Bất Hủ Kiếm Thần
-
Chương 165: Phá vọng ngân mâu
Ở lối vào tông môn, vẫn là trên khối đá trơn truột trong như gương kia, hai chân của lão nhân lôi thôi kia đang bắt chéo, trong miệng ngâm nga một tiểu khúc, nằm lên bên trên tảng đá, nhàn nhã thoải mái phơi nắng.
Lâm Dịch đi tới bên cạnh hắn rồi cười nói:
- Tiền bối, đã lâu không gặp.
Lão nhân lôi thôi đã sớm biết Lâm Dịch sẽ tới tìm hắn, nhưng hắn vẫn giả vờ kinh ngạc, nhổm người dậy rồi kinh hô:
- Ồ, đây không phải là một trong mười đại đệ tử nội môn Mộc Thanh hay sao. Ai u, lão nhân ta cũng không kham nổi một tiếng tiền bối của ngươi nha, địa vị ngươi còn cao hơn ta nhiều nha.
Lâm Dịch đâu không nhìn ra lão nhân lôi thôi này đang giả bộ cơ chứ, trong lòng hắn không khỏi cười thầm, vị tiền bối này sống một đống tuổi tác, thế nhưng tâm tính vẫn như là đứa trẻ vậy, hắn cũng không thể nào trách được đối phương.
Lâm Dịch cũng trêu đùa:
- Tiền bối, địa vị của ta cao tới đâu thì cũng cao hơn ngài nha. Tông môn một lần nữa xuất thế, địa vị của thủ vệ trưởng lão như ngài cũng không tầm thường, thuộc về đạo phòng tuyến thứ nhất của tông môn chúng ta. Cho dù ta trở thành đệ tử hạch tâm thì cũng phải cung kính ở trước mặt của ngài.
Lão nhân lôi thôi cười gian, vẫy tay về phía Lâm Dịch.
Lâm Dịch đưa lỗ tai tới, lão nhân lôi thôi lại thấp giọng nói:
- Ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật, ngươi không nên truyền ra ngoài nha.
Lâm Dịch vội vàng gật đầu.
- Đừng nhìn ta chỉ có tu vi Ngưng khí tầng năm, tu sĩ tầm thường đến đây gây phiền toái đều không lọt vào được mắt của lão nhân ta. Hừ hừ, ta là thế ngoại cao nhân, tuyệt thế cao thủ giấu ở trong tông môn!
Lời nói này của lão nhân lôi thôi cũng coi như là lời nói thật, nhưng hắn lại dùng loại khẩu khí này để nói lại làm cho người ta khó mà tin được.
Lâm Dịch nghe vậy mà dở khóc dở cười, vốn hắn tưởng rằng là một chút chuyện liên quan tới tông môn cổ xưa này, thế nhưng hắn không nghĩ tới lại là loại bí mật nhàm chán này.
Lâm Dịch đã sớm nhận định lão nhân lôi thôi không đơn giản cho nên mới dựa theo lời của đối phương mà nói:
- Ta đã sớm nhìn ra tiền bối là ẩn sĩ cao nhân, nếu không cũng sẽ không lĩnh ngộ Nhập vi đạo, lại không biết biết được lai lịch của Hóa Hình thuật.
Lão nhân lôi thôi nói:
- Nhập vi đạo cũng chỉ là một loại thuộc về ba ngàn đại đạo, ba ngàn đại đạo, tám trăm thượng đạo, tu sĩ có thể lĩnh ngộ được một loại đạo pháp trong đó cực hạn cũng đã đủ để xưng bá Hồng Hoang. Cho dù là thời đại Thái Cổ chúng thần Thiên Giới cũng chưa từng nghe nói qua có ai lĩnh ngộ được hết ba ngàn đại đạo. Tuy rằng hôm nay ngươi lĩnh ngộ Nhập vi đạo, thậm chí còn lĩnh ngộ biến hóa nặng hơn trong đó, nhưng cái này vẫn chưa phải là điểm cuối.
Lâm Dịch cũng biết biến hóa nặng hơn không phải là điểm cuối của Nhập vi đạo, trong mắt của hắn hiện lên vẻ hỏi thăm.
Lão nhân lôi thôi lắc đầu, nói:
- Đừng hỏi ta, ta cũng không biết, ta lĩnh ngộ Nhập vi đạo chưa hẳn đã mạnh hơn ngươi được bao nhiêu.
Lâm Dịch suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi:
- Cái gì là đạo, cái gì là pháp, rốt cuộc giữa đạo và pháp có gì khác biệt cơ chứ?
Trong ánh mắt của lão nhân lôi thôi lộ ra một tia thưởng thức, đa số tu sĩ chỉ biết là đề cao tu vi, tu luyện pháp quyết, không quan tâm tới ý nghĩa tồn tại của đạo và pháp, rốt cuộc bọn chúng là thứ gì ở trong lòng của bọn họ, đạo và pháp là một loại tồn tại mơ hồ. Lâm Dịch chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ mà đã có thể nghĩ được đến đây, quả thật là không dễ.
- Pháp, hầu như đều là thứ tu sĩ lợi dụng tu vi của bản thân để điều động nguyên khí thiên địa, hình thành pháp môn công kích. Có pháp thuật ngưng tụ nguyên khí tinh thuần mà lai dày đặc, uy lực tự nhiên rất lớn, cũng chính là pháp thuật cao giai. Nếu như nguyên khí điều động được loãng, đương nhiên sẽ chính là pháp thuật cấp thấp. Tuy rằng Hóa Hình thuật được xem như là pháp thuật cấp thấp, nhưng điểm đáng quý chính là, trong Hóa Hình thuật ẩn chứa tồn tại của đạo.
Lão nhân lôi thôi suy nghĩ một chút rồi lại nói:
- Kỳ thực bình thường chúng ta nói tu đạo ngộ đạo chỉ là nói một cách đại khái mà thôi, cụ thể nó là cái gì thì không nói rõ được, nhưng mà đạo quả thực tồn tại, chỉ có thể miễn cưỡng được xưng là đạo. Kỳ thực ba ngàn đại đạo cuối cùng nhất định sẽ trăm sông đổ về một biển, hóa thành một điểm cuối. Chỉ là phải nhìn xem tu sĩ có thể đi đến phần cuối, thấy bờ bên kia được hay không. Bờ bên kia hoa nở thì đạo sẽ thành.
Lâm Dịch như có điều ngộ ra, rơi vào trầm tư.
Lão nhân lôi thôi cười nói:
- Ngươi còn nhỏ tuổi mà cũng đã bắt đầu suy nghĩ hàm nghĩa của đạo, quả thực là bất phàm.
Lão nhân lôi thôi nào đâu biết rằng, ở trong Tịch Tĩnh Cốc Lâm Dịch đã tự nghĩ ra thần thông thuật, Niết Bàn sinh tử luân, trong này đã ẩn chứa một loại đạo. Sau một năm lắng đọng này, lĩnh ngộ đối với đạo của Lâm Dịch đã cao hơn một tầng.
Lâm Dịch chậm rãi nói:
- Trong lòng ta, có lẽ đạo mang theo hai mặt, đạo bất đồng, nhưng đạo lại tương đồng với nhau.
- Ồ? Sao lại nói như thế?
Lão nhân lôi thôi nghĩ lời này có chút ý tứ cho nên lập tức hỏi.
Lâm Dịch trầm ngâm nói:
- Cổ nhân thường nói sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại, tất cả đều thông với nhau. Đây là một loại đạo, nó có tính hai mặt, ví dụ như phía cuối của sinh mạng là tử vong, nhưng tử vong lại là một loại sống lại khác. Phàm là sự vật tồn tại trên đời kỳ thực đều có tính hai mặt. Lại nói ví dụ như âm dương, sinh tử, bóng tối và ánh sáng vậy.
Lâm Dịch hiểu về đạo là do hắn lĩnh ngộ thần thông thuật, trong một năm này ở Kỳ Sát tông hắn đã rơi vào trong một loại cảnh giới kỳ diệu, mới lĩnh ngộ được một chút đạo lý.
Cảnh giới kỳ diệu kia, Lâm Dịch không có cách nào khống chế được, hắn chỉ biết là hai mắt của hắn tỏa ra ánh sáng, sau đó giống như tất cả sự vật trên thế gian đều trở nên rõ ràng trong suốt.
Lão nhân lôi thôi có vẻ hứng thú, gật đầu nói:
- Có chút ý tứ, ngươi hãy nói một chút cho ta xem ngươi còn có cảm ngộ gì nữa không?
Lâm Dịch chỉnh sửa lại ý nghĩ của mình một chút, tiếp tục nói:
- Nói cách khác, trí tuệ mà mọi người thường nói kỳ thực là trí đại biểu cho các sự vật khác biệt mà mình thấy. Mà tuệ đại biểu cho các sự vật tương đồng mà mình thấy. Bàn nhược mà Phật gia nói cũng là đạo lý này, là một loại có thể ngộ đạo, tu chứng, thoát khỏi cái chết, đạt tới cảnh giới siêu phàm nhập thánh. Kỳ thực rất nhiều văn tự được sáng tạo ra ở thời đại Thái Cổ đã ẩn chứa tính hai mặt của đạo ở trong đó. Ví dụ như chữ giác vậy, cùng có ý ngủ và nghỉ ngơi, nhưng về phương diện khác, nó cũng có hàm nghĩa thức tỉnh. Đây vốn là hai chuyện nhìn như xung đột, thế nhưng cùng thể hiện ra ở bên trong một chữ, ta nghĩ, đây là một loại đạo.
Dị quang trong mắt lão nhân lôi thôi đại thịnh, lộ ra vẻ suy nghĩ sâu sắc. Hư không bên cạnh hắn vặn vẹo một hồi, dần hiện ra một lão giả nhỏ gầy, người này trầm giọng nói:
- Tiểu tử, ngươi nói tiếp!
Lâm Dịch sửng sốt một chút, lão nhân lôi thôi vội vàng nói:
- Đây là bạn cũ của lão nhân ta, cũng là thủ vệ, ngươi cứ nói chuyện của ngươi, hai chúng ta sẽ nghe ngươi nói, có đúng không?
Nói xong câu đó, trên mặt của lão nhân lôi thôi đỏ lên, liếc mắt nhìn lão giả nhỏ gầy. Hắn có thể cảm giác được rõ ràng trong lòng đối phương kinh ngạc và chấn động ra sao.
Lão nhân lôi thôi nghĩ ngợi nói:
- Theo như lời của tiểu tử này nói, đại đạo ẩn chứa trong đó ta chưa bao giờ nghe thấy. Thế nhưng nghe vào lại vô cùng chấn động, nếu như có thể hiểu rõ, như vậy ở trên đường tu đạo, chúng ta còn có thể tiến hơn được một bước.
- Trên Hồng Hoang đại lục có vô số pháp môn tu đạo, có thể để cho tu sĩ tu luyện từng bước một, nhưng cũng vô hình trung trói buộc đạo. Đa số tu sĩ bởi vì nắm giữ một chút phương pháp tu đạo, khái niệm, đạo lý, trải qua lâu ngày tu luyện, cuối cùng cũng có thể cũng có thể tu thành đại đạo. Nhưng mà có một loại người khác thì lại có thể trực tiếp ngộ đạo, trực tiếp lĩnh ngộ bản chất của sự vật, thu được đáp án.
Lâm Dịch suy nghĩ một chút, nói ra một phen lý luận kinh người. Hồng Hoang đại lục, chưa từng có tu sĩ nào cho rằng phương pháp tu đạo chỉ hạn định ở hai chữ lĩnh ngộ.
Lão nhân lôi thôi và lão giả nhỏ gầy nghe thấy lời này không nhíu mày, rơi vào trong trầm tư, dường như có điều ngộ ra.
Lâm Dịch nhớ tới một việc.
Trong sáu năm ở Dịch Kiếm tông, có một nửa thời gian Lâm Dịch đều chữa bệnh cho phàm nhân, ở trong phàm nhân hắn đã từng thấy qua một loại hiện tượng kỳ quái. Có những đứa trẻ được nhận định là ngu xuẩn, các phương diện đều không được, nhưng hết lần này tới lần khác lại vô cùng mẫn cảm đối với y thuật. Rất nhiều lão y sư có tuổi bằng vào kinh nghiệm, ước lượng mà có thể đưa ra một phương thuốc ổn thỏa. Nhưng mà đứa trẻ này không xem qua bất kỳ thư tịch y thư nào, thậm chí còn không biết chữ. Hắn chỉ tiện tay bốc thuốc, tiện tay chỉ điểm mà ở phương diện nào đó còn tốt hơn phương thuốc của những lão y sư kia.
Lâm Dịch tò mò, từng hỏi hắn trong chuyện này có bí quyết gì thì đứa trẻ kia nói:
- Ta cũng không rõ ràng lắm, trong lòng ta, phương thuốc này nên phối kết hợp như vậy. Ta tiện tay chộp một cái, cảm giác rất là được.
Trạng thái của đứa bé này vô cùng tương tự với trạng thái năm đó Lâm Dịch học được Dịch Kiếm thuật.
Dịch Kiếm tổ sư thiên phú dị bẩm, sáng chế ra Dịch Kiếm thuật danh chấn nhất thời, không có tâm pháp chiêu thức, chỉ có một câu khẩu quyết. Ngàn năm, mấy đời truyền nhân của tông môn không có người nào có thể lĩnh ngộ được chỗ ảo diệu trong đó.
Nhưng mà khi Lâm Dịch mười tuổi, hắn tốn mười lăm ngày đã trực tiếp lĩnh ngộ được Dịch Kiếm thuật.
Nhìn như không hề có chút lô gic nào, không hề có đạo lý, thế nhưng lúc đó Lâm Dịch được nhận định là ngu xuẩn thì lại làm được.
Sau đó rất nhiều tu sĩ trong tông môn đều thỉnh giáo Lâm Dịch xem nên lĩnh ngộ Dịch Kiếm thuật thế nào. Lâm Dịch không nói nên lời, hắn cũng không biết mình lĩnh ngộ ra sao, chỉ biết là lúc đó hắn rơi vào trong một loại trạng thái, giống như một loại trạng thái mông lung thời Hỗn Độn sơ khai.
Hắn không có ký ức mười năm trước, cả người giống như một tờ giấy trắng, không biết Ngưng Khí như thế nào, tu đạo như thế nào. Sau khi nghe thấy khẩu quyết dịch kiếm, không lâu sau hắn đã trực tiếp có được một loại hiểu ra ở sâu trong bản tâm.
Giống như là tích một tiếng thì hắn đã chiếm được truyền thừa Dịch Kiếm thuật vậy.
Nói ra thì rất huyền diệu khó giải thích, Lâm Dịch cũng không có biện pháp nào để giải thích cả, hắn càng không có biện pháp truyền thừa Dịch Kiếm thuật xuống dưới được.
Lâm Dịch từng nghĩ, Dịch Kiếm tổ sư có thiên phú như vậy, sáng chế ra Dịch Kiếm thuật, nhưng không có chiêu thức pháp quyết, không có tâm pháp, trong này chưa hẳn đã không ẩn chứa một loại trí tuệ.
Trong đầu Lâm Dịch lóe lên linh quang, hắn đột nhiên hiểu ra, hắn nghĩ tới nguyên nhân nghìn năm qua không người nào có thể lĩnh ngộ được Dịch Kiếm thuật.
Khi người của Dịch Kiếm tông rầu rĩ không vui vì không biết nên lĩnh ngộ Dịch Kiếm thuật ra sao, vì sao không có pháp quyết, không có chiêu thức, không có tâm pháp. Khi đó bọn họ đã rơi vào một góc chết, ánh mắt trở nên nhỏ hẹp cực độ, bọn họ không thể thấy được chân tướng của Dịch Kiếm thuật.
Nhưng nếu như bọn họ đồng ý nhảy ra khỏi những trói buộc của đạo và pháp, đứng ở một góc độ cao hơn để nhìn kỹ vào Dịch Kiếm thuật, có lẽ bọn họ sẽ rất nhanh lĩnh ngộ được ảo diệu trong đó. thu được một đáp án trực tiếp nhất, trạng thái năm đó của Lâm Dịch chính là như vậy.
Sau đó, trong hai mắt của Lâm Dịch nổi lên ánh sáng, rơi vào một loại cảnh giới kỳ diệu, có thể cũng là một loại trạng thái như thế này.
Nghĩ đến đây, hiểu biết của Lâm Dịch đối với đạo lại càng sâu hơn một tần nữa.
Nếu như muốn ngộ đạo, nhất định nghĩ đạo vốn không sai, đứng ở độ cao hơn để lĩnh ngộ và suy nghĩ, dưới trạng thái như vậy mới có khả năng nhắm thẳng vào bản tâm, lĩnh ngộ chân tướng của đạo.
Nhưng muốn tiến vào loại trạng thái này quả thực quá khó khăn, dùng cảnh giới hôm nay của Lâm Dịch, căn bản không thể nắm giữ được.
Trong lòng Lâm Dịch đã đặt một cái tên cho loại trạng thái này, là phá vọng ngân mâu.
Phá vọng ngân mâu có một loại năng lực nhìn thấu hư vô, khám phá hư huyễn, thấy rõ chân tướng của sự vật.
Lâm Dịch không biết khi nào phá vọng ngân mâu của hắn mới có thể tái hiện lại một lần nữa. Thế nhưng nếu nắm trong tay loại trạng thái này, như vậy lĩnh ngộ đối với đạo của hắn sẽ đột nhiên tăng mạnh, làm chơi ăn thật.
Lão nhân lôi thôi chậm rãi phục hồi tinh thần lại, thở phào nhẹ nhõm, cảm thán nói:
- Tu đạo nhiều năm như vậy, không ngờ lại không nhìn thấu triệt bằng một tiểu oa nhi như ngươi, thật đáng buồn đáng tiếc!
Lão giả nhỏ gầy ho nhẹ một tiếng, nói:
- Cũng không có thể nói như vậy được, đạo chúng ta tu và hắn khác nhau. Đương nhiên phương hướng lĩnh ngộ cũng một trời một vực. Nhưng không thể không nói, hiểu rõ của hắn đối với đạo quả thực đã vượt xa người cùng tuổi.
Nếu là trạng thái bình thường thì Lâm Dịch cũng không thể hiểu rõ chỗ huyền diệu ở trong này, lĩnh ngộ trước đó đều là chỗ tốt do phá vọng ngân mâu mang tới.
Nhưng mà nghe thấy bản thân được hai vị tiền bối tán thưởng, Lâm Dịch vẫn sinh ra cảm giác được sủng ái mà lo sợ. Lúc này, hắn đã mơ hồ đoán ra được, địa vị của hai lão nhân này ở trong tông môn tuyệt đối bất phàm.
Lão nhân lôi thôi chăm chú nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, càng xem càng vui mừng.
Hắn chậm rãi nói:
- Mộc Thanh, lời nói này của ngươi đã khiến cho hai lão đầu chúng ta xúc động rất lớn, nếu như ngày sau có thu hoạch thì cũng là do lời nói của ngươi ngày hôm nay. Đã như vậy, ta cũng sẽ chỉ điểm cho ngươi một phen.
Lâm Dịch đại hỉ, vội vã ra vẻ cẩn thận tỉ mỉ lắng nghe.
Lâm Dịch đi tới bên cạnh hắn rồi cười nói:
- Tiền bối, đã lâu không gặp.
Lão nhân lôi thôi đã sớm biết Lâm Dịch sẽ tới tìm hắn, nhưng hắn vẫn giả vờ kinh ngạc, nhổm người dậy rồi kinh hô:
- Ồ, đây không phải là một trong mười đại đệ tử nội môn Mộc Thanh hay sao. Ai u, lão nhân ta cũng không kham nổi một tiếng tiền bối của ngươi nha, địa vị ngươi còn cao hơn ta nhiều nha.
Lâm Dịch đâu không nhìn ra lão nhân lôi thôi này đang giả bộ cơ chứ, trong lòng hắn không khỏi cười thầm, vị tiền bối này sống một đống tuổi tác, thế nhưng tâm tính vẫn như là đứa trẻ vậy, hắn cũng không thể nào trách được đối phương.
Lâm Dịch cũng trêu đùa:
- Tiền bối, địa vị của ta cao tới đâu thì cũng cao hơn ngài nha. Tông môn một lần nữa xuất thế, địa vị của thủ vệ trưởng lão như ngài cũng không tầm thường, thuộc về đạo phòng tuyến thứ nhất của tông môn chúng ta. Cho dù ta trở thành đệ tử hạch tâm thì cũng phải cung kính ở trước mặt của ngài.
Lão nhân lôi thôi cười gian, vẫy tay về phía Lâm Dịch.
Lâm Dịch đưa lỗ tai tới, lão nhân lôi thôi lại thấp giọng nói:
- Ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật, ngươi không nên truyền ra ngoài nha.
Lâm Dịch vội vàng gật đầu.
- Đừng nhìn ta chỉ có tu vi Ngưng khí tầng năm, tu sĩ tầm thường đến đây gây phiền toái đều không lọt vào được mắt của lão nhân ta. Hừ hừ, ta là thế ngoại cao nhân, tuyệt thế cao thủ giấu ở trong tông môn!
Lời nói này của lão nhân lôi thôi cũng coi như là lời nói thật, nhưng hắn lại dùng loại khẩu khí này để nói lại làm cho người ta khó mà tin được.
Lâm Dịch nghe vậy mà dở khóc dở cười, vốn hắn tưởng rằng là một chút chuyện liên quan tới tông môn cổ xưa này, thế nhưng hắn không nghĩ tới lại là loại bí mật nhàm chán này.
Lâm Dịch đã sớm nhận định lão nhân lôi thôi không đơn giản cho nên mới dựa theo lời của đối phương mà nói:
- Ta đã sớm nhìn ra tiền bối là ẩn sĩ cao nhân, nếu không cũng sẽ không lĩnh ngộ Nhập vi đạo, lại không biết biết được lai lịch của Hóa Hình thuật.
Lão nhân lôi thôi nói:
- Nhập vi đạo cũng chỉ là một loại thuộc về ba ngàn đại đạo, ba ngàn đại đạo, tám trăm thượng đạo, tu sĩ có thể lĩnh ngộ được một loại đạo pháp trong đó cực hạn cũng đã đủ để xưng bá Hồng Hoang. Cho dù là thời đại Thái Cổ chúng thần Thiên Giới cũng chưa từng nghe nói qua có ai lĩnh ngộ được hết ba ngàn đại đạo. Tuy rằng hôm nay ngươi lĩnh ngộ Nhập vi đạo, thậm chí còn lĩnh ngộ biến hóa nặng hơn trong đó, nhưng cái này vẫn chưa phải là điểm cuối.
Lâm Dịch cũng biết biến hóa nặng hơn không phải là điểm cuối của Nhập vi đạo, trong mắt của hắn hiện lên vẻ hỏi thăm.
Lão nhân lôi thôi lắc đầu, nói:
- Đừng hỏi ta, ta cũng không biết, ta lĩnh ngộ Nhập vi đạo chưa hẳn đã mạnh hơn ngươi được bao nhiêu.
Lâm Dịch suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi:
- Cái gì là đạo, cái gì là pháp, rốt cuộc giữa đạo và pháp có gì khác biệt cơ chứ?
Trong ánh mắt của lão nhân lôi thôi lộ ra một tia thưởng thức, đa số tu sĩ chỉ biết là đề cao tu vi, tu luyện pháp quyết, không quan tâm tới ý nghĩa tồn tại của đạo và pháp, rốt cuộc bọn chúng là thứ gì ở trong lòng của bọn họ, đạo và pháp là một loại tồn tại mơ hồ. Lâm Dịch chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ mà đã có thể nghĩ được đến đây, quả thật là không dễ.
- Pháp, hầu như đều là thứ tu sĩ lợi dụng tu vi của bản thân để điều động nguyên khí thiên địa, hình thành pháp môn công kích. Có pháp thuật ngưng tụ nguyên khí tinh thuần mà lai dày đặc, uy lực tự nhiên rất lớn, cũng chính là pháp thuật cao giai. Nếu như nguyên khí điều động được loãng, đương nhiên sẽ chính là pháp thuật cấp thấp. Tuy rằng Hóa Hình thuật được xem như là pháp thuật cấp thấp, nhưng điểm đáng quý chính là, trong Hóa Hình thuật ẩn chứa tồn tại của đạo.
Lão nhân lôi thôi suy nghĩ một chút rồi lại nói:
- Kỳ thực bình thường chúng ta nói tu đạo ngộ đạo chỉ là nói một cách đại khái mà thôi, cụ thể nó là cái gì thì không nói rõ được, nhưng mà đạo quả thực tồn tại, chỉ có thể miễn cưỡng được xưng là đạo. Kỳ thực ba ngàn đại đạo cuối cùng nhất định sẽ trăm sông đổ về một biển, hóa thành một điểm cuối. Chỉ là phải nhìn xem tu sĩ có thể đi đến phần cuối, thấy bờ bên kia được hay không. Bờ bên kia hoa nở thì đạo sẽ thành.
Lâm Dịch như có điều ngộ ra, rơi vào trầm tư.
Lão nhân lôi thôi cười nói:
- Ngươi còn nhỏ tuổi mà cũng đã bắt đầu suy nghĩ hàm nghĩa của đạo, quả thực là bất phàm.
Lão nhân lôi thôi nào đâu biết rằng, ở trong Tịch Tĩnh Cốc Lâm Dịch đã tự nghĩ ra thần thông thuật, Niết Bàn sinh tử luân, trong này đã ẩn chứa một loại đạo. Sau một năm lắng đọng này, lĩnh ngộ đối với đạo của Lâm Dịch đã cao hơn một tầng.
Lâm Dịch chậm rãi nói:
- Trong lòng ta, có lẽ đạo mang theo hai mặt, đạo bất đồng, nhưng đạo lại tương đồng với nhau.
- Ồ? Sao lại nói như thế?
Lão nhân lôi thôi nghĩ lời này có chút ý tứ cho nên lập tức hỏi.
Lâm Dịch trầm ngâm nói:
- Cổ nhân thường nói sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại, tất cả đều thông với nhau. Đây là một loại đạo, nó có tính hai mặt, ví dụ như phía cuối của sinh mạng là tử vong, nhưng tử vong lại là một loại sống lại khác. Phàm là sự vật tồn tại trên đời kỳ thực đều có tính hai mặt. Lại nói ví dụ như âm dương, sinh tử, bóng tối và ánh sáng vậy.
Lâm Dịch hiểu về đạo là do hắn lĩnh ngộ thần thông thuật, trong một năm này ở Kỳ Sát tông hắn đã rơi vào trong một loại cảnh giới kỳ diệu, mới lĩnh ngộ được một chút đạo lý.
Cảnh giới kỳ diệu kia, Lâm Dịch không có cách nào khống chế được, hắn chỉ biết là hai mắt của hắn tỏa ra ánh sáng, sau đó giống như tất cả sự vật trên thế gian đều trở nên rõ ràng trong suốt.
Lão nhân lôi thôi có vẻ hứng thú, gật đầu nói:
- Có chút ý tứ, ngươi hãy nói một chút cho ta xem ngươi còn có cảm ngộ gì nữa không?
Lâm Dịch chỉnh sửa lại ý nghĩ của mình một chút, tiếp tục nói:
- Nói cách khác, trí tuệ mà mọi người thường nói kỳ thực là trí đại biểu cho các sự vật khác biệt mà mình thấy. Mà tuệ đại biểu cho các sự vật tương đồng mà mình thấy. Bàn nhược mà Phật gia nói cũng là đạo lý này, là một loại có thể ngộ đạo, tu chứng, thoát khỏi cái chết, đạt tới cảnh giới siêu phàm nhập thánh. Kỳ thực rất nhiều văn tự được sáng tạo ra ở thời đại Thái Cổ đã ẩn chứa tính hai mặt của đạo ở trong đó. Ví dụ như chữ giác vậy, cùng có ý ngủ và nghỉ ngơi, nhưng về phương diện khác, nó cũng có hàm nghĩa thức tỉnh. Đây vốn là hai chuyện nhìn như xung đột, thế nhưng cùng thể hiện ra ở bên trong một chữ, ta nghĩ, đây là một loại đạo.
Dị quang trong mắt lão nhân lôi thôi đại thịnh, lộ ra vẻ suy nghĩ sâu sắc. Hư không bên cạnh hắn vặn vẹo một hồi, dần hiện ra một lão giả nhỏ gầy, người này trầm giọng nói:
- Tiểu tử, ngươi nói tiếp!
Lâm Dịch sửng sốt một chút, lão nhân lôi thôi vội vàng nói:
- Đây là bạn cũ của lão nhân ta, cũng là thủ vệ, ngươi cứ nói chuyện của ngươi, hai chúng ta sẽ nghe ngươi nói, có đúng không?
Nói xong câu đó, trên mặt của lão nhân lôi thôi đỏ lên, liếc mắt nhìn lão giả nhỏ gầy. Hắn có thể cảm giác được rõ ràng trong lòng đối phương kinh ngạc và chấn động ra sao.
Lão nhân lôi thôi nghĩ ngợi nói:
- Theo như lời của tiểu tử này nói, đại đạo ẩn chứa trong đó ta chưa bao giờ nghe thấy. Thế nhưng nghe vào lại vô cùng chấn động, nếu như có thể hiểu rõ, như vậy ở trên đường tu đạo, chúng ta còn có thể tiến hơn được một bước.
- Trên Hồng Hoang đại lục có vô số pháp môn tu đạo, có thể để cho tu sĩ tu luyện từng bước một, nhưng cũng vô hình trung trói buộc đạo. Đa số tu sĩ bởi vì nắm giữ một chút phương pháp tu đạo, khái niệm, đạo lý, trải qua lâu ngày tu luyện, cuối cùng cũng có thể cũng có thể tu thành đại đạo. Nhưng mà có một loại người khác thì lại có thể trực tiếp ngộ đạo, trực tiếp lĩnh ngộ bản chất của sự vật, thu được đáp án.
Lâm Dịch suy nghĩ một chút, nói ra một phen lý luận kinh người. Hồng Hoang đại lục, chưa từng có tu sĩ nào cho rằng phương pháp tu đạo chỉ hạn định ở hai chữ lĩnh ngộ.
Lão nhân lôi thôi và lão giả nhỏ gầy nghe thấy lời này không nhíu mày, rơi vào trong trầm tư, dường như có điều ngộ ra.
Lâm Dịch nhớ tới một việc.
Trong sáu năm ở Dịch Kiếm tông, có một nửa thời gian Lâm Dịch đều chữa bệnh cho phàm nhân, ở trong phàm nhân hắn đã từng thấy qua một loại hiện tượng kỳ quái. Có những đứa trẻ được nhận định là ngu xuẩn, các phương diện đều không được, nhưng hết lần này tới lần khác lại vô cùng mẫn cảm đối với y thuật. Rất nhiều lão y sư có tuổi bằng vào kinh nghiệm, ước lượng mà có thể đưa ra một phương thuốc ổn thỏa. Nhưng mà đứa trẻ này không xem qua bất kỳ thư tịch y thư nào, thậm chí còn không biết chữ. Hắn chỉ tiện tay bốc thuốc, tiện tay chỉ điểm mà ở phương diện nào đó còn tốt hơn phương thuốc của những lão y sư kia.
Lâm Dịch tò mò, từng hỏi hắn trong chuyện này có bí quyết gì thì đứa trẻ kia nói:
- Ta cũng không rõ ràng lắm, trong lòng ta, phương thuốc này nên phối kết hợp như vậy. Ta tiện tay chộp một cái, cảm giác rất là được.
Trạng thái của đứa bé này vô cùng tương tự với trạng thái năm đó Lâm Dịch học được Dịch Kiếm thuật.
Dịch Kiếm tổ sư thiên phú dị bẩm, sáng chế ra Dịch Kiếm thuật danh chấn nhất thời, không có tâm pháp chiêu thức, chỉ có một câu khẩu quyết. Ngàn năm, mấy đời truyền nhân của tông môn không có người nào có thể lĩnh ngộ được chỗ ảo diệu trong đó.
Nhưng mà khi Lâm Dịch mười tuổi, hắn tốn mười lăm ngày đã trực tiếp lĩnh ngộ được Dịch Kiếm thuật.
Nhìn như không hề có chút lô gic nào, không hề có đạo lý, thế nhưng lúc đó Lâm Dịch được nhận định là ngu xuẩn thì lại làm được.
Sau đó rất nhiều tu sĩ trong tông môn đều thỉnh giáo Lâm Dịch xem nên lĩnh ngộ Dịch Kiếm thuật thế nào. Lâm Dịch không nói nên lời, hắn cũng không biết mình lĩnh ngộ ra sao, chỉ biết là lúc đó hắn rơi vào trong một loại trạng thái, giống như một loại trạng thái mông lung thời Hỗn Độn sơ khai.
Hắn không có ký ức mười năm trước, cả người giống như một tờ giấy trắng, không biết Ngưng Khí như thế nào, tu đạo như thế nào. Sau khi nghe thấy khẩu quyết dịch kiếm, không lâu sau hắn đã trực tiếp có được một loại hiểu ra ở sâu trong bản tâm.
Giống như là tích một tiếng thì hắn đã chiếm được truyền thừa Dịch Kiếm thuật vậy.
Nói ra thì rất huyền diệu khó giải thích, Lâm Dịch cũng không có biện pháp nào để giải thích cả, hắn càng không có biện pháp truyền thừa Dịch Kiếm thuật xuống dưới được.
Lâm Dịch từng nghĩ, Dịch Kiếm tổ sư có thiên phú như vậy, sáng chế ra Dịch Kiếm thuật, nhưng không có chiêu thức pháp quyết, không có tâm pháp, trong này chưa hẳn đã không ẩn chứa một loại trí tuệ.
Trong đầu Lâm Dịch lóe lên linh quang, hắn đột nhiên hiểu ra, hắn nghĩ tới nguyên nhân nghìn năm qua không người nào có thể lĩnh ngộ được Dịch Kiếm thuật.
Khi người của Dịch Kiếm tông rầu rĩ không vui vì không biết nên lĩnh ngộ Dịch Kiếm thuật ra sao, vì sao không có pháp quyết, không có chiêu thức, không có tâm pháp. Khi đó bọn họ đã rơi vào một góc chết, ánh mắt trở nên nhỏ hẹp cực độ, bọn họ không thể thấy được chân tướng của Dịch Kiếm thuật.
Nhưng nếu như bọn họ đồng ý nhảy ra khỏi những trói buộc của đạo và pháp, đứng ở một góc độ cao hơn để nhìn kỹ vào Dịch Kiếm thuật, có lẽ bọn họ sẽ rất nhanh lĩnh ngộ được ảo diệu trong đó. thu được một đáp án trực tiếp nhất, trạng thái năm đó của Lâm Dịch chính là như vậy.
Sau đó, trong hai mắt của Lâm Dịch nổi lên ánh sáng, rơi vào một loại cảnh giới kỳ diệu, có thể cũng là một loại trạng thái như thế này.
Nghĩ đến đây, hiểu biết của Lâm Dịch đối với đạo lại càng sâu hơn một tần nữa.
Nếu như muốn ngộ đạo, nhất định nghĩ đạo vốn không sai, đứng ở độ cao hơn để lĩnh ngộ và suy nghĩ, dưới trạng thái như vậy mới có khả năng nhắm thẳng vào bản tâm, lĩnh ngộ chân tướng của đạo.
Nhưng muốn tiến vào loại trạng thái này quả thực quá khó khăn, dùng cảnh giới hôm nay của Lâm Dịch, căn bản không thể nắm giữ được.
Trong lòng Lâm Dịch đã đặt một cái tên cho loại trạng thái này, là phá vọng ngân mâu.
Phá vọng ngân mâu có một loại năng lực nhìn thấu hư vô, khám phá hư huyễn, thấy rõ chân tướng của sự vật.
Lâm Dịch không biết khi nào phá vọng ngân mâu của hắn mới có thể tái hiện lại một lần nữa. Thế nhưng nếu nắm trong tay loại trạng thái này, như vậy lĩnh ngộ đối với đạo của hắn sẽ đột nhiên tăng mạnh, làm chơi ăn thật.
Lão nhân lôi thôi chậm rãi phục hồi tinh thần lại, thở phào nhẹ nhõm, cảm thán nói:
- Tu đạo nhiều năm như vậy, không ngờ lại không nhìn thấu triệt bằng một tiểu oa nhi như ngươi, thật đáng buồn đáng tiếc!
Lão giả nhỏ gầy ho nhẹ một tiếng, nói:
- Cũng không có thể nói như vậy được, đạo chúng ta tu và hắn khác nhau. Đương nhiên phương hướng lĩnh ngộ cũng một trời một vực. Nhưng không thể không nói, hiểu rõ của hắn đối với đạo quả thực đã vượt xa người cùng tuổi.
Nếu là trạng thái bình thường thì Lâm Dịch cũng không thể hiểu rõ chỗ huyền diệu ở trong này, lĩnh ngộ trước đó đều là chỗ tốt do phá vọng ngân mâu mang tới.
Nhưng mà nghe thấy bản thân được hai vị tiền bối tán thưởng, Lâm Dịch vẫn sinh ra cảm giác được sủng ái mà lo sợ. Lúc này, hắn đã mơ hồ đoán ra được, địa vị của hai lão nhân này ở trong tông môn tuyệt đối bất phàm.
Lão nhân lôi thôi chăm chú nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, càng xem càng vui mừng.
Hắn chậm rãi nói:
- Mộc Thanh, lời nói này của ngươi đã khiến cho hai lão đầu chúng ta xúc động rất lớn, nếu như ngày sau có thu hoạch thì cũng là do lời nói của ngươi ngày hôm nay. Đã như vậy, ta cũng sẽ chỉ điểm cho ngươi một phen.
Lâm Dịch đại hỉ, vội vã ra vẻ cẩn thận tỉ mỉ lắng nghe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook