Bất Hủ Thần Vương
-
Chương 78: Trước ngạo mạn sau cung kính
Cái huân chương này, phong cách cổ xưa, nhưng có một loại khí chất làm cho người ta kính trọng, tôn sùng.
Những võ giả có nhãn lực tốt đã nhận ra đó là cái gì. Huân chương có sắc thái cùng hình dạng giống như Cổ Nguyệt, rộng ba chỉ kia, không phải là Nguyệt Hoa Huân Chương sao?
Trên Nguyệt Hoa Huân Chương phía có ba ngôi sao nhỏ, ý nghĩa Nguyệt Hoa Huân Chương này chính là tam cấp Nguyệt Hoa Huân Chương!
Cũng không trách Đơn sư huynh kia sắc mặt đại biến.
Thiên Các là tổ chức thần bí, hệ thống sâm nghiêm. Tổng cộng có một trăm lẻ tám cái phân đà. Nhưng ở tổng đà, có mấy đại Điện mà các phân đà phải nhìn lên.
Ví dụ như Trưởng Lão Điện, Liệt Dương Điện, và hơn đó nữa là Nguyệt Hoa Điện.
Nguyệt Hoa Điện, chính là nơi chuyên môn phụ trách bồi dưỡng nhân tài, đối với toàn bộ Thiên Các mà nói, là nơi trọng yếu nhất.
Có thể tiến vào Nguyệt Hoa Điện, liền ý nghĩa ở toàn bộ Thiên Các, đã có được địa vị rất nổi bậc. Dù sao, Thiên Các thế lực khổng lồ, có rất nhiều phân đà cùng cứ điểm, người trẻ tuổi thì nhiều vô số kể.
Nhưng có tư cách tiến vào Nguyệt Hoa Điện, sẽ không vượt qua một nghìn người.
Phàm là người tiến vào Nguyệt Hoa Điện, liền ý nghĩa chính là lực lượng hạch tâm trong tương lai của Thiên Các, là những nhân vật trọng yếu được bồi dưỡng.
Mà Nguyệt Hoa Huân Chương, là một loại ban thưởng đối với những nhân vật kiệt xuất này.
Người có được Nguyệt Hoa Huân Chương, một là những thiên tài đến từ Nguyệt Hoa Điện, những người này tuyệt đối không phải những đệ tử phân đà như hắn có thể đắc tội.
Thứ hai chính là người được truyền thừa Nguyệt Hoa Huân Chương, ở Nguyệt Hoa Điện có chổ dựa lớn. Đồng dạng, cũng không phải là người mà những đệ tử như hắn có thể trêu chọc.
Tam cấp Nguyệt Hoa Huân Chương này, nói cao thì cũng không cao, nhưng nói thấp cũng không phải thấp. Ít nhất, Đơn sư huynh biết rõ, lấy chút thực lực cùng thiên phú của mình, còn cách Nguyệt Hoa Điện cả vạn dặm.
Có bối cảnh như Nguyệt Hoa Điện, thực lực cùng thiên phú chỉ là một chuyện, để cho Đơn sư huynh kiêng kị nhất chính là bối cảnh!
Có thể tiến vào Nguyệt Hoa Điện, nếu có đủ thời gian mà nói, thế lực nhất định sẽ rất lớn. Một tổ chức khổng lồ như Thiên Các, đệ tử Nguyệt Hoa Điện muốn hảo hữu với ai, căn bản không khó. Dù sao, bản thân Nguyệt Hoa Điện chính là địa phương để bồi dưỡng hạch tâm đệ tử.
Đơn sư huynh phản ứng như vậy làm cho Bàng Bá Hải cũng biến sắc.
Hắn mới đầu còn không kịp phản ứng, nhưng thấy biểu lộ của Đơn sư huynh, dùng kinh nghiệm lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy, lập tức biết không ổn. Yết hầu khô khốc:
- Đơn sư huynh.
Đơn Kiếm Phong lúc này giống như mới tỉnh ngộ lại, trợn trừng mắt, mang theo một vẻ tức giận vô cùng bắn về phía Bàng Bá Hải, ánh mắt kia rõ ràng là trách cứ, ngươi xem đã rước cho ta phiền toái gì đây!
Hai người còn lại Đông Lăng Tứ Bá, nhìn thấy ánh mắt đủ giết người của Đơn sư huynh, cũng hãi hùng khiếp vía. Bọn hắn tựa hồ ý thức được, lần này hẳn là đá trúng thiết bản rồi.
Đơn Kiếm Phong rốt cuộc là người từng trải, trên mặt cố gắng mỉm cười:
- Này... Này quả nhiên chỉ là hiểu lầm. Nguyên lai là đại thủy trôi miếu long vương. Lấy nhãn lực của ta vậy mà nhìn không ra người một nhà. Ha ha, vị bằng hữu này, đắc tội đắc tội.
Một ít người không biết Nguyệt Hoa Huân Chương, nhất thời còn không hiểu chuyện gì, tình hình sao lại chuyển biến như vậy.
Trước một khắc, bọn hắn còn lắc đầu thở dài, âm thầm lo lắng cho hai huynh đệ này, không nghĩ chỉ trong giây lát, tình thế lại chuyển biến trái ngược như vậy, nhân vật hung thần ác sát như Đơn Kiếm Phong, vậy mà lại khúm núm nịnh bợ như vậy.
Mà Đông Lăng Tứ Bá mới vừa rồi còn hung hăng càn quấy đến cực điểm, thời điểm lúc này cũng câm như hến, đến thở cũng không dám thở mạnh. Hiển nhiên, bọn hắn cũng biết, người trẻ tuổi có được Nguyệt Hoa Huân Chương này, bọn hắn tuyệt đối không chọc nổi.
Nhậm Thương Khung âm thầm lắc đầu, quy định của Thiên Các quả thật sâm nghiêm. Chỉ một quả huân chương, lại có hiệu quả kinh người như thế.
Hắn vốn cho là, thứ này vừa ra, những người này tối đa chỉ là thức thời rời khỏi, không nghĩ tới lại hạ mình nhận tội như vậy.
Trở mặt cực nhanh, làm cho Nhậm Thương Khung cười thầm không thôi.
Lập tức hừ nhẹ một tiếng, đem Nguyệt Hoa Huân Chương thu vào. Thứ này, chắc hẳn Đơn Kiếm Phong đã thấy rõ ràng. Trong nội tâm thầm than, nếu Đơn sư huynh này cũng như những quý tộc ở Vân La Thành, biết hắn là nhi tử của Nhậm Đông Lưu, mà có tin đồn Nhậm Đông Lưu đã chết mà nói, như vậy chỉ sợ Đơn sư huynh này sẽ tới trở mặt một lần nữa!
Dù sao, Đơn Kiếm Phong không phải sợ hãi Nguyệt Hoa Huân Chương, mà là sợ cường giả cùng thế lực sau lưng Nguyệt Hoa Huân Chương. Nếu biết rõ cường giả cùng thế lực sau lưng này căn bản không tồn tại, dùng tính cách người này, có trời mới biết hắn sẽ dở trò gì.
Nhậm Thương Khung tuy không sợ, nhưng lần tới Hắc Thạch Thành này, cũng không phải là vì khí phách chi tranh, thản nhiên nói:
- Đơn sư huynh nói thật không?
Đơn Kiếm Phong mồ hôi lạnh ứa ra, lắc đầu liên tục:
- Không dám nhận, không dám nhận. Gọi ta là Đơn sư đệ, hay Kiếm Phong là được rồi.
- Ân, như vậy vụ án mất trộm kia...
Nhậm Thương Khung cố ý kéo lấy thanh âm. Thời điểm lúc này, không làm chút tư thái, làm sao có thể để cho Đơn Kiếm Phong sợ hãi?
Quả nhiên, hắn làm như thế, Đơn Kiếm Phong càng xem không thấu, liên tục bồi tội, nửa thật nửa giả tát mình hai cái, cười nói:
- Đây là sai lầm của tiểu đệ, là sai lầm a. Sư huynh cùng Nguyệt Hoa Điện có quan hệ, tất nhiên không phải là kẻ trộm!
Đông Lăng Tứ Bá lúc này quả thực phiền muộn tới cực điểm, đang muốn chuồn đi, lại bị Đơn Kiếm Phong gọi lại:
- Ba người các ngươi, còn không qua đây bồi tội vị bằng hữu này?
Nói xong lại nịnh nọt hỏi:
- Xin hỏi cao danh quý tánh của huynh? Phải chăng là đệ tử của Nguyệt Hoa Điện?
Nhậm Thương Khung khẽ nhíu mày, thản nhiên nói:
- Đơn Kiếm Phong, ngươi có biết hay không, có một số việc, ngươi biết càng ít, đối với ngươi sẽ có lợi hơn.
Đơn Kiếm Phong toàn thân rùng mình, liên tục gật đầu:
- Đúng đúng, là tiểu đệ lắm mồm. Bằng hữu, để tỏ thành ý, bữa cơm này, để cho ta chiêu đãi được không.
Nhậm Tinh Hà lúc này đứng lên:
- Ngươi cho chúng ta là đến tống tiền hay sao?
Nhậm Tinh Hà là người chất phát, Đơn Kiếm Phong liếc qua, liền biết người này xa xa không bằng đệ đệ thâm bất khả trắc của hắn.
Trên người Nhậm Thương Khung, có một loại thâm thúy cùng thần bí làm cho Đơn Kiếm Phong nhìn không thấu. Phảng phất sau lưng người này, ẩn chứa tiềm lực cùng thần bí vô cùng.
Bất quá, Đơn Kiếm Phong cái lúc này hiển nhiên không dám lại phạm sai lầm lầm, bất kể là ai mở miệng, đều cẩn thận từng li từng tí ứng đối:
- Tự nhiên không phải, tự nhiên không phải. Tiểu đệ thanh toán, chỉ là để tỏ thành ý mà thôi.
Nhậm Thương Khung khoát tay áo:
- Mà thôi, ngươi cũng đang chấp hành nhiệm vụ, nhiều lời vô ích. Nếu phủ khố mất trộm, ngươi đi làm chính sự của ngươi đi.
Đơn Kiếm Phong thấy đối phương hạ thang cho mình, trong lòng cuồng hỉ, biết rõ đối phương đã bỏ qua, lập tức vui mừngvô cùng:
- Hảo hảo, vậy tiểu đệ sẽ không quấy rầy. Đông Lăng Tứ Bá này có mắt không tròng, tiểu đệ nhất định sẽ thu thập bọn hắn!
Bàng Bá Hải ba người liên tục xin lỗi, lui vài chục bước mới xám xịt theo sát Đơn Kiếm Phong ra ngoài.
Lăng Tầm Dã thấy một màng như vậy, trước sau một câu cũng không nói, uống liền bảy tám chén rượu, ba đĩa đồ ăn trên bàn cũng bị hắn chén sạch sẽ.
Nhậm Tinh Hà trợn mắt há hốc mồm:
- Huynh đệ, ngươi bao lâu chưa được ăn cơm rồi hả?
Lăng Tầm Dã nhếch miệng cười cười:
- Buổi sáng vừa ăn qua.
- Vậy ngươi...
Nhậm Tinh Hà nhìn những thức ăn kia, cảm thấy tên này giống như là bị đói ba bốn ngày rồi vậy.
Lăng Tầm Dã cười hắc hắc:
- Dù sao cũng không phải ta trả tiền, nhân tình cũng đã thiếu rồi, thiếu chút nữa cũng chẳng sao. Cái này gọi là, ghẻ nhiều thì không sợ ngứa, nợ nhiều thì không cần lo.
Nhậm Tinh Hà hoàn toàn bị hắn đánh bại.
Tựa hồ toàn bộ chú ý của Lăng Tầm Dã đều tập trung lên thức ăn. Lăng Tầm Diệp thấy hắn như vậy cũng có chút bực bội. Sắc mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng đá chân huynh trưởng một cái, nhắc nhở hắn phải chú ý thể diện.
Lăng Tầm Dã ngẩng đầu liếc nhìn Nhậm Thương Khung, cười nói:
- Các ngươi biểu lộ như vậy là ý gì đây? Sợ ta ăn quá nhiều hay sao? Mà hiện tại cũng không cần ngươi trả tiền mà? Đơn Kiếm Phong đã trả rồi, các ngươi còn khách khí làm gì?
Nói xong lại chụp vào một cái đùi gà.
Bên tai Nhậm Thương Khung bỗng nhiên khẽ động, đứng dậy thản nhiên nói:
- Các ngươi cứ ăn trước, ta đi công chuyện một chút.
Những võ giả có nhãn lực tốt đã nhận ra đó là cái gì. Huân chương có sắc thái cùng hình dạng giống như Cổ Nguyệt, rộng ba chỉ kia, không phải là Nguyệt Hoa Huân Chương sao?
Trên Nguyệt Hoa Huân Chương phía có ba ngôi sao nhỏ, ý nghĩa Nguyệt Hoa Huân Chương này chính là tam cấp Nguyệt Hoa Huân Chương!
Cũng không trách Đơn sư huynh kia sắc mặt đại biến.
Thiên Các là tổ chức thần bí, hệ thống sâm nghiêm. Tổng cộng có một trăm lẻ tám cái phân đà. Nhưng ở tổng đà, có mấy đại Điện mà các phân đà phải nhìn lên.
Ví dụ như Trưởng Lão Điện, Liệt Dương Điện, và hơn đó nữa là Nguyệt Hoa Điện.
Nguyệt Hoa Điện, chính là nơi chuyên môn phụ trách bồi dưỡng nhân tài, đối với toàn bộ Thiên Các mà nói, là nơi trọng yếu nhất.
Có thể tiến vào Nguyệt Hoa Điện, liền ý nghĩa ở toàn bộ Thiên Các, đã có được địa vị rất nổi bậc. Dù sao, Thiên Các thế lực khổng lồ, có rất nhiều phân đà cùng cứ điểm, người trẻ tuổi thì nhiều vô số kể.
Nhưng có tư cách tiến vào Nguyệt Hoa Điện, sẽ không vượt qua một nghìn người.
Phàm là người tiến vào Nguyệt Hoa Điện, liền ý nghĩa chính là lực lượng hạch tâm trong tương lai của Thiên Các, là những nhân vật trọng yếu được bồi dưỡng.
Mà Nguyệt Hoa Huân Chương, là một loại ban thưởng đối với những nhân vật kiệt xuất này.
Người có được Nguyệt Hoa Huân Chương, một là những thiên tài đến từ Nguyệt Hoa Điện, những người này tuyệt đối không phải những đệ tử phân đà như hắn có thể đắc tội.
Thứ hai chính là người được truyền thừa Nguyệt Hoa Huân Chương, ở Nguyệt Hoa Điện có chổ dựa lớn. Đồng dạng, cũng không phải là người mà những đệ tử như hắn có thể trêu chọc.
Tam cấp Nguyệt Hoa Huân Chương này, nói cao thì cũng không cao, nhưng nói thấp cũng không phải thấp. Ít nhất, Đơn sư huynh biết rõ, lấy chút thực lực cùng thiên phú của mình, còn cách Nguyệt Hoa Điện cả vạn dặm.
Có bối cảnh như Nguyệt Hoa Điện, thực lực cùng thiên phú chỉ là một chuyện, để cho Đơn sư huynh kiêng kị nhất chính là bối cảnh!
Có thể tiến vào Nguyệt Hoa Điện, nếu có đủ thời gian mà nói, thế lực nhất định sẽ rất lớn. Một tổ chức khổng lồ như Thiên Các, đệ tử Nguyệt Hoa Điện muốn hảo hữu với ai, căn bản không khó. Dù sao, bản thân Nguyệt Hoa Điện chính là địa phương để bồi dưỡng hạch tâm đệ tử.
Đơn sư huynh phản ứng như vậy làm cho Bàng Bá Hải cũng biến sắc.
Hắn mới đầu còn không kịp phản ứng, nhưng thấy biểu lộ của Đơn sư huynh, dùng kinh nghiệm lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy, lập tức biết không ổn. Yết hầu khô khốc:
- Đơn sư huynh.
Đơn Kiếm Phong lúc này giống như mới tỉnh ngộ lại, trợn trừng mắt, mang theo một vẻ tức giận vô cùng bắn về phía Bàng Bá Hải, ánh mắt kia rõ ràng là trách cứ, ngươi xem đã rước cho ta phiền toái gì đây!
Hai người còn lại Đông Lăng Tứ Bá, nhìn thấy ánh mắt đủ giết người của Đơn sư huynh, cũng hãi hùng khiếp vía. Bọn hắn tựa hồ ý thức được, lần này hẳn là đá trúng thiết bản rồi.
Đơn Kiếm Phong rốt cuộc là người từng trải, trên mặt cố gắng mỉm cười:
- Này... Này quả nhiên chỉ là hiểu lầm. Nguyên lai là đại thủy trôi miếu long vương. Lấy nhãn lực của ta vậy mà nhìn không ra người một nhà. Ha ha, vị bằng hữu này, đắc tội đắc tội.
Một ít người không biết Nguyệt Hoa Huân Chương, nhất thời còn không hiểu chuyện gì, tình hình sao lại chuyển biến như vậy.
Trước một khắc, bọn hắn còn lắc đầu thở dài, âm thầm lo lắng cho hai huynh đệ này, không nghĩ chỉ trong giây lát, tình thế lại chuyển biến trái ngược như vậy, nhân vật hung thần ác sát như Đơn Kiếm Phong, vậy mà lại khúm núm nịnh bợ như vậy.
Mà Đông Lăng Tứ Bá mới vừa rồi còn hung hăng càn quấy đến cực điểm, thời điểm lúc này cũng câm như hến, đến thở cũng không dám thở mạnh. Hiển nhiên, bọn hắn cũng biết, người trẻ tuổi có được Nguyệt Hoa Huân Chương này, bọn hắn tuyệt đối không chọc nổi.
Nhậm Thương Khung âm thầm lắc đầu, quy định của Thiên Các quả thật sâm nghiêm. Chỉ một quả huân chương, lại có hiệu quả kinh người như thế.
Hắn vốn cho là, thứ này vừa ra, những người này tối đa chỉ là thức thời rời khỏi, không nghĩ tới lại hạ mình nhận tội như vậy.
Trở mặt cực nhanh, làm cho Nhậm Thương Khung cười thầm không thôi.
Lập tức hừ nhẹ một tiếng, đem Nguyệt Hoa Huân Chương thu vào. Thứ này, chắc hẳn Đơn Kiếm Phong đã thấy rõ ràng. Trong nội tâm thầm than, nếu Đơn sư huynh này cũng như những quý tộc ở Vân La Thành, biết hắn là nhi tử của Nhậm Đông Lưu, mà có tin đồn Nhậm Đông Lưu đã chết mà nói, như vậy chỉ sợ Đơn sư huynh này sẽ tới trở mặt một lần nữa!
Dù sao, Đơn Kiếm Phong không phải sợ hãi Nguyệt Hoa Huân Chương, mà là sợ cường giả cùng thế lực sau lưng Nguyệt Hoa Huân Chương. Nếu biết rõ cường giả cùng thế lực sau lưng này căn bản không tồn tại, dùng tính cách người này, có trời mới biết hắn sẽ dở trò gì.
Nhậm Thương Khung tuy không sợ, nhưng lần tới Hắc Thạch Thành này, cũng không phải là vì khí phách chi tranh, thản nhiên nói:
- Đơn sư huynh nói thật không?
Đơn Kiếm Phong mồ hôi lạnh ứa ra, lắc đầu liên tục:
- Không dám nhận, không dám nhận. Gọi ta là Đơn sư đệ, hay Kiếm Phong là được rồi.
- Ân, như vậy vụ án mất trộm kia...
Nhậm Thương Khung cố ý kéo lấy thanh âm. Thời điểm lúc này, không làm chút tư thái, làm sao có thể để cho Đơn Kiếm Phong sợ hãi?
Quả nhiên, hắn làm như thế, Đơn Kiếm Phong càng xem không thấu, liên tục bồi tội, nửa thật nửa giả tát mình hai cái, cười nói:
- Đây là sai lầm của tiểu đệ, là sai lầm a. Sư huynh cùng Nguyệt Hoa Điện có quan hệ, tất nhiên không phải là kẻ trộm!
Đông Lăng Tứ Bá lúc này quả thực phiền muộn tới cực điểm, đang muốn chuồn đi, lại bị Đơn Kiếm Phong gọi lại:
- Ba người các ngươi, còn không qua đây bồi tội vị bằng hữu này?
Nói xong lại nịnh nọt hỏi:
- Xin hỏi cao danh quý tánh của huynh? Phải chăng là đệ tử của Nguyệt Hoa Điện?
Nhậm Thương Khung khẽ nhíu mày, thản nhiên nói:
- Đơn Kiếm Phong, ngươi có biết hay không, có một số việc, ngươi biết càng ít, đối với ngươi sẽ có lợi hơn.
Đơn Kiếm Phong toàn thân rùng mình, liên tục gật đầu:
- Đúng đúng, là tiểu đệ lắm mồm. Bằng hữu, để tỏ thành ý, bữa cơm này, để cho ta chiêu đãi được không.
Nhậm Tinh Hà lúc này đứng lên:
- Ngươi cho chúng ta là đến tống tiền hay sao?
Nhậm Tinh Hà là người chất phát, Đơn Kiếm Phong liếc qua, liền biết người này xa xa không bằng đệ đệ thâm bất khả trắc của hắn.
Trên người Nhậm Thương Khung, có một loại thâm thúy cùng thần bí làm cho Đơn Kiếm Phong nhìn không thấu. Phảng phất sau lưng người này, ẩn chứa tiềm lực cùng thần bí vô cùng.
Bất quá, Đơn Kiếm Phong cái lúc này hiển nhiên không dám lại phạm sai lầm lầm, bất kể là ai mở miệng, đều cẩn thận từng li từng tí ứng đối:
- Tự nhiên không phải, tự nhiên không phải. Tiểu đệ thanh toán, chỉ là để tỏ thành ý mà thôi.
Nhậm Thương Khung khoát tay áo:
- Mà thôi, ngươi cũng đang chấp hành nhiệm vụ, nhiều lời vô ích. Nếu phủ khố mất trộm, ngươi đi làm chính sự của ngươi đi.
Đơn Kiếm Phong thấy đối phương hạ thang cho mình, trong lòng cuồng hỉ, biết rõ đối phương đã bỏ qua, lập tức vui mừngvô cùng:
- Hảo hảo, vậy tiểu đệ sẽ không quấy rầy. Đông Lăng Tứ Bá này có mắt không tròng, tiểu đệ nhất định sẽ thu thập bọn hắn!
Bàng Bá Hải ba người liên tục xin lỗi, lui vài chục bước mới xám xịt theo sát Đơn Kiếm Phong ra ngoài.
Lăng Tầm Dã thấy một màng như vậy, trước sau một câu cũng không nói, uống liền bảy tám chén rượu, ba đĩa đồ ăn trên bàn cũng bị hắn chén sạch sẽ.
Nhậm Tinh Hà trợn mắt há hốc mồm:
- Huynh đệ, ngươi bao lâu chưa được ăn cơm rồi hả?
Lăng Tầm Dã nhếch miệng cười cười:
- Buổi sáng vừa ăn qua.
- Vậy ngươi...
Nhậm Tinh Hà nhìn những thức ăn kia, cảm thấy tên này giống như là bị đói ba bốn ngày rồi vậy.
Lăng Tầm Dã cười hắc hắc:
- Dù sao cũng không phải ta trả tiền, nhân tình cũng đã thiếu rồi, thiếu chút nữa cũng chẳng sao. Cái này gọi là, ghẻ nhiều thì không sợ ngứa, nợ nhiều thì không cần lo.
Nhậm Tinh Hà hoàn toàn bị hắn đánh bại.
Tựa hồ toàn bộ chú ý của Lăng Tầm Dã đều tập trung lên thức ăn. Lăng Tầm Diệp thấy hắn như vậy cũng có chút bực bội. Sắc mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng đá chân huynh trưởng một cái, nhắc nhở hắn phải chú ý thể diện.
Lăng Tầm Dã ngẩng đầu liếc nhìn Nhậm Thương Khung, cười nói:
- Các ngươi biểu lộ như vậy là ý gì đây? Sợ ta ăn quá nhiều hay sao? Mà hiện tại cũng không cần ngươi trả tiền mà? Đơn Kiếm Phong đã trả rồi, các ngươi còn khách khí làm gì?
Nói xong lại chụp vào một cái đùi gà.
Bên tai Nhậm Thương Khung bỗng nhiên khẽ động, đứng dậy thản nhiên nói:
- Các ngươi cứ ăn trước, ta đi công chuyện một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook