Bắt Ma Đặc Công
Quyển 3 - Chương 29: Thiếu thêm một mạng

Từ mảnh sân trống trước tòa nhà đến cổng chính nơi chiếc xe ủi đất chỉ là khoảng cách ngắn ngủn mấy chục mét, một cái khoảng cách này bằng vào động cơ mạnh mẽ của chiếc Humvee, vượt qua chỉ là sự tình trong nháy mắt.

Xe ủi đất ầm ầm nhả khói đen chầm chậm tiến tới, Humvee thì lại giống như một mũi tên rời cung bay đi. Con đường này tuy thực rộng rãi, nhưng chiếc xe ủi đất chính là đang nghênh ngang đi giữa lòng đường, thân xe to lớn cơ hồ chắn hết nửa mặt đường, Hàn Di nếu còn muốn né tránh, chỉ sợ chỉ có thể lao lên lề đường, đâm vào mấy kho hàng bên cạnh.

Lữ Minh Dương trán toát mồ hôi lạnh.

Dựa theo lẽ thường mà nói, Hàn Di một khi đã xuất thân từ viện nghiên cứu linh dị, thì cô ta tất nhiên đã tiếp thụ qua chuỗi huấn luyện đặc biệt, cũng sẽ giống như mình là rất khó bị ác linh tập kích, càng không nói tới chuyện bị khống chế thần trí. Nhưng hành động điên cuồng của cô ta lúc này, tuyệt đối không phải là chuyện mà một người có đầu óc tỉnh táo nên làm.

Thời gian trong lúc tình hình khẩn trương, cũng là lúc nó trôi qua nhanh nhất. Ở trong lúc điện quang hỏa thạch, chiếc xe Jeep đột nhiên bẻ lái, ngay trước khi đèn pha phía trước xe đâm vào xe ủi đất thì thân xe lách qua, ma sát với thân xe ủi đất, tóe ra một trận hoa lửa mãnh liệt.

Lữ Minh Dương âm thầm lau mồ hôi lạnh, nhìn đóa hoa lửa rực rỡ đó, không khỏi đau từng khúc ruột. Hàn Di này đúng thật là thích đùa, mức độ điên cuồng ít nhất cũng phải gấp mười lần mình. Ở khoảng trống mặt đường hẹp như vậy, vừa ma sát với thân xe ủi đất, vừa nghiêng xe chỉ còn hai bánh trên mặt đường, chỉ cần cô ta mắc một sai sót nhỏ, nhất định sẽ bay khỏi lòng đường, trực tiếp đâm vào kho hàng bên lề, cho dù không đến nỗi xe hủy người vong, chỉ sợ cô ta cũng không dễ chịu chút nào.

Chỉ thấy chiếc Humvee trong chớp mắt đã lướt qua xe ủi đất, một cú lướt đi đẹp mắt, chiếc xe lập tức trượt ngang thân mình, một cú drift hoàn hảo chiếc xe đã vững vàng đậu lại trước cửa lớn, vừa vặn che kín cổng ra vào.

Một lát sau Hàn Di nhẹ nhàng mở cửa xe, nhảy xuống. Lữ Minh Dương lại khẽ nhíu mày, sau đó khóe miệng lại treo một nụ cười mỉm.

Hắn quay trở lại ngăn kéo lấy ra một cái hộp thuốc, mở hộp lấy ra một viên thuốc nho nhỏ, đưa cho Chu Đình uống vào. Viên thuốc này chính là để chống lại tác dụng phụ của bức xạ điện từ cực đại phát ra từ trong chiếc xe của mình, mục đích của Hàn Di tựa hồ là muốn chặn cửa ra vào, bắt cá trong rọ.

Chẳng qua tình hình trước mắt đã có điểm sai sót rất lớn, phải biết rằng phe ta chỉ có Hàn Di và mình, còn Chu Đình chẳng những không thể giúp được gì, thậm chí còn chó chút vướng tay vướng chân, ngược lại đối phương đến đây bao nhiêu tên cũng không biết, làm không khéo có khi lại bị đối phương diệt gọn.

Quay lại bên cửa sổ, Lữ Minh Dương lại nhìn xuống bên dưới. Trong sân chiếc xe ủi đất đã ngừng lại, nhưng vẫn nổ máy ầm ầm và nhả khói đen như trước, còn Hàn Di thì đang dùng thân pháp quỷ dị cực nhanh lướt qua xe ủi đất, hướng phía tòa nhà chạy tới.

Lữ Minh Dương đột nhiên ý thức được bức xạ điện từ trên xe đã ép đám ác linh này chạy về phía tòa nhà rồi. Bức xạ điện từ có bán kính ảnh hưởng là 50 mét, nói cách khác ít nhất nó cũng có thể tác động đến phạm vi 5 hàng nhà kho, như vậy đám ác linh này chỉ còn có thể chạy vào tòa nhà này thôi.

Lữ Minh Dương nhanh chóng từng bưới lui lại phía sau, vừa cấp tốc đeo mắt kính lên, vừa kéo Chu Đình lui đến trung tâm căn phòng, sau đó giơ khẩu súng huyết tương trong tay lên nhắm ngay vị trí cửa phòng.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, trên trán Lữ Minh Dương đã ướt đẫm mồ hôi, nếu nói trực diện chiến đấu là cam go, thì thời gian chờ đợi trước cuộc chiến càng làm cho người ta căng thẳng. Hắn không rõ đối thủ mà hắn sẽ đối mặt đến tột cùng có hình dạng gì, hắn không rõ hắn phải đối phó với bao nhiêu ác linh, cái gì càng không rõ thì càng làm cho người ta sợ hãi.

Mặc dù không biết phải đợi bao lâu nhưng có lẽ sẽ không lâu như vậy, một phút, mười phút, vẫn như trước không có động tĩnh gì, bên ngoài tòa nhà cũng chẳng truyền tới thanh âm gì, tựa hồ ngoại trừ căn phòng này, bên ngoài hết thảy đều đã biến mất, hóa thành hư vô, ngay cả Hàn Di cũng không hề lên tiếng cảnh báo.

Tuyệt đối không thể im lặng như vậy, tuy cô ta không tới nỗi vừa bắt quỷ vừa hò hét, nhưng cũng tuyệt đối không thể không phát ra một chút thanh âm nào, thời gian dài như vậy ít nhất cũng đã đánh được hai ba con rồi, vậy mà đám quỷ này lại không hề phát ra một tiếng tru thảm thiết nào.

Chẳng lẻ cô ta thất thủ?

Lữ Minh Dương cắn chặt răng, ra hiệu Chu Đình bám sát theo mình, sau đó từng bước chậm rãi tiến sát cửa.

Nhẹ nhàng mở cửa phòng, Lữ Minh Dương đầu tiên là nhìn ra ngoài quan sát một chút, dưới sân là một mảnh im lặng, chỉ có chiếc xe ủi đất đậu ở gần cửa ra vào đang nhả khói đen như trước và phát ra tiếng máy nổ trầm thấp. Dưới sân đã không còn thấy bóng dáng Hàn Di, thậm chí đến bóng quỷ cũng không có một cái.

Lữ Minh Dương nhíu chặt chân mày, chậm rãi nép sát chân tường tiến xuống dưới lầu.

Tất cả đèn trong sân đều sáng, bên dưới ánh đèn sáng ngời vẫn là một cảnh an tĩnh, đứng lại ở chân cầu thang tầng dưới, như trước vẫn không thấy có bóng người hay bóng quỷ. Trên thế giới này sự tình khủng bố nhất cũng không phải là nhìn thấy quỷ, mà là rõ ràng biết có quỷ nhưng lại không nhìn thấy.

Lữ Minh Dương đem Chu Đình che ở phía sau, siết chặt khẩu súng trong tay, chậm rãi bước một bước, đi ra khỏi lối lên cầu thang, quan sát bên ngoài một cái. Nếu có ác linh ở đây, thì ngoài hai cái kho hàng cuối cùng bên ngoài thì chỉ còn hai cái phòng lớn ở tầng này là địa phương bọn chúng có thể ẩn nấp.

Lữ Minh Dương thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, trái phải hai bên quả thực không có phát hiện bất cứ dấu vết nào của ác linh. Hắn lại chậm rãi di chuyển bước chân, hướng đến phòng bên phải, cũng chính là phòng tập gym tiến đến. Hắn sớm đã loại trừ nhà kho chứa đồ nghề bắt ma của mình, dù sao nó cũng được khóa rất chắc chắn, nói cách khác chỉ có phòng tập gym bên này là nơi ác linh có thể ẩn nấp thôi.

Lữ Minh Dương vừa nhẹ nhàng di chuyển, vừa chú ý Chu Đình phía sau. Chu Đình hít thở nặng nề, bám sát đằng sau Lữ Minh Dương, cô thấy Lữ Minh Dương lần này rất tập trung, hoàn toàn không giống như những lần chạm trán với ác linh trước đó rất là thoải mái, cô ý thức được ác linh lần này phỏng chừng so với mấy lần trước mức độ lợi hại là khác nhau rất nhiều.

Cửa phòng và cửa sổ phòng gym đều mở toang, một màn kịch chiến buổi tối ngày hôm qua còn chưa được dọn dẹp, trong phòng một mảnh hắc ám, giống như một cái hắc động khổng lồ, đang chực chờ nuốt chửng Lữ Minh Dương và Chu Đình.

Lữ Minh Dương hít thật sâu một hơi, đột nhiên xoay người bắn vào trong phòng một phát huyết tương, trong phòng lại không có bất kỳ động tĩnh gì, tựa hồ thực không có bắn trúng thứ gì. Nhưng đồng thời lúc này, Lữ minh Dương đột nhiên cảm giác được phía sau truyền đến một cổ nhàn nhạt hàn ý.

Hắn quay phắc người lại, đồng thời thét lên một tiếng:” Ngồi xuống!” Sau đó dứt khoát siết mạnh cò súng, một tia huyết tương sượt qua đầu Chu Đình bắn đi.

Nhất thời một trận tiếng nổ li ti vang lên, một bóng người màu xám xiêu xiêu vẹo vẹo bỏ chạy ra ngoài, Lữ Minh Dương thầm thở ra một hơi, nhưng một hơi này còn chưa kịp thở ra hết, đột nhiên khóe mắt hắn bắt được một tia sáng bạc lóe lên, hắn cấp tốc quay đầu, rõ ràng phát hiện ngay cửa phòng tập gym đang có một thân ảnh vặn vẹo ngã xuống, mi tâm của nó đang cắm một mũi tên bạc.

“ Ngươi thiếu ta thêm một mạng.”

Lữ Minh Dương không khỏi cười khổ một trận, phát hiện Hàn Di đang ló người ra khỏi cửa sổ chiếc BMW màu đỏ đậu bên ngoài khoảng sân trống trước tòa nhà, đung đưa trên tay chính là cây tiểu nỏ kia.

---------------------------------------------------------------------------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương