Bất Khoa Học Ngự Thú (Dịch)
-
Chương 2
Chuyện gì xảy ra vậy... cuốn sách ảnh này đến từ đâu?
Bộ não của Thời Vũ còn đang choáng váng, hắn nhận được quá nhiều thông tin.
Thông tin này hiện lên trong đầu hắn dưới dạng sách ảnh và từ ngữ dễ hiểu.
Sau một lúc choáng váng, vẻ mặt của Thời Vũ sững sờ.
Vì cuốn sách ảnh bằng đá xuất hiện trong tâm trí, Thời Vũ theo bản năng hiểu được phần nào vai trò của nó.
Hiệu ứng này rất giống BUG, có thể so sánh với một phần mềm hack.
Sách ảnh này được gọi là sách kỹ năng.
Có thể sao chép năng lực siêu phàm của những sinh vật dị thường và đưa chúng vào sách ảnh, từ đó Thời Vũ có thể thoải mái dạy những sinh vật siêu phàm khác ngoại trừ con người về những năng lực đã được thu vào trong sách ảnh.
Sở dĩ những sinh vật siêu phàm mạnh mẽ như vậy là vì chúng nắm giữ nhiều kỹ năng cực kỳ đặc biệt... Sao chép, dạy dỗ, nghe có vẻ phi khoa học, liệu khả năng của những sinh vật thần thoại có thể được sao chép và dạy cho những sủng thú bình thường?
Theo thông tin phản hồi từ cuốn sách ảnh, để phục chế thành công khả năng của những sinh vật siêu phàm cần đáp ứng ba điều kiện.
Tận mắt chứng kiến đối phương sử dụng năng lực này.
Cơ thể tiếp xúc với nhau.
Từ khi nhìn thấy kỹ năng đến khi tiếp xúc đối phương, phải hoàn thành trong vòng 1 giờ.
Đây là điều kiện để có sao chép và thu nhận kỹ năng.
Nếu muốn dạy kỹ năng cho các sinh vật khác, cũng cần đáp ứng một số điều kiện nhất định.
Căn cứ theo cấp độ kỹ năng, khi dạy cần tiêu hao một lượng thể lực nhất định của người huấn luyện.
Ngoài ra, đối tượng dạy học phải có mức độ phù hợp nhất định với kỹ năng...
Có thêm một điểm hạn chế nhưng Thời Vũ vẫn trầm mặc, tuy chưa phải là Ngự Thú Sư nhưng hắn vẫn có thể biết rằng cuốn sách ảnh kỹ năng sao chép, sưu tầm và dạy dỗ này tuyệt đối là thứ mà tất cả Ngự Thú Sư đều thèm khát.
Sức mạnh của một Ngự Thú Sư có liên quan mật thiết đến ba khía cạnh bên cạnh khả năng nuôi thú.
Một là phát triển thiên phú ngự thú của bản thân, khai phát năng lực ngự thú.
Ví dụ như Ngự Thú Sư có thiên phú cường hóa hỏa diễm, tùy theo mức độ phát triển tài năng của bản thân mà tỷ lệ tăng sức mạnh đối với kỹ năng của ngự thú cũng có thể khác nhau.
Thứ hai là bí tịch kỹ năng.
Hầu hết sủng thú chỉ có thể thức tỉnh kỹ năng của chủng tộc mình, kỹ năng chủng tộc được thức tỉnh tự nhiên là một tham chiếu quan trọng cho cấp độ chủng tộc của sủng thú.
Sức chiến đấu của sủng thú có mạnh hay không phụ thuộc rất nhiều vào sức mạnh kỹ năng.
Nói chung, sủng thú rất khó học các kỹ năng khác ngoài kỹ năng chủng tộc.
Dạy sủng thú những kỹ năng ngoài chủng tộc, khó khăn không thua gì để một đứa trẻ bảy tuổi học lái máy bay, tuy nhiên, thông qua một số phương pháp dạy dỗ đặc biệt, sủng thú vẫn có cơ hội học được các kỹ năng khác.
Phương pháp dạy dỗ kỹ năng này giống như bí kíp dạy chiêu thức võ công trong tiểu thuyết võ hiệp, rất quý giá, có thể nhanh chóng nâng cao sức mạnh của sủng thú.
Nếu một Ngự Thú Sư nắm vững phương pháp dạy dỗ các kỹ năng mạnh mẽ và thành công giúp sủng thú của mình nắm giữ được nó thì sủng thú thậm chí có thể đánh bại đối thủ vượt chủng tộc và cấp độ.
Thứ ba là phương pháp tiến hóa.
Hầu hết các sủng thú đều có khả năng tiến hóa nhưng có rất nhiều con đường tiến hóa cực kỳ thần bí.
Một Ngự Thú Sư nắm vững phương pháp tiến hóa có thể đưa sủng thú của mình lên một cấp độ cao hơn, sau đó thức tỉnh các kỹ năng chủng tộc mạnh mẽ hơn.
Trong số ba thứ này, quan trọng nhất chính là sự khai phát năng lực của chính Ngự Thú Sư.
Thứ hai và thứ ba là tích lũy kiến thức và kinh nghiệm của Ngự Thú Sư.
Còn sách hướng dẫn kỹ năng của Thời Vũ gần như tương đương với việc cho hắn nắm giữ một lượng lớn bí tịch kỹ năng rồi.
Sách ảnh kỹ năng...
Đây là... hệ thống? Hay là thiên phú ngự thú thứ hai của mình?
So với hệ thống lúc ẩn lúc hiện, Thời Vũ sẵn sàng tin rằng đó là thiên phú thứ hai của mình hơn.
Nhưng không phải thiên phú ngự thú của hắn là thần giao cách cảm sao?
Hơn nữa hắn chưa từng nghe nói qua loại hack thiên phú ngự thú như thế này.
Cũng chưa bao giờ nghe nói rằng một người có thể có hai loại thiên phú ngự thú...
Nội tâm Thời Vũ dâng trào cảm xúc.
Chỉ trong một giây, não hắn lấp đầy vô số khả năng.
Nhưng nếu là hắn hình như thật sự có khả năng này?
Là một kẻ ‘xuyên không’, hắn vốn không phải một người bình thường.
‘Thời Vũ’ ở đây có thiên phú thần giao cách cảm, còn Thời Vũ ta thì sao, Thời Vũ ta có thêm thiên phú sao chép, rất khoa học.
"Dù sao thì, trước tiên cứ bình tĩnh đã."
Dù nhìn thế nào thì đây cũng là một điều tốt, nó có vẻ chính là bàn tay vàng xuyên qua của mình...
Từ bàng hoàng đến vui sướng, trong lòng Thời Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Ngay từ đầu sau khi nhận ra mình đã xuyên, trong lòng hắn luôn cảm thấy không vững vàng, cảm thấy có khuyết điểm nhưng hiện tại rốt cuộc cũng thoải mái rồi, hạnh phúc của kẻ ‘xuyên việt’ thật giản dị mộc mạc làm sao.
"Chết thật, thời gian không còn nhiều nữa."
Sau khi đắm chìm trong cú sốc do thức tỉnh cuốn sách ảnh kỹ năng, Thời Vũ đột nhiên nhận ra thời gian đã trễ.
Mặc quần áo tử tế, hắn chuẩn bị đi làm công việc buổi sáng, thậm chí còn không có ý định ăn uống, Thời Vũ lúc này đương nhiên không phải muốn hoàn thành công việc mà hắn chỉ muốn thử xem khả năng thức tỉnh của mình có phải là sự thật hay không.
Mang theo cảm xúc mong đợi, Thời Vũ nhanh chân rời khỏi ký túc xá.
...
Căn cứ nuôi sủng thú ở thành phố Băng Nguyên có diện tích rất rộng, môi trường liên quan bao gồm hồ nước, đồng cỏ, rừng cây, núi tuyết... tất cả đều là nơi sinh sống của các loài sủng thú khác nhau.
Để chăm sóc nhiều sủng thú như vậy, căn cứ chăn nuôi cũng có rất nhiều nhân viên, gần đó có một khu nhân viên rất lớn, việc chế biến và vận chuyển các loại thức ăn cho sủng thú cũng được thực hiện tại đây.
Trong nhà máy sản xuất thức ăn của căn cứ chăn nuôi, một số lượng lớn con giống hiện đang tập trung tại đây nhưng do sự phân công lao động khác nhau nên hiện tại hầu hết không gặp được ai.
Sau khi Thời Vũ đến đây, hắn đã đi tìm thức ăn mà mình muốn mang theo, mục đích rất rõ ràng nhưng sau khi lấy được thức ăn, thông số của thức ăn vượt quá sức tưởng tượng của Thời Vũ.
"Chẳng trách người bình thường không thể trở thành Ngự Thú Sư, đám sủng thú này ăn còn ngon hơn người."
Khi Thời Vũ ôm theo hai rương đựng đồ tươi nặng trĩu bước ra ngoài, trong lòng không khỏi mắng một câu.
Trong rương giữ tươi là nhiều tầng thịt động vật tươi sống, có ít nhất bảy, tám loại thịt, trông giống như một bữa ăn bổ dưỡng đặc biệt chuẩn bị.
Rương giữ tươi này, trong nhà vẫn còn một ít, toàn bộ đều là bữa sáng của tộc Tuyết Lang mà hắn phải cho ăn.
"Thời Vũ?"
"Cậu định cho Tuyết Lang ăn?"
Lúc Thời Vũ đang khệ nệ bưng thịt, có người nhìn thấy loại thức ăn mà Thời Vũ đang mang, đột nhiên dừng lại và nói đùa: "Cái đám đó không mấy thân thiện, cẩn thận một chút."
"Tuy nhiên, bệnh xá của căn cứ chăn nuôi của chúng ta vẫn hoạt động rất hiệu quả..."
“Đừng nghe anh ta nói bậy, có Lang Vương ở đó, không có nguy hiểm gì cả.” Bên cạnh cũng có người đến giải vây cho Thời Vũ.
“Đùa thôi, chúng tôi chuyển xong rồi, cậu có cần giúp gì không?” Người kia hỏi lại.
Thời Vũ nhìn hai người họ, tiếc rằng chẳng có gì về học trong trí nhớ cả, hắn chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo và lễ phép: "Cảm ơn, không cần đâu, tôi dọn xong ngay ấy mà."
Nói xong ba người cũng không tiếp tục tán gẫu, dù sao bọn họ đều còn có việc của mình.
Sau khi đối phương rời đi, Thời Vũ nhớ ra rằng do tính cách của người tiền nhiệm bận gia đình, thích ở một mình, không thích tiếp xúc với mọi người nên thời gian đầu ở môi trường làm việc mới cũng không kết bạn, cũng như không hòa nhập vào bất kỳ vòng tròn người nào, cứ luôn độc lai độc vãng, vì vậy cực kỳ khiếm khuyết trong đối nhân xử thế.
Chẳng trách đều là thực tập sinh nhưng hắn lại chẳng có nhiều ấn tượng đối với người khác, thậm chí cả tên cũng chả nhớ... nhưng hắn lại nhớ rất nhiều thông tin sủng thú của căn cứ chăn nuôi.
Thời Vũ lắc đầu, tạm thời chuyện này cũng không có gì không tốt cả, hiện tại cứ để như vậy đi.
Điều quan trọng nhất là trước tiên hãy làm quen với thế giới này một cách từ từ, chuyện giao tiếp gì đó có thể lùi lại sau.
Cuối cùng mất một lúc hắn cũng đã có thể chuyển ra xe hết thịt và thức ăn, Thời Vũ khởi động chiếc xe tải và một mình đến khu vực núi phủ tuyết đã được định sẵn, nơi sinh sống của Tuyết Lang.
Sau khi đến nơi, hắn đỗ xe, xuống xe rồi chuyển thịt ra, Thời Vũ nhanh chóng bận rộn.
Trong quá trình này, những ngọn núi trắng xóa ở phía xa phủ đầy tuyết trắng lóe lên những hồi ảnh, những dấu vết của hàng chục con sói khổng lồ xuất hiện.
"Gru!!! ~~~~"
"Gru!!! ~~~~"
m thanh khiến người ta run rẩy vang lên, kèm theo tiếng sói tru, những con sói khổng lồ màu trắng như tuyết từ trên núi tuyết chạy về phía bên này, lúc đầu chúng rất nhanh, nhưng sau đó chậm lại và bước đi.
Nhưng cho dù là đi bộ, cũng tỏa ra khí tức vô cùng áp chế.
"Gru!!! ~~~~"
Mỗi con sói khổng lồ dài 2m, cao gần 1m, phát triển rất tốt, khó ai có thể tưởng tượng được đây chỉ là một "đàn con".
Chúng có bộ lông dài màu trắng khắp cơ thể, đuôi, lưng và tứ chi được bao phủ bởi lớp lông màu trắng lam rất dày.
Khi bước đi, con ngươi màu xanh lam của đám sói khổng lồ này quan sát Thời Vũ, răng nanh trong miệng lộ ra, tràn ngập hàn khí.
[Tên] : Tuyết Lang
[Thuộc tính] : Băng
[Cấp độ chủng tộc] : Cao đẳng siêu phàm
[Kỹ năng chủng tộc] : Băng toái nha (răng nanh phá băng), băng liệt trảo (móng vuốt phá băng), tuyết ẩn, hàn tức
[Giới thiệu] : Các sinh vật siêu phàm tiến hóa ở vùng núi phủ tuyết, băng toái nha và băng liệt trảo có thể dễ dàng xé vụn sắt thép, chúng rất giỏi ẩn nấp và săn mồi trong thời tiết có tuyết.
Thời Vũ có vốn kiến thức rất tốt, thông tin cụ thể của sủng thú này lập tức hiện lên trong đầu hắn.
"Gru!!! ~~~~"
"Gru!!! ~~~~"
Lúc này, bầy sói khổng lồ nhìn chằm chằm Thời Vũ đang chảy nước miếng, trong con ngươi tỏa ra ánh sáng.
"Hiểu rồi, hiểu rồi."
Về phần Thời Vũ, người bị đàn Tuyết Lang theo dõi, lúc này chỉ cảm thấy rất vô cùng mới mẻ.
Không cần nghĩ cũng biết lũ sói này muốn ăn cơm và đang đói, nhưng Thời Vũ đã nghe được.
Cảm giác biết người kia đang nói gì... không chỉ khiến hắn cảm thấy an tâm mà còn khiến hắn đau “bi”.
An tâm là vì cảm thấy rằng cả đôi bên đang ở trên cùng một kênh, còn đau ‘bi’ là vì một con sói nói rằng nó muốn nếm thử hắn.
Đáng ghét...
Công việc quái quỷ gì đây.
Rốt cuộc là đến làm chăn nuôi viên hay là nguyên liệu nấu ăn dự trữ?
"Lang Vương đâu?"
Thời Vũ cố gắng hết sức để không quan tâm đến những cái miệng này, nhìn xa hơn và tìm kiếm ‘bắp đùi’ của mình.
"Gàooo!!! ~~~~"
Sau khi đám Tuyết Lang này đến, tất cả đều thành thật đứng thành một hàng, không dám manh động, không phải vì sợ làm cho Thời Vũ sợ hãi, cũng không phải vì khách sáo, mà là vì chủ nhân của bọn chúng còn chưa tới.
Với một tiếng gầm mang tính răn đe hơn, bầy sói nhường ra một lối đi, thứ đang tới là một con Tuyết Lang lớn hơn với chiều dài cơ thể hơn ba mét, chiều cao ít nhất là 1,6 mét hoặc 1,7 mét.
"Gàoooo!!! ~~~~"
Lang Vương chậm rãi bước ra ngoài, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thời Vũ.
Những con Tuyết Lang khác đều sợ hãi và kính cẩn nhìn Lang Vương.
Tuyết Lang là một loài sinh vật siêu phàm có tính xã hội cực cao, Lang Vương có khả năng uy hiếp tối thượng.
Một số Lang Vương thậm chí có thể đánh thức một kỹ năng uy hiếp có thể tạo ra cảm giác ngột ngạt và sử dụng chúng để thống lĩnh đàn sói.
Đây không phải là một kỹ năng chủng tộc cơ bản của Tuyết Lang, mà là một kỹ năng cấp cao đòi hỏi những điều kiện cực kỳ khắc nghiệt mới có thể thức tỉnh.
Dưới sự uy hiếp, những con Tuyết Lang rất ngoan ngoãn, chúng không dám hành động hấp tấp và cũng rất có trật tự.
Rất rõ ràng, những thực tập sinh chăn nuôi như Thời Vũ có thể đến cho những con Tuyết Lang này ăn một cách an toàn, không phải vì khả năng giao tiếp thần giao cách cảm nào đó, mà là nhờ uy nghiêm của Lang Vương.
Lang Vương này là sủng thú của một Ngự Thú Sư trong căn cứ chăn nuôi và nó có nhiệm vụ hỗ trợ quản lý bầy sói.
Bây giờ, Thời Vũ tự hỏi liệu chủ nhân của Lang Vương có đang nhìn trộm màn trình diễn của hắn và chấm điểm không...
Tuy nhiên, đối phương là một người rất có địa vị trong toàn bộ căn cứ chăn nuôi, con Lang Vương này chỉ là một trong những sủng thú mà đối phương có, hẳn là người đó cũng chẳng rảnh rỗi và buồn chán đến mức đi để ý đến một nhóm thực tập sinh đâu.
Con sói này lẽ nào là giáo viên chấm điểm của riêng cho hắn? Biểu cảm của Thời Vũ trở nên kỳ lạ.
Tiếp đó, Lang Vương từng bước lãnh đạm tiến đến, đến bên cạnh Thời Vũ.
Trái tim Thời Vũ căng thẳng, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía cự lang này.
Cảm giác ngột ngạt mà vị Lang Vương này mang lại cho hắn hoàn toàn không thể so sánh được với bầy Tuyết Lang bình thường kia.
Chỉ cần liếc nhìn đối phương, sự uy hiếp được tiết ra có thể khiến tim Thời Vũ đập thình thịch.
Lúc này, Lang Vương cũng đang nhìn về phía Thời Vũ, nó không lập tức ăn thịt, nhưng hơi lạnh lan tỏa khắp cơ thể, tiếp tục đến gần Thời Vũ.
Sau đó, cơ thể nó sượt qua người Thời Vũ, đầu chạm vào Thời Vũ.
Theo quy ước, Lang Vương sẽ để lại mùi hương riêng của mình trên người chăn nuôi, việc lưu lại mùi này cũng là để lại sự răn đe riêng của mình cho với người chăn nuôi. Bằng cách này, đàn Tuyết Lang sẽ an phận trong quá trình được cho ăn.
Khi Thời Vũ cảm thấy lạnh lẽo xung quanh mình, hắn nhận ra mình đã bị Lang Vương đánh dấu.
Dùng phương thức này đến lưu lại mùi sao?
Vẫn còn tốt, văn minh hơn nhiều so với việc đi t.è đánh dấu rồi.
Khi Thời Vũ cảm khái, đột nhiên, sách ảnh kỹ năng của hắn đột nhiên có hiệu lực.
Bởi vì vừa rồi Lang Vương theo bản năng ra sức răn đe, đồng thời cũng tiếp xúc với Thời Vũ...
Quá trình diễn ra vô cùng gay cấn và suôn sẻ khiến Thời Vũ mù mờ, vốn dĩ hắn đang nghĩ cách tìm cơ hội sao chép kỹ năng của Lang Vương, nhưng mọi chuyện lại diễn ra đơn giản như vậy là xong?
Hơn nữa, nó còn là một kỹ năng cao cấp của Lang Vương.
Lật trang đầu tiên của cuốn sách ảnh, trên đó có hình ảnh của Lang Vương.
Phía dưới, có một loạt các văn tự.
[Kỹ năng] : Uy hiếp
[Cấp kỹ năng] : Cấp cao
[Giới thiệu] : Kỹ năng hệ Tinh thần, có thể được sử dụng để uy hiếp đe dọa, gây choáng, thống lĩnh và cũng có thể đánh ngất những sinh vật yếu hơn rất nhiều. Nó là biểu tượng của "tư chất vương giả".
[Trạng thái] : Tạm thời không có đối tượng giảng dạy
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook