Bắt Ma Đặc Công
Quyển 3 - Chương 14: Mồi câu

Chương 14: Mồi câu

“ Chỗ tôi chỉ có mì ăn liền và bánh quy.” Lữ Minh Dương vừa nói vừa mở tủ lạnh, đầu tiên là lấy ra hai lon nước ném qua cho Chu Đình và Hồ Dĩnh, sau đó lại mở một ngăn khác lấy ra một đống thức ăn nhanh, trong đó nhiều nhất vẫn là mấy cái bánh quy dùng để ăn vặt.

Chu Đình thở dài một tiếng, nói:” Bây giờ còn có tâm tình ăn uống gì chứ.”

“ Không ăn nhiều cũng phải ăn một ít.” Lữ Minh Dương vừa xé một gói bánh quy, vừa nói,” Đêm còn dài đó, buổi tối hôm nay chỉ sợ sẽ không thảnh thơi đâu, không ăn cái gì sẽ không có đủ thể lực, sẽ là chuyện rất nguy hiểm đó.”

“ Anh là nói...cái thứ ‘quỷ’ đó buổi tối nay sẽ tới à?” Thanh âm Hồ Dĩnh có chút run run, khó khăn nói ra một chữ quỷ kia

Lữ Minh Dương cười nhạt nói:” Tôi không dám khẳng định nó khi nào sẽ tới, chẳng qua một khi nó tới đây, cái bụng trống rỗng thì e là khí lực để chạy trốn cũng không có.”

Hắn vừa nói, vừa nhai một cái bánh trong miệng, nhìn thấy bộ dáng ăn uống như hổ đói của hắn, hai vị mỹ nữ bất đắc dĩ cũng phải miễn cưỡng ăn một ít.

Lữ Minh Dương ăn no rồi thì vỗ hai tay, nói:” Tốt rồi, buổi tối hôm nay chúng ta sẽ thay phiên nhau canh gác, hai người các cô gác ca đầu, bây giờ là 11h10’, đến 2h thì các cô kêu tôi dậy.”

Hai vị mỹ nữ nhất thời ngoác miệng trừng mắt nhìn Lữ Minh Dương, chẳng lẽ tiểu tử này chuẩn bị đi ngủ thật?

Lữ Minh Dương mỉm cười, lập tức đi đến một cái ghế nằm để sát tường ngồi xuống, lại nói:” Các cô có thể xem phim, bất quá mở tiếng nhỏ một chút là được. Ừ, còn nữa, không được ra khỏi căn phòng này, nếu có phát hiện sự tình dị thường thì lập tức đánh thức tôi.”

Hai vị mỹ nữ trao đổi ánh mắt, Lữ Minh Dương rõ ràng đã thư thái nằm xuống, nhắm mắt lại. Tiểu tử này vậy mà lại có thể để hai vị mỹ nữ trước mặt bị ác linh từ trong bóng tối nhòm ngó như vậy mà vui vẻ đi ngủ, thật sự không rõ trong thâm tâm hắn đang nghĩ cái gì. Nói dễ nghe thì là hắn lâm trận mà tâm lý vững vàng, còn nói khó nghe thì đơn giản hắn không có tính người.

Chu Đình bất đắc dĩ nhìn Hồ Dĩnh nhẹ mỉm cười, tương đối mà nói, chính mình so với Hồ Dĩnh thì có kinh nghiệm hơn trong mấy cái chuyện ma quỷ này, hơn nữa trong mắt Hồ Dĩnh chỉ sợ chính mình cùng Lữ Minh Dương hoàn toàn chính là một loại người, cô chỉ có thể cố chống đỡ tinh thần mở cái màn hình lớn TV LCD, tìm một cái đĩa DVD bật lên.

Ban đêm ngoại ô cực kỳ yên tĩnh, loại yên tĩnh này so với lúc ở Tam Hà thôn cũng không giống. Ở đây không có tiếng côn trùng kêu hay tiếng chim, mà chỉ thỉnh thoảng có một tiếng gió hú thổi qua, trong TV đang chiếu một bộ phim tình cảm lãng mạn, Chu Đình lại không có tâm tình để xem, miên man nghĩ đến những chuyện trải qua gần đây, chợt có cảm giác không chân thật, tựa hồ chính mình đang ở trong một giấc mộng, hoặc nói là đang tham gia đóng một bộ phim điện ảnh...

Bỗng nhiên Hồ Dĩnh đụng đụng Chu Đình, Chu Đình a một tiếng khôi phục tinh thần. Hồ Dĩnh nói nhỏ:” Hết phim rồi.” Đôi mắt cô ấy đỏ đỏ, tựa hồ là bị một màn tình yêu lãng mạng trong phim làm cho xúc động.

Chu Đình nhìn cái TV, bất tri bất giác một bộ phim đã chiếu hết rồi, may mắn chính mình lại là miên man nghĩ đến xuất thần, không thì chắc cũng ngủ gật rồi. Cô vươn người đứng lên, lần này đặc biệt đổi một bộ phim hành động dữ dội, hy vọng tình tiết khẩn trương có thể làm cho mình tập trung tinh thần.

Nhưng Chu Đình vẫn như trước không thể nào để tinh thần của mình vào bộ phim, cô nhìn Lữ Minh Dương nằm ở bên cạnh, hắn đang trong giấc ngủ say, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ trong miệng...

Chu Đình thở dài một hơi, lại quay đầu sang xem TV, trong phim đang chiếu cảnh ô tô rượt đuổi diễn viên, diễn viên đang cố sức trốn chạy, lại đột nhiên không cẩn thận ngã một cái, màn hình chuyển cảnh, lấy góc máy thật thấp để đặc tả cảnh ô tô bay nhanh phóng tới màn hình...

“ A...” Hồ Dĩnh bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu sợ hãi thật lớn.

Chu Đình thầm than một tiếng, Hồ Dĩnh này so với mình chắc là lớn tuổi hơn một chút, sao vẫn giống cô bé thế này, xem phim thôi mà có cần hô to gọi nhỏ vậy không? Chẳng lẽ đây là cái gọi là yểu điệu thục nữ...

Cô quay sang nhìn, phát hiện Hồ Dĩnh trừng trừng hai mắt, gắt gao dán chặt lưng vào lưng ghế sô pha, một đôi tay trắng như ngọc chống thẳng ra trước khoảng không trước mặt, tựa hồ có ý muốn chặn lại cái gì đó...

Không ổn! Chu Đình nhất thời thầm kêu không hay, cô đột nhiên xoay người lại, muốn đi đánh thức Lữ Minh Dương, còn Lữ Minh Dương thì đã bị tiếng thét sợ hãi của Hồ Dĩnh đánh thức, hắn đột nhiên bật người lên phóng tới bên cạnh kệ sách.

Trên kệ xếp đầy sách, Lữ Minh Dương một phát hất toàn bộ sách xuống đất, lộ ra đằng sau giá sách là một hộp cầu dao điện lớn, Lữ Minh Dương nhanh chóng đóng cầu dao lên, chỉ nghe chi chi vài tiếng thật nhỏ, ánh đèn trong phòng cũng chớp nháy hai cái.

Sau đó hắn nhanh chóng quay đầu lại, nhìn Hồ Dĩnh.

Rõ ràng là Hồ Dĩnh đang bị chìm trong ảo giác, nếu cô ấy bị vây trong ảo giác trong thời gian dài mà không thoát ra được, hậu quả cuối cùng chính là cô ấy phải chết!

Lữ Minh Dương xông tới phía trước một bước, một tay kéo thân thể của cô, một tay khép lại thành chưởng giơ lên, hung hăng chém vào sau gáy trái của cô một nhát, Hồ Dĩnh nhất thời ngã xuống sô pha.

“ Anh làm gì?” Chu Đình vội vàng kêu lên.

“ Đối phó với ảo giác, phương pháp đơn giản nhất mà cũng là hiệu quả nhất là làm cho người ta hôn mê hoàn toàn.” Lữ Minh Dương thản nhiên nói xong thì lấy từ trong người ra cặp kính đặc chế đeo lên.

Lữ Minh Dương cảnh giác quan sát khắp nơi trong phòng, vẫn như trước không có phát hiện bóng dáng của ác linh, hắn không khỏi thở dài, quay đầu nhìn Chu Đình, nói:” Vừa rồi có chuyện gì?”

Chu Đình phiền não gãi đầu, nói:” Vừa rồi hai đứa ngồi xem phim, đến cảnh người xe truy đuổi, thì cô ta liền bị như vậy.”

Lại là xe, thậm chí lúc này cũng chẳng cần đến một cái thực thể, chỉ thiếu chút xíu là đoạt được mệnh Hồ Dĩnh! Lữ Minh Dương không khỏi hít vào một hơi thật sâu.

“ Bây giờ chúng ta phải làm sao?” Chu Đình cảm giác thấy dường như có một tấm lưới vô hình đang bủa vây lấy ba người, lời nguyền tử vong của chiếc xe buýt từng giờ từng khắc đang ăn mòn sinh mệnh của mình,” Cứ tiếp tực như vậy, thế nào chúng ta cũng sẽ có lúc mất cảnh giác, thôi thì mau chóng moi nó ra đi.”

Lữ Minh Dương ảm đạm cười, nói:” Nếu đoán không sai, tôi nghĩ chúng ta đã moi được nó ra rồi.”

“ A, ở đâu?” Chu Đình đầu tiên là hưng phấn, tiếp theo lại không tự chủ cảm thấy vô cùng khẩn trương – chẳng lẽ ác linh kia đang ở trong phòng này?

“ Ở trong khu vực này.” Lữ Minh Dương thản nhiên nói,” Vừa rồi tôi đã mở lưới điện chung quanh, chẳng qua lưới điện này cũng không có dùng để đối phó con người, mà là đối phó quỷ. Cho nên, bây giờ có thể nó đang bị nhốt trong khu vực này, chúng ta chỉ cần hao phí chút tinh thần là có thể tìm ra nó rồi trực tiếp tiêu diệt.”

Chu Đình trừng mắt to thật to, ác linh ở trong khu vực này, tuy khu vực này không nhỏ, còn có nhiều kho hàng như vậy, nhưng nếu so sánh với việc cả ngày mơ mơ hồ hồ chạy đi chạy lại khắp nơi như hôm nay, thì lại thấy đơn giản hơn nhiều lắm.

Bỗng nhiên cô lại nhíu nhẹ mày, chần chừ hỏi:” Anh nói lưới điện kia là để đối phó quỷ? Như vậy nếu ngay từ đầu anh mở điện lưới, chẳng phải căn bản là nó vào không được sao?”

Nhìn nụ cười gian xảo trên mặt Lữ Minh Dương, Chu Đình thầm vì Hồ Dĩnh đáng thương mà cảm thán một tiếng, nữ công sở xinh đẹp như vậy thế nhưng bất tri bất giác lại bị người ta đem làm mồi câu.

------------------------------------------------------------------------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương