Bắt Ma Đặc Công
-
Quyển 3 - Chương 12: Xe hơi, xe lửa, xe đồ chơi
Tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên chói tai, tường kính to lớn phút chốc vỡ tan tành, xe thực phẩm để đầy rượu nhất thời lao ra bên ngoài.
Thanh âm nữ nhân thét la tràn ngập đại sảnh, mấy người thanh niên lại trợn mắt há hốc mồm, nhìn hết thảy tình huống phát sinh trước mắt mà chẳng biết làm sao.
Lữ Minh Dương lồm cồm từ dưới sàn nhà đứng lên, tiếp theo thì nâng Hồ Dĩnh mặt cắt không còn giọt máu dậy. Váy của cô đã tét một đường dài, lộ ra đôi chân mang vớ đen thon dài tuyệt đẹp.
Vừa rồi khi chiếc xe thực phẩm bị trượt đi, cô vội vàng muốn buông tay ra, nhưng lại không ngờ rằng chiếc váy của mình bị vướng vào xe, nhất thời cả người không tự chủ được bị chiếc xe lôi đi.
Trong nháy mắt chiếc xe phá tan tường kính lao ra ngoài, Lữ Minh Dương phóng người nhào lên người của cô, gắt gao ôm chặt cơ thể cô, chiếc váy tuy là tét một đường, nhưng cô thì giữ lại được một cái mạng.
Lữ Minh Dương nâng Hồ Dĩnh đứng lên, cảnh giác quét mắt một vòng xung quanh. Mọi người trong đại sảnh bị ánh mắt của Lữ Minh Dương làm cho câm lặng, không khí vô cùng ngột ngạt. Lữ Minh Dương nhíu chặt mày, theo kinh nghiệm mấy lần trước, hiện tại trong đại sảnh tuyệt đối không có ác linh, có lẽ nó đã sớm rời đi rồi. Nhưng lần này cũng coi như Lữ Minh Dương đã chiến thắng – nó đã không đoạt được tánh mạng của Hồ Dĩnh.
Nhưng cái này cũng không chứng tỏ Hồ Dĩnh đã an toàn, theo kinh nghiệm của Lữ Minh Dương, hầu như mọi ác linh đều có chấp niệm điên cuồng, nó một khi đã nhắm vào Hồ Dĩnh, như vậy chỉ cần Hồ Dĩnh còn sống, nó cũng tuyệt đối sẽ không ngừng tay.
Chu Đình sớm đã chạy đến, giúp Lữ Minh Dương đỡ lấy Hồ Dĩnh còn đang hoảng hốt mất hồn. Nơi này cũng không phải là chỗ để nói chuyện, cô chỉ liếc nhẹ Lữ Minh Dương một cái, cũng không nói gì.
“ Hồ Dĩnh tiểu thư.” Lữ Minh Dương ổn định lại tâm tình, nhẹ giọng nói:” hy vọng cô có thể theo chúng tôi một chuyến.”
Nhất thời trong đại sảnh lại vang lên thanh âm lao xao, đây là loại cảnh sát gì? Vừa mới xảy ra tai nạn lớn như vậy, lại không đi xử lý tai nạn trước, cũng không thèm nghĩ đến cảm giác của người bị nạn chút nào, lại có thể mở miệng yêu cầu người ta theo mình giải quyết vụ tranh chấp kinh tế nho nhỏ nào đó?
Tên luật sư kia hiển nhiên là tức đến bốc hoả, hắn tằng hắng một cái rồi bước lên phía trước, đang chuẩn bị hướng Lữ Minh Dương giương thương mua kiếm, lại phát hiện khoé miệng Lữ Minh Dương thấp thoáng lộ ra nụ cười nhạt, còn đôi mắt lại như lợi kiếm nhìn mình, trong lòng tự nhiên phát lạnh, há miệng thở dốc, cái gì cũng không nói được.
“ Hồ tiểu thư yên tâm, chúng tôi sẽ bảo đảm an toàn cho cô.” Lữ Minh Dương nhìn biểu tình hốt hoảng bối rối của Hồ Dĩnh, lại nhàn nhạt nói. Sau đó hắn quay sang Chu Đình đánh mắt ra hiệu, hai người cũng không thèm để ý mấy nam thanh nữ tú trong đại sảnh, trực tiếp dìu Hồ Dĩnh đang kinh hồn bất định rời đi.
Bên ngoài Minh Châu KTV đã thành một mớ hỗn độn, chiếc xe đẩy thực phẩm khi rơi ra khỏi tầng hai vừa vặn rơi trúng nóc một chiếc xe hơi, chủ xe nghe tin chạy tới rồi cùng phục vụ viên cự cãi một trận. Lữ Minh Dương cũng không thèm để ý mấy chuyện này, lập tức đem Hồ Dĩnh đặt vào xe, lái xe rời đi.
“ Bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Chu Đình không nén được hưng phấn trong lòng nói. Chỉ trong một ngày mà liên tiếp trải qua năm cái tai nạn nghiêm trọng, bốn người chết ngay tại chỗ, trong đó tận mắt chứng kiến quá trình tử vong của hai người, mặc dù chỉ một lần cuối cùng này là cứu được người, nhưng như vậy cũng đủ làm cho người ta cảm thấy hưng phấn.
“ Đến một nơi an toàn.” Lữ Minh Dương cười nhạt, nói:” Một nơi không có xe.”
Chu Đình không khỏi khúc khích cười một tiếng, nói:” Lái xe đến một nơi không có xe, chẳng phải phí công anh đến đó rồi.”
Lữ Minh Dương lại không để ý chút nào nói:” Tôi đã nói với em rồi, chiếc xe này của tôi là đặc chế, bình thường ác linh muốn tiếp cận nó đã là thập phần khó khăn, càng không phải nói tới có thể khống chế nó.”
“ Ok, ok.” Chu Đình không trêu nữa, cười nói.
“ Mấy người không phải cảnh sát! Rốt cục mấy người là ai? Muốn dẫn tôi đến nơi nào?” Hồ Dĩnh cuối cùng cũng đã phục hồi tinh thần, đột nhiên lên tiếng.
“ Chúng tôi không có ác ý...” Chu Đình quay đầu nhìn Hồ Dĩnh đang ngồi ở băng sau nói.
Hồ Dĩnh có vẻ không tin tưởng lắm, bắt đầu liều mạng cố sức mở cửa xe, nhưng cửa xe đã khoá cứng, thậm chí đến cửa kính cũng không mở được.
“ Mục đích của chúng tôi chính là muốn giúp cô giữ lại tính mạng.” Lữ Minh Dương vẫn lái xe bình thường, vừa thông qua kính chiếu hậu nhìn Hồ Dĩnh đang phí sức mở cửa xe, vừa nhàn nhạt nói,” Tình huống lúc nãy gặp phải chẳng lẻ cô không cảm thấy có điểm quái dị gì sao chứ?”
Hồ Dĩnh nhớ lại một màn kinh hoàng lúc nãy, gót giày của cô khi không đang đi trên mặt sàn bóng loáng thì bị gãy, mà chiếc xe thực phẩm để rượu kia lại thật trùng hợp đậu ngay chỗ đó, cái váy của mình vậy mà lại kẹt cứng ở trên xe, hơn nữa càng không thể tưởng tượng chính là chiếc xe thực phẩm nho nhỏ kia cho dù có người cố ý đẩy, nó cũng tuyệt đối không có khả năng mang theo một người mà còn có thể tăng tốc chóng mặt như vậy, lại còn nhẹ nhàng đâm vỡ tường kính cường lực cứng rắn...
“ Hiện tại cái gì cũng không cần hỏi, đợi đến nơi an toàn, tôi sẽ đem tất cả mọi chuyện nói cho cô biết.” Lữ Minh Dương nhàn nhạt nói, Hồ Dĩnh rốt cục cũng ngồi yên trở lại.
Xe Jeep chạy khỏi nội thành, hướng ngoại ô phía tây hoang vắng chạy tới, những chiếc xe trên đường dần thưa thớt, sau đó lại rẽ vào một đường nhỏ, Lữ Minh Dương rốt cục nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tuy ác linh không thể khống chế chiếc xe này của mình, nhưng nó hoàn toàn có thể khống chế những chiếc xe khác tông vào mình.
Hiện tại con đường này dù là ban ngày cũng có rất ít xe qua lại, chứ đừng nói bây giờ là đêm khuya.
Phía trước xuất hiện mấy đường ray nhô lên, đó là một tuyến đường sắt, chỉ cần chạy qua khỏi tuyến đường sắt này khoảng mười phút lái xe, là có thể tới nơi muốn đến, cũng tức là tới được khu vực an toàn.
Một cái đường ray nho nhỏ như vậy đối với động cơ ưu việt của xe Humvee mà nói thực sự không đáng bận tâm, nó dễ dàng leo lên đường ray, khoé mắt Lữ Minh Dương bỗng nhiên thoáng thấy trước mặt tựa hồ có một vật thể nho nhỏ khẽ chuyển động, đồng thời trong tâm hắn cũng chợt động – cái vật thể đó rõ ràng là chiếc xe đồ chơi mới hại chết người đàn ông kia mà chính mình tuỳ tiện nhét vào bên dưới kính chắn gió.
Lữ Minh Dương vội vàng chuyển ánh mắt sang chiếc xe đồ chơi, nhưng trong nháy mắt chiếc xe đồ chơi đã phát ra thanh âm mortor chuyển động, giống như tên rời cung nhắm thẳng mặt Lữ Minh Dương phóng tới.
Lữ Minh Dương nhất thời nghiêng đầu một chút, dưới chân lại như phản xạ có điều kiện mà đạp thắng xe. Chiếc xe đồ chơi kia thực ra không thể chạm tới đầu Lữ Minh Dương, vì đang lúc nó bay giữa không trung, thì lại đột nhiên giống như hết năng lượng, rớt xuống dưới chân Lữ Minh Dương.
Lữ Minh Dương thầm kêu một tiếng không hay, bởi vì hắn rõ ràng phát hiện chính mình đã vô tình mà đạp thắng xe, động tác này đã đặt chiếc Humvee đa năng dừng lại ngay giữa tâm đường ray – cũng chính là nằm trên quỹ đạo của xe lửa.
Cần số, chân côn, chân ga, Lữ Minh Dương cố gắng điều khiển xe lần nữa tiến lên phía trước, lại bỗng nhiên phát hiện chân côn căn bản là đạp không xuống – chiếc xe đồ chơi rơi xuống cũng thật xảo hợp lại vừa vặn rơi ngay dưới chân côn. ( Xe số sàn muốn sang số, côn phải được cắt hoàn toàn, tức là chân côn phải đạp hết; chân côn nằm bên chân trái dùng để ngắt và nối ly hợp mỗi khi vào hoặc trả số, chân thắng và chân ga nằm ở bên chân phải – google vì mình chưa có xe, bùn 1s :-(.... )
Bỗng nhiên, xa xa hai đạo ánh sáng chói mắt phóng tới, nhìn thoáng qua giống như một con cự thú hung ác đang trừng trừng cặp mắt khổng lồ, tiếp theo là một thanh âm giống như cự thú gầm rú, chính là thanh âm từ xe lửa phát ra truyền đến...
--------------------------------------------------------------------
Thanh âm nữ nhân thét la tràn ngập đại sảnh, mấy người thanh niên lại trợn mắt há hốc mồm, nhìn hết thảy tình huống phát sinh trước mắt mà chẳng biết làm sao.
Lữ Minh Dương lồm cồm từ dưới sàn nhà đứng lên, tiếp theo thì nâng Hồ Dĩnh mặt cắt không còn giọt máu dậy. Váy của cô đã tét một đường dài, lộ ra đôi chân mang vớ đen thon dài tuyệt đẹp.
Vừa rồi khi chiếc xe thực phẩm bị trượt đi, cô vội vàng muốn buông tay ra, nhưng lại không ngờ rằng chiếc váy của mình bị vướng vào xe, nhất thời cả người không tự chủ được bị chiếc xe lôi đi.
Trong nháy mắt chiếc xe phá tan tường kính lao ra ngoài, Lữ Minh Dương phóng người nhào lên người của cô, gắt gao ôm chặt cơ thể cô, chiếc váy tuy là tét một đường, nhưng cô thì giữ lại được một cái mạng.
Lữ Minh Dương nâng Hồ Dĩnh đứng lên, cảnh giác quét mắt một vòng xung quanh. Mọi người trong đại sảnh bị ánh mắt của Lữ Minh Dương làm cho câm lặng, không khí vô cùng ngột ngạt. Lữ Minh Dương nhíu chặt mày, theo kinh nghiệm mấy lần trước, hiện tại trong đại sảnh tuyệt đối không có ác linh, có lẽ nó đã sớm rời đi rồi. Nhưng lần này cũng coi như Lữ Minh Dương đã chiến thắng – nó đã không đoạt được tánh mạng của Hồ Dĩnh.
Nhưng cái này cũng không chứng tỏ Hồ Dĩnh đã an toàn, theo kinh nghiệm của Lữ Minh Dương, hầu như mọi ác linh đều có chấp niệm điên cuồng, nó một khi đã nhắm vào Hồ Dĩnh, như vậy chỉ cần Hồ Dĩnh còn sống, nó cũng tuyệt đối sẽ không ngừng tay.
Chu Đình sớm đã chạy đến, giúp Lữ Minh Dương đỡ lấy Hồ Dĩnh còn đang hoảng hốt mất hồn. Nơi này cũng không phải là chỗ để nói chuyện, cô chỉ liếc nhẹ Lữ Minh Dương một cái, cũng không nói gì.
“ Hồ Dĩnh tiểu thư.” Lữ Minh Dương ổn định lại tâm tình, nhẹ giọng nói:” hy vọng cô có thể theo chúng tôi một chuyến.”
Nhất thời trong đại sảnh lại vang lên thanh âm lao xao, đây là loại cảnh sát gì? Vừa mới xảy ra tai nạn lớn như vậy, lại không đi xử lý tai nạn trước, cũng không thèm nghĩ đến cảm giác của người bị nạn chút nào, lại có thể mở miệng yêu cầu người ta theo mình giải quyết vụ tranh chấp kinh tế nho nhỏ nào đó?
Tên luật sư kia hiển nhiên là tức đến bốc hoả, hắn tằng hắng một cái rồi bước lên phía trước, đang chuẩn bị hướng Lữ Minh Dương giương thương mua kiếm, lại phát hiện khoé miệng Lữ Minh Dương thấp thoáng lộ ra nụ cười nhạt, còn đôi mắt lại như lợi kiếm nhìn mình, trong lòng tự nhiên phát lạnh, há miệng thở dốc, cái gì cũng không nói được.
“ Hồ tiểu thư yên tâm, chúng tôi sẽ bảo đảm an toàn cho cô.” Lữ Minh Dương nhìn biểu tình hốt hoảng bối rối của Hồ Dĩnh, lại nhàn nhạt nói. Sau đó hắn quay sang Chu Đình đánh mắt ra hiệu, hai người cũng không thèm để ý mấy nam thanh nữ tú trong đại sảnh, trực tiếp dìu Hồ Dĩnh đang kinh hồn bất định rời đi.
Bên ngoài Minh Châu KTV đã thành một mớ hỗn độn, chiếc xe đẩy thực phẩm khi rơi ra khỏi tầng hai vừa vặn rơi trúng nóc một chiếc xe hơi, chủ xe nghe tin chạy tới rồi cùng phục vụ viên cự cãi một trận. Lữ Minh Dương cũng không thèm để ý mấy chuyện này, lập tức đem Hồ Dĩnh đặt vào xe, lái xe rời đi.
“ Bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Chu Đình không nén được hưng phấn trong lòng nói. Chỉ trong một ngày mà liên tiếp trải qua năm cái tai nạn nghiêm trọng, bốn người chết ngay tại chỗ, trong đó tận mắt chứng kiến quá trình tử vong của hai người, mặc dù chỉ một lần cuối cùng này là cứu được người, nhưng như vậy cũng đủ làm cho người ta cảm thấy hưng phấn.
“ Đến một nơi an toàn.” Lữ Minh Dương cười nhạt, nói:” Một nơi không có xe.”
Chu Đình không khỏi khúc khích cười một tiếng, nói:” Lái xe đến một nơi không có xe, chẳng phải phí công anh đến đó rồi.”
Lữ Minh Dương lại không để ý chút nào nói:” Tôi đã nói với em rồi, chiếc xe này của tôi là đặc chế, bình thường ác linh muốn tiếp cận nó đã là thập phần khó khăn, càng không phải nói tới có thể khống chế nó.”
“ Ok, ok.” Chu Đình không trêu nữa, cười nói.
“ Mấy người không phải cảnh sát! Rốt cục mấy người là ai? Muốn dẫn tôi đến nơi nào?” Hồ Dĩnh cuối cùng cũng đã phục hồi tinh thần, đột nhiên lên tiếng.
“ Chúng tôi không có ác ý...” Chu Đình quay đầu nhìn Hồ Dĩnh đang ngồi ở băng sau nói.
Hồ Dĩnh có vẻ không tin tưởng lắm, bắt đầu liều mạng cố sức mở cửa xe, nhưng cửa xe đã khoá cứng, thậm chí đến cửa kính cũng không mở được.
“ Mục đích của chúng tôi chính là muốn giúp cô giữ lại tính mạng.” Lữ Minh Dương vẫn lái xe bình thường, vừa thông qua kính chiếu hậu nhìn Hồ Dĩnh đang phí sức mở cửa xe, vừa nhàn nhạt nói,” Tình huống lúc nãy gặp phải chẳng lẻ cô không cảm thấy có điểm quái dị gì sao chứ?”
Hồ Dĩnh nhớ lại một màn kinh hoàng lúc nãy, gót giày của cô khi không đang đi trên mặt sàn bóng loáng thì bị gãy, mà chiếc xe thực phẩm để rượu kia lại thật trùng hợp đậu ngay chỗ đó, cái váy của mình vậy mà lại kẹt cứng ở trên xe, hơn nữa càng không thể tưởng tượng chính là chiếc xe thực phẩm nho nhỏ kia cho dù có người cố ý đẩy, nó cũng tuyệt đối không có khả năng mang theo một người mà còn có thể tăng tốc chóng mặt như vậy, lại còn nhẹ nhàng đâm vỡ tường kính cường lực cứng rắn...
“ Hiện tại cái gì cũng không cần hỏi, đợi đến nơi an toàn, tôi sẽ đem tất cả mọi chuyện nói cho cô biết.” Lữ Minh Dương nhàn nhạt nói, Hồ Dĩnh rốt cục cũng ngồi yên trở lại.
Xe Jeep chạy khỏi nội thành, hướng ngoại ô phía tây hoang vắng chạy tới, những chiếc xe trên đường dần thưa thớt, sau đó lại rẽ vào một đường nhỏ, Lữ Minh Dương rốt cục nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tuy ác linh không thể khống chế chiếc xe này của mình, nhưng nó hoàn toàn có thể khống chế những chiếc xe khác tông vào mình.
Hiện tại con đường này dù là ban ngày cũng có rất ít xe qua lại, chứ đừng nói bây giờ là đêm khuya.
Phía trước xuất hiện mấy đường ray nhô lên, đó là một tuyến đường sắt, chỉ cần chạy qua khỏi tuyến đường sắt này khoảng mười phút lái xe, là có thể tới nơi muốn đến, cũng tức là tới được khu vực an toàn.
Một cái đường ray nho nhỏ như vậy đối với động cơ ưu việt của xe Humvee mà nói thực sự không đáng bận tâm, nó dễ dàng leo lên đường ray, khoé mắt Lữ Minh Dương bỗng nhiên thoáng thấy trước mặt tựa hồ có một vật thể nho nhỏ khẽ chuyển động, đồng thời trong tâm hắn cũng chợt động – cái vật thể đó rõ ràng là chiếc xe đồ chơi mới hại chết người đàn ông kia mà chính mình tuỳ tiện nhét vào bên dưới kính chắn gió.
Lữ Minh Dương vội vàng chuyển ánh mắt sang chiếc xe đồ chơi, nhưng trong nháy mắt chiếc xe đồ chơi đã phát ra thanh âm mortor chuyển động, giống như tên rời cung nhắm thẳng mặt Lữ Minh Dương phóng tới.
Lữ Minh Dương nhất thời nghiêng đầu một chút, dưới chân lại như phản xạ có điều kiện mà đạp thắng xe. Chiếc xe đồ chơi kia thực ra không thể chạm tới đầu Lữ Minh Dương, vì đang lúc nó bay giữa không trung, thì lại đột nhiên giống như hết năng lượng, rớt xuống dưới chân Lữ Minh Dương.
Lữ Minh Dương thầm kêu một tiếng không hay, bởi vì hắn rõ ràng phát hiện chính mình đã vô tình mà đạp thắng xe, động tác này đã đặt chiếc Humvee đa năng dừng lại ngay giữa tâm đường ray – cũng chính là nằm trên quỹ đạo của xe lửa.
Cần số, chân côn, chân ga, Lữ Minh Dương cố gắng điều khiển xe lần nữa tiến lên phía trước, lại bỗng nhiên phát hiện chân côn căn bản là đạp không xuống – chiếc xe đồ chơi rơi xuống cũng thật xảo hợp lại vừa vặn rơi ngay dưới chân côn. ( Xe số sàn muốn sang số, côn phải được cắt hoàn toàn, tức là chân côn phải đạp hết; chân côn nằm bên chân trái dùng để ngắt và nối ly hợp mỗi khi vào hoặc trả số, chân thắng và chân ga nằm ở bên chân phải – google vì mình chưa có xe, bùn 1s :-(.... )
Bỗng nhiên, xa xa hai đạo ánh sáng chói mắt phóng tới, nhìn thoáng qua giống như một con cự thú hung ác đang trừng trừng cặp mắt khổng lồ, tiếp theo là một thanh âm giống như cự thú gầm rú, chính là thanh âm từ xe lửa phát ra truyền đến...
--------------------------------------------------------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook