Bắt Ma Đặc Công
Quyển 2 - Chương 25: Áo bông

Lữ Minh Dương kêu Chu Đình một tiếng, đem bật lửa xa xa ném tới.

Nhưng bật lửa đang lơ lửng giữa không trung, tiểu Hồng đã nhấc mình bay lên, đánh bay cái bật lửa sang một góc.

Lữ Minh Dương thầm nghĩ một tiếng mày giỏi, nhanh chóng cầm lên khẩu súng huyết tương hướng tiểu Hồng bắn tới một cổ huyết thủy, đáng tiếc lần này tiểu Hồng phi thường linh xảo, ở không trung lộn người một vòng né thoát, tư thế kia tuyệt đối không phải người bình thường có khả năng làm được.

Nó đáp xuống mặt đất, gian xảo cười, nghiêng người đánh tới Lữ Minh Dương. Lữ Minh Dương vội vàng nhảy từ trên giường Kim lão thái xuống, né thoát một kích của tiểu Hồng, không hề chậm trễ xoay đầu lại đã bắn ra một phát huyết thủy, đáng tiếc lại bắn vào khoảng không, hơn nữa hắn rõ ràng phát hiện tiểu Hồng vậy mà đã biến mất.

Lữ Minh Dương cảnh giác quét mắt một vòng, thông qua cặp kính đặc biệt kia, quét mắt khắp phòng: Tiểu Binh tựa hồ là bị hoảng sợ, mặt đầy sợ hãi trốn đằng sau cây cột, bé gái lại nằm gục trên đất trong góc miếu, tựa hồ đã bị hôn mê, Kim lão thái như trước đứng ở trước thần án đánh lửa, vẫn đánh cái bật lửa của bà ta, đồng thời trong miệng lại niệm niệm mấy từ, mà Chu Đình lại chạy đến góc phòng nhặt lên cái bật lửa bị tiểu Hồng đánh bay lúc nãy....

Lữ Minh Dương gắt gao nhíu mày, cảnh giác nhìn bốn phía. Hắn không tin tiểu Hồng đột nhiên vô cớ biến mất, tiểu Hồng nhất định còn ở trong phòng này.

Chính xác thì quỷ có thể xuyên tường, nhưng xuyên tường cũng không phải là một chiêu đơn giản dễ làm. Giống như tín hiệu không dây sau khi đi xuyên qua tường liền suy hao rất rất nhiều, quỷ một khi xuyên qua vách tường, sẽ làm tiêu hao rất nhiều năng lượng của nó, đối với những con quỷ yếu nhược mà nói, thậm chí có thể trực tiếp tiêu tán.

Tiểu Hồng tuy có thể tính là một con quỷ thập phần cường đại, nhưng Lữ Minh Dương tin tưởng rằng nó tuyệt đối còn chưa có năng lực xuyên tường một cách dễ dàng.

Đột nhiên Lữ Minh Dương trong lòng máy động, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Chu Đình, Chu Đình đã nhặt lên cái bật lửa kia, chính là xảo quyệt cười cười đem cái bật lửa giơ cao lên.

Nụ cười kia tuyệt đối không phải của Chu Đình!

Hai mắt cô ấy vốn to tròn bây giờ tựa hồ trở nên hẹp mà dài, hai mắt vốn cách nhau cân đối tựa hồ cũng bị kéo xa ra, khóe miệng từ từ toét ra, cơ hồ là muốn toét đến phía sau mang tai...Hình tượng này làm cho nhan sắc vốn có của Chu Đình nhất thời trở nên quỷ dị mà xấu xí, tướng mạo như vậy tựa hồ...

Lữ Minh Dương trong lòng cả kinh, Chu Đình bị tiểu Hồng phụ thân! ( nhập xác )

Chu Đình vừa nhe răng cười quỷ dị, vừa cầm bật lửa trong tay hung hăng ném ra ngoài cửa miếu.

Lữ Minh Dương trong lòng thầm than một hơi, một bước cũng không cản lại, từ chỗ của hắn vốn không có khả năng ra tay chụp lấy cái bật lửa đem trở về.

Hiện tại chỉ có thể đem hy vọng ký thác vào Kim lão thái có thể dùng cái bật lửa dỏm kia nhanh chóng đốt lên mấy nén nhang.

“ Hì hì, xem mấy người các ngươi còn có hoa chiêu gì.” Thanh âm Chu Đình trở nên âm trầm, rõ ràng là ngữ điệu của tiểu Hồng.

“Haìz.” Lữ Minh Dương thở dài một tiếng, chậm rãi dùng khẩu khí thản nhiên nói:” Cô chết thì cũng đã chết rồi, vì sao còn khổ thân ra ngoài hại người chứ?”

“ Hừ! Đó là vì các ngươi đáng chết!” tiểu Hồng căm hận nói,” Các ngươi đến là muốn hại chết ta, ta liền phải giết các ngươi!”

Lữ Minh Dương trong lòng thầm nghĩ, đây cũng là lời nói thật.

“ Cô hại chết nhiều đứa nhỏ như vậy, tôi đến trừ khử cô, cái này cũng không thể trách tôi.” Lữ Minh Dương nhàn nhạt nói xong, lại trộm liếc mắt nhìn Kim lão thái.

“ Đó là bọn chúng đáng chết!” thanh âm phẫn nộ của tiểu Hồng tràn ngập trong miếu,” Bọn chúng khi dễ ta cùng mẹ ta, ta liền cho bọ chúng không có ngày yên ổn! ta muốn tất cả bọn chúng chết hết!”

Lữ Minh Dương trong lòng suy nghĩ, nghĩ chắc là sau khi cha của tiểu Hồng chết đi, mấy đứa nhỏ trong thôn khi dễ cô ta cô nhi quả mẫu, khi dễ cô ta có bệnh thiểu năng nhẹ - loại chuyện này ở nông thôn, thậm chí tại thành thị đều quả thực là thường gặp – cho nên tiểu Hồng khắc sâu trong lòng oán niệm thật lớn, cho nên không ngừng hạ độc thủ đối với mấy đứa nhỏ trong thôn.

“ Tao thấy đáng chết nên là mày đó!” Kim lão thái đột nhiên lớn tiếng nói.

Bật lửa trong tay bà ta cuối cùng đã cháy lên, một tay bà ấy giữ ngọn lửa, một tay đem ba nén nhang châm vào đầu lửa, căm hận nói:” Mày gây nghiệt còn chưa đủ sao, còn muốn hại mấy người trong thành phố đến, bọn họ với mày có thù oán gì? Hôm nay đem mày thu lại, mày cũng đừng mơ có thể trở ra tiếp tục tạo nghiệt!”

Bà ta đưa nhang vào ngọn lửa, miệng bắt đầu niệm niệm mấy từ, tựa hồ là Đạo gia chú ngữ.

Chu Đình nhất thời liền hướng Kim lão thái đánh tới. Lữ Minh Dương vội vàng đuổi theo, may mắn tiểu Hồng là phụ thân ở trên người Chu Đình, đối với tốc độ của nó ảnh hưởng rất lớn, Lữ Minh Dương vài bước là đã bắt kịp, một tay quàng qua eo cô ta ôm lại.

Chu Đình ở trong lòng Lữ Minh Dương kịch liệt vùng vẫy, thân thể mềm mại kia ở trong lòng ngực Lữ Minh Dương không ngừng giãy dụa, chà sát, cái này đối với nam nhân đúng là một loại khảo nghiệm. Lữ Minh Dương bất đắc dĩ, chỉ đành đem cô ta gắt gao ôm lấy, trong lòng lại thập phần mất mát, phải biết rằng tuy chính mình ôm lấy chính là thiếu nữ xinh đẹp Chu Đình, nhưng trên thực tế cũng chính là một con quỷ hung dữ độc ác.

Đem ba cây nhang đốt lên, chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng vài giây ngắn ngủi này lại tựa hồ thập phần lâu dài, Lữ Minh Dương trơ mắt nhìn ngọn lửa trong tay Kim lão thái, ngọn lửa lúc lớn lúc nhỏ, cũng không biết là vì chất lượng bật lửa có vấn đề, hay là bởi vì nguyên nhân khác, mà thanh âm niệm chú ngữ trong miệng Kim lão thái lại càng ngày càng mệt nhọc, tựa hồ bà ta đang dùng hết toàn lực mới có thể niệm động chú ngữ...

Ba nén nhang vẫn còn nằm trong ngọn lửa, nén nhang đầu tiên đã đỏ bừng, tiếp theo là nén thứ hai, nén thứ ba cũng bắt đầu biến thành màu đen, Lữ Minh Dương biết rõ đó chính là dấu hiệu nhang sắp cháy lên.

Hắn cảm giác lực đạo vùng vẫy của Chu Đình trong lòng đã dần dần suy yếu vô lực, tựa hồ trong miếu đã tràn ngập một loại ma lực vô hình đang ăn mòn năng lượng của tiểu Hồng. Hắn rốt cục thầm thở ra một hơi, nhưng hơi này còn chưa hoàn toàn thở ra hết, đột nhiên hắn cảm thấy có một cơn gió lạnh theo cửa miếu thổi vào, bật lửa trong tay Kim lão thái thoáng chốc tắt ngúm...

Lữ Minh Dương trong lòng chấn động, vội vàng quay đầu nhìn phía cửa miếu, rõ ràng phát hiện một bóng người mặc chiếc áo bông vô cùng cũ kỹ đưa lưng về phía cửa, cúi đầu đứng ở ngoài miếu.

Kim lão thái thở dài một tiếng, thì thào nói:” Là Lưu thúc, ông đã đến rồi?”

Bóng người mặc áo bông cũng không trả lời, như trước cúi đầu đứng đó, vẫn không nhúc nhích.

Lữ Minh Dương nhíu mày gắt gao giương mắt nhìn bóng người mặc chiếc áo bông cũ, hắn biết rõ đó không phải là người, hiện tại chẳng qua mới thời tiết mùa thu, cho dù vùng núi gió lớn đêm lạnh, cũng tuyệt đối không có ai trong thời tiết này mà đi mặc áo bông. Kia nhất định là quỷ!

Chu Đình trong lòng lại đột nhiên mềm nhũn, giống như một cái túi căng phồng bỗng xì hết hơi mềm oặt trong lòng Lữ Minh Dương, tiếp theo Lữ Minh Dương rõ ràng phát hiện tiểu Hồng đang lảo đảo hướng bóng người mặc áo bông chạy tới.

Lữ Minh Dương trong lòng thoáng buông lỏng, tiểu Hồng đã xuất ra khỏi thân thể Chu Đình, nhưng đồng thời một tình huống ác liệt cũng đang chờ hắn – tiểu Hồng ở cùng một chỗ với người mặc áo bông kia, chỉ sợ càng thêm khó đối phó.

Nếu không có đoán sai, bóng người mặc áo bông kia ắt hẳn là cha của tiểu Hồng rồi.
----------------------------------------------------------------------------------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương