Bắt Ma Đặc Công
Quyển 3 - Chương 50: Toàn quân xuất động

Bước chân người gác mộ chậm rãi mà kiên định, ông ta từng bước tiến tới, chỉ cần thêm một bước, đôi tay đã có thể đặt lên cổ họng Lữ Minh Dương.

Lữ Minh Dương hét lớn một tiếng, vung đại đồng kiếm trong tay chém về phía người gác mộ.

Chỉ nghe thấy một tiếng rắc thanh thúy, đại đồng kiếm đã chém thật mạnh vào đùi người gác mộ, máu tươi nhất thời phun khắp nơi, kiếm đồng có lẽ không chỉ chém rách thịt, mà nhất định còn chặt gãy cả xương đùi. Nhưng thân thể người gác mộ vậy mà không có ngã xuống, chỉ hơi lảo đảo rồi lại cất bước tiến tới.

Lữ Minh Dương chuẩn bị rút kiếm lui về sau, nhưng đại đồng kiếm đã ăn vào thịt quá sâu, nên trong lúc nhất thời khó mà có thể rút ra. Người gác mộ lại nhấc chân bước tới thêm một bước, giơ tay chụp tới đầu Lữ Minh Dương.

Lữ Minh Dương cúi người tránh thoát một đòn của người gác mộ, lập tức nghe một tiếng vang nhẹ sau lưng, Hàn Di đã nạp xong tên, lại một tiễn bắn tới mi tâm người gác mộ.

Bước chân của người gác mộ rất chậm rãi, nhưng động tác đôi tay lại không hề chậm, ông ta lại giơ tay bắt được nỏ tiễn của Hàn Di.

Lữ Minh Dương cũng thừa cơ hội này mà rút mạnh thanh đại đồng kiếm ra, nhanh chóng lắc mình lui về sau mấy bước, sóng vai đứng cạnh Hàn Di.

Hắn nhíu mày hung hăng giương mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt đang cười gằn của người gác mộ, nói:” Giờ làm sao?”

“ Chặt đầu nó!” Hàn Di lạnh lùng nói xong, tay cũng nhanh chóng kéo dây nạp tên.

Lữ Minh Dương không khỏi cười khổ một cái, phương pháp này đúng là lúc nãy Hàn Di đã nói qua cho mình rồi, chẳng qua trước mặt dù sao cũng là một “con người”, ít nhất là lúc nãy vẫn còn là con người, cho dù hiện tại ông ta đã không còn là người, nhưng ít ra cũng là một “thi thể”, cái thủ đoạn chém đầu người này thật là mình có chút không thể xuống tay.

Người gác mộ lại bước tới, tốc độ tuy chậm rãi nhưng lại vô cùng trầm trọng, mỗi một bước chân đạp mạnh xuống đất cũng giống như dẫm thật mạnh lên trái tim Lữ Minh Dương.

Lữ Minh Dương cắn chặt răng, xem ra chuyện gì cũng phải có lần đầu tiên. Giơ thanh đại đồng kiếm trong tay lên cao, hét lớn một tiếng, dùng hết khí lực toàn thân vung tay chém tới cổ họng người gác mộ.

Người gác mộ chỉ nhẹ nhàng nâng tay lên dùng cánh tay nhẹ nhàng đỡ đòn, lập tức đã chặn được thanh đại đồng kiếm của Lữ Minh Dương, trong khi đó bước chân vẫn không hề dừng lại, đã tiến tới thêm một bước, cánh tay còn lại đột nhiên đánh thẳng vào ngực Lữ Minh Dương.

Lữ Minh Dương thấy đại đồng kiếm đã bị chặn lại, đang chuẩn bị thu kiếm thối lui, lại cảm thấy trước ngực nhói lên, thân mình nhất thời bay lên, ngã thật mạnh xuống đằng sau Hàn Di.

Hàn Di lại bắn ra một tiễn, không có gì khác lần trước vẫn là bị người gác mộ cản được. Cô vừa nạp nỏ tiễn, vừa lui về phía sau, nhìn Lữ Minh Dương kêu lên:” Ngươi sao rồi?”

“ Còn chưa chết, khụ khụ....” Lữ Minh Dương từ dưới đất đứng lên, nhặt lên thanh đại đồng kiếm, xoa xoa trước ngực tê rần nghẹn giọng nói.

Mắt thấy người gác mộ từng bước từng bước lại gần, hai người không khỏi âm thầm lo lắng.

Bãi tha ma này được xây dựng trên sườn núi giống như ruộng bậc thang xếp thành từng tầng một, chung quanh đều là những ngôi mộ, thật không tính là rộng rãi gì, chỗ trống để có thể né tránh cũng không lớn, trong hoàn cảnh như vậy mà đi đối phó với một quái vật không sợ đau không sợ chết tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.

Lữ Minh Dương liếc mắt nhìn tứ phía, trong lòng nhất thời có tính toán, hắn cầm thanh đại đồng kiếm lên lắc mình phóng qua một ngôi mộ bên cạnh, lách qua luồng lại cuối cùng vòng ra sau lưng người gác mộ, thét to một tiếng rút kiếm nhắm vào gáy của người gác mộ chém tới.

Người gác mộ đột nhiên xoay người lại vung tay muốn gạt thanh đại đồng kiếm của Lữ Minh Dương đang chém tới, nhưng không ngờ chiêu này của Lữ Minh Dương chỉ là hư chiêu, ông ta nhất thời gạt hụt một cái.

Lữ Minh Dương cười ha ha, lại giơ kiếm lên làm bộ chém, người gác mộ lại vung tay lên để gạt, rồi lại gạt hụt vô ích, cùng lúc đó một thanh âm xé gió từ đằng sau vang lên, nỏ tiễn của Hàn Di đã bắn tới.

Người gác mộ muốn xoay người lại gạt tên dĩ nhiên đã không còn kịp, ông ta vội vàng hơi nghiêng đầu một chút, nhưng nõ tiễn vẫn là bắn trúng hộp sọ của ông ta, chỉ có điều thực không có bắn trúng ót, chỉ là xiên xiên cắm ở trên đầu ông ta.

Người gác mộ nhất thời phát ra một tiếng tru giống như dã thú gầm rống, nhưng thân hình ông ta vẫn không có ngã xuống, trên đầu cắm một mũi nỏ tiễn màu bạc, xoay người lại trừng cặp mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Hàn Di.

Lữ Minh Dương không chút chậm trễ, vung kiếm trong tay lên hung hăng chém một kiếm xuống cổ người gác mộ.

Dù Lữ Minh Dương đã vận hết khí lực, nhưng mà chặt đầu cũng cần có kỹ thuật, đó là phải nhanh, chuẩn, độc, một cái cũng không thể sai sót, tuy Lữ Minh Dương ra tay rất nhanh, nhưng khoan nói tới ngoan độc, chỉ nói chuẩn thôi đã không đủ rồi, không thể chém xuống đúng khớp xương cổ, đại kiếm lập tức bị kẹt lại trong xương cổ của người gác mộ.

Lữ Minh Dương dùng sức rút kiếm, đồng thời xoay người, đạp một cước vào mông người gác mộ, đại kiếm liền rút ra, người gác mộ cũng lập tức ngã sấp xuống, ngã vào trong mộ huyệt của Hoắc Linh linh, mảnh vỡ quan tài lập tức đâm xuyên qua ngực ông ta.

Nhìn thoáng qua tình cảnh trước mắt, Lữ Minh Dương quay đầu nhìn Hàn Di cười khổ liên tục, biểu tình của Hàn Di thì vẫn lạnh lùng như trước, tựa hồ loại chuyện trước mắt này cũng không phải lần đầu tiên chứng kiến.

Bỗng nhiên trong mộ huyệt truyền tới một trận tiếng động, Lữ Minh Dương quay đầu lại nhìn, nhất thời trong lòng cả kinh, người gác mộ kia vậy mà còn chưa thể giải quyết, máu tươi từ cổ chảy ra ròng ròng, trước ngực cắm hai thanh gỗ nhọn, trong cổ họng phát ra một thứ âm thanh như tiếng dã thú rên rĩ, tay chân thì đang vùng vẫy, có ý muốn tiếp tục đứng lên.

“ Vậy mà còn không chết?” Lữ Minh Dương trừng to con mắt nói.

“ Đã nói là phải chém đứt đầu mà!” Hàn Di nhíu mày nói.

Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói:”Chưa đứt thì chém thêm lần nữa!”

“ Chỉ sợ không có cơ hội đó.” Thanh âm Hàn Di có chút trầm thấp, cô nhíu mày quét mắt nhìn xung quanh.

Lữ Minh Dương cũng đột nhiên cảm thấy không khí chung quanh tựa hồ lạnh đi rất nhiều, hắn giơ đèn pin chiếu ra xung quanh, chỉ thấy từ xa ẩn ẩn có mấy bóng đen bay tới, không khỏi bực bội, đám ác linh tay sai lại đến rồi.

“ Lần này chỉ sợ chính là toàn quân xuất động. Đi thôi!” Hàn Di kêu một tiếng, nhấc chân bỏ đi.

Lữ Minh Dương đầu óc nhất thời không kịp xoay chuyển, vội vã chạy theo, quay đầu lại đằng sau cảnh giác nói:” Đi đâu?”

Hàn Di cũng không trả lời, vừa lấy đèn pin và tiểu nỏ cảnh giác chỉa về phía trước, vừa bước nhanh lên thềm đá đi về phía đỉnh núi.

Lữ Minh Dương bám sát theo sau Hàn Di, thỉnh thoảng cảnh giác sau lưng, lúc này hắn rõ ràng phát hiện đằng sau càng lúc càng có nhiều bóng đen, thân hình quỷ dị đang bay tới rất nhanh.

Tuy hiện tại có Hàn Di sóng vai tác chiến với mình, nhưng một lúc đối phó với nhiều ác linh như vậy, thì phần thắng chẳng được bao nhiêu, huống chi còn có một con “quỷ mẫu” vẫn chưa hiện thân.

Mấy con ác linh này chỉ ở xa xa đảo qua đảo lại vây quanh hai người, thực không giống như muốn xông lên, Lữ Minh Dương có chút nghi hoặc, khẽ nhíu mày, chẳng qua hiện tại quan trọng nhất là phải tìm được địa hình thuận lợi, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn căn phòng đặt tro cốt giống như đền thờ ở tầng trên.

Loại đền thờ này chỉ có một cửa chính và hai cửa sổ phía trước, thực không có cửa sau, chỉ cần phòng thủ hợp lý, thì vẫn có cơ hội tránh thoát đợt tập kích của đám ác linh này --- hiện tại có thể giữ được cái mạng nhỏ hay không đã rất khó nói, nên chuyện tiêu diệt quỷ mẫu đành để sau mới tính đi.

-------------------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương