Bắt Nhầm Yêu Đúng
-
Chương 8
Diệp Anh có chút hồi hộp, sau ca tập thể thao cô mặc lại lên người bộ váy len mỏng màu hoa trà tôn dáng, khoác thêm một chiếc áo dạ đen dáng dài.
Mái tóc xoăn nhẹ để một bên vai, nhìn khuôn mặt có chút ửng hồng trong gương, cô dặm thêm chút son đỏ rồi chợt giật mình.
Có phải cô đang muốn mình thật xinh khi đứng trước mặt anh? Chẳng thể phủ nhận, cô cất thỏi son vào túi xách, bước ra ngoài tiền sảnh trung tâm Sunny.
Phan Đức đã đứng chờ cô từ lúc nào, một thân âu phục đen làm nước da trắng của anh càng trở nên nổi bật.
Khuôn mặt tuấn tú với từng đường nét tượng tạc như bừng sáng khi thấy cô.
Nhiều ánh mắt xung quanh đang hướng về hai người nhưng ánh mắt họ lại dành cho nhau dù trong lòng cả hai đều lúng túng.
– Anh… – Em…
Diệp Anh vừa ngạc nhiên vừa ấm áp trước tiếng “em” từ Phan Đức, thực lòng cô không nghĩ anh lại nhẹ nhàng với cô như vậy.
– Vâng… – Tôi mời em bữa tối nay, có được không?
Cô gật nhẹ, hơi cúi đầu ngại ngùng trước ánh mắt anh, trái tim cô bất chợt đập rộn ràng trong lồng ngực.
Từ lúc nào cô lại muốn thuận theo anh, cô cũng không biết nữa.
Anh mở cửa chiếc xe đen bóng sang trọng, đưa cô đến một nhà hàng ven hồ xa hoa bậc nhất thành phố cách không xa trung tâm Sunny.
Hai người vào một phòng VIP, anh mỉm cười yên lặng nhìn cô chọn món.
Những món ăn trong menu không ghi giá nhưng Diệp Anh có thể đoán được mức giá trên trời của chúng, có lẽ những người đến đây cũng chẳng cần nhìn giá.
Cô chọn vài món cơ bản trên thực đơn rồi nói với người phục vụ đứng bên cạnh, cậu ta gật đầu đáp:
– Em đã nhận order.
Anh chị chờ em một lát ạ.
Cậu nhân viên phục vụ rời đi, Phan Đức rót nước cho cô, nhẹ giọng:
– Chuyện chiếc ví… tôi rất tiếc vì không thể trả lại em số tiền trong đó vì bản thân tôi cũng không biết là bao nhiêu… Em cứ nói con số, tôi sẽ gửi lại em.
– À… trong đó cũng không có bao nhiêu đâu, anh đừng suy nghĩ chuyện đó nữa.
Diệp Anh mỉm cười đáp lại.
Trong ánh đèn vàng dìu dịu, cô xinh đẹp một cách lạ kỳ làm Phan Đức không khỏi choáng ngợp.
Anh vừa nhấp ly rượu vang vừa đưa ánh mắt say mê không che giấu nhìn về cô.
Trước ánh mắt của anh, cô cảm thấy hương vị ngọt ngào của rượu vang nơi đầu lưỡi lan tỏa khắp cơ thể.
Toàn thân cô nóng bừng lại như say trong đôi mắt anh.
– Em vẫn sẽ tập ở Sunny chứ?
Diệp Anh hơi sững lại.
Phan Đức vẫn muốn điều này ở cô và lại thêm một lần khẳng định.
Chẳng hiểu ma lực ở đâu từ anh mà cô gật đầu đáp nhẹ một tiếng “vâng” rồi chợt ngượng ngùng cúi xuống, hai gò má ửng hồng.
Cô gái thanh khiết đáng yêu trước mặt làm Phan Đức vô thức nuốt ực một ngụm, bật lời:
– Tôi có thể… đưa đón em không?
Thình thịch… Tiếng trái tim cô đập đập rộn lên trong lồng ngực.
Lời anh nói… có thể hiểu là… sự theo đuổi của anh dành cho cô? Cô bất ngờ quá đỗi, nhất thời chưa biết trả lời sao.
Từ trước đến giờ cô không thiếu người khác giới theo đuổi nhưng con người lạ lùng tuấn tú lại điều kiện như anh thì đây là lần đầu tiên.
Cô cũng không thể lừa dối bản thân là không thích anh.
Phan Đức khẽ nhướng mày, anh cụng ly rượu vang vào ly của Diệp Anh:
– Em cứ suy nghĩ… không cần trả lời ngay.
Thái độ của Diệp Anh tối nay làm Phan Đức mở cờ trong bụng ngay từ lúc gặp cô, thế nên anh thoải mái mà bày tỏ tình cảm đến cô gái đáng yêu trước mặt.
Anh và cô quen biết nhau trong một hoàn cảnh thật trớ trêu nhưng trên tất cả cuộc gặp ấy vẫn là định mệnh không thể chối cãi, anh thừa nhận mình có hứng thú với cô.
Mọi chuyện đang có vẻ thật tốt, dường như cô cũng thích anh!
Sau bữa tối, Phan Đức đưa Diệp Anh trở về hướng trung tâm Sunny, anh quay sang cô hỏi:
– Hôm nay vẫn là anh chàng kia đưa em đến Sunny chứ? – Khi nãy cậu ta có việc nên em bảo cậu ta về rồi… – Vậy thật tốt.
Đôi môi mỏng mím lại thành một đường cong, vẻ hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt Phan Đức.
Diệp Anh gật nhẹ, cô cũng mím một nụ cười.
Hai trái tim đều đang đập rộn ràng… tâm trạng cả hai đều lâng lâng trước tình cảm vừa chớm nở.
– Em có muốn đi dạo một lát?
Phan Đức mở lời trước khung cảnh nên thơ của hồ nước trước mặt.
Thời tiết tối nay khá đẹp, chưa lạnh khiến con người phải lảng tránh việc đi dạo bên nhau nhưng đủ để hai người muốn nép vào nhau như những cặp đôi đang dạo bước.
Diệp Anh hướng mắt về hồ, tưởng tượng mình ở bên Phan Đức tự nhiên lại đỏ mặt, ậm ừ trong cổ họng, không từ chối khi anh dừng xe lại, mở cửa bước ra trước rồi mở cánh cửa bên cô.
Bước bên nhau, bàn tay bỗng cảm thấy thật trống trải, Phan Đức muốn kéo bàn tay nhỏ của cô gái xinh đẹp bên cạnh vào tay mình ủ ấm.
Từ lúc nào mỗi khi gặp cô anh đã bỏ thói quen đeo găng tay, có phải sâu thẳm anh muốn được chạm vào cô?
Cơn gió lạnh đột ngột vụt qua làm cô vô thức nép về anh, chẳng để cô thất vọng anh liền choàng tay kéo cô lại cơ thể vững chãi ấm áp.
Hai cơ thể áp vào nhau bất động trong tâm trạng hồi hộp đến mức muốn đông cứng, bất ngờ Phan Đức lên tiếng:
– Diệp Anh… làm bạn gái tôi đi!
Giây phút được che chở cho cô cũng là lúc Phan Đức cảm thấy mình muốn có cô.
Anh không thể chờ lâu hơn để nói ra điều này sau những gì trải qua, sau cảm nhận tình cảm của cô dành cho anh.
Diệp Anh vẫn còn chưa tin vào tai mình, cô ngước mắt lên nhìn anh.
Đôi mắt long lanh của cô đối diện với đôi mắt như hai vì sao sáng trên bầu trời đêm.
Cơ thể ấm áp của anh vẫn đang bao bọc cho cô trước cơn gió lạnh.
Lý trí khuyên cô hãy bình tĩnh nhưng trái tim cô đã muốn đồng ý ngay rồi.
– Nhanh… nhanh quá… em cũng không biết trả lời thế nào… Anh là ai em còn không biết…
Diệp Anh thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.
Phan Đức mỉm cười, anh vẫn giữ cô thật chặt, may sao cô không đẩy anh ra.
Cảm giác lúc này làm anh muốn hét lên vì sung sướng.
– Tôi là ai em sẽ sớm biết.
Tôi đến trung tâm kia cũng là vì em… Tối qua… tôi không thể đến trung tâm kia nên đã tìm gặp em… Lúc thấy em ở bên hắn, tôi đã muốn cho hắn một trận! Diệp Anh… tôi thực sự thích em!
Phan Đức nhìn sâu vào đôi mắt mở to như không dám tin những gì anh thổ lộ.
Nếu cô nhận lời… có phải cô và anh sẽ là một đôi… như bao đôi tình nhân khác trên thế giới này, sẽ ở bên nhau, sẽ quan tâm chăm sóc cho nhau… Chỉ nghĩ đến vậy mà hai má cô đỏ lựng.
Nhưng cô không thể nhận lời anh ngay được… lúc này vẫn còn quá sớm…
– Chuyện này… em chưa trả lời anh được…
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên, cô khẽ rùng mình lập tức đẩy anh ra.
Mẹ cô đang gọi… Cô áy náy nhìn đôi mắt say mê, yết hầu chuyển động lên xuống tiếc nuối của anh, gạt nghe:
– Mẹ… – Con đi đâu mà giờ này chưa về thế, anh Nam đến nhà chờ con mà không gọi con được đây này!
Đáy mắt lấp lánh lập tức sững lại khi nghe được những lời mẹ quát cô qua điện thoại.
Cô nói nhanh rồi ngắt máy:
– Con biết rồi.
Con về nhà đây.
Cô ngập ngừng nhìn vẻ trầm xuống của anh, mím môi nói:
– Em phải về rồi… – Ừ, tôi đưa em về.
Chuyện tôi nói em cứ suy nghĩ.
Cô gật đầu, cảm giác bên anh lúc này thật khác.
Anh đã thừa nhận với cô anh thích cô, cô cũng thích anh, chỉ là… cô muốn chắc chắn hơn trước quyết định quan trọng của cuộc đời mình.
Cô muốn mọi thứ thật chắc chắn, không phải những gì hời hợt sớm nở tối tàn.
Dừng xe trước cổng nhà, cô chào anh một tiếng, đẩy cửa xe bước đi.
Trong sân, xe hơi của Thành Nam đã đậu ở đó từ lúc nào.
Vừa thấy cô vào phòng khách, hai mắt Thành Nam sáng rỡ, anh lập tức hỏi:
– Em về rồi à Diệp Anh? Ban nãy anh gọi em không được… – Vâng… mình ra ngoài một lát được không anh Nam?
Thành Nam nhìn thái độ của cô gái anh thích, lòng anh không khỏi lo lắng.
Trực giác cho anh biết… anh đã thất bại.
Trái ngược với nhận định của Thành Nam, bà Hoài cùng ông Thành đều mừng rỡ vội đồng tình nói:
– Phải đấy, hai đứa đi đâu cho thoải mái… ở trong nhà bí bách lắm!
Thành Nam bước theo Diệp Anh ra góc sân có hòn non bộ cùng cây trái trước nhà, cô nhẹ giọng:
– Anh Nam… em muốn nói với anh… em đã có người trong lòng nên… – Có phải là Đức không?
Diệp Anh sững lại, cô không ngờ Thành Nam lại đoán trúng.
Thực ra người ngoài nhìn vào sẽ dễ hơn người trong cuộc, thái độ lúng túng sợ bị hiểu lầm tối qua của Diệp Anh làm Thành Nam chắc đến tám chín phần về điều này.
Nhưng anh đâu có ngu mà dễ dàng để mất cô vào tay hắn chứ?
– Anh đến đây cũng để nói với em về hắn.
Em có biết hắn là ai không?
Diệp Anh xấu hổ im lặng.
Quả thực cô không biết anh là ai, nói gì đến thích anh đây?
– Hắn là Phan Đức, tổng giám đốc công ty Sơn Hải, cũng là đối thủ lớn của cả hai công ty nhà chúng ta.
Hắn không đơn giản đâu!
Diệp Anh ngỡ ngàng, toàn thân chấn động trước thông tin từ Thành Nam.
Phan Đức… anh lại có thân phận đáng sợ đến vậy hay sao? Bao lâu nay Sơn Hải làm mưa làm gió trong thị trường bánh kẹo, quả thực nhắc đến họ những công ty nhỏ như Thành Vinh hay Kim Tiến của nhà Thành Nam đều khiếp sợ.
Diệp Anh không thể nhanh chóng chấp nhận điều này, cô bần thần đứng đó, chẳng biết phải nói gì, chỉ biết trong lòng cô không vui một chút nào.
– Sơn Hải đã nuốt rất nhiều công ty con như chúng ta nên ngày càng lớn mạnh.
Có khả năng bọn họ đang có âm mưu nuốt luôn cả chúng ta đấy! Em biết chuyện đơn hàng trả về từ Đài Loan bị thất lạc của nhà em… có tin đồn là do Sơn Hải đứng đằng sau!
Chuyện đơn hàng là thế nào… tại sao cô lại không biết? Cô nghe mà tai ù cả đi… Hôm trước cô có nhận được đề nghị hợp tác từ Sơn Hải, sau đó bố cô từ chối, liệu có liên quan gì đến Phan Đức hay không… Cô nhất thời rối quá, chỉ biết tức giận đáp:
– Không có bằng chứng thì anh đừng nói lung tung.
Những gì muốn nói với anh em đều đã nói, giờ… anh về đi!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook