Bất Hủ Kiếm Thần
-
Chương 38: Liều Mình
Mấy người bên kia là tu sĩ của Dịch Kiếm Tông, Tiêu Thiên Trúc, Tống Hàm Yên, Thạch Sa cũng đi theo ở phía sau.
Ma Chỉ cắn nuốt vài tu sĩ, quanh người lần nữa có ma khí lượn lờ, hắc vụ cuồn cuộn, đánh thẳng tới chỗ của mấy người.
Tiêu Thiên Trúc là người gặp tai ương trước, hắn hét thảm một tiếng, bị khói đen dày đặc cuốn vào. Ma Chỉ liên tục, tiếp tục đánh tới chỗ Tống Hàm Yên và Thạch Sa.
Lưng Thạch Sa đeo đao đốn củi, cho đến giờ phút này vẻ mặt của hắn vẫn trầm ổn, một cánh tay lôi kéo bàn tay nhỏ của Tống Hàm Yên chạy trốn chết về phía xa xa. Thế nhưng đâu thể so với tốc độ cực hạn của Ma chỉ được, cho nên hai người lập tức bị đuổi kịp.
Tống Hàm Yên bị Thạch Sa kéo tay, cho nên mới chạy theo sau lưng Thạch Sa.
Nhưng trong chớp mắt khi ma khí tới gần, trong mắt của nàng hiện lên vẻ điên cuồng, đột nhiên hét lên một tiếng, không biết đã bạo phát ra bao nhiêu lực lượng, lôi cánh tay của Thạch Sa, vứt hắn về phía sau.
Trong tuyệt cảnh, nhân tính lại trở nên xấu xí như vậy.
Tống Hàm Yên là đại sư tỷ trong Tam đại đệ tử của Dịch Kiếm Tông. Ngày thường ôn nhu trang nhã, hòa khí thân mật, nhưng vào giờ khắc này lại đẩy sư đệ trong tông môn của mình về phía Ma vật.
Muốn chết cũng là ngươi chết trước.
Trong nháy mắt ma khí cuồn cuộn đã bắn tới chỗ Thạch Sa, ngay từ đầu trong mắt của hắn là vẻ mê man, sau đó biến thành vẻ khó hiểu. Mãi tới khi ma khí tới người thì trong mắt của hắn cũng không có một chút sợ hãi và bất an nào cả.
Dường như lúc nào hắn cũng lạnh lùng, bình tĩnh như vậy.
Tống Hàm Yên đẩy Thạch Sa về phía Ma chỉ, trong mắt của nàng cũng không có một tia hổ thẹn, chỉ có sự sợ hãi vô tận. Lúc này nàng cũng không quay đầu lại mà chạy đi về phương xa.
Nhìn Tống Hàm Yên đi xa, khóe miệng Thạch Sa hiện lên vẻ đùa cợt. Trong ánh mắt hiện lên một tia thoải mái. Cho đến giờ phút này, trong lòng của hắn mới chính thức xóa bỏ sự quyến luyến đối với Tống Hàm Yên.
Nhưng, đã chậm.
Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra ở trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Lâm Dịch nhìn thấy một màn làm cho mắt hắn như nứt ra, trong đầu chấn động, tầm mắt cũng dần dần trở nên không rõ, trái tim giống như bị người ta nắm chặt, không thở nổi.
- Thạch Đầu!
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, giống như điên đánh tới cái Ma Chỉ kia, giờ khắc này hắn cũng đã mất đi lý trí, đối mặt với bằng hữu lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Hắn đã vứt tất cả ra sau đầu, trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ:
- Ta phải đi cứu hắn!
Mộc Tiểu Yêu lôi tay của Lâm Dịch lại, thế nhưng không thể nào bắt được tay hắn. Hai mắt của hắn đỏ hồng, liều mạng chạy đi về phía cái Ma Chỉ kia, không sợ sinh tử.
Thạch Sa ở trong ma khí lượn lờ, thân thể như ẩn như hiện, nghe thấy tiếng gầm rú này, hắn hơi nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy nước mắt ở khóe mắt của Lâm Dịch.
Khóe miệng của Thạch Sa lộ ra một tia thỏa mãn, có vẻ cởi mở. Hắn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng âm thanh lại không truyền ra được.
Lâm Dịch nhìn khẩu hình Thạch Sa thì đã biết đối phương muốn nói gì.
- Lâm tử, bảo trọng!
Chỉ có bốn chữ, nhưng mỗi một chữ đều giống như đâm một đao lên trên tim của Lâm Dịch, rất là sắc bén.
- Thạch Đầu!
- A! Ta muốn giết ngươi! Giết, giết, giết!
Lâm Dịch gào thét, thanh âm thê thảm, dường như phải thừa nhận bi thống cực lớn. Giống như bị ma vật phụ thể, đánh về phía Ma Chỉ.
Mộc Tiểu Yêu nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Dịch, cảm thấy đau lòng. Trong mắt lóe lên vẻ thương tiếc, nàng đi theo sát phía sau, thế nhưng dù làm thế nào nàng cũng không thể đuổi kịp được đối phương.
Lâm Dịch như thiêu thân lao đầu vào lửa, cả người được khí huyết màu xanh nhạt bao phủ, đánh về phía cái Ma Chỉ khói đen cuồn cuộn kia.
Trong Ma Chỉ cuồn cuộn nổi lên thân thể của Thạch Sa, đột nhiên dừng lại một chút, không ngờ lại không đuổi theo những người khác.
Trong chớp mắt này, đại hán cầm cây gậy đen đã chạy tới, người này phất ống tay áo một cái, đánh văng Lâm Dịch ra, trực tiếp giết về phía Ma Chỉ.
Ma Chỉ đột nhiên hét lên một tiếng, rốt cuộc đã không giết chóc được nữa mà lẻn đến không trung, bay về phía phương xa.
Thân thể đại hán dừng lại, đột nhiên quay đầu lại, hai mắt tựa như điện lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, ở chỗ sâu trong mắt hiện ra một tia mê man.
Lâm Dịch bị đại hán này nhìn thoáng qua lập tức có cảm giác cả người lạnh lẽo. Giống như tất cả bí mật trên người đều không có chỗ ẩn núp, bị đối phương nhìn thấu. Bất kể là hòn đá vô danh trong thức hải hay là đoạn kiếm thần bí trong đan điền, dường như đều hiện lên trước mắt vị đại hán này, không có chỗ ẩn giấu.
Lâm Dịch dần dần khôi phục lý trí, cũng híp hai mắt lại, đối mặt với vị đại hán này.
Từ trước tới nay, đây là người duy nhất có thể nhìn thấu bí mật trên người hắn, nếu như đại hán này muốn giết hắn để đoạt bảo thì rất dễ dàng, hắn không có một chút lực phản kháng nào cả.
Trong mắt đại hán hiện lên một tia giãy dụa, nhíu mày, như có điều suy nghĩ. Sau đó lại ném Lâm Dịch cho các tu sĩ phía sau, chân bước dài một cái, thân thể nhanh chóng xuất hiện ở vị trí cách đó hơn mười trượng. Lại đằng đằng sát khí đuổi theo đạo bóng đen Ma Chỉ đã sắp biến mất ở trong tầm mắt kia.
Mộc Tiểu Yêu tiến lên nâng Lâm Dịch dậy, lại thấp giọng nói:
- Ngốc tử, đừng suy nghĩ nữa. Vị bằng hữu kia của ngươi gặp phải kiếp nạn này, sợ là lành ít dữ nhiều. Ngươi cố nén bi thương, xem xét tình hình của mình rồi hãy nói sau.
Mộc Tiểu Yêu không muốn nói quá sâu, chỉ nói là lành ít dữ nhiều. Thế nhưng trong lòng mọi người đều biết, một khi bị ma khí cuốn đi, so với chết cũng chẳng khác là bao.
Mãi đến khi đại hán kia rời đi, Lâm Dịch mới phát hiện ra phía sau lưng của hắn đã ướt đẫm, chỉ mới bị ánh mắt của đối phương nhìn vào đã đổ mồ hôi lạnh cả người, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Nghe thấy Mộc Tiểu Yêu khuyên bảo, Lâm Dịch đứng dậy, ánh mắt như có điều suy nghĩ, trầm ngâm nói:
- Có thể còn có thể cứu được Thạch Đầu.
Trong lòng Mộc Tiểu Yêu thầm than, cũng không nói gì, chỉ là lôi kéo tay của Lâm Dịch, chạy đi về phía sau.
Nguy hiểm vẫn chưa được tiêu trừ, còn có một cái Ma Vật đã biến mất không thấy tung tích. Không biết đã ẩn nấp, hay là đang tiếp tục tàn sát ở đâu đó.
Trong lòng Lâm Dịch đau khổ, hành trình Thần ma chi địa lần này có thể nói là biến đổi bất ngờ, rất là nguy hiểm. Cho dù hắn thu được một thanh binh khí Thái cổ, đồng thời cũng chiếm được đoạn kiếm thần bí, thực lực thân thể đại tăng. Thế nhưng nhiệm vụ quan trọng nhất lần này lại chưa hoàn thành được.
Vốn tưởng rằng thần vật Thái cổ chuẩn bị xuất thế chính là thần dược Thái cổ, nhưng không ai có thể ngờ được. Thần vật Thái cổ trong truyền thuyết này lại tàn sát hơn một nghìn tu sĩ, máu chảy thành sông, xác chết trôi khắp nơi. Làm cho Thần ma chi địa vốn đã âm trầm máu tanh lại tăng thêm một phần sát khí.
Hôm nay giữ mạng cũng đã là việc khó, hắn nào có dư lực đi tìm thần dược Thái cổ hư vô mờ mịt cơ chứ? Nếu như không tìm được thì làm sao có thể cứu mạng sư phụ đây? Người chỉ còn lại thọ nguyên một năm, lẽ nào thực sự không có biện pháp nào sao?
Lần này Dịch Kiếm Tông có bốn người tiến vào Thần ma chi địa, Tiêu Thiên Trúc đã bỏ mình, Tống Hàm Yên may mắn chạy trốn, lại đẩy Thạch Sa tới chỗ chết, sống chết không rõ. Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Dịch càng có vẻ nặng nề.
Đúng lúc này, trong lòng Lâm Dịch hiện lên một tia báo động, không khỏi cảm thấy da đầu tê dại một trận.
Hắn tu luyện Tử vi tinh thuật cho nên thần thức rất mạnh, linh giác nhạy cảm. Ở trong Thần ma chi địa này, tinh thần của Lâm Dịch lại càng khẩn trương, chỉ cần hơi có dị động, hắn sẽ là người biết được trước tiên.
Phía trước là một dốc thoải, Lâm Dịch đột nhiên kéo tay Mộc Tiểu Yêu lại, quát khẽ:
- Đừng đi!
Dường như Mộc Dịch cũng cảm nhận được một tia nguy cơ, quát to:
- Trước tiên dừng lại đã!
Trong lòng các tu sĩ Yêu Tộc này cũng có e ngại, chỉ lo chạy trốn, lúc này đột nhiên nghe thấy mệnh lệnh của Mộc Dịch, chân hơi dừng lại một chút, thế nhưng vẫn bay về phía trước.
Trên dốc thoải, một đám tu sĩ vừa mới chạy lên thì một đám khói đen đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt đã thôn phệ mấy tu sĩ này vào trong sương mù đen nhánh như mực, trong chốc lát đã có mấy bộ xương trắng rơi xuống.
Ba người Lâm Dịch nhìn thấy Ma Chỉ gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy trái tim mình muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Miệng há hốc, sợ đến mức không nói ra lời, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ:
- Mạng ta xong rồi!
Ma Chỉ dừng lại ở giữa không trung, trong khói đen dường như có hai mắt lạnh như băng dừng lại trên thân ba người.
Rồi đột nhiên bóng đen lóe lên, giống như quỷ mỵ, ngay lập tức bắn tới phía trước.
Lâm Dịch nhìn khói đen đột kích, không chút nghĩ ngợi, lập tức đẩy Mộc Tiểu Yêu ra rồi hét lớn:
- Chạy mau!
Chẳng biết tại sao, đến lúc này trong lòng Lâm Dịch không có tạp niệm, chỉ muốn để cho Mộc Tiểu Yêu sống sót. Có thể sống lâu một khắc nào thì trong lòng của hắn sẽ cảm thấy thoải mái hơn một phần.
Mộc Tiểu Yêu bị một chưởng của Lâm Dịch đẩy đi thật xa, thấy một màn Lâm Dịch bị khói đen thôn phệ. Nàng chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng nổ, trở nên trống rỗng. Cả người giống như choáng váng, môi run run, ngàn vạn lời nói nghẹn lại ở trong yết hầu, ngay cả một câu cũng không nói nên lời.
Lâm Dịch ở trong khói đen nhìn thấy Mộc Tiểu Yêu tạm thời đã an toàn, trong ánh mắt hiện lên một tia an ủi, lại nở nụ cười ngây ngô về phía nàng.
- Đáng tiếc, sợ là sau này sẽ không còn được gặp lại khuôn mặt tươi cười này nữa. Cũng không được nhìn thấy đôi mắt như biết nói chuyện hai, cũng không nghe được tiếng chuông bạc vang lên nữa.
Sắc mặt Mộc Tiểu Yêu trắng bệch, nước mắt trong mắt không kìm nén được nữa mà nhỏ giọt xuống, môi nàng run run, vẻ mặt thống khổ.
Dường như qua rất lâu, trong yết hầu của nàng phát ra một tiếng hét như muốn xé nát ruột gan của người khác, nước mắt rơi như mưa.
- A... Không được... A!
Chẳng biết từ lúc nào bầu trời của Thần ma chi địa đã bắt đầu có mưa phùn nhè nhẹ rơi xuống, dường như cũng đang bọn họ thay cho tiếc hận.
Nàng nhìn đám khói đen kia, dáng người tiều tụy quỳ xuống đất cầu xin:
- Van cầu ngươi, buông tha hắn đi, ta van cầu ngươi...
Nàng đã khóc không thành tiếng.
Ma Chỉ cắn nuốt vài tu sĩ, quanh người lần nữa có ma khí lượn lờ, hắc vụ cuồn cuộn, đánh thẳng tới chỗ của mấy người.
Tiêu Thiên Trúc là người gặp tai ương trước, hắn hét thảm một tiếng, bị khói đen dày đặc cuốn vào. Ma Chỉ liên tục, tiếp tục đánh tới chỗ Tống Hàm Yên và Thạch Sa.
Lưng Thạch Sa đeo đao đốn củi, cho đến giờ phút này vẻ mặt của hắn vẫn trầm ổn, một cánh tay lôi kéo bàn tay nhỏ của Tống Hàm Yên chạy trốn chết về phía xa xa. Thế nhưng đâu thể so với tốc độ cực hạn của Ma chỉ được, cho nên hai người lập tức bị đuổi kịp.
Tống Hàm Yên bị Thạch Sa kéo tay, cho nên mới chạy theo sau lưng Thạch Sa.
Nhưng trong chớp mắt khi ma khí tới gần, trong mắt của nàng hiện lên vẻ điên cuồng, đột nhiên hét lên một tiếng, không biết đã bạo phát ra bao nhiêu lực lượng, lôi cánh tay của Thạch Sa, vứt hắn về phía sau.
Trong tuyệt cảnh, nhân tính lại trở nên xấu xí như vậy.
Tống Hàm Yên là đại sư tỷ trong Tam đại đệ tử của Dịch Kiếm Tông. Ngày thường ôn nhu trang nhã, hòa khí thân mật, nhưng vào giờ khắc này lại đẩy sư đệ trong tông môn của mình về phía Ma vật.
Muốn chết cũng là ngươi chết trước.
Trong nháy mắt ma khí cuồn cuộn đã bắn tới chỗ Thạch Sa, ngay từ đầu trong mắt của hắn là vẻ mê man, sau đó biến thành vẻ khó hiểu. Mãi tới khi ma khí tới người thì trong mắt của hắn cũng không có một chút sợ hãi và bất an nào cả.
Dường như lúc nào hắn cũng lạnh lùng, bình tĩnh như vậy.
Tống Hàm Yên đẩy Thạch Sa về phía Ma chỉ, trong mắt của nàng cũng không có một tia hổ thẹn, chỉ có sự sợ hãi vô tận. Lúc này nàng cũng không quay đầu lại mà chạy đi về phương xa.
Nhìn Tống Hàm Yên đi xa, khóe miệng Thạch Sa hiện lên vẻ đùa cợt. Trong ánh mắt hiện lên một tia thoải mái. Cho đến giờ phút này, trong lòng của hắn mới chính thức xóa bỏ sự quyến luyến đối với Tống Hàm Yên.
Nhưng, đã chậm.
Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra ở trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Lâm Dịch nhìn thấy một màn làm cho mắt hắn như nứt ra, trong đầu chấn động, tầm mắt cũng dần dần trở nên không rõ, trái tim giống như bị người ta nắm chặt, không thở nổi.
- Thạch Đầu!
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, giống như điên đánh tới cái Ma Chỉ kia, giờ khắc này hắn cũng đã mất đi lý trí, đối mặt với bằng hữu lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Hắn đã vứt tất cả ra sau đầu, trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ:
- Ta phải đi cứu hắn!
Mộc Tiểu Yêu lôi tay của Lâm Dịch lại, thế nhưng không thể nào bắt được tay hắn. Hai mắt của hắn đỏ hồng, liều mạng chạy đi về phía cái Ma Chỉ kia, không sợ sinh tử.
Thạch Sa ở trong ma khí lượn lờ, thân thể như ẩn như hiện, nghe thấy tiếng gầm rú này, hắn hơi nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy nước mắt ở khóe mắt của Lâm Dịch.
Khóe miệng của Thạch Sa lộ ra một tia thỏa mãn, có vẻ cởi mở. Hắn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng âm thanh lại không truyền ra được.
Lâm Dịch nhìn khẩu hình Thạch Sa thì đã biết đối phương muốn nói gì.
- Lâm tử, bảo trọng!
Chỉ có bốn chữ, nhưng mỗi một chữ đều giống như đâm một đao lên trên tim của Lâm Dịch, rất là sắc bén.
- Thạch Đầu!
- A! Ta muốn giết ngươi! Giết, giết, giết!
Lâm Dịch gào thét, thanh âm thê thảm, dường như phải thừa nhận bi thống cực lớn. Giống như bị ma vật phụ thể, đánh về phía Ma Chỉ.
Mộc Tiểu Yêu nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Dịch, cảm thấy đau lòng. Trong mắt lóe lên vẻ thương tiếc, nàng đi theo sát phía sau, thế nhưng dù làm thế nào nàng cũng không thể đuổi kịp được đối phương.
Lâm Dịch như thiêu thân lao đầu vào lửa, cả người được khí huyết màu xanh nhạt bao phủ, đánh về phía cái Ma Chỉ khói đen cuồn cuộn kia.
Trong Ma Chỉ cuồn cuộn nổi lên thân thể của Thạch Sa, đột nhiên dừng lại một chút, không ngờ lại không đuổi theo những người khác.
Trong chớp mắt này, đại hán cầm cây gậy đen đã chạy tới, người này phất ống tay áo một cái, đánh văng Lâm Dịch ra, trực tiếp giết về phía Ma Chỉ.
Ma Chỉ đột nhiên hét lên một tiếng, rốt cuộc đã không giết chóc được nữa mà lẻn đến không trung, bay về phía phương xa.
Thân thể đại hán dừng lại, đột nhiên quay đầu lại, hai mắt tựa như điện lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, ở chỗ sâu trong mắt hiện ra một tia mê man.
Lâm Dịch bị đại hán này nhìn thoáng qua lập tức có cảm giác cả người lạnh lẽo. Giống như tất cả bí mật trên người đều không có chỗ ẩn núp, bị đối phương nhìn thấu. Bất kể là hòn đá vô danh trong thức hải hay là đoạn kiếm thần bí trong đan điền, dường như đều hiện lên trước mắt vị đại hán này, không có chỗ ẩn giấu.
Lâm Dịch dần dần khôi phục lý trí, cũng híp hai mắt lại, đối mặt với vị đại hán này.
Từ trước tới nay, đây là người duy nhất có thể nhìn thấu bí mật trên người hắn, nếu như đại hán này muốn giết hắn để đoạt bảo thì rất dễ dàng, hắn không có một chút lực phản kháng nào cả.
Trong mắt đại hán hiện lên một tia giãy dụa, nhíu mày, như có điều suy nghĩ. Sau đó lại ném Lâm Dịch cho các tu sĩ phía sau, chân bước dài một cái, thân thể nhanh chóng xuất hiện ở vị trí cách đó hơn mười trượng. Lại đằng đằng sát khí đuổi theo đạo bóng đen Ma Chỉ đã sắp biến mất ở trong tầm mắt kia.
Mộc Tiểu Yêu tiến lên nâng Lâm Dịch dậy, lại thấp giọng nói:
- Ngốc tử, đừng suy nghĩ nữa. Vị bằng hữu kia của ngươi gặp phải kiếp nạn này, sợ là lành ít dữ nhiều. Ngươi cố nén bi thương, xem xét tình hình của mình rồi hãy nói sau.
Mộc Tiểu Yêu không muốn nói quá sâu, chỉ nói là lành ít dữ nhiều. Thế nhưng trong lòng mọi người đều biết, một khi bị ma khí cuốn đi, so với chết cũng chẳng khác là bao.
Mãi đến khi đại hán kia rời đi, Lâm Dịch mới phát hiện ra phía sau lưng của hắn đã ướt đẫm, chỉ mới bị ánh mắt của đối phương nhìn vào đã đổ mồ hôi lạnh cả người, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Nghe thấy Mộc Tiểu Yêu khuyên bảo, Lâm Dịch đứng dậy, ánh mắt như có điều suy nghĩ, trầm ngâm nói:
- Có thể còn có thể cứu được Thạch Đầu.
Trong lòng Mộc Tiểu Yêu thầm than, cũng không nói gì, chỉ là lôi kéo tay của Lâm Dịch, chạy đi về phía sau.
Nguy hiểm vẫn chưa được tiêu trừ, còn có một cái Ma Vật đã biến mất không thấy tung tích. Không biết đã ẩn nấp, hay là đang tiếp tục tàn sát ở đâu đó.
Trong lòng Lâm Dịch đau khổ, hành trình Thần ma chi địa lần này có thể nói là biến đổi bất ngờ, rất là nguy hiểm. Cho dù hắn thu được một thanh binh khí Thái cổ, đồng thời cũng chiếm được đoạn kiếm thần bí, thực lực thân thể đại tăng. Thế nhưng nhiệm vụ quan trọng nhất lần này lại chưa hoàn thành được.
Vốn tưởng rằng thần vật Thái cổ chuẩn bị xuất thế chính là thần dược Thái cổ, nhưng không ai có thể ngờ được. Thần vật Thái cổ trong truyền thuyết này lại tàn sát hơn một nghìn tu sĩ, máu chảy thành sông, xác chết trôi khắp nơi. Làm cho Thần ma chi địa vốn đã âm trầm máu tanh lại tăng thêm một phần sát khí.
Hôm nay giữ mạng cũng đã là việc khó, hắn nào có dư lực đi tìm thần dược Thái cổ hư vô mờ mịt cơ chứ? Nếu như không tìm được thì làm sao có thể cứu mạng sư phụ đây? Người chỉ còn lại thọ nguyên một năm, lẽ nào thực sự không có biện pháp nào sao?
Lần này Dịch Kiếm Tông có bốn người tiến vào Thần ma chi địa, Tiêu Thiên Trúc đã bỏ mình, Tống Hàm Yên may mắn chạy trốn, lại đẩy Thạch Sa tới chỗ chết, sống chết không rõ. Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Dịch càng có vẻ nặng nề.
Đúng lúc này, trong lòng Lâm Dịch hiện lên một tia báo động, không khỏi cảm thấy da đầu tê dại một trận.
Hắn tu luyện Tử vi tinh thuật cho nên thần thức rất mạnh, linh giác nhạy cảm. Ở trong Thần ma chi địa này, tinh thần của Lâm Dịch lại càng khẩn trương, chỉ cần hơi có dị động, hắn sẽ là người biết được trước tiên.
Phía trước là một dốc thoải, Lâm Dịch đột nhiên kéo tay Mộc Tiểu Yêu lại, quát khẽ:
- Đừng đi!
Dường như Mộc Dịch cũng cảm nhận được một tia nguy cơ, quát to:
- Trước tiên dừng lại đã!
Trong lòng các tu sĩ Yêu Tộc này cũng có e ngại, chỉ lo chạy trốn, lúc này đột nhiên nghe thấy mệnh lệnh của Mộc Dịch, chân hơi dừng lại một chút, thế nhưng vẫn bay về phía trước.
Trên dốc thoải, một đám tu sĩ vừa mới chạy lên thì một đám khói đen đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt đã thôn phệ mấy tu sĩ này vào trong sương mù đen nhánh như mực, trong chốc lát đã có mấy bộ xương trắng rơi xuống.
Ba người Lâm Dịch nhìn thấy Ma Chỉ gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy trái tim mình muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Miệng há hốc, sợ đến mức không nói ra lời, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ:
- Mạng ta xong rồi!
Ma Chỉ dừng lại ở giữa không trung, trong khói đen dường như có hai mắt lạnh như băng dừng lại trên thân ba người.
Rồi đột nhiên bóng đen lóe lên, giống như quỷ mỵ, ngay lập tức bắn tới phía trước.
Lâm Dịch nhìn khói đen đột kích, không chút nghĩ ngợi, lập tức đẩy Mộc Tiểu Yêu ra rồi hét lớn:
- Chạy mau!
Chẳng biết tại sao, đến lúc này trong lòng Lâm Dịch không có tạp niệm, chỉ muốn để cho Mộc Tiểu Yêu sống sót. Có thể sống lâu một khắc nào thì trong lòng của hắn sẽ cảm thấy thoải mái hơn một phần.
Mộc Tiểu Yêu bị một chưởng của Lâm Dịch đẩy đi thật xa, thấy một màn Lâm Dịch bị khói đen thôn phệ. Nàng chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng nổ, trở nên trống rỗng. Cả người giống như choáng váng, môi run run, ngàn vạn lời nói nghẹn lại ở trong yết hầu, ngay cả một câu cũng không nói nên lời.
Lâm Dịch ở trong khói đen nhìn thấy Mộc Tiểu Yêu tạm thời đã an toàn, trong ánh mắt hiện lên một tia an ủi, lại nở nụ cười ngây ngô về phía nàng.
- Đáng tiếc, sợ là sau này sẽ không còn được gặp lại khuôn mặt tươi cười này nữa. Cũng không được nhìn thấy đôi mắt như biết nói chuyện hai, cũng không nghe được tiếng chuông bạc vang lên nữa.
Sắc mặt Mộc Tiểu Yêu trắng bệch, nước mắt trong mắt không kìm nén được nữa mà nhỏ giọt xuống, môi nàng run run, vẻ mặt thống khổ.
Dường như qua rất lâu, trong yết hầu của nàng phát ra một tiếng hét như muốn xé nát ruột gan của người khác, nước mắt rơi như mưa.
- A... Không được... A!
Chẳng biết từ lúc nào bầu trời của Thần ma chi địa đã bắt đầu có mưa phùn nhè nhẹ rơi xuống, dường như cũng đang bọn họ thay cho tiếc hận.
Nàng nhìn đám khói đen kia, dáng người tiều tụy quỳ xuống đất cầu xin:
- Van cầu ngươi, buông tha hắn đi, ta van cầu ngươi...
Nàng đã khóc không thành tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook