Ông Thành tiếc nuối thở dài.

Mấy nghìn hộp bánh ấy là bao nhiêu ngày anh em công nhân cùng cố sức làm để chuẩn bị giao vào trong nam, trong tuần này không biết có kịp không.

Mười nghìn hộp bánh kia xem ra không thể nhận lời được.

Công ty gia đình ông thiên về sản xuất thủ công, như vậy sản phẩm mới đảm bảo hương vị riêng, tuy giá thành có cao hơn thị trường một chút nhưng lâu nay vẫn có chỗ đứng, có điều sản xuất số lượng lớn trong một thời gian ngắn thì không thể được.
Nghe bố nói vậy, Diệp Anh lờ mờ đoán được công ty gia đình cô đang nợ đơn hàng, dù ông Thành không nói với cô.

Cô mỉm cười:
– Thế con báo lại họ, nếu họ cho lùi thời gian thì tốt bố ạ.
Ông Thành vẫn đăm chiêu.

Hai vạn hộp bánh còn lênh đênh trên biển, bao nhiêu vốn liếng ở trong đó, đã hai tháng rồi hàng không về đến nơi, nếu không tiêu thụ kịp thì coi như phải bỏ hết, thế nên ông không muốn sản xuất mới mà vẫn có ý chờ hàng.

Hơn nữa… có thế nào ông vẫn không muốn sản phẩm của mình lại dán nhãn mác của đối thủ.

Nghĩ một hồi ông quyết định:
– Thôi… con cứ báo với họ là chúng ta không nhận lời.

Bố xuống làm việc tiếp đây, trưa nay con về ăn với mẹ, bố ở đây ăn với các anh em.
Diệp Anh không khỏi tiếc nuối một hợp đồng lớn, có điều bố cô đã quyết thì cô đành nghe vậy.

Chiều hôm đó, khi bên kia gọi điện lại, Diệp Anh từ chối ý tốt của họ.

Nghe âm giọng có chút tiếc nuối của đầu dây bên kia, lòng Diệp Anh tiếc còn hơn bọn họ.

Tuy nhiên gác máy rồi cô cũng tự đặt ra câu hỏi, tại sao một tổng công ty bề thế như Sơn Hải lại muốn hợp tác làm ăn với công ty nhỏ bé của gia đình cô, liệu có ẩn tình gì phía sau không?
*****
Cô thư ký trẻ gõ cửa phòng tổng giám đốc công ty Sơn Hải, âm giọng trầm ấm vang lên:
– Mời vào!
Phan Đức đang làm việc, thấy thư ký đẩy cửa vào phòng anh dừng mắt khỏi màn hình.

Đưa tay đón lấy cốc trà bạc hà bốc khói, anh yên lặng nghe cô ta báo cáo:

– Sếp tổng, bên Thành Vinh từ chối chúng ta rồi sếp ạ.
Phan Đức đanh mặt, anh không ngờ lại có kết quả này.

Lâu nay tổng công ty Sơn Hải vẫn sản xuất các mặt hàng bánh kẹo theo đơn đặt hàng, thậm chí từng sản xuất cả bánh đậu xanh, đúng đợt có khách anh muốn tạo cơ hội để Thành Vinh làm cùng, không ngờ họ lại từ chối.

Có khi nào… do Trần Diệp Anh biết đó là ý định của anh nên không muốn hợp tác không nhỉ? Phan Đức xì một tiếng bực bội làm cô thư ký ái ngại vội xin phép ra ngoài.
Chiều hôm đó, Phan Đức vẫn đến trung tâm thể hình như mọi ngày, có điều anh tiến đến góc phòng nơi Diệp Anh thường tập.

Dù Phan Đức không muốn chạm vào mồ hôi của người khác nhưng anh đành phải ngồi vào một máy tập cơ tay, đương nhiên cũng đã chuẩn bị găng tay thể hình phù hợp.
Diệp Anh ngạc nhiên khi Phan Đức đến gần.

Cô cố ý tỏ vẻ không quan tâm anh, thế nhưng lòng không khỏi hồi hộp.

Tên này hôm nay hơi bị lạ!
Bất chợt, âm giọng đàn ông ồm ồm vang lên:
– Em gái, chốc rảnh không, đi uống bia với bọn anh một chầu!
Diệp Anh giật mình quay ra, thì ra là mấy anh cùng phòng tập đang rủ cô.

Cô tập ở đây gần một tháng nay đã khá quen mặt với họ, họ cũng không thể không chú ý đến một cô gái trẻ xinh đẹp như cô.

Trước nụ cười nhoẻn làm quen cùng hàm râu dê trên khuôn mặt người đàn ông tầm tuổi ba lăm vừa cất lời, Diệp Anh mỉm cười đáp lại.

Vốn thích uống bia sau buổi tập nóng nực, hơn nữa cũng để kết giao bạn mới, thế nên cô dạn dĩ đáp:
– Các anh mời thêm nhóm mấy cô kia nữa thì em đi! – Chuyện nhỏ, nhất trí đấy nhé! – Nhất trí!
Diệp Anh nở nụ cười tươi như nắng nhận lời mời của nhóm đàn ông, chẳng hiểu sao lại làm ai đó không khỏi khó chịu trong lòng.

Phan Đức cực ghét bia rượu, anh thậm chí không muốn chạm vào một giọt.

Tóm lại, Phan Đức như thể dị nhân trong mắt rất nhiều người, chắc chắn là có Diệp Anh trong đó.

Vậy mà, thở hắt một hơi Phan Đức đột ngột lên tiếng:
– Tôi cũng đi.

Quán ở đâu vậy?

Huy Cường, người đàn ông nhiều tuổi nhất trong đám thanh niên vừa mời Diệp Anh nghe vậy gật gù trả lời:
– Quán bia đối diện trung tâm, càng đông càng vui.

Đàn ông chia đều.

Phụ nữ được miễn.

– OK!
Diệp Anh nhún vai.

Anh ta thích đi thì tùy anh ta thôi, thêm một ông đóng tiền mời các chị em, càng tốt! Nhóm người lần lượt thay đồ, đi lẻ tẻ hoặc theo tốp ra quán bia đối diện trung tâm thể hình như thành lệ.

Chủ quán hồ hởi tiếp đón khách quen, không khí rộn ràng náo nhiệt.
Diệp Anh ra quán chậm một chút, lúc cô bước vào quán, nhìn quanh một lượt không thấy Phan Đức đâu, tự nhiên lại có chút giật mình khi nhận ra mình đang tìm kiếm anh ta.
– Em gái, ra đây, ngồi cạnh anh này này!
Huy Cường giơ tay gọi Diệp Anh, còn có ý trêu ghẹo vỗ vai vào một thanh niên to cao đẹp trai nhất đám.

Diệp Anh đi tập cả tháng nay nhưng cô chẳng để ý kỹ ai, bọn họ cũng chưa có dịp làm quen với cô, lúc này mới nhiệt tình bắt chuyện.
Diệp Anh nhìn anh chàng cao to có tên Thành Nam.

Gò má có chút ửng hồng, Thành Nam mỉm cười gật đầu với cô, vai lắc khỏi bàn tay Huy Cường vừa đặt lên.

Huy Cường trêu chọc:
– Em gái tên gì? Anh hỏi hộ thằng này đấy!
Thành Nam chủ động đứng dậy, kéo ghế mời Diệp Anh ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười nói với cô:
– Em ngồi đây đi! Em tên gì?
Những tiếng vỗ tay hú hét vang lên làm Diệp Anh cũng hơi ngài ngại dù cô vốn dạn dĩ.

Cô nhoẻn nụ cười đón lấy chiếc ghế nhựa ngồi xuống, nhìn mọi người quanh bàn trả lời:
– Em là Diệp Anh.

Chỉ em giới thiệu tên có lẽ không công bằng nhỉ, các anh cũng cho nhóm con gái chúng em biết tên còn tiện xưng hô ạ.

Mấy cô gái kia ra trước Diệp Anh, bọn họ ngồi đối diện, thái độ thoải mái vui vẻ vỗ tay hùa theo câu nói của cô.

Huy Cường đại diện các anh em chủ động giới thiệu:
– Anh là Cường, già nhất ở đây, gần bốn xọi rồi, anh đẹp trai này là Nam, các anh này là Tiến, Hoàng, Quân, Vinh.
Các nam thanh niên trong độ hai mươi ba mươi gật đầu cười khi được nhắc đến tên.

Cô gái trang điểm khá đậm ngồi phía đối diện Diệp Anh vui vẻ nâng cốc bia nói:
– Lần đầu tiên đi uống bia với nhóm, chúng em mời các anh một cốc ạ! Em tự giới thiệu em là Loan, còn hai đứa này là Yến với Thảo.
Những tiếng cười nói trêu đùa vang lên, Diệp Anh có chút sốt ruột nhìn về phía cổng trung tâm thể hình.

Tên kia bảo ra đây mà lâu thế không biết, biến đi đằng nào rồi?
– Em còn chờ ai à?
Thành Nam tinh ý nhìn ra ánh mắt Diệp Anh.

Anh ta có vẻ trầm tĩnh hơn mấy người kia, nhẹ nhàng quan tâm Diệp Anh.

Ánh mắt mấy cô gái đối diện thỉnh thoảng có đảo qua nhưng anh ta cũng không để ý.
Diệp Anh có chút giật mình, gượng cười đáp:
– Vâng… em không ngồi lâu được anh ạ.

Có người chờ em ngoài kia.
Vệ sĩ kiêm tài xế tên Tuấn của Diệp Anh quả thực đang ngồi uống trà đá hút thuốc lào chờ cô tập xong, cô không muốn để cậu ta vào đây nên không gọi.

Nghe vậy Thành Nam chợt sa sầm nét mặt, liền hỏi:
– Người yêu em đang chờ à?
Đúng lúc Diệp Anh định trả lời thì khuôn mặt đáng ghét của Phan Đức lù lù xuất hiện từ cửa.

Khuôn mặt đàn ông góc cạnh đẹp như tượng tạc khẽ nhướng mày phát hiện ra hội nhóm “của mình” đang ngồi góc nào.

Đám con gái ngoại trừ Diệp Anh lập tức thay đổi thái độ, dường như có chút ngượng ngùng trước sự xuất hiện đầy áp đảo của Phan Đức.
– Tôi có chút việc ra muộn, anh em thông cảm nhé!
Rất tự nhiên Phan Đức kéo một chiếc ghế ngồi cạnh Diệp Anh.

Thực ra cô cũng có ý ngồi đầu bàn để dễ về sớm, cuối cùng lại thành thuận tiện để Phan Đức ngồi cạnh cô.
Huy Cường nheo nheo đôi mắt nhìn người mới nổi bật, lên tiếng:
– Thanh niên mới đến, ra muộn thì phải phạt! – Sẵn sàng.
Cốc bia lớn được đưa ra trước mặt Phan Đức, dù trong lòng không thoải mái nhưng anh vẫn nâng lên uống cạn một hơi thực hiện hình phạt.

Những tiếng vỗ tay vang lên đầy phấn khích.


Cả nhóm yêu cầu Phan Đức tự giới thiệu, anh gật đầu nói tên mình.

Diệp Anh quan sát bàn tay Phan Đức đã không còn đeo găng, xem ra anh cũng biết cách hòa đồng khi sống trong tập thể.
– Diệp Anh… em chưa trả lời câu hỏi của anh! Bạn trai em chờ ngoài kia à?
Diệp Anh giật mình nhớ ra người bên cạnh còn đang chờ đợi câu trả lời mà có thể là quan trọng với anh ta.

Định nhận luôn cho yên ổn tập luyện ở đây nhưng cô nhớ ra người mang cảm giác tồn tại rõ rệt ngồi cạnh kia, chẳng hiểu sao lại lắc đầu trả lời:
– À… không phải đâu.

Em trai em chờ ngoài kia thôi.
Thở phào nhẹ nhõm, Thành Nam liền ngỏ lời mời:
– Thế gọi em trai em vào đây luôn cho vui, ngồi đó làm gì? – Thôi… em trai em lái xe nên không uống được bia rượu.
Mấy người đàn ông quanh bàn hôm nay xác định bắt taxi về nên thoải mái cụng cốc, nghe Diệp Anh nói vậy Thành Nam cười hiểu chuyện.
– Diệp Anh tốt nghiệp đại học chưa em?
Mấy câu hỏi của anh ta Phan Đức quả đúng là dỏng tai nghe thật, dù anh cũng tỏ vẻ gật gù với câu chuyện mà Huy Cường đang chém gió.

Diệp Anh cười trả lời:
– Em tốt nghiệp đại học mấy năm rồi, nhìn em trẻ thế ạ? – Ừ, nhìn em cứ như nữ sinh ấy, lại sợ chưa đủ tuổi yêu.
Cũng biết tán tỉnh ghê đấy! Phan Đức cau mặt, cơn bực bội ở đâu dồn nén.

Ngay từ lúc bước vào quán bia, nhìn tay to con điển trai ngồi sáp vào Diệp Anh anh đã không vui, giờ nghe hắn từng bước nịnh nọt lấy lòng cô anh khó lòng chịu yên, quyết định lên tiếng:
– Diệp Anh, uống vậy đủ rồi, mình về thôi!
Diệp Anh há hốc mồm nhìn Phan Đức đứng dậy.

Anh nâng nửa cốc bia còn lại uống cạn, cười nói:
– Xin phép anh em, tôi với Diệp Anh phải về bây giờ, em trai chúng tôi đang chờ ở cổng trung tâm.
Cô muốn cãi vô cùng trước những khuôn mặt ngạc nhiên gật gù trước mặt.

Thành Nam đỏ gay mặt mũi sốc nghẹn khi Phan Đức nói những lời ngầm hiểu “tuyên bố chủ quyền”.

Diệp Anh không muốn chuyện cô thuê cả vệ sĩ kiêm lái xe bị lộ ra, bởi chẳng ai làm như cô cả, chẳng qua cô bị ám ảnh từ vụ tên đáng ghét này bắt cóc cô mà đành làm vậy.

Hơn nữa… anh ta nói “em trai chúng tôi” bao hàm cả vệ sĩ của anh ta nữa.

Thế nên dù có bị hiểu lầm cô cũng không biết phải giải thích thế nào.

Chẳng kịp để cô giải thích, Phan Đức đã để lại tiền trên bàn đủ bao cả nhóm, kéo cổ tay Diệp Anh bước nhanh khỏi quán..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương