Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc
-
Chương 92
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
“Chúa công.“ Mắt Mặc Kiều Sinh đỏ hoe, cổ họng đắng chát: “Hạ Lan Tướng quân...”
Hắn cắn chặt răng, quay mặt đi, không nói được.
Du Đôn Tố nhìn hắn, hai tay ôm quyền, nặng nề nói: “Hạ Lan Tướng quân gặp phải tập kích, bất hạnh... chiến vong.”
Trình Thiên Diệp đang cầm bút lông vừa chấm mực, nghe những lời này, chiếc bút đã “lạch cạch” rơi xuống bức vẽ.
Nàng trừng mắt, ánh mắt rơi vào ngòi bút, ngơ ngác nhìn nó lăn một vòng trên giấy, làm cho cảnh vật thịnh thế trong tranh bị nhuốm màu mực đen.
“Ngươi, ngươi nói cái gì?” Trình Thiên Diệp như chưa theo kịp.
Du Đôn Tố cúi đầu, nghẹn ngào: “Thần vừa nhận được cấp báo Trịnh Châu gửi tới, lúc Hạ Lan Tướng quân ra khỏi thành dò xét, ngoài ý muốn gặp phải phục kích của quân đội Khuyển Nhung. Mặc dù Tướng quân đã toàn lực phản kích, nhưng vì lấy ít địch nhiều, cuối cùng đã... lấy thân hi sinh vì nhiệm vụ rồi.”
Hắn ta gần như không thể nói nên lời, hắn ta và Hạ Lan Trinh làm việc với nhau đã lâu, xem nhau như đồng bào có giao tình sâu nhất trong quân.
Nhưng hắn ta không thể không nói,
“Tiểu đội Tướng quân dẫn toàn quân bị diệt, chỉ còn lại vài người liều chết đoạt lại thi thể của Tướng quân. Hiện tại Trịnh Châu bị đại quân Khuyển Nhung bao vây, không có chủ soái, kính xin Chúa công sớm hạ quyết định, kịp thời cứu viện.”
Trình Thiên Diệp đứng dậy,
Bầu trời rất sáng sủa, nhưng nàng cảm thấy trước mắt chỉ toàn một màu đen u ám, tai vang lên tiếng ong ong.
Hạ Lan Trinh,
Hạ Lan Trinh.
Nàng quả thực không dám nghĩ, người cởi mở thích cười, trước đó còn uống rượu với nhau, sao lại đột nhiên không còn nữa.
Hạ Lan Tướng quân xuất thân quý tộc, trên gương mặt trẻ tuổi kia dù luôn mang theo một ngạo khí con cháu thế gia, nhưng bên trong thật ra là một con người ngay thẳng đơn thuần.
Lúc trước, Trình Thiên Diệp dùng một chút thủ đoạn nho nhỏ mà hắn đã dễ dàng dâng lên lòng trung thành của mình, từ đó về sau một mực trung thành và tận tâm đứng sau lưng Trình Thiên Diệp.
Hắn từng dẫn thủy sư, bức lui truy binh Vệ quốc, cứu Trình Thiên Diệp từ trong địch doanh. Hắn đã từng một mình dẫn 8000 đội quân, ban đêm tập kích đại doanh Khuyển Nhung, một mồi lửa thiêu hủy lương thảo quân địch.
Lúc triều cục gian nan nhất, hắn đã kéo toàn gia tộc phía sau hắn trở thành người ủng hộ kiên cố cho tân chính của Trình Thiên Diệp.
Một người như vậy, sao có thể vì một chiến dịch nho nhỏ, lặng lẽ bỏ mình chứ?
“Chúa công, Chúa công.”
Trình Thiên Diệp nghe thấy có người đang gọi nàng.
Thân mình nàng hơi lung lay, phải chống bàn để ổn định.
Sau đó, nàng nghe thấy giọng nói bình tĩnh của bản thân, mỗi chữ mỗi câu: “Nhanh chóng tuyên Trương Phức, Chu Tử Khê, các công và tất cả quan võ, đến Triều Ngô điện nghị sự.”
Triều Ngô điện,
Mùa thu, sau giờ ngọ, ánh mặt trời ấm áp theo cửa điện rộng mở lướt vào trong đại điện.
Triều thần lần lượt vội vã đến, trong phòng vang lên tiếng nghị luận xôn xao.
Tuy vậy, ánh nắng dịu dàng cũng không thể xua đi cái lạnh sương giá trong Triều Ngô điện.
Triều thần không dám cao giọng nói chuyện, cẩn thận ngồi ngay ngắn nhìn sắc mặt Chúa công ở chính vị.
Xưa nay Chúa công vốn hiền lành nho nhã, nhưng giờ đây nét mặt rét căm ngồi kia, đôi môi mím chặt. Dưới gương mặt bình tĩnh chính là cuồng phong mưa rào.
“Chúa công.“ Trương Phức tiên phong phá vỡ im lặng: “Việc cấp bách là chọn ra những người xuất chinh. Hôm nay chủ soái Trịnh Châu hi sinh, quân địch vây thành, tình huống nguy cấp, phải phát binh gấp, xuôi theo thủy lộ thẳng tiến gấp rút tiếp viện Trịnh Châu. Thần...”
Trình Thiên Diệp cắt đứt lời y: “Trương Phức, ngươi lưu thủ Biện Kinh.”
“Ta tự mình dẫn quân, khẩn cấp tiếp viện Trịnh Châu.”
Vừa dứt lời, như một hòn đá khuấy động mặt hồ, võ tướng nhìn nhau, thảo luận dồn dập, không ít người đứng ra phản đối.
Trình Thiên Diệp nâng tay, ra hiệu cho tất cả họ ngừng lại.
Mắt nàng nhìn xuống từng người một.
“Chu Tử Khê.” Nàng nói: “Ngươi có đồng ý theo ta xuất chinh?”
Chu Tử Khê ôm quyền hành lễ: “Thần nguyện đi theo Chúa công.”
“Mặc Kiều Sinh.”
Mặc Kiều Sinh quỳ một chân dưới đất, chào theo kiểu binh.
“Du Đôn Tố.”
“Trình Phượng.”
Trình Thiên Diệp điểm tên từng người.
“Quan viên khác, chỉnh đốn ba quân, theo ta thân chinh Khuyển Nhung. Báo huyết cừu cho Đại Tấn, thủ thành trì của Đại Tấn ta.”
Chúng tướng lĩnh cao giọng đồng ý.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân,
Ba người mặc áo giáp Tướng quân, trên đầu buộc dây thừng, sải bước vào trong điện.
Đồng loạt quỳ trước mặt Trình Thiên Diệp chờ lệnh.
Đi đầu là một người đã qua tuổi năm mươi, tóc điểm bạc, chính là thúc phụ của Hạ Lan Trinh, Lang trung lệnh Tấn quốc - Hạ Lan Yến Chi.
Hạ Lan Yến Chi run giọng nói: “Xin Chúa công ân chuẩn, cho cựu thần dẫn theo con cháu trong tộc xuất chinh. Cựu thần thề dùng máu Nhung tặc để tế linh hồn của đại nam nhi Hạ Lan gia.”
Trình Thiên Diệp đứng dậy.
Mắt của nàng cuối cùng đã ửng đỏ.
Quân tình khẩn cấp, họ phải nhanh chóng tập kết quân đội, mau chóng xuất chinh, triều thần ra khỏi Triều Ngô điện, vội vàng đi thực hiện chức trách của riêng mình.
Trình Thiên Diệp một mình bước ra cửa điện, đứng ở hành lang ngoài điện.
Ở đây địa thế rất cao, có thể lướt qua thành trì trông về Thanh Sơn phía xa.
“Chúa công.” Sau lưng có người nhẹ giọng gọi nàng.
Trình Thiên Diệp nghiêng đầu, thấy được một bóng dáng quen thuộc.
“Kiều Sinh.” Nàng rũ mắt: “Chàng rõ ràng thương tâm như vậy, vì sao lại không khóc?”
Trình Thiên Diệp biết rõ, Hạ Lan Trinh là một trong số ít bằng hữu của Mặc Kiều Sinh.
Viên bảo thạch xanh thẳm nọ lặng lẽ nhìn nàng.
Đó là vì Chúa công, nàng đã khóc. Vì thế, ta không thể khóc được.
Trình Thiên Diệp ngồi phịch xuống, nàng bưng kín miệng mình, lệ theo khóe mắt từng giọt rơi xuống, rơi trên mặt đất xanh màu đá.
Trước mặt thần tử, trước mặt tướng soái ba quân, bất luận nội tâm nàng sợ hãi thế nào thì cũng không thể khóc.
Chỉ có trước mặt người nam nhân này, nàng có thể không kiêng dè thể hiện sự yếu đuối của mình.
Mặc Kiều Sinh ngồi xổm xuống trước mặt nàng, duỗi hai tay, nhẹ nhàng đặt lên bờ vai nàng.
“Hạ Lan Tướng quân có ân đề bạt, có ý bằng hữu, tình huynh đệ với ta. Ta, Mặc Kiều Sinh sẽ không vì hắn mà rơi lệ, chỉ vì hắn mà chảy máu.” Giọng nói trầm thấp của Mặc Kiều Sinh vang lên.
Hắn gằn từng chữ: “Kẻ khiến Hạ Lan Tướng quân vong mạng, khiến Chúa công rơi lệ, ta nhất định sẽ trả lại cho bọn chúng gấp bội lần.”
Trương Phức nghĩ tới một chuyện, quay trở về.
Vừa mới đến bậc thang, rất xa y đã trông thấy bên kia hành lang, Chúa công đang ôm mặt, ngồi dưới đất.
Trước mặt nàng là một bóng dáng màu đen ngồi cạnh, hắn nhè nhẹ vỗ lưng nàng, dường như đang trấn an nàng.
Trương Phức do dự một lát, thu chân lại, lui trở về.
Trong mật thất tại phủ công chúa
Trương Phức buông xuống gương mặt “bát phương bất động” [1] của mình, bực bội bóp chặt mi tâm.
[1] bát phương bất động: đại khái là nói dù có xảy ra chuyện gì thì vẫn không làm ảnh hưởng đến mình.
“Tiên sinh đang thương tâm vì Hạ Lan Tướng quân?” A Giáp ngồi ngay ngắn trước mặt y.
Trương Phức không nói gì.
“Chúa công tự mình đi Trịnh Châu? Sao đại nhân không ngăn cản?”
Trương Phức nói: “Chúa công không phải là người nhất thời xúc động. Trịnh Châu đột nhiên mất chủ soái, nhất định quân tâm dao động, lòng người hoang mang, thành có thể bị phá chỉ trong khoảnh khắc. Chúa công tự mình đến, có thể nhanh chóng ủng hộ sĩ khí, ổn định cục diện. Huống chi nàng dẫn theo Du Đôn Tố, Mặc Kiều Sinh, Chu Tử Khê nên không có vấn đề gì.”
“Đại nhân, ngài luôn miệng nói không đáng ngại, nhưng vì sao lại tỏ vẻ lo lắng?”
“Ta...” Trương Phức nghẹn lời. Y nhận ra gần đây mình quả thực không ổn định bằng khi xưa.
Vẻ mặt A Giáp cứng ngắc, vô cảm, lời nói cũng lạnh lùng nhưng lại có thể chỉ rõ nội tâm của Trương Phức: “Là vì đại nhân không đích thân đi theo nên mới không yên lòng Chúa công.”
Trương Phức không nói lời nào, xem như chấp nhận.
Thật ra, A Giáp rất đồng ý quyết sách để Trương Phức lưu thủ Biện Kinh: “Hôm nay tình thế Biện Kinh hết sức phức tạp, quốc gia quanh vùng đều nhìn chằm chằm vào chúng ta như hổ đói. Chúa công giữ đại nhân lại là đúng.”
Trương Phức cau chặt mày: “Lúc này đây, Hạ Lan Tướng quân đột ngột tử vong, ta cảm thấy có phần cổ quái. Vì sao đại quân Khuyển Nhung xuất hiện tại phụ cận Trịnh Châu, có thể chuẩn xác phục kích Hạ Lan Trinh nhưng chúng ta lại không nhận được bất kỳ tin tức nào.”
A Giáp đột nhiên nói xen vào: “Khi nào thì ta bệnh chết?”
Nàng cũng cảm thấy tình hình không đúng, muốn tự mình đến tiền tuyến tìm hiểu tin tức.
Lời của Trương Phức đã đến cổ họng nhưng lại không nói ra.
Y đột nhiên nhớ tới bóng lưng ngồi ở hành lang lặng lẽ khóc.
Do dự lâu ngày, cuối cùng y vẫn khoát tay áo: “Ờm... Nói sau đi, Hạ Lan Trinh vừa chết, Chúa công bị đả kích lớn. Thân phận này trước tiên giữ lại cho nàng đã.”
A Giáp không nói,
Đại nhân trở nên mềm lòng, đại nhân của trước kia trên mặt luôn mỉm cười, nhưng thực tế trái tim nguội lạnh, không quan tâm bất kỳ ai.
Tân Chúa công này có thể thay đổi y, Chúa công thật đúng là người thú vị.
“Cứ vậy đi, A Giáp.” Trương Phức hạ quyết định cuối cùng: “Ngươi là nữ tử, sẽ dễ dàng hơn. Ngươi đi theo Chúa công đến Trịnh Châu, theo sát bên nàng. Ta sẽ cho A Xuân đeo khăn che mặt, thay thế công chúa nằm trên giường tiếp tục giả bệnh.”
A Giáp nhẹ gật đầu, lĩnh mệnh rời đi.
Trương Phức ra khỏi cửa chính phủ công chúa, lên xe ngựa.
Trong xe, Tiêu Tú đưa cho y một ly nước trà ấm, muốn nói lại thôi.
Trương Phức từ từ uống nước: “Ngươi đừng lo lắng, ta nghĩ kỹ rồi, nếu nàng muốn giữ lại thân phận công chúa, vậy tạm thời giữ đi.”
Tiêu Tú vui mừng trở lại: “Chúa công mà biết nhất định sẽ vui lắm. Tiên sinh, ngài thật là một người biết quan tâm.”
Ta là người biết quan tâm sao? Nương theo cửa sổ xe, Trương Phức nhìn đám người hối hả bên đường, xem ra ta thật sự đã thay đổi.
Trình Thiên Diệp dẫn theo đội quân leo lên chiến thuyền, dọc theo kênh đào mới mở, ngày đêm hành quân đến Trịnh Châu.
Ngoài thành Trịnh Châu, đại quân Khuyển Nhung vây chặt thành trì như nêm cối.
Diêu Thiên Hương đang mặc khôi giáp, dùng thân phận chính phi của quân chủ, tự mình đứng trên đầu thành, cố gắng ổn định quân tâm gần như đã hỗn loạn ở thành Trịnh Châu.
“Công chúa, lúc này quá nguy hiểm, ngài nên tránh đi, để ta thay ngài thủ ở đây.” Tư Mã Đồ đứng sau lưng nàng khuyên nhủ.
“Không, ta phải đứng đây.” Diêu Thiên Hương nhìn về phương xa, kiên định nói: “Ta không hiểu gì về chiến tranh nhưng chỉ cần ta đứng đây, mọi người sẽ biết, tuy đại tướng quân không còn, nhưng tòa thành này, chúng ta vẫn không từ bỏ. Chỉ cần chúng ta bảo vệ nó một hai ngày, viện quân Thiên Vũ lập tức có thể đến.”
Nơi chân trời phương bắc, cát vàng tung bay cuồn cuộn,
Đại quân trùng điệp từ từ hiện lên trong bụi mù,
Tinh kỳ phấp phới, chiến mã hí vang, đại quân dần dần tới gần.
Binh sĩ trên tường thành lấy tay đỡ mặt trời trên trán, muốn nhìn kỹ tên hiệu trên cờ.
“Soái kỳ chữ Tấn! Là soái kỳ chữ Tấn!”
“Viện quân! Là viện quân của chúng ta, viện quân đến rồi!”
“Đó là soái kỳ của Chúa công, Chúa công đích thân dẫn quân đấy!”
Trên tường thành lập tức vang lên tiếng hoan hô dậy sóng.
“Thiên Vũ! Thiên Vũ đến nhanh như vậy!” Diêu Thiên Hương nắm chặt tay Tư Mã Đồ, kích động không thôi.
Đại quân Tấn quốc ôm nỗi hận, mang theo uy danh đến. Quân đội Khuyển Nhung đang vây thành vì vội tránh mũi nhọn, lui về xa hai mươi dặm.
Trịnh Châu mở ra cổng thành bắc, nghênh đón quân mã Chúa công vào thành.
Đại quân vào thành.
Trình Thiên Diệp dẫn mọi người vào linh đường trước.
Chỉ thấy cờ trước lúc động quan phủ rợp trời hứng gió, một hàng nến trắng thê lương đón chào.
Ở linh đường, một chữ tế to như cái đấu dừng trước một chiếc quan tài được sơn đen.
Người trong quan tài kia đã vĩnh viễn không còn nữa.
Trình Thiên Diệp cắn chặt răng, đỏ mắt nhìn cỗ quan tài lẳng lặng nằm ở đó, hành lễ tế bái.
Một phó quan của Hạ Lan Trinh, họ Lý tên Trung, đang quỳ trước linh cữu đáp lễ.
Trên mặt gã có vài vết thương, cánh tay cũng bị thương, dùng băng treo trên cổ, là một trong số ít người còn sống sót dưới sự phục kích của Khuyển Nhung.
“Hạ Lan Tướng quân... chết như thế nào?” Trình Thiên Diệp đứng trước mặt gã, giọng điệu nhàn nhạt.
Lý Trung lau nước mắt, lặp lại câu trả lời mà mình đã đáp rất nhiều lần.
“Ngày ấy chúng tôi nhận được tuyến báo, nói là phát hiện dấu vết của Khuyển Nhung.”
“Ai nhận được tuyến báo?” Trình Thiên Diệp cắt lời gã.
“Ta... Là một thuộc hạ của ty chức.”
“Thuộc hạ kia tên là gì?” Trình Thiên Diệp lệnh cho A Giáp: “Đi tìm người đến, đưa hết những người không chết tới đây cả cho ta.”
Lý Trung cúi đầu quỳ ở đó, trong lòng gã thình thịch nhảy dựng.
Chúa công không thể nào biết rõ đâu, gã đảo mắt, trong thành Trịnh Châu đều không ai phát hiện, Chúa công vừa tới sao có thể đoán được chứ.
“Ngươi nói đi.” Trình Thiên Diệp vẫn bình thản hỏi, chậm rãi ngồi xuống cái ghế mà Trình Phượng đưa đến.
“Chúa công.“ Mắt Mặc Kiều Sinh đỏ hoe, cổ họng đắng chát: “Hạ Lan Tướng quân...”
Hắn cắn chặt răng, quay mặt đi, không nói được.
Du Đôn Tố nhìn hắn, hai tay ôm quyền, nặng nề nói: “Hạ Lan Tướng quân gặp phải tập kích, bất hạnh... chiến vong.”
Trình Thiên Diệp đang cầm bút lông vừa chấm mực, nghe những lời này, chiếc bút đã “lạch cạch” rơi xuống bức vẽ.
Nàng trừng mắt, ánh mắt rơi vào ngòi bút, ngơ ngác nhìn nó lăn một vòng trên giấy, làm cho cảnh vật thịnh thế trong tranh bị nhuốm màu mực đen.
“Ngươi, ngươi nói cái gì?” Trình Thiên Diệp như chưa theo kịp.
Du Đôn Tố cúi đầu, nghẹn ngào: “Thần vừa nhận được cấp báo Trịnh Châu gửi tới, lúc Hạ Lan Tướng quân ra khỏi thành dò xét, ngoài ý muốn gặp phải phục kích của quân đội Khuyển Nhung. Mặc dù Tướng quân đã toàn lực phản kích, nhưng vì lấy ít địch nhiều, cuối cùng đã... lấy thân hi sinh vì nhiệm vụ rồi.”
Hắn ta gần như không thể nói nên lời, hắn ta và Hạ Lan Trinh làm việc với nhau đã lâu, xem nhau như đồng bào có giao tình sâu nhất trong quân.
Nhưng hắn ta không thể không nói,
“Tiểu đội Tướng quân dẫn toàn quân bị diệt, chỉ còn lại vài người liều chết đoạt lại thi thể của Tướng quân. Hiện tại Trịnh Châu bị đại quân Khuyển Nhung bao vây, không có chủ soái, kính xin Chúa công sớm hạ quyết định, kịp thời cứu viện.”
Trình Thiên Diệp đứng dậy,
Bầu trời rất sáng sủa, nhưng nàng cảm thấy trước mắt chỉ toàn một màu đen u ám, tai vang lên tiếng ong ong.
Hạ Lan Trinh,
Hạ Lan Trinh.
Nàng quả thực không dám nghĩ, người cởi mở thích cười, trước đó còn uống rượu với nhau, sao lại đột nhiên không còn nữa.
Hạ Lan Tướng quân xuất thân quý tộc, trên gương mặt trẻ tuổi kia dù luôn mang theo một ngạo khí con cháu thế gia, nhưng bên trong thật ra là một con người ngay thẳng đơn thuần.
Lúc trước, Trình Thiên Diệp dùng một chút thủ đoạn nho nhỏ mà hắn đã dễ dàng dâng lên lòng trung thành của mình, từ đó về sau một mực trung thành và tận tâm đứng sau lưng Trình Thiên Diệp.
Hắn từng dẫn thủy sư, bức lui truy binh Vệ quốc, cứu Trình Thiên Diệp từ trong địch doanh. Hắn đã từng một mình dẫn 8000 đội quân, ban đêm tập kích đại doanh Khuyển Nhung, một mồi lửa thiêu hủy lương thảo quân địch.
Lúc triều cục gian nan nhất, hắn đã kéo toàn gia tộc phía sau hắn trở thành người ủng hộ kiên cố cho tân chính của Trình Thiên Diệp.
Một người như vậy, sao có thể vì một chiến dịch nho nhỏ, lặng lẽ bỏ mình chứ?
“Chúa công, Chúa công.”
Trình Thiên Diệp nghe thấy có người đang gọi nàng.
Thân mình nàng hơi lung lay, phải chống bàn để ổn định.
Sau đó, nàng nghe thấy giọng nói bình tĩnh của bản thân, mỗi chữ mỗi câu: “Nhanh chóng tuyên Trương Phức, Chu Tử Khê, các công và tất cả quan võ, đến Triều Ngô điện nghị sự.”
Triều Ngô điện,
Mùa thu, sau giờ ngọ, ánh mặt trời ấm áp theo cửa điện rộng mở lướt vào trong đại điện.
Triều thần lần lượt vội vã đến, trong phòng vang lên tiếng nghị luận xôn xao.
Tuy vậy, ánh nắng dịu dàng cũng không thể xua đi cái lạnh sương giá trong Triều Ngô điện.
Triều thần không dám cao giọng nói chuyện, cẩn thận ngồi ngay ngắn nhìn sắc mặt Chúa công ở chính vị.
Xưa nay Chúa công vốn hiền lành nho nhã, nhưng giờ đây nét mặt rét căm ngồi kia, đôi môi mím chặt. Dưới gương mặt bình tĩnh chính là cuồng phong mưa rào.
“Chúa công.“ Trương Phức tiên phong phá vỡ im lặng: “Việc cấp bách là chọn ra những người xuất chinh. Hôm nay chủ soái Trịnh Châu hi sinh, quân địch vây thành, tình huống nguy cấp, phải phát binh gấp, xuôi theo thủy lộ thẳng tiến gấp rút tiếp viện Trịnh Châu. Thần...”
Trình Thiên Diệp cắt đứt lời y: “Trương Phức, ngươi lưu thủ Biện Kinh.”
“Ta tự mình dẫn quân, khẩn cấp tiếp viện Trịnh Châu.”
Vừa dứt lời, như một hòn đá khuấy động mặt hồ, võ tướng nhìn nhau, thảo luận dồn dập, không ít người đứng ra phản đối.
Trình Thiên Diệp nâng tay, ra hiệu cho tất cả họ ngừng lại.
Mắt nàng nhìn xuống từng người một.
“Chu Tử Khê.” Nàng nói: “Ngươi có đồng ý theo ta xuất chinh?”
Chu Tử Khê ôm quyền hành lễ: “Thần nguyện đi theo Chúa công.”
“Mặc Kiều Sinh.”
Mặc Kiều Sinh quỳ một chân dưới đất, chào theo kiểu binh.
“Du Đôn Tố.”
“Trình Phượng.”
Trình Thiên Diệp điểm tên từng người.
“Quan viên khác, chỉnh đốn ba quân, theo ta thân chinh Khuyển Nhung. Báo huyết cừu cho Đại Tấn, thủ thành trì của Đại Tấn ta.”
Chúng tướng lĩnh cao giọng đồng ý.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân,
Ba người mặc áo giáp Tướng quân, trên đầu buộc dây thừng, sải bước vào trong điện.
Đồng loạt quỳ trước mặt Trình Thiên Diệp chờ lệnh.
Đi đầu là một người đã qua tuổi năm mươi, tóc điểm bạc, chính là thúc phụ của Hạ Lan Trinh, Lang trung lệnh Tấn quốc - Hạ Lan Yến Chi.
Hạ Lan Yến Chi run giọng nói: “Xin Chúa công ân chuẩn, cho cựu thần dẫn theo con cháu trong tộc xuất chinh. Cựu thần thề dùng máu Nhung tặc để tế linh hồn của đại nam nhi Hạ Lan gia.”
Trình Thiên Diệp đứng dậy.
Mắt của nàng cuối cùng đã ửng đỏ.
Quân tình khẩn cấp, họ phải nhanh chóng tập kết quân đội, mau chóng xuất chinh, triều thần ra khỏi Triều Ngô điện, vội vàng đi thực hiện chức trách của riêng mình.
Trình Thiên Diệp một mình bước ra cửa điện, đứng ở hành lang ngoài điện.
Ở đây địa thế rất cao, có thể lướt qua thành trì trông về Thanh Sơn phía xa.
“Chúa công.” Sau lưng có người nhẹ giọng gọi nàng.
Trình Thiên Diệp nghiêng đầu, thấy được một bóng dáng quen thuộc.
“Kiều Sinh.” Nàng rũ mắt: “Chàng rõ ràng thương tâm như vậy, vì sao lại không khóc?”
Trình Thiên Diệp biết rõ, Hạ Lan Trinh là một trong số ít bằng hữu của Mặc Kiều Sinh.
Viên bảo thạch xanh thẳm nọ lặng lẽ nhìn nàng.
Đó là vì Chúa công, nàng đã khóc. Vì thế, ta không thể khóc được.
Trình Thiên Diệp ngồi phịch xuống, nàng bưng kín miệng mình, lệ theo khóe mắt từng giọt rơi xuống, rơi trên mặt đất xanh màu đá.
Trước mặt thần tử, trước mặt tướng soái ba quân, bất luận nội tâm nàng sợ hãi thế nào thì cũng không thể khóc.
Chỉ có trước mặt người nam nhân này, nàng có thể không kiêng dè thể hiện sự yếu đuối của mình.
Mặc Kiều Sinh ngồi xổm xuống trước mặt nàng, duỗi hai tay, nhẹ nhàng đặt lên bờ vai nàng.
“Hạ Lan Tướng quân có ân đề bạt, có ý bằng hữu, tình huynh đệ với ta. Ta, Mặc Kiều Sinh sẽ không vì hắn mà rơi lệ, chỉ vì hắn mà chảy máu.” Giọng nói trầm thấp của Mặc Kiều Sinh vang lên.
Hắn gằn từng chữ: “Kẻ khiến Hạ Lan Tướng quân vong mạng, khiến Chúa công rơi lệ, ta nhất định sẽ trả lại cho bọn chúng gấp bội lần.”
Trương Phức nghĩ tới một chuyện, quay trở về.
Vừa mới đến bậc thang, rất xa y đã trông thấy bên kia hành lang, Chúa công đang ôm mặt, ngồi dưới đất.
Trước mặt nàng là một bóng dáng màu đen ngồi cạnh, hắn nhè nhẹ vỗ lưng nàng, dường như đang trấn an nàng.
Trương Phức do dự một lát, thu chân lại, lui trở về.
Trong mật thất tại phủ công chúa
Trương Phức buông xuống gương mặt “bát phương bất động” [1] của mình, bực bội bóp chặt mi tâm.
[1] bát phương bất động: đại khái là nói dù có xảy ra chuyện gì thì vẫn không làm ảnh hưởng đến mình.
“Tiên sinh đang thương tâm vì Hạ Lan Tướng quân?” A Giáp ngồi ngay ngắn trước mặt y.
Trương Phức không nói gì.
“Chúa công tự mình đi Trịnh Châu? Sao đại nhân không ngăn cản?”
Trương Phức nói: “Chúa công không phải là người nhất thời xúc động. Trịnh Châu đột nhiên mất chủ soái, nhất định quân tâm dao động, lòng người hoang mang, thành có thể bị phá chỉ trong khoảnh khắc. Chúa công tự mình đến, có thể nhanh chóng ủng hộ sĩ khí, ổn định cục diện. Huống chi nàng dẫn theo Du Đôn Tố, Mặc Kiều Sinh, Chu Tử Khê nên không có vấn đề gì.”
“Đại nhân, ngài luôn miệng nói không đáng ngại, nhưng vì sao lại tỏ vẻ lo lắng?”
“Ta...” Trương Phức nghẹn lời. Y nhận ra gần đây mình quả thực không ổn định bằng khi xưa.
Vẻ mặt A Giáp cứng ngắc, vô cảm, lời nói cũng lạnh lùng nhưng lại có thể chỉ rõ nội tâm của Trương Phức: “Là vì đại nhân không đích thân đi theo nên mới không yên lòng Chúa công.”
Trương Phức không nói lời nào, xem như chấp nhận.
Thật ra, A Giáp rất đồng ý quyết sách để Trương Phức lưu thủ Biện Kinh: “Hôm nay tình thế Biện Kinh hết sức phức tạp, quốc gia quanh vùng đều nhìn chằm chằm vào chúng ta như hổ đói. Chúa công giữ đại nhân lại là đúng.”
Trương Phức cau chặt mày: “Lúc này đây, Hạ Lan Tướng quân đột ngột tử vong, ta cảm thấy có phần cổ quái. Vì sao đại quân Khuyển Nhung xuất hiện tại phụ cận Trịnh Châu, có thể chuẩn xác phục kích Hạ Lan Trinh nhưng chúng ta lại không nhận được bất kỳ tin tức nào.”
A Giáp đột nhiên nói xen vào: “Khi nào thì ta bệnh chết?”
Nàng cũng cảm thấy tình hình không đúng, muốn tự mình đến tiền tuyến tìm hiểu tin tức.
Lời của Trương Phức đã đến cổ họng nhưng lại không nói ra.
Y đột nhiên nhớ tới bóng lưng ngồi ở hành lang lặng lẽ khóc.
Do dự lâu ngày, cuối cùng y vẫn khoát tay áo: “Ờm... Nói sau đi, Hạ Lan Trinh vừa chết, Chúa công bị đả kích lớn. Thân phận này trước tiên giữ lại cho nàng đã.”
A Giáp không nói,
Đại nhân trở nên mềm lòng, đại nhân của trước kia trên mặt luôn mỉm cười, nhưng thực tế trái tim nguội lạnh, không quan tâm bất kỳ ai.
Tân Chúa công này có thể thay đổi y, Chúa công thật đúng là người thú vị.
“Cứ vậy đi, A Giáp.” Trương Phức hạ quyết định cuối cùng: “Ngươi là nữ tử, sẽ dễ dàng hơn. Ngươi đi theo Chúa công đến Trịnh Châu, theo sát bên nàng. Ta sẽ cho A Xuân đeo khăn che mặt, thay thế công chúa nằm trên giường tiếp tục giả bệnh.”
A Giáp nhẹ gật đầu, lĩnh mệnh rời đi.
Trương Phức ra khỏi cửa chính phủ công chúa, lên xe ngựa.
Trong xe, Tiêu Tú đưa cho y một ly nước trà ấm, muốn nói lại thôi.
Trương Phức từ từ uống nước: “Ngươi đừng lo lắng, ta nghĩ kỹ rồi, nếu nàng muốn giữ lại thân phận công chúa, vậy tạm thời giữ đi.”
Tiêu Tú vui mừng trở lại: “Chúa công mà biết nhất định sẽ vui lắm. Tiên sinh, ngài thật là một người biết quan tâm.”
Ta là người biết quan tâm sao? Nương theo cửa sổ xe, Trương Phức nhìn đám người hối hả bên đường, xem ra ta thật sự đã thay đổi.
Trình Thiên Diệp dẫn theo đội quân leo lên chiến thuyền, dọc theo kênh đào mới mở, ngày đêm hành quân đến Trịnh Châu.
Ngoài thành Trịnh Châu, đại quân Khuyển Nhung vây chặt thành trì như nêm cối.
Diêu Thiên Hương đang mặc khôi giáp, dùng thân phận chính phi của quân chủ, tự mình đứng trên đầu thành, cố gắng ổn định quân tâm gần như đã hỗn loạn ở thành Trịnh Châu.
“Công chúa, lúc này quá nguy hiểm, ngài nên tránh đi, để ta thay ngài thủ ở đây.” Tư Mã Đồ đứng sau lưng nàng khuyên nhủ.
“Không, ta phải đứng đây.” Diêu Thiên Hương nhìn về phương xa, kiên định nói: “Ta không hiểu gì về chiến tranh nhưng chỉ cần ta đứng đây, mọi người sẽ biết, tuy đại tướng quân không còn, nhưng tòa thành này, chúng ta vẫn không từ bỏ. Chỉ cần chúng ta bảo vệ nó một hai ngày, viện quân Thiên Vũ lập tức có thể đến.”
Nơi chân trời phương bắc, cát vàng tung bay cuồn cuộn,
Đại quân trùng điệp từ từ hiện lên trong bụi mù,
Tinh kỳ phấp phới, chiến mã hí vang, đại quân dần dần tới gần.
Binh sĩ trên tường thành lấy tay đỡ mặt trời trên trán, muốn nhìn kỹ tên hiệu trên cờ.
“Soái kỳ chữ Tấn! Là soái kỳ chữ Tấn!”
“Viện quân! Là viện quân của chúng ta, viện quân đến rồi!”
“Đó là soái kỳ của Chúa công, Chúa công đích thân dẫn quân đấy!”
Trên tường thành lập tức vang lên tiếng hoan hô dậy sóng.
“Thiên Vũ! Thiên Vũ đến nhanh như vậy!” Diêu Thiên Hương nắm chặt tay Tư Mã Đồ, kích động không thôi.
Đại quân Tấn quốc ôm nỗi hận, mang theo uy danh đến. Quân đội Khuyển Nhung đang vây thành vì vội tránh mũi nhọn, lui về xa hai mươi dặm.
Trịnh Châu mở ra cổng thành bắc, nghênh đón quân mã Chúa công vào thành.
Đại quân vào thành.
Trình Thiên Diệp dẫn mọi người vào linh đường trước.
Chỉ thấy cờ trước lúc động quan phủ rợp trời hứng gió, một hàng nến trắng thê lương đón chào.
Ở linh đường, một chữ tế to như cái đấu dừng trước một chiếc quan tài được sơn đen.
Người trong quan tài kia đã vĩnh viễn không còn nữa.
Trình Thiên Diệp cắn chặt răng, đỏ mắt nhìn cỗ quan tài lẳng lặng nằm ở đó, hành lễ tế bái.
Một phó quan của Hạ Lan Trinh, họ Lý tên Trung, đang quỳ trước linh cữu đáp lễ.
Trên mặt gã có vài vết thương, cánh tay cũng bị thương, dùng băng treo trên cổ, là một trong số ít người còn sống sót dưới sự phục kích của Khuyển Nhung.
“Hạ Lan Tướng quân... chết như thế nào?” Trình Thiên Diệp đứng trước mặt gã, giọng điệu nhàn nhạt.
Lý Trung lau nước mắt, lặp lại câu trả lời mà mình đã đáp rất nhiều lần.
“Ngày ấy chúng tôi nhận được tuyến báo, nói là phát hiện dấu vết của Khuyển Nhung.”
“Ai nhận được tuyến báo?” Trình Thiên Diệp cắt lời gã.
“Ta... Là một thuộc hạ của ty chức.”
“Thuộc hạ kia tên là gì?” Trình Thiên Diệp lệnh cho A Giáp: “Đi tìm người đến, đưa hết những người không chết tới đây cả cho ta.”
Lý Trung cúi đầu quỳ ở đó, trong lòng gã thình thịch nhảy dựng.
Chúa công không thể nào biết rõ đâu, gã đảo mắt, trong thành Trịnh Châu đều không ai phát hiện, Chúa công vừa tới sao có thể đoán được chứ.
“Ngươi nói đi.” Trình Thiên Diệp vẫn bình thản hỏi, chậm rãi ngồi xuống cái ghế mà Trình Phượng đưa đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook