Bất Hủ Thần Vương
Chương 85: Cả đoàn bị diệt

Những hòn đá trong tay Nhậm Thương Khung liên tục bắn ra.

Mỗi một lần đập lên thân cây, đều rớt xuống một bộ vị thân thể máu me đầm đìa.

Dụng ý của hắn tất nhiên là muốn chọc giận tên Bạch y nhân kia.

Lúc đầu, tên Bạch y nhân này còn có chút phẫn nộ, nhưng kinh nghiệm trãi qua trăm trận, rất nhanh liền khống chế được cảm xúc. Hắn sao lại không biết, đối phương là cố ý chọc giận hắn!

Trong mảnh rừng rậm này, mặc dù hắn đối với thực lực của mình rất có lòng tin, nhưng muốn hạ đối thủ cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Nhậm Thương Khung thấy người này vậy mà có thể bình ổn được tâm tình, trong lòng không khỏi đánh giá đối phương cao hơn một tầng. Trong thời điểm như thế này, địch nhân càng bình tĩnh thì càng khó đối phó.

Nếu như đối phương liều lĩnh, ỷ vào thực lực của mình mà mạnh mẽ xông vào, thì nhất định sẽ rơi vào bốn cạm bẫy của Nhậm Thương Khung.

Mỗi một cạm bẫy, đều là trí mạng!

Bạch y nhân rút ra một thanh trường kiếm trắng như tuyết, tiếng như hàn băng:

- Giết bốn huynh đệ của Hạ Thanh Dương ta, các ngươi tính xem, các ngươi phải chết mấy lần mới có thể bồi hoàn?

Hạ Thanh Dương cẩn thận từng li từng tí, chân bước từng bước một, không ngừng tới gần. Ba trượng xung quanh hắn, bất kỳ một động tĩnh nào đều không có khả năng thoát khỏi cảm ứng của hắn.

Dưới tình huống này, Nhậm Thương Khung muốn dùng thủ đoạn đánh lén, hiển nhiên là không được.

Nhậm Thương Khung ngừng thở, nhưng trong lòng thì đang tính toán khoảng cách:

- Một bước, hai bước, ba bước...

Hạ Thanh Dương cách cạm bẫy thứ nhất mà hắn bố trí, càng lúc càng gần. Trong tay Nhậm Thương Khung thủ sẵn ba hòn đá, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một nhánh cây.

Trên nhánh cây này, là nơi hắn bố trí đạo cạm bẫy thứ nhất, chính là Thực Cốt Dịch. Đồng thời cách một trượng ở hai bên trái phải nhánh cây đó, cũng có bố trí Thực Cốt Dịch.

Nếu như hòn đá thứ nhất đánh trúng thân cây, Thực Cốt Dịch văng ra không thể dính vào người Hạ Thanh Dương. Vậy sau đó bất luận là hắn né sang trái hay qua phải, Nhậm Thương Khung vẫn có thể bắn đá cho Thực Cốt Dịch văng trúng chết hắn.

Nói cách khác, cạm bẫy thứ nhất chính là một cạm bẫy liên hoàn.

Đồng thời, Nhậm Thương Khung cũng đã nhắm chắc khoảng cách tránh né của Hạ Thanh Dương, chỉ cần phản ứng đầu tiên của Hạ Thanh Dương là qua trái hay hướng phải, như vậy cạm bẫy liên hoàn này có thể làm cho một cường giả cửu trọng ôm hận mà chết!

Theo bước chân của Hạ Thanh Dương càng lúc càng gần, tâm tình Nhậm Thương Khung ngược lại càng lúc càng bình tĩnh.

Một bước cuối cùng!

Ý niệm trong đầu Nhậm Thương Khung khẽ động, cánh tay giương lên, hòn đá kia giống như mũi tên, trực tiếp bắn về phía nhánh cây có Thực Cốt Dịch.

Hạ Thanh Dương nghe tiếng gió mà đoán được vị trí, trường kiếm run lên, một đạo kiếm quang trực tiếp chém về phía hòn đá kia.

Khanh!

Tiếng va chạm bén nhọn, hỏa quang văng khắp nơi. Hòn đá kia bị chém nát thành vô số mảnh vụn phiêu tán trong không trung. Một vài mảnh vụn lớn bay về phía nhánh cây...

Rào một tiếng!

Nhánh cây kia bị vài mảnh vụn đánh vào, thân cây lập tức đàn hồi, Thực Cốt Dịch theo đó mà văng ra khắp nơi.

Hạ Thanh Dương quả nhiên rất cao minh, thoáng thấy chất lỏng màu xanh biếc kia rơi xuống, trong lòng không khỏi cả kinh, bộ pháp khẽ động, thân thể vậy mà trực tiếp lui về phía sau một trượng.

Không qua trái, cũng không qua phải!

Biến cố này làm cho Nhậm Thương Khung giật mình. Hạ Thanh Dương quả nhiên cao minh, ở thời khắc mấu chốt vẫn có thể đưa ra lựa chọn sáng suốt như vậy.

Dưới tình huống như vậy, lui về sau hiển nhiên là lựa chọn thông minh nhất. Bởi vì đằng sau, là nơi hắn đã đi qua, độ nguy hiểm nhất định là thấp nhất.

Ngoài ra, bất luận là phía trước hay hai bên, đều có thể bị công kích!

Hạ Thanh Dương sau khi đứng vững, hai mắt bắn ra hàn quang như điện, cảnh giác nhìn bốn phía, hừ lạnh một tiếng:

- Trò vặt vãnh này cũng muốn làm tổn thương ta sao?

Nói xong cúi người nhặt lên hai viên đá, sau đó dùng lực bắn ra, đem Thực Cốt Dịch ở hai bên tả hữu đánh rơi hoàn toàn.

Hạ Thanh Dương cười lạnh nói:

- Độc này chính là thứ mà ngươi dùng để đối phó với huynh đệ ta đúng không?

Đừng nhìn Hạ Thanh Dương mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong nội tâm của hắn còn đang cảm thấy rùng mình. Vừa rồi nếu như lựa chọn sai lầm, bất luận qua trái hay qua phải đều bị rơi vào cạm bẫy.

Loại chất lỏng cổ quái này, tất nhiên là chứa kịch độc.

Nếu không như thế, Hạ Thanh Dương không tin bốn huynh đệ của mình lại không đối phó được hai tên kia.

Hết thảy những biến cố này đều được Nhậm Thương Khung thu vào tầm mắt.

Đối với việc bẫy rập thứ nhất bị phá, Nhậm Thương Khung cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Nếu như đối thủ bậc này ngay cả đạo bẩy rập thứ nhất cũng không qua được, vậy thì làm cho người ta thất vọng rồi.

Nhậm Thương Khung chậm rãi di động thân thể, hắn biết rõ, đã tới thời điểm khởi động đạo bẩy rập thứ hai.

Thân thể vặn vẹo giống như linh miêu, chẳng mấy chốc biến mất trong bụi cỏ.

Nhậm Tinh Hà nhìn thấy đạo bẩy rập thứ nhất mất đi hiệu lực, từ trong bụi cây nhảy ra ngoài, kêu lên:

- Họ Hạ, gia gia ở chỗ này, ngươi có đảm lược thì tới giết ta đi ha ha!

Hạ Thanh Dương sắc mặt phát lạnh, thoáng nhìn Nhậm Tinh Hà ở gần bụi cây cách hắn không đến hai mươi trượng.

Điểm khoảng cách ấy, tối đa chỉ ba lần hô hấp là có thể giết đến.

Nhưng trong ba lần hô hấp này, có bao nhiêu bẩy rập, hắn không thể không suy tính. Cười lạnh nói:

- Còn an bài cạm bẩy gì thì đưa ra cho Hạ mỗ nhìn một chút!

Đúng lúc này, bên tai Hạ Thanh Dương hơi động một chút, bỗng nhiên bộ pháp di động, hai chân bay lên không, giữa không trung lướt qua mà đi, kiếm trong tay run lên, quát:

- Tiểu tử, chịu chết đi!

Một kiếm này, trực chỉ nơi Nhậm Thương Khung đang ẩn nấp đánh tới.

Nhậm Thương Khung không sợ mà còn vui mừng, hắn vừa rồi ở trong bụi cỏ gây ra tiếng động chính là cố ý. Là muốn cho Hạ Thanh Dương tưởng rằng hắn sơ ý phát ra thanh âm, sau đó để cho hắn phát động công kích.

Kể cả việc Nhậm Tinh Hà hiện thân dụ định, kỳ thật cũng là cố ý mê hoặc đối phương. Để cho đối phương tưởng rằng Nhậm Thương Khung là muốn ẩn núp tập kích hắn.

Nhìn một kiếm này phóng tới, Trúc Cơ cửu trọng quả thật không đơn giản.

Bất quá Nhậm Thương Khung sớm có dự liệu, cũng không lui bước, thân thể lăng không nhảy lên, trường kiếm trong tay lập tức bắn ra quang mang.

Chỉ trong một chiêu đã bắn ra hai mươi bốn đạo kiếm quang.

Kim Châm Độ Kiếp!

Một kiếm này, chính là thực lực đỉnh phong của Nhậm Thương Khung. Chỉ một kiếm này, cũng đủ để cho rất nhiều Trúc Cơ đệ bát trọng cường giả cảm thấy áp lực.

Mặc dù Hạ Thanh Dương là đệ cửu trọng, đứng trước kiếm thế bậc này cũng không khỏi nghiêm nghị. Hắn vẫn cho là đối phương chỉ dựa vào quỷ kế đánh bại huynh đệ hắn. Không nghĩ tới, kiếm kỹ của đối thủ này, nghiễm nhiên đã có đại khí độ. Tuy cảnh giới không bằng Hạ Thanh Dương hắn, nhưng lực lĩnh ngộ kiếm kỹ lại không kém hắn bao nhiêu!

Chỉ là, nếu so sánh về thực lực, rõ ràng hắn đang chiếm ưu thế rất nhiều. Song kiếm giao phong, hỏa tinh bắn ra bốn phía, chỉ trong tích tắc, hai người đã đối chiêu năm lượt.

Thân ảnh hai người lúc hợp lúc phân, tàn ảnh giống như âm hồn trong đêm tối, làm cho lá cây bốn phía tung bay xào xạc.

Uy lực của Toàn Phong Lạc Diệp Kiếm, ở trong trường hợp này ưu thế rất rõ ràng. Hành tích phiêu hốt, nhanh hiểm chuẩn, hơn nữa còn có ưu thế về địa hình, làm cho Hạ Thanh Dương trong khoảng thời gian ngắn không cách nào lấn áp được đối thủ.

Chỉ là, Hạ Thanh Dương cũng rất biết lợi dụng ưu thế bản thân, võ đạo Trúc Cơ đệ cửu trọng giao chiến với đệ thất trọng, chỉ cần hắn không khinh địch, thì thời gian giao đấu càng lâu, Hạ Thanh Dương càng có lợi.

Nhậm Thương Khung một bên xuất kiếm, một bên tránh chiêu, giống như Hồ Điệp xuyên hoa, ở trong bụi cây không ngừng quấn lấy Hạ Thanh Dương.

Hai đạo thân ảnh không ngừng giao phong, cát bay mù mịt.

Bỗng nhiên, thân hình Nhậm Thương Khung bay ra, thân thể rơi vào một cây đại thụ bên cạnh.

Hạ Thanh Dương dữ tợn cười một tiếng:

- Như thế nào, hết sức rồi sao? Còn có trò gì thì lấy ra sử dụng luôn đi ha ha!

Nhậm Thương Khung bỗng nhiên cười quái dị, khoan thai hỏi lại:

- Cần dùng nữa sao?

Hạ Thanh Dương sắc mặt phát lạnh:

- Ngươi có ý gì?

Trường kiếm trong tay Nhậm Thương Khung run lên, sau đó tra vào vỏ, lãnh đạm nói:

- Bốn huynh đệ của ngươi, đang ở bên kia chờ ngươi. Ngươi còn không mau đi đi.

Hạ Thanh Dương cười ha ha:

- Giả thần giả quỷ.

Bốn chữ vừa nói xong, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, hắn phát hiện toàn thân mềm nhũn, không cách nào vận dụng khí lực, mà trong Đan Điền, cũng trống rỗng không có tia chân khí nào, kinh mạch toàn thân cũng vậy.

Nhậm Tinh Hà cười to đi ra, cùng Nhậm Thương Khung đứng song song, kêu lên:

- Họ Hạ, chúng ta vốn nước sông không phạm nước giếng, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác muốn không làm mà hưởng. Hi vọng kiếp sau của các ngươi có thể hiểu được đạo lý người vì tiền mà chết này!

Hạ Thanh Dương mặt xám như tro, liên tục vận khí, nhưng giống như đá chìm đáy biển, một điểm phản ứng cũng không có.

Nhậm Thương Khung lạnh lùng nói:

- Để ta tiễn ngươi lên đường!

Thân thể lóe lên, hàn quang xẹt qua, đầu của Hạ Thanh Dương đã rời khỏi cổ, huyết quang tung tóe, thân thể từ từ ngã xuống.

Nhậm Tinh Hà thở dài:

- Tùng Vân Tán quả nhiên bá đạo. Lão Nhị, ngươi thật lợi hại, ngay cả đồ chơi này cũng có thể luyện ra, quả thực là lợi khí để giết người diệt khẩu a.

Nhậm Thương Khung cười khổ lắc đầu, nói:

- Việc này không nên chậm trễ, mau chóng đem thi thể năm người này hủy diệt, để cho bọn chúng triệt để biến mất khỏi nhân gian.

Loại sự tình hủy thi diệt tích này, tất nhiên là vì đoạn tuyệt hậu hoạn!

Làm xong mọi chuyện, phương đông cũng xuất hiện vài tia ngân sắc. Ngày thứ tư tiến vào Đại Tương Sơn đã bắt đầu.

Vân Sơn Thanh Liên...

Trải qua phong ba lần này, làm cho Nhậm Thương Khung càng kiên định quyết tâm tìm kiếm Vân Sơn Thanh Liên, phải không ngừng trở nên mạnh mẽ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương