Bất Ngờ Rung Động ( Tâm Động Ngắm Bắn)
Chương 63: Đẩy Côn Thịt Vào Giữa Hai Chân Cô

“Muốn ăn chút trái cây không?”

Hà Lạc vừa ăn xong thịt nướng, bây giờ cũng không đói, nhưng vừa nghe tới trái cây, lại cảm thấy trong bụng còn có thể chứa thêm một chút không gian, lập tức gật đầu.

Giản Việt đi vào phòng bếp rửa sạch trái cây, cắt miếng rồi bày ra đĩa, lúc quay đầu phát hiện Hà Lạc không ở phòng khách nữa mà nằm trên giường ngủ thiếp đi.

Hà Lạc ngủ luôn thích quấn mình như nhộng tằm, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ ở bên ngoài để hít thở không khí.

Giản Việt thấy hai má cô nóng đến đỏ bừng, cầm điều khiển từ xa, giảm nhiệt độ điều hòa xuống một chút.

Giản Việt không nhịn được, tiến lại gần hôn lên môi cô, đánh thức cô dậy.

“Nơi đó còn đau không?”

Một lúc sau Hà Lạc chậm rãi trả lời: “Không… Không đau nữa…”

“Muốn ngồi dậy ăn chút trái cây không? Anh cắt rồi đấy”

“Em đánh răng rồi, không muốn ăn nữa… Giản Việt”. Hà Lạc mệt đến mức ngay cả hai mắt cũng không mở ra được:

“Ngày mai anh còn phải dậy sớm mở cửa hàng đấy, chúc ngủ ngon…”

Rõ ràng rất mệt mỏi, nhưng vẫn lấy tinh thần trả lời anh

Giản Việt mỉm cười sờ sờ trán cô: ”Vậy thì chúc ngủ ngon.”

Nửa đêm Hà Lạc tỉnh dậy lại vì lạnh, cô thay đổi tư thế, đặt tay và chân lên người Giản Việt, anh giống như một lò sưởi nhỏ, vừa ấm vừa nóng, cô dán qua chen chúc, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.



Giản Việt ngủ rất nông, cô mới động đậy anh đã phát hiện.

Cặp vú của Hà Lạc đang dán sát vào cánh tay anh, bởi vì lúc ngủ cô không mặc áo ngực, giữa thân thể bọn họ chỉ cách một lớp vải mỏng, Giản Việt có thể cảm nhận được hình dáng cặp vú đầy đặn của cô.

Anh đưa tay lên nhào nặn một lúc, cặp vú ở khe hở ngón tay tràn ra bốn phía, một bàn tay lại không cầm được, cũng không biết có phải vú bị Giản Việt chơi đến lớn hay không.

Anh sợ đánh thức Hà Lạc nên động tác rất nhẹ nhàng.

Cuối cùng Giản Việt vẫn không nhịn được, thò tay qua lớp váy ngủ đi tìm núm vú của cô, há miệng cắn một lát.

Côn thịt giữa háng dần dần thức tỉnh, vừa cứng rắn lại sưng đến khó chịu.

Anh suy nghĩ một chút, không dám làm càn mà cầm lấy côn thịt kia, tìm được vị trí ở hai chân Hà Lạc khó khăn lắm mới chen vào .

Côn thịt bị mắc kẹt trong cơ thể của cô, loại sung sướng này không kém bao nhiêu lúc trực tiếp tiến vào.

Giản Việt khẽ thở dài một hơi, nhịn đến trên trán đều đổ mồ hôi, nhưng không đánh thức cô dậy, ở tư thế này ôm cô vào trong ngực, ngủ say một đêm.

Sáng sớm Hà Lạc tỉnh lại, Giản Việt đã thay quần áo xong, đang chuẩn bị ra ngoài chạy bộ buổi sáng.

Thoáng nhìn thấy bóng dáng của anh, nhớ tới giấc mộng xuân triền miên mạnh mẽ trong đêm, Hà Lạc chột dạ, kéo chăn vội vàng che mặt lại.

“Gì vậy? Thấy anh vẫn còn ngại hả? ”

“Không phải, Giản Việt, em…. Dường như em có một giấc mơ……”



“Giấc mơ gì?”

Hà Lạc do dự một chút, ấp úng nói ra hai chữ: “Mộng xuân…..”

Giản Việt mỉm cười: “Là bởi vì mấy ngày nay anh không cho em ăn no sao?”

“Thật chân thật….. giống như đã xảy ra vậy…” Hà Lạc đỏ mặt, cô cũng không biết vì sao mình lại mơ thấy mộng xuân này, cũng không có khả năng mấy ngày nay cùng Giản Việt thường xuyên quan hệ tình dục như vậy, tiểu huyệt đều bị sưng lên, còn đang không làm nổi.

“Với ai?” Âm thanh của Giản Việt cũng gần hơn một chút.

“Không biết.”

Giản Việt vén một góc chăn chăn lên, tầm mắt dừng trên gương mặt Hà Lạc, làm cho cô không có chỗ nào để che giấu, giọng nói lạnh lùng của anh, không hiểu sao lại mang theo một loại từ tính khó tả, trêu chọc lỗ tai cô: “Trong mơ là ai đang làm tình với em, em cũng không nhớ sao? ”

Hà Lạc liên tiếp thua trận, cuối cùng cũng thừa nhận.

‘’Anh, là anh được chưa!’’ Hà Lạc hừ một tiếng, cố gắng cứu lấy thể diện : “Ngoài đời làm với anh, trong mơ còn muốn làm với anh, thật không có ý nghĩa gì cả! ”

“Vậy em còn muốn làm với ai nữa hửm?”

Đột nhiên điện thoại đổ chuông vào lúc này.

Là số điện thoại của Lý Diệp Hiên.

“……”

Hà Lạc: Tại sao anh ta lại cố tình gọi điện thoại vào lúc này hả?????!!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương