Bất Ngộ
-
Chương 23
Editor: Ayu kami.
Bình Xương năm thứ sáu, mười chín tháng chín.
Cố Hồng Kiến nhẹ nhàng xoay quanh bên người Lâm Tư Trạch.
Bởi vì thật sự buồn chán, nàng hồi tưởng một lượt hết thảy chuyện đã xảy ra cùng Lâm Tư Trạch, khi nghĩ đến một câu cuối cùng “Cuộc đời này không gặp lại nữa”, lại không nhịn được cười.
Bởi vì đối với Lâm Tư Trạch mà nói, những lời này đại khái xem như một lời thành sấm (tiên tri) nhỉ.
Chỉ là với nàng mà nói, lại tiệt không hề giữ lời.
Trên triều sớm cũng không có truyền đến tin tức tiền tuyến gì, cho nên tin tức của Cố Hồng Kiến đại để sẽ truyền đến vào ngày mai, Cố Hồng Kiến xem chừng có phần không thể chờ đợi được, lại vẫn chỉ có thể kiềm nén xao động trong lòng.
Triệu Uẩn Nguyên thăng quan, chẳng người nào có ý kiến, hắn làm người ngay thẳng, mặc dù không kéo bè kết phái nhưng cũng không mấy kẻ thù, tóm lại hơn Cố Hồng Kiến cả vạn lần.
Hạ triều, Tả Ninh Hạo đi tới bên cạnh Triệu Uẩn Nguyên, Cố Hồng Kiến nhìn một cái đã biết Tả Ninh Hạo khẳng định muốn nói chuyện có liên quan đến mình, bèn sáp qua nghe, chỉ nghe Tả Ninh Hạo nói:“Triệu huynh, chúc mừng.”
Triệu Uẩn Nguyên khiêm tốn có lễ cười:“Đa tạ.”
“Kỳ thật, lúc trước huynh cùng Cố Thị lang đồng thời được phong làm Trạng Nguyên thì đã bất công đối với huynh, mà mấy năm nay nàng ta phát triển hơn huynh, càng là Hoàng thượng bất công.” Tả Ninh Hạo nói,“Song cũng may hiện tại Hoàng thượng cuối cùng suy nghĩ thông suốt.”
Tên hèn hạ Tả Ninh Hạo này, quả nhiên chạy tới nói xấu nàng ……
Cố Hồng Kiến hơi có chút dở khóc dở cười.
Tả Ninh Hạo có thể thù địch Cố Hồng Kiến như vậy, ngoại trừ hắn có mặt khi thẩm vấn Diêu Thiên Ngạo, biết cái chết của chị gái mình có nguyên nhân quan hệ bên ngoài với Cố Hồng Kiến, càng bởi vì hôm sau ngày Cố Hồng Kiến với Lâm Tư Trạch thẳng thừng trở mặt, Cố Hồng Kiến như thường vào triều, lúc hạ triều lại bị Tả Ninh Hạo chặn lại, Tả Ninh Hạo khí thế hung hăng, tưởng chừng như muốn đánh lộn với nàng.
Mà cảm xúc của Cố Hồng Kiến đang suy sụp, tự nhiên không tâm tình phản ứng hắn, nhưng thấy hắn một bộ dạng muốn liều mạng, bèn lạnh nhạt nói:“Xem ra ngươi còn không biết nhỉ, cha ngươi lúc trước vì cái gì phải đáp ứng việc hôn nhân của Diêu gia.”
Tả Ninh Hạo không nghĩ tới Cố Hồng Kiến nói như vậy, sửng sốt, nói:“Cái gì? Không phải vì lúc ấy Diêu gia bức bách quá chặt sao……”
“Ô, bằng vào chút đầu óc này cũng có thể làm Đại Lý Tự khanh.” Cố Hồng Kiến không chút khách khí giễu cợt nói,“Tả gia và Diêu gia năm đó thế lực ngang nhau, nào có cái gì để nói bức bách. Ngươi có từng nghĩ không, ngươi từ nhỏ thân thể không tốt mang bệnh, thế nào ngay sau khi chị gái ngươi chết, hết bệnh vùng lên đây?”
Tả Ninh Hạo không thể tin nhìn Cố Hồng Kiến, nói:“Ngươi nói bậy!”
“A. Ngươi có thể trở về hỏi cha ngươi, năm đó cây tuyết liên băng sơn cứu mạng kia là ai cho. Còn là dùng cái gì đổi lấy?”
Tả Ninh Hạo vì khiếp sợ mà lui lại vài bước.
Cố Hồng Kiến hừ lạnh một tiếng bước đi, không để ý đến hắn nữa.
Mà hận ý của Tả Ninh Hạo đối với Cố Hồng Kiến, thì sau khi hắn có phản ứng trở lại, tăng lên một bậc, đến một độ cao mới.
Cho nên hiện tại Tả Ninh Hạo ấu trĩ như vậy tìm Triệu Uẩn Nguyên nói những chuyện này, Cố Hồng Kiến cũng thấy rằng rất bình thường.
Chỉ là Triệu Uẩn Nguyên vẫn chính trực trước sau như một:“Hoàng thượng tự có suy tính của ngài, ta không có nhiều ý kiến.”
Tả Ninh Hạo bĩu môi, nói:“Ừm, tính cách của huynh ta cũng biết. Có điều, huynh đã làm Ngự Sử đại phu, như vậy, tương lai trách nhiệm vạch tội Cố Hồng Kiến, huynh nên tiếp tục làm tốt. Trước kia Cố Hồng Kiến hưng thịnh một thời, khi không người dám nói nàng, cũng chỉ có huynh dám ra mặt, đáng tiếc khi đó cha ta còn ở trong triều, không cho phép ta cùng vạch tội, hiện tại cha ta vì bệnh không thể vào triều, ta chắc chắn sẽ giúp huynh một tay.”
Triệu Uẩn Nguyên có chút bất đắc dĩ:“Nếu Cố Thị lang có hành vi sai trái, ta tự nhiên sẽ nói. Nhưng nếu nàng ta không có chỗ làm sai, ta lại làm sao có thể vô cớ buộc tội nàng.”
Tả Ninh Hạo “Ớ” một tiếng, nói:“Ừm, ta chỉ là…… nói sơ qua một chút.”
Cố Hồng Kiến lạnh lùng nhìn Tả Ninh Hạo, nghĩ bụng, thực ngại, các ngươi không có cơ hội rồi!
Chạy tới nghe lén Tả Ninh Hạo và Triệu Uẩn Nguyên đối thoại một lát, Cố Hồng Kiến cũng rất tự giác trở về bên người Lâm Tư Trạch, Lâm Tư Trạch hạ triều, như cũ là trực tiếp đi thư phòng phê chữa tấu chương, Cố Hồng Kiến cảm thấy nhàm chán, mà lại vô cùng quen thuộc, dẫu sao từ trước hình thức chung sống của hai người là như thế.
Chỉ là hiện tại y không nhìn thấy nàng, cũng sẽ không vào lúc nàng mơ mơ màng màng ngủ, lặng lẽ đi qua, đắp chăn cho nàng, cuối cùng tự mình ôm nàng về điện Chiêu Hồng.
Cố Hồng Kiến nhẹ bay ngồi ở bên cửa sổ nhìn Lâm Tư Trạch, Lâm Tư Trạch lại đúng lúc quay đầu, ngẩn ngơ nhìn bên cửa sổ ấy.
Lâm Tư Trạch hiếm khi ngẩn người, hoặc là nói căn bản chưa từng ngẩn người, cho nên trong nháy mắt đó Cố Hồng Kiến còn tưởng rằng Lâm Tư Trạch đang nhìn mình, còn bởi vậy mà sững sờ.
Song nàng yên tâm rất nhanh, bởi vì Lâm Tư Trạch chỉ là nhìn về hướng này, ánh mắt không có giao hội với mình.
Thật là, y sao có khả năng đột nhiên nhìn thấy mình.
Cố Hồng Kiến chột dạ bay đi từ bên cửa sổ.
Lâm Tư Trạch nhìn chằm chằm cửa sổ trong chốc lát, bỗng ho nhẹ vài tiếng, sau đó uống một ngum trà, vừa yên lặng chuyển tầm mắt, rồi gọi Tương Hải Phúc tiến vào.
“Hỗ Châu… Khụ… Có tin tức mới hay không?” Lâm Tư Trạch nói.
Tương Hải Phúc lau mồ hôi, vì sao Hoàng thượng gần đây thương xuyên hỏi việc này……
Nhưng hắn cũng chỉ có thể thành thật nói:“Không…… Nếu có chút tin tức, tiểu nhân sẽ thông báo ngài trước tiên.”
Lâm Tư Trạch đại khái cũng ý thức được mình không cần thiết hỏi, nói:“Ừ.”
Rồi sau đó y day day ấn đường – làm sao cứ luôn có cảm giác không thoải mái nhỉ?
Rõ ràng truyền đến mới nhất là tin thắng trận.
Trái lại Tương Hải Phúc chú ý tới Lâm Tư Trạch ho khan, nói:“Hoàng thượng khó chịu trong người? Bằng không ta kêu Thái y đến xem xem?”
Lâm Tư Trạch nói:“Không cần.”
Cố Hồng Kiến ở sau lưng y bay tới bay đi, tâm tình có chút phức tạp, người này thật là, rõ ràng đang ho khan, tại sao không xem Thái y chứ.
Rõ ràng đuổi nàng đi, vì cái gì lại vẫn lén lút hỏi chuyện Hỗ Châu.
Nhưng mà……
Cố Hồng Kiến nghĩ, rất nhanh, Lâm Tư Trạch sẽ không cần hỏi nữa.
Mà Cố Hồng Kiến dự đoán chính xác, ngày hôm sau, chiến báo mới nhất truyền đến, Hỗ Châu đã bị đánh bại, chúng tướng sĩ ở Hỗ Châu nghỉ ngơi hồi phục, Vương phó tướng đã bắt tay vào trị liệu tình hình bệnh dịch trong Hỗ Châu.
Mà Cố Thị lang, chết trận.
Người báo tin nói ra lời này, đã run lẩy bẩy, thanh âm không dám quá lớn, mà trong triều đình rõ ràng tĩnh lặng không tiếng động, lại bởi những lời này của hắn càng như bất động.
Lâm Tư Trạch ngồi ở trên ghế rồng nửa ngày mới nhẹ giọng nói:“Cái gì? Lặp lại lần nữa.”
“Cố, Cố Thị lang đối mặt với Bách Lý Sầm tướng lãnh quân địch, hai người giao chiến, Cố thị lang không địch lại, bị hất xuống ngựa, sau đó bỏ mình……”
Vị phía trên kia nửa ngày không nói gì.
Người báo tin và chúng đại thần không dám mở miệng, im lặng ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng.
Đã thấy Lâm Tư Trạch hai mắt nhắm nghiền, đầu hơi dựa vào lưng ghế rồng, mà ngất đi.
Trong triều đình rối loạn, mọi người vừa hô to Hoàng thượng, lại vừa hô to kêu Thái y, cuối cùng Cố Hồng Kiến cứ như thế trơ mắt nhìn Lâm Tư Trạch, là một hoàng đế, thiên tử, đại nam nhân, cứ như vậy bị thị vệ bên người bế xuống triều……
Cố Hồng Kiến muốn cười, lại cười không nổi.
Nàng vốn còn rất mong đợi nhìn thấy phản ứng của Lâm Tư Trạch cơ.
Không thể tưởng được lại có thể trực tiếp ngất đi. Thật sự là……
Nhiều năm trước mấy câu “Lâm cô nương” kia, thật sự là không có gọi nhầm.
Nhưng mà là y đau khổ sao.
Là y đau khổ ư.
Y hôn mê, cũng đích thực là vì tin nàng chết, đúng không.
Cố Hồng Kiến lại có phần không xác định.
Bình Xương năm thứ sáu, mười chín tháng chín.
Cố Hồng Kiến nhẹ nhàng xoay quanh bên người Lâm Tư Trạch.
Bởi vì thật sự buồn chán, nàng hồi tưởng một lượt hết thảy chuyện đã xảy ra cùng Lâm Tư Trạch, khi nghĩ đến một câu cuối cùng “Cuộc đời này không gặp lại nữa”, lại không nhịn được cười.
Bởi vì đối với Lâm Tư Trạch mà nói, những lời này đại khái xem như một lời thành sấm (tiên tri) nhỉ.
Chỉ là với nàng mà nói, lại tiệt không hề giữ lời.
Trên triều sớm cũng không có truyền đến tin tức tiền tuyến gì, cho nên tin tức của Cố Hồng Kiến đại để sẽ truyền đến vào ngày mai, Cố Hồng Kiến xem chừng có phần không thể chờ đợi được, lại vẫn chỉ có thể kiềm nén xao động trong lòng.
Triệu Uẩn Nguyên thăng quan, chẳng người nào có ý kiến, hắn làm người ngay thẳng, mặc dù không kéo bè kết phái nhưng cũng không mấy kẻ thù, tóm lại hơn Cố Hồng Kiến cả vạn lần.
Hạ triều, Tả Ninh Hạo đi tới bên cạnh Triệu Uẩn Nguyên, Cố Hồng Kiến nhìn một cái đã biết Tả Ninh Hạo khẳng định muốn nói chuyện có liên quan đến mình, bèn sáp qua nghe, chỉ nghe Tả Ninh Hạo nói:“Triệu huynh, chúc mừng.”
Triệu Uẩn Nguyên khiêm tốn có lễ cười:“Đa tạ.”
“Kỳ thật, lúc trước huynh cùng Cố Thị lang đồng thời được phong làm Trạng Nguyên thì đã bất công đối với huynh, mà mấy năm nay nàng ta phát triển hơn huynh, càng là Hoàng thượng bất công.” Tả Ninh Hạo nói,“Song cũng may hiện tại Hoàng thượng cuối cùng suy nghĩ thông suốt.”
Tên hèn hạ Tả Ninh Hạo này, quả nhiên chạy tới nói xấu nàng ……
Cố Hồng Kiến hơi có chút dở khóc dở cười.
Tả Ninh Hạo có thể thù địch Cố Hồng Kiến như vậy, ngoại trừ hắn có mặt khi thẩm vấn Diêu Thiên Ngạo, biết cái chết của chị gái mình có nguyên nhân quan hệ bên ngoài với Cố Hồng Kiến, càng bởi vì hôm sau ngày Cố Hồng Kiến với Lâm Tư Trạch thẳng thừng trở mặt, Cố Hồng Kiến như thường vào triều, lúc hạ triều lại bị Tả Ninh Hạo chặn lại, Tả Ninh Hạo khí thế hung hăng, tưởng chừng như muốn đánh lộn với nàng.
Mà cảm xúc của Cố Hồng Kiến đang suy sụp, tự nhiên không tâm tình phản ứng hắn, nhưng thấy hắn một bộ dạng muốn liều mạng, bèn lạnh nhạt nói:“Xem ra ngươi còn không biết nhỉ, cha ngươi lúc trước vì cái gì phải đáp ứng việc hôn nhân của Diêu gia.”
Tả Ninh Hạo không nghĩ tới Cố Hồng Kiến nói như vậy, sửng sốt, nói:“Cái gì? Không phải vì lúc ấy Diêu gia bức bách quá chặt sao……”
“Ô, bằng vào chút đầu óc này cũng có thể làm Đại Lý Tự khanh.” Cố Hồng Kiến không chút khách khí giễu cợt nói,“Tả gia và Diêu gia năm đó thế lực ngang nhau, nào có cái gì để nói bức bách. Ngươi có từng nghĩ không, ngươi từ nhỏ thân thể không tốt mang bệnh, thế nào ngay sau khi chị gái ngươi chết, hết bệnh vùng lên đây?”
Tả Ninh Hạo không thể tin nhìn Cố Hồng Kiến, nói:“Ngươi nói bậy!”
“A. Ngươi có thể trở về hỏi cha ngươi, năm đó cây tuyết liên băng sơn cứu mạng kia là ai cho. Còn là dùng cái gì đổi lấy?”
Tả Ninh Hạo vì khiếp sợ mà lui lại vài bước.
Cố Hồng Kiến hừ lạnh một tiếng bước đi, không để ý đến hắn nữa.
Mà hận ý của Tả Ninh Hạo đối với Cố Hồng Kiến, thì sau khi hắn có phản ứng trở lại, tăng lên một bậc, đến một độ cao mới.
Cho nên hiện tại Tả Ninh Hạo ấu trĩ như vậy tìm Triệu Uẩn Nguyên nói những chuyện này, Cố Hồng Kiến cũng thấy rằng rất bình thường.
Chỉ là Triệu Uẩn Nguyên vẫn chính trực trước sau như một:“Hoàng thượng tự có suy tính của ngài, ta không có nhiều ý kiến.”
Tả Ninh Hạo bĩu môi, nói:“Ừm, tính cách của huynh ta cũng biết. Có điều, huynh đã làm Ngự Sử đại phu, như vậy, tương lai trách nhiệm vạch tội Cố Hồng Kiến, huynh nên tiếp tục làm tốt. Trước kia Cố Hồng Kiến hưng thịnh một thời, khi không người dám nói nàng, cũng chỉ có huynh dám ra mặt, đáng tiếc khi đó cha ta còn ở trong triều, không cho phép ta cùng vạch tội, hiện tại cha ta vì bệnh không thể vào triều, ta chắc chắn sẽ giúp huynh một tay.”
Triệu Uẩn Nguyên có chút bất đắc dĩ:“Nếu Cố Thị lang có hành vi sai trái, ta tự nhiên sẽ nói. Nhưng nếu nàng ta không có chỗ làm sai, ta lại làm sao có thể vô cớ buộc tội nàng.”
Tả Ninh Hạo “Ớ” một tiếng, nói:“Ừm, ta chỉ là…… nói sơ qua một chút.”
Cố Hồng Kiến lạnh lùng nhìn Tả Ninh Hạo, nghĩ bụng, thực ngại, các ngươi không có cơ hội rồi!
Chạy tới nghe lén Tả Ninh Hạo và Triệu Uẩn Nguyên đối thoại một lát, Cố Hồng Kiến cũng rất tự giác trở về bên người Lâm Tư Trạch, Lâm Tư Trạch hạ triều, như cũ là trực tiếp đi thư phòng phê chữa tấu chương, Cố Hồng Kiến cảm thấy nhàm chán, mà lại vô cùng quen thuộc, dẫu sao từ trước hình thức chung sống của hai người là như thế.
Chỉ là hiện tại y không nhìn thấy nàng, cũng sẽ không vào lúc nàng mơ mơ màng màng ngủ, lặng lẽ đi qua, đắp chăn cho nàng, cuối cùng tự mình ôm nàng về điện Chiêu Hồng.
Cố Hồng Kiến nhẹ bay ngồi ở bên cửa sổ nhìn Lâm Tư Trạch, Lâm Tư Trạch lại đúng lúc quay đầu, ngẩn ngơ nhìn bên cửa sổ ấy.
Lâm Tư Trạch hiếm khi ngẩn người, hoặc là nói căn bản chưa từng ngẩn người, cho nên trong nháy mắt đó Cố Hồng Kiến còn tưởng rằng Lâm Tư Trạch đang nhìn mình, còn bởi vậy mà sững sờ.
Song nàng yên tâm rất nhanh, bởi vì Lâm Tư Trạch chỉ là nhìn về hướng này, ánh mắt không có giao hội với mình.
Thật là, y sao có khả năng đột nhiên nhìn thấy mình.
Cố Hồng Kiến chột dạ bay đi từ bên cửa sổ.
Lâm Tư Trạch nhìn chằm chằm cửa sổ trong chốc lát, bỗng ho nhẹ vài tiếng, sau đó uống một ngum trà, vừa yên lặng chuyển tầm mắt, rồi gọi Tương Hải Phúc tiến vào.
“Hỗ Châu… Khụ… Có tin tức mới hay không?” Lâm Tư Trạch nói.
Tương Hải Phúc lau mồ hôi, vì sao Hoàng thượng gần đây thương xuyên hỏi việc này……
Nhưng hắn cũng chỉ có thể thành thật nói:“Không…… Nếu có chút tin tức, tiểu nhân sẽ thông báo ngài trước tiên.”
Lâm Tư Trạch đại khái cũng ý thức được mình không cần thiết hỏi, nói:“Ừ.”
Rồi sau đó y day day ấn đường – làm sao cứ luôn có cảm giác không thoải mái nhỉ?
Rõ ràng truyền đến mới nhất là tin thắng trận.
Trái lại Tương Hải Phúc chú ý tới Lâm Tư Trạch ho khan, nói:“Hoàng thượng khó chịu trong người? Bằng không ta kêu Thái y đến xem xem?”
Lâm Tư Trạch nói:“Không cần.”
Cố Hồng Kiến ở sau lưng y bay tới bay đi, tâm tình có chút phức tạp, người này thật là, rõ ràng đang ho khan, tại sao không xem Thái y chứ.
Rõ ràng đuổi nàng đi, vì cái gì lại vẫn lén lút hỏi chuyện Hỗ Châu.
Nhưng mà……
Cố Hồng Kiến nghĩ, rất nhanh, Lâm Tư Trạch sẽ không cần hỏi nữa.
Mà Cố Hồng Kiến dự đoán chính xác, ngày hôm sau, chiến báo mới nhất truyền đến, Hỗ Châu đã bị đánh bại, chúng tướng sĩ ở Hỗ Châu nghỉ ngơi hồi phục, Vương phó tướng đã bắt tay vào trị liệu tình hình bệnh dịch trong Hỗ Châu.
Mà Cố Thị lang, chết trận.
Người báo tin nói ra lời này, đã run lẩy bẩy, thanh âm không dám quá lớn, mà trong triều đình rõ ràng tĩnh lặng không tiếng động, lại bởi những lời này của hắn càng như bất động.
Lâm Tư Trạch ngồi ở trên ghế rồng nửa ngày mới nhẹ giọng nói:“Cái gì? Lặp lại lần nữa.”
“Cố, Cố Thị lang đối mặt với Bách Lý Sầm tướng lãnh quân địch, hai người giao chiến, Cố thị lang không địch lại, bị hất xuống ngựa, sau đó bỏ mình……”
Vị phía trên kia nửa ngày không nói gì.
Người báo tin và chúng đại thần không dám mở miệng, im lặng ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng.
Đã thấy Lâm Tư Trạch hai mắt nhắm nghiền, đầu hơi dựa vào lưng ghế rồng, mà ngất đi.
Trong triều đình rối loạn, mọi người vừa hô to Hoàng thượng, lại vừa hô to kêu Thái y, cuối cùng Cố Hồng Kiến cứ như thế trơ mắt nhìn Lâm Tư Trạch, là một hoàng đế, thiên tử, đại nam nhân, cứ như vậy bị thị vệ bên người bế xuống triều……
Cố Hồng Kiến muốn cười, lại cười không nổi.
Nàng vốn còn rất mong đợi nhìn thấy phản ứng của Lâm Tư Trạch cơ.
Không thể tưởng được lại có thể trực tiếp ngất đi. Thật sự là……
Nhiều năm trước mấy câu “Lâm cô nương” kia, thật sự là không có gọi nhầm.
Nhưng mà là y đau khổ sao.
Là y đau khổ ư.
Y hôn mê, cũng đích thực là vì tin nàng chết, đúng không.
Cố Hồng Kiến lại có phần không xác định.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook