Bắt Ma Đặc Công
-
Quyển 3 - Chương 16: “Nhiệm vụ hoàn thành”
Các ngọn đèn trong sân đã khôi phục bình thường, Lữ Minh Dương ung dung nhấc chân bước đi, thản nhiên dẫn theo hai mỹ nữ đi trên con đường xi măng trống trãi, từ đầu này đi đến đầu kia, nhưng rốt cục cũng không có gặp lại thân ảnh của ác linh kia.
Mười hai cái kho hàng tất cả đều trống trơn thoáng đãng, nhưng ác linh tuyệt đối không có khả năng tan biến vào không khí. Nó nhất định đang trốn ở một xó nào đó, Lữ Minh Dương chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn toà nhà nhỏ trước mặt.
Hệ thống chiếu sáng của toà nhà cũng không có cùng đường dây với ngoài sân, đại sảnh tầng hai ánh đèn sáng trưng, nhưng ba căn phòng còn lại trên tầng này lại là một mảng tối om. Lầu một có hai phòng lớn, một cái Lữ Minh Dương dùng làm phòng gym, cái còn lại hắn làm nhà kho chứa đồ. Tình hình hiện tại, ác linh này nhất định là trốn trong hai phòng lớn dưới tầng một hoặc là ba căn phòng đơn trên lầu hai.
Hiện tại chỉ có thể tra từng phòng một, Lữ Minh Dương nhẹ nhàng nhắm một căn phòng bên mạn phải toà nhà tiến tới, gian phòng này chính là nhà kho chứa đồ của Lữ Minh Dương, vài thứ trong đó đều là một ít dụng cụ dùng để bắt quỷ.
Trong bóng đêm mà giao đấu với quỷ tuyệt đối sẽ không có bất kỳ ưu thế nào, hiện tại ưu thế duy nhất của mình chính là quen thuộc địa hình.
Lữ Minh Dương cẩn thận tiến sát cửa phòng, cửa phòng đã được thay mới bằng loại cửa chống trộm hiện đại, cánh cửa sắt nặng nề có khả năng ngăn cản bất kỳ kẻ nào đột nhập vào dù là người hay là ác linh.
Cánh cửa vẫn như trước được khoá hoàn hảo, nói cách khác ác linh cũng không có ở trong phòng này, trừ phi nó liều mạng bất chấp năng lượng đại giảm thậm chí có thể hồn phi phách tán mà xuyên tường vào trong.
Lữ Minh Dương nhẹ nhàng xoay người, nhìn phòng tập gym phía bên kia. Hắn nhẹ nhàng di chuyển bước chân, vừa cảnh giác quan sát bốn phía, vừa áp sát cửa phòng tập gym.
Cửa như trước không có dấu vết mở ra.
Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày, chẳng lẽ ác linh lại ở trên lầu hai?
Lầu hai có một phòng khách lớn đèn đuốc sáng trưng và ba gian phòng nhỏ không sáng đèn, dựa theo logic của người thường mà nói, quỷ nên là loài sống trong bóng đêm, nhưng...
Có lẽ con quỷ này lại có một chút thông minh. Lữ Minh Dương khoé miệng treo một nụ cười nhạt, lầu hai chỉ có một cái hành lang chật hẹp, nếu ngay thời điểm mình rẽ sang phía ba căn phòng tối, nó lại từ phòng khách sáng trưng tấn công từ phía sau tới, nhất định sẽ đánh tới mình luống cuống ứng phó không kịp.
Lữ Minh Dương khẽ mỉm cười, xoay người ra dấu với hai cô nàng mỹ nữ đang thở dốc, chuẩn bị hướng cầu thang tiến tới.
Ngay lúc này, đột nhiên một thanh âm trầm muộn xé gió vang lên, tựa hồ là có một vật nặng gì đó từ sau lưng bay tới.
Lữ Minh Dương vội vàng xoay người, liền thấy một cái đĩa sắt cực lớn từ cửa sổ phòng tập gym bay tới, tựa hồ là một cái bánh xe bằng sắt của máy tập xe đạp.
Lại là xe! Sơ suất quá!
Vì để cho thông thoáng, mấy cửa sổ phòng tập gym mình cũng không có đóng qua, trong lúc nhất thời lại có thể quên mất điểm này.
Lữ Minh Dương không chút chậm trễ nhanh chóng huy động khẩu súng trong tay, nhắm thẳng bánh xe sắt kia bắn tới. Một tia huyết thuỷ bắn ra, chuẩn xác bắn trúng bánh xe sắt, nhất thời bánh xe sắt bay tới với tốc độc cực nhanh kia phảng phất như bị mất đi một phần lực lượng, tốc độ bay chợt chậm lại.
Lữ Minh Dương nghiêng người, lui bước, bánh xe sắt nhất thời bắn vào khoảng không, mang theo quán tính cực lớn đâm mạnh xuống đất.
Lữ Minh Dương chưa kịp điều hoà hơi thở, sự tình quỷ dị lại đã xảy ra. Sau khi cái bánh xe sắt nặng nề đánh vào mặt đất, ngay sau đó liền bắn trở lên, làm cho người ta cảm thấy bất ngờ chính là lực lượng cũng như tốc độ của nó ở lần bắn lên tiếp theo này, thậm chí so với lúc nó rơi xuống còn lớn hơn rất nhiều.
Bánh xe sắt cực kỳ quỷ dị xoay tròn bắn lên, tà tà nhắm hướng Hồ Dĩnh phóng tới.
Hồ Dĩnh đã bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ ngây người, cô chăm chăm trơ mắt đứng nhìn, trơ mắt nhìn bánh xe sắt hướng cổ họng mình phóng tới.
Lữ Minh Dương vừa ổn định thân hình, nhìn thấy bánh xe sắt hướng cổ họng Hồ Dĩnh bay tới, muốn cứu viện đã không còn kịp, cho dù chính mình dùng huyết tương bắn trúng nó, làm cho cổ tà khí trên đó biến mất, nhưng bánh xe sắt nặng nề kia với quán tính cực lớn vẫn như cũ có thể nhẹ nhàng đem chiếc cổ thon dài của Hồ Dĩnh cắt đứt đoạn.
Mắt thấy đã không kịp, bất ngờ Chu Đình ở bên cạnh nhào qua ôm lấy Hồ Dĩnh, đẩy cô ta ngã nhào xuống đất, cũng đồng thời tránh thoát bánh xe sắt trong đường tơ kẽ tóc.
Lữ Minh Dương chạy nhanh tới, nhắm ngay vị trí bánh xe sắt đang dừng lại bắn mạnh liên tục một hồi, chỉ một thoáng liền nhuộm đỏ cả cái bánh xe sắt màu đen.
Khẽ thở gấp một hơi, liếc mắt nhìn hai vị mỹ nữ đang lồm cồm đứng lên, Lữ Minh Dương lại quay đầu trừng mắt âm trầm nhìn cánh cửa sổ đang mở của phòng tập gym, nếu vừa rồi không phải Chu Đình dũng cảm quên mình, chỉ sợ bây giờ đã có một sinh mệnh biến mất trước mắt của mình.
Đồng tử Lữ Minh Dương co rút lại, hắn từ trong người rút trái lựu đạn nhỏ kia ra, đương nhiên đây cũng không phải là một trái lựu đạn chân chính, ít nhất Lữ Minh Dương vẫn chưa nổi khùng đến mức đem toà nhà này oanh tạc. Đây là một trái lựu đạn đặc thù được chế tạo từ chất dẻo cao phân tử, uy lực phát nổ của nó so với một trái pháo đại cũng không hơn bao nhiêu, bất quá thứ này đối với quỷ hồn mà nói, tuyệt đối sánh ngang lực sát thương cực lớn của một trái lựu đạn thực sự đối với con người.
Lữ Minh Dương rút chốt bảo hiểm, khẽ phát ra một tiếng cười lạnh, đem trái lựu đạn ném xuyên qua cửa sổ rồi mất hút bên trong.
Một thanh âm giống như tiếng pháo đại nổ mạnh, trong phòng tập gym nhất thời truyền ra một trận tiếng tru thật dài, Lữ Minh Dương phóng người qua cửa sổ, vào phòng.
Ngọn đèn ngoài sân xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào bên trong phòng, mơ hồ có thể thấy một bóng người đang quay cuồng vặn vẹo trên mặt đất, Lữ Minh Dương đầu tiên là bắn về phía nó một loạt đạn, sau đó mới thong thả mở cầu dao điện.
Ác linh đã hoàn toàn hiện thân, cả người nó lấm tấm những giọt huyết tương nhàn nhạt, hơn nữa mọi thứ trong phòng tập gym cũng đều lấm tấm huyết tương, giống như trong này vừa mới có một trận mưa máu lất phất đổ xuống vậy – đây là uy lực của trái lựu đạn đặc chế mà Lữ Minh Dương cho nổ, bảo đảm ác linh trong bán kính mười mét đều phải trúng chiêu.
Nhình thấy ác linh trên mặt đất đang vặn vẹo tru lên, Lữ Minh Dương vừa từ trong người lấy ra cái hộp gỗ kia, vừa lắc đầu thở dài một tiếng, chính là con quỷ này, hai năm qua liên tục mỗi năm đều hại chết 9 người, năm nay lại ngay trước mắt mình giết đi sáu người, chỉ đơn giản làm cho nó hồn phi phách tán thế này, thật đúng là để cho nó chiếm tiện nghi quá mà...
***
Bầu trời đã sáng bạch, xe Jeep của Lữ Minh Dương đã vào đến nội thành.
“ Tốt rồi, dừng ở chỗ này đi, tôi tự đón xe trở về là được.” Thanh âm Hồ Dĩnh toát ra một điểm thoải mái.
“ Để chúng tôi đưa cô về đi, dù sao cũng thuận đường mà.” Chu Đình quay đầu qua nói.
“ Thôi đi. Dù sao hai người cũng là ‘cảnh sát’, vạn nhất để công ty biết tôi có liên quan đến vụ án tranh chấp kinh tế gì đó, chẳng phải tôi sẽ gặp phiền toái sao?” Hồ Dĩnh cười trêu nói,” Được rồi, dừng chỗ này đi.”
Lữ Minh Dương cho xe chậm rãi dừng lại, quay đầu nhìn Hồ Dĩnh cười nói:” Nhớ kỹ lời tôi...”
“ Nhớ rõ ạ, sự tình này không được nói cho bất kỳ ai đúng không.” Hồ Dĩnh cười nói,” Cho dù tôi có nói cho người khác, thì có người tin mới được chứ a. Tôi không muốn người khác xem mình như người mắc bệnh thần kinh đâu.”
Lữ Minh Dương mỉm cười, nhắc nhở Hồ Dĩnh bảo trọng, rồi nhìn cô xuống xe đi đến ven đường đứng đợi taxi, sau đó hắn vươn vai thật dài, đem tất cả mệt mỏi trong người bức hết ra ngoài cơ thể, nhiệm vụ rốt cục hoàn thành.
“ Tiếp theo làm gì?” Chu Đình sâu kín nói.
“ Tôi đưa em về đài truyền hình.” Lữ Minh Dương thản nhiên nói.
“ Cái gì?” Chu Đình hờn dỗi một tiếng, làm bộ muốn đánh Lữ Minh Dương, thân thể hai người vừa muốn dính vào nhau, đột nhiên một tiếng thắng xe chói tai truyền đến.
Hai người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Hồ Dĩnh vừa đón được một chiếc taxi, chính là ngay lúc mở cửa chuẩn bị lên xe, thì trong góc đường một chiếc xe tải nhỏ phát ra tiếng thắng xe bén nhọn, giống như tên rời cung nhắm ngay xe taxi kia phóng tới...
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Mười hai cái kho hàng tất cả đều trống trơn thoáng đãng, nhưng ác linh tuyệt đối không có khả năng tan biến vào không khí. Nó nhất định đang trốn ở một xó nào đó, Lữ Minh Dương chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn toà nhà nhỏ trước mặt.
Hệ thống chiếu sáng của toà nhà cũng không có cùng đường dây với ngoài sân, đại sảnh tầng hai ánh đèn sáng trưng, nhưng ba căn phòng còn lại trên tầng này lại là một mảng tối om. Lầu một có hai phòng lớn, một cái Lữ Minh Dương dùng làm phòng gym, cái còn lại hắn làm nhà kho chứa đồ. Tình hình hiện tại, ác linh này nhất định là trốn trong hai phòng lớn dưới tầng một hoặc là ba căn phòng đơn trên lầu hai.
Hiện tại chỉ có thể tra từng phòng một, Lữ Minh Dương nhẹ nhàng nhắm một căn phòng bên mạn phải toà nhà tiến tới, gian phòng này chính là nhà kho chứa đồ của Lữ Minh Dương, vài thứ trong đó đều là một ít dụng cụ dùng để bắt quỷ.
Trong bóng đêm mà giao đấu với quỷ tuyệt đối sẽ không có bất kỳ ưu thế nào, hiện tại ưu thế duy nhất của mình chính là quen thuộc địa hình.
Lữ Minh Dương cẩn thận tiến sát cửa phòng, cửa phòng đã được thay mới bằng loại cửa chống trộm hiện đại, cánh cửa sắt nặng nề có khả năng ngăn cản bất kỳ kẻ nào đột nhập vào dù là người hay là ác linh.
Cánh cửa vẫn như trước được khoá hoàn hảo, nói cách khác ác linh cũng không có ở trong phòng này, trừ phi nó liều mạng bất chấp năng lượng đại giảm thậm chí có thể hồn phi phách tán mà xuyên tường vào trong.
Lữ Minh Dương nhẹ nhàng xoay người, nhìn phòng tập gym phía bên kia. Hắn nhẹ nhàng di chuyển bước chân, vừa cảnh giác quan sát bốn phía, vừa áp sát cửa phòng tập gym.
Cửa như trước không có dấu vết mở ra.
Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày, chẳng lẽ ác linh lại ở trên lầu hai?
Lầu hai có một phòng khách lớn đèn đuốc sáng trưng và ba gian phòng nhỏ không sáng đèn, dựa theo logic của người thường mà nói, quỷ nên là loài sống trong bóng đêm, nhưng...
Có lẽ con quỷ này lại có một chút thông minh. Lữ Minh Dương khoé miệng treo một nụ cười nhạt, lầu hai chỉ có một cái hành lang chật hẹp, nếu ngay thời điểm mình rẽ sang phía ba căn phòng tối, nó lại từ phòng khách sáng trưng tấn công từ phía sau tới, nhất định sẽ đánh tới mình luống cuống ứng phó không kịp.
Lữ Minh Dương khẽ mỉm cười, xoay người ra dấu với hai cô nàng mỹ nữ đang thở dốc, chuẩn bị hướng cầu thang tiến tới.
Ngay lúc này, đột nhiên một thanh âm trầm muộn xé gió vang lên, tựa hồ là có một vật nặng gì đó từ sau lưng bay tới.
Lữ Minh Dương vội vàng xoay người, liền thấy một cái đĩa sắt cực lớn từ cửa sổ phòng tập gym bay tới, tựa hồ là một cái bánh xe bằng sắt của máy tập xe đạp.
Lại là xe! Sơ suất quá!
Vì để cho thông thoáng, mấy cửa sổ phòng tập gym mình cũng không có đóng qua, trong lúc nhất thời lại có thể quên mất điểm này.
Lữ Minh Dương không chút chậm trễ nhanh chóng huy động khẩu súng trong tay, nhắm thẳng bánh xe sắt kia bắn tới. Một tia huyết thuỷ bắn ra, chuẩn xác bắn trúng bánh xe sắt, nhất thời bánh xe sắt bay tới với tốc độc cực nhanh kia phảng phất như bị mất đi một phần lực lượng, tốc độ bay chợt chậm lại.
Lữ Minh Dương nghiêng người, lui bước, bánh xe sắt nhất thời bắn vào khoảng không, mang theo quán tính cực lớn đâm mạnh xuống đất.
Lữ Minh Dương chưa kịp điều hoà hơi thở, sự tình quỷ dị lại đã xảy ra. Sau khi cái bánh xe sắt nặng nề đánh vào mặt đất, ngay sau đó liền bắn trở lên, làm cho người ta cảm thấy bất ngờ chính là lực lượng cũng như tốc độ của nó ở lần bắn lên tiếp theo này, thậm chí so với lúc nó rơi xuống còn lớn hơn rất nhiều.
Bánh xe sắt cực kỳ quỷ dị xoay tròn bắn lên, tà tà nhắm hướng Hồ Dĩnh phóng tới.
Hồ Dĩnh đã bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ ngây người, cô chăm chăm trơ mắt đứng nhìn, trơ mắt nhìn bánh xe sắt hướng cổ họng mình phóng tới.
Lữ Minh Dương vừa ổn định thân hình, nhìn thấy bánh xe sắt hướng cổ họng Hồ Dĩnh bay tới, muốn cứu viện đã không còn kịp, cho dù chính mình dùng huyết tương bắn trúng nó, làm cho cổ tà khí trên đó biến mất, nhưng bánh xe sắt nặng nề kia với quán tính cực lớn vẫn như cũ có thể nhẹ nhàng đem chiếc cổ thon dài của Hồ Dĩnh cắt đứt đoạn.
Mắt thấy đã không kịp, bất ngờ Chu Đình ở bên cạnh nhào qua ôm lấy Hồ Dĩnh, đẩy cô ta ngã nhào xuống đất, cũng đồng thời tránh thoát bánh xe sắt trong đường tơ kẽ tóc.
Lữ Minh Dương chạy nhanh tới, nhắm ngay vị trí bánh xe sắt đang dừng lại bắn mạnh liên tục một hồi, chỉ một thoáng liền nhuộm đỏ cả cái bánh xe sắt màu đen.
Khẽ thở gấp một hơi, liếc mắt nhìn hai vị mỹ nữ đang lồm cồm đứng lên, Lữ Minh Dương lại quay đầu trừng mắt âm trầm nhìn cánh cửa sổ đang mở của phòng tập gym, nếu vừa rồi không phải Chu Đình dũng cảm quên mình, chỉ sợ bây giờ đã có một sinh mệnh biến mất trước mắt của mình.
Đồng tử Lữ Minh Dương co rút lại, hắn từ trong người rút trái lựu đạn nhỏ kia ra, đương nhiên đây cũng không phải là một trái lựu đạn chân chính, ít nhất Lữ Minh Dương vẫn chưa nổi khùng đến mức đem toà nhà này oanh tạc. Đây là một trái lựu đạn đặc thù được chế tạo từ chất dẻo cao phân tử, uy lực phát nổ của nó so với một trái pháo đại cũng không hơn bao nhiêu, bất quá thứ này đối với quỷ hồn mà nói, tuyệt đối sánh ngang lực sát thương cực lớn của một trái lựu đạn thực sự đối với con người.
Lữ Minh Dương rút chốt bảo hiểm, khẽ phát ra một tiếng cười lạnh, đem trái lựu đạn ném xuyên qua cửa sổ rồi mất hút bên trong.
Một thanh âm giống như tiếng pháo đại nổ mạnh, trong phòng tập gym nhất thời truyền ra một trận tiếng tru thật dài, Lữ Minh Dương phóng người qua cửa sổ, vào phòng.
Ngọn đèn ngoài sân xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào bên trong phòng, mơ hồ có thể thấy một bóng người đang quay cuồng vặn vẹo trên mặt đất, Lữ Minh Dương đầu tiên là bắn về phía nó một loạt đạn, sau đó mới thong thả mở cầu dao điện.
Ác linh đã hoàn toàn hiện thân, cả người nó lấm tấm những giọt huyết tương nhàn nhạt, hơn nữa mọi thứ trong phòng tập gym cũng đều lấm tấm huyết tương, giống như trong này vừa mới có một trận mưa máu lất phất đổ xuống vậy – đây là uy lực của trái lựu đạn đặc chế mà Lữ Minh Dương cho nổ, bảo đảm ác linh trong bán kính mười mét đều phải trúng chiêu.
Nhình thấy ác linh trên mặt đất đang vặn vẹo tru lên, Lữ Minh Dương vừa từ trong người lấy ra cái hộp gỗ kia, vừa lắc đầu thở dài một tiếng, chính là con quỷ này, hai năm qua liên tục mỗi năm đều hại chết 9 người, năm nay lại ngay trước mắt mình giết đi sáu người, chỉ đơn giản làm cho nó hồn phi phách tán thế này, thật đúng là để cho nó chiếm tiện nghi quá mà...
***
Bầu trời đã sáng bạch, xe Jeep của Lữ Minh Dương đã vào đến nội thành.
“ Tốt rồi, dừng ở chỗ này đi, tôi tự đón xe trở về là được.” Thanh âm Hồ Dĩnh toát ra một điểm thoải mái.
“ Để chúng tôi đưa cô về đi, dù sao cũng thuận đường mà.” Chu Đình quay đầu qua nói.
“ Thôi đi. Dù sao hai người cũng là ‘cảnh sát’, vạn nhất để công ty biết tôi có liên quan đến vụ án tranh chấp kinh tế gì đó, chẳng phải tôi sẽ gặp phiền toái sao?” Hồ Dĩnh cười trêu nói,” Được rồi, dừng chỗ này đi.”
Lữ Minh Dương cho xe chậm rãi dừng lại, quay đầu nhìn Hồ Dĩnh cười nói:” Nhớ kỹ lời tôi...”
“ Nhớ rõ ạ, sự tình này không được nói cho bất kỳ ai đúng không.” Hồ Dĩnh cười nói,” Cho dù tôi có nói cho người khác, thì có người tin mới được chứ a. Tôi không muốn người khác xem mình như người mắc bệnh thần kinh đâu.”
Lữ Minh Dương mỉm cười, nhắc nhở Hồ Dĩnh bảo trọng, rồi nhìn cô xuống xe đi đến ven đường đứng đợi taxi, sau đó hắn vươn vai thật dài, đem tất cả mệt mỏi trong người bức hết ra ngoài cơ thể, nhiệm vụ rốt cục hoàn thành.
“ Tiếp theo làm gì?” Chu Đình sâu kín nói.
“ Tôi đưa em về đài truyền hình.” Lữ Minh Dương thản nhiên nói.
“ Cái gì?” Chu Đình hờn dỗi một tiếng, làm bộ muốn đánh Lữ Minh Dương, thân thể hai người vừa muốn dính vào nhau, đột nhiên một tiếng thắng xe chói tai truyền đến.
Hai người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Hồ Dĩnh vừa đón được một chiếc taxi, chính là ngay lúc mở cửa chuẩn bị lên xe, thì trong góc đường một chiếc xe tải nhỏ phát ra tiếng thắng xe bén nhọn, giống như tên rời cung nhắm ngay xe taxi kia phóng tới...
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook