Bất Hủ Thần Vương
-
Chương 82: Chủ động đánh trả
Tại Đại Tương Sơn, người hái thuốc công kích lẫn nhau cũng không phải là chuyện lạ gì. Cơ hồ có thể nói là bí mật công khai. Địa Chu phân đà đối với chuyện này chỉ mắt nhắm mắt mở mà thôi.
Dù sao trong thế giới võ giả, bất cứ lúc nào, cạnh tranh đều rất tàn khốc.
Sau giờ ngọ không bao lâu, Nhậm Thương Khung đã cảm ứng được sau lưng có người theo dõi. Những người này chỉ âm thầm đi theo mà chưa có hành động gì.
Bất quá Nhậm Thương Khung cũng không muốn làm lộ, hắn biết rõ, những kẻ theo đuôi này, là muốn đợi trời tối mới ra tay.
Mà Nhậm Thương Khung chưa ra tay, cũng vì đợi trời tối.
Hắn ẩn nhẫn hơn nửa buổi chiều, không nói cho Nhậm Tinh Hà, cũng là sợ Nhậm Tinh Hà thiếu kiên nhẫn, nhất thời sơ xuất mà lộ ra.
Bởi vậy, hắn dứt khoát giả bộ như không biết. Cả buổi chiều, cố ý hái rất nhiều thảo dược không biết tên.
Những việc làm mờ ám này, Nhậm Thương Khung không để lại dấu vết nào. Ngay cả Nhậm Tinh Hà cũng không biết hắn đang làm gì. Những thảo dược này, tất cả đều không tới trình độ Linh dược.
Nhưng trong quá trình luyện dược, nhiều khi cũng không nhất định phải là Linh dược mới luyện được.
Ví dụ như Nghịch Yêu Đan, ngoại trừ yêu đan ra, những tài liệu phụ trợ khác, cũng chỉ là dược liệu bình thường, không có cái nào là Linh dược cả.
Mà Trúc Cơ Đan, thì đối với tài liệu có yêu cầu rất cao, mặc kệ chủ tài hay phụ tài, tất cả đều phải trên tam cấp Linh dược.
Nhậm Tinh Hà thấy ánh mắt ra hiệu của Nhậm Thương Khung, là huynh đệ ruột thịt liền có ba phần lĩnh ngộ, nên đi theo sát Nhậm Thương Khung, rất nhanh lẫn vào rừng rậm.
Từ xưa có câu “Gặp rừng thì đừng vào”, nhưng giờ khắc này, trong rừng rậm mới là địa hình có lợi. Bởi vì Nhậm Thương Khung biết rõ, bọn hắn hiện tại là bị đuổi, chứ không phải bên truy đuổi.
Sau khi trốn vào rừng rậm, Nhậm Thương Khung thấp giọng nói:
- Ca, tổng cộng có bốn năm tên theo dõi chúng ta, ý đồ không tốt.
- Bốn tên hay là năm tên?
Nhậm Tinh Hà trong nội tâm nhảy dựng.
- Có bốn tên ta có thể cảm giác rõ ràng được. Còn một tên, như gần như xa rất khó nắm bắt, tên này nhất định là kẻ đứng sau màn chỉ huy.
- Chuyện này rất khó giải quyết đó. Bốn năm cái, không dễ ứng phó đâu. Đúng rồi, thực lực bọn hắn như thế nào?
Nhậm Thương Khung nói:
- Bốn tên phía trước, tu vi ước chừng đều là võ đạo Trúc Cơ sáu bảy trọng. Còn tên phía sau, có thể thoát khỏi cảm ứng của ta, tu vị hẳn là trên thất trọng.
- Không phải là Thiên Nhân cảnh cường giả chứ?
Nhậm Tinh Hà khổ cười hỏi.
- Nếu là Thiên Nhân cảnh cường giả, sẽ không để ý tới những Linh dược này của chúng ta đâu. Ta đoán chừng là võ đạo Trúc Cơ đệ cửu trọng!
Tuy không phải Thiên Nhân cảnh cường giả, nhưng thực lực đệ cửu trọng, vẫn làm cho da đầu Nhậm Tinh Hà run lên. Dưới loại tình huống này, năm tên đối thủ, thực lực một tên trong đó đã áp đảo hai người bọn họ, thực lực bốn tên còn lại cùng Nhậm Thương Khung chênh lệch không nhiều, nếu thật sự động thủ, phần thắng hầu như bằng không a.
- Bất quá tin tức tốt là, năng lực tìm kiếm Linh dược của bọn hắn, hình như rất kém. Bởi vậy, bọn hắn vẫn còn theo dõi, xem chúng ta thu thập Linh dược như thế nào. Theo đệ thấy, bọn hắn nếu động thủ, đoán chừng cũng phải chờ tới ngày thứ bảy.
- Ngày thứ bảy?
Nhậm Tinh Hà thở dài:
- Nói tóm lại là bọn chúng nhất quyết không cho chúng ta sống mà rời Đại Tương Sơn rồi?
- Thế giới võ đạo, ngươi giết ta đoạt. Đã bị bọn hắn chọn làm mục tiêu, quyết không có khả năng để cho chúng ta còn sống. Bất quá… chúng ta thì không đợi được tới bảy ngày.
Trong mắt Nhậm Thương Khung hiện lên một đạo sát khí lạnh thấu xương, hướng Nhậm Tinh Hà nói:
- Ca, từ giờ trở đi, huynh đi bên trái, đệ đi bên phải. Trên đường đi, huynh đem những thảo dược này nghiền nát rãi lên đường. Bằng tốc độ nhanh nhất tiến về phía trước, sau khi đi được khoảng ba dặm, chúng ta hội hợp lần nữa. Bất luận là ai đi nhanh hơn, đều phải làm ám ký. Thông qua ám ký, chúng ta mới hội hợp được.
Nhậm Tinh Hà tự nhiên biết rõ, đây là muốn chia binh làm hai đường, mê hoặc địch nhân. Lập tức nhận lấy mớ thảo dược kia, hỏi:
- Thảo dược này dùng để làm gì?
- Có thể che dấu khí tức của huynh, để cho bọn chúng không cách nào phân biệt chúng ta đến cùng là đi bên nào. Mặc dù cuối cùng bọn hắn phát giác chúng ta chia binh làm hai đường, bọn hắn cũng chỉ có thể chia làm hai đường mà đuổi. Chúng ta lợi dùng thời gian chênh lệch, sẽ tiêu diệt từng bộ phận của bọn chúng!
Nhậm Thương Khung biết rõ, trận chiến này, là một trận chiến gian nan nhất từ khi hắn trọng sinh đến nay. Bởi vì những chuyện này, đều chưa từng xảy ra ở kiếp trước.
Không có trí nhớ của kiếp trước trợ giúp, hắn cùng đối thủ đấu sức, là cuộc chiến công bằng. Tất nhiên đối thủ hơn hắn cả về nhân số lẫn thực lực.
Ưu thế của Nhậm Thương Khung, chính kinh nghiệm chiến đấu cùng khí chất bình tĩnh trước thời khắc sinh tử mà thôi. Lúc này hắn đã vận dụng vài kĩ năng mà trong cuốn Vạn Dược Tôn Sư đã ghi lại
Vạn Dược Tôn xưng là Vạn Dược tôn sư, đối với thuộc tính của thảo dược cùng Linh dược, có thể nói là rất quen thuộc. Nhậm Thương Khung tuy chưa học được mười thành truyền thừa của Vạn Dược Tôn, nhưng gần hai tháng nay, một ít trụ cột đã nắm tương đối vững.
Những tri thức về thảo dược này, chính là mấu chốt để Nhậm Thương Khung có thể thắng được đối thủ trong trận chiến này.
Chỉ bằng vào vũ lực mà nói, cho dù hắn là kẻ có được đại đạo hạt giống, từng phục dụng Đăng Thiên Môn linh dịch, cũng không có khả năng đánh bại bốn năm đối thủ có thực lực bằng và cao hơn mình.
Dù sao, võ đạo Trúc Cơ đệ cửu trọng, cũng không phải trước mắt hắn có thể đánh bại.
Sau khi Nhậm Thương Khung cùng Nhậm Tinh Hà phân ra, dùng tốc độ cao nhất mà chạy, không bao lâu, đến một chổ tương đối chỗ bí ẩn, hắn lấy ra một số thảo dược.
Lại lấy ra Long Hổ Đỉnh, cho một loại thảo dược màu tím vào. Thảo dược này tên là Thực Cốt Diệp, loại này bình thường không có độc.
Nhưng nếu cùng Thanh Loa Thảo kết hợp, thông qua Thanh Loa Thảo bức thúc, độc tính của Thực Cốt Diệp sẽ bị kích phát ra.
Nhậm Thương Khung đem hai vị thảo dược này ném vào, không bao lâu, bên trong Long Hổ Đỉnh liền xuất hiện một làn khói xanh nhàn nhạt. Nhậm Thương Khung ngừng thở, đem khiếu huyệt toàn thân phong tỏa toàn bộ.
Hắn biết rõ, độc dược này rất đáng sợ, chỉ cần dính vào người, không tới một phút đồng hồ sẽ phát tác, bá đạo vô cùng.
Cẩn thận đem Thực Cốt dịch bên trong Long Hổ Đỉnh rót vào một cái lọ.
Nhậm Thương Khung lại lần nữa lấy ra mấy vị thảo dược, lúc này, hắn muốn tinh luyện một loại độc phấn khác. Loại độc phấn này, tên là Tùng Vân Tán.
Lúc trước Tống gia đối phó Nhậm thị, là dùng Tùng Vân Tán hòa tan vào rượu. Độc phấn này vô sắc vô vị, dung nhập trong rượu hoàn toàn không để lại dấu vết gì.
Hơn nữa dẫu có chút ít đi nữa, nhưng nhờ mùi rượu, hoàn toàn có thể đem hương vị của Tùng Vân Tán xóa sạch.
Tùng Vân Tán lúc này không có hương rượu che dấu, nên vẫn còn có chút mùi thơm nhàn nhạt.
Bất quá vấn đề nhỏ ấy, Nhậm Thương Khung đã cân nhắc rồi. Vạn Dược Tôn lưu lại một ít dược phương điều chế độc dược, có cách điều chế Tùng Vân Tán này.
Những độc dược này, cũng không phải là linh đan diệu dược gì, quá trình luyện chế hết sức đơn giản. Nhậm Thương Khung chưa tới một khắc đã đem hai vị độc dược luyện chế xong.
Đem hiện trường xử lý một chút, sau khi mùi dược liệu đã hoàn toàn tiêu tán, Nhậm Thương Khung không dừng bước chân, nhanh chóng tới nơi ước định.
...
Nhậm Tinh Hà khổ không thể tả, dùng thực lực võ đạo Trúc Cơ đệ ngũ trọng của hắn, cùng một võ đạo Trúc Cơ đệ lục trọng giao phong, tự nhiên là chỉ thua không thể thắng.
Nếu không phải rừng rậm này địa thế hiểm trở, không phải là nơi động thủ tốt. Chỉ sợ hắn sớm đã bị người ta nắm cổ.
Bất quá người nọ muốn giết hắn, cũng không có dễ dàng như vậy. Mấu chốt nhất chính là, người nọ tựa hồ không có ý định giết hắn.
Người nọ còn có một đồng đảng, hai tay ôm ngực, vừa cười vừa xem cuộc chiến, trong miệng cười lạnh nói:
- Lão Tứ, tay chân ngươi thật vụng về. Nếu muốn Tam ca ta hỗ trợ, liền C-K-Í-T..T...T một tiếng.
Người nọ cả giận nói:
- Lão Tam, ngươi đừng có ngồi đó châm chọc. Tiểu tử kia chỉ biết chạy thục mạng, địa phương quỷ quái này khắp nơi đều là rừng cây, động thủ không thích hợp. Nếu như ở bên ngoài, ta chỉ cần vài chiêu là có thể nắm cổ hắn.
- Hắc...
Lão Tam cười quái dị một tiếng, đột nhiên cảm giác trên cổ mát lạnh. Sau một khắc, một đạo máu tươi trực tiếp phun ra.
Một cái đầu to lớn bay ra ngoài, rớt xuống trong bụi cỏ, trong ánh mắt đầy vẻ kinh hoàng cùng khó hiểu nhìn thân thể không đầu của mình từ từ ngã xuống.
Nhậm Thương Khung kiếm quang quét qua, mũi chân điểm nhẹ một chút. Thân ảnh liền biến mất ở giữa rừng cây.
Bên kia, Lão Tứ đang truy kích Nhậm Tinh Hà, phát giác được động tĩnh bên này, quay đầu nhìn lên, thấy thân thể tam ca đầu một nơi thân một nẻo đang nằm giữa vũng máu!
Hắn lập tức hồn phi phách tán, biết chuyện không hay, thân thể tức khắc lui về phía sau, cắm đầu bỏ chạy.
Nhậm Tinh Hà trong lòng vui vẻ, biết đệ đệ đến giúp, quát:
- Chạy đi đâu?
Cả người lẫn kiếm, cuồn cuộn đâm về phía sau lưng lão Tứ kia. Lão Tứ thực lực còn hơn Nhậm Tinh Hà, cũng không quay đầu lại, đưa đao ra sau đón đỡ.
Đao kiếm chạm nhau, mượn lực đạo của Nhậm Tinh Hà đánh tới, thân thể cấp tốc chạy xa hơn.
Chỉ là, ngay lúc này, một thanh trường kiếm giống như độc xà từ bên sườn trái của hắn đâm thẳng tới!
Một kiếm tất sát!
Dù sao trong thế giới võ giả, bất cứ lúc nào, cạnh tranh đều rất tàn khốc.
Sau giờ ngọ không bao lâu, Nhậm Thương Khung đã cảm ứng được sau lưng có người theo dõi. Những người này chỉ âm thầm đi theo mà chưa có hành động gì.
Bất quá Nhậm Thương Khung cũng không muốn làm lộ, hắn biết rõ, những kẻ theo đuôi này, là muốn đợi trời tối mới ra tay.
Mà Nhậm Thương Khung chưa ra tay, cũng vì đợi trời tối.
Hắn ẩn nhẫn hơn nửa buổi chiều, không nói cho Nhậm Tinh Hà, cũng là sợ Nhậm Tinh Hà thiếu kiên nhẫn, nhất thời sơ xuất mà lộ ra.
Bởi vậy, hắn dứt khoát giả bộ như không biết. Cả buổi chiều, cố ý hái rất nhiều thảo dược không biết tên.
Những việc làm mờ ám này, Nhậm Thương Khung không để lại dấu vết nào. Ngay cả Nhậm Tinh Hà cũng không biết hắn đang làm gì. Những thảo dược này, tất cả đều không tới trình độ Linh dược.
Nhưng trong quá trình luyện dược, nhiều khi cũng không nhất định phải là Linh dược mới luyện được.
Ví dụ như Nghịch Yêu Đan, ngoại trừ yêu đan ra, những tài liệu phụ trợ khác, cũng chỉ là dược liệu bình thường, không có cái nào là Linh dược cả.
Mà Trúc Cơ Đan, thì đối với tài liệu có yêu cầu rất cao, mặc kệ chủ tài hay phụ tài, tất cả đều phải trên tam cấp Linh dược.
Nhậm Tinh Hà thấy ánh mắt ra hiệu của Nhậm Thương Khung, là huynh đệ ruột thịt liền có ba phần lĩnh ngộ, nên đi theo sát Nhậm Thương Khung, rất nhanh lẫn vào rừng rậm.
Từ xưa có câu “Gặp rừng thì đừng vào”, nhưng giờ khắc này, trong rừng rậm mới là địa hình có lợi. Bởi vì Nhậm Thương Khung biết rõ, bọn hắn hiện tại là bị đuổi, chứ không phải bên truy đuổi.
Sau khi trốn vào rừng rậm, Nhậm Thương Khung thấp giọng nói:
- Ca, tổng cộng có bốn năm tên theo dõi chúng ta, ý đồ không tốt.
- Bốn tên hay là năm tên?
Nhậm Tinh Hà trong nội tâm nhảy dựng.
- Có bốn tên ta có thể cảm giác rõ ràng được. Còn một tên, như gần như xa rất khó nắm bắt, tên này nhất định là kẻ đứng sau màn chỉ huy.
- Chuyện này rất khó giải quyết đó. Bốn năm cái, không dễ ứng phó đâu. Đúng rồi, thực lực bọn hắn như thế nào?
Nhậm Thương Khung nói:
- Bốn tên phía trước, tu vi ước chừng đều là võ đạo Trúc Cơ sáu bảy trọng. Còn tên phía sau, có thể thoát khỏi cảm ứng của ta, tu vị hẳn là trên thất trọng.
- Không phải là Thiên Nhân cảnh cường giả chứ?
Nhậm Tinh Hà khổ cười hỏi.
- Nếu là Thiên Nhân cảnh cường giả, sẽ không để ý tới những Linh dược này của chúng ta đâu. Ta đoán chừng là võ đạo Trúc Cơ đệ cửu trọng!
Tuy không phải Thiên Nhân cảnh cường giả, nhưng thực lực đệ cửu trọng, vẫn làm cho da đầu Nhậm Tinh Hà run lên. Dưới loại tình huống này, năm tên đối thủ, thực lực một tên trong đó đã áp đảo hai người bọn họ, thực lực bốn tên còn lại cùng Nhậm Thương Khung chênh lệch không nhiều, nếu thật sự động thủ, phần thắng hầu như bằng không a.
- Bất quá tin tức tốt là, năng lực tìm kiếm Linh dược của bọn hắn, hình như rất kém. Bởi vậy, bọn hắn vẫn còn theo dõi, xem chúng ta thu thập Linh dược như thế nào. Theo đệ thấy, bọn hắn nếu động thủ, đoán chừng cũng phải chờ tới ngày thứ bảy.
- Ngày thứ bảy?
Nhậm Tinh Hà thở dài:
- Nói tóm lại là bọn chúng nhất quyết không cho chúng ta sống mà rời Đại Tương Sơn rồi?
- Thế giới võ đạo, ngươi giết ta đoạt. Đã bị bọn hắn chọn làm mục tiêu, quyết không có khả năng để cho chúng ta còn sống. Bất quá… chúng ta thì không đợi được tới bảy ngày.
Trong mắt Nhậm Thương Khung hiện lên một đạo sát khí lạnh thấu xương, hướng Nhậm Tinh Hà nói:
- Ca, từ giờ trở đi, huynh đi bên trái, đệ đi bên phải. Trên đường đi, huynh đem những thảo dược này nghiền nát rãi lên đường. Bằng tốc độ nhanh nhất tiến về phía trước, sau khi đi được khoảng ba dặm, chúng ta hội hợp lần nữa. Bất luận là ai đi nhanh hơn, đều phải làm ám ký. Thông qua ám ký, chúng ta mới hội hợp được.
Nhậm Tinh Hà tự nhiên biết rõ, đây là muốn chia binh làm hai đường, mê hoặc địch nhân. Lập tức nhận lấy mớ thảo dược kia, hỏi:
- Thảo dược này dùng để làm gì?
- Có thể che dấu khí tức của huynh, để cho bọn chúng không cách nào phân biệt chúng ta đến cùng là đi bên nào. Mặc dù cuối cùng bọn hắn phát giác chúng ta chia binh làm hai đường, bọn hắn cũng chỉ có thể chia làm hai đường mà đuổi. Chúng ta lợi dùng thời gian chênh lệch, sẽ tiêu diệt từng bộ phận của bọn chúng!
Nhậm Thương Khung biết rõ, trận chiến này, là một trận chiến gian nan nhất từ khi hắn trọng sinh đến nay. Bởi vì những chuyện này, đều chưa từng xảy ra ở kiếp trước.
Không có trí nhớ của kiếp trước trợ giúp, hắn cùng đối thủ đấu sức, là cuộc chiến công bằng. Tất nhiên đối thủ hơn hắn cả về nhân số lẫn thực lực.
Ưu thế của Nhậm Thương Khung, chính kinh nghiệm chiến đấu cùng khí chất bình tĩnh trước thời khắc sinh tử mà thôi. Lúc này hắn đã vận dụng vài kĩ năng mà trong cuốn Vạn Dược Tôn Sư đã ghi lại
Vạn Dược Tôn xưng là Vạn Dược tôn sư, đối với thuộc tính của thảo dược cùng Linh dược, có thể nói là rất quen thuộc. Nhậm Thương Khung tuy chưa học được mười thành truyền thừa của Vạn Dược Tôn, nhưng gần hai tháng nay, một ít trụ cột đã nắm tương đối vững.
Những tri thức về thảo dược này, chính là mấu chốt để Nhậm Thương Khung có thể thắng được đối thủ trong trận chiến này.
Chỉ bằng vào vũ lực mà nói, cho dù hắn là kẻ có được đại đạo hạt giống, từng phục dụng Đăng Thiên Môn linh dịch, cũng không có khả năng đánh bại bốn năm đối thủ có thực lực bằng và cao hơn mình.
Dù sao, võ đạo Trúc Cơ đệ cửu trọng, cũng không phải trước mắt hắn có thể đánh bại.
Sau khi Nhậm Thương Khung cùng Nhậm Tinh Hà phân ra, dùng tốc độ cao nhất mà chạy, không bao lâu, đến một chổ tương đối chỗ bí ẩn, hắn lấy ra một số thảo dược.
Lại lấy ra Long Hổ Đỉnh, cho một loại thảo dược màu tím vào. Thảo dược này tên là Thực Cốt Diệp, loại này bình thường không có độc.
Nhưng nếu cùng Thanh Loa Thảo kết hợp, thông qua Thanh Loa Thảo bức thúc, độc tính của Thực Cốt Diệp sẽ bị kích phát ra.
Nhậm Thương Khung đem hai vị thảo dược này ném vào, không bao lâu, bên trong Long Hổ Đỉnh liền xuất hiện một làn khói xanh nhàn nhạt. Nhậm Thương Khung ngừng thở, đem khiếu huyệt toàn thân phong tỏa toàn bộ.
Hắn biết rõ, độc dược này rất đáng sợ, chỉ cần dính vào người, không tới một phút đồng hồ sẽ phát tác, bá đạo vô cùng.
Cẩn thận đem Thực Cốt dịch bên trong Long Hổ Đỉnh rót vào một cái lọ.
Nhậm Thương Khung lại lần nữa lấy ra mấy vị thảo dược, lúc này, hắn muốn tinh luyện một loại độc phấn khác. Loại độc phấn này, tên là Tùng Vân Tán.
Lúc trước Tống gia đối phó Nhậm thị, là dùng Tùng Vân Tán hòa tan vào rượu. Độc phấn này vô sắc vô vị, dung nhập trong rượu hoàn toàn không để lại dấu vết gì.
Hơn nữa dẫu có chút ít đi nữa, nhưng nhờ mùi rượu, hoàn toàn có thể đem hương vị của Tùng Vân Tán xóa sạch.
Tùng Vân Tán lúc này không có hương rượu che dấu, nên vẫn còn có chút mùi thơm nhàn nhạt.
Bất quá vấn đề nhỏ ấy, Nhậm Thương Khung đã cân nhắc rồi. Vạn Dược Tôn lưu lại một ít dược phương điều chế độc dược, có cách điều chế Tùng Vân Tán này.
Những độc dược này, cũng không phải là linh đan diệu dược gì, quá trình luyện chế hết sức đơn giản. Nhậm Thương Khung chưa tới một khắc đã đem hai vị độc dược luyện chế xong.
Đem hiện trường xử lý một chút, sau khi mùi dược liệu đã hoàn toàn tiêu tán, Nhậm Thương Khung không dừng bước chân, nhanh chóng tới nơi ước định.
...
Nhậm Tinh Hà khổ không thể tả, dùng thực lực võ đạo Trúc Cơ đệ ngũ trọng của hắn, cùng một võ đạo Trúc Cơ đệ lục trọng giao phong, tự nhiên là chỉ thua không thể thắng.
Nếu không phải rừng rậm này địa thế hiểm trở, không phải là nơi động thủ tốt. Chỉ sợ hắn sớm đã bị người ta nắm cổ.
Bất quá người nọ muốn giết hắn, cũng không có dễ dàng như vậy. Mấu chốt nhất chính là, người nọ tựa hồ không có ý định giết hắn.
Người nọ còn có một đồng đảng, hai tay ôm ngực, vừa cười vừa xem cuộc chiến, trong miệng cười lạnh nói:
- Lão Tứ, tay chân ngươi thật vụng về. Nếu muốn Tam ca ta hỗ trợ, liền C-K-Í-T..T...T một tiếng.
Người nọ cả giận nói:
- Lão Tam, ngươi đừng có ngồi đó châm chọc. Tiểu tử kia chỉ biết chạy thục mạng, địa phương quỷ quái này khắp nơi đều là rừng cây, động thủ không thích hợp. Nếu như ở bên ngoài, ta chỉ cần vài chiêu là có thể nắm cổ hắn.
- Hắc...
Lão Tam cười quái dị một tiếng, đột nhiên cảm giác trên cổ mát lạnh. Sau một khắc, một đạo máu tươi trực tiếp phun ra.
Một cái đầu to lớn bay ra ngoài, rớt xuống trong bụi cỏ, trong ánh mắt đầy vẻ kinh hoàng cùng khó hiểu nhìn thân thể không đầu của mình từ từ ngã xuống.
Nhậm Thương Khung kiếm quang quét qua, mũi chân điểm nhẹ một chút. Thân ảnh liền biến mất ở giữa rừng cây.
Bên kia, Lão Tứ đang truy kích Nhậm Tinh Hà, phát giác được động tĩnh bên này, quay đầu nhìn lên, thấy thân thể tam ca đầu một nơi thân một nẻo đang nằm giữa vũng máu!
Hắn lập tức hồn phi phách tán, biết chuyện không hay, thân thể tức khắc lui về phía sau, cắm đầu bỏ chạy.
Nhậm Tinh Hà trong lòng vui vẻ, biết đệ đệ đến giúp, quát:
- Chạy đi đâu?
Cả người lẫn kiếm, cuồn cuộn đâm về phía sau lưng lão Tứ kia. Lão Tứ thực lực còn hơn Nhậm Tinh Hà, cũng không quay đầu lại, đưa đao ra sau đón đỡ.
Đao kiếm chạm nhau, mượn lực đạo của Nhậm Tinh Hà đánh tới, thân thể cấp tốc chạy xa hơn.
Chỉ là, ngay lúc này, một thanh trường kiếm giống như độc xà từ bên sườn trái của hắn đâm thẳng tới!
Một kiếm tất sát!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook