Kỹ năng cấp độ tinh thông, lại đặt trên người một con Thực Thiết Thú dường như chỉ mới 2 tuổi, điều này rõ ràng là phi khoa học.

Thực Thiết Thú vốn không phải là một loại sủng thú yêu thích huấn luyện, do đó độ thành thạo kỹ năng của Thực Thiết Thú thường không cao lắm, trong các trận chiến, hầu hết chúng đều dựa vào tố chất cơ thể cứng rắn của mình để quật ngã đối thủ, chứ không dựa vào kỹ năng.

Cứ cho là con Thực Thiết Thú này đã bắt đầu luyện tập khi còn trong bụng mẹ, thì điều này vẫn quá mức vô lý. Nếu nó là Thực Thiết Thú trưởng thành thì còn chấp nhận được, đằng này, nó chỉ là con non.

"Thời... Vũ... hình như là cái tên này, anh có biết cậu ta không? Tôi nhớ là hình như anh đã từng học ở võ quán Trúc Thạch đúng không, cậu ta có phải là người của võ quán các anh không?"

Một người bên cạnh cầm danh sách, hỏi tên nhân viên bảo an vừa hỏi Thời Vũ là ai.

"Tôi không biết... chưa nghe nói qua bao giờ, hẳn là không phải Ngự Thú Sư của võ quán Trúc Thạch." Nhân viên bảo an kia nói.

Đám người nhìn nhau, vậy rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì với Thời Vũ và tiểu Thực Thiết Thú này vậy?

"Thanh Miên Trùng?"

Đúng lúc này, lại xảy ra một cảnh tượng khiến không ít cảm thấy đau 'bi'.

Bên phía Thời Vũ, Thập Nhất đã lật ngã thành công cả 4 con Trường Thích Dã Trư.

Lúc này, lại đến lượt Thanh Miên Trùng, nó chui ra khỏi ba lô của Thời Vũ, dùng hết sức phun tơ, trói chặt 4 con Trường Thích Dã Trư.

"Cậu ta không phải là Ngự Thú Sư tập sự à, làm sao lại có sủng thú thứ 2?"

Nhìn thấy Thanh Miên Trùng, đám người này còn kinh ngạc hơn.

"Có thể là không thực hiện khế ước, chỉ là chăn nuôi ngoài định mức thôi."

Không phải là không có Ngự Thú Sư từng làm chuyện này nhưng đối với một Ngự Thú Sư tập sự mà nói, điều này quá khó.

Sủng thú mà giống như mèo cưng hay chó cưng thì không sao nhưng nếu muốn nuôi một con sủng thú hiểu được mệnh lệnh, sẵn sàng chiến đấu, lại còn trong tình trạng không khế ước, thì chuyện này có lẽ tương đương với sự khác biệt giữa chó cưng và một con chó nghiệp vụ.

Chẳng qua Thời Vũ sở hữu thiên phú thần giao cách cảm, có thể làm cho Thanh Miên Trùng hiểu ý của hắn, nếu không thì Thanh Miên Trùng nhất định sẽ không nghe lời như bây giờ.

"Cái người này thật là trâu bò mà, không chỉ có một con non Thực Thiết Thú mạnh như vậy, mà còn nuôi thêm một con Thanh Miên Trùng."

"Tôi nghĩ đẳng cấp phun tơ của Thanh Miên Trùng này chắc chắn không phải cấp thấp, chắc chắn nó sẽ tiến hóa thành một Phong Tinh Điệp."

"Các anh em, đặt cược một gói thuốc lá nào, tôi cá là bọn họ có thể xếp vào top 3 trong kỳ đánh giá này."

Các nhân viên bảo an tại phòng giám sát khu vực an ninh bắt đầu ầm ĩ.

"Được rồi được rồi. Đừng để ý tới cậu ta nữa, có người bị thương rồi."

Nhưng ngay sau đó, cuộc cá cược đã phải dừng lại, mấy người bọn họ bị một nhân viên bảo an nghiêm khắc răn dạy tại chỗ.

Hiện tại đang là giai đoạn làm việc, không thể dồn hết sự chú ý vào Thời Vũ, biết Thời Vũ không tự tìm chết là được rồi, vẫn còn các Ngự Thú Sư tập sự khác đang cần họ để mắt tới.

Thật là...

Mặc dù lịch luyện chỉ mới bắt đầu nhưng đã có Ngự Thú Sư và sủng thú bị thương, bọn họ phải nhanh chóng đến nơi xử lý.

Rừng Dã Trư.

"Thu hoạch to."

Đám Thời Vũ nào biết rằng chiến tích của bọn hắn đã bị một số nhân viên bảo an để mắt tới.

Lúc này, hắn đang vui vẻ nhìn Trường Thích Dã Trư đang bị buộc thành dây, tâm trạng cực tốt, hay lắm, 1750 điểm tới tay.

Những điểm tích lũy này hình như không khó để thu vào tay nhỉ?

So với điểm tích lũy thì Thời Vũ thèm thịt Trường Thích Dã Trư hơn.

Hắn từng may mắn được nếm qua món thịt lợn rừng xào ớt trong nhà ăn của căn cứ chăn nuôi ở thành phố Băng Nguyên, không biết mùi vị của nó sẽ như thế nào nếu hắn tự tay chế biến đây...

“Này, chiến lợi phẩm lần này có thể ăn được đấy.” Thời Vũ nhìn Thập Nhất, Thập Nhất vội lắc đầu.

“Ngao~!” Nó không biết gì cả, đừng hỏi nó.

Nó chỉ phụ trách đánh nhau, đối với thịt heo rừng gì đó, nó không có hứng thú.

So với thịt lợn rừng, nó nhớ thương những bục măng trong ba lô của Thời Vũ hơn.

"Ùng ục..."

Đánh xong một trận, bụng của Thập Nhất lại sôi lên.

Đừng nhìn mà tưởng nó mạnh, dù gì nó cũng chỉ là con non mà thôi, đánh một trận này tiêu hao rất nhiều năng lượng.

“Biết rồi biết rồi.” Thời Vũ lấy ra hai bục thiết trúc đã cắt gọn, ném cho Thập Nhất.

Đồng thời, Thời Vũ cũng đặt Thanh Miên Trùng lên thân cây và nói: "Mày đi tìm ít lá cây tự giải quyết bữa 'cơm' đi. Rừng Dã Trư này hình như không có linh thực thì phải..."

Thanh Miên Trùng nôn ra nhiều tơ như vậy, hẳn là tiêu hao năng lượng nghiêm trọng hơn Thập Nhất.

Thanh Miên Trùng: "..."

Đám Thời Vũ nghỉ ngơi tại chỗ khoảng 20 phút, sau đó lại bắt đầu tiến sâu hơn.

Lần này, phải kéo theo 5 con Trường Thích Dã Trư, cho dù là Thập Nhất thì cũng có hơi nhọc sức.

Thời Vũ lấy việc giúp gấu làm thú vui, coi như hắn cũng đang rèn luyện thân thể.

Tiếp theo, họ muốn băng qua khu rừng Dã Trư, đến khu vực an ninh gần nhất.

Sau đó, sau khi đi qua khu vực an ninh này, bọn hắn có thể đi đến khu vực núi Từ - nơi có Điện Khí Slime.

Phía trước, Thời Vũ và Thập Nhất đang kéo hai sợi dây thừng làm bằng tơ tằm, còn phía sau, con Thanh Miên Trùng đang nằm trong ba lô thì đang bổ sung thể lực cho mình, vì chốc nữa có khi lại có lợn rừng cần nó buộc lại.

Đi bộ khoảng 5 phút, Thập Nhất đột nhiên dừng lại.

“Có lợn rừng?” Thời Vũ hỏi.

Thập Nhất gật đầu.

Sau đó, Thời Vũ nghe thấy âm thanh ồn ào cách đó không xa.

Nhưng khi nghe thấy âm thanh này, nét mặt của Thời Vũ cổ quái.

Âm thanh này tương tự như tiếng kêu của lợn rừng, nhưng hoàn toàn không phải.

Ngược lại, nó giống tiếng hét thảm của con người hơn!

"A a a, chạy đi, phía trước có cây, mau trèo lên cây đi.

CMN, sao đột nhiên lại xông ra 10 con Trường Thích Dã Trư thế này, sao đánh nổi bây giờ?"

Chẳng bao lâu sau, Thời Vũ liền thấy rõ, có một đàn lợn rừng đang đuổi theo 2 người.

Bên cạnh 2 người này còn có một Băng Nguyên Khuyển (chó băng) với độ trưởng thành cấp 6, cùng với 1 con Tuyết Văn Điêu (chồn tuyết) có độ trưởng thành cấp 7, tất cả đều đang chạy.

Lợi dụng địa hình và kỹ năng, Băng Nguyên Khuyển và Tuyết Văn Điêu thi thoảng sẽ cản trở tốc độ của lợn rừng, tạo cơ hội cho đám bọn họ trốn thoát.

Về phần Trường Thích Dã Trư phía sau, trung bình độ trưởng thành đều trên cấp 6, 2VS10 ước chừng rất khó, dù sao thì con sủng thú này cũng không phải Thập Nhất, khó trách hai vị Ngự Thú Sư kia phải điên cuồng chạy trốn như vậy.

Bọn họ không dám đối mặt với số lượng lớn Trường Thích Dã Trư như vậy nhưng cũng không muốn từ bỏ kỳ đánh giá lần này, đồng nghĩa với việc không chọn kêu cứu, cho nên chỉ có thể chạy thục mạng.

Xung quanh đây cây cối rất rậm rạp, Trường Thích Dã Trư nhất thời không thể quật ngã được, chỉ cần trèo lên cây thì lũ heo rừng này sẽ hết cách.

“Khoan khoan, hình như phía trước có người.” Ngự Thú Sư chạy phía trước chợt nhìn thấy Thời Vũ trước mặt.

"Ụt hừ hừ!!!"

"Hừ hừ hừ!!!"

Không chỉ họ, mà đàn Trường Thích Dã Trư cũng ngửi thấy mùi của đồng bạn.

"10 con một lúc à." Thời Vũ và Thập Nhất đứng đó, Thời Vũ đang tính toán tỷ lệ thắng của Thập Nhất khi VS 10 con Trường Thích Dã Trư...

Những con Trường Thích Dã Trư thường không thể phá vỡ tuyến phòng thủ của Thập Nhất trong tình trạng ngạnh hóa toàn thân được.

“Bỏ đi, mình tính toán làm cái gì chứ.” Thời Vũ nhanh chóng lắc đầu, bởi vì nhóm lợn rừng thực tế này, sau khi nhìn thấy những đồng bạn của mình đang nằm trên mặt đất, lại còn bị xiên thành chuỗi, trực tiếp không nói hai lời, vô cùng dứt khoát quay đầu, chạy như điên, hoàn toàn không có bất kỳ ý định chiến đấu nào.

"Ụt ụt ụt!!!"

"Ụt ụt ụt!!!"

Chạy chạy chạy!

Đàn lợn rừng phía sau bỗng nhiên chạy trốn tứ tán, khiến 2 Ngự Thú Sư tập sự và Băng Nguyên Khuyển, Tuyết Văn Điêu đang bị truy đuổi chết sững tại chỗ.

"Chạy rồi? Không đuổi theo nữa?"

Ngay sau đó, họ nhìn thấy Thời Vũ và tiểu Thực Thiết Thú đang chậm rãi kéo theo chiến tích 5 con Trường Thích Dã Trư đi tới.

Hình ảnh này vô cùng ngoạn mục.

"Mẹ."

Ngự Thú Sư của Băng Nguyên Khuyển 'mẹ' một tiếng, nhìn chuỗi chiến lợi phẩm mà Thời Vũ đang kéo, không thể tưởng tượng nổi.

Cậu ta có chút ấn tượng về Thời Vũ, họ vào núi Thiên Mang qua cùng một lối vào nhưng mới được bao lâu chứ? Đã xảy ra chuyện gì với cái đống Trường Thích Dã Trư sau lưng Thời Vũ vậy???

Lúc này, Ngự Thú Sư của Tuyết Văn Điêu cũng đã hiểu được vì sao bầy Trường Thích Dã Trư kia lại bỏ chạy rồi, bởi vì lúc này, đám Thời Vũ đang kéo lê một đống Trường Thích Dã Trư, khí thế cực mạnh, đừng nói là lợn rừng, ngay cả cậu cũng phải giật mình sửng sốt.

"Nếu muốn tìm một con Trường Thích Dã Trư đơn lẻ thì nên ra ngoài bìa rừng mà tìm, đừng tiến sâu vào trong rừng làm gì."

Thời Vũ vừa đi ngang qua bọn họ vừa thuận tiện nhắc nhở 1 câu, rồi lại tiếp tục kéo theo chuỗi Trường Thích Dã Trư với Thập Nhất.

"Ra vậy, cám ơn đại ca."

Hai người vội vàng cảm ơn, có điều, vừa bị lợn rừng đuổi một hồi, nên nhất thời không có tâm trạng đi săn, định đến khu vực an ninh nghỉ ngơi một chút.

Sau khi đứng tại chỗ thở dốc một hồi, họ quyết định đi theo sau Thời Vũ, cách hắn một khoảng xa xa, dù sao thì con đường mà Thời Vũ đang đi cũng là con đường băng xuyên qua khu rừng Dã Trư để đến khu vực an ninh gần nhất.

Sau đó, bởi vì bọn Thời Vũ kéo chiến tích chuỗi 5 con Trường Thích Dã Trư, nên những con Trường Thích Dã Trư hoàn toàn coi đám Thời Vũ là thợ săn đỉnh cấp, cho dù nhìn sơ thì Thời Vũ và Thập Nhất có vẻ dễ bắt nạt nhưng không hề có con heo rừng nào dám đến gần.

Mà vì phải kéo theo nhiều Trường Thích Dã Trư như vậy, nên Thời Vũ tạm thời không có ý định chủ động gây sự với những con Trường Thích Dã Trư kia, dù sao bây giờ cũng đã gần đến xế chiều rồi, hắn còn chưa rảnh ăn cơm trưa đây này, thế nên, hắn đi thẳng đến khu vực an ninh để gửi tạm mấy con lợn rừng.

Lại mất thêm một khoảng thời gian, đám người Thời Vũ cuối cùng cũng đến được một khu vực an ninh nhỏ, nơi này được bao quanh bởi hàng rào bụi gai, trông giống như một trang trại thu nhỏ.

Lúc Thời Vũ đến nơi, đã có 5-6 người đang ở đây, cũng không biết là mấy người này đi xuyên qua rừng Dã Trư hay đi trên những con đường an toàn khác.

Trong khu an ninh không dư thừa phòng ở, chỉ có phòng giám sát và phòng y tế, cho nên, những người tham gia lịch luyện chỉ có thể ngồi dưới bãi cỏ bên ngoài nghỉ ngơi một lát.

Lúc này, một nửa số người đang ngồi bên ngoài nghỉ ngơi trông vẫn rất bình thường nhưng nửa còn lại thì bụi đất đầy người.

Thời Vũ còn nhìn thấy một người thanh niên với quần áo nhuộm đỏ, cánh tay của cậu ta đang được buộc chặt bằng một dải băng trắng. Là bị lợn rừng ủi à?

Ngoài ra còn có một Ngự Thú Sư với một vết thương đã kết vảy trên mặt, ĐM, thế này chẳng phải là '1 dao hủy dung' rồi được chữa khỏi sao?

Bởi vì sự tồn tại của sủng thú thuộc chủng trị liệu, nên chỉ cần người tham gia lịch luyện không chết tại chỗ, thì cơ hội được cứu về vẫn rất cao... Nói thì nói vậy nhưng Thời Vũ trông thấy 2-3 Ngự Thú Nhân đã được băng bó, hắn vẫn theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.

Thảm thế này... đừng làm hắn sợ chứ.

Thời Vũ cảm thấy đám thương binh này đã đánh nát nhiệt huyết đi săn BOSS cấp 10 của hắn rồi.

"Gì..." Khi Thời Vũ bước vào đây, ánh mắt quét về phía đám người tham gia lịch luyện, thì đám người bọn họ cũng đang chăm chú nhìn Thời Vũ - người vừa mới bước vào.

Khi 6 người bọn họ nhìn thấy Thời Vũ và tiểu Thực Thiết Thú kéo lê 5 con Trường Thích Dã Trư đi vào, ai nấy đều lập tức trợn to hai mắt, như thể vừa nhìn thấy điều gì đó không thể tin nổi.

1,2,3,4,5... họ có đếm nhầm không vậy? 5?

Lại nhìn kỹ hơn một chút, lúc này bọn họ mới có thể chắc chắn rằng Thời Vũ đến đây một mình, nói cách khác, Thời Vũ đã săn 5 con Trường Thích Dã Trư một mình?

Vị đại thần này từ đâu tới vậy...!

Mặc dù Trường Thích Dã Trư không phải là hung thú lợi hại nhất ở núi Thiên Mang nhưng không phải ai cũng có thể săn được 1 lúc 5 con. Xét cho cùng thì thực lực của sủng thú vẫn có hạn, mà lúc này chỉ mới bao lâu chứ?

"Có thể tính rồi."

Lúc này, một nhân viên bảo an mặc đồng phục màu xanh da trời bước ra khỏi phòng giám sát, nói:

“Tôi đã xem qua màn hình giám sát rồi, Thực Thiết Thú của cậu thật là mạnh. Có muốn đăng ký điểm tích lũy không, tôi giúp cậu."

Thời Vũ nhìn sang, gật đầu nói: "Vâng, giúp tôi đăng ký đi. À phải rồi, tôi có thể ăn con lợn rừng này được không?"

Nhân viên bảo an sửng sốt: "Muốn ăn thế nào?"

"Lợn rừng nướng?"

"Tôi khuyên cậu đừng ăn. Thịt Trường Thích Dã Trư ngon thì ngon thật nhưng phải qua rất nhiều công đoạn xử lý."

"Chuyện này..." Thời Vũ rất thất vọng, chẳng lẽ chỉ có thể ăn mì bò kho trong ba lô thôi sao?

Vậy mà còn định ăn uống thả ga một trận, rồi xế chiều đi sao chép kỹ năng bội hóa nữa chứ...

...

Căn cứ lịch luyện núi Thiên Mang.

Phòng giám sát tổng hợp.

Khác với tình hình mỗi khu vực an ninh của Thiên Mang chỉ cần phải giám sát một phạm vi cố định, nhân viên nơi này phải chú ý đến toàn bộ tình huống xảy ra trong Thiên Mang, cho nên, không thể kiểm soát tốt tình hình giám sát cho từng cá nhân được.

Tuy nhiên, thông qua quan sát điểm tích lũy được tải lên từ vùng an ninh theo thời gian thực, 5 Ngự Thú Sư chuyên nghiệp ở đây vẫn có thể nhanh chóng biết được tuyển thủ nào đang có phong độ tốt nhất.

Hiện tại, hạng nhất trên màn ảnh rộng là một Ngự Thú Sư tập sự tên là Tạ Phi, với 1500 điểm, ngay sau khi tiến vào núi Thiên Mang, cậu ta đã săn thành công một con Nham Bối Tích (thằn lằn lưng đá) cấp 9, từ đầu đến giờ vẫn luôn duy trì ở vị trí đầu tiên.

Mà lúc này, bảng thành tích rốt cuộc đã biến động, cái tên Thời Vũ bất ngờ vọt lên vị trí hạng đầu với 1750 điểm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương