Bất Hủ Thần Vương
-
Chương 74: Yêu Hoá đột biến
Ngày đi đêm nghỉ, năm ngày sau, hai huynh đệ đã tới Hắc Thạch Thành.
Đến trước đại môn của Hắc Thạch Thành, Nhậm Tinh Hà nhìn thấy kiến trúc rộng lớn của Hắc Thạch Thành, trong lòng không khỏi xúc động thật lâu:
- Không hổ là đại thành a, nếu đem Vân La Thành của chúng ta so sánh, quả thật không bằng một góc.
Liếc qua Nhậm Thương Khung, thấy sắc mặt của đệ đệ không chút biểu tình, tựa hồ một chút cảm khái cũng không có, hắn quả thực hoài nghi, lão đệ này có phải là lần đầu tiên đến Hắc Thạch Thành như hắn không?
- Ca, nhớ kỹ thân phận hiện giờ của chúng ta.
Đi vào cửa thành, Nhậm Thương Khung lại nhắc một lần nữa.
- Ha ha, nhớ rõ, ta là Trần Lôi, ngươi là Trần Đình, chúng ta là Lôi Đình huynh đệ, đúng không.
Nhậm Thương Khung mỉm cười, hai chân thúc ngựa, quát khẽ:
- Vào thành thôi.
Thủ vệ Hắc Thạch Thành cũng không quá sâm nghiêm, kiểm tra sơ sài một chút liền cho bọn họ vào thành.
Trên đại lộ rộng rãi, Nhậm Tinh Hà quả thực có chút cảm giác mất phương hướng, một đường không ngừng biểu lộ ra sự sợ hãi cùng thán phục. Đang lúc đó bỗng nhiên ở phía trước có một đám người chạy đến, tất cả đều hướng dưới chân tường thành mà qua.
Rất nhiều người nhao nhao kêu lên:
- Địa Chu phân đà lại tuyên bố nhiệm vụ, hắc hắc, để xem lần này có cơ hội phát tài nào hay không.
- Lão Nhị, đi xem một chút.
Nhậm Tinh Hà thấy bên kia náo nhiệt, không kiềm được thúc ngựa chạy đến.
Nhậm Thương Khung đang muốn ngăn trở, nhưng Nhậm Tinh Hà đã thúc ngựa chạy như bay đến bên kia.
- Cút ngay, không có mắt sao?
Trên đường có một gã võ giả, thân ảnh lóe lên, một quyền đập lên đầu ngựa.
Con ngựa kia thình lình bị công kích, lập tức hốt hoảng chổng hai vó lên.
- Hừm...
Một tiếng thét kinh hãi, cú chổng vó này đem Nhậm Tinh Hà hất xuống dưới. Cũng may Nhậm Tinh Hà tay chân lanh lẹ, thấy tình thế không ổn lập tức uốn người phi ra khỏi thân ngựa, vững vàng đáp xuống đất.
Tên võ giả kia hết sức ngang ngược, bước nhanh tới, la mắng:
- Ở đâu đi ra một tên nhà quê, trên đường cái lại phi ngựa như điên, đụng phải lão tử, ngươi đền được sao?
Nhậm Tinh Hà hai tay ôm quyền, cười nói:
- Vị đại ca này, thật xin lỗi, ta cưỡi ngựa không thạo làm kinh động tới huynh, xin thứ lỗi.
Nhậm Thương Khung ở sau lưng Nhậm Tinh Hà nên nhìn rất rõ ràng. Vừa rồi Nhậm Tinh Hà thúc ngựa tuy có chút liều lĩnh, nhưng tốc độ cũng không quá nhanh, hơn nữa còn cách võ giả này một đoạn. Tên này luôn miệng nói đụng hắn, căn bản không có chuyện như vậy.
Hắc Thạch Thành rốt cuộc cũng là Hắc Thạch Thành, ngay cả tính tình võ giả cũng không giống?
Hắn nhẹ nhàng thúc ngựa, dạo bước đến trước mặt Nhậm Tinh Hà, nhảy xuống ngựa cùng Nhậm Tinh Hà sóng vai.
Tên võ giả kia bước nhanh xông tới, chỉ tay mắng:
- Cỡi ngựa không thạo thì ngươi còn cưỡi làm gì? Thứ lỗi? Thứ lỗi con mẹ ngươi, thiếu chút nữa tông phải lão tử, ngươi nói đi, làm sao bây giờ?
Nhậm Tinh Hà khó chịu:
- Cũng không có đụng vào ngươi, ta cũng đã xin lỗi rồi, ngươi còn muốn như thế nào?
- Ôi, còn dám mạnh miệng? Tiểu tử, ta xem ngươi đã chán sống rồi?
Nhậm Thương Khung thấy tên kia xông tới, lúc này mới thấy rõ chân diện mục của người này, người này thân trần tới bả vai, trên cánh tay vừa thô vừa to có một vết thương, vết thương kia vẫn còn đang băng bó.
Người này trong lúc bước đi, cũng một mực không dám nhúc nhích bả vai bên này, trong ánh mắt lóe lên vẻ bạo ngược.
Nhậm Tinh Hà đang muốn tiến lên lý luận, bỗng nhiên bị Nhậm Thương Khung níu lại. Chỉ nghe Nhậm Thương Khung nói khẽ một tiếng:
- Trước tạm lui ra sau đi.
Đại hán này có chút tà môn, trong đầu Nhậm Thương Khung bỗng nhiên nổi lên một ý niệm bất an. Một màn này, phảng phất giống như ở trong trí nhớ của hắn đã từng thấy qua.
Ánh mắt hắn gắt gao nhìn thẳng đại hán kia.
Hai tròng trắng mắt của đại hán kia, không biết từ khi nào đã bắt đầu chuyển sang màu xanh nhạt. Cánh tay hắn phảng phất đang run rẩy.
Đại hán này biểu lộ dữ tợn, thấy Nhậm Tinh Hà lui bước, vẫn tiến tới kêu lên:
- Tiểu tử, hôm nay đại gia không để yên cho ngươi.
Nhậm Thương Khung lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn không để yên cho người khác, đã chậm.
- Xú tiểu tử, ngươi nói cái gì?
Đại hán kia trong mắt bạo ngược hàn quang càng lớn, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, hai tay run rẩy, cũng đang biến đổi không ngừng.
Nhậm Thương Khung hét lớn một tiếng:
- Tất cả mọi người nhanh thối lui!
Dưới tường thành, rất nhiều mạo hiểm giả đang xem bố cáo, khoảng chừng hơn mấy trăm người, nhưng những người lưu ý đến xung đột nhỏ bên này, một phần tư cũng không đến.
Nhậm Thương Khung hét lớn một tiếng, rất nhiều người cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Ngay lúc này, đại hán kia gầm lên giận dữ, bỗng nhiên giống như dã thú tru lên, hai tay ôm lấy cổ họng của mình, khàn giọng gào thét, hình như là muốn mở miệng nói chuyện, nhưng thanh âm từ trong cổ họng phát ra, đều là tiếng gào hú làm người ta sởn hết cả gai ốc.
GR...À..OOOO!!!
Một màn quỷ dị xảy ra, hai tay đại hán này không biết từ khi nào mà máu tươi đã đầm đìa, khớp xương không ngừng trở nên vừa thô vừa to, năm móng tay giống như năm lưỡi dao sắc bén, trông rùng rợn vô cùng. Mà sắc mặt của hắn, trông trắng bệch như không còn chút máu, thân thể cũng không ngừng phát sinh biến hóa.
Hai hàng răng trong miệng lấy mắt thường cũng có thể thấy nó đang dài ra! Giống như hai hàng răng cưa sắc bén, đem khoang miệng hắn hoàn toàn biến dạng.
- Yêu hóa, yêu hóa!
Rốt cục cũng có người phản ứng.
Thế nhưng mà… đã trễ.
Đại hán kia gầm một tiếng, hướng đám người bên tường thành đánh tới. Bàn tay chộp lấy một gã trẻ tuổi đang té dưới đất, móng vuốt vung lên, trực tiếp chém lên bờ vai của võ giả kia.
Một rãnh máu máu xuất hiện, thịt da bay mất lộ ra xương bả vai trắng hếu.
Đại hán kia gầm lên liên tục, há mồm muốn cắn tới yết hầu của võ giả kia.
Đúng lúc này, mũi kiếm run lên, một đạo kiếm quang xuyên qua thủ cấp của đại hán bị yêu hóa kia, giống như tỏi bị bằm, thủ cấp của hắn lập tức bị xoắn nát.
Rầm Ào Ào!
Trên đất huyết nhục mơ hồ, huyết dịch màu xanh nhạt văng khắp nơi, làm cho tất cả mọi người xung quanh không rét mà run, nhao nhao lui ra xa.
Người xuất kiếm, chính là Nhậm Thương Khung.
Quá trình đại hán kia bị yêu hóa, đời trước Nhậm Thương Khung vô cùng quen thuộc. Kiếp trước Yêu tộc xâm lấn, ca ca Nhậm Tinh Hà bị Yêu tộc làm bị thương, toàn bộ quá trình yêu hóa, cơ hồ cùng đại hán này không khác chút nào.
Biến hóa đầu tiên, là tròng trắng mắt, sau đó toàn thân bắt đầu run rẩy. Toàn bộ quá trình biến hóa nhanh vô cùng, căn bản làm cho người ta phản ứng không kịp.
Nếu Nhậm Thương Khung không có trí nhớ của kiếp trước, quen thuộc quá trình yêu hóa, sẽ không có chuẩn bị tâm lý như thế, càng không có khả năng phản ứng nhanh như vậy, trực tiếp một kiếm tru sát.
- Tiểu tử, ngươi thật to gan tử!
Ba gã mạo hiểm giả đồng bạn với đại hán kia, nhao nhao rút ra binh khí, hướng Nhậm Thương Khung đánh tới.
Đinh đinh đinh!
Thanh âm kim loại va chạm thanh thúy vô cùng.
Nhậm Thương Khung kiếm quang như diện, một chiêu bắn ra hai mươi bốn đạo kiếm khí, đem thế công của ba người đánh tan, quát:
- Các ngươi bảo vệ yêu hóa khôi lỗi, muốn đối nghịch với nhân loại võ giả hay sao?
Lời này lực chấn nhiếp rất lớn, ba người kia lập tức bị chấn trụ.
Võ giả bốn phía cũng nhao nhao kêu lên:
- Ba người các ngươi, nếu không dừng tay, thì các ngươi chính là đồng đảng của yêu hóa khôi lỗi!
Sự tình dính đến yêu hóa khôi lỗi, mặc kệ những người này có biết Nhậm Thương Khung hay không, đều đứng về phía hắn.
Dù sao, Yêu tộc là thiên địch của nhân loại võ giả!
Ba người kia sắc mặt thảm đạm, vũ khí trong tay không tự chủ được rủ xuống dưới. Nhìn mọi người xung quanh đang phẫn nộ, bọn hắn biết rõ, nếu như còn động thủ, nhất định sẽ bị đánh hội đồng cho đến chết.
Một thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, chạy về phía người trẻ tuổi bị thương kia, khóc giống như lê hoa đái vũ:
- Ca, ca, huynh làm sao vậy.
Người tuổi trẻ kia sắc mặt trắng bệch, cười khổ tránh qua một bên, mắt lộ ra tinh quang, quát:
- Tiểu muội, đừng tới đây, đừng đụng ta!
Cô gái kia đâu thèm để ý nhiều như vậy, chỉ khóc muốn tới ôm huynh trưởng của mình.
Người chung quanh chứng kiến cảnh này, đều lắc đầu thở dài. Bị yêu hóa khôi lỗi đánh trúng, kết cục ai cũng biết. Có người nhịn không được khuyên nhủ:
- Tiểu cô nương, nếu có Nghịch Yêu Đan thì mau cho ca ca ngươi dùng đi.
Cô gái kia hoang mang lo sợ, chỉ khóc nói:
- Ta... Chúng ta không có Nghịch Yêu Đan. Ca, ca, huynh không được chết, Tầm Diệp không muốn huynh chết.
Người tuổi trẻ kia than nhẹ một tiếng:
- Tầm Diệp, giết ta đi. Sau đó đem tro cốt của ta đưa về Hải Tây Lăng gia, tùy ý phiêu tán là được.
- Không!
Cô gái kia khóc đến khàn cả giọng:
- Ca, muội không muốn huynh chết!
Nhậm Thương Khung bất đắc dĩ lắc đầu, hắn kiếp trước tận mắt nhìn thấy ca ca bị yêu hóa, chỉ có thể vô lực đứng nhìn. Cái khúc mắc này làm cho hắn không đành lòng nhìn thấy tình cảnh như vậy.
Đi tới trước, trong lòng bàn tay xòe ra, đem một quả Nghịch Yêu Đan đưa tới:
- Ăn nó vào.
Người trẻ tuổi kia nhãn tình sáng lên:
- Nghịch Yêu Đan?
- Nhanh ăn đi, sinh tử chia hai. Nếu như ngươi qua được, sẽ không có sự tình gì phát sinh. Còn nếu không qua được, coi như mạng ngươi không tốt!
Người trẻ tuổi kia thở dài:
- Nếu ta không qua được, chẳng phải đã chết còn thiếu ngươi nhân tình sao?
Nhậm Thương Khung trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi có dùng hay không?
Bên cạnh có người thấy trái mắt:
- Tiểu tử, đây là cơ hội khó được, Nghịch Yêu Đan này linh lực đã ngoài chín thành, ngươi bỏ qua cơ hội này, sẽ chết không thể nghi ngờ.
Người trẻ tuổi kia tay như tia chớp, trực tiếp chộp lấy Nghịch Yêu Đan, nhếch miệng cười cười:
- Có điên mới không dùng.
Hướng Nhậm Thương Khung gật gật đầu:
- Ta là Lăng Tầm Dã, đây là muội tử của ta Lăng Tầm Diệp. Ta nói cho ngươi biết, nhân tình này, chỉ cần ta không chết, nhất định sẽ trả lại cho ngươi. Nếu ta chết, người chết là hết, ngươi cũng đừng nghĩ đánh chủ ý lên em gái của ta.
Nhậm Thương Khung vạn lần không nghĩ tới, tên này ở trước đường ranh sinh tử, vẫn có thể cười nói vui vẻ như thế, bất giác sinh ra vài phần hảo cảm với hắn.
Đến trước đại môn của Hắc Thạch Thành, Nhậm Tinh Hà nhìn thấy kiến trúc rộng lớn của Hắc Thạch Thành, trong lòng không khỏi xúc động thật lâu:
- Không hổ là đại thành a, nếu đem Vân La Thành của chúng ta so sánh, quả thật không bằng một góc.
Liếc qua Nhậm Thương Khung, thấy sắc mặt của đệ đệ không chút biểu tình, tựa hồ một chút cảm khái cũng không có, hắn quả thực hoài nghi, lão đệ này có phải là lần đầu tiên đến Hắc Thạch Thành như hắn không?
- Ca, nhớ kỹ thân phận hiện giờ của chúng ta.
Đi vào cửa thành, Nhậm Thương Khung lại nhắc một lần nữa.
- Ha ha, nhớ rõ, ta là Trần Lôi, ngươi là Trần Đình, chúng ta là Lôi Đình huynh đệ, đúng không.
Nhậm Thương Khung mỉm cười, hai chân thúc ngựa, quát khẽ:
- Vào thành thôi.
Thủ vệ Hắc Thạch Thành cũng không quá sâm nghiêm, kiểm tra sơ sài một chút liền cho bọn họ vào thành.
Trên đại lộ rộng rãi, Nhậm Tinh Hà quả thực có chút cảm giác mất phương hướng, một đường không ngừng biểu lộ ra sự sợ hãi cùng thán phục. Đang lúc đó bỗng nhiên ở phía trước có một đám người chạy đến, tất cả đều hướng dưới chân tường thành mà qua.
Rất nhiều người nhao nhao kêu lên:
- Địa Chu phân đà lại tuyên bố nhiệm vụ, hắc hắc, để xem lần này có cơ hội phát tài nào hay không.
- Lão Nhị, đi xem một chút.
Nhậm Tinh Hà thấy bên kia náo nhiệt, không kiềm được thúc ngựa chạy đến.
Nhậm Thương Khung đang muốn ngăn trở, nhưng Nhậm Tinh Hà đã thúc ngựa chạy như bay đến bên kia.
- Cút ngay, không có mắt sao?
Trên đường có một gã võ giả, thân ảnh lóe lên, một quyền đập lên đầu ngựa.
Con ngựa kia thình lình bị công kích, lập tức hốt hoảng chổng hai vó lên.
- Hừm...
Một tiếng thét kinh hãi, cú chổng vó này đem Nhậm Tinh Hà hất xuống dưới. Cũng may Nhậm Tinh Hà tay chân lanh lẹ, thấy tình thế không ổn lập tức uốn người phi ra khỏi thân ngựa, vững vàng đáp xuống đất.
Tên võ giả kia hết sức ngang ngược, bước nhanh tới, la mắng:
- Ở đâu đi ra một tên nhà quê, trên đường cái lại phi ngựa như điên, đụng phải lão tử, ngươi đền được sao?
Nhậm Tinh Hà hai tay ôm quyền, cười nói:
- Vị đại ca này, thật xin lỗi, ta cưỡi ngựa không thạo làm kinh động tới huynh, xin thứ lỗi.
Nhậm Thương Khung ở sau lưng Nhậm Tinh Hà nên nhìn rất rõ ràng. Vừa rồi Nhậm Tinh Hà thúc ngựa tuy có chút liều lĩnh, nhưng tốc độ cũng không quá nhanh, hơn nữa còn cách võ giả này một đoạn. Tên này luôn miệng nói đụng hắn, căn bản không có chuyện như vậy.
Hắc Thạch Thành rốt cuộc cũng là Hắc Thạch Thành, ngay cả tính tình võ giả cũng không giống?
Hắn nhẹ nhàng thúc ngựa, dạo bước đến trước mặt Nhậm Tinh Hà, nhảy xuống ngựa cùng Nhậm Tinh Hà sóng vai.
Tên võ giả kia bước nhanh xông tới, chỉ tay mắng:
- Cỡi ngựa không thạo thì ngươi còn cưỡi làm gì? Thứ lỗi? Thứ lỗi con mẹ ngươi, thiếu chút nữa tông phải lão tử, ngươi nói đi, làm sao bây giờ?
Nhậm Tinh Hà khó chịu:
- Cũng không có đụng vào ngươi, ta cũng đã xin lỗi rồi, ngươi còn muốn như thế nào?
- Ôi, còn dám mạnh miệng? Tiểu tử, ta xem ngươi đã chán sống rồi?
Nhậm Thương Khung thấy tên kia xông tới, lúc này mới thấy rõ chân diện mục của người này, người này thân trần tới bả vai, trên cánh tay vừa thô vừa to có một vết thương, vết thương kia vẫn còn đang băng bó.
Người này trong lúc bước đi, cũng một mực không dám nhúc nhích bả vai bên này, trong ánh mắt lóe lên vẻ bạo ngược.
Nhậm Tinh Hà đang muốn tiến lên lý luận, bỗng nhiên bị Nhậm Thương Khung níu lại. Chỉ nghe Nhậm Thương Khung nói khẽ một tiếng:
- Trước tạm lui ra sau đi.
Đại hán này có chút tà môn, trong đầu Nhậm Thương Khung bỗng nhiên nổi lên một ý niệm bất an. Một màn này, phảng phất giống như ở trong trí nhớ của hắn đã từng thấy qua.
Ánh mắt hắn gắt gao nhìn thẳng đại hán kia.
Hai tròng trắng mắt của đại hán kia, không biết từ khi nào đã bắt đầu chuyển sang màu xanh nhạt. Cánh tay hắn phảng phất đang run rẩy.
Đại hán này biểu lộ dữ tợn, thấy Nhậm Tinh Hà lui bước, vẫn tiến tới kêu lên:
- Tiểu tử, hôm nay đại gia không để yên cho ngươi.
Nhậm Thương Khung lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn không để yên cho người khác, đã chậm.
- Xú tiểu tử, ngươi nói cái gì?
Đại hán kia trong mắt bạo ngược hàn quang càng lớn, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, hai tay run rẩy, cũng đang biến đổi không ngừng.
Nhậm Thương Khung hét lớn một tiếng:
- Tất cả mọi người nhanh thối lui!
Dưới tường thành, rất nhiều mạo hiểm giả đang xem bố cáo, khoảng chừng hơn mấy trăm người, nhưng những người lưu ý đến xung đột nhỏ bên này, một phần tư cũng không đến.
Nhậm Thương Khung hét lớn một tiếng, rất nhiều người cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Ngay lúc này, đại hán kia gầm lên giận dữ, bỗng nhiên giống như dã thú tru lên, hai tay ôm lấy cổ họng của mình, khàn giọng gào thét, hình như là muốn mở miệng nói chuyện, nhưng thanh âm từ trong cổ họng phát ra, đều là tiếng gào hú làm người ta sởn hết cả gai ốc.
GR...À..OOOO!!!
Một màn quỷ dị xảy ra, hai tay đại hán này không biết từ khi nào mà máu tươi đã đầm đìa, khớp xương không ngừng trở nên vừa thô vừa to, năm móng tay giống như năm lưỡi dao sắc bén, trông rùng rợn vô cùng. Mà sắc mặt của hắn, trông trắng bệch như không còn chút máu, thân thể cũng không ngừng phát sinh biến hóa.
Hai hàng răng trong miệng lấy mắt thường cũng có thể thấy nó đang dài ra! Giống như hai hàng răng cưa sắc bén, đem khoang miệng hắn hoàn toàn biến dạng.
- Yêu hóa, yêu hóa!
Rốt cục cũng có người phản ứng.
Thế nhưng mà… đã trễ.
Đại hán kia gầm một tiếng, hướng đám người bên tường thành đánh tới. Bàn tay chộp lấy một gã trẻ tuổi đang té dưới đất, móng vuốt vung lên, trực tiếp chém lên bờ vai của võ giả kia.
Một rãnh máu máu xuất hiện, thịt da bay mất lộ ra xương bả vai trắng hếu.
Đại hán kia gầm lên liên tục, há mồm muốn cắn tới yết hầu của võ giả kia.
Đúng lúc này, mũi kiếm run lên, một đạo kiếm quang xuyên qua thủ cấp của đại hán bị yêu hóa kia, giống như tỏi bị bằm, thủ cấp của hắn lập tức bị xoắn nát.
Rầm Ào Ào!
Trên đất huyết nhục mơ hồ, huyết dịch màu xanh nhạt văng khắp nơi, làm cho tất cả mọi người xung quanh không rét mà run, nhao nhao lui ra xa.
Người xuất kiếm, chính là Nhậm Thương Khung.
Quá trình đại hán kia bị yêu hóa, đời trước Nhậm Thương Khung vô cùng quen thuộc. Kiếp trước Yêu tộc xâm lấn, ca ca Nhậm Tinh Hà bị Yêu tộc làm bị thương, toàn bộ quá trình yêu hóa, cơ hồ cùng đại hán này không khác chút nào.
Biến hóa đầu tiên, là tròng trắng mắt, sau đó toàn thân bắt đầu run rẩy. Toàn bộ quá trình biến hóa nhanh vô cùng, căn bản làm cho người ta phản ứng không kịp.
Nếu Nhậm Thương Khung không có trí nhớ của kiếp trước, quen thuộc quá trình yêu hóa, sẽ không có chuẩn bị tâm lý như thế, càng không có khả năng phản ứng nhanh như vậy, trực tiếp một kiếm tru sát.
- Tiểu tử, ngươi thật to gan tử!
Ba gã mạo hiểm giả đồng bạn với đại hán kia, nhao nhao rút ra binh khí, hướng Nhậm Thương Khung đánh tới.
Đinh đinh đinh!
Thanh âm kim loại va chạm thanh thúy vô cùng.
Nhậm Thương Khung kiếm quang như diện, một chiêu bắn ra hai mươi bốn đạo kiếm khí, đem thế công của ba người đánh tan, quát:
- Các ngươi bảo vệ yêu hóa khôi lỗi, muốn đối nghịch với nhân loại võ giả hay sao?
Lời này lực chấn nhiếp rất lớn, ba người kia lập tức bị chấn trụ.
Võ giả bốn phía cũng nhao nhao kêu lên:
- Ba người các ngươi, nếu không dừng tay, thì các ngươi chính là đồng đảng của yêu hóa khôi lỗi!
Sự tình dính đến yêu hóa khôi lỗi, mặc kệ những người này có biết Nhậm Thương Khung hay không, đều đứng về phía hắn.
Dù sao, Yêu tộc là thiên địch của nhân loại võ giả!
Ba người kia sắc mặt thảm đạm, vũ khí trong tay không tự chủ được rủ xuống dưới. Nhìn mọi người xung quanh đang phẫn nộ, bọn hắn biết rõ, nếu như còn động thủ, nhất định sẽ bị đánh hội đồng cho đến chết.
Một thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, chạy về phía người trẻ tuổi bị thương kia, khóc giống như lê hoa đái vũ:
- Ca, ca, huynh làm sao vậy.
Người tuổi trẻ kia sắc mặt trắng bệch, cười khổ tránh qua một bên, mắt lộ ra tinh quang, quát:
- Tiểu muội, đừng tới đây, đừng đụng ta!
Cô gái kia đâu thèm để ý nhiều như vậy, chỉ khóc muốn tới ôm huynh trưởng của mình.
Người chung quanh chứng kiến cảnh này, đều lắc đầu thở dài. Bị yêu hóa khôi lỗi đánh trúng, kết cục ai cũng biết. Có người nhịn không được khuyên nhủ:
- Tiểu cô nương, nếu có Nghịch Yêu Đan thì mau cho ca ca ngươi dùng đi.
Cô gái kia hoang mang lo sợ, chỉ khóc nói:
- Ta... Chúng ta không có Nghịch Yêu Đan. Ca, ca, huynh không được chết, Tầm Diệp không muốn huynh chết.
Người tuổi trẻ kia than nhẹ một tiếng:
- Tầm Diệp, giết ta đi. Sau đó đem tro cốt của ta đưa về Hải Tây Lăng gia, tùy ý phiêu tán là được.
- Không!
Cô gái kia khóc đến khàn cả giọng:
- Ca, muội không muốn huynh chết!
Nhậm Thương Khung bất đắc dĩ lắc đầu, hắn kiếp trước tận mắt nhìn thấy ca ca bị yêu hóa, chỉ có thể vô lực đứng nhìn. Cái khúc mắc này làm cho hắn không đành lòng nhìn thấy tình cảnh như vậy.
Đi tới trước, trong lòng bàn tay xòe ra, đem một quả Nghịch Yêu Đan đưa tới:
- Ăn nó vào.
Người trẻ tuổi kia nhãn tình sáng lên:
- Nghịch Yêu Đan?
- Nhanh ăn đi, sinh tử chia hai. Nếu như ngươi qua được, sẽ không có sự tình gì phát sinh. Còn nếu không qua được, coi như mạng ngươi không tốt!
Người trẻ tuổi kia thở dài:
- Nếu ta không qua được, chẳng phải đã chết còn thiếu ngươi nhân tình sao?
Nhậm Thương Khung trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi có dùng hay không?
Bên cạnh có người thấy trái mắt:
- Tiểu tử, đây là cơ hội khó được, Nghịch Yêu Đan này linh lực đã ngoài chín thành, ngươi bỏ qua cơ hội này, sẽ chết không thể nghi ngờ.
Người trẻ tuổi kia tay như tia chớp, trực tiếp chộp lấy Nghịch Yêu Đan, nhếch miệng cười cười:
- Có điên mới không dùng.
Hướng Nhậm Thương Khung gật gật đầu:
- Ta là Lăng Tầm Dã, đây là muội tử của ta Lăng Tầm Diệp. Ta nói cho ngươi biết, nhân tình này, chỉ cần ta không chết, nhất định sẽ trả lại cho ngươi. Nếu ta chết, người chết là hết, ngươi cũng đừng nghĩ đánh chủ ý lên em gái của ta.
Nhậm Thương Khung vạn lần không nghĩ tới, tên này ở trước đường ranh sinh tử, vẫn có thể cười nói vui vẻ như thế, bất giác sinh ra vài phần hảo cảm với hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook