*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Trong đêm tối xuất hiện vô số đôi mắt của binh sĩ Tấn quốc.

Lòng Ngôi Danh Sơn trầm xuống, biết mình trúng mai phục.

Những binh lính Tấn quốc đó chia ra vài người một tổ, tạo thành một ma trận. Hàng phía trước cầm thương đặc chế, mũi thương lóe sáng dưới ánh trăng, đồng loạt chĩa về kẻ địch.

Trước sau có binh sĩ cầm khiên, móc câu, đoản đao vây quanh che chở.

Bọn họ bày ra loại trận pháp này chuyên nhằm vào kỵ binh, hiển nhiên sớm đã có chuẩn bị, muốn ngăn địch tại đây.

Cả đời Ngôi Danh Sơn trải qua vô số chiến dịch.

Tuy đã bước chân vào vòng mai phục nhưng hắn ta rất nhanh tỉnh táo lại, trong đầu bắt đầu nhanh chóng suy tư.

Làm sao Mặc Kiều Sinh biết ta sẽ xuất hiện ở đây tối nay?

Không, hắn không thể nào biết rõ.

Nhưng hắn chắc chắn đã có được tin tức từ Hạo Kinh, phỏng đoán tâm ý của ta, cảm thấy ta sẽ dẫn quân phá vòng vây.

Bởi vậy vào ban ngày hắn làm suy yếu phòng tuyến của vùng này, chính là vì muốn dẫn ta qua đây.

Ta nghĩ là hắn đã lệnh cho trận doanh ở đây ngày đêm phải trong trạng thái phòng bị.

Bất luận địch nhân đánh phá từ chỗ nào, chỉ cần có thể ngăn bước chân quân địch trong chốc lát là được.

Binh lính còn lại sẽ có thể nhanh chóng bao vây kín kẽ.

Quả nhiên, sau đó trong doanh địa có người phát khói báo động. Trong bóng đêm khói cuồn cuộn dày đặc bốc lên cao.

Bọn họ liên tục truyền tin, kêu gọi viện quân. Ngôi Danh Sơn thầm nghĩ, người ngăn cản quân ta ở đây không nhiều lắm, không vượt quá 1000 người. Ta phải dùng tốc độ nhanh nhất phá vòng vây, không thể để cho kẻ địch hình thành xu thế vây kín.

Lần này, hắn ta mang theo 5000 kỵ binh tinh nhuệ, đều là thân tín theo chân mình vào sinh ra tử. Hắn ta muốn nhanh chóng đột phá vòng vây, bằng mọi cách tìm viện binh từ bên ngoài, tiêu diệt từng bộ phận rồi cùng hơn một vạn đại quân lưu thủ trong thành nội ứng ngoại hợp đánh tan Tấn quân.

Đây là một chiến thuật rất phiêu lưu, Đô La Vĩ và Một Tàng Nguyên Kỳ lưu thủ trong thành càng làm cho hắn ta vô cùng lo lắng.

Đối kháng với đối thủ tầm thường, hắn ta thích kỳ binh đột tập. Nhưng đối với kình địch như Mặc Kiều Sinh, hắn ta phải dùng phương thức ổn thỏa nhất để mưu cầu thắng lợi.

Đáng tiếc hôm nay, quân vương của hắn ta đã không lưu lại cho hắn ta bất kỳ một cơ hội chắc chắn nào. Hắn ta chỉ có thể được ăn cả ngã về không, gửi gắm hi vọng vào chỗ hiểm để cầu thắng.

Nhưng vừa ra thành, hắn ta thấy như mình đã bị đối phương đào ra tất cả mọi suy nghĩ, một bước là rơi vào vòng mai phục.

Ngôi Danh Sơn thầm cảm thấy không ổn.

Hắn ta ổn định suy nghĩ lung tung của mình, nhìn đám khói dày đặc đang bay lên, quyết đoán giơ một tay: “Đổi thành Trùy Hình trận [1], chuẩn bị móc dây, phá vòng vây!”

[1] Trùy hình trận: một trận có dạng giống hình nón (mình kèm hình nhé)

Trong sắc tối lờ mờ,

Mặc Kiều Sinh dẫn quân đóng ở một nơi cao,

Hắn đứng trên đồi núi nhỏ, trông thấy cả vùng đất chìm trong màn đêm bỗng chốc sáng hẳn lên. Khói báo động bay cuồn cuộn không dứt. Ngọn lửa kia lập tức lan dần ra xung quanh rồi sáng ngời lên.

Cả một vùng đất đen đặc tựa như trở thành một viên minh châu sáng lóa.

Đó là doanh địa nơi Dương Thịnh đóng quân.

Cuối cùng, họ cũng đã tới rồi.

Mặc Kiều Sinh móc ra một sợi dây chuyền trên cổ, đưa miếng gảy màu nâu lên môi khẽ hôn.

Hắn rút đao ra vung lên cao, quát lớn: “Truyền lệnh toàn quân, theo ta xuất kích, vây quanh quân địch!”

Dương Lục Hậu khom lưng bước đi, trong tay cầm thật chặt trường mâu. Mâu này rất dài, gã đặt chuôi chống xuống đất, mũi thương sáng như tuyết chĩa thẳng vào kỵ binh Khuyển Nhung cách đó không xa.

Bên người của gã có vô số mâu dài như thế, phía trước có người cầm khiên giúp gã ngăn cản tên nhọn mà kẻ địch bắn tới.

Thiết kỵ Khuyển Nhung hung mãnh dũng cảm xé gió lao đến trước mặt. Móng ngựa đạp lên chông sắt mà trước đó bọn hắn đã rải dưới đất, chiến mã hí vang ngã xuống đất, kỵ sĩ rơi xuống.

Binh sĩ sau lưng Dương Lục Hậu lập tức chĩa mũi thương vào người quân địch rồi kéo binh lính Khuyển Nhung bị ngã ngựa tới, vô số đoản đao được rút ra, trong khoảnh khắc “thu hoạch” được một cái mạng.

Tuy vậy, kỵ binh của địch nhân vẫn công kích một cách hung hãn không sợ chết. Xác chiến mã và thi thể Khuyển Nhung đầy ắp phía trước đã che phủ hết mai phục mà bọn họ đã bày bố trước đó.

Những dân tộc du mục kia giỏi về mã chiến, ném móc câu dài có buộc dây thừng ra, lập tức kéo binh lính của phe địch ra khỏi trận địa, địch nhân đánh ngựa lui về kéo theo người đi.

Thế công của kẻ địch quá mạnh. Trận hình lập tức loạn cả lên.

“Giữ chặt trận hình, đừng loạn, đừng loạn.” Dương Lục Hậu khẩn trương hô.

Hôm nay, gã đã là một Thập trưởng, phụ trách một tiểu đội mười người.

Gã trơ mắt nhìn huynh đệ trong đội mình bị móc địch kéo đi. Những người đó liên tục giãy dụa, bị quân địch kéo phía sau ngựa rồi còn bị đâm vài cái. Huynh đệ vừa mới thân thiết bên cạnh mình đây, đã không còn cử động được nữa rồi.

“Tất cả đừng hoảng hốt, bảo vệ tốt cho lão tử, Mặc tướng quân lập tức tới ngay.” Tiếng hô của Dương Thịnh vang vọng cả vùng gần đó.

Dương Lục Hậu khẩn trương thu gom lại mười người tiểu đội của mình, đột nhiên hai tay bị siết chặt, gã mất thăng bằng.

Gã bị một móc dây thừng ghìm chặt nửa người trên, mất cảnh giác bị kéo ra khỏi đồng đội. Gã liều mạng duỗi chân, cơ thể bị kéo đi một cách bất đắc dĩ trên mảnh đất trộn lẫn máu và xác chết.

Tiêu rồi, ta tiêu đời rồi.

Dương Lục Hậu hoảng sợ. Gã dường như nhìn thấy vô số trường mâu của địch nhân đang liên tục đâm vào người gã, ghim gã thành một cỗ thi thể đầy máu.

Một bóng người từ trong trận hình Tấn quân vội xông ra. Ánh đao lóe lên chém đứt chốt dây thừng đang trói chặt Dương Lục Hậu.

Người nọ lăn một vòng ngay tại chỗ, đi đến trước người Dương Lục Hậu giơ tấm chắn trong tay lên chặn mấy mũi tên nhọn.

“Đi mau.” Hắn ta rút đao ra đỡ nhát chém của quân địch.

“Thịnh, Thịnh ca.” Dương Lục Hậu nước mắt lăn dài, không quan tâm toàn thân đau xót, ù chạy về trận hình của mình.

Ngôi Danh Sơn tỉnh táo nhìn tình hình chiến đấu phía trước. Trong ngọn lửa, hắn ta nhìn thấy một địch nhân chạy ra khỏi chiến trận.

Người này rất đặc biệt, trên mặt có một vết sẹo thật dài, kéo qua nửa khuôn mặt, bị thiếu một bên tai.

Lúc ở Biện Châu, người này đã đối diện với mình, là một gã mãnh tướng. Chắc hẳn hắn chính là lĩnh quân của đội ngũ này.

“Bắt lấy hắn!” Ngôi Danh Sơn hạ lệnh, hắn ta tự mình mang người xông lên.

Dương Thịnh muốn lui về trận địa của mình nhưng địch nhân quấn lấy hắn ta càng ngày càng nhiều. Trên người hắn ta còn bị thương, hành động đã bắt đầu chậm chạp.

Hắn ta vuốt mặt. Trong màn máu, hắn ta nhìn ra sau lưng, trận địa phe mình sớm đã rối loạn.

Dương Thịnh đã đánh nhiều trận rồi, đây là lần đầu tiên gặp được một kẻ địch mạnh mẽ như vậy. Hắn ta vất vả bày ra phòng tuyến nhưng trong thời gian thật ngắn đã xuất hiện dấu hiệu tan rã.

Có lẽ công kích tiếp theo của địch nhân là phá từ nơi này rồi.

Đao trong tay Dương Thịnh ướt sũng máu địch, nhớp nháp dinh dính có lẽ đã không còn sử dụng được rồi.

Hắn ta bỏ đao trong tay đi, xoay người nhặt một loan đao từ trên một thi thể của Khuyển Nhung, chắn trước người.

“Lão tử dù chết ở đây cũng không thể cho các ngươi qua!”

Một móc thiết đen kịt xé gió đánh úp lại, Dương Thịnh động đao chống lại nhưng móc thiết này sức lực quá lớn, khiến hắn ta - thân chịu trọng thương - lật người ngã xuống đất.

Dương Thịnh lăn vài vòng, xoay người dậy, vô số mũi thương lóe sáng đã chỉa vào hắn ta.

Đại tướng quân Khuyển Nhung Ngôi Danh Sơn cưỡi trên chiến mã khoẻ mạnh, từ trên cao nhìn xuống hắn ta, lạnh lùng nói: “Trói lại, cột vào trước trận, phá vòng vây!”

Gần doanh địa, những ngọn lửa phát ra ánh sáng lốm đốm trong khoảng khắc tập trung càng ngày càng nhiều.

Vô số binh lính giơ đuốc xuất hiện xung quanh, bao vây nơi này từ trên cao.

Nơi ánh đuốc chập chờn, mọi người tách ra, nhường đường cho một tướng quân mặc hắc bào, chính là Mặc Kiều Sinh.

“Ngôi tướng quân, ngưỡng mộ đã lâu rồi.”

Ngôi Danh Sơn đỏ mắt, ngẩng đầu nhìn địch nhân đứng ở chỗ cao. Hàm dưới của hắn ta căng thẳng, bắp thịt run run.

Hắn ta biết mình đã thất bại, dù cho mình có thể lao ra vòng vây trùng điệp này thì 5000 binh lính bên cạnh cũng không còn lại mấy người.

Hắn ta rút trường đao bên hông ra, kề lên cổ Dương Thịnh.

Trước khi liều chết xông trận, hắn ta muốn dùng tên địch nhân này tắm máu quốc kỳ.

“Ngôi tướng quân khoan hãy động thủ, nếu ngươi không chém đao này, ngươi có thể sẽ còn con đường sống. Nếu ngươi động thủ, chúng ta cũng chỉ đành người sống ta chết mà thôi.” Bóng dáng màu đen phía trên cao kia lạnh lùng nói.

Ngôi Danh Sơn cười lạnh: “Ngươi mở một con đường, ta sẽ thả hắn.”

“Mặc dù ta mở một con đường, ngươi đã không còn chỗ để đi rồi.” Mặc Kiều Sinh khoan thai nói.

Hắn vừa nói, Tấn quân lập tức hoàn toàn yên tĩnh, trong bóng đêm chỉ nghe thấy những tiếng lách cách từ những ngọn đuốc đang cháy sáng.

Ánh lửa chập chờn, tạo nên tranh sáng tranh tối trên gương mặt trẻ tuổi kia.

Mỗi chữ mỗi câu của người đó khiến Ngôi Danh Sơn như rơi vào hầm băng.

“Ngươi vừa rời khỏi thành Trịnh Châu, Hạ Lan tướng quân và Du tướng quân đã cử binh công thành.”

“Hai vị đại tướng quân ở lại trong thành Trịnh Châu kia lại không có tính nhẫn nại như ngươi. Sau khi ta chạy đến, nghe nói hai người bọn họ không hề do dự tranh nhau ra khỏi thành nghênh địch. Đến lúc này, nói không chừng Trịnh Châu đã bị Đại Tấn ta lấy được rồi.”

Như muốn chứng thực lời của hắn, có một tiếng nổ oành vang lên từ phía thành Trịnh Châu, sau đó ở phía bên kia dần dần phát sáng lên.

Đó là tiếng xe tông vào cổng thành.

Nếu không phải thủ tướng lỗ mãng, xe của quân địch không thể nào đã lái đến trước cổng thành chỉ trong thời gian ngắn như vậy.

Từng tiếng ầm khổng lồ vang lên từng đợt, một tiếng rồi một tiếng như nện thẳng vào tim Ngôi Danh Sơn.

“Mặc dù ta là tướng quân phe địch nhưng xưa nay ta rất sùng kính tướng quân. Ta biết lần này tướng quân ra khỏi thành, tất không phải là vì đào vong.”

“Mặc mỗ đoán, tướng quân đến là muốn dẫn binh lực quân ta ra. Thứ hai, có lẽ ngươi muốn đến Trạch Dương hoặc Huỳnh Dương để xin viện binh.” Mặc Kiều Sinh vẫn tiếp tục nói trong tiếng nổ vang trời vọng lại từ phía xa.

“Buồn cười là, tuy Mặc mỗ hiểu rõ nhưng quân chủ ở Hạo Kinh của tướng quân chỉ sợ sẽ không nghĩ như vậy. Y chỉ cảm thấy ngươi dẫn quân ra khỏi thành, bị mất Trịnh Châu chính là tội lớn. Ngươi mang trọng tội, chẳng lẽ còn muốn liều chết đột phá vòng vây, trở về Hạo Kinh để nghển cổ chờ chết sao?”

Mỗi một câu của Mặc Kiều Sinh, đều đập vào chỗ đau nhất trong nội tâm Ngôi Danh Sơn.

Hắn ta là người Tây Nhung, giang sơn của người Hán không chứa chấp hắn ta. Triều đình Tây Nhung sớm đã không còn là nơi yên lành của hắn ta nữa.

Thiên hạ tuy lớn nhưng không có chỗ cho hắn ta dung thân.

“Quân chủ Đại Tấn ta, là một người lòng mang chí lớn. Chỉ cần ngươi đồng ý quy hàng Đại Tấn ta, ta cam đoan tướng quân chắc chắn có thể tìm được nơi tốt hơn để thể hiện mình. Đồng thời, ta thề tuyệt đối sẽ không làm tổn thương đến tính mạng của các tướng sĩ dưới tay ngươi.”

“Ta chính là dị tộc, Tấn Việt hầu sao có thể chứa chấp ta.” Ngôi Danh Sơn hừ lạnh một tiếng.

Mặc Kiều Sinh rút bội đao ra, không hề do dự rạch một đao lên cánh tay mình.

Hắn giơ tay lên, máu đỏ nhỏ xuống từ không trung.

“Máu của ta và của Tây Nhung các ngươi giống hệt nhau, đều là màu đỏ, cũng không có gì khác biệt. Dị tộc, chẳng qua chỉ là một quan niệm trong suy nghĩ của Ngôi tướng quân ngài mà thôi. Ta, đã từng là nô lệ, trong mắt người Hán chúng ta, nô lệ thậm chí còn chẳng được xem là một con người.”

“Nhưng Chúa công của ta lại không dị nghị xuất thân của ta. Trong mắt của người, chỉ trông thấy năng lực của ngươi và sự trung thành của ngươi, chứ không vì thân phận và địa vị của ngươi mà ngờ vực ngươi một cách vô căn cứ.”

Đao của Ngôi Danh Sơn chậm rãi hạ xuống, rời khỏi cổ của Dương Thịnh.

Tập tin gởi kèm:
Trùy hình trậnjpg

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương