Trên xe, Diệp Anh mệt mỏi trầm lặng, hai mắt thẫn thờ nhìn qua cửa kính.

Phan Đức vừa chạm vào cô đã đẩy anh ra:
– Anh đừng chạm vào em… Em xin anh!
Cô lắc đầu chua xót, nước mắt lăn dài trên má.

Những gì vừa trải qua cho đến lúc này cô vẫn cảm thấy chưa thể chấp nhận.

Quá khứ của anh… cô chưa bao giờ có thể mường tượng được, cảm giác trong lòng giống như bị anh lừa gạt.

Nhưng… anh đâu có lừa gạt cô… Anh thích cô, anh theo đuổi cô, anh đâu có nói anh chưa từng có ai trước cô? Vậy mà biết khi trước anh từng quan hệ với gái điếm đến mức có con với cô ta… tại sao cô lại cảm thấy ghê tởm anh như vậy?
– Anh phải làm sao… em mới chịu tin anh? Anh chưa từng có ai… Em là người con gái đầu tiên anh thích.
Phan Đức nuốt nghẹn giải thích.

Diệp Anh mở to hai mắt long lanh nước nhìn anh, ánh nhìn vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc.

Anh… vừa khẳng định với cô… điều gì vậy? Cô hít một hơi, gạt nước mắt nói:
– Em cũng muốn tin anh nhưng… tại sao anh lại quen với cô ta? Nếu anh đứng đắn đàng hoàng thì cô ta đâu dễ tiếp cận anh chứ?
Phan Đức thở hắt ra một hơi, ít nhất cô cũng chịu nghe anh giải thích.

Anh gật nhẹ đáp:
– Ba anh đem cô ta đến, ông ấy sợ anh pê đê.

Ông ấy còn thuê cô ta làm giúp việc để lôi kéo anh.
Diệp Anh sững lại.

Kẻ chơi bời trác táng lại bất nghĩa bất tín như Phan Hùng… lão ta hoàn toàn có thể làm ra loại chuyện cực kỳ vô lý này.

Hai má Phan Đức hơi ửng hồng trước những lời mà anh chẳng muốn thừa nhận với Diệp Anh.

Anh trầm giọng nói tiếp:
– Em đã thấy anh thường đeo găng tay phải không? Anh bị dị ứng mồ hôi.

Từ nhỏ đến giờ anh rất ngại đụng chạm cơ thể người khác.

Nhưng với em thì khác… anh luôn muốn được chạm vào em.


Em là món quà mà ông trời đem đến cho anh.
Diệp Anh vẫn cứ ngây ra nhìn anh.

Những lời ngọt ngào mà anh nói… là sự thật? Cô đang nằm sâu dưới mười tám tầng địa ngục, bất chợt được những lời của anh nâng lên tận đỉnh thiên đường, cơ thể cô bất giác rùng mình làm anh vội ôm cô vào lòng.

Trong lòng anh, cô ngước mắt nhìn khuôn mặt góc cạnh đẹp như tượng tạc của anh, hai mắt cô long lanh hạnh phúc nhưng cũng chứa đựng âu lo khôn xiết.

Tin anh… cô có quá nhẹ dạ cả tin để bị anh lừa phỉnh hay không?
– Anh không bao giờ muốn em phải lo nghĩ, anh cũng đã hứa với bố em sẽ không làm gì em hết… nhưng tốt hơn em nên về nhà.

Anh xin lỗi đã làm em sợ.

Còn con mất dạy kia, anh sẽ tìm nó, bắt nó phải nói sự thật với em.
Diệp Anh gật đầu chấp nhận.

Khóe môi Đức vẽ thành đường cánh cung hài lòng, vòng tay anh thêm siết chặt cô trong lòng anh ấm áp.
– Anh chỉ muốn đem cho em những gì tốt đẹp nhất anh có thể.

Em tin anh một điều ấy thôi cũng được.
Nước mắt Diệp Anh lại lăn dài nhưng là những giọt lệ hạnh phúc, cô nhắm hờ đôi mắt rợp mi đen nhánh để mặc dòng chất lỏng mặn mòi lăn nhẹ qua môi.

Cô sẽ tin, sẽ tin điều anh nói.

Anh muốn đem cho cô hạnh phúc.

Những gì anh làm cho cô… chẳng phải là vậy hay sao? Những kẻ muốn quyến rũ anh, muốn một bước lên giường của anh chắc chắn đếm cả ngày không hết, cô cũng chẳng nên dễ dàng tin con nhỏ kia.
Xe hơi dừng trước cổng nhà, Diệp Anh từ biệt Phan Đức trong vẻ luyến tiếc của anh.
– Em phải về rồi.

Lúc khác gặp anh.
– Chờ một chút.

Em cầm lại thứ này.

Giúp anh thuyết phục bố em được không?

Diệp Anh gật khẽ, đón lấy túi xách Phan Đức đưa từ trong cốp xe.

Anh mỉm cười yên tâm, mở cửa sau xe ngồi vào, hướng mắt dõi theo cô qua cửa kính.

Trên hết lúc này cô muốn có thời gian bình tĩnh lại sau mọi chuyện, cũng để bố cô yên lòng.

Bấm chuông cổng, cô nhìn vào trong nhà chờ đợi.
– Cô Diệp Anh về rồi đấy à? Cả nhà lo lắm cô có biết không?
Chị giúp việc sấp ngửa chạy ra mở cổng cho cô, nhìn chiếc xe hơi sang trọng vừa rời khỏi, chị thở dài một tiếng, kéo Diệp Anh vào nhà rồi khóa cổng lại.
– Thằng đấy đưa cô về à? Ông tức lắm đấy cô ạ, cô liệu liệu mà nói nhé!
– Em biết rồi, cảm ơn chị.
(Truyện chỉ được đăng trên f.b Vũ Ngọc Hương và w.eb truyenngochuong, nếu yêu thích truyện bạn vui lòng vào trang truyện chính chủ cổ vũ tác giả nhé!)
Diệp Anh vào phòng khách, bố cô đã biết cô về, ông hừ lạnh nhìn con gái, vừa tức giận lại vừa mừng rỡ khi cô không đi qua đêm.

Đồng hồ lúc này điểm mười giờ.

Ông vẫn phải ngồi một chỗ, bên cạnh là xe đẩy cho ông tựa.
– Vẫn còn biết đường mà về nhà đấy à? Tao tưởng mày bỏ nhà theo nó luôn rồi!
– Bố… Anh Đức là người tốt, dù lão Hùng không ra gì nhưng anh Đức khác lão ta.

Chuyện chiều nay cũng là bất đắc dĩ…
– Ngu lắm con ạ, thế nó với mày… đã xảy ra cái gì chưa?
Ông quát lên, muốn đứng dậy cho đứa con gái ngu ngốc một bạt tai nhưng bất lực, chỉ quắc mắt nhìn.

Diệp Anh đỏ mặt trả lời:
– Bố… anh ấy không làm gì sai với con hết… Anh ấy chỉ muốn tốt cho con thôi!
Cảm thấy nhẹ nhõm hơn, ông không nói gì thêm, chỉ xua tay gắt:
– Đừng bao giờ làm bố mẹ mày lo thế nữa! Còn nữa, thằng đó chúng tao không bao giờ chấp nhận!
Diệp Anh biết lúc này cô không thể nói gì khác ngoài việc để bố cô trấn tĩnh lại.

Cô nhìn mẹ áy náy rồi bước nhanh lên phòng.

Ông Thành chau mày bực bội, cầm điện thoại gọi báo cho con rể tương lai:
– Nam à… cái Diệp Anh nó vừa về rồi, chú cảm ơn cháu đã vất vả vì nhà chú.
– Cháu có làm được gì đâu ạ, cháu cũng muốn tìm kiếm em ấy mà khó quá chú ạ.

– Ừ, thôi cháu ngủ sớm đi.

Thằng kia với con bé cũng không có gì đâu cháu ạ.

Con bé tỉnh táo lắm.
Ông còn chua thêm mấy câu đề phòng Thành Nam chùn bước.

Gì chứ cứ phải cẩn thận.

Kiếm được thằng con rể như nó đâu phải là dễ, nó mà chê con gái ông là hỏng chuyện.
Thành Nam hừ một tiếng ném điện thoại ra bàn.

Ban nãy con Lệ cùng thằng Khải vệ sĩ đều nhắn báo tình hình êm xuôi, thành công làm hai đứa kia lục đục giận hờn bỏ về thành phố trong lúc bữa tiệc vẫn đang diễn ra.

Con Lệ còn nói:
– Tạm thời tôi phải trốn đi, tôi bịa chuyện quá đà giờ sợ bị Phan Đức bắt lại.

Dù Khải có bao che nhưng còn lão Hùng, lão vốn biết tôi làm việc ở Nhật Nguyệt.
– OK.

Được việc đấy! Tôi sẽ chuyển nốt tiền cho cô.
– Tôi trốn đi đâu được, anh nghĩ cho tôi xem?
– Cô đi đâu là chuyện của cô chứ, liên quan chó gì đến tôi?
– Tôi không biết.

Anh mà không bảo vệ tôi thì tôi sẽ khai ra chủ mưu là anh, khi đó em Diệp Anh của anh sẽ biết bộ mặt thật của anh!
Thành Nam cau mày tức tối, cuối cùng đành nói:
– Người của tôi sẽ đưa cô đến tỉnh T, bao giờ yên ổn thì về.
– Hai trăm triệu.
– Cô bị điên à?
– Anh phải chịu trách nhiệm vì tôi không thể kiếm tiền, lại còn phải trốn chui trốn lủi.
– Ai bảo cô bịa chuyện ngu làm gì?
– Tôi thách anh bịa chuyện khôn đấy! Tóm lại, đưa hai trăm triệu cho con Lệ này, nó sẽ tự xử lý êm, không cần phiền đến anh.

OK?
Con đĩ cũng chó má thật! Nó dùng chính việc này để tống tiền anh, được, nó nên biết anh là ai!
– Thế này đi, tôi cho cô suy nghĩ lại.

Cô không muốn Phan Đức tóm cổ cô đúng không, vậy nếu kẻ tóm cổ cô là tôi thì sao? Cô cứ nói đi, nói hết đi, nói xong xem cô còn mạng mà hít thở không?
– Anh…?
Đúng là kẻ cắp gặp bà già, Lệ ức đến nghẹn họng.


Thằng ki bo thâm nho nhọ đít này đúng là không dễ chơi.

Chó thật!
– Tao cho mày mười triệu cuốn gói khỏi đây, bao giờ thằng Đức chán tìm mày thích về thì về!
Sau câu gằn giọng là tiếng ngắt máy khô khốc.

Lệ căm phẫn cắn răng vào môi.

Việc quyến rũ Phan Đức đã khép lại kể từ lúc cô bịa chuyện, mà chính xác là cô chưa từng có bất cứ hi vọng nào với hắn.
Sáng hôm sau, Khải bước vào phòng báo lại tin cho Phan Đức, âm giọng gã đầy áy náy:
– Anh Đức, gã quản lý resort nói gã không biết đứa con gái em tả là ai, nên em chẳng có manh mối nào anh ạ.
Phan Đức trừng mắt.

Chẳng lẽ con khốn nạn đó cố tình bám theo anh đến resort để phá đám? Nó mất công bày mưu tính kế như thế để làm gì, chỉ để trả đũa sao? Hay… chính ba anh cố tình bày ra chuyện này để phá anh với Diệp Anh?
Anh bực bội xua tay cho Khải lui, bấm điện thoại gọi ba anh:
– Ba, con nhỏ hôm trước ba thuê lẻn vào phòng con, nó là con nào, ở đâu ạ?
Ông Hùng nhướng mày, ngạc nhiên hỏi:
– Con thích nó rồi à, nó là Lệ, hàng đẹp nhất quán bar Nhật Nguyệt nổi tiếng thành phố mình đấy con ạ! Này, chơi thì chơi chứ ba không chấp nhận đứa con dâu như nó đâu nhá!
– Con muốn bóp cổ nó chết tươi!
Ông Hùng há hốc mồm.

Cái thằng… không thích thì thôi, ghét gì mà ghét ghê thế!
Phan Đức nghiêm giọng:
– Ba, có phải chính ba thuê nó bám theo con để phá đám con với Diệp Anh không?
Ông Hùng trợn tròn mắt gắt lên:
– Con nói linh tinh gì thế, ba ghét lão Thành thật nhưng ba không chơi bẩn với một đứa con gái đâu! Mà này, con với con bé đó đến đâu rồi?
– Chúng con sắp lấy nhau.
Ông Hùng há hốc mồm lần hai, ngay sau đó ông nghe tiếng ngắt máy bất thình lình.

Phan Đức cho người tìm Lệ ở quán Nhật Nguyệt, kết quả báo về: cô ta đã xin nghỉ từ đêm qua.

Chuyện không ngoài dự tính, con mất dạy đó sợ anh truy ra nên đã chuồn sớm.

Anh xì một tiếng, sai đám vệ sĩ tiếp tục tìm kiếm, bao giờ tìm ra nó mới thôi.
Lòng bừng bừng lửa giận, anh mở mạng xem tin tức, bất ngờ hai mắt anh long lên trước những dòng tít giật gân: “Tổng công ty Sơn Hải làm nhiều trò bẩn hãm hại đối thủ, không từ thủ đoạn.” “Tổng công ty Sơn Hải bắt cóc con gái giám đốc Thành Vinh để trả thù.” Những tin tức này đi kèm bằng chứng vụ kiện tụng của Thành Vinh với Sơn Hải, rồi cả những hình ảnh camera hành trình trên xe hơi đưa đón Diệp Anh chiều hôm qua.

Sau đó không lâu, điện thoại đổ chuông khắp nơi làm Phan Đức muốn điên lên.

Kẻ nào… kẻ nào tung những tin này? Anh đã dùng tiền dẹp yên tất cả, tại sao lại có kẻ đào bới được lên? Anh cau chặt hàng mày, sắc mặt lạnh lùng.

Kẻ đó… chỉ có thể là ông Thành bố Diệp Anh mà thôi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương