Bất Hủ Thần Vương
-
Chương 20: Hóa mục nát thành thần kỳ
Nhậm Thương Khung đưa ra thỉnh cầu này, hào khí toàn trường, lập tức trở nên đặc sắc.
Vô số tộc nhân, trước tiên liền nhớ tới Nhậm Đông Lưu, sau đó liền nghĩ tới trên người người này có đại đạo hạt giống, chẳng lẽ nói, Nhậm Thương Khung này bình thường mười sáu năm, rốt cục muốn như cha hắn làm hắc mã hoành không, bỗng nhiên nổi tiếng hả?
Lão thái thái trong nháy mắt này, biểu lộ kinh ngạc vô cùng. Một đôi mắt không giận mà uy, gắt gao nhìn thẳng Nhậm Thương Khung.
Phảng phất như muốn nhìn thấy linh hồn của Tôn nhi.
Nhậm Thương Khung mỉm cười mà đứng, dáng người cao ngất, ánh mắt lại không một tí trốn tránh. Thong dong cùng ánh mắt lão thái thái đụng một cái.
Lão thái thái hừ nhẹ một tiếng, thấp giọng nói một câu:
- Hồ đồ.
Nhưng sau đó, lời nói xoay chuyển:
- Tộc quy đã như thế, người trẻ tuổi nhiệt huyết, cũng nên cổ vũ. Thanh Sương, ngươi hỏi hai người khác, nếu như đều nguyện ý, vậy thì theo như ý của bọn hắn xử lý!
Nhậm Thanh Sương biết rõ, lão thái thái tỏ thái độ như thế, mặt ngoài nghiêm khắc, nhưng nội tâm lại cổ vũ. Có lẽ, lão thái thái cũng cùng nàng đồng dạng, chờ mong huyết mạch của Tam thúc, giống như Tam thúc năm đó, sáng tạo kỳ tích?
Nhậm Thanh Sương từ trên đài chậm rãi dạo bước đi xuống, hỏi đối thủ của Nhậm Thanh Vân. Người nọ tự nhiên sẽ không có ý kiến gì, rất sảng khoái đáp ứng.
Hắn rất cảm tạ Nhậm Thương Khung. Vốn, rút thăm gặp Nhậm Thanh Vân, hắn là thua không thể nghi ngờ. Hôm nay, Nhậm Thương Khung muốn cùng hắn đổi vị trí, như thế nào không chịu?
Tuy Nhậm Cao Ca cũng khó đối phó, nhưng so với Nhậm Thanh Vân thì tốt hơn nhiều a?
Nhậm Thanh Sương lại hỏi Nhậm Cao Ca, Nhậm Cao Ca từ chối cho ý kiến, nhún nhún vai, cũng không phản đối. Quân tử giúp người hoàn thành ước vọng, Nhậm Cao Ca điểm ấy phong độ vẫn phải có.
Sớm nghe nói Nhậm Đông Sơn nhất mạch cùng Nhậm Đông Lưu nhất mạch không hợp, còn nữa, loại khiêu chiến vô địch này, là tộc nhân thích xem nhất.
Nhậm Cao Ca hắn nếu như làm người ác, cự tuyệt không đáp ứng, khẳng định sẽ làm cho mọi người mất hứng, rất bất lợi ah.
Thấy song phương đều không phản đối, Nhậm Thanh Sương lại đưa ánh mắt quăng hướng Nhậm Thanh Vân.
Nhậm Thanh Vân trước kia khẩu khí lớn như vậy, một mực thả ra dư luận, muốn tại luận võ hung hăng dạy dỗ Nhậm Thương Khung, hôm nay người ta chủ động khiêu chiến, hắn tự nhiên không có khả năng không tiếp, cũng tìm không thấy lý do không tiếp!
- Không tệ không tệ, Thương Khung đường đệ. Ta bắt đầu thưởng thức ngươi rồi đó, ha ha ha.
Nhậm Thanh Vân vẻ mặt đùa cợt:
- Quên nói cho ngươi biết, hai ngày trước, ta không nghĩ qua, lại đột phá. Hôm nay đã là võ đạo Trúc Cơ đệ lục trọng! Không biết Thương Khung đường đệ, phải chăng đã đến đệ tứ trọng a?
Nhậm Thương Khung nghe hắn tiến vào đệ lục trọng, tuy trong lòng có một chút kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không gợn sóng sợ hãi, thản nhiên nói:
- Thanh Vân đường huynh, cái gọi là cảnh giới, chờ ngươi ở trên đài đánh bại ta, hiển lộ cũng không muộn.
Lần này, chẳng những Nhậm Thanh Vân âm thầm nghiêm nghị, thu hồi tâm lý xem thường. Ngay cả Nhậm Đông Sơn đối với nhi tử hết sức có lòng tin, cũng cảm thấy vạn phần khó hiểu?
Nhậm Đông Sơn gặp bao lần sóng to gió lớn, trong đầu liền cảm thấy có vấn đề. Hẳn là, đại đạo hạt giống của Nhậm Thương Khung, đã thức tỉnh?
Nếu không, dùng thực lực võ đạo Trúc Cơ tam trọng của hắn, sao có thể đi khiêu chiến Nhậm Thanh Vân? Lại có tư cách gì đi khiêu chiến?
Nghĩ tới đây, Nhậm Đông Sơn thấp giọng phân phó:
- Thanh Vân, không nên khinh địch. Xuất ra bổn sự mạnh nhất, tốc chiến tốc thắng.
Nhậm Thanh Vân không giống đệ đệ bao cỏ Nhậm Thanh Hồng, cũng biết nặng nhẹ, trịnh trọng gật đầu.
Mà Nhậm Tinh Hà lại chen đến bên cạnh Nhậm Thương Khung, thấp giọng hỏi:
- Lão Nhị, ngươi như thế nào xúc động như vậy? Muốn khiêu chiến hắn, từng bước một đánh tới cuối cùng, tự nhiên là gặp.
Nhậm Thương Khung mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Nhậm Tinh Hà:
- Ca, ta tự có chừng mực.
Từng bước một khiêu chiến?
Nhậm Thương Khung không phải là không có tính nhẫn nại, nhưng là, đã muốn bỗng nhiên nổi tiếng, hiệu quả mạnh nhất, không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền đem mạnh nhất đánh bại!
Từng bước một đến, đợi thực lực của hắn không ngừng lộ ra, Nhậm Thanh Vân tất nhiên sẽ đề phòng, muốn kì binh chiến thắng, không thể nghi ngờ độ khó sẽ tăng lớn.
Tại hâu viện sớm đã dựng tốt tám cái lôi đài tỷ võ, đã bố trí xong.
Tám cặp tuyển thủ, đại bộ phận đã vào vị trí của mình.
Chỉ có điều, hôm nay, bởi vì Nhậm Thương Khung khiêu chiến ngoài ý muốn, làm cho dưới lôi đài bọn hắn hấp dẫn gần chín thành tộc nhân.
Còn lại một thành, đơn giản chính là hài tử nhà mình tại lôi đài diễn võ khác, không thể không tới xem.
Nhậm Thanh Vân với tư cách quán quân bốn lần, thực lực tất nhiên không thể bàn cải. Hai chân tiêu sái, thân hình giống như Bạch Hạc bay lên đài.
- Thương Khung đường đệ, quyền cước không có mắt. Nếu ngu huynh ra tay không có khống chế tốt, ngươi không nên để trong lòng.
Nhậm Thanh Vân cười tủm tỉm nói.
Nhậm Thương Khung há có thể nhìn không ra hắn là công tâm chi kế, nhưng lại cười nói:
- Thanh Vân đường huynh, những ngày này, mỗi người cũng biết ngươi hận không thể một quyền đem ta quật ngã. Không cần khách khí như vậy, rất mệt a. Cho dù xuất toàn lực, đây là cơ hội duy nhất ngươi danh chính ngôn thuận ẩu đả ta.
Nhậm Thương Khung lời này vừa ra, Nhậm Thanh Vân thiếu chút nữa trào máu.
Hắn nhẫn nhịn ba bốn ngày, xác thực đã đến cực hạn, rất mệt a, lại không thể không ở trước mặt gia tộc trưởng bối giả bộ phong độ một chút.
Nói toạc cũng tốt, Nhậm Thanh Vân trong lòng dữ tợn cười một tiếng, gật gật đầu:
- Tốt, Thương Khung đường đệ, ta rất thưởng thức dũng khí khiêu chiến của ngươi. Nhưng là, hôm nay ta dùng hành động thực tế nói cho ngươi biết, ta và ngươi chênh lệch như thế nào! Như vậy đi, ngươi so với ta nhỏ hơn bốn tuổi, ta nhường cho ngươi công trước bốn chiêu, như thế nào?
Lại là phép khích tướng, nếu là Nhậm Thương Khung đáp ứng, bên trên khí thế kia, liền bị Nhậm Thanh Vân áp một đầu.
Nhậm Thương Khung là người của hai thế giới, lại trải qua sinh tử luân hồi, tâm lý so với Nhậm Thanh Vân không biết thành thục bao nhiêu, há có thể mắc lừa.
Tại giữa sân khấu mà đứng, toàn bộ thân hình tựa như một gốc cây đại thụ sinh trưởng ngay tại chỗ, khí thế lan tràn.
- Thanh Vân đường huynh, diễn võ cũng không phải là trò đùa. Trò nhượng chiêu này, ngươi không biết là rất ngây thơ sao?
Đang khi nói chuyện, thân thể Nhậm Thương Khung, đã bắt đầu di động.
Nhậm Thanh Vân trong lòng nghiêm nghị, hai mắt hàn quang có chút hợp lại, tóe ra một đạo sát khí lạnh thấu xương. Thân hình khởi động, khiếu huyệt trong cơ thể thoáng cái mở ra, chân khí tựa như giang hà chi thủy, cấp tốc khởi động.
Chợt!
Hai đạo thân ảnh, cơ hồ đồng thời lắc lư.
Nhậm Thanh Vân hóa chưởng thành đao, xu thế từ trên cao trùng kích xuống, chém thẳng tới bên hông Nhậm Thương Khung. Một đao kia, hàn quang bắn ra, như bảo đao ra khỏi vỏ!
- Phiên Vân Đao!
Dưới đài mọi người xem cuộc chiến, đều biết môn tuyệt học này, nguyên một đám sợ hãi thán phục không thôi. Nhậm Thanh Vân không hổ là tuổi trẻ cường giả bốn quan liền.
Phiên Vân Đao tùy tiện một đao, liền có khí thế như vậy, làm cho rất nhiều trưởng bối trong tộc, trong chớp nhoáng đều dâng lên một loại cảm giác sóng sau đè sóng trước.
Xác thực rất cao minh!
Phiên Vân Đao chính là võ điển bài danh thứ năm của Nhậm thị gia tộc, dùng chưởng thành đao … kỳ thế mạnh mẽ, địch nhanh ta nhanh, tùy tâm sở dục...
Mười hai chữ này khái quát đem đặc điểm Phiên Vân Đao hoàn toàn bao quát. Đao thế cường đại, tốc độ cực nhanh, hành tích phiêu hốt, đao ý giảo quyệt.
Nhậm Thanh Vân đao thế bậc này, mặc dù không nói là cảnh giới xuất thần nhập hóa, nhưng hỏa hầu xác thực phi thường khó được.
Ngay cả lão thái thái chứng kiến đao uy bậc này, cũng khẽ vuốt cằm, đối với Nhậm Thanh Vân dùng Phiên Vân Đao cảm giác rất thỏa mãn.
Ngay tại thời điểm tất cả mọi người đem chú ý tập trung ở trên người Nhậm Thanh Vân, bọn hắn phát hiện, Nhậm Thanh Vân đối thủ Nhậm Thương Khung, so với Phiên Vân Đao còn quỷ dị hơn.
Nhậm Thương Khung bước chân vẽ một cái, vậy mà giống như tàn ảnh, thời điểm đao thế Nhậm Thanh Vân vừa đến, phiêu nhiên tránh được.
Cùng lúc đó, nắm đấm của Nhậm Thương Khung tựa như một bả thiết chùy, ầm ầm đánh tới mu bàn tay Nhậm Thanh Vân!
Trường Xuân Quyết!
Dưới đài chứng kiến Nhậm Thương Khung thi triển quyền kỹ, ý niệm duy nhất trong đầu là rất tức cười. Nhưng là, chứng kiến quyền ý Nhậm Thương Khung, bọn hắn vốn đã hé miệng muốn cười, chợt dừng lại...
Trường Xuân Quyết lại có thể dùng như vậy?
Trường Xuân Quyết là Nhậm thị gia tộc tổ truyền công quyết là không sai. Nhưng ai cũng biết, Trường Xuân Quyết chỉ là nhập môn quyền kỹ của Nhậm thị gia tộc, ở bên trong võ điển gia tộc, chỉ sợ xếp không vào Top 30.
Nhậm Thương Khung tại chiến đấu bậc này, vậy mà dám dùng Trường Xuân Quyết?
Này không phải là muốn chết sao?
Thế nhưng mà, sau khi bọn hắn chứng kiến một quyền kia của Nhậm Thương Khung, nội tâm lập tức bị một cổ rung động mãnh liệt thay thế.
Ngay cả lão thái thái cũng hơi động một chút, hai mắt lần nữa bắn ra thần sắc phức tạp. Một quyền vừa rồi của Nhậm Thương Khung kia, lão thái thái lờ mờ thấy được một bóng dáng quen thuộc. Trong lúc giật mình đó, lão thái thái cơ hồ tưởng rằng đang là mười sáu năm trước Nhậm Đông Lưu tại trên đài.
Có thể đem Trường Xuân Quyết dùng đến cảnh giới hạ bút thành văn như thế, ngoại trừ Nhậm Đông Lưu, còn có ai?
Nhậm Thương Khung!
Lão thái thái cơ hồ hoài nghi mình đã hoa mắt, lại hoài nghi vừa rồi có thể chỉ là trùng hợp.
Nhưng tiếp theo, Nhậm Thương Khung dùng hành động thực tế phá vỡ sự hoài nghi của lão thái thái.
Trường Xuân Quyết trên tay Nhậm Thương Khung, ý cảnh dĩ nhiên là lật đi lật lại, không ngừng biến hóa, hạ bút thành văn, bút tích như thần!
Bất luận Nhậm Thanh Vân đao thế biến hóa như thế nào, Nhậm Thương Khung từ đầu đến cuối, chính là một bộ Trường Xuân Quyết.
Cái loại thanh thản này, làm cho người ta cảm thấy hắn căn bản không phải tại sinh tử lôi đài, mà như là tại hậu viện nhà mình tản bộ, rãnh rỗi xem đình tiền hoa nở hoa tàn, nhìn thiên ngoại gió cuốn mây bay.
- Nhậm Thương Khung, quả nhiên là che giấu thực lực!
- Không hổ là nhi tử của Nhậm Đông Lưu, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng. Lão tử anh hùng, nhi tử không có khả năng là bọn hèn nhát a.
- Trường Xuân Quyết, thật sự là không thể tưởng được, thậm chí có ý cảnh như thế. Không tệ không tệ, kẻ này nhìn như tu vị cảnh giới không bằng Nhậm Thanh Vân, nhưng đối với ý cảnh dung hợp của võ điển, tựa hồ lại vượt xa Nhậm Thanh Vân a.
- Đại đạo hạt giống... Nguyên nhân nhất định là từ đại đạo hạt giống!
Thời điểm lúc này, các tộc nhân đã sớm chết lặng, từ biểu hiện của Nhậm Thương Khung, cũng chậm rãi thức tỉnh. Bọn hắn rốt cục ý thức được, Nhậm Thương Khung dù sao cũng là nhi tử của Nhậm Đông Lưu, dù sao cũng là người thừa kế Nguyệt Hoa Huân Chương, dù sao cũng từ trong bụng mẹ có được đại đạo hạt giống!
Thử hỏi, Nhậm Thương Khung một bộ Trường Xuân Quyết có thể đánh được phong sinh thủy khởi như thế, quả nhiên là hóa mục nát thành thần kỳ. Nếu hắn tu tập võ điển cường đại hơn, thì biểu hiện chói mắt như thế nào?
Vô số tộc nhân, trước tiên liền nhớ tới Nhậm Đông Lưu, sau đó liền nghĩ tới trên người người này có đại đạo hạt giống, chẳng lẽ nói, Nhậm Thương Khung này bình thường mười sáu năm, rốt cục muốn như cha hắn làm hắc mã hoành không, bỗng nhiên nổi tiếng hả?
Lão thái thái trong nháy mắt này, biểu lộ kinh ngạc vô cùng. Một đôi mắt không giận mà uy, gắt gao nhìn thẳng Nhậm Thương Khung.
Phảng phất như muốn nhìn thấy linh hồn của Tôn nhi.
Nhậm Thương Khung mỉm cười mà đứng, dáng người cao ngất, ánh mắt lại không một tí trốn tránh. Thong dong cùng ánh mắt lão thái thái đụng một cái.
Lão thái thái hừ nhẹ một tiếng, thấp giọng nói một câu:
- Hồ đồ.
Nhưng sau đó, lời nói xoay chuyển:
- Tộc quy đã như thế, người trẻ tuổi nhiệt huyết, cũng nên cổ vũ. Thanh Sương, ngươi hỏi hai người khác, nếu như đều nguyện ý, vậy thì theo như ý của bọn hắn xử lý!
Nhậm Thanh Sương biết rõ, lão thái thái tỏ thái độ như thế, mặt ngoài nghiêm khắc, nhưng nội tâm lại cổ vũ. Có lẽ, lão thái thái cũng cùng nàng đồng dạng, chờ mong huyết mạch của Tam thúc, giống như Tam thúc năm đó, sáng tạo kỳ tích?
Nhậm Thanh Sương từ trên đài chậm rãi dạo bước đi xuống, hỏi đối thủ của Nhậm Thanh Vân. Người nọ tự nhiên sẽ không có ý kiến gì, rất sảng khoái đáp ứng.
Hắn rất cảm tạ Nhậm Thương Khung. Vốn, rút thăm gặp Nhậm Thanh Vân, hắn là thua không thể nghi ngờ. Hôm nay, Nhậm Thương Khung muốn cùng hắn đổi vị trí, như thế nào không chịu?
Tuy Nhậm Cao Ca cũng khó đối phó, nhưng so với Nhậm Thanh Vân thì tốt hơn nhiều a?
Nhậm Thanh Sương lại hỏi Nhậm Cao Ca, Nhậm Cao Ca từ chối cho ý kiến, nhún nhún vai, cũng không phản đối. Quân tử giúp người hoàn thành ước vọng, Nhậm Cao Ca điểm ấy phong độ vẫn phải có.
Sớm nghe nói Nhậm Đông Sơn nhất mạch cùng Nhậm Đông Lưu nhất mạch không hợp, còn nữa, loại khiêu chiến vô địch này, là tộc nhân thích xem nhất.
Nhậm Cao Ca hắn nếu như làm người ác, cự tuyệt không đáp ứng, khẳng định sẽ làm cho mọi người mất hứng, rất bất lợi ah.
Thấy song phương đều không phản đối, Nhậm Thanh Sương lại đưa ánh mắt quăng hướng Nhậm Thanh Vân.
Nhậm Thanh Vân trước kia khẩu khí lớn như vậy, một mực thả ra dư luận, muốn tại luận võ hung hăng dạy dỗ Nhậm Thương Khung, hôm nay người ta chủ động khiêu chiến, hắn tự nhiên không có khả năng không tiếp, cũng tìm không thấy lý do không tiếp!
- Không tệ không tệ, Thương Khung đường đệ. Ta bắt đầu thưởng thức ngươi rồi đó, ha ha ha.
Nhậm Thanh Vân vẻ mặt đùa cợt:
- Quên nói cho ngươi biết, hai ngày trước, ta không nghĩ qua, lại đột phá. Hôm nay đã là võ đạo Trúc Cơ đệ lục trọng! Không biết Thương Khung đường đệ, phải chăng đã đến đệ tứ trọng a?
Nhậm Thương Khung nghe hắn tiến vào đệ lục trọng, tuy trong lòng có một chút kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không gợn sóng sợ hãi, thản nhiên nói:
- Thanh Vân đường huynh, cái gọi là cảnh giới, chờ ngươi ở trên đài đánh bại ta, hiển lộ cũng không muộn.
Lần này, chẳng những Nhậm Thanh Vân âm thầm nghiêm nghị, thu hồi tâm lý xem thường. Ngay cả Nhậm Đông Sơn đối với nhi tử hết sức có lòng tin, cũng cảm thấy vạn phần khó hiểu?
Nhậm Đông Sơn gặp bao lần sóng to gió lớn, trong đầu liền cảm thấy có vấn đề. Hẳn là, đại đạo hạt giống của Nhậm Thương Khung, đã thức tỉnh?
Nếu không, dùng thực lực võ đạo Trúc Cơ tam trọng của hắn, sao có thể đi khiêu chiến Nhậm Thanh Vân? Lại có tư cách gì đi khiêu chiến?
Nghĩ tới đây, Nhậm Đông Sơn thấp giọng phân phó:
- Thanh Vân, không nên khinh địch. Xuất ra bổn sự mạnh nhất, tốc chiến tốc thắng.
Nhậm Thanh Vân không giống đệ đệ bao cỏ Nhậm Thanh Hồng, cũng biết nặng nhẹ, trịnh trọng gật đầu.
Mà Nhậm Tinh Hà lại chen đến bên cạnh Nhậm Thương Khung, thấp giọng hỏi:
- Lão Nhị, ngươi như thế nào xúc động như vậy? Muốn khiêu chiến hắn, từng bước một đánh tới cuối cùng, tự nhiên là gặp.
Nhậm Thương Khung mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Nhậm Tinh Hà:
- Ca, ta tự có chừng mực.
Từng bước một khiêu chiến?
Nhậm Thương Khung không phải là không có tính nhẫn nại, nhưng là, đã muốn bỗng nhiên nổi tiếng, hiệu quả mạnh nhất, không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền đem mạnh nhất đánh bại!
Từng bước một đến, đợi thực lực của hắn không ngừng lộ ra, Nhậm Thanh Vân tất nhiên sẽ đề phòng, muốn kì binh chiến thắng, không thể nghi ngờ độ khó sẽ tăng lớn.
Tại hâu viện sớm đã dựng tốt tám cái lôi đài tỷ võ, đã bố trí xong.
Tám cặp tuyển thủ, đại bộ phận đã vào vị trí của mình.
Chỉ có điều, hôm nay, bởi vì Nhậm Thương Khung khiêu chiến ngoài ý muốn, làm cho dưới lôi đài bọn hắn hấp dẫn gần chín thành tộc nhân.
Còn lại một thành, đơn giản chính là hài tử nhà mình tại lôi đài diễn võ khác, không thể không tới xem.
Nhậm Thanh Vân với tư cách quán quân bốn lần, thực lực tất nhiên không thể bàn cải. Hai chân tiêu sái, thân hình giống như Bạch Hạc bay lên đài.
- Thương Khung đường đệ, quyền cước không có mắt. Nếu ngu huynh ra tay không có khống chế tốt, ngươi không nên để trong lòng.
Nhậm Thanh Vân cười tủm tỉm nói.
Nhậm Thương Khung há có thể nhìn không ra hắn là công tâm chi kế, nhưng lại cười nói:
- Thanh Vân đường huynh, những ngày này, mỗi người cũng biết ngươi hận không thể một quyền đem ta quật ngã. Không cần khách khí như vậy, rất mệt a. Cho dù xuất toàn lực, đây là cơ hội duy nhất ngươi danh chính ngôn thuận ẩu đả ta.
Nhậm Thương Khung lời này vừa ra, Nhậm Thanh Vân thiếu chút nữa trào máu.
Hắn nhẫn nhịn ba bốn ngày, xác thực đã đến cực hạn, rất mệt a, lại không thể không ở trước mặt gia tộc trưởng bối giả bộ phong độ một chút.
Nói toạc cũng tốt, Nhậm Thanh Vân trong lòng dữ tợn cười một tiếng, gật gật đầu:
- Tốt, Thương Khung đường đệ, ta rất thưởng thức dũng khí khiêu chiến của ngươi. Nhưng là, hôm nay ta dùng hành động thực tế nói cho ngươi biết, ta và ngươi chênh lệch như thế nào! Như vậy đi, ngươi so với ta nhỏ hơn bốn tuổi, ta nhường cho ngươi công trước bốn chiêu, như thế nào?
Lại là phép khích tướng, nếu là Nhậm Thương Khung đáp ứng, bên trên khí thế kia, liền bị Nhậm Thanh Vân áp một đầu.
Nhậm Thương Khung là người của hai thế giới, lại trải qua sinh tử luân hồi, tâm lý so với Nhậm Thanh Vân không biết thành thục bao nhiêu, há có thể mắc lừa.
Tại giữa sân khấu mà đứng, toàn bộ thân hình tựa như một gốc cây đại thụ sinh trưởng ngay tại chỗ, khí thế lan tràn.
- Thanh Vân đường huynh, diễn võ cũng không phải là trò đùa. Trò nhượng chiêu này, ngươi không biết là rất ngây thơ sao?
Đang khi nói chuyện, thân thể Nhậm Thương Khung, đã bắt đầu di động.
Nhậm Thanh Vân trong lòng nghiêm nghị, hai mắt hàn quang có chút hợp lại, tóe ra một đạo sát khí lạnh thấu xương. Thân hình khởi động, khiếu huyệt trong cơ thể thoáng cái mở ra, chân khí tựa như giang hà chi thủy, cấp tốc khởi động.
Chợt!
Hai đạo thân ảnh, cơ hồ đồng thời lắc lư.
Nhậm Thanh Vân hóa chưởng thành đao, xu thế từ trên cao trùng kích xuống, chém thẳng tới bên hông Nhậm Thương Khung. Một đao kia, hàn quang bắn ra, như bảo đao ra khỏi vỏ!
- Phiên Vân Đao!
Dưới đài mọi người xem cuộc chiến, đều biết môn tuyệt học này, nguyên một đám sợ hãi thán phục không thôi. Nhậm Thanh Vân không hổ là tuổi trẻ cường giả bốn quan liền.
Phiên Vân Đao tùy tiện một đao, liền có khí thế như vậy, làm cho rất nhiều trưởng bối trong tộc, trong chớp nhoáng đều dâng lên một loại cảm giác sóng sau đè sóng trước.
Xác thực rất cao minh!
Phiên Vân Đao chính là võ điển bài danh thứ năm của Nhậm thị gia tộc, dùng chưởng thành đao … kỳ thế mạnh mẽ, địch nhanh ta nhanh, tùy tâm sở dục...
Mười hai chữ này khái quát đem đặc điểm Phiên Vân Đao hoàn toàn bao quát. Đao thế cường đại, tốc độ cực nhanh, hành tích phiêu hốt, đao ý giảo quyệt.
Nhậm Thanh Vân đao thế bậc này, mặc dù không nói là cảnh giới xuất thần nhập hóa, nhưng hỏa hầu xác thực phi thường khó được.
Ngay cả lão thái thái chứng kiến đao uy bậc này, cũng khẽ vuốt cằm, đối với Nhậm Thanh Vân dùng Phiên Vân Đao cảm giác rất thỏa mãn.
Ngay tại thời điểm tất cả mọi người đem chú ý tập trung ở trên người Nhậm Thanh Vân, bọn hắn phát hiện, Nhậm Thanh Vân đối thủ Nhậm Thương Khung, so với Phiên Vân Đao còn quỷ dị hơn.
Nhậm Thương Khung bước chân vẽ một cái, vậy mà giống như tàn ảnh, thời điểm đao thế Nhậm Thanh Vân vừa đến, phiêu nhiên tránh được.
Cùng lúc đó, nắm đấm của Nhậm Thương Khung tựa như một bả thiết chùy, ầm ầm đánh tới mu bàn tay Nhậm Thanh Vân!
Trường Xuân Quyết!
Dưới đài chứng kiến Nhậm Thương Khung thi triển quyền kỹ, ý niệm duy nhất trong đầu là rất tức cười. Nhưng là, chứng kiến quyền ý Nhậm Thương Khung, bọn hắn vốn đã hé miệng muốn cười, chợt dừng lại...
Trường Xuân Quyết lại có thể dùng như vậy?
Trường Xuân Quyết là Nhậm thị gia tộc tổ truyền công quyết là không sai. Nhưng ai cũng biết, Trường Xuân Quyết chỉ là nhập môn quyền kỹ của Nhậm thị gia tộc, ở bên trong võ điển gia tộc, chỉ sợ xếp không vào Top 30.
Nhậm Thương Khung tại chiến đấu bậc này, vậy mà dám dùng Trường Xuân Quyết?
Này không phải là muốn chết sao?
Thế nhưng mà, sau khi bọn hắn chứng kiến một quyền kia của Nhậm Thương Khung, nội tâm lập tức bị một cổ rung động mãnh liệt thay thế.
Ngay cả lão thái thái cũng hơi động một chút, hai mắt lần nữa bắn ra thần sắc phức tạp. Một quyền vừa rồi của Nhậm Thương Khung kia, lão thái thái lờ mờ thấy được một bóng dáng quen thuộc. Trong lúc giật mình đó, lão thái thái cơ hồ tưởng rằng đang là mười sáu năm trước Nhậm Đông Lưu tại trên đài.
Có thể đem Trường Xuân Quyết dùng đến cảnh giới hạ bút thành văn như thế, ngoại trừ Nhậm Đông Lưu, còn có ai?
Nhậm Thương Khung!
Lão thái thái cơ hồ hoài nghi mình đã hoa mắt, lại hoài nghi vừa rồi có thể chỉ là trùng hợp.
Nhưng tiếp theo, Nhậm Thương Khung dùng hành động thực tế phá vỡ sự hoài nghi của lão thái thái.
Trường Xuân Quyết trên tay Nhậm Thương Khung, ý cảnh dĩ nhiên là lật đi lật lại, không ngừng biến hóa, hạ bút thành văn, bút tích như thần!
Bất luận Nhậm Thanh Vân đao thế biến hóa như thế nào, Nhậm Thương Khung từ đầu đến cuối, chính là một bộ Trường Xuân Quyết.
Cái loại thanh thản này, làm cho người ta cảm thấy hắn căn bản không phải tại sinh tử lôi đài, mà như là tại hậu viện nhà mình tản bộ, rãnh rỗi xem đình tiền hoa nở hoa tàn, nhìn thiên ngoại gió cuốn mây bay.
- Nhậm Thương Khung, quả nhiên là che giấu thực lực!
- Không hổ là nhi tử của Nhậm Đông Lưu, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng. Lão tử anh hùng, nhi tử không có khả năng là bọn hèn nhát a.
- Trường Xuân Quyết, thật sự là không thể tưởng được, thậm chí có ý cảnh như thế. Không tệ không tệ, kẻ này nhìn như tu vị cảnh giới không bằng Nhậm Thanh Vân, nhưng đối với ý cảnh dung hợp của võ điển, tựa hồ lại vượt xa Nhậm Thanh Vân a.
- Đại đạo hạt giống... Nguyên nhân nhất định là từ đại đạo hạt giống!
Thời điểm lúc này, các tộc nhân đã sớm chết lặng, từ biểu hiện của Nhậm Thương Khung, cũng chậm rãi thức tỉnh. Bọn hắn rốt cục ý thức được, Nhậm Thương Khung dù sao cũng là nhi tử của Nhậm Đông Lưu, dù sao cũng là người thừa kế Nguyệt Hoa Huân Chương, dù sao cũng từ trong bụng mẹ có được đại đạo hạt giống!
Thử hỏi, Nhậm Thương Khung một bộ Trường Xuân Quyết có thể đánh được phong sinh thủy khởi như thế, quả nhiên là hóa mục nát thành thần kỳ. Nếu hắn tu tập võ điển cường đại hơn, thì biểu hiện chói mắt như thế nào?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook