Bắt Ma Đặc Công
-
Quyển 3 - Chương 41: Ngân châm khu ma
Không gian chật hẹp trong phòng ngập tràn nguy hiểm, Hàn Di nhảy một cái thoát ra khỏi phòng bếp, đôi tay nhanh nhẹn kéo nỏ lắp tên, giơ lên nhắm ngay mi tâm Lưu Cầm.
“ Đừng!” Lữ Minh Dương né thoát một đòn công kích của tiểu quỷ, liếc thấy Hàn Di đang cầm nỏ nhắm bắn Lưu Cầm, vội vàng kêu lên một tiếng.
Nỏ trên tay Hàn Di vẫn nhắm thẳng mi tâm Lưu Cầm, cắn nhẹ răng một cái, cổ tay run lên, một mũi tên bạc bắn ra, Lưu Cầm chợt phát ra một tiếng tru tê tâm liệt phế, mũi tên bắn trúng chính là đùi phải chị ta.
Bước chân của chị ta lại không hề ngừng trệ, ngược lại càng nhanh thêm ba phần, kéo lê một cái chân bị phế giống như zombie lao về phía Hàn Di.
Hàn Di nhẹ lướt về phía sau một bước, trong tay không chút chậm trễ đã lắp xong tên, cổ tay lại nâng lên nhắm vào mi tâm Lưu Cầm.
Lữ Minh Dương phân tâm chú ý đến hành động của Hàn Di bên này, nên bản thân càng lâm vào tình huống nguy hiểm, một tay hắn quơ lấy cái ghế dựa, phang mạnh vào thân ảnh của đứa nhỏ đang bay tới, đứa nhỏ cũng nhanh như điện chớp tránh thoát một chiêu.
“ Đừng giết chị ta!” Lữ Minh Dương kêu lên,” Bọn họ vô tội! A...”
Trong lúc hắn phân tâm, tiểu quỷ lại lao người đâm tới, cái đầu húc thẳng vào ngực Lữ Minh Dương, nhất thời húc cho lữ Minh Dương lùi liền ba bước.
Hàn Di cắn chặt hàm răng, lại kích hoạt lẫy nỏ, mũi tên màu bạc cắm thẳng vào vai phải Lưu Cầm, kèm theo là một tiếng tru đau đớn của chị ta, cây dao nhọn nhất thời rơi xuống đất.
Hàn Di tung người bay lên, một cước trên không đá thẳng vào cổ họng Lưu Cầm, thân hình chị ta nhất thời bay đi, bị đá trở vào trong phòng bếp.
Thân hình Hàn Di vẫn chưa tiếp đất, đứa nhỏ kia đã buông Lữ Minh Dương, tru lên một tiếng nhắm Hàn Di đánh tới.
Hàn Di lơ lửng giữa không trung, vận lực lắc eo một cái, thuận tay đem tiểu nỏ quét ra, đứa nhỏ tựa hồ biết lợi hại, cũng lắc hông một cái, khó khăn lắm mới hãm lại được thân hình, nháy mắt đã đứng dưới mặt đất. Mà Hàn Di rốt cục cũng không còn lực để xoay người, đành để thân thể trong tư thế nằm ngửa mà rơi xuống mặt đất.
Đứa nhỏ chờ cho Hàn Di hết lực mà ngã xuống, đang chuẩn bị thừa cơ phóng người đánh tới, cước bộ còn chưa kịp di động, cả người lại đột nhiên giống như kiệt lực ngã oặt xuống mặt đất.
Hàn Di bật dậy từ mặt đất, nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của Lữ Minh Dương đứng ở một bên, còn đứa nhỏ đã bị đâm một châm vào huyệt Ngọc Chẩm đằng sau ót, thân châm vẫn còn rung rung.
“ Quỷ nhập.” Lữ Minh Dương thở dài một tiếng, lần nữa lấy ra túi ngân châm, chuẩn bị khu quỷ cho hai mẹ con Lưu Cầm.
Cái gọi là quỷ nhập, dĩ nhiên là nghiêm trọng hơn nhiều so với bị trúng tà. Trúng tà chỉ cần thanh trừ tà khí trong cơ thể là được, nhưng quỷ nhập thì phức tạp và nguy hiểm hơn nhiều, đó là ác linh trực tiếp nhập vào bên trong cơ thể con người, trong quá trình khu ma chỉ cần sơ sót một điểm nhỏ, liền làm tổn thương đến bản thể, thậm chí đến tánh mạng cũng khó mà giữ được.
Lữ Minh Dương trước tiên dùng ngân châm phong bế cổ họng hai người lại, khiến cho ác linh tạm thời không thể khống chế thân thể họ, sau đó kéo hai người ra ngoài phòng khách, để nằm dài trên sàn nhà, không khỏi âm thầm thở dài.
Hàn Di tìm được một cái băng gạc trong ngăn kéo, liền cầm máu vết thương cho Lưu Cầm, sau đó lên dây lắp tên cho tiểu nỏ, rồi gật nhẹ đầu với Lữ Minh Dương một cái, nhàn nhạt nói:” Bắt đầu đi.”
Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, từ trong người lấy ra cái mắt kính chỉ còn lại một tròng kia đeo lên. Sự tình quỷ nhập cũng không phải lần đầu mình gặp, nhưng mà thi châm khu ma thì lại là lần đầu tiên mình tiến hành. Thường thường thời gian bị quỷ nhập cũng không thể kéo dài được bao lâu, sau một thời gian tự nó sẽ phải thoát ly khỏi thân thể người ta, nhưng nếu con quỷ này đủ mạnh, thì kết quả cuối cùng chính là làm cho thân thể người ta đồng thời tồn tại hai linh hồn, cuối cùng sẽ trở thành đối tượng nghiên cứu của “Trung tâm nghiên cứu dị nhân”.
Giống như tình huống quỷ nhập trước mắt này, đây tuyệt đối sẽ không có chuyện ác linh tự mình xuất ra. Lữ Minh Dương thầm thở dài một tiếng, phương pháp khu ma của viện nghiên cứu linh dị quả thực là quá phức tạp, cần phải thi châm hơn sáu mươi huyệt vị toàn thân, đem tà khí toàn thân dẫn lên đầu, sau đó thông qua thất khiếu bức ra khỏi cơ thể, trong đó chỉ cần có một châm sơ sót, sẽ khiến cho quá trình khu ma thất bại, hậu quả nhẹ thì khiến cho hồn phách bản thể bị tổn thương trở thành người thực vật hoặc tâm thần, nghiêm trọng thì hồn phách lập tức bị tiêu tán.
Lữ Minh Dương cầm chắc ngân châm, trong lòng không khỏi nhớ đến tại Tam Hà thôn tình huống lúc Chu Đình bị hồng y nữ quỷ nhập vào, lúc đó Kim lão thái chỉ cần dùng vài câu chú ngữ liền khuất phục được ác linh, biện pháp nhanh gọn, xem ra pháp thuật thần bí trong dân gian vẫn có giá trị sử dụng nhất định. Nhưng mấy lão gia hỏa trong viện nghiên cứu lại nói những thuật pháp dân gian này không có cơ sở khoa học, cự tuyệt tiếp thu.
Lữ Minh Dương hít sâu một hơi, bắt đầu châm cứu từ tứ chi của Lưu Cầm, cẩn thận nhắm chuẩn huyệt vị bắt đầu thi châm, từng chút từng chút đem tà khí trong người chị ta dẫn lên đầu.
Sau khi châm được hơn năm mươi châm, trán Lữ Minh Dương đã ướt đẫm mồ hôi mẹ mồ hôi con, hắn ngẩng đầu lên nhìn Hàn Di ra hiệu, Hàn Di gật đầu, nhẹ nâng tiểu nỏ trong tay lên, cảnh giác.
Tay trái Lữ Minh Dương cầm lấy bao ngân châm, tay phải nhẹ nắm lấy cây ngân châm trên cổ họng Lưu Cầm, lại hít sâu một hơi, đột nhiên đem cây ngân châm kia nhổ lên.
Lưu Cầm tức khắc mở mắt, đôi mắt chị ta toàn một màu đỏ, trừng mắt hung dữ nhìn Lữ Minh Dương, cái miệng há to lộ ra hai hàm răng trắng nhởn, tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống Lữ Minh Dương, phát ra một trận tiếng rống như mãnh thú, sau đó bắt đầu lắc đầu một cách điên cuồng, nhưng thân thể lại không thể nhúc nhích, chỉ có cái đầu đập xuống sàn nhà phát ra một trận tiếng nổ bình bình.
Tay trái Lữ Minh Dương đè mạnh xuống ngực Lưu Cầm, tay phải bắt châm đâm mạnh xuống huyệt thiên đột trước ngực chị ta. Ngay sau đó lại nhanh chóng rút từ trong bao da ra một cây ngân châm, lần nữa châm lên cổ họng chị ta.
Hiện tại toàn bộ tà khí của ác linh đã bị áp chế ở trên đầu Lưu Cầm, quá trình khu ma cũng tiến vào thời khắc mấu chốt nhất – đem ác linh hoàn toàn tống xuất ra ngoài cơ thể.
Lữ Minh Dương giữ chặc đỉnh đầu Lưu Cầm, lại đem một cây châm cắm ở mi tâm chị ta, nhất thời Lưu Cầm phát ra một tiếng tru chói tai, cái đầu rốt cuộc đã không thể lắc lư được nữa, chỉ có thể trừng đôi mắt màu đỏ hung dữ nhìn chằm chằm Lữ Minh Dương.
Lữ Minh Dương hai tay bắt châm, không chút chậm trễ châm ngay vào hai huyệt thái dương của chị ta, lúc này Lưu Cầm ngay cả năng lực tru lên cũng không còn, chỉ còn có thể trừng mắt nhìn chằm chằm Lữ Minh Dương, ánh mắt đỏ ngầu lộ ra một trận thống khổ cùng cực.
Lữ Minh Dương không hề có chút thương hại nào trong lòng, rút ra một cây ngân châm cuối cùng, cực kỳ kiên quyết châm xuống nhân trung của Lưu Cầm.
Ngân châm nhập huyệt, Lưu Cầm không tự chủ được há rộng miệng, một tiếng tru theo đó vang lên, một cột khói đen đặc quánh từ trong miệng chị ta ào ào thoát ra, trong không trung dần dần ngưng tụ lại thành hình dáng một nữ nhân, mà Hàn Di bên cạnh sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, “tạch” một tiếng vang nhẹ, một mũi tên bạc đã xuất hiện ở mi tâm bóng đen kia.
Bóng đen nhất thời vặn vẹo ngã xuống mặt đất, mở to cái miệng đen ngòm nhưng lại không thể phát ra một tiếng tru nào.
Đột nhiên đứa nhỏ bên cạnh lại giãy dụa thân mình, Lữ Minh Dương thầm cả kinh, theo đạo lý mà nói thì ngân châm của mình cắm ở cổ họng của nó, ác linh tuyệt đối không có khả năng tái khống chế thân thể đứa nhỏ này.
Đứa nhỏ đột nhiên cũng há to miệng, tiếng thét chói tai của trẻ con vang lên, một cổ khói đen đậm đặc từ trong miệng đứa nhỏ thoát ra...
------------------------
“ Đừng!” Lữ Minh Dương né thoát một đòn công kích của tiểu quỷ, liếc thấy Hàn Di đang cầm nỏ nhắm bắn Lưu Cầm, vội vàng kêu lên một tiếng.
Nỏ trên tay Hàn Di vẫn nhắm thẳng mi tâm Lưu Cầm, cắn nhẹ răng một cái, cổ tay run lên, một mũi tên bạc bắn ra, Lưu Cầm chợt phát ra một tiếng tru tê tâm liệt phế, mũi tên bắn trúng chính là đùi phải chị ta.
Bước chân của chị ta lại không hề ngừng trệ, ngược lại càng nhanh thêm ba phần, kéo lê một cái chân bị phế giống như zombie lao về phía Hàn Di.
Hàn Di nhẹ lướt về phía sau một bước, trong tay không chút chậm trễ đã lắp xong tên, cổ tay lại nâng lên nhắm vào mi tâm Lưu Cầm.
Lữ Minh Dương phân tâm chú ý đến hành động của Hàn Di bên này, nên bản thân càng lâm vào tình huống nguy hiểm, một tay hắn quơ lấy cái ghế dựa, phang mạnh vào thân ảnh của đứa nhỏ đang bay tới, đứa nhỏ cũng nhanh như điện chớp tránh thoát một chiêu.
“ Đừng giết chị ta!” Lữ Minh Dương kêu lên,” Bọn họ vô tội! A...”
Trong lúc hắn phân tâm, tiểu quỷ lại lao người đâm tới, cái đầu húc thẳng vào ngực Lữ Minh Dương, nhất thời húc cho lữ Minh Dương lùi liền ba bước.
Hàn Di cắn chặt hàm răng, lại kích hoạt lẫy nỏ, mũi tên màu bạc cắm thẳng vào vai phải Lưu Cầm, kèm theo là một tiếng tru đau đớn của chị ta, cây dao nhọn nhất thời rơi xuống đất.
Hàn Di tung người bay lên, một cước trên không đá thẳng vào cổ họng Lưu Cầm, thân hình chị ta nhất thời bay đi, bị đá trở vào trong phòng bếp.
Thân hình Hàn Di vẫn chưa tiếp đất, đứa nhỏ kia đã buông Lữ Minh Dương, tru lên một tiếng nhắm Hàn Di đánh tới.
Hàn Di lơ lửng giữa không trung, vận lực lắc eo một cái, thuận tay đem tiểu nỏ quét ra, đứa nhỏ tựa hồ biết lợi hại, cũng lắc hông một cái, khó khăn lắm mới hãm lại được thân hình, nháy mắt đã đứng dưới mặt đất. Mà Hàn Di rốt cục cũng không còn lực để xoay người, đành để thân thể trong tư thế nằm ngửa mà rơi xuống mặt đất.
Đứa nhỏ chờ cho Hàn Di hết lực mà ngã xuống, đang chuẩn bị thừa cơ phóng người đánh tới, cước bộ còn chưa kịp di động, cả người lại đột nhiên giống như kiệt lực ngã oặt xuống mặt đất.
Hàn Di bật dậy từ mặt đất, nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của Lữ Minh Dương đứng ở một bên, còn đứa nhỏ đã bị đâm một châm vào huyệt Ngọc Chẩm đằng sau ót, thân châm vẫn còn rung rung.
“ Quỷ nhập.” Lữ Minh Dương thở dài một tiếng, lần nữa lấy ra túi ngân châm, chuẩn bị khu quỷ cho hai mẹ con Lưu Cầm.
Cái gọi là quỷ nhập, dĩ nhiên là nghiêm trọng hơn nhiều so với bị trúng tà. Trúng tà chỉ cần thanh trừ tà khí trong cơ thể là được, nhưng quỷ nhập thì phức tạp và nguy hiểm hơn nhiều, đó là ác linh trực tiếp nhập vào bên trong cơ thể con người, trong quá trình khu ma chỉ cần sơ sót một điểm nhỏ, liền làm tổn thương đến bản thể, thậm chí đến tánh mạng cũng khó mà giữ được.
Lữ Minh Dương trước tiên dùng ngân châm phong bế cổ họng hai người lại, khiến cho ác linh tạm thời không thể khống chế thân thể họ, sau đó kéo hai người ra ngoài phòng khách, để nằm dài trên sàn nhà, không khỏi âm thầm thở dài.
Hàn Di tìm được một cái băng gạc trong ngăn kéo, liền cầm máu vết thương cho Lưu Cầm, sau đó lên dây lắp tên cho tiểu nỏ, rồi gật nhẹ đầu với Lữ Minh Dương một cái, nhàn nhạt nói:” Bắt đầu đi.”
Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, từ trong người lấy ra cái mắt kính chỉ còn lại một tròng kia đeo lên. Sự tình quỷ nhập cũng không phải lần đầu mình gặp, nhưng mà thi châm khu ma thì lại là lần đầu tiên mình tiến hành. Thường thường thời gian bị quỷ nhập cũng không thể kéo dài được bao lâu, sau một thời gian tự nó sẽ phải thoát ly khỏi thân thể người ta, nhưng nếu con quỷ này đủ mạnh, thì kết quả cuối cùng chính là làm cho thân thể người ta đồng thời tồn tại hai linh hồn, cuối cùng sẽ trở thành đối tượng nghiên cứu của “Trung tâm nghiên cứu dị nhân”.
Giống như tình huống quỷ nhập trước mắt này, đây tuyệt đối sẽ không có chuyện ác linh tự mình xuất ra. Lữ Minh Dương thầm thở dài một tiếng, phương pháp khu ma của viện nghiên cứu linh dị quả thực là quá phức tạp, cần phải thi châm hơn sáu mươi huyệt vị toàn thân, đem tà khí toàn thân dẫn lên đầu, sau đó thông qua thất khiếu bức ra khỏi cơ thể, trong đó chỉ cần có một châm sơ sót, sẽ khiến cho quá trình khu ma thất bại, hậu quả nhẹ thì khiến cho hồn phách bản thể bị tổn thương trở thành người thực vật hoặc tâm thần, nghiêm trọng thì hồn phách lập tức bị tiêu tán.
Lữ Minh Dương cầm chắc ngân châm, trong lòng không khỏi nhớ đến tại Tam Hà thôn tình huống lúc Chu Đình bị hồng y nữ quỷ nhập vào, lúc đó Kim lão thái chỉ cần dùng vài câu chú ngữ liền khuất phục được ác linh, biện pháp nhanh gọn, xem ra pháp thuật thần bí trong dân gian vẫn có giá trị sử dụng nhất định. Nhưng mấy lão gia hỏa trong viện nghiên cứu lại nói những thuật pháp dân gian này không có cơ sở khoa học, cự tuyệt tiếp thu.
Lữ Minh Dương hít sâu một hơi, bắt đầu châm cứu từ tứ chi của Lưu Cầm, cẩn thận nhắm chuẩn huyệt vị bắt đầu thi châm, từng chút từng chút đem tà khí trong người chị ta dẫn lên đầu.
Sau khi châm được hơn năm mươi châm, trán Lữ Minh Dương đã ướt đẫm mồ hôi mẹ mồ hôi con, hắn ngẩng đầu lên nhìn Hàn Di ra hiệu, Hàn Di gật đầu, nhẹ nâng tiểu nỏ trong tay lên, cảnh giác.
Tay trái Lữ Minh Dương cầm lấy bao ngân châm, tay phải nhẹ nắm lấy cây ngân châm trên cổ họng Lưu Cầm, lại hít sâu một hơi, đột nhiên đem cây ngân châm kia nhổ lên.
Lưu Cầm tức khắc mở mắt, đôi mắt chị ta toàn một màu đỏ, trừng mắt hung dữ nhìn Lữ Minh Dương, cái miệng há to lộ ra hai hàm răng trắng nhởn, tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống Lữ Minh Dương, phát ra một trận tiếng rống như mãnh thú, sau đó bắt đầu lắc đầu một cách điên cuồng, nhưng thân thể lại không thể nhúc nhích, chỉ có cái đầu đập xuống sàn nhà phát ra một trận tiếng nổ bình bình.
Tay trái Lữ Minh Dương đè mạnh xuống ngực Lưu Cầm, tay phải bắt châm đâm mạnh xuống huyệt thiên đột trước ngực chị ta. Ngay sau đó lại nhanh chóng rút từ trong bao da ra một cây ngân châm, lần nữa châm lên cổ họng chị ta.
Hiện tại toàn bộ tà khí của ác linh đã bị áp chế ở trên đầu Lưu Cầm, quá trình khu ma cũng tiến vào thời khắc mấu chốt nhất – đem ác linh hoàn toàn tống xuất ra ngoài cơ thể.
Lữ Minh Dương giữ chặc đỉnh đầu Lưu Cầm, lại đem một cây châm cắm ở mi tâm chị ta, nhất thời Lưu Cầm phát ra một tiếng tru chói tai, cái đầu rốt cuộc đã không thể lắc lư được nữa, chỉ có thể trừng đôi mắt màu đỏ hung dữ nhìn chằm chằm Lữ Minh Dương.
Lữ Minh Dương hai tay bắt châm, không chút chậm trễ châm ngay vào hai huyệt thái dương của chị ta, lúc này Lưu Cầm ngay cả năng lực tru lên cũng không còn, chỉ còn có thể trừng mắt nhìn chằm chằm Lữ Minh Dương, ánh mắt đỏ ngầu lộ ra một trận thống khổ cùng cực.
Lữ Minh Dương không hề có chút thương hại nào trong lòng, rút ra một cây ngân châm cuối cùng, cực kỳ kiên quyết châm xuống nhân trung của Lưu Cầm.
Ngân châm nhập huyệt, Lưu Cầm không tự chủ được há rộng miệng, một tiếng tru theo đó vang lên, một cột khói đen đặc quánh từ trong miệng chị ta ào ào thoát ra, trong không trung dần dần ngưng tụ lại thành hình dáng một nữ nhân, mà Hàn Di bên cạnh sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, “tạch” một tiếng vang nhẹ, một mũi tên bạc đã xuất hiện ở mi tâm bóng đen kia.
Bóng đen nhất thời vặn vẹo ngã xuống mặt đất, mở to cái miệng đen ngòm nhưng lại không thể phát ra một tiếng tru nào.
Đột nhiên đứa nhỏ bên cạnh lại giãy dụa thân mình, Lữ Minh Dương thầm cả kinh, theo đạo lý mà nói thì ngân châm của mình cắm ở cổ họng của nó, ác linh tuyệt đối không có khả năng tái khống chế thân thể đứa nhỏ này.
Đứa nhỏ đột nhiên cũng há to miệng, tiếng thét chói tai của trẻ con vang lên, một cổ khói đen đậm đặc từ trong miệng đứa nhỏ thoát ra...
------------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook