Đừng nói Hà Lục Khải, ngay cả sau khi Hà Lạc thốt ra hai chữ kia, trong lòng cũng sửng sốt.

Hình như cô không nghĩ tới cô lại đặt Giản Việt vào vị trí anh rể tương lai của Hà Lục Khải một cách tự nhiên thuận lợi như vậy …

Nhưng lại nói tiếp, Hà Lạc và Giản Việt vẫn chưa chính thức xác nhận quan hệ người yêu, hai má cô không hiểu sao nóng lên không thể giải thích được, trong đầu cô mỗi ngày đều có thứ gì đó, cô ghét kết hôn đến mức này sao?

Lý Diệp Hiên thấy đồ ăn sắp nguội, hai người còn chưa có động tĩnh gì, bèn đi đến cửa phòng chỉ đếm trên đầu ngón tay gõ cửa.

“Thế nào rồi? Vừa rồi không phải còn kêu đói sao, bây giờ lại không đói bụng nữa hả?”

‘’Ngay bây giờ đây’’ Hà Lạc gói ghém những cảm xúc hỗn loạn của mình.

Hà Lục Khải ngả người ra sau, nửa mê nửa tỉnh trên ghế sô pha, chợt nhận ra, “Chị, em không phải đồ ngốc, dù chị không nói ra em cũng đoán ra được là ai.”

“Không được ở trước mặt mẹ nói lung tung một câu, bằng không em chờ đó cho chị’’

Tuy nói bình thường bà Lưu vẫn thúc giục gấp gáp, nhưng nếu biết Hà Lạc đột nhiên có một người đàn ông và có ý định kết hôn, bà nhất định sẽ bùng nổ.

Hà Lạc muốn từ từ rồi nói, cho cô một chút thời gian chuẩn bị tâm lý.

“Dám làm mà không dám nhận chị đúng là hèn nhát.” Hà Lục Khải biết không đấu được cô, vẫn phải cố ý nói một câu.

Hà Lạc đang chuẩn bị thu thập cậu một chút, Hà Lục Khải thấy chuyện không đúng, nhanh như chớp bỏ chạy.



Lý Diệp Hiên thấy bọn họ lần lượt đi ra, trên mặt Hà Lạc còn tức giận, bèn giáo dục Hà Lục Khải.

“Khó được gặp nhau một lần, sao còn chọc chị em tức giận vậy?”

“Em nào đâu dám chứ, có phải là chị em lớn tuổi hay không, hơn nữa…”

Hà Lạc hừ lạnh một tiếng, “Em thử nói ra một câu xem? ”

Bốn chữ ‘Thời kỳ mãn kinh’ đều đến bên miệng, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của Hà Lạc, Hà Lục Khải cứng rắn nói chuyện nuốt trở về, “Chị em xinh đẹp và tốt bụng như vậy, làm sao em có thể tức giận được? Thôi nào chị, đây là món thịt xào ớt yêu thích của chị đấy. ”

Một bữa ăn, cuối cùng đã kết thúc trong hòa bình.

Vào buổi chiều, một vài người ra phố đi bộ gần đó dạo chơi.

Thời tiết rất nóng, chưa đi được mấy bước, Lý Diệp Hiên để cho bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ một chút, anh ta chạy đến cửa hàng bán nước phía trước mua nước.

Hà Lạc vừa nhìn, thật ra cũng không nhất thiết phải như vậy, cùng nhau đi qua mua là được, ai biết bị Lý Diệp Hiên nhanh chân như vậy, lúc anh ta trở về thậm chí còn mua mấy cây kem, là hương vị sô cô la cô thích ăn nhất.

Hà Lục Khải tiến đến bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Chị, sao trước kia sao không phát hiện Anh Diệp Hiên để ý đến chị như vậy. ”

Hà Lạc còn chưa mở miệng, chỉ nghe cậu bổ sung thêm một câu.



“Anh ta cũng không đẹp trai lắm.”

“…….” Đôi mắt của Hà Lạc thiếu chút nữa trực tiếp trợn ngược :”Hà Lục Khải, nếu em không nói được thì không cần nói.”

Hà Lạc đi dạo chưa được bao lâu thì hai chân mềm nhũn, thể lực của cô không khỏe, đối với chuyện đi dạo phố cũng không có hứng thú, Hà Lục Khải càng mất tinh thần phấn chấn, Lý Diệp Hiên nhìn hai người so sánh không khỏi lắc đầu.

“Anh thấy ai cũng đều mệt mỏi rồi, chúng ta bắt xe trở về đi’’

Vừa dứt lời, cô liền thấy màn hình điện thoại di động của mình sáng lên, cô cầm điện thoại lên nói vài câu, giữa lông mày nở nụ cười không tự chủ được.

“Sao lại trùng hợp như vậy, đúng lúc em muốn về thì có cuộc gọi của anh. Được rồi, chúng tôi sẽ đợi anh ở đây.”

“A, không cần, tài xế của chúng ta đã tới rồi.” Hà Lạc cúp điện thoại, trên gương mặt vốn mệt mỏi kia lại tinh thần không ít.

Lý Diệp Hiên hủy taxi, thu điện thoại di động vào trong túi, trong lòng lại có chút khó chịu.

“Lạc Lạc, trong tiệm của người ta cũng có nhiều chuyện, đừng làm phiền anh ta chạy tới chạy lui như vậy, làm cho chúng ta xấu hổ.”

“Đúng vậy đúng vậy.”

Hà Lạc nhìn thoáng qua Hà Lục Khải vui sướng khi người gặp họa, không hiểu sao lại nổi giận, em trai ngốc này rốt cuộc đứng phía nào hả?

Cô mỉm cười, đem sợi tóc trượt xuống phía sau tai, “Giản Việt là bạn trai của em, anh ấy đã nói rồi, không cần khách sáo với anh ấy như vậy. ”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương