Việc xử lý bọn Thổ Hành Thử này chắc chắn là vấn đề đau đầu đối với những người bình thường, cho nên, mới giao chúng cho Ngự Thú Sư, cho dù người đến xử lý chúng là một nhóm Ngự Thú Sư tập sự như đám Thời Vũ, thì chắc chắn hiệu suất vẫn cao hơn.

Về cơ bản, Thổ Hành Thử trưởng thành có sức chiến đấu tương đương với chó hoang, cực kỳ dũng mãnh, tráo đổi một chút, nếu gặp phải chó hoang, người bình thường dù có vũ khí trong tay cũng sẽ rụt rè e sợ.

Nhưng đổi lại thành Thực Thiết Thú - bạn gấu trúc sở hữu sức chiến đấu cục súc và siêu thị lực, thì chỉ có nói là 'xui xẻo cho Thổ Hành Thử mày rồi', giơ tay gấu lên tát một phát!

May là Thổ Hành Thử không phải chuột tre chuột trúc gì đó, mùi vị không được ngon lắm, chứ không thì, chắc chắn phải 'diệt môn'...

Nhưng cho dù là chuột tre chuột trúc, chưa chắc Thập Nhất đã muốn ăn đâu.

Bởi quá trình tiến hóa của cơ thể, Thực Thiết Thú ở thế giới này không thích ăn thịt tí nào, trái lại, chúng rất thích ăn các loại khoáng vật kim loại, khá là mới lạ.

Không biết liệu có sinh vật nào giống như chuột sắt không nhỉ...

"Con Thổ Hành Thử này sẽ tính là của Thời Vũ. Nếu không có Thực Thiết Thú của cậu ấy, thì con Thổ Hành Thử này đã chạy thoát rồi."

Vu Thanh Thanh thả một thứ xuống đất, chính là con Thổ Hành Thử đã bị Kinh Cức Quái siết đến mức mất năng lực hành động.

Cô nàng đã đánh giá thấp khả năng phản xạ của Thổ Hành Thử... Một thợ săn lão làng trong giới tự nhiên như Kinh Cức Quái, vậy mà không thể bắt được Thổ Hành Thử đầu tiên, có vẻ như việc luyện tập vẫn chưa đến nơi đến chốn.

“Ừm.” Trần Khải và Trang Nguyệt không có ý kiến ​​gì.

Phần thưởng cho việc thanh trừ Thổ Hành Thử chỉ có 10 tệ 1 con, bản thân Thời Vũ còn thấy chướng mắt, chứ đừng nói đến những học sinh nhà có điều kiện này.

Theo như Thời Vũ tính toán, nếu mỗi ngày có thể thanh trừ được 100 con Thổ Hành Thử, rồi lại trừ đi lượng tiêu thụ và bổ sung dinh dưỡng của Thập Nhất, may ra mới cân bằng thu chi.

Có điều, nói đi cũng phải nói lại, nếu hắn muốn kiếm tiền thì đã không đến đây, chuyến này chủ yếu là để rèn luyện siêu thị lực!

“Từ giờ, chúng ta sẽ làm theo những gì đã bàn bạc trên xe, chia nhau ra hành động.” Thời Vũ nói.

“Được.” Trần Khải gật đầu: “Vậy trưa nay hẹn nhau ở đây.”

Phải đẩy nhanh tốc độ thanh trừ hơn một chút, dù sao thì đồng ruộng và rừng núi nơi này cũng quá rộng.

Chia nhau ra hành động, nếu gặp Thổ Hành Thử đơn lẻ thì tự tìm cách đối phó, nếu gặp Thổ Hành Thử thành đàn thì tập hợp mọi người lại, cùng nhau bày mưu tính kế, đến lúc làm việc theo tổ đội sẽ hiệu quả hơn.

“Chúng ta so tài một chút đi, xem xem ai có thể thanh trừ được nhiều Thổ Hành Thử hơn nhé?” Vu Thanh Thanh nói.

"A..." Trang Nguyệt nhìn về phía Thực Thiết Thú của mình, lâm vào trầm tư, nếu như so tài, cô nàng cảm thấy mình rất có cơ hội sở hữu hạng chót trong tay đấy.

Cô nàng cảm thấy, hình như Thực Thiết Thú của mình và Thực Thiết Thú của Thời Vũ không phải cùng một loài sinh vật hay sao ấy.

Lúc này, Thực Thiết Thú của Trang Nguyệt lại bắt đầu ngủ gật, mơ mơ màng màng, trong khi Thực Thiết Thú của Thời Vũ thì vẫn rất hăng hái, nghiêng đầu trái phải nhìn khắp xung quanh kìa...

Thị lực tốt, nhìn cái gì cũng cảm thấy vừa con mắt.

Thị lực không tốt, nhìn cái gì cũng nhòe nhòe như tranh sơn dầu.

Đây chính là tâm trạng hiện tại của Thập Nhất.

Sau khi thỏa thuận xong xuôi, bốn người tách nhau ra.

"Mục tiêu là 20 con, trước buổi trưa..." Thời Vũ nói với Thập Nhất đang lạch bạch đi bên cạnh.

“Ngao~!” Thập Nhất lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.

Không, nó muốn bắt 200 con cơ!

Hiếm khi thị lực của nó tốt như vậy, nó muốn thỏa thích tung hoành nha.

“Tao không quan tâm bắt được bao nhiêu con.” Thời Vũ nhìn cái hố to vừa rồi, nói: “Mày không được phép phá hoại hoa màu, cây ăn trái của người ta, nghe rõ chưa?

Nếu không, chúng ta không những không kiếm được tiền, mà còn phải bồi thường tiền cho người ta nữa đó.

Chúng ta mà không có nhiều tiền, thì tao chỉ có thể khấu trừ vào tiền ăn của mày."

"Gào~!" Vẻ mặt của Thập Nhất suy sụp, ánh mắt vô cùng tủi thân, uất ức làm mềm cái tay gấu vừa mới kích động nên đã ngạnh hóa trước.

Nó khổ quá mà.

"Hôm nay từ từ hẳn luyện ngạnh hóa, tập trung luyện năng lực phản ứng đi. Với tố chất thể lực của mày, không cần kỹ năng cũng có thể chơi gục Thổ Hành Thử." Thời Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Cái tên gia hỏa này, giờ ngay cả tấm thép mà nó cũng nện cho lõm, thì sao đám cây ăn trái với hoa màu kia chịu cho thấu!

"Nhưng dù mày bắt được bao nhiêu con, thì toàn bộ thù lao nhận được đều được dùng để mua thêm thức ăn cho mày."

Thưởng phạt của Thời Vũ rất rõ ràng, đôi mắt Thập Nhất lập tức sáng quắc như đèn pha.

...

Sau đó, Thập Nhất tự do rong ruổi trên cánh đồng.

Bác nông dân chịu trách nhiệm canh gác và tuần tra đồng ruộng thong thả đến muộn, sau đó đếm số lượng Thổ Hành Thử mà bọn họ đã thanh trừ.

Đám chuột này quả thực rất khó chơi, gặp mấy con kiếm ăn ở xa hang thì còn đỡ, với lực bùng nổ Thập Nhất, nó có thể nắm bắt được quỹ tích di chuyển, nhanh chóng đập choáng.

Nhưng nếu gặp phải chuột ở gần cửa hang, thì cho dù Thập Nhất đã rất cố gắng nhưng vẫn đập hụt mấy con, tức giận đến mức hận không thể bảo Thời Vũ dạy nó kỹ năng độn thổ ngay tại chỗ, trực tiếp lội xuống lòng đất để bắt sống bọn chuột xảo quyệt kia.

Thời Vũ cạn lời.

Chẳng phải lúc trước mày chê mấy kỹ năng không làm mà hưởng này lắm à...

Bây giờ mới biết có thêm kỹ năng là chuyện tốt à?

Có điều, hắn không thể sao chép kỹ năng độn thổ này được, nếu số lượng kỹ năng có trong sách ảnh kỹ năng có giới hạn, thì hắn phải cân nhắc sao chép kỹ năng sao cho vừa phải.

Không thấy hắn nghèo đến mức phải dùng tới kỹ năng phun tơ để tìm kiếm cơ hội buôn bán à, bây giờ mà bảo hắn sao chép cái kỹ năng độn thổ này, hắn e là mình sẽ trực tiếp mở hình thức kinh doanh xây dựng địa đạo.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Đến trưa, chiến tích tạm thời của Thời Vũ và Thập Nhất là 22 con, bình quân cứ 5 phút sẽ bắt được một con Thổ Hành Thử.

Tiếc là không gặp Thổ Hành Thử đi theo đàn, nếu không số lượng đã nhiều hơn rồi.

Lúc này, vì tinh lực của Thập Nhất vẫn còn tràn đầy, nên nó vẫn đang truy lùng Thổ Hành Thử trên cánh đồng.

Điển hình của việc chuột không nghỉ ngơi, gấu ta không nghỉ ngơi.

Ba người còn lại vừa đói vừa chóng mặt trở về, chỉ có Thời Vũ và Thập Nhất bên này vẫn đang chăm chỉ.

“CMN, các cậu còn đang bắt à?” Trần Khải không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi ba người tụ về chỗ Thời Vũ, nhìn Thập Nhất đang tung tăng rong ruổi vô cùng sôi nổi trên cánh đồng, cảm thấy hơi chua chua.

Đã hơn hai giờ rồi, mà tinh lực của con Thực Thiết Thú này vẫn còn tốt như thế sao???

Đặc biệt là Trang Nguyệt, nét mặt cực kỳ cổ quái, bởi vì Thực Thiết Thú của cô nàng vừa hoạt động chưa được bao lâu đã bắt đầu ngủ gật...

"Xét cho cùng, đây cũng là một loại rèn luyện. Trừ ăn ra, Thực Thiết Thú của tôi thích nhất chính là tập luyện." Thời Vũ im lặng một hồi, sau đó nói.

"Chuyện này không là gì so với lượng huấn luyện của nó lúc trước..."

Ba người: ???

"Chẳng phải tinh thần lúc sáng của cậu không được tốt lắm sao? Sao bây giờ lại hăng hái vậy." Trần Khải ngơ ngác nhìn Thời Vũ.

Thực Thiết Thú là sinh vật siêu phàm, không cảm thấy mệt mỏi cũng chấp nhận được đi, nhưng sao hắn có thể tràn đầy năng lượng như vậy được chứ?

Phơi nắng lâu như vậy, mà cũng chẳng thấy hề hấn gì.

Thời Vũ thản nhiên móc viên nang Minh Thần ra, hỏi: "Nuốt một viên không? Rất hiệu quả."

Ba người còn lại lại thấy chua chua.

Người bình thường nếu mệt mỏi sẽ chiều theo bản năng mà nghỉ ngơi, còn Thời Vũ này thì giỏi rồi... dùng thuốc bổ để vực dậy tinh thần???

Liều mạng quá rồi.

"Tôi đã hiểu mình thua Ngự Thú Sư đi học thành phố ở chỗ nào rồi."

Trần Khải theo bản năng lập tức bổ não, chính là cảnh tượng học sinh thành phố thức khuya, đêm đêm nuốt thuốc để mài giũa sách vở.

Không sợ người khác có thiên phú hơn bạn, chỉ sợ người ta vừa có thiên phú vừa liều mạng hơn bạn!

Chết tiệt! Thua triệt để.

"Cậu, các cậu thanh trừ được bao nhiêu con rồi."

Trang Nguyệt nhìn Thập Nhất ở đằng xa, hoàn toàn khác xa với Thực Thiết Thú nhà mình, hỏi Thời Vũ.

“Các cậu thì sao.” Thời Vũ hỏi lại.

“Tôi được 6 con.” Vu Thanh Thanh nói.

“Tôi 7.” Trần Khải nói.

Trang Nguyệt: "Thực Thiết Thú của tôi quá ngu ngốc, chỉ có 2."

"Ngao~"

Lúc này, Thập Nhất vừa lúc trở về, nó nghe ai đó gọi 'Thực Thiết Thú' - từ khóa mấu chốt, có đần mấy cũng nghe hiểu được, lập tức không vui.

Nó muốn giáng một gậy đập chết tươi tất tần tật Thực Thiết Thú...

Thể chất giữa Thực Thiết Thú và Thực Thiết Thú không thể vơ đũa cả nắm như vậy!

Đi theo sau nó còn có bác nông dân vừa đi tuần về, bác ấy cũng phụ trách dọn dẹp bãi chiến trường mà đám Thời Vũ để lại.

"Đừng nói vậy, con tiểu Thực Thiết Thú này là sủng thú có năng suất cao nhất mà tôi từng gặp đấy. Chỉ trong 2 giờ mà nó đã bắt được 22 con Thổ Hành Thử rồi, cực kỳ lợi hại."

Loại năng suất này, ông mới chỉ nhìn thấy ở các sủng thú loại ưng (họ đại bàng), đặt lên người Thực Thiết Thú, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

22 con???

Đầu óc của ba người còn lại như thể chết máy.

22 con? Có chắc không phải 12 mà là 22 không???

Trang Nguyệt cũng ngẩn tò te, gấp 11 lần của cô? Không đùa chứ?

"Trước tiên, ăn cơm hộp rồi nghỉ ngơi đã." Thời Vũ nói.

Gấu này bật hack rồi, đừng so sánh, vô nghĩa.

Cơm hộp mới là quan trọng!

Nhân viên của ủy ban thôn mang đến cho bọn hắn cơm hộp làm bữa trưa, ăn xong phải tiếp tục làm việc.

Đây cũng là yêu cầu ban đầu của bốn người, dù sao bọn họ cũng đến đây để rèn luyện, có cơm trưa là được rồi, không cần phải nghỉ trưa làm gì, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được.

Sau đó, bốn người họ chia cơm hộp và nước khoáng lạnh ra, tự mình nghỉ ngơi.

Thực Thiết Thú của Trang Nguyệt, Băng Giáp Thú của Trần Khải và Kinh Cức Quái của Vu Thanh Thanh đều được thu hồi trở về không gian Ngự Thú để nghỉ ngơi. Chỉ có Thập Nhất... nó vẫn còn ở bên ngoài.

Sau khi nhai ngấu nghiến mấy miếng măng trong ba lô của Thời Vũ như hổ đói, để không chậm trễ quá nhiều thời gian, nó lại chạy ra cánh đồng, bắt đầu tự mình luyện tập chăm chỉ.

Nó cảm thấy rằng tốc độ bộc phát của nó vẫn còn quá chậm, nếu không, nó đã không để hụt mất mấy con Thổ Hành Thử rồi.

Hụt mất một con, chẳng khác nào hụt mất một cây trúc huhu...

Vì quá đau buồn, thế là Thập Nhất bắt đầu chạy tới chạy lui trên những con đường mòn vòng quanh cánh đồng.

Hành động này khiến ba người bọn Trần Khải ngu người.

Nhìn Thập Nhất tự kỷ luật và siêng năng thế kia, Trang Nguyệt, Trần Khải và Vu Thanh Thanh có chút tức lồng ngực, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

Mặc dù có nước khoáng nhưng bọn họ vẫn cảm thấy hộp cơm này quả thực khó nuốt trôi.

Họ nhìn Thời Vũ - người tỏ vẻ chuyện này chỉ là chuyện bình thường.

“Chuyện này...Thực Thiết Thú của cậu không cần nghỉ ngơi sao???” Trang Nguyệt nghi ngờ hỏi.

Chuyện này quả thực phi khoa học, Thực Thiết Thú không nên như thế này!!

Ban đầu, cô nàng ở căn cứ chăn nuôi lâu như vậy, chọn tới chọn lui sao lại không chọn được một Thực Thiết Thú 'sinh long hoạt hổ' như vậy chứ!

“Bằng không, cậu nghĩ thử tại sao nó có thể nắm giữ ngạnh hóa cấp tinh thông đây.” Từ đầu đến cuối, Thời Vũ vẫn rất bình tĩnh.

Cả ba người đều cạn lời, nghe có vẻ rất có lý nhỉ.

Nhưng mà, Ngự Thú Sư thì mang theo thuốc bổ bên người, Thực Thiết Thú thì buổi trưa không chịu ngủ lại luyện tập chạy nước rút, chạy tới chạy lui, chạy xuôi chạy ngược, đúng là tổ hợp không bình thường mà!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương