảnh hưởng tới bà.
Lại càng miễn bàn mỗi đêm Hà Thần đều khóc nháo, nếu bà vừa mới tiến vào giấc ngủ lại bị đánh thức thì không ổn. Một ngày hai ngày thì không sao, nhưng nếu kéo dài, thân thể bà Hà sao có thể chịu nổi.
Cuối cùng, bởi vì thái độ kiên trì của Hà Tử Tường, bà Hà chỉ đành thỏ hiệp, để cháu trai ngủ cùng với con trai.
… …
Giang Lâm Nhi đợi cả buổi, bà Hà rốt cục cũng dẫn vài vị trưởng bối tới xem Hà Thần.
Giang Lâm Nhi tự giác đứng dậy nhường chỗ để mọi người có thể tiếp xúc gần gũi với Hà Thần, thấy cả phòng đều là người, đứa nhỏ cũng có bà Hà trông, không còn vấn đề gì, Giang Lâm Nhi liền rời khỏi phòng, đi thang máy xuống lầu.
Cố Hướng Bồi so với ông bà Cố còn tới sớm hơn, anh dứt khoát xin nghỉ một ngày tới giúp đỡ, lúc này đang cùng Hà Tử Tường đón nhóm bạn tới chúc mừng.
Hà Tử Tường không chỉ mời Lâm Tuấn, ngay cả Lý Duệ cùng Chu Vũ đều có thiệp mời.
Từ khi Lý Duệ cùng Chu Vũ trở thành người yêu cố định, Lý Duệ không còn dây dưa với Hà Tử Tường, chỉ là thỉnh thoảng vẫn gọi điện nói chuyện phiếm hoặc hẹn ra ăn bữa cơm, ngẫu nhiên sẽ có cả Cố Hướng Bồi cùng Chu Vũ, bốn người cùng nhau.
Thái độ Cố Hướng Bồi cũng chuyển biến tốt đẹp hơn, bất quá, có một khoảng thời gian lại tệ đi hẳn. Bởi vì anh phát hiện Lý Duệ tính toán lén mình nói cho Hà Tử Tường biết bí mật kia, khi ấy Cố Hướng Bồi trực tiếp đổ một thân mồ hôi lạnh, sau khi xác định Lý Duệ vẫn chưa kịp nói gì, hung hăng túng lấy cổ áo đối phương, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: “Không được nói cho Tử Tường biết, chuyện của tôi không cần cậu nhúng tay.”
Lý Duệ bị bộ dáng hung ác của Cố Hướng Bồi dọa hoảng, không ngừng gật gù đáp ứng, sau đó chạy về ghế lô ủy khuất tìm Chu Vũ cầu an ủi, cầu ôm một cái. Lúc Chu Vũ hỏi phát sinh chuyện gì thì lại không chịu nói, cứ dụi dụi vào lòng anh, hoàn toàn không để tâm tới biểu tình xấu hổ của Hà Tử Tường cùng cứng ngắc của Cố Hướng Bồi.
Lâm Tuấn vừa tiến vào đại sảnh khách sạn liền nhìn thấy Lý Duệ nắm tay một người đàn ông cao gầy đứng nói chuyện với Hà Tử Tường cùng Cố Hướng Bồi.
Người này Lâm Tuấn nhận ra, là bạn giường mới nhất của Lý Duệ, vốn tưởng Lý Duệ có mục tiêu mới sẽ từ bỏ Hà Tử Tường, không ngờ không có, nếu Lý Duệ không buông tay, Lâm Tuấn tự nhiên cũng không, thay vì một lần nửa mở một con đường mới, không bằng tiếp tục lợi dụng trụ cột đã gầy dựng lúc trước.
Kỳ thật, không phải Lâm Tuấn không muốn tiếp cận Chu Vũ, có càng nhiều đường thì gã càng thích, chỉ là không ngờ thân phận Chu Vũ không hề thua kém Lý Duệ, căn bản không dễ tiếp cận, vì thế Lâm Tuấn chỉ đành từ bỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook