Hai ngày cuối tuần Diệp Anh đều ở viện chăm sóc bố.

Ông Thành cau có khó tính, những cảm giác đau đớn cả tinh thần và thể xác mà ông phải trải qua cùng việc Diệp Anh cứ ngẩn ngơ nghĩ về Phan Đức khiến ông động một chút là quát tháo, thành ra hai mẹ con bà Hoài cứ phải nhịn như nhịn cơm sống.
– Sáng mai bố bảo chú Huân đi cùng con rồi đấy, đi nhanh nhanh rồi về.

Có chú Huân rồi thì không cần phải chụp ảnh gửi cho bố nữa.
Cô vâng dạ, trong lòng không biết anh sẽ nghĩ sao vì cô đi đâu một bước ông cũng kèm người giám sát.

Sáng hôm sau, vị giám đốc trẻ của công ty Hoàng An đưa cho cô tờ hợp đồng, anh ta nhìn cô cùng người quản đốc tầm tuổi năm mươi ngồi bên cạnh, đôi mắt anh ta có ý cười mà nói:
– Cô Diệp Anh, cô đọc hợp đồng này, có gì thắc mắc thì cứ nói với tôi.
Diệp Anh cầm tờ hợp đồng cung cấp nguyên vật liệu cùng công thợ khắc phục nhà xưởng lên tay.

Thỏa thuận đơn giản vì vốn dĩ Phan Đức muốn hỗ trợ gia đình cô, số tiền anh bỏ ra rất nhiều nhưng lại không ghi rõ trong hợp đồng, có lẽ vì anh không muốn cô phải suy nghĩ.

Cô hiểu từ lúc này… cô đã nợ anh, nhưng cô cam tâm tình nguyện.

Trên hết cô quá rõ tài chính của Thành Vinh không thể cáng đáng việc xây dựng nhà xưởng vào lúc này.

Khu vực bị cháy là khu vực để hàng, lửa lớn làm cháy hết số hàng chuẩn bị giao đi, tổn thất rất nhiều cả về hàng hóa và nhà xưởng nhưng dây chuyền sản xuất chính nằm ở góc khác lại không bị ảnh hưởng, xem như cũng là may mắn.

Lúc này Thành Vinh cần phải xây dựng lại khu vực xưởng bị cháy để có nơi xếp hàng mới cho kịp tiến độ.

Theo hợp đồng, nhà xưởng xây lại còn lớn gấp đôi, trải ra thêm một khoảnh đất trống, cũng có nghĩa Hoàng An muốn có thêm nơi để hàng khi cần, như vậy hoàn toàn hợp lý với ý định của họ.
– Tôi không thắc mắc gì cả.
Quay sang quản đốc Huân ngồi bên cạnh cô hỏi:
– Chú xem có vấn đề gì không ạ?
– Không vấn đề gì… chúng ta cần phải cảm ơn công ty Hoàng An rất nhiều.
Giám đốc Hoàng An cười nhẹ lịch sự đáp:
– Giúp người cũng là giúp mình, các vị đừng nghĩ chúng tôi là bồ tát.
Diệp Anh hít một hơi, quyết định ký vào bản hợp đồng.

Chẳng biết anh đang ngồi ở góc nào, có theo dõi cuộc họp này không nữa… Nhưng có thế nào cô vẫn không có tự do, chú Huân mà bố cô cử đi theo cô một bước không rời, không cho anh có cơ hội tóm cô vào một nơi riêng tư nào đó.
Ngồi cùng taxi với chú Huân, tiếng tin nhắn làm Diệp Anh giật thót mình.


Quả nhiên anh đã biết cuộc gặp này.
“Hôm nay thật tiếc không được gặp riêng em.”
“Lúc khác mình gặp nhau.”
“Lúc nào?”
“Lúc em có tự do.

Bây giờ thì không được.”
Lúc nào cũng không được, cô muốn anh phải thế nào đây? Dù sao… lúc này anh đã là kẻ nắm đằng chuôi.

Cô đã là người của anh rồi! Anh cố tình không ghi rõ số tiền trên hợp đồng để cô không thể nào trả được cho anh!
Giám đốc trẻ tuổi của Hoàng An – Phạm Tùng Lâm, thiếu gia của gia tộc đá quý họ Phạm cũng là bạn thân lâu năm với Phan Đức bước vào phòng, nhếch miệng cười:
– Lần đầu tiên tôi thấy ông dính dáng đến gái, tưởng ông cong mẹ rồi!
Đứng tên danh nghĩa giám đốc Hoàng An, Lâm không có bao nhiêu việc, công ty này hoạt động như một sân sau của Sơn Hải.

Thời gian còn lại Lâm dành cho thú vui xứng với danh xưng thiếu gia tiêu tiền như nước của mình.
– Tối nay đưa cô nàng ra mắt anh em chứ?
– Chưa phải lúc.
– Vậy lúc nào? Nghe tôi kể mà mấy thằng kia như phát rồ lên không tin… haha.
Phan Đức không trả lời, bước thẳng khỏi cửa.

Lâm phì cười nhìn theo, hai mắt anh ta láu lỉnh híp lại.
Ông Thành ra viện về nhà vẫn phải nằm một chỗ dưỡng thương, mọi việc ở Thành Vinh đều để Diệp Anh lo liệu.

Tuy nhiên ông vẫn luôn có cách khéo léo để kiểm soát tự do của cô, ông còn thuê cả vệ sĩ đưa đón cô.

Diệp Anh không muốn chống đối bố, cô cảm thấy không cần thiết.

Phía cảnh sát kết luận nguyên nhân hỏa hoạn là chập điện, cả ông Thành và Diệp Anh đều không tin vào điều này nhưng chẳng thể có bằng chứng nào cả.

Việc xây dựng lại nhà xưởng cũng đã được tiến hành, theo kế hoạch chỉ cần hai tháng để hoàn thiện.
“Gặp tôi một lát được không?”
Diệp Anh đọc dòng tin nhắn từ Phan Đức.

Từ hôm ký kết với Hoàng An cô chẳng thể gặp anh, lúc này đang giờ làm việc, cô muốn ra khỏi cổng cũng khó.


Cô cũng nhớ anh vô cùng…
“Em không có cách nào gặp anh được.”
“Một vụ bắt cóc thì sao?”
Anh có thể nghĩ ra trò này? Cô quên mất! Chẳng phải lần đầu tiên cô gặp anh cũng là do anh bắt cóc cô thành công sao?
“Anh dám?”
“Tại sao lại không?”
Cô có chút hồi hộp không biết anh làm gì.

Năm giờ chiều, cô nghe điện thoại của vệ sĩ thì đành rời khỏi Thành Vinh, trong lòng có chút hụt hẫng khi anh không liên lạc lại.

Bất ngờ, khi xe hơi đến một quãng đường vắng liền bị một nhóm xe cắt ngang chặn lại.

Người vệ sĩ lúng túng quay sang Diệp Anh, bất lực phải dừng xe.
Một nhóm đàn ông to cao gõ cửa, đe giọng:
– Mở cửa! Nếu không đừng trách!
Khẩu súng lục đưa ra trước đôi mắt đanh lại của người vệ sĩ như đe dọa.

Hoàn cảnh này anh ta buộc phải mở cửa.

Anh ta đã biết mục đích của lũ người này bởi ngay từ đầu ông Thành đã dặn anh ta bằng mọi cách không để con gái ông rời khỏi xe.
Diệp Anh bị nhóm người hung hãn tống vào xe hơi, người trong chiếc xe kính đen kín mít không ai khác chính là Phan Đức.

Khóe miệng khẽ cong, anh kéo cô lại, vòng tay ôm trọn, nỗi nhớ nhung bao ngày như được lấy đầy…
– Chính bố em ép anh đấy nhé! Đằng nào ông ấy cũng ghét anh, đành vậy!
– Bố em sẽ rất lo lắng!
Phan Đức dùng tiếng”anh” nói với cô nghe thật dịu dàng.

Diệp Anh nhíu mày nhìn Phan Đức đầy âu lo.

Cô không muốn chống đối bố cô, hoàn cảnh của cô và anh quả thực khó xử.
– Ông ấy sẽ biết anh đưa em đi.


Trước khi cảnh sát tìm đến, anh muốn được bên em.
Con người này… thật hết nói nổi! Cô chẳng có cách nào liên lạc với bên ngoài, túi xách của cô đã bị nhóm người kia giữ lấy ngay từ lúc bọn họ kéo cô đi.

Chiếc xe phóng băng băng ra khỏi thành phố, cô ngỡ ngàng hỏi:
– Anh đưa em đi đâu thế này?
– Một nơi chỉ có hai ta.
– Đừng… đừng đi xa quá.

Em muốn về sớm.
– Không còn là ý của em nữa!
– Anh…
Cô hơi giận bặm môi quay đi.

Anh đã không nghe cô nữa, nhất nhất theo ý mình.

Vòng tay thêm siết chặt, anh nhỏ giọng bên tai cô:
– Em bắt anh chờ đến bao giờ nữa? Sức chịu đựng của anh có giới hạn!
Cô chẳng thể nói gì.

Anh là người yêu cô, cũng là người cô mang ơn, vậy mà… đến gặp cô thôi anh cũng không thể.

Cảm giác chua xót khiến hốc mắt cô cay xè, cô im lặng không nói thêm điều gì, chỉ nhắm hờ đôi mắt trong vòng tay anh.
– Em cứ ngủ đi, chúng ta sẽ đi xa đấy!
Cô không trả lời, bao mệt mỏi dường như tan biến khi cô được ở bên anh thế này.

Thơm nhẹ lên trán cô, anh để cô ngả đầu vào lồng ngực vững chãi.

Chẳng biết cô thiếp đi từ lúc nào, khi tỉnh lại trời đã tối đen.
– Đến nơi rồi… em đã đói chưa?
Cô gật nhẹ, đẩy cửa xe bước ra.

Chiếc xe dừng lại ở một resort nghỉ dưỡng sang trọng ven biển.

Biển mùa đông lạnh buốt nhưng không khí trong lành vẫn khiến cô hít hà sảng khoái.

Anh nắm tay dắt cô vào bên trong một căn nhà đang bày tiệc đứng, âm nhạc du dương cùng những bàn ăn đắt giá đầy ắp khiến cô vô thức nuốt ực một ngụm.

Lúc này đã bảy giờ rồi.

Những thanh niên cả nam cả nữ ăn mặc sang trọng trong căn nhà đó đều vui vẻ chào đón khi thấy hai người bước vào.

Tùng Lâm cười tươi lên tiếng trước tiên:
– Thiếu gia Phan Đức! Giới thiệu đi!
Phan Đức gật đầu, tay đặt lên eo Diệp Anh như khẳng định chủ quyền, khuôn mặt đẹp trai bừng sáng anh nói:
– Giới thiệu với mọi người, Diệp Anh, bạn gái của tôi.
Những tiếng vỗ tay hò hét cổ vũ vang lên, Diệp Anh đỏ bừng mặt mũi xấu hổ nép mình vào Phan Đức.

Anh thể hiện bản lĩnh đàn ông mà che chở cho cô, lấy hai ly rượu vang từ tay người phục vụ, một đưa cho cô, một giữ cho mình.
– Em ngồi đây nhé, anh lấy đồ ăn cho em!
Anh đưa cô đến một bàn trống, cô lắc đầu nói:
– Em tự làm được, mọi người đều tự phục vụ mà.
– Em khác.
– Thôi… anh để em tự chọn.
Cô bước đi trước, anh phì cười theo sau cô.

Bữa tiệc diễn ra vui vẻ trong tiếng nhạc cùng tiếng cười nói.

Những thiếu gia giàu có có mặt ở đây đều dẫn theo phụ nữ, họ cực kỳ hào hứng với người bạn gái đầu tiên mà họ thấy ở Phan Đức, khác hẳn những lần tụ tập trước đây.

Cách anh quan tâm cô từng ly từng tí cho họ hiểu anh thật lòng với cô thế nào.
Khi Diệp Anh còn ngủ trên xe, ông Thành tức đến tím đen mặt mũi khi nghe vệ sĩ ông thuê gọi điện báo, ngay sau đó ông nhận được cuộc gọi từ một số máy lạ.

Phan Đức chân thành nói qua điện thoại trước khi ông kịp nhận ra ai gọi đến:
– Chú, cháu xin phép chú đưa em Diệp Anh đi một ngày.

Cháu cam đoan sẽ không làm gì khiến chú phải suy nghĩ.

Cháu thật lòng với Diệp Anh, mong chú hiểu.
– Mày… Phan Đức, mày là thằng đốn mạt! Tao… tao sẽ báo cảnh sát!
– Tùy chú.

Nhưng chú làm vậy chỉ khiến cháu không giữ được bình tĩnh trước con gái chú thôi ạ.
– Mày…!
Tiếng ngắt máy khô khốc, sắc mặt ông Thành nửa đen nửa đỏ nửa trắng bệch.

Nó… nó dám đe dọa ông? Thằng mất dạy! Ông không còn từ nào để nói về nó! Cha con nó… đúng là loại cặn bã của xã hội này! Nhưng… nghe lời nó đe dọa, bất giác ông cũng chùn bước.

Giờ con gái ông đã nằm trong tay nó, nó làm gì ông cũng không thể quản được, làm nó tức lên… liệu có tốt hay không? Ông điên đến mức vô thức đạp chân vào ghế rồi gào lên một tiếng.

Đau đến thấu trời xanh! Giận quá mất khôn, ông quên luôn mất cái chân bỏng còn đang cần thời gian bình phục!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương