Thời gian ba tháng thực tập loáng cái đã qua.

Căn cứ chăn nuôi sủng thú thành phố Băng Nguyên, tất cả những thực tập sinh chăn nuôi đều đang ở trong ký túc xá thu dọn hành lý.

Trong khoảng thời gian này, những thực tập sinh ở đây đã tích lũy được rất nhiều nghiệm nhưng hiện tại đã đến lúc phải rời đi, so với miễn cưỡng thì nhiều người trông chờ hơn.

Giống như Thời Vũ, hắn rất mong đợi điều này, vì sau khi kết thúc kỳ thực tập và nhận được chứng chỉ, cuối cùng hắn đã có thể tự do phát triển!

Trong thời gian thực tập, Thời Vũ thuộc tuýp nhân viên thực dụng và chăm chỉ, công việc hoàn thành rất tốt.

Các thực tập sinh khác tụ tập chơi bời đánh bài khi rảnh rỗi, còn Thời Vũ thì khác.

Hắn tạm thời đóng vai nhân vật thu mình quái gở của người tiền nhiệm, hiếm khi giao tiếp với người khác.

Tất nhiên, Thời Vũ không cảm thấy ngột ngạt, không buồn liên lạc với các thực tập sinh khác cũng vì hắn có nhiều việc quan trọng hơn phải làm mà thôi.

Thay vì giao tiếp với người khác, hắn thích trò chuyện với sủng thú và vun đắp tình cảm với chúng hơn.

Không chỉ có thể rèn luyện thiên phú tâm linh tương thông mà còn có thể tìm cơ hội để học trộm kỹ năng!

Nếu không phải sách kỹ năng có giới hạn, thì hắn đã cảm thấy rằng mình nên sao chép hàng tá kỹ năng rồi.

Thời Vũ phát hiện được một điều, sự kết hợp giữa thần giao cách cảm và sách ảnh kỹ năng hiệu quả sẽ cao hơn.

Trong tương lai, nếu gặp phải một sinh vật siêu việt mạnh mẽ, thì việc kết hợp giữa ôm đùi thần giao cách cảm và nhổ lông dê sách kỹ năng sẽ là một sự kết hợp ăn ý...

Hừm... trong ba tháng này, hắn không hề lãng phí thời gian.

Sau khi nhận được chứng chỉ thực tập thành công, Thời Vũ hài lòng rời khỏi đây.

Tuy rằng sau này không có chỗ nào thuận tiện sao chép kỹ năng cho mình nhưng hắn cuối cùng cũng có thể tự mình đi nuôi ngự thú và sử dụng sách kỹ năng, điều này vẫn khiến hắn vẫn rất cao hứng.

Càng hiểu rõ thế giới này, hắn càng phát hiện ra việc trở thành một Ngự Thú Sư ở đây chẳng có gì gọi là tiền đồ.

Vì lợi ích của mức sống trong tương lai, trước tiên hắn sẽ đặt mục tiêu nhỏ trước, trở thành một Ngự Thú Sư chuyên nghiệp trong vòng một năm.

...

Ánh nắng ban mai chiếu qua những đám mây mỏng rơi xuống trên người Thời Vũ.

Sau khi bước ra khỏi căn cứ nuôi sủng thú ở thành phố Băng Nguyên, Thời Vũ, mang theo một chiếc ba lô, nhìn lại nơi này lần cuối.

Theo lý thuyết, đây cũng là nơi bán sủng thú, hơn nữa còn có rất nhiều chủng loại...

Tuy nhiên, Thời Vũ đã từng thực tập ở đây và biết rằng những sủng thú con ở đây quá đắt...

Đương nhiên, đây không phải là vấn đề của căn cứ chăn nuôi, mà là vấn đề của hắn.

Vì vậy, hắn nên về quê nhà ngoại ô thì tốt hơn.

Tuy sủng thú không được đa dạng nhưng ít nhất người dân ở đó cũng có chính sách ưu đãi.

Thành phố hiện tại mà Thời Vũ đang ở có tên là Băng Nguyên, trường học và địa điểm thực tập của hắn đều nằm trong thành phố này.

Ở nội địa, thành phố Băng Nguyên là một thành phố cấp hai.

Có hơn 100 thành phố cấp hai như Băng Nguyên.

Thành phố Băng Nguyên vẫn đang được phát triển, xét cho cùng thì chỉ có 9 thành phố cấp một có thể đè bẹp Băng Nguyên về mặt kiến thiết.

Ở đâu cũng vậy, nơi nào càng phát triển thì mức sinh hoạt càng cao, nên nhất thời Thời Vũ chỉ có thể đi về nơi có mức thấp hơn.

Vị trí quê nhà của hắn là một vùng thuộc ngoại ô Băng Nguyên, được gọi là quận Bình Thành.

Tuy là khu vực ngoại thành nhưng sau khi tái thiết, ngành chăn nuôi sủng thú vẫn rất phát triển.

Ngoài ra, để hỗ trợ ngành công nghiệp sủng thú địa phương, người dân địa phương đã có chứng nhận Ngự Thú Sư sẽ được giảm giá khi mua sủng thú.

Trước mắt, đám Thực Thiết Thú non kia đã đến lúc được lĩnh.

Khi kỳ thực tập kết thúc, hắn quay lại trường để làm các thủ tục, sau khi nhận đủ chứng chỉ, Thời Vũ trở về quận Bình Thành.

Mười năm trước, Bình Thành gặp phải một đàn hung thú quét qua, nhiều gia đình tan nát, gia đình Thời Vũ cũng không tránh khỏi.

Nhưng chuyện xảy ra cũng đã lâu, trật tự cũ đã được khôi phục lại.

Mười năm đã thay đổi rất nhiều, Bình Thành trước đây không có công trình phòng thủ đã xây tường cao và đặt phân bộ của Hiệp hội Ngự Thú Sư và Quân đoàn ngự thú.

Bình Thành lúc này tuy rằng không phải thành phố lớn phồn hoa nhưng cũng không phải đặc biệt lạc hậu, ít nhất giao thông và thông tin liên lạc vẫn khá tốt, còn ngành giải trí thì đi sau một chút.

Trong khu đô thị của thành phố Băng Nguyên thường diễn ra nhiều loại hình thi đấu ngự thú khác nhau.

Nhưng ở Bình Thành này, đấu trường ngự thú tương đối hiếm.

Cuối cùng cũng trở về Bình Thành, mục tiêu đầu tiên của Thời Vũ không phải là về nhà.

Mục đích của hắn rất rõ ràng, đó là một trong ba căn cứ chăn nuôi chính ở Bình Thành, căn cứ chăn nuôi Thiết Trúc.

Làm tất cả các thủ tục trước khi trở về, không phải là để lập tức lấy được sủng thú sao.

Hắn không thể đợi được nữa rồi.

Ở quận Bình Thành, có tổng cộng ba căn cứ chăn nuôi sủng thú.

Cả ba đều được là căn cứ liên hiệp cá nhân chính thống, có rất ít loại sủng thú và cấp độ cao nhất chỉ ở mức trung đẳng siêu phàm, không thể so sánh với căn cứ nuôi sủng thú chính thống của Thành phố Băng Nguyên.

căn cứ chăn nuôi Thiết Trúc mà Thời Vũ sắp đến là căn cứ chăn nuôi do gia đình sở hữu.

Căn cứ chăn nuôi Thiết Trúc nằm trong khu rừng Thiết Trúc rậm rạp ở vùng núi phía sau của quận Bình Thành, nơi nuôi dưỡng hơn 800 con Thực Thiết Thú.

Loài Thực Thiết Thú được coi là sủng thú đặc trưng ở quận Bình Thành và thậm chí là cả quốc nội. Nhìn trên phạm vi cả nước, số lượng Thực Thiết Thú có thể không vượt quá 5.000 con.

Những quốc gia khác càng không có.

Điều đáng nói là thế giới này khác với địa cầu, vì phần lớn diện tích bị sinh vật siêu phàm chiếm đóng, loài người chỉ có bảy quốc gia.

Đất nước nơi Thời Vũ đang ở, được các nước khác gọi là Đông Phương Huy Hoàng Cổ Quốc, là một trong những quốc gia lâu đời nhất, gọi tắt là Đông Hoàng.

Một lúc sau, Thời Vũ bắt xe buýt đến ngọn núi phía sau quận Bình Thành, định leo núi.

Một con đường mòn bằng phẳng đã được xây dựng trong núi, ngoài việc làm căn cứ chăn nuôi, nó còn được mở ra như một danh lam thắng cảnh du lịch vào thời gian cố định.

Nhưng hôm nay dường như không phải là ngày mở cửa, xung quanh vắng vẻ và lạnh lẽo vô cùng.

Đi được vài bước, Thời Vũ đã đến nơi bảo vệ của căn cứ chăn nuôi Thiết Trúc, đây là lối đi duy nhất, xung quanh đều bị phong tỏa, Thời Vũ liếc sang ngôi nhà bên cạnh rồi bước tới.

Bên cửa sổ, có một ông già với mái tóc lưa thưa mặc áo khoác xanh đang xem báo, thấy có người đến gần, ông ta đẩy kính một cái, cố gắng lắm mới nhìn rõ được dáng vẻ người kia.

Thời Vũ: "..."

Đây là người gác cổng sao?

Quên đi, không nên nhìn mặt mà bắt hình dong...

Một người trông rất không đáng tin cậy không chừng lại có thể tùy ý triệu hồi một con rồng khổng lồ.

"Xin chào, tôi đã đặt một con Thực Thiết Thú ở đây, mấy hôm nay tôi đang định làm thủ tục nhận nó trong thời gian tới. Hôm nay muốn đến xem thử trước."

Thời Vũ nói lớn, sợ rằng vị đại thúc kia không thể nghe rõ.

“Ừ.” Mặc dù vị đại thúc có vẻ ngoài lẩm cẩm nhưng có vẻ ông ta không hề hồ đồ.

Nghe Thời Vũ nói đã lập tức hiểu ra.

“Chờ ta một chút, ta sẽ thông báo cho chăn nuôi viên bên trong.” Vị đại thúc bấm điện thoại cố định trên bàn.

Sau đó quay sang nói tình hình cho người bên kia, Thời Vũ cũng bắt đầu chậm rãi chờ đợi.

Hắn không phải đợi lâu, một bóng người xuất hiện cách đó gần hai mét, ngoại hình đen trắng, thân hình bụ bẫm, đầu và đuôi ngắn tròn, từ bên trong khu chăn nuôi bước tới.

Thời Vũ nhìn gia hỏa đang bước tới, chìm vào suy nghĩ.

Cái tên này, dù có nhìn thế nào cũng y hệt một con gấu trúc lớn đứng thẳng bằng hai chân, nó mở cổng lớn và đi tới trước mặt Thời Vũ.

Đồng thời nó chỉ vào dấu hiệu trên ngực.

Trên đó viết: "Nhân viên."

“Xin chào.” Nó/Anh ấy/Cô ấy xoa hai cái chân gấu vào nhau và cất giọng trầm khó phân biệt nam nữ.

Thời Vũ: ???

Có thể cho một người sống đàng hoàng làm nhân viên không?

“Đừng ngạc nhiên, đây chỉ là đồ hóa trang một con Thực Thiết Thú mà nhân viên hay dùng thôi.” Nhân viên nói.

Chẳng phải vì nhà ngươi mặc nó nên ta mới giật mình sao, người đứng đắn ai lại đi mặc bộ đồ như vầy vào một ngày nắng nóng thế này!

"Tôi là nhân viên ở đây, Lâm Tu Trúc."

“Tôi là Thời Vũ.” Thời Vũ nói: “Nhưng nếu mặc như thế này, chẳng phải rất nóng sao?”

“Không có cách nào, tất cả là để hiểu rõ hơn tâm tình của những con Thực Thiết Thú.” Lâm Tu Trúc nói: “Nếu muốn nuôi dưỡng Thực Thiết Thú thật tốt, cậu phải hiểu rõ về chúng.”

"Đây là kỹ năng cơ bản nhất của một chăn nuôi viên."

Thời Vũ: "Có lý."

Ta mà thèm tin.

Ngươi muốn nói gì thì nói.

Ngươi vui là được.

"Tôi nhớ trong thông tin, Thời Vũ tiên sinh đây cũng là người tốt nghiệp ngành chăn nuôi ngự thú, chẳng trách cậu có thể hiểu được tôi."

Chắc không có nhiều người đặt mua Thực Thiết Thú trong thời gian gần đây, đối phương còn qua tư liệu biết được tên của Thời Vũ.

"Đúng vậy nhưng hiện tại tôi chỉ là người mới, còn cách học tỷ Lâm rất xa."

Mặc dù cái tên rất nam tính nhưng Thời Vũ vẫn nghe ra được đối phương là nữ, cũng đoán được cô cũng là người tốt nghiệp chuyên ngành chăn nuôi.

Một tiếng tiền bối này lập tức kéo gần quan hệ của hai người, hi vọng sau này sẽ được giảm giá.

Lâm Tu Trúc: "Quá khen rồi, phương pháp này ai cũng có thể thử. Sau khi nhận được sủng thú, tôi có thể bán giảm giá cho cậu bộ đồ này."

Thời Vũ: ???

Giảm giá là giảm giá nhưng không hoàn toàn ưu đãi.

Cô là quỷ thương chắc?

Tôi không cần!

Lúc này Thời Vũ tạm thời không nói gì, đợi đến khi chọn xong một con rồi từ chối cũng được...

Thắt chặt chi tiêu thì không nói làm gì, đến mức bán cả quần áo cosplay dùng rồi sao?

Sau đó, nhân viên tên Lâm Tu Trúc đưa Thời Vũ vào trong căn nhà bên cạnh.

Cô bắt đầu cởi bỏ bộ đồ con rối.

Lúc này Thời Vũ mới biết người dưới lớp hình nộm thú trông như thế nào.

Dưới lớp hình nộm thú, đó là một cô gái khoảng 24, 25 tuổi.

Dung mạo xinh đẹp, cao ráo, tóc dài đen nhánh rất đẹp nhưng vì vừa rồi trang phục kia nên lúc này đầu tóc hơi bù xù.

Nhưng đối phương không hề quan tâm, vẻ mặt rất thản nhiên.

Ngay bây giờ, Thời Vũ muốn hỏi, bà chị, xin có bao nhiêu yêu thích với gấu trúc khổng lồ vậy hả?

Nhìn mà xem, bộ quần áo mà đối phương đang mặc vô cùng đồng điệu với Thực Thiết Thú.

Đó là chiếc quần đùi màu trắng lốm đốm đen, một chiếc áo len đen trắng rộng rãi, mũ áo còn là loại mũ có tai gấu trúc.

Chị định bán cho tôi bộ đồ này hả?

“Đăng ký trước đã, đúng rồi, cậu đã mang đủ giấy tờ chưa?” Cô nàng hít thở một hồi rồi quay sang nói với Thời Vũ.

Thủ tục mua và nhận sủng thú từ căn cứ chăn nuôi khá rắc rối.

Huống chi loại người muốn vay tiền để mua sủng thú như Thời Vũ.

Căn cứ chăn nuôi phải có đầy đủ tài liệu chứng nhận mới được.

Phải mất một thời gian mới xong.

May mắn thay, khi Thời Vũ ở thành phố Băng Nguyên, hắn đã xử lý tất cả các chứng từ, bây giờ các tài liệu đã gần như đầy đủ.

"Mang đủ rồi."

Sau đó, Thời Vũ đăng ký với sự giúp đỡ của Lâm Tu Trúc, hai người lần lượt xác minh các tài liệu liên quan.

Sau khi xác minh, Lâm Tu Trúc gật đầu nói: "Vậy hôm nay cậu có thể nhận được sủng thú luôn."

"Hôm nay?

Vậy, tôi có thể chọn ngay bây giờ sao?” Thời Vũ ngạc nhiên.

Khoản đặt cọc trước đó không chỉ định cá thể ngự thú nào.

Vì vậy, việc lựa chọn cụ thể Thực Thiết Thú nào là do đích thân Ngự Thú Sư, quan trọng là duyên phận giữa hai bên.

Lâm Tu Trúc lắc đầu nói: "Nếu cậu đến sớm hơn một chút, thì đã có thể được lựa chọn rồi.

Tình hình hiện tại là như thế này, nhóm Thực Thiết Thú lần này đã được chọn xong, chỉ còn lại một con mà thôi.

Hơn nữa, hơn nữa vóc dáng cùng tính cách của con này có một chút vấn đề..."

"..." Thời Vũ ngẩn ra, đây là tình huống gì, sao nó lại xảy ra với tôi?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương