Bắt Ma Đặc Công
-
Quyển 2 - Chương 27: Phi tiêu
Hồng y nữ phát động lẫy nỏ, một mũi tên bạc hướng thẳng mi tâm Lưu thúc bay tới, nhưng trong nháy mắt, thân ảnh Lưu thúc lại đột nhiên biến mất không thấy.
Hồng y nữ mắt thấy Lưu thúc trong khoảnh khắc mình xuất tiễn liền biến mất, nhất thời sắc mặt khẽ biến.
“ Ở sau lưng cô!” Lữ Minh Dương đột nhiên la lên một tiếng, nhưng Hồng y nữ đã không thể phản ứng kịp, một cổ lực lượng khổng lồ đánh thẳng vào sau lưng, thân thể cô nhất thời bay lên, lập tức bay thẳng vào trong miếu.
Lữ Minh Dương tung người lướt tới, tiếp lấy thân thể cô ta, nhưng lại bị dư chấn của cổ lực lượng khổng lồ kia ép cho chính mình cũng bay đi theo, hai người ngã thật mạnh xuống trước thần án.
Hồng y nữ nhất thời ho nhẹ một tiếng, một tia máu tươi theo khóe miệng chảy ra.
So sánh với hồng y nữ, Lữ Minh Dương càng khổ sở hơn, tuy không có ho ra máu, nhưng hắn chính là làm một cái nệm lót bằng thịt đúng tiêu chuẩn, bị Hồng y nữ thật mạnh đập lên người, xương cốt cả người đều giống như gãy vụn, cơ hồ không thể động đậy.
Hồng y nữ không hề chậm trễ, đã lật người từ trên mình Lữ Minh Dương xuống đất, khụy một chân bên cạnh hắn, nhanh nhẹn lên dây nỏ, vừa gắt gao giương mắt nhìn Lưu thúc từng bước đi vào trong miếu, vừa dùng thanh âm rõ ràng là đã bị nội thương khàn khàn nói:” Anh không chết được đâu!”
Lữ Minh Dương trong lòng cười khổ một trận, Hồng y nữ này thoạt nhìn xinh đẹp như vậy mà cũng thâm đến đáng yêu, mở miệng nói một câu mà cũng móc họng nữa, tốt xấu gì thì vừa rồi cũng là mình muốn cứu cô nàng a.
Hắn lồm cồm bò dậy, nhặt lên khẩu súng huyết tương rơi bên cạnh, ngẩng đầu lên lại phát hiện Lưu thúc đã đi vào cửa miếu, đang đứng bên trong cửa miếu hung hăng trừng mắt nhìn Hồng y nữ kia.
Hồng y nữ lại không hề biến sắc, lạnh lùng đáp trả ánh mắt của ông ta, thanh nỏ trong tay cô đã lắp xong tên, đã lại nhắm ngay mi tâm Lưu thúc.
Nhưng song phương đều không có động tác tiếp theo, chỉ là lạnh lùng đối mắt kình nhau.
Lữ Minh Dương trong lòng thầm than, chiếu theo tốc độ của Lưu thúc, chỉ sợ Hồng y nữ cũng không dễ dàng bắn trúng ông ta, cho dù có mình hỗ trợ, chỉ sợ cũng khó mà giải quyết chuyện này. Đối phó với loại ác linh có tốc độ cực nhanh này, chỉ có thể dùng vũ khí có tính sát thương trên phạm vi cực rộng, tỷ như thiết bị bức xạ điện từ cường độ cao trên xe của mình vậy.
Nhưng tình huống hiện tại làm sao mình có cơ hội quay trở lại lấy xe tới đây chứ?
“ Lưu thúc, sao ông lại phải khổ thân như vậy?” Bỗng nhiên trong lúc đang giằng co thì vang lên một tiếng thở dài, Kim lão thái đang đỡ Chu Đình vừa thì thào nói xong.
“ Bọn chúng giết tiểu Hồng.” Lưu thúc cũng không quay đầu lại giương mắt nhìn Hồng y nữ, trầm giọng nói.
“ Tiểu Hồng chết đi ông biết đau lòng, vậy hơn hai mươi đứa nhỏ trong thôn chết đi kia, người nhà bọn nó khóc đến hôn thiên ám địa, ông không phải không biết chứ!” Kim lão thái lớn tiếng nói.
Lưu thúc trầm mặc, hơn nửa ngày mới nói:” Tiểu Hồng nói bọn nó đáng chết, bọn nó khi dễ tiểu Hồng, khi dễ cả mẹ tiểu Hồng nữa, bọn nó đáng chết...”
Kim lão thái thở dài một tiếng, khẩu khí có phần dịu đi, nói:” Lưu thúc, ông là người thật thà, thời điểm xây đập nước, ông vì cứu tôi mà bị gãy mất một chân, lúc chỗ đê bị vỡ, ông vì tu sửa con đê mà đến đông sơn lấy đá, lại đã đánh mất một cái mạng, mấy chuyện này tôi đều ghi nhớ, người trong thôn cũng đều ghi nhớ, nếu không có người trong thôn tiếp tế, mẹ của tiểu Hồng làm sao có thể sống đến hôm nay?”
Lưu thúc nghe mấy lời của Kim lão thái, một nửa khuôn mặt còn nguyên vẹn kia tựa hồ lưu động một loại thần sắc khó diễn tả bằng lời, tựa hồ là kích động, lại tựa hồ là ủy khuất.
“ Thời điểm tiểu Hồng chết, ông không muốn cho nó biến mất, điểm này ta có thể hiểu.” Kim lão thái nói xong, không biết tự khi nào đã liếc mắt nhìn cô cháu gái của mình đang cùng tiểu Binh trốn sau cây cột, toát ra thần tình từ ái,” Nhưng tiểu Hồng tác nghiệt, hại chết nhiều đứa nhỏ như vậy, ông không cản nó, lại còn muốn giúp nó, vậy là ông không đúng...”
Lữ Minh Dương thầm phát ra một tiếng cảm khái, Lưu thúc này có lẽ cũng không phải là ác nhân, hoặc là ác quỷ, nhưng ông ta giúp đỡ đứa con gái cuồng trí của mình làm ra những chuyện điên cuồng này, cũng là tội không thể tha được. Nhưng nếu đặt sang một bên cảm giác tội lỗi chỉ xét thân tình, vậy việc làm của ông ta là đúng hay sai?
“ Tôi đem ông từ trong miếu này thả ra, chỉ là không muốn ông ở trong này chịu khổ, không nghĩ tới ông lại còn lén cứu đi tiểu Hồng! Sớm biết như vậy, tôi lúc trước nên nghe lời Ngô tam thúc, không nên cản trở Cổ thiên sư tiêu diệt cha con ông!” ngữ khí Kim lão thái tràn ngập kích động lẫn hối hận.
Ánh mắt Lưu thúc tràn ngập tang thương, sững sờ không nói được một lời.
“ Ông sao phải tự làm khổ mình chứ?” Kim lão thái thở dài một tiếng, thở hổn hển nói:” Ông nên buông tay đi, tha cho mấy đứa nhỏ thành phố này đi!”
Đột nhiên ánh mắt Lưu thúc trở nên lạnh lẽo, ngửa cổ nói:” Không được, nó giết tiểu Hồng!”
“ Tiểu Hồng tạo quá nhiều ác nghiệt, nó chết thêm mười lần cũng không tính là nhiều!” Kim lão thái đột nhiên lớn tiếng hét lên.
Lưu thúc chợt quay đầu, con mắt còn nguyên vẹn kia lại trở nên đỏ ngầu. Hồng y nữ vội vàng phát động lẫy nỏ, xuy một tiếng, một mũi tên bạc hướng mi tâm ông ta bay tới. Cô còn chưa kịp thấy rõ mũi tên có bắn trúng mục tiêu hay không, đã cảm giác được cổ họng của mình bị người ta hung hăng siết mạnh.
Thân ảnh Lưu thúc giống như một đám khói nhẹ nháy mắt liền xuất hiện trước người Hồng y nữ, ông ta đưa lên cánh tay phải đầy vết chai sạn và hằn lên những mạch máu, một chiêu liền bắt được cổ họng của Hồng y nữ, đem cô ta hung hăn ấn vào trên cây cột trong đại điện.
Lữ Minh Dương cảm thấy kinh hãi, vội vàn đem khẩu súng huyết tương nhắm ngay Lưu thúc, siết cò, một tia huyết thủy liền hướng ông ta bắn tới, Lưu thúc nhất thời phát ra một tiếng tru kịch liệt, ông ta đột nhiên quay đầu lại, tay trái vung lên, nhất thời một cổ băng phong hướng Lữ Minh Dương chém tới.
Lữ Minh Dương nhất thời cảm giác được một cơn gió lạnh thấu xương ập đến, máu huyết trên hai tay tựa hồ bị đông cứng, ngón tay đã tê liệt, chỉ động một chút là phát ra một trận đau nhức từ trong xương tủy. Hắn cắn chặt răng lần nữa siết cò súng, lần này vậy mà không có huyết thủy bắn ra từ miệng súng, nhìn kỹ, huyết tương trong thủy bình rõ ràng đã ngưng kết thành băng.
“ Lưu thúc...” Kim lão thái quát lên thật lớn, lại nhịn không được kịch liệt ho khan một hồi.
“ Để tôi giết hai đứa nhóc thành phố này, thay tiểu Hồng báo thù, tôi liền dừng tay, về sau không xuất hiện nữa!” Lưu thúc lớn tiếng la lên, trong thanh âm của ông ta lại tràn ngập một loại tâm tình đau khổ ấm ức.
Cổ họng Hồng y nữ đã bắt đầu phát ra tiếng “răng rắc” nho nhỏ, Lữ Minh Dương trên đầu toát đầy mồ hôi, hiện tại khẩu súng huyết tương đã bị phế đi, hắn hung hăng đem khẩu súng hướng Lưu thúc ném tới, Lưu thúc cũng không quay đầu lại, chỉ hướng phía sau vung tay lên, nhất thời một cổ kình phong đánh bật lại, đem khẩu súng huyết tương đánh văng ra một góc xa xa.
Nhưng ông ta không ngờ đến chính là Lữ Minh Dương sau khi phóng đi súng huyết tương, ngay sau đó liền từ trong túi áo nắm lấy mũi tên màu bạc mà hắn nhặt được ở ngoài đê sử dụng như một chiếc phi tiêu từ trong tay bắn thẳng ra ngoài. Chỉ nghe “Chíu” một tiếng nhẹ, mũi tên bạc kia đã chính xác cắm vào gáy Lưu thúc.
Mũi tên bạc dài chừng bốn tấc, lúc này toàn bộ mũi tên đã cắm ngập trong đầu Lưu thúc, đầu mũi tên đang từ mi tâm Lưu thúc lộ ra.
Lưu thúc nhất thời phát ra một tiếng tru kịch liệt, mũi tên đang ở trong đầu ông ta phát ra năng lượng của nó, Lưu thúc tựa hồ trãi qua nỗi thống khổ còn đáng sợ hơn cả địa ngục hành quyết, ông ta tru lên một tiếng dài bất tận không dứt, chấn đến Lữ Minh Dương phải ôm chặt lấy đầu, Kim lão thái lại gắt gao dựa vào thần án run rẩy toàn thân, cơ hồ đứng không vững, nhưng hai tay của bà ta lại gắt gao bịt chặt hai tai của Chu Đình...
Trong lúc gầm rú, Lưu thúc một chút cũng không buông hai tay khỏi cổ họng Hồng y nữ, hơn nữa càng khẩn trương dùng sức siết chặt, thậm chí hai bàn tay của ông ta đã dần dần được bao phủ bởi một đám khí đen dày đặc.
“ Lưu lão tứ, dừng tay!” Đột nhiên một thanh âm già nua vang lên.
Lữ Minh Dương vội vàng quay đầu qua, liền thấy Ngô tam thúc không biết khi nào đã xuất hiện ở cửa, phía sau ông ấy còn dẫn theo một bầy dê, bầy dê quỷ dị xếp thành một đội hình chỉnh tề, chỉnh tề dàn trận sau lưng Ngô tam thúc, những đôi mắt dê tròn xoe gắt gao nhìn Lưu thúc không hề chớp mắt...
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Hồng y nữ mắt thấy Lưu thúc trong khoảnh khắc mình xuất tiễn liền biến mất, nhất thời sắc mặt khẽ biến.
“ Ở sau lưng cô!” Lữ Minh Dương đột nhiên la lên một tiếng, nhưng Hồng y nữ đã không thể phản ứng kịp, một cổ lực lượng khổng lồ đánh thẳng vào sau lưng, thân thể cô nhất thời bay lên, lập tức bay thẳng vào trong miếu.
Lữ Minh Dương tung người lướt tới, tiếp lấy thân thể cô ta, nhưng lại bị dư chấn của cổ lực lượng khổng lồ kia ép cho chính mình cũng bay đi theo, hai người ngã thật mạnh xuống trước thần án.
Hồng y nữ nhất thời ho nhẹ một tiếng, một tia máu tươi theo khóe miệng chảy ra.
So sánh với hồng y nữ, Lữ Minh Dương càng khổ sở hơn, tuy không có ho ra máu, nhưng hắn chính là làm một cái nệm lót bằng thịt đúng tiêu chuẩn, bị Hồng y nữ thật mạnh đập lên người, xương cốt cả người đều giống như gãy vụn, cơ hồ không thể động đậy.
Hồng y nữ không hề chậm trễ, đã lật người từ trên mình Lữ Minh Dương xuống đất, khụy một chân bên cạnh hắn, nhanh nhẹn lên dây nỏ, vừa gắt gao giương mắt nhìn Lưu thúc từng bước đi vào trong miếu, vừa dùng thanh âm rõ ràng là đã bị nội thương khàn khàn nói:” Anh không chết được đâu!”
Lữ Minh Dương trong lòng cười khổ một trận, Hồng y nữ này thoạt nhìn xinh đẹp như vậy mà cũng thâm đến đáng yêu, mở miệng nói một câu mà cũng móc họng nữa, tốt xấu gì thì vừa rồi cũng là mình muốn cứu cô nàng a.
Hắn lồm cồm bò dậy, nhặt lên khẩu súng huyết tương rơi bên cạnh, ngẩng đầu lên lại phát hiện Lưu thúc đã đi vào cửa miếu, đang đứng bên trong cửa miếu hung hăng trừng mắt nhìn Hồng y nữ kia.
Hồng y nữ lại không hề biến sắc, lạnh lùng đáp trả ánh mắt của ông ta, thanh nỏ trong tay cô đã lắp xong tên, đã lại nhắm ngay mi tâm Lưu thúc.
Nhưng song phương đều không có động tác tiếp theo, chỉ là lạnh lùng đối mắt kình nhau.
Lữ Minh Dương trong lòng thầm than, chiếu theo tốc độ của Lưu thúc, chỉ sợ Hồng y nữ cũng không dễ dàng bắn trúng ông ta, cho dù có mình hỗ trợ, chỉ sợ cũng khó mà giải quyết chuyện này. Đối phó với loại ác linh có tốc độ cực nhanh này, chỉ có thể dùng vũ khí có tính sát thương trên phạm vi cực rộng, tỷ như thiết bị bức xạ điện từ cường độ cao trên xe của mình vậy.
Nhưng tình huống hiện tại làm sao mình có cơ hội quay trở lại lấy xe tới đây chứ?
“ Lưu thúc, sao ông lại phải khổ thân như vậy?” Bỗng nhiên trong lúc đang giằng co thì vang lên một tiếng thở dài, Kim lão thái đang đỡ Chu Đình vừa thì thào nói xong.
“ Bọn chúng giết tiểu Hồng.” Lưu thúc cũng không quay đầu lại giương mắt nhìn Hồng y nữ, trầm giọng nói.
“ Tiểu Hồng chết đi ông biết đau lòng, vậy hơn hai mươi đứa nhỏ trong thôn chết đi kia, người nhà bọn nó khóc đến hôn thiên ám địa, ông không phải không biết chứ!” Kim lão thái lớn tiếng nói.
Lưu thúc trầm mặc, hơn nửa ngày mới nói:” Tiểu Hồng nói bọn nó đáng chết, bọn nó khi dễ tiểu Hồng, khi dễ cả mẹ tiểu Hồng nữa, bọn nó đáng chết...”
Kim lão thái thở dài một tiếng, khẩu khí có phần dịu đi, nói:” Lưu thúc, ông là người thật thà, thời điểm xây đập nước, ông vì cứu tôi mà bị gãy mất một chân, lúc chỗ đê bị vỡ, ông vì tu sửa con đê mà đến đông sơn lấy đá, lại đã đánh mất một cái mạng, mấy chuyện này tôi đều ghi nhớ, người trong thôn cũng đều ghi nhớ, nếu không có người trong thôn tiếp tế, mẹ của tiểu Hồng làm sao có thể sống đến hôm nay?”
Lưu thúc nghe mấy lời của Kim lão thái, một nửa khuôn mặt còn nguyên vẹn kia tựa hồ lưu động một loại thần sắc khó diễn tả bằng lời, tựa hồ là kích động, lại tựa hồ là ủy khuất.
“ Thời điểm tiểu Hồng chết, ông không muốn cho nó biến mất, điểm này ta có thể hiểu.” Kim lão thái nói xong, không biết tự khi nào đã liếc mắt nhìn cô cháu gái của mình đang cùng tiểu Binh trốn sau cây cột, toát ra thần tình từ ái,” Nhưng tiểu Hồng tác nghiệt, hại chết nhiều đứa nhỏ như vậy, ông không cản nó, lại còn muốn giúp nó, vậy là ông không đúng...”
Lữ Minh Dương thầm phát ra một tiếng cảm khái, Lưu thúc này có lẽ cũng không phải là ác nhân, hoặc là ác quỷ, nhưng ông ta giúp đỡ đứa con gái cuồng trí của mình làm ra những chuyện điên cuồng này, cũng là tội không thể tha được. Nhưng nếu đặt sang một bên cảm giác tội lỗi chỉ xét thân tình, vậy việc làm của ông ta là đúng hay sai?
“ Tôi đem ông từ trong miếu này thả ra, chỉ là không muốn ông ở trong này chịu khổ, không nghĩ tới ông lại còn lén cứu đi tiểu Hồng! Sớm biết như vậy, tôi lúc trước nên nghe lời Ngô tam thúc, không nên cản trở Cổ thiên sư tiêu diệt cha con ông!” ngữ khí Kim lão thái tràn ngập kích động lẫn hối hận.
Ánh mắt Lưu thúc tràn ngập tang thương, sững sờ không nói được một lời.
“ Ông sao phải tự làm khổ mình chứ?” Kim lão thái thở dài một tiếng, thở hổn hển nói:” Ông nên buông tay đi, tha cho mấy đứa nhỏ thành phố này đi!”
Đột nhiên ánh mắt Lưu thúc trở nên lạnh lẽo, ngửa cổ nói:” Không được, nó giết tiểu Hồng!”
“ Tiểu Hồng tạo quá nhiều ác nghiệt, nó chết thêm mười lần cũng không tính là nhiều!” Kim lão thái đột nhiên lớn tiếng hét lên.
Lưu thúc chợt quay đầu, con mắt còn nguyên vẹn kia lại trở nên đỏ ngầu. Hồng y nữ vội vàng phát động lẫy nỏ, xuy một tiếng, một mũi tên bạc hướng mi tâm ông ta bay tới. Cô còn chưa kịp thấy rõ mũi tên có bắn trúng mục tiêu hay không, đã cảm giác được cổ họng của mình bị người ta hung hăng siết mạnh.
Thân ảnh Lưu thúc giống như một đám khói nhẹ nháy mắt liền xuất hiện trước người Hồng y nữ, ông ta đưa lên cánh tay phải đầy vết chai sạn và hằn lên những mạch máu, một chiêu liền bắt được cổ họng của Hồng y nữ, đem cô ta hung hăn ấn vào trên cây cột trong đại điện.
Lữ Minh Dương cảm thấy kinh hãi, vội vàn đem khẩu súng huyết tương nhắm ngay Lưu thúc, siết cò, một tia huyết thủy liền hướng ông ta bắn tới, Lưu thúc nhất thời phát ra một tiếng tru kịch liệt, ông ta đột nhiên quay đầu lại, tay trái vung lên, nhất thời một cổ băng phong hướng Lữ Minh Dương chém tới.
Lữ Minh Dương nhất thời cảm giác được một cơn gió lạnh thấu xương ập đến, máu huyết trên hai tay tựa hồ bị đông cứng, ngón tay đã tê liệt, chỉ động một chút là phát ra một trận đau nhức từ trong xương tủy. Hắn cắn chặt răng lần nữa siết cò súng, lần này vậy mà không có huyết thủy bắn ra từ miệng súng, nhìn kỹ, huyết tương trong thủy bình rõ ràng đã ngưng kết thành băng.
“ Lưu thúc...” Kim lão thái quát lên thật lớn, lại nhịn không được kịch liệt ho khan một hồi.
“ Để tôi giết hai đứa nhóc thành phố này, thay tiểu Hồng báo thù, tôi liền dừng tay, về sau không xuất hiện nữa!” Lưu thúc lớn tiếng la lên, trong thanh âm của ông ta lại tràn ngập một loại tâm tình đau khổ ấm ức.
Cổ họng Hồng y nữ đã bắt đầu phát ra tiếng “răng rắc” nho nhỏ, Lữ Minh Dương trên đầu toát đầy mồ hôi, hiện tại khẩu súng huyết tương đã bị phế đi, hắn hung hăng đem khẩu súng hướng Lưu thúc ném tới, Lưu thúc cũng không quay đầu lại, chỉ hướng phía sau vung tay lên, nhất thời một cổ kình phong đánh bật lại, đem khẩu súng huyết tương đánh văng ra một góc xa xa.
Nhưng ông ta không ngờ đến chính là Lữ Minh Dương sau khi phóng đi súng huyết tương, ngay sau đó liền từ trong túi áo nắm lấy mũi tên màu bạc mà hắn nhặt được ở ngoài đê sử dụng như một chiếc phi tiêu từ trong tay bắn thẳng ra ngoài. Chỉ nghe “Chíu” một tiếng nhẹ, mũi tên bạc kia đã chính xác cắm vào gáy Lưu thúc.
Mũi tên bạc dài chừng bốn tấc, lúc này toàn bộ mũi tên đã cắm ngập trong đầu Lưu thúc, đầu mũi tên đang từ mi tâm Lưu thúc lộ ra.
Lưu thúc nhất thời phát ra một tiếng tru kịch liệt, mũi tên đang ở trong đầu ông ta phát ra năng lượng của nó, Lưu thúc tựa hồ trãi qua nỗi thống khổ còn đáng sợ hơn cả địa ngục hành quyết, ông ta tru lên một tiếng dài bất tận không dứt, chấn đến Lữ Minh Dương phải ôm chặt lấy đầu, Kim lão thái lại gắt gao dựa vào thần án run rẩy toàn thân, cơ hồ đứng không vững, nhưng hai tay của bà ta lại gắt gao bịt chặt hai tai của Chu Đình...
Trong lúc gầm rú, Lưu thúc một chút cũng không buông hai tay khỏi cổ họng Hồng y nữ, hơn nữa càng khẩn trương dùng sức siết chặt, thậm chí hai bàn tay của ông ta đã dần dần được bao phủ bởi một đám khí đen dày đặc.
“ Lưu lão tứ, dừng tay!” Đột nhiên một thanh âm già nua vang lên.
Lữ Minh Dương vội vàng quay đầu qua, liền thấy Ngô tam thúc không biết khi nào đã xuất hiện ở cửa, phía sau ông ấy còn dẫn theo một bầy dê, bầy dê quỷ dị xếp thành một đội hình chỉnh tề, chỉnh tề dàn trận sau lưng Ngô tam thúc, những đôi mắt dê tròn xoe gắt gao nhìn Lưu thúc không hề chớp mắt...
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook