Bắt Nhầm Yêu Đúng
-
C62: Chương 62
Khi nãy Diệp Anh đã tắt điện thoại, giờ cô lập tức mở máy gọi lại, âm giọng tức giận của bố cô vang lên:
– Mày lại trốn theo thằng đó đấy hả? Mày cút luôn đi! Đừng vác mặt về cái nhà này nữa!
Chưa kịp đáp lại bố, Phan Đức giật điện thoại từ tay cô làm cô không kịp phản ứng, chỉ tròn mắt nhìn:
– Bố, con sẽ đưa Diệp Anh về chịu tội.
– Phan Đức, mày dám về đây tao chặt gãy chân mày!
Diệp Anh sợ hãi giật lại điện thoại, nói nhanh rồi ngắt máy:
– Bố, con về bây giờ đây ạ!
Cô lấy chiếc túi xách nhỏ đeo lên người, dáng bộ sợ hãi như con thỏ nhát gan vừa làm chuyện xấu làm anh khó giấu nổi nụ cười. Khóe miệng vô thức nhếch lên anh e hèm một tiếng.
– Dù sao cũng phải đi ăn trước đã! Tôi đói rồi!
– Anh đói thì… anh cứ đi ăn đi, em bắt taxi về cũng được.
Phan Đức mặc lại quần áo, cau mày quát nhẹ:
– Đi!
Diệp Anh không thể cãi, thực lòng cô cũng muốn được ở bên anh lâu hơn, thế nên chậm rãi bước theo anh. Anh quay đầu lại, nửa cười nửa nghiêm giọng:
– Có đi được không?
Cô lườm anh một cái. Đồ dã man tàn bạo, ăn sạch cô cả thịt lẫn xương! Giờ đi hai hàng thế này ai nhìn qua cũng cảm thấy buồn cười, cũng hiểu cô vừa trải qua những gì. Cô bước vượt lên cho anh hiểu cô đi được kẻo ai kia lại giở bài bế cô thì còn xấu hổ hơn. Phan Đức tủm tỉm lắc đầu bước theo cô, cảm thấy thắc mắc sao trên đời này lại có người đáng yêu như thế được chứ? Trải qua gắn bó thân mật, anh hiểu ra anh càng khao khát cô nhiều hơn, càng muốn chiếm hữu cô trọn vẹn cho mình!
Sau bữa ăn đơn giản dưới nhà ăn khách sạn, Phan Đức đưa Diệp Anh về nhà. Trên xe, cô quay mặt về cửa kính tỏ vẻ xa cách làm anh nhíu mày, mặt dày nói nhỏ vào tai cô:
– Ngồi sát vào đây nào!
Cô im lặng không chịu, anh nhún vai, tay mò đến eo cô kéo lại.
– Em bán mình cho tôi rồi cơ mà!
– Em… em vừa làm xong rồi đấy thôi! .
||||| Truyện đề cử: Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng |||||
– Tôi đâu nói một lần!
– Anh…
Đồ… hết nói nổi! Cô cứng họng, chợt trách mình ngốc nghếch!
– Chúng ta đi đăng ký kết hôn lại đi. Bao giờ có con rồi làm đám cưới, cho nó dự luôn kẻo sau lại ăn vạ.
Anh nhàn nhạt quyết định. Lúc trước hai người đã đăng ký kết hôn nhưng đến ngày phường hẹn sau ngày cưới thì không thể đến ký, thành ra hồ sơ khi trước bị hủy, về pháp luật cả hai vẫn chưa phải vợ chồng. Diệp Anh nghèn nghẹn lắc đầu:
– Làm sao có thể? Bố em… sẽ đau đớn lắm, em không chịu được!
– Ông ấy cần hiểu, ông ấy cũng phải sống vì em, hơn nữa, ba anh không phóng hỏa Thành Vinh, cũng sẽ rút đơn kiện ông ấy, chẳng còn gì ngăn cản chúng ta đến với nhau nữa.
– Ba anh sẽ rút đơn kiện sao?
– Ừm.
Phan Đức hơi bực trước phản ứng của ông Thành. Ông ấy không vì con gái mà chỉ đòi hỏi chiều ngược lại… thực ra cũng hệt như ba mẹ anh. Chuyện thuê lão Huân cùng thằng Huy hóa ra là âm mưu của ba anh, ý đồ lừa ông Thành vào bẫy, thành công phá anh và cô. Khi điều tra ra anh đã tuyên bố nếu ông ta không rút đơn kiện ông Thành thì anh sẽ cung cấp bằng chứng ép ông ta phải chịu tội dàn chuyện lừa người. Đó cũng là lúc anh đủ mạnh mẽ để đến với cô sau những tháng ngày đau khổ. Trách những người làm cha làm mẹ nhưng có thế nào họ cũng là cha là mẹ, anh chỉ có thể nghĩ cách chiều lòng bọn họ mà thôi.
Xe hơi dừng trước cổng nhà Diệp Anh, cô vội mở cửa, nói nhanh với anh:
– Anh về đi, bố em giờ đi lại nhanh nhẹn rồi đấy, ông ấy vác gậy quật anh gãy chân không đùa được đâu!
Phan Đức tủm tỉm gật đầu. Chuyện ông Thành phẫu thuật chân lần hai… chính anh đã thuê chuyên gia hàng đầu thế giới về chữa cho ông. Gia đình Diệp Anh không biết gì cả, tưởng đúng dịp may có đoàn công tác sang Việt Nam nên ông Thành mới hồi phục nhanh đến vậy.
Quả nhiên, ngay khi Diệp Anh cất tiếng gọi, bố cô đã lao ra như một cơn gió, rầm một tiếng, cánh cửa sắt mở ra làm cô giật bắn cả người.
– Thằng đó đâu? Nó sợ rồi đúng không?
– Bố, con bảo anh ấy về đi đấy ạ!
– Còn mày, sao không cút luôn theo nó đi?
Cô tìm cách chống chế:
– Bố… con muốn bỏ nhà theo anh ấy thì đã theo lâu rồi! Con đói quá, con vào ăn cơm nhá!
– Muộn thế này rồi còn chưa ăn uống gì, nó yêu mày cái kiểu gì thế hả?
Yêu cái kiểu… làm Diệp Anh nóng bừng mặt mũi vội chạy vào trong nhà, không dám tiếp tục đối thoại với bố thêm câu nào. Những gì trải qua cùng anh, những lời anh nói làm cô muốn hét lên vì hạnh phúc… Cô yêu anh đến điên lên rồi, liệu cô có thể được ở bên anh hay không, liệu cô và anh có thể thuyết phục được hai gia đình không… Cô không biết nữa, chỉ giật mình lúng túng đáp lời khi mẹ cô hỏi chuyện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook