Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh
Chương 38: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [38]

Hà Tử Tường ngồi trên bàn làm việc, sắc mặt lãnh tỉnh, tâm tình không tốt cho lắm.

Hôm qua cùng Giang Lâm Nhi tới bệnh viện thêm chuyến nữa, sau một phen gây sức ép, bác sĩ nói, tình trạng Giang Lâm Nhi cùng đứa nhỏ đều rất tốt, không cần lo lắng. Giang Lâm Nhi nghe bác sĩ nói vậy, liền đứa ra yêu cầu sinh mổ của mình, bác sĩ liền nói, bởi vì tình huống mẹ lẫn con đều bình thường, không nên sinh mổ, đề nghị chọn sinh thường.

Nhưng Giang Lâm Nhi vẫn không muốn, nằng nặc nói mình muốn sinh mổ, thấy thái độ kiên quyết của Giang Lâm Nhi, bác sĩ cũng đành nhân nhượng, nói mình tôn trọng quyết định của người bệnh.

Hai người về tới nhà, bà Hà đã ra ngoài mua đồ ăn, Hà Tử Tường thấy Giang Lâm Nhi qua sô pha ngồi, cũng liền đi theo, muốn khuyên nhủ một chút.

Nào ngờ chỉ mới hai câu, Giang Lâm Nhi đã tức giận, quát lớn: “Cũng đâu phải anh sinh con, cũng đâu cần chịu đau, đương nhiên sẽ nói không có sao rồi.”

Hà Tử Tường sa sầm mặt, cậu phát giác Giang Lâm Nhi căn bản không phân phải trái, gì mà không phải cậu sinh con, cậu là đàn ông làm sao sinh được, thường thức này còn cần cậu nói à, trọng điểm nói chuyện của bọn họ căn bản không phải chuyện này: “Anh không thể sinh con, nhưng anh không nói là không đau, anh là cha của đứa nhỏ, cũng là chồng em, nếu tình huống của em không cho phép sinh thường, hoặc nếu có tỉ lệ nguy hiểm, anh sẽ không yêu cầu em làm vậy. Nhưng hiện giờ tình huống của em hoàn toàn có thể sinh thường, bác sĩ cũng đề nghị như vậy, sinh thường sẽ tốt hơn cho đứa nhỏ, chúng ta làm cha mẹ, không phải nên nghĩ cho con sao?”

Giang Lâm Nhi cúi đầu cắn môi, không nói gì, nhớ tới trước kia cùng cô bạn thân nói chuyện sinh con, kể từ khi đó ‘cơn đau cấp mười’ vẫn luôn khắc sâu trong đầu, phụ nữ sinh con rất đau, căn bản không phải con người có thể chịu đựng. Còn có, đêm qua gọi điện cho Lâm Tuấn, vừa nói mình lo lắng sợ hãi thế nào, Lâm Tuấn liền ôn nhu trấn an.

Hiện giờ nhớ lại, những lời thì thầm nhỏ nhẹ kia dường như vẫn còn quanh quẩn bên tai, trái tim Giang Lâm Nhi trở nên ấm áp. So với Hà Tử Tường mặt lạnh trước mặt, một chút cũng không thấu hiểu cùng đau lòng, chỉ biết ép buộc mình chịu đau chịu khổ, Giang Lâm Nhi có chút oán giận cắn môi dưới, vì sao chồng mình không phải Lâm Tuấn mà là Hà Tử Tường, lúc trước vì sao mình lại chọn kết hôn với Hà Tử Tường cơ chứ.

Một chút cũng không hiểu thế nào là lãng mạn, một chút cũng không săn sóc, một chút cũng không thương vợ, một chút cũng không lo cho vợ, sinh thường đau lớn như vậy, cư nhiên nhẫn tâm bảo vợ chịu đựng.

Kỳ thực, Giang Lâm Nhi thực oan uổng Hà tử Tường, lãng mạn, Hà Tử Tường không phải hoàn toàn không hiểu, nhưng nền tảng của lãng mạn là tiền tài. Hơn nữa, lúc Giang Lâm Nhi vung tay thả ga tiêu tiền sao không suy nghĩ tới chồng mình vất vả làm lụng. Còn yêu cầu chồng mình vừa kiếm được nhiều tiền vừa phải tạo ra thật nhiều kinh hỉ lãng mạn!?

Nếu Hà Tử Tường tiêu phí hết tiền vào đó, nhà bọn họ rất nhanh sẽ chết vì đói.

Một chút cũng không săn sóc, này thực sự không biết nên nói từ đâu, Hà Tử Tường không hề theo chủ nghĩa đàn ông, bởi vì từ nhỏ đã quen giúp đỡ mẹ mình làm việc nhà, cho nên sau khi kết hôn, dọn dẹp hay làm bếp gì cậu cũng giúp một tay, tuy không biết nấu nướng nhưng rửa rau này nọ thì không thành vấn đề, lúc Hà Thần chào đời, buổi tối đút sữa, thay tã, dỗ con ngủ đều do một tay Hà Tử Tường gánh vác, Giang Lâm Nhi căn bản không cần để tâm, an an ổn ổn ngủ tới tận hừng đông.

Tiêu chuẩn thương vợ của mỗi người đều không giống nhau, Hà Tử Tường cho rằng, tôn trọng vợ, giúp đỡ việc nhà, mặc kệ là chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều thương lượng với vợ chứ không đơn phương quyết định. Hà Tử Tường cũng không hạn chế hay kiểm tra tiêu dùng của Giang Lâm Nhi, vốn cậu cố gắng làm việc như vậy cũng vì muốn tạo ra một cuộc sống hạnh phíc.

Không lo lắng cho vợ? Hà Tử Tường đã vô lực cải lại, đại khái, nếu đã không vừa mắt thì mặc kệ đối phương làm gì, nói gì, bạn vẫn khó chịu, chán ghét.

“Nhưng sinh mổ cũng được mà, ai nói bác sĩ đề nghị sinh thường thì tôi phải sinh thường, hơn nữa bác sĩ cũng có nói, sinh mổ cũng được.” Thái độ Giang Lâm Nhi thực cường ngạnh, kiên quyết không thay đổi.

Hà Tử Tường phát hiện, bản thân không có cách nào câu thông với Giang Lâm Nhi, đạo lý không thể nào nói được, cứ tiếp tục tranh cãi cũng không có ý nghĩa.

Hà Tử Tường đứng dậy, đi vào phòng sách.

Giang Lâm Nhi nhìn theo bóng dáng Hà Tử Tường, hừ lạnh một tiếng, vô thức lại nghĩ tới Lâm Tuấn dịu dàng săn sóc, trong lòng không khỏi co rút đau đớn, vì cái gì lúc bọn họ gặp gỡ lại là lúc cô đã có chồng.

Bà Hà mua đồ ăn về nhà, biết tình huống xong cũng khuyên can Giang Lâm Nhi, rõ ràng làm vậy vừa tốt cho mẹ lẫn con, bất quá Giang Lâm Nhi cứ một mực kiên trì, nhất quyết không thay đổi.

Bà Hà nói thêm vài câu, Giang Lâm Nhi liền ủy khuất đỏ hốc mắt, ‘soạt’ một tiếng đứng dậy bỏ về phòng, lại còn hung hăng đóng cửa lại, ngăn cách hết thảy những âm thanh cùng lời nói đáng ghét kia.

Nằm trên giường, Giang Lâm Nhi càng nghĩ càng thương tâm, càng tức giận, Hà Tử Tường cùng bà Hà cứ nghĩ cho đứa nhỏ, kia có nghĩ cho cô không, gì mà sinh thường tốt cho mẹ, tưởng cô cái gì cũng không biết à. Cũng đâu phải bọn họ sinh, đâu phải bọn họ chịu đựng cơn đau cấp mười suốt mấy giờ, thậm chí là cả ngày cả đêm.

Giang Lâm Nhi tức không nhịn được, rút điện thoại ra gọi cho cô bạn thân Hoa Doanh, kể khổ.

Hoa Doanh nghe Giang Lâm Nhi kể lể, không khỏi trấn an một trận, Giang Lâm Nhi nói ra hết ủy khuất trong lòng, tâm tình cũng tốt hơn, liền chuyển qua chủ đề khác.

Nói một hồi, đề tài không biết sao lại chuyển qua Lâm Tuấn, Hoa Doanh nói mấy hôm trước mình vừa tham gia tiệc sinh nhật của bạn gái Lâm Tuấn, nào là nơi tổ chức sa hoa sang trọng, trang hoàng rực rỡ, nào là lãng mạn, nào là đầy kinh hỉ, đặc biệt là món quà sinh nhật của Lâm Tuấn dành cho bạn gái, quả thực làm người ta vừa liếc mắt liền yêu thích.

Giọng điệu Hoa Doanh tràn đầy hâm mộ, lúc trước cô cũng từng quan hệ với Lâm Tuấn, bất quá cuối cùng không thể thành công trở thành chính cung nương nương.

Giang Lâm Nhi ở đầu kia điện thoại, nghe mà phẫn uất không thôi, cô đương nhiên biết bạn gái Lâm Tuấn, không phải ỷ nhà có tiền thôi sao, bộ dáng hư vinh kia, nếu là cô, thực sự không dám ra ngoài chịu nhục, Giang Lâm Nhi ghen tị nghĩ.

Tâm tình mới vừa chuyển biến tốt đẹp lập tức tuột xuống, Giang Lâm Nhi không khỏi nghĩ, nếu mình là bạn gái của Lâm Tuấn thì sao. Nếu diễn viên chính trong bữa tiệc sinh nhật kia là mình thì sao. Bản thân mặc lễ phục hoa lệ, ôm cánh tay Lâm Tuấn tao nhã bước đi trên đại sảnh khách sạn, thỉnh thoảng dừng lại nói vài câu với bằng hữu hoặc khẽ gật đầu, nghe bạn bè Lâm Tuấn khen mình xinh đẹp, rồi bạn bè khen ngợi mình có một người bạn trai vừa đẹp trai vừa thương bạn gái, lại còn thực lãng mạn…

Giang Lâm Nhi siết chặt điện thoại, răng nanh nghiến vào nhau ken két, cô phát giác, Hà Tử Tường cùng Lâm Tuấn quá khác biệt.

… …

Cuối cùng, bà Hà cùng Hà Tử Tường vẫn không thể thuyết phục Giang Lâm Nhi, mà bản thân Giang Lâm Nhi cũng vô cùng kiên quyết.

Bởi vì sinh mổ nên không cần đợi đến ngày sinh thực sự, Giang Lâm Nhi chọn một ngày trước ngày dự sinh để tới bệnh viện, tiến hành phẫu thuật.

Năm ngày! Hà Thần chào đời sớm hơn đời trước năm ngày, Hà Tử Tường ngồi chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, trầm mặc nhìn tấm biển phòng sáng đèn, biểu thị Giang Lâm Nhi vẫn còn đang tiến hành phẫu thuật ở bên trong.

Cậu nhớ rõ, lúc mới biết mình mang thai, Giang Lâm Nhi cũng như cậu, thực vui sướng, thực chờ mong đứa nhỏ này, vì cái gì chỉ ngắn ngủi mấy tháng, thái độ Giang Lâm Nhi đã thay đổi một trời một vực?

Cẩn thận nghĩ lại, dường như, từ sau khi lui tới với Lâm Tuấn, mặc kệ là đối với cậu, mẹ hay đứa bé trong bụng, Giang Lâm Nhi đều dễ mất kiên nhẫn. Trước kia tính tình cũng hơi khó chìu, ngẫu nhiên sẽ ngang bướng không chịu nói lý lẽ, nhưng đại đa số thời điểm, Giang Lâm Nhi vẫn là người hiểu chuyện.

Nhưng hiện giờ… Hà Tử Tường thâm trầm nhìn cánh cửa phòng phẩu thuật nhắm chặt, môi mím chặt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương