Bắt Lấy Người Đàn Ông Lạnh Lùng
-
Chương 9
Vận động qua mức mệt nhọc khiến cho Lê Nhã ngủ mê man suốt một ngày mới tỉnh. Ba ngày sau đó cô cũng không bước ra khỏi biệt thực một bước, mỗi ngày trừ việc ngủ ra, chính là cùng Phong Thượng Trí xem ti vi, nói chuyện phiếm, nếu không nữa thì chính là làm chuyện khiến người ta đỏ mặt, tim đập dồn dập
Về phần thức ăn được đưa tới từ người quét dọn định kỳ, hơn nữa bọn hắn còn tự mình nấu ăn. Nhưng kết quả đều là đem phòng bếp làm cho rối tung rối mù lên.
Lê Nhã dần dần phát hiện ra một dáng vẻ tự do không ràng buộc khác của Phong Thượng Trí, điều này làm cho cô càng thêm thích hắn, tình cảm của bọn họ trong mấy ngày ở đây nhanh chóng phát triển
Bọn họ chia sẻ với nhau những kinh nghiệm cuộc sống, hắn từng trải có kinh nghiệm cũng làm cho cô đối với một số chuyện có sự hiểu biết rõ ràng hơn, kể cả những vấn đề chưa từng suy nghĩ đến, cũng có thể hiểu sâu hơn; mà hắn chỉ là đưa ra ý kiến đề nghị, cũng không có thái độ can thiệp, là để cho cô có dũng cảm đưa ra quyết định. Thỉnh thoảng, hắn cũng sẽ lấy một ít đồ chơi, chọc cho cô vui vẻ không thôi
Cô hoàn toàn không biết thì ra tình yêu lại là chuyện tốt đẹp như vậy
"Lê Nhã, em ở đây suy nghĩ điều gì vậy?" Phong Thượng Trí nhìn vẻ mặt thất thần của cô nói
"Em thật hi vọng chúng ta có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ!" Ngẩng đầu lên, Lê Nhã đưa hai cánh tay lên chủ động choàng qua cổ ra sau gáy hắn, cơ thể chỉ mặc một chiếc áo sơ mi lớn của cô liền dính sát vào người hắn, động tác của cô lập tức khiến cho hơi thở của hắn gấp rút dồn dập
"Em như vậy là đang đùa với lửa!" Thân thể của hắn trung thực phản ứng trước hành động đụng chạm của cô
"Người ta nào có!" Lê Nhã cũng phát hiện, khuôn mặt đỏ bừng muốn trở về chỗ ngồi cũ, nhưng đã không còn kịp nữa rồi
"Em phải chịu trách nhiệm dập lửa" Phong Thượng Trí nói xong, cơ thể hắn theo đó đè xuống, đem cô vây ở trong ghế sofa
"Ái....... không muốn nữa" Cô nghĩ đến lần đầu tiên diễn ra ở trên ghế sofa, thật là xấu hổ mà! Lê Nhã đẩy đẩy trong lồng ngực của hắn
"Lê Nhã, anh muốn chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ!" Rất nhanh chóng, hắn thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói
"Thượng Trí.........." Lê Nhã thật sự cảm động, cũng hiểu đây là lời hứa của hắn
Nhắm mắt lại, Phong Thượng Trí cúi đầu hôn môi của cô, mang cô vào sự khao khát ham muốn cao nhất trong tình yêu
Kích tình đi qua, Lê Nhã nửa thân trên trần cùng Phong Thượng Trí nằm ngang trên tấm thảm được trải dưới mặt đất
"Thượng Trí, em muốn trở về. Mấy ngày nay em đã suy nghĩ, em muốn nói với anh Lưu Bảo, em không muốn tiếp tục làm ca sĩ" Cô nhỏ giọng nói
Xẩy ra nhiều chuyện như vậy, cô cảm giác bản thân mình bây giờ không thích hợp ở lại trong giới nghệ sĩ
"Được! Chúng ta cũng nên về rồi" Phong Thượng Trí không có phản đối. Hắn cũng nên trở về đem đống công việc chất thành đống cao như núi kia giải quyết cho xong
"Anh không có hỏi em không làm ca sĩ nữa thì sau này muốn làm cái gì sao?" Cô chống cơ thể lên, hỏi
"Điều này có gì phải hỏi, đương nhiên là ở bên cạnh anh rồi!" Hắn khẽ vuốt vuốt gò má trên khuôn mặt cô cười nói
"Ý của anh là người giúp công việc a?" Lê Nhã cười nói
"Điều này còn chưa dám nghĩ tới! Nói không chừng càng giúp càng bận rộn, em vẫn là ngoan ngoãn ở bên cạnh anh là tốt rồi!" Hắn lắc đầu cười nói
"Này! Anh đây là xem thường em nha! người ta trông vậy cũng là sinh viên tốt nghiệp đại học đó, hoàn toàn không giống như anh nói tý nào đâu!" Lê Nhã mở miệng cãi lại hắn
"Dạ dạ dạ, Lê tiểu thư, là anh không biết nhìn người, vậy kính mời em đến công ty anh giúp đỡ đi!" Phong Thượng Trí cầm tay của cô nói
"Vậy còn tạm được! Thượng Trí, sáng mai chúng ta trở về được không?" Cô lại lần nữa nằm xuống gối đầu lên ngực hắn
"Ừ". Hắn lên tiếng trong đầu lại suy nghĩ một chuyện khác
Ba ngày nay, hắn vẫn chú ý theo dõi các tin tức trên các đài báo, có liên quan đến vụ án của Tích An
Hắn phát hiện, từ đầu đến cuối Tích An hoàn toàn không có thừa nhận chuyện bắn súng ở buổi biểu diễn ca nhạc ký tặng là do hắn làm
Say đó, hắn phải gọi điện đến đồn cảnh sát để xác nhận. Thì ra là, Tích An phá hỏng phanh xe, hoàn toàn bởi vì có liên quan đến người bắn súng ở buổi biểu diễn ký tặng. Hắn cho rằng có người cũng suy nghĩ giống hắn, không muốn để cho Lê Nhã tiếp tục ở lại trong giới nghệ sĩ, nên mới ra tay cảnh cáo, cho nên mới to gan sinh ra ý định ác độc như vậy, không nghĩ tới hắn sẽ bị bắt
Như vậy rốt cuộc là người nào đã lén bắt súng hơi trong buổi biểu diễn ký tặng? Về điểm này, hắn đã phái người điều tra, hiện tại chỉ chờ cấp dưới của hắn báo cáo lại, là có thể xác định
Chờ đợi không lâu sau, khi nhận được báo cáo của cấp dưới, tất cả mọi nghi vấn đều được giải đáp rõ ràng. Phong Thượng Trí lạnh lùng nhìn bản fax do cấp dưới gửi đến, trong lòng có tính toán
Hừ! Hắn nên sớm nghĩ đến anh ta mới đúng!
Đến gần giữa trưa, khi Lê Nhã và Phong Thượng Trí xuất hiện ở công ty đĩa nhạc, lập tức khiến mọi người xôn xao. Mọi người nhao nhao chạy tới vây quanh, đưa ra hàng loạt những câu hỏi, có người còn vội vội vàng vàng chạy đi thông báo cho anh Diêu và Lưu Bảo
"Lê Nhã, em rốt cuộc là đi đâu vậy?'
"Lê Nhã, sao em đột nhiên mất tích vậy?"
"Lê Nhã............"
Liên tiếp các câu hỏi đưa ra, Lê Nhã chăng qua cũng chỉ là cười cười không có trả lời, đi thẳng về phía phòng làm việc của anh Diêu
"Lê Nhã! rốt cuộc em cũng trở lại" Lưu Bảo giống như là chạy thẳng đến hành lang, trực tiếp hỏi
"Anh Lưu Bảo, thật xin lỗi, em không nói gì mà đã bỏ đi" Lê Nhã lộ ra nụ cười vô cùng xin lỗi
"Giám đốc Phong, rốt cuộc là anh đã đem Lê Nhã đi đến đâu vậy? tại sao anh lại dẫn cô ấy đi!' Lưu Bảo đối với cô chỉ hỏi một chút, liền chất vấn Phong Thượng Trí đứng bên cạnh
"Anh Lưu Bảo, anh đừng trách anh ấy! Là em muốn nghỉ ngơi, anh cũng biết gần đây truyền thông thật sự khiến cho em cảm thấy quá mệt mỏi, có chuyện.........."
Lê Nhã không để cho hắn trách cứ Phong Thượng Trí, vội vàng chen vào nói, vừa mới muốn nói với hắn chuyện không muốn tiếp tục làm ca sĩ, liền bị thanh âm của một người khác cắt ngang
"Có chuyện gì, đến phòng làm việc của tôi rồi nói đi! Đừng có đứng ở đó" Anh Diêu đột nhiên xuất hiện ở hành lang ngoắc tay với bọn họ nói
Những nhân viên làm việc khác thấy giám đốc xuất hiện, vội vàng lập tức giải tán, sợ bị mắng
"Lê Nhã, chúng ta đi thôi" phong thượng Trí dắt tay cô đi về phòng làm việc
Hình ảnh này được thu vào trong mắt Lưu Bảo, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác bất an. Mấy ngày nay bọn họ đều ở cùng nha, sẽ không xẩy ra chuyện gì chứ? thật sự là số phận!
Vào phòng làm việc. Lê Nhã và Phong Thượng Trí ngồi cùng một chỗ, Lưu Bảo và Anh Diêu ngồi cùng một chỗ, hai phía rất giống như biểu diễn màn thẩm tra xét hỏi tại nhà vậy
"Anh Diêu, anh Lưu Bảo, thật xin lỗi, khiến cho mọi người lo lắng" Lê Nhã cảm thấy không khí là lạ, vội vàng mở miệng nói
"Giám đốc phong, tại sao anh lại tự tiện dẫn Lê Nhã đí?" Anh Diêu nổ súng trước
"Cô ấy cần nghỉ ngơi" Phong Thượng Trí thản nhiên nói
"Anh Diêu........." Lê Nhã vừa mới mở miệng nói đã bị cắt ngang
"Em không cần nói" Anh Diêu vẻ mặt nổi nóng nói, "Giám đốc Phong, chuyện Lê Nhã nghỉ ngơi hay không không cần anh quyết định, anh chỉ là người công ty chúng tôi mời tới bảo vệ Lê Nhã, cũng không có tư cách dẫn Lê Nhã đi"
"Lấy tình cảnh lúc đó, không để cho Lê Nhã bị đám phóng viên bao vây quấy rầy, là công việc của tôi" Phong Thượng Trí vẫn là thái độ ung dung chậm rãi trả lời
"Anh!" Anh Diêu hít sâu một cái lại nói: " Được! coi như anh nói đúng, nhưng anh cũng nên đem Lê Nhã về, chứ không phải là dẫn đi đến chỗ mà chúng tôi không biết"
"An Diêu, anh đừng trách hắn nữa! Là..........." Lê Nhã vội vàng mở miệng, nhưng lần này lại bị Phong Thượng Trí cắt ngang
"Lê Nhã, không sao" Hắn đưa tay ra cầm tay cô, quay đầu nhìn Anh Diêu nói: " Tôi cho rằng trong chuyện này, Lê Nhã chẳng qua là người bị hại, nhưng cô ấy đối với chuyện này lại không được biết rõ ràng, nếu để cho cô ấy ra mặt nói những lời đau khổ một chút thì có phần quá dối trá. Về chuyện dẫn cô ấy đi chỗ khác, đúng là chủ ý của tôi, bởi vì cô ấy cần nghỉ ngơi"
"Anh! dù thế nào đi nữa, không có sự đồng ý của công ty đĩa nhạc chính là không đúng!" anh Diêu nhanh chóng tức giận nói
Nhưng Lưu Bảo ở bên cạnh vẫn đang choáng váng bất động, nhìn động tác của Phong Thượng Trí một chút, hơn nữa những lời hắn nói còn tràn đầy ý muốn bảo vệ Lê Nhã, tất cả đều biểu thị quan hệ của bọn họ đã không chỉ........mà còn rất thắm thiết
"Anh Diêu, xin anh đừng trách Thượng Trí, là em muốn nghỉ ngơi, hơn nữa em có chuyện muốn nói với mọi người, em không muốn tiếp tục làm ca sĩ" Lê Nhã không nhịn được chen vào nói, giọng nói vội vàng
"Lê Nhã, em vừa nói gì vậy? không làm ca sĩ nữa!" anh Diêu vừa nghe sắc mặt lập tức có sự biến động lớn
"Đúng vậy, Anh Diêu, anh Lưu Bảo, sau những chuyện đã xẩy ra, em cảm thấy em không làm ca sĩ nữa là tốt hơn" Lê Nhã nghiêm túc nói
"Lê Nhã, em vừa nói chuyện hoang đường gì đó! Ban đầu chúng ta đã ký hợp đồng hai năm ba đĩa nhạc, chẳng lẽ em quên rồi sao?"
Lưu Bảo cau mày gầm nhẹ nói
"Em biết, nhưng là em thật sự không muốn tiếp tục làm ca sĩ" Lê Nhã vội vàng cầu khẩn " Van cầu hai anh, để cho em hủy bỏ hợp đồng được không? nhưng, các anh yên tâm, em sẽ tiếp tục tham gia trong buổi biểu diễn cho xong"
"Đây là chuyện không thể nào!" Anh Diêu một mực cự tuyệt
"Lê Nhã, chuyện này để cho anh cùng bọn họ bàn bạc một chút, em ra ngoài trước đi" Phong Thượng Trí đột nhiên mở miệng nói
"Anh câm miệng! Tại sai lại bảo Lê Nhã đi ra ngoài!” Anh Diêu nhíu chặt mày lại gầm nhẹ nói
"Anh Diêu.........." Lê Nhã lo sợ không yên nhìn hắn, chưa bao giờ nhìn thấy hắn nổi nóng như vậy
"Tôi nghĩ, Giám đốc Diêu, tốt hơn hết là anh để cho Lê Nhã đi ra ngoài, tránh cho anh lát nữa mất hết mặt mũi" Phong Thượng Trí biến sắc, lạnh lùng nói
Phong Thượng Trí khí thế áp bức khiến cho Anh Diêu sợ hãi, hai người giằng co hồi lâu, hắn rốt cuộc bại trận nói "Lê Nhã, em ra ngoài trước đi"
"Vâng!" mặc dù Lê Nhã gật đầu, nhưng khi đứng dậy bước chân đi ra ngoài vẫn có vẻ hết sức lo lắng
"Anh muốn nói gì?" sau khi cánh cửa đóng lại, Anh Diêu lập tức mở miệng nói
"Giám đốc Diêu, nếu như nói đây là thói quen thủ đoạn kinh doanh đĩa nhạc của anh, như vậy tôi không khỏi hoài nghi cái công ty này còn có thể duy trì trong bao lâu" Phong Thượng Trí giọng nói lạnh lẽo không có một chút nhiệt độ nào
"Anh có ý gì?" Anh Diêu nhíu mày lại, không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn
"Những chuyện anh đã làm, đừng tưởng rằng không ai biết" Hắn đứng dậy đối diện với hắn. "Anh cho rằng đem tất cả những chuyện này đổ lên đầu Tích An sẽ không có chuyện gì sao?"
Nghe đến cái tên đó, Trong lòng Anh Diêu sợ hãi, sắc mặt khó coi theo đó mà nổi lên, "Anh nói cái gì?"
"Chuyện bị bắn lén trong buổi biểu diễn ký tặng, căn bản không phải là do Tích An làm, mà là do anh cố ý sắp xếp!" Phong Thượng Trí lạnh lùng nói
"Cái gì? Anh nói cái gì? Tôi tại sao không biết? Anh Diêu, hắn đang nói cái gì vậy?" Lưu Bảo nghe đến đó, trên mặt tràn đầy nghi vấn
"Lưu Bảo, cậu không được nghe hắn nói lung tung! Không thể nào!" Anh Diêu vội vàng phủ nhận
"Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Lưu Bảo ngẩng đầu đối mặt Phong Thượng Trí hỏi
"Giám đốc Diêu, là tôi nói lung tung sao? có muốn tôi lấy chứng cớ tới đây hay không?" Phong Thượng Trí cười lạnh
"Anh!"
"Chuyện này là thật sao? Anh Diêu?" Lưu Bảo chuyển sang nhìn hắn tìm kiếm đáp án
"Tôi không có ý làm Lê Nhã bị thương" Giống như quả bóng bị xì hơi, Anh Diêu ngã ngồi ở trên ghế "Tôi chỉ là muốn dựa vào vụ án đe dọa làm cho Lê Nhã càng thêm nổi tiếng"
"Anh Diêu! Tại sao anh có thể!" Lưu Bảo hoàn toàn không thể tin được hắn sẽ làm chuyện như vậy, nhưng sự thật đặt ngay trước mắt, hắn không thể không tin
"Giám đốc Phong, tôi xin anh đừng đem chuyện này nói ra" Anh Diêu hoàn toàn không còn một chút kiêu căng ngạo mạn nào, ngược lại nhìn Phong Thượng Trí cúi đầu nói
"Cũng được, chỉ cần anh hủy bỏ hợp đồng với Lê Nhã vô điều kiện, để cô ấy rời đi" Phong Thượng Trí vẻ mặt không có biểu tình gì nói
"Được! tôi đồng ý" Anh Diêu không có cách nào khác, đành phải ủ rũ đồng ý
"Nếu như vậy, tôi cũng muốn rời đi! tôi không có cách nào để làm việc dưới quyền một người không từ thủ đoàn nào!" Lưu Bảo vẻ mặt nghiêm túc nói, lời nói mang vẻ coi thường rõ ràng
"Tùy các người đi" Anh Diêu đã không thể nói lời nào nữa
"Như thế bây giờ tôi sẽ gọi Lê Nhã vào" Phong Thượng Trí đi về phía cánh cửa
"Đợi chút, Giám đốc phong, tôi xin anh đừng nói cho Lê Nhã biết chuyện này, gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, tôi không muốn cô ấy bị đả kích" Lưu Bảo gọi hắn lại
"Tôi vốn không có ý định nói cho cô ấy biết" Hắn lạnh nhạt nói xong, liền mở cửa đi ra ngoài, đem vẻ mặt thấp thỏm của Lê Nhã vào cửa
"Anh Diêu........" Lê Nhã cúi đầu đi tới
"Giám đốc Phong đã nói với anh, anh suy nghĩ một chút, quyết định đồng ý với yêu cầu của em, chờ sau khi buổi biểu diễn ca nhạc kết thúc sẽ để cho em hủy hợp đồng vô điều kiện" Anh Diêu hít sâu một cái nói
"Có thật không?" thay đổi một trăm tám mươi độ, khiến cho Lê Nhã vừa mừng vừa sợ
"Thật"
"Cảm ơn anh! Anh Diêu thực cảm ơn anh" Lê Nhã chỉ thiếu không có nhảy dựng lên
"Không còn chuyện gì nữa, tôi dẫn Lê Nhã về trước, công việc tiếp theo liền giao cho Quản lý Lưu đi!" Phong Thượng Trí sau khi nhìn Lưu Bảo một chút, liền dẫn Lê Nhã đi ra ngoài
"Thượng Trí, rốt cuộc anh làm thế nào khiến cho Anh Diêu đồng ý?"
Ngồi ở trong xe, Lê Nhã không ngừng hỏi tới
"Chẳng qua anh chỉ đem cảm nhận của em, chân thành nói cho hắn nghe mà thôi" Phong Thượng Trí nhún vai nói
"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?" Gương mặt cô hoài nghi
"Nếu không phải như thế? Em cảm thấy anh sẽ làm thế nào?" Hắn hỏi ngược lại
"Không biết! người ta chẳng qua là tò mò thồi!"
"Không cần tò mò, ngược lại em suy nghĩ một chút xem nên báo đáp việc anh giúp em thuyết phục Giám đốc Diêu như thế nào" Phong Thượng Trí cười nói
"vậy anh muốn người ta báo đáp thế nào? Lấy thân báo đáp a?" Cô giọng điệu ghen ghét nói
"Lấy thân báo đáp? Em cũng bị anh ăn rồi, còn nói gì lấy thân báo đáp? Anh nghĩ phải là đem cả đời giao cho anh mới đúng chứ"
"Như vậy ác độc quá đi"
"Đây đã là báo đáp nhẹ nhàng nhất rồi"
"Mới không cần đấy!" Cô quay đầu đi chỗ khác
"Em dám nói không cần? Mau trả lời đồng ý đi" Hắn dứt khoát đưa tay tới hông cô tấn công
"Ái...... ha ha....... ái....... dừng tay........ em đồng ý!"
Bãi đỗ xe, chỉ thấy một chiếc xe con kịch liệt đung đưa, bên trong còn có tiếng cười đùa cầu xin tha thứ truyền ra, chưa dứt lại xuất hiện tiếng thở dốc, điều này làm cho những người đi qua không khỏi đỏ mặt mà bước nhanh tránh ra
Về phần thức ăn được đưa tới từ người quét dọn định kỳ, hơn nữa bọn hắn còn tự mình nấu ăn. Nhưng kết quả đều là đem phòng bếp làm cho rối tung rối mù lên.
Lê Nhã dần dần phát hiện ra một dáng vẻ tự do không ràng buộc khác của Phong Thượng Trí, điều này làm cho cô càng thêm thích hắn, tình cảm của bọn họ trong mấy ngày ở đây nhanh chóng phát triển
Bọn họ chia sẻ với nhau những kinh nghiệm cuộc sống, hắn từng trải có kinh nghiệm cũng làm cho cô đối với một số chuyện có sự hiểu biết rõ ràng hơn, kể cả những vấn đề chưa từng suy nghĩ đến, cũng có thể hiểu sâu hơn; mà hắn chỉ là đưa ra ý kiến đề nghị, cũng không có thái độ can thiệp, là để cho cô có dũng cảm đưa ra quyết định. Thỉnh thoảng, hắn cũng sẽ lấy một ít đồ chơi, chọc cho cô vui vẻ không thôi
Cô hoàn toàn không biết thì ra tình yêu lại là chuyện tốt đẹp như vậy
"Lê Nhã, em ở đây suy nghĩ điều gì vậy?" Phong Thượng Trí nhìn vẻ mặt thất thần của cô nói
"Em thật hi vọng chúng ta có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ!" Ngẩng đầu lên, Lê Nhã đưa hai cánh tay lên chủ động choàng qua cổ ra sau gáy hắn, cơ thể chỉ mặc một chiếc áo sơ mi lớn của cô liền dính sát vào người hắn, động tác của cô lập tức khiến cho hơi thở của hắn gấp rút dồn dập
"Em như vậy là đang đùa với lửa!" Thân thể của hắn trung thực phản ứng trước hành động đụng chạm của cô
"Người ta nào có!" Lê Nhã cũng phát hiện, khuôn mặt đỏ bừng muốn trở về chỗ ngồi cũ, nhưng đã không còn kịp nữa rồi
"Em phải chịu trách nhiệm dập lửa" Phong Thượng Trí nói xong, cơ thể hắn theo đó đè xuống, đem cô vây ở trong ghế sofa
"Ái....... không muốn nữa" Cô nghĩ đến lần đầu tiên diễn ra ở trên ghế sofa, thật là xấu hổ mà! Lê Nhã đẩy đẩy trong lồng ngực của hắn
"Lê Nhã, anh muốn chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ!" Rất nhanh chóng, hắn thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói
"Thượng Trí.........." Lê Nhã thật sự cảm động, cũng hiểu đây là lời hứa của hắn
Nhắm mắt lại, Phong Thượng Trí cúi đầu hôn môi của cô, mang cô vào sự khao khát ham muốn cao nhất trong tình yêu
Kích tình đi qua, Lê Nhã nửa thân trên trần cùng Phong Thượng Trí nằm ngang trên tấm thảm được trải dưới mặt đất
"Thượng Trí, em muốn trở về. Mấy ngày nay em đã suy nghĩ, em muốn nói với anh Lưu Bảo, em không muốn tiếp tục làm ca sĩ" Cô nhỏ giọng nói
Xẩy ra nhiều chuyện như vậy, cô cảm giác bản thân mình bây giờ không thích hợp ở lại trong giới nghệ sĩ
"Được! Chúng ta cũng nên về rồi" Phong Thượng Trí không có phản đối. Hắn cũng nên trở về đem đống công việc chất thành đống cao như núi kia giải quyết cho xong
"Anh không có hỏi em không làm ca sĩ nữa thì sau này muốn làm cái gì sao?" Cô chống cơ thể lên, hỏi
"Điều này có gì phải hỏi, đương nhiên là ở bên cạnh anh rồi!" Hắn khẽ vuốt vuốt gò má trên khuôn mặt cô cười nói
"Ý của anh là người giúp công việc a?" Lê Nhã cười nói
"Điều này còn chưa dám nghĩ tới! Nói không chừng càng giúp càng bận rộn, em vẫn là ngoan ngoãn ở bên cạnh anh là tốt rồi!" Hắn lắc đầu cười nói
"Này! Anh đây là xem thường em nha! người ta trông vậy cũng là sinh viên tốt nghiệp đại học đó, hoàn toàn không giống như anh nói tý nào đâu!" Lê Nhã mở miệng cãi lại hắn
"Dạ dạ dạ, Lê tiểu thư, là anh không biết nhìn người, vậy kính mời em đến công ty anh giúp đỡ đi!" Phong Thượng Trí cầm tay của cô nói
"Vậy còn tạm được! Thượng Trí, sáng mai chúng ta trở về được không?" Cô lại lần nữa nằm xuống gối đầu lên ngực hắn
"Ừ". Hắn lên tiếng trong đầu lại suy nghĩ một chuyện khác
Ba ngày nay, hắn vẫn chú ý theo dõi các tin tức trên các đài báo, có liên quan đến vụ án của Tích An
Hắn phát hiện, từ đầu đến cuối Tích An hoàn toàn không có thừa nhận chuyện bắn súng ở buổi biểu diễn ca nhạc ký tặng là do hắn làm
Say đó, hắn phải gọi điện đến đồn cảnh sát để xác nhận. Thì ra là, Tích An phá hỏng phanh xe, hoàn toàn bởi vì có liên quan đến người bắn súng ở buổi biểu diễn ký tặng. Hắn cho rằng có người cũng suy nghĩ giống hắn, không muốn để cho Lê Nhã tiếp tục ở lại trong giới nghệ sĩ, nên mới ra tay cảnh cáo, cho nên mới to gan sinh ra ý định ác độc như vậy, không nghĩ tới hắn sẽ bị bắt
Như vậy rốt cuộc là người nào đã lén bắt súng hơi trong buổi biểu diễn ký tặng? Về điểm này, hắn đã phái người điều tra, hiện tại chỉ chờ cấp dưới của hắn báo cáo lại, là có thể xác định
Chờ đợi không lâu sau, khi nhận được báo cáo của cấp dưới, tất cả mọi nghi vấn đều được giải đáp rõ ràng. Phong Thượng Trí lạnh lùng nhìn bản fax do cấp dưới gửi đến, trong lòng có tính toán
Hừ! Hắn nên sớm nghĩ đến anh ta mới đúng!
Đến gần giữa trưa, khi Lê Nhã và Phong Thượng Trí xuất hiện ở công ty đĩa nhạc, lập tức khiến mọi người xôn xao. Mọi người nhao nhao chạy tới vây quanh, đưa ra hàng loạt những câu hỏi, có người còn vội vội vàng vàng chạy đi thông báo cho anh Diêu và Lưu Bảo
"Lê Nhã, em rốt cuộc là đi đâu vậy?'
"Lê Nhã, sao em đột nhiên mất tích vậy?"
"Lê Nhã............"
Liên tiếp các câu hỏi đưa ra, Lê Nhã chăng qua cũng chỉ là cười cười không có trả lời, đi thẳng về phía phòng làm việc của anh Diêu
"Lê Nhã! rốt cuộc em cũng trở lại" Lưu Bảo giống như là chạy thẳng đến hành lang, trực tiếp hỏi
"Anh Lưu Bảo, thật xin lỗi, em không nói gì mà đã bỏ đi" Lê Nhã lộ ra nụ cười vô cùng xin lỗi
"Giám đốc Phong, rốt cuộc là anh đã đem Lê Nhã đi đến đâu vậy? tại sao anh lại dẫn cô ấy đi!' Lưu Bảo đối với cô chỉ hỏi một chút, liền chất vấn Phong Thượng Trí đứng bên cạnh
"Anh Lưu Bảo, anh đừng trách anh ấy! Là em muốn nghỉ ngơi, anh cũng biết gần đây truyền thông thật sự khiến cho em cảm thấy quá mệt mỏi, có chuyện.........."
Lê Nhã không để cho hắn trách cứ Phong Thượng Trí, vội vàng chen vào nói, vừa mới muốn nói với hắn chuyện không muốn tiếp tục làm ca sĩ, liền bị thanh âm của một người khác cắt ngang
"Có chuyện gì, đến phòng làm việc của tôi rồi nói đi! Đừng có đứng ở đó" Anh Diêu đột nhiên xuất hiện ở hành lang ngoắc tay với bọn họ nói
Những nhân viên làm việc khác thấy giám đốc xuất hiện, vội vàng lập tức giải tán, sợ bị mắng
"Lê Nhã, chúng ta đi thôi" phong thượng Trí dắt tay cô đi về phòng làm việc
Hình ảnh này được thu vào trong mắt Lưu Bảo, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác bất an. Mấy ngày nay bọn họ đều ở cùng nha, sẽ không xẩy ra chuyện gì chứ? thật sự là số phận!
Vào phòng làm việc. Lê Nhã và Phong Thượng Trí ngồi cùng một chỗ, Lưu Bảo và Anh Diêu ngồi cùng một chỗ, hai phía rất giống như biểu diễn màn thẩm tra xét hỏi tại nhà vậy
"Anh Diêu, anh Lưu Bảo, thật xin lỗi, khiến cho mọi người lo lắng" Lê Nhã cảm thấy không khí là lạ, vội vàng mở miệng nói
"Giám đốc phong, tại sao anh lại tự tiện dẫn Lê Nhã đí?" Anh Diêu nổ súng trước
"Cô ấy cần nghỉ ngơi" Phong Thượng Trí thản nhiên nói
"Anh Diêu........." Lê Nhã vừa mới mở miệng nói đã bị cắt ngang
"Em không cần nói" Anh Diêu vẻ mặt nổi nóng nói, "Giám đốc Phong, chuyện Lê Nhã nghỉ ngơi hay không không cần anh quyết định, anh chỉ là người công ty chúng tôi mời tới bảo vệ Lê Nhã, cũng không có tư cách dẫn Lê Nhã đi"
"Lấy tình cảnh lúc đó, không để cho Lê Nhã bị đám phóng viên bao vây quấy rầy, là công việc của tôi" Phong Thượng Trí vẫn là thái độ ung dung chậm rãi trả lời
"Anh!" Anh Diêu hít sâu một cái lại nói: " Được! coi như anh nói đúng, nhưng anh cũng nên đem Lê Nhã về, chứ không phải là dẫn đi đến chỗ mà chúng tôi không biết"
"An Diêu, anh đừng trách hắn nữa! Là..........." Lê Nhã vội vàng mở miệng, nhưng lần này lại bị Phong Thượng Trí cắt ngang
"Lê Nhã, không sao" Hắn đưa tay ra cầm tay cô, quay đầu nhìn Anh Diêu nói: " Tôi cho rằng trong chuyện này, Lê Nhã chẳng qua là người bị hại, nhưng cô ấy đối với chuyện này lại không được biết rõ ràng, nếu để cho cô ấy ra mặt nói những lời đau khổ một chút thì có phần quá dối trá. Về chuyện dẫn cô ấy đi chỗ khác, đúng là chủ ý của tôi, bởi vì cô ấy cần nghỉ ngơi"
"Anh! dù thế nào đi nữa, không có sự đồng ý của công ty đĩa nhạc chính là không đúng!" anh Diêu nhanh chóng tức giận nói
Nhưng Lưu Bảo ở bên cạnh vẫn đang choáng váng bất động, nhìn động tác của Phong Thượng Trí một chút, hơn nữa những lời hắn nói còn tràn đầy ý muốn bảo vệ Lê Nhã, tất cả đều biểu thị quan hệ của bọn họ đã không chỉ........mà còn rất thắm thiết
"Anh Diêu, xin anh đừng trách Thượng Trí, là em muốn nghỉ ngơi, hơn nữa em có chuyện muốn nói với mọi người, em không muốn tiếp tục làm ca sĩ" Lê Nhã không nhịn được chen vào nói, giọng nói vội vàng
"Lê Nhã, em vừa nói gì vậy? không làm ca sĩ nữa!" anh Diêu vừa nghe sắc mặt lập tức có sự biến động lớn
"Đúng vậy, Anh Diêu, anh Lưu Bảo, sau những chuyện đã xẩy ra, em cảm thấy em không làm ca sĩ nữa là tốt hơn" Lê Nhã nghiêm túc nói
"Lê Nhã, em vừa nói chuyện hoang đường gì đó! Ban đầu chúng ta đã ký hợp đồng hai năm ba đĩa nhạc, chẳng lẽ em quên rồi sao?"
Lưu Bảo cau mày gầm nhẹ nói
"Em biết, nhưng là em thật sự không muốn tiếp tục làm ca sĩ" Lê Nhã vội vàng cầu khẩn " Van cầu hai anh, để cho em hủy bỏ hợp đồng được không? nhưng, các anh yên tâm, em sẽ tiếp tục tham gia trong buổi biểu diễn cho xong"
"Đây là chuyện không thể nào!" Anh Diêu một mực cự tuyệt
"Lê Nhã, chuyện này để cho anh cùng bọn họ bàn bạc một chút, em ra ngoài trước đi" Phong Thượng Trí đột nhiên mở miệng nói
"Anh câm miệng! Tại sai lại bảo Lê Nhã đi ra ngoài!” Anh Diêu nhíu chặt mày lại gầm nhẹ nói
"Anh Diêu.........." Lê Nhã lo sợ không yên nhìn hắn, chưa bao giờ nhìn thấy hắn nổi nóng như vậy
"Tôi nghĩ, Giám đốc Diêu, tốt hơn hết là anh để cho Lê Nhã đi ra ngoài, tránh cho anh lát nữa mất hết mặt mũi" Phong Thượng Trí biến sắc, lạnh lùng nói
Phong Thượng Trí khí thế áp bức khiến cho Anh Diêu sợ hãi, hai người giằng co hồi lâu, hắn rốt cuộc bại trận nói "Lê Nhã, em ra ngoài trước đi"
"Vâng!" mặc dù Lê Nhã gật đầu, nhưng khi đứng dậy bước chân đi ra ngoài vẫn có vẻ hết sức lo lắng
"Anh muốn nói gì?" sau khi cánh cửa đóng lại, Anh Diêu lập tức mở miệng nói
"Giám đốc Diêu, nếu như nói đây là thói quen thủ đoạn kinh doanh đĩa nhạc của anh, như vậy tôi không khỏi hoài nghi cái công ty này còn có thể duy trì trong bao lâu" Phong Thượng Trí giọng nói lạnh lẽo không có một chút nhiệt độ nào
"Anh có ý gì?" Anh Diêu nhíu mày lại, không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn
"Những chuyện anh đã làm, đừng tưởng rằng không ai biết" Hắn đứng dậy đối diện với hắn. "Anh cho rằng đem tất cả những chuyện này đổ lên đầu Tích An sẽ không có chuyện gì sao?"
Nghe đến cái tên đó, Trong lòng Anh Diêu sợ hãi, sắc mặt khó coi theo đó mà nổi lên, "Anh nói cái gì?"
"Chuyện bị bắn lén trong buổi biểu diễn ký tặng, căn bản không phải là do Tích An làm, mà là do anh cố ý sắp xếp!" Phong Thượng Trí lạnh lùng nói
"Cái gì? Anh nói cái gì? Tôi tại sao không biết? Anh Diêu, hắn đang nói cái gì vậy?" Lưu Bảo nghe đến đó, trên mặt tràn đầy nghi vấn
"Lưu Bảo, cậu không được nghe hắn nói lung tung! Không thể nào!" Anh Diêu vội vàng phủ nhận
"Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Lưu Bảo ngẩng đầu đối mặt Phong Thượng Trí hỏi
"Giám đốc Diêu, là tôi nói lung tung sao? có muốn tôi lấy chứng cớ tới đây hay không?" Phong Thượng Trí cười lạnh
"Anh!"
"Chuyện này là thật sao? Anh Diêu?" Lưu Bảo chuyển sang nhìn hắn tìm kiếm đáp án
"Tôi không có ý làm Lê Nhã bị thương" Giống như quả bóng bị xì hơi, Anh Diêu ngã ngồi ở trên ghế "Tôi chỉ là muốn dựa vào vụ án đe dọa làm cho Lê Nhã càng thêm nổi tiếng"
"Anh Diêu! Tại sao anh có thể!" Lưu Bảo hoàn toàn không thể tin được hắn sẽ làm chuyện như vậy, nhưng sự thật đặt ngay trước mắt, hắn không thể không tin
"Giám đốc Phong, tôi xin anh đừng đem chuyện này nói ra" Anh Diêu hoàn toàn không còn một chút kiêu căng ngạo mạn nào, ngược lại nhìn Phong Thượng Trí cúi đầu nói
"Cũng được, chỉ cần anh hủy bỏ hợp đồng với Lê Nhã vô điều kiện, để cô ấy rời đi" Phong Thượng Trí vẻ mặt không có biểu tình gì nói
"Được! tôi đồng ý" Anh Diêu không có cách nào khác, đành phải ủ rũ đồng ý
"Nếu như vậy, tôi cũng muốn rời đi! tôi không có cách nào để làm việc dưới quyền một người không từ thủ đoàn nào!" Lưu Bảo vẻ mặt nghiêm túc nói, lời nói mang vẻ coi thường rõ ràng
"Tùy các người đi" Anh Diêu đã không thể nói lời nào nữa
"Như thế bây giờ tôi sẽ gọi Lê Nhã vào" Phong Thượng Trí đi về phía cánh cửa
"Đợi chút, Giám đốc phong, tôi xin anh đừng nói cho Lê Nhã biết chuyện này, gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, tôi không muốn cô ấy bị đả kích" Lưu Bảo gọi hắn lại
"Tôi vốn không có ý định nói cho cô ấy biết" Hắn lạnh nhạt nói xong, liền mở cửa đi ra ngoài, đem vẻ mặt thấp thỏm của Lê Nhã vào cửa
"Anh Diêu........" Lê Nhã cúi đầu đi tới
"Giám đốc Phong đã nói với anh, anh suy nghĩ một chút, quyết định đồng ý với yêu cầu của em, chờ sau khi buổi biểu diễn ca nhạc kết thúc sẽ để cho em hủy hợp đồng vô điều kiện" Anh Diêu hít sâu một cái nói
"Có thật không?" thay đổi một trăm tám mươi độ, khiến cho Lê Nhã vừa mừng vừa sợ
"Thật"
"Cảm ơn anh! Anh Diêu thực cảm ơn anh" Lê Nhã chỉ thiếu không có nhảy dựng lên
"Không còn chuyện gì nữa, tôi dẫn Lê Nhã về trước, công việc tiếp theo liền giao cho Quản lý Lưu đi!" Phong Thượng Trí sau khi nhìn Lưu Bảo một chút, liền dẫn Lê Nhã đi ra ngoài
"Thượng Trí, rốt cuộc anh làm thế nào khiến cho Anh Diêu đồng ý?"
Ngồi ở trong xe, Lê Nhã không ngừng hỏi tới
"Chẳng qua anh chỉ đem cảm nhận của em, chân thành nói cho hắn nghe mà thôi" Phong Thượng Trí nhún vai nói
"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?" Gương mặt cô hoài nghi
"Nếu không phải như thế? Em cảm thấy anh sẽ làm thế nào?" Hắn hỏi ngược lại
"Không biết! người ta chẳng qua là tò mò thồi!"
"Không cần tò mò, ngược lại em suy nghĩ một chút xem nên báo đáp việc anh giúp em thuyết phục Giám đốc Diêu như thế nào" Phong Thượng Trí cười nói
"vậy anh muốn người ta báo đáp thế nào? Lấy thân báo đáp a?" Cô giọng điệu ghen ghét nói
"Lấy thân báo đáp? Em cũng bị anh ăn rồi, còn nói gì lấy thân báo đáp? Anh nghĩ phải là đem cả đời giao cho anh mới đúng chứ"
"Như vậy ác độc quá đi"
"Đây đã là báo đáp nhẹ nhàng nhất rồi"
"Mới không cần đấy!" Cô quay đầu đi chỗ khác
"Em dám nói không cần? Mau trả lời đồng ý đi" Hắn dứt khoát đưa tay tới hông cô tấn công
"Ái...... ha ha....... ái....... dừng tay........ em đồng ý!"
Bãi đỗ xe, chỉ thấy một chiếc xe con kịch liệt đung đưa, bên trong còn có tiếng cười đùa cầu xin tha thứ truyền ra, chưa dứt lại xuất hiện tiếng thở dốc, điều này làm cho những người đi qua không khỏi đỏ mặt mà bước nhanh tránh ra
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook