Tự mình đa tình là một căn bệnh mà Thẩm Kham Dư mang từ trong bụng từ trong bụng mẹ, sau khi gặp Cố Ngôn Sênh càng khó có thể kiểm soát hơn.

Khi lần đầu tiên bọn họ gặp mặt nhau cả hai đều đang học cấp hai, Thẩm Kham Dư là một tên côn đồ, Cố Ngôn Sênh là một học sinh ưu tú.

Ngày hôm đó, ở trong một con hẻm nhỏ Thẩm Kham Dư nhìn thấy Cố Ngôn Sênh đang bị một tên côn đồ cấp ba tống tiền , rõ ràng là bị dọa tái mét mặt mày, vẫn bày ra khuôn mặt vô cảm và bình thản như băng trôi vậy, không nói một tiếng lục tiền trên người ra đưa cho người ta.

Thẩm Kham Dư nhảy từ bên mái nhà bên cạnh xuống, liền một cước đạp ngã kẻ đó, sau đó nắm lấy tay của Cố Ngôn Sênh chạy đi.

Hai người chạy vào trong một mảnh ruộng hoa cải dầu, Cố thiết gia bình thường không hề luyện tập thể thao chạy mệt đến nỗi ngã trên mặt đất.

" Cảm ơn cậu" Cố Ngôn Sênh thở dốc nói.

Thẩm Kham Dư đỡ hắn đứng dậy, tiện tay bứt một bông cải dầu đưa cho hắn:

" Anh đẹp trai thật, em thích anh."

Cố Ngôn Sênh thở hổn hển lau mồ hôi, tiện thể tặng cho cậu một ánh mắt nhìn một tên tâm thần.

Thẩm Kham Dư nhìn thấy đôi mắt phượng quyến rũ của hắn, cười típ mắt tiếp tục nói với hắn:

"Anh à, em thích anh, anh tên là gì vậy?"

Cố Ngôn Sênh nhíu mày quay đầu lại phía sau:

"....... tôi không phải đồng tính, tôi không thích cậu."

" Ờ, được thôi~" Thẩm Kham Dư không hề buồn bã xíu nào, cậu nghĩ rằng nhìn thấy được mặt của Cố Ngôn Sênh liền vô cùng vui vẻ, " vậy thì anh cũng phải nhận hoa của em a, vậy mới là một đứa trẻ hiểu chuyện."

Cố Ngôn Sênh liếc nhìn bông hoa cải dầu trong tay hắn một cái:

" Bông hoa này là người nông dân trồng để chiết xuất dầu đó, cậu lấy nó để đi tặng người khác là lãng phí cây trồng và lãng phí thức ăn, một đứa trẻ hiểu chuyện sẽ không làm như vậy."

Thẩm Kham Dư chớp mắt nhìn hắn, đáy mắt lấp lánh, có rất nhiều ngôi sao đang chạy qua chạy lại ở trong đó.

Cố Ngôn Sênh bị cậu nhìn vô cùng mất tự do:

" Cậu đừng có nhìn tôi như vậy."

Thẩm Kham Dư cười lên, bọng mắt dưới lấp lánh và dễ thương khi ánh hoàng hôn chiều vào, giống như một miếng sáp ong hảo hạng:

" Anh à anh thật tốt, em càng thích anh hơn rồi. Em nghe lời anh không lãng phí đồ ăn."

Nói xong Thẩm Kham Dư liền bỏ hoa cải dầu vào trong miệng nhai.

" Cậu......" cả mặt tràn đầy kinh ngạc mà vương tay giật đi hoa trên tay cậu.

" Cậu làm gì vậy! Sao lại có thể ăn lung tung được chứ, đừng có ăn!"

Thẩm Kham Dư trốn cách hắn vài bước, nhanh chóng nuốt xuống toàn bộ hoa cải dầu mà cậu đã hái xuống, sau đó đưa cả hai tay ra:

" Ăn xong rồi!"

Cố Ngôn Sênh mắt không nói ra lời nhìn cậu, sau đó vội vã bò dậy từ trên đất:

" Cậu cái con người kỳ lạ này... tâm thần."

Thẩm Kham Dư vẫn như cũ cong mắt cười, bò dậy, háo hức đi theo phía sau hắn:

" Anh à, em biết anh là người tốt, nhưng anh không thể nào vẫn luôn ngốc nghếch để cho người ta bắt nạt được. Nhưng mà sau này anh yên tâm đi, em thích anh, em sẽ bảo vệ thật tốt cho anh!"

Cố Ngôn Sênh không hề muốn quay đầu lại nhìn cậu, chỉ muốn nhanh chóng quay về nhà:

" Cậu đừng nói mấy cái lời thích thích đó đi, thật là kỳ lạ!"



" Nhà của anh ở đâu, em đưa anh về, đừng để người khác bắt nạt nữa!"

" Không liên quan tới cậu."

" Có liên quan chứ, em thích anh, anh mà bị thương thì em sẽ đau lòng đó."

" Cậu đừng nói nữa!!"

Thẩm Kham Dư khập khiễng bước đi, chắc là vừa nhảy xuống không cẩn thận bị trẹo chân rồi, nhưng mà cậu vẫn có thể khá là nhẹ nhàng bước đi theo sau Cố Ngôn Sênh, vẫn luôn không ngừng quấy rối hắn.

Cố Ngôn Sênh nghĩ rằng cái con người này thật là không thể hiểu nỗi, giống như một con ve sầu mùa hè vậy cứ kêu wah wah suốt, không thể nào đuổi nó đi được.

May thay rất nhanh đã đến được trạm xe buýt, Cố Ngôn Sênh không hề quay đầu lại mà chen chúc bước lên xe buýt về nhà, đến cả nhìn cũng không muốn nhìn Thẩm Kham Dư một cái.

Thẩm Kham Dư khi nhìn thấy xe buýt đã chạy đi rồi, liền quay người lại mà bước đi, nụ cười rạng rỡ trên mặt cậu đó chớp mắt đã bặt vô âm tính. Cậu nhìn thấy mấy tên côn đồ đang trốn ở phía sau bức tường, trong mắt ngập tràn sự thù địch và kêu ngạo:

"Tụi bây tốt nhất là quay về báo tin lại, đừng có động vào anh ấy lần nào nữa, nếu không thì tao thật sự sẽ đánh vỡ đầu tụi bây."

" Anh Thẩm tụi em sai rồi!" Mấy tên côn đồ đó khom lưng cúi đầu lia lịa, sau đó hoảng loạn bỏ chạy.

Con đường hoang vu quang co này là đoạn đường tập trung nhiều băng nhóm cướp tiền nhất, bọn côn đồ đã nghênh ngang đi theo Thẩm Kham Dư và Cố Ngôn Sênh suốt đoạn đường này, đó là một thông báo rõ ràng đến bọn chúng, Cố Ngôn Sênh là người không thể bắt nạt được, ai còn muốn bắt nạt hắn, vậy thì không sống yên với anh Thẩm đây.

Việc bảo vệ người khác bằng chính khả năng của mình là một điều thật sự rất tuyệt vời đối với một học sinh cấp hai.

Thẩm Kham Dư đã mua một ly coca, thích thú uống, vừa uống vừa nghĩ:

" Không ngờ đến rằng biết đánh nhau còn có thể là có ích như vậy, mình sao lại** vậy nhỉ.

Uống nửa chai nước ngọt xuống bụng, Thẩm Kham Dư vui sướng tràn trề, nhịn không được mà hét lên trên trời cao:

" A! mình thật sự rất thích anh trai nhỏ."

Cố Ngôn Sênh trên buýt hắt xì một cái, suýt chút nữa là đụng vào lưng của người phía trước mặt rồi.



Từ đó về sau Thẩm Kham Dư trùm trường học này liền trở thành một người hầu nhỏ phía sau Cố Ngôn Sênh, điều này khiến cho đàn em của cậu cảm thấy vô cùng đau lòng, nháo nhào khuyên nhủ:

" Anh Thẩm, anh không thể nào bị tình yêu làm cho mù quáng đầu óc như vây được! Điều này sẽ làm cho bản lĩnh của anh trở nên ngu dốt, thậm chí là bỏ hoang giang sơn mà anh đã tranh giành mới có được!"

Đối với điều này, phản ứng của Thẩm Kham Dư đó chính là đánh bọn chúng một trận tàn nhẫn:

" Tao thân bản lĩnh ngu dốt?"

Đàn em mặt mũi bầm dập nói: Không! Anh không có đần độn!

Thẩm Kham Dư hiền từ cười vò đầu bọn đàn em, để cho bọn chúng nghênh ngang đi dạo một vòng trong trường học, doạ cho mọi người ào ào lùi về ba dặm.

Thẩm Kham Dư đã tìm một cái ghế dài ngồi xuống, bắt chéo chân lên:

" đây là giang sơn của ai?"

Bọn đàn em khóc nức nở nói: Là của anh Thẩm! Mãi mãi là của anh Thẩm!

Lúc này đây Cố Ngôn Sênh đi từ trường học ra, Thẩm Kham Dư lập tức gọi một tiếng anh trai nhỏ, háo hức chạy nhào qua bên đó đuổi theo nịnh nọt lấy lòng Cố Ngôn Sênh, hoàn toàn chuyển từ một chú chó xám to lớn thành một chú chó sữa nhỏ với tốc độ vũ bão.

Bọn đàn em ngơ ngác nhìn nhau, không nói nên lời, chỉ có những dòng nước mắt.

Thẩm Kham Dư theo sau đuôi Cố Ngôn Sênh rất nhiều năm rồi, từ lúc học cấp hai theo đến học cấp ba, sau đó cậu nhận ra rằng người mà Cố Ngôn Sênh thích ở bên tên là Tô Đồng, người đó giống như một đám mây vậy, người tính cách dịu dàng làn da trắng nõn, nhìn thấy thật khiến cho người ta rất thoải mái.

Hai người họ thường cùng nhau chơi game, Thẩm Kham Dư không biết chơi nhưng vẫn mặt dày quấn lấy Cố Ngôn Sênh và Tô Đồng để họ dẫn cậu chơi cùng.



Thái độ của Thẩm Kham Dư đối với điều này là cự tuyệt, Tô Đồng lại cảm thấy Thẩm Kham Dư rất đáng yêu, rất đồng ý dẫn theo cậu chơi game.

Cố Ngôn Sênh nhìn thấy Tô Đồng đối với Thẩm Kham Dư, luôn rất không vui, cái sự không vui này khi vào một ngày nào đó ba người bọn họ cùng nhau chơi trò chơi đồng đội triệt để bùng nổ.

Điều kiện duy nhất khi chơi trò chơi đồng đội đó chính là trong lúc đánh boss không được kêu tên đồng đội. Vốn dĩ mọi thứ đều rất thuận lợi, mắt vừa nhìn thấy nhóm nhỏ ba người bọn họ liền muốn bắt boss, lại đột nhiên có kẻ địch đánh một chiêu lớn ngắm vào Cố Ngôn Sênh bản thân Thẩm Kham Dư chỉ còn lại nửa cây máu vẫn khăng khăng nhảy ra chắn trước mặt Cố Ngôn Sênh thay hắn đỡ một chiêu lớn, bản thân chết ngay tại chỗ.

Gọi tên đồng đội, nhiệm vụ thất bại.

"Thẩm Kham Dư, cậu làm cái gì vậy!" Cố Ngôn Sênh trực tiếp ném con chuột, tuy là Tô Đồng đối với bất cứ chuyện gì cũng đều nhẹ nhàng nhíu mày.

Thẩm Kham Dư càng choáng váng hơn, đôi mắt ươn ướt giống như chú chó con nhỏ vậy chì chớp mắt vài cái liền rơi nước mắt, sau đó lại mỉm cười, hứng lấy sự tức giận của Cố Ngôn Sênh không biết xấu hổ mà nói:

" Em bảo vệ anh a."

" Tôi không cần cậu bảo vệ, bản thân tôi có thể trốn đi được, cho dù là có bị đánh trúng, tôi đầy cây máu cũng sẽ không chết được!"

Cố Ngôn Sênh tức đến tái xanh mặt mày.

Thẩm Kham Dư cũng không tức giận, chỉ cảm thấy Cố Ngôn Sênh bởi vì một trò chơi mà tức giận như vậy dễ thương vô cùng, chỉ là dịu dàng mỉm cười, nói:

" Nhưng mà lỡ như anh chết rồi thì làm sao?"

" Không có lỡ như" Cố Ngôn Sênh căm giận cắn chặt răng,

" cậu ít tự mình đa tình đi. Tôi và Tô Đồng đã chơi trò chơi này lâu như vậy, một trò chơi mà đó giờ chúng tôi chưa từng thua, chính bởi vì như cậu mà thua mất rồi, cậu có chút nhận thức nào về bản thân không, đừng có chuyện suốt cả một ngày từ sáng đến tối là những chuyện khiến cho người khác khó chịu nữa được không hả?"

" A Sênh." Tô Đồng cảm thấy lời hắn nói nặng nề quá, lên tiếng chặn lại.

Lông mi Thẩm Kham Dư run một cái, trên gương mặt vẫn là nụ cười sáng rực rỡ sáp gần như lấy lòng:

" Vậy anh rất ghét em sao?"

" Ghét cực kỳ." Cố Ngôn Sênh chắc như đinh đóng cột nói, trầm mặt đeo ba lô lên liền đi.



Từ đó về sau Thẩm Kham Dư đã biến mất một khoảng thời gian rất dài trong thế giới của Cố Ngôn Sênh—— dĩ nhiên đây chỉ là với Cố Ngôn Sênh.

Bởi vì Thẩm Kham Dư mỗi ngày tan học đều sẽ đi theo phía sau Cố Ngôn Sênh một khoảng rất xa, vẫn luôn đợi cho đến khi hắn an toàn ngồi lên xe buýt, cậu mới ném một nụ hôn gió về phía xe buýt, sau đó quay người đi, hoặc là đi làm thêm, hoặc là tản bộ về nhà.

Cậu thường xuyên vừa đi vừa đá vỡ mấy hòn đá nhỏ ở trên đường, càm ràm trong miệng suốt:

" Tại sao lại ghét người tự đa tình như vậy chứ? Lỡ như tự đa tình là chuyện tốt thì làm thế nào, cũng không để cho người ta cơ hội gì hết, hừ."

Cậu ở trên đường về nhà nhìn thấy được trong tiệm bánh đó lúc nào cũng đông nghẹt người, bình thường bánh trung thu trứng muối đều đã bán hết, lần này lại bày đầy ắp.

Cậu hào hứng dùng tiền mà bản thân làm thêm kiếm được mua hao phần bánh trung thu trứng muối, hào hứng đi về nhà.

Đây là món bánh mà mẹ và anh trai thích nhất.

Cậu về đến nhà, anh trai Thẩm Đàm A đang ngồi trên ghế dài ở trong sân đọc sách, cậu vui vẻ mà đi qua:

" Anh ơi! Anh xem em đã đem cái gì về cho anh nè!"

Thẩm Đàm A đặt quyển sách xuống, diu dàng xoa đầu của cậu: " Là cái gì?"

" Bánh trứng muối ngàn lớp!" Thẩm Kham Dư nắm lấy món bánh trứng muối ngàn lớp trong tay đưa cho Thẩm Đàm A như một báu vật vậy.

" Anh hai nhanh ăn đi, vẫn còn nóng đó! Em đã bọc nó vào trong ngực suốt đoạn đường chạy về nhà đó!"

" Cảm ơn Kham Dư." Thẩm Đàm A mỉm cười ấm áp, nhận lấy bánh trứng muối ngàn lớp.

Thẩm Kham Dư vui vẻ ngoài người về phía tay vịn trên ghế, giương mắt nhìn đợi Thẩm Đàm A ăn một miếng bánh trứng muối ngàn lớp, lại bất ngờ ăn một bạt tay đau đớn không biết từ đâu ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương