Bất Hủ Kiếm Thần
-
Chương 152: Lực một người
Hải Tinh, Vương Kỳ và mười mấy tu sĩ tạo thành trận hình một vòng tròn, đối mặt với tu sĩ đi lên vây quanh, trong mắt hiện lên ý chí chiến đấu rất cao, không hề có ý sợ hãi chút nào.
Lâm Dịch gật đầu, chậm rãi đi ra gần rìa ngoài Luyện Tâm điện, hắn tạm thời không có ý định xuất thủ.
Có tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ thấy Lâm Dịch đi tới, hai mắt hắn híp một cái, không nói hai lời, trực tiếp lấy ra một thanh linh khí hình dáng như cái trùy từ trong túi trữ vật. Linh khí hình dạng như trùy tản ra hàn ý lạnh lẽo, vừa nhìn đã biết đây là một kiện linh khí Thiên Giai có lực công kích kinh người.
Linh khí Thiên Giai ở trong tay của tu sĩ Trúc Cơ thì mới có thể chân chính phát huy ra được uy lực của nó.
Lâm Dịch nhìn như không thấy đối với tất cả chuyện ở đây, bước chân liên tục, vẻ mặt bình tĩnh đi về phía trước.
Tên tu sĩ Trúc Cơ kia biến sắc, khẽ quát một tiếng, trong miệng phun ra một đạo linh quang tinh túy, bắn lên trên linh khí hình dạng như trùy kia.
- Nhanh!
Linh khí hình trùy này run rẩy một hồi ở trên không trung, sau đó đột nhiên chợt lóe lên, hóa thành một đạo hắc mang đánh về phía Lâm Dịch.
Lâm Dịch không làm bộ chút nào, ngón tay nhẹ nhàng khẽ động, trên đầu ngón tay dần dần hiện ra một luồng kiếm khí màu lam nhỏ như tơ nhện, nhìn qua không tầm thường chút nào, lại vô cùng linh động.
Lâm Dịch khẽ búng đầu ngón tay, kiếm khí màu lam quét qua không trung, tốc độ so với linh khí hình dạng cái trùy còn nhanh hơn, xuất phát sau mà tới trước, lập tức đụng vào nó.
- Phanh!
Linh khí hình dạng như trùy kia ầm ầm vỡ vụn, tâm thần của tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ kia bị hao tổn, phun ra một ngụm máu, bay rớt ra ngoài. Tâm thần cũng không chịu nổi sát khí gặm nhấm nữa mà thân thể bị quấn lên trên không trung, sau đó đã bị sát khí luyện tâm trận trực tiếp bắn ra ngoài điện.
Đám tu sĩ đi lên vây quanh hắn liên tục biến sắc, theo bản năng lui về phía sau một bước nhỏ, nhìn luồng kiếm khí màu lam đã trở về trên đầu ngón tay của Lâm Dịch, trong mắt lộ ra một tia sợ hãi.
Một chiêu!
Vẫn là Hóa Hình thuật, vẫn là một luồng kiếm khí màu lam.
Nhưng một năm trước, hắn là Ngưng khí tầng năm. Mà hôm nay, hắn đã là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.
Lúc còn là Ngưng khí tầng năm hắn đã có thể vượt qua mấy cấp, dễ dàng đánh bại tu sĩ Ngưng Khí tầng tám. Mà hôm nay, bản thân hắn đã có tu vi cao hơn so với đám tu sĩ này, như vậy còn đánh như thế nào nữa chứ?
Dường như Lâm Dịch cũng không để ý chút nào tới một màn này, thậm chí từ lúc xuất thủ, cho đến lúc đánh bại tên tu sĩ Trúc Cơ kia, bước chân của hắn cũng không dừng lại chút nào.
Kiếm khí màu lam đánh nát linh khí hình dạng cái trùy, đầu tiên là trở lại trong lòng bàn tay của Lâm Dịch, sau đó theo cổ tay của hắn, xoay tròn từng vòng theo cánh tay. Cuối cùng một luồng kiếm khí màu lam chậm rãi xoay tròn ở xung quanh thân thể của Lâm Dịch, nhìn như một vòng tròn bảo vệ hắn, nhìn qua phiêu dật mà lại linh động.
Có một gã tu sĩ Trúc Cơ không tin hắn mạnh mẽ như vậy, miệng hét lớn một tiếng, trực tiếp lấy ra một đôi bao tay ở trong túi trữ vật, đeo ở trên tay, nhào tới chỗ Lâm Dịch.
Ánh mắt của Lâm Dịch đảo qua, kiếm khí xoay tròn quay chung quanh hắn như có cảm giác vậy, hóa thành một đạo cầu vồng, trực tiếp bắn ra.
- Phốc! Phốc!
Hai tiếng giòn vang xuất hiện, các tu sĩ chỉ cảm thấy hoa mắt, đợi tới khi bọn hắn ngưng thần nhìn lại thì chiến cuộc đã xong cuôi từ lâu. Đạo kiếm khí màu lam kia đã lần nữa về tới bên người Lâm Dịch, vây quanh thân thể thon dài của hắn, không ngừng bay lượn.
Mà trên hai tay của tên tu sĩ Trúc Cơ kia đã có máu tươi nhễ nhại, bao tay đã vỡ vụn. Chỉ là tên tu sĩ này bị thương, thế nhưng vẫn còn có thể tạm thời ngăn chặn được tâm thần, không bị sát khí gặm nhấm.
Nhưng nhìn bộ dáng của hắn, đã vô lực tái chiến, hắn lùi về phía sau mấy bước, tránh Lâm Dịch rất xa, hình như đã bị một kích làm cho kinh sợ, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Đông đảo tu sĩ không khỏi nuốt nước bọt, theo Lâm Dịch chậm rãi tới gần, đám tu sĩ trước mặt hắn lại chậm rãi lui về phía sau.
Không ai dám xuất thủ lần nữa!
Lâm Dịch lấy lực một người, uy của một chiêu áp chế mấy trăm tên tu sĩ!
Lưu Diệp nhìn thấy một màn này, hai tay run rẩy một hồi, không rõ là phẫn nộ hay là sợ hãi, hắn thấp giọng nói:
- Mông sư huynh, người này tạm thời giao cho sư huynh đi ngăn chặn, chúng ta sẽ đuổi những người kia ra ngoài trước, cuối cùng sẽ trở lại trợ giúp sư huynh!
Khi thấy Lâm Dịch dùng tu vi Trúc Cơ trung kỳ xuất quan, Mông Dã đã ngờ tới nhất định trận chiến này sẽ không thoải mái, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy Lâm Dịch xuất thủ, cảm nhận được sự sắc bén trong đạo kiếm khí màu lam kia, trong lòng Mông Dã mới lần nữa chìm xuống.
Mông Dã không nói gì, chỉ gật đầu.
Lưu Diệp cắn răng nói:
- Chúng ta bỏ qua Mộc Thanh, đi đối phó với những tu sĩ kia trước!
Luyện Tâm điện là kiến trúc hình tháp, tầng thứ nhất rộng nhất, dung nạp hơn vạn tên tu sĩ cũng vẫn còn dư dả, lúc này các tu sĩ tách ra Lâm Dịch, đi vòng đến phía sau của hắn, vây quanh đám người Hải Tinh lại chật như nêm cối.
Lâm Dịch liên tục bước đi, dường như cũng không để ý hành động của những tu sĩ này, hắn đứng ở một góc của Luyện Tâm điện, lẳng lặng nhìn chiến cuộc hết sức căng thẳng ở bên kia.
Mông Dã chậm rãi đi tới, đứng vững ở trước người Lâm Dịch mấy thước, nhìn một luồng kiếm khí linh động phiêu dật ở trước người của Lâm Dịch, hắn trầm giọng nói:
- Hóa Hình thuật này của Mộc sư đệ quả thực rất lợi hại, nếu như ta cùng giai với ngươi thì tuyệt không phải là đối thủ của ngươi.
Khóe miệng của Lâm Dịch vểnh lên, khẽ cười nói:
- Quá khen.
Nói thì nói như thế, nhưng trong mắt hắn lại không có một tia ba động nào, vẫn như là ao nước trong vậy, thấu triệt mà lại rất sáng sủa.
Mông Dã đột nhiên chuyển giọng, nói:
- Nhưng tu vi của ta là Trúc Cơ đại thành, cao hơn ngươi một giai, Hóa Hình thuật của ngươi chưa hẳn đã dùng được đối với ta.
Lời này cũng không sai, tu vi thần thức của Lâm Dịch đã đạt đến Kim Đan kỳ, có thể cảm nhận được rõ ràng khí huyết của Mông Dã đang lưu động, khí tức rất mạnh.
Hắn biết, tráng hán trước mắt này cũng đã lĩnh ngộ Nhập vi đạo tới tầng thứ rất sâu, nhưng vẫn kém rất nhiều so với hắn.
Mông Dã cảm nhận được ánh mắt của Lâm Dịch, trong nháy mắt hắn đã cảm giác được bản thân không có chút bí mật nào đáng nói. Dường như ở dưới ánh mắt của Lâm Dịch đảo qua, đối phương đã nhìn thông thấu toàn thân cao thấp của hắn vậy.
Mông Dã suy nghĩ một chút, chậm rãi nói:
- Ta cũng có lĩnh ngộ đối với Nhập vi đạo, nhưng không sâu bằng ngươi. Nhưng nếu như ta đánh ra pháp thuật cao giai, dung hợp Nhập vi đạo vào trong đó, cộng thêm tu vi của ta cao hơn ngươi một giai, chưa hẳn kiếm khí của ngươi đã có thể chống lại được ta.
Lâm Dịch nở nụ cười, gật đầu nói:
- Ngươi nói không sai, một luồng kiếm khí quả thực vô dụng đối với ngươi.
Mông Dã khẽ nhíu mày, hắn cũng không ngờ tới, Mộc Thanh lại thẳng thắn nói ra việc này như thế, nhưng nhưng mà dường như trong lời nói của hắn có hàm ý...
Mông Dã không có ngẫm nghĩ mà chỉ buồn bực nói:
- Ta đến là nhằm vào ngươi, đây cũng không phải là ân oán cá nhân, ta rất thưởng thức và kính nể ngươi. Lúc ngươi thí luyện nhập môn ta cũng có mặt quan sát. Ta tin rằng, cho dù lúc này ngươi không thông qua khảo hạch nội môn thì sang năm nhất định ngươi sẽ có thể. Chiếu theo tốc độ tu luyện của ngươi, khi đó, không ai có thể ngăn cản được ngươi nữa.
- Kỳ thực hiện tại cũng không ai có thể ngăn cản được ta.
Lâm Dịch thản nhiên nói.
Sau đó không đợi Mông Dã kịp phản ứng, Lâm Dịch chuyển đề tài, cười nói:
- Ngươi đã không có ân oán với ta, như vậy ngươi tìm đến ta chắc là bị Đông Phương Dã sai bảo đúng không?
Mông Dã thở dài một tiếng, nói:
- Đông Phương sư huynh không đứng ra, là một sư huynh khác sai ta.
- Ồ? Lăng Dược hay là Lý Trấn Hải?
Lâm Dịch nhíu mày, hỏi ngược lại.
Mông Dã lắc đầu, cũng không chính diện trả lời mà than thở:
- Ta ở trong tông môn cũng là thân bất do kỷ, khảo hạch nội môn này, ngươi yếu thì thất bại, đừng có trách ta.
Lâm Dịch khẽ cười một tiếng, nói:
- Ngươi khẳng định mình có thể đánh bại được ta như vậy sao?
Trong mắt của Mông Dã lộ ra một tia tự tin, trầm giọng nói:
- Giao thủ với ngươi, thắng bại khó nói, ta không nhìn thấu ngươi. Nhưng nếu ngăn chặn ngươi, ta vẫn có chút nắm chắc. Chỉ cần có thể ngăn chặn được ngươi, một khi chiến cuộc bên kia kết thúc thì cũng chính là lúc ngươi bị thua.
Lâm Dịch đã hiểu rõ ý của Mông Dã, nếu như bên Hải Tinh bị đánh bại hết, toàn bộ các tu sĩ của phe phái Đông Phương còn lại sẽ xoay đầu vây công tới chỗ hắn.
Mà hắn và Mông Dã giao thủ ngang tay, dưới sự vây công của đám tu sĩ này, nhất định sẽ không kiên trì được bao lâu, sẽ lấy thất bại mà kết thúc lần khảo hạch này.
Nhưng mà, tất cả mọi chuyện chỉ là dự đoán của Mông Dã mà thôi.
Khóe miệng của Lâm Dịch mang theo một nụ cười lạnh nhạt, nhìn chiến cuộc có vẻ hỗn loạn ở giữa Luyện Tâm điện.
Lâm Dịch gật đầu, chậm rãi đi ra gần rìa ngoài Luyện Tâm điện, hắn tạm thời không có ý định xuất thủ.
Có tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ thấy Lâm Dịch đi tới, hai mắt hắn híp một cái, không nói hai lời, trực tiếp lấy ra một thanh linh khí hình dáng như cái trùy từ trong túi trữ vật. Linh khí hình dạng như trùy tản ra hàn ý lạnh lẽo, vừa nhìn đã biết đây là một kiện linh khí Thiên Giai có lực công kích kinh người.
Linh khí Thiên Giai ở trong tay của tu sĩ Trúc Cơ thì mới có thể chân chính phát huy ra được uy lực của nó.
Lâm Dịch nhìn như không thấy đối với tất cả chuyện ở đây, bước chân liên tục, vẻ mặt bình tĩnh đi về phía trước.
Tên tu sĩ Trúc Cơ kia biến sắc, khẽ quát một tiếng, trong miệng phun ra một đạo linh quang tinh túy, bắn lên trên linh khí hình dạng như trùy kia.
- Nhanh!
Linh khí hình trùy này run rẩy một hồi ở trên không trung, sau đó đột nhiên chợt lóe lên, hóa thành một đạo hắc mang đánh về phía Lâm Dịch.
Lâm Dịch không làm bộ chút nào, ngón tay nhẹ nhàng khẽ động, trên đầu ngón tay dần dần hiện ra một luồng kiếm khí màu lam nhỏ như tơ nhện, nhìn qua không tầm thường chút nào, lại vô cùng linh động.
Lâm Dịch khẽ búng đầu ngón tay, kiếm khí màu lam quét qua không trung, tốc độ so với linh khí hình dạng cái trùy còn nhanh hơn, xuất phát sau mà tới trước, lập tức đụng vào nó.
- Phanh!
Linh khí hình dạng như trùy kia ầm ầm vỡ vụn, tâm thần của tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ kia bị hao tổn, phun ra một ngụm máu, bay rớt ra ngoài. Tâm thần cũng không chịu nổi sát khí gặm nhấm nữa mà thân thể bị quấn lên trên không trung, sau đó đã bị sát khí luyện tâm trận trực tiếp bắn ra ngoài điện.
Đám tu sĩ đi lên vây quanh hắn liên tục biến sắc, theo bản năng lui về phía sau một bước nhỏ, nhìn luồng kiếm khí màu lam đã trở về trên đầu ngón tay của Lâm Dịch, trong mắt lộ ra một tia sợ hãi.
Một chiêu!
Vẫn là Hóa Hình thuật, vẫn là một luồng kiếm khí màu lam.
Nhưng một năm trước, hắn là Ngưng khí tầng năm. Mà hôm nay, hắn đã là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.
Lúc còn là Ngưng khí tầng năm hắn đã có thể vượt qua mấy cấp, dễ dàng đánh bại tu sĩ Ngưng Khí tầng tám. Mà hôm nay, bản thân hắn đã có tu vi cao hơn so với đám tu sĩ này, như vậy còn đánh như thế nào nữa chứ?
Dường như Lâm Dịch cũng không để ý chút nào tới một màn này, thậm chí từ lúc xuất thủ, cho đến lúc đánh bại tên tu sĩ Trúc Cơ kia, bước chân của hắn cũng không dừng lại chút nào.
Kiếm khí màu lam đánh nát linh khí hình dạng cái trùy, đầu tiên là trở lại trong lòng bàn tay của Lâm Dịch, sau đó theo cổ tay của hắn, xoay tròn từng vòng theo cánh tay. Cuối cùng một luồng kiếm khí màu lam chậm rãi xoay tròn ở xung quanh thân thể của Lâm Dịch, nhìn như một vòng tròn bảo vệ hắn, nhìn qua phiêu dật mà lại linh động.
Có một gã tu sĩ Trúc Cơ không tin hắn mạnh mẽ như vậy, miệng hét lớn một tiếng, trực tiếp lấy ra một đôi bao tay ở trong túi trữ vật, đeo ở trên tay, nhào tới chỗ Lâm Dịch.
Ánh mắt của Lâm Dịch đảo qua, kiếm khí xoay tròn quay chung quanh hắn như có cảm giác vậy, hóa thành một đạo cầu vồng, trực tiếp bắn ra.
- Phốc! Phốc!
Hai tiếng giòn vang xuất hiện, các tu sĩ chỉ cảm thấy hoa mắt, đợi tới khi bọn hắn ngưng thần nhìn lại thì chiến cuộc đã xong cuôi từ lâu. Đạo kiếm khí màu lam kia đã lần nữa về tới bên người Lâm Dịch, vây quanh thân thể thon dài của hắn, không ngừng bay lượn.
Mà trên hai tay của tên tu sĩ Trúc Cơ kia đã có máu tươi nhễ nhại, bao tay đã vỡ vụn. Chỉ là tên tu sĩ này bị thương, thế nhưng vẫn còn có thể tạm thời ngăn chặn được tâm thần, không bị sát khí gặm nhấm.
Nhưng nhìn bộ dáng của hắn, đã vô lực tái chiến, hắn lùi về phía sau mấy bước, tránh Lâm Dịch rất xa, hình như đã bị một kích làm cho kinh sợ, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Đông đảo tu sĩ không khỏi nuốt nước bọt, theo Lâm Dịch chậm rãi tới gần, đám tu sĩ trước mặt hắn lại chậm rãi lui về phía sau.
Không ai dám xuất thủ lần nữa!
Lâm Dịch lấy lực một người, uy của một chiêu áp chế mấy trăm tên tu sĩ!
Lưu Diệp nhìn thấy một màn này, hai tay run rẩy một hồi, không rõ là phẫn nộ hay là sợ hãi, hắn thấp giọng nói:
- Mông sư huynh, người này tạm thời giao cho sư huynh đi ngăn chặn, chúng ta sẽ đuổi những người kia ra ngoài trước, cuối cùng sẽ trở lại trợ giúp sư huynh!
Khi thấy Lâm Dịch dùng tu vi Trúc Cơ trung kỳ xuất quan, Mông Dã đã ngờ tới nhất định trận chiến này sẽ không thoải mái, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy Lâm Dịch xuất thủ, cảm nhận được sự sắc bén trong đạo kiếm khí màu lam kia, trong lòng Mông Dã mới lần nữa chìm xuống.
Mông Dã không nói gì, chỉ gật đầu.
Lưu Diệp cắn răng nói:
- Chúng ta bỏ qua Mộc Thanh, đi đối phó với những tu sĩ kia trước!
Luyện Tâm điện là kiến trúc hình tháp, tầng thứ nhất rộng nhất, dung nạp hơn vạn tên tu sĩ cũng vẫn còn dư dả, lúc này các tu sĩ tách ra Lâm Dịch, đi vòng đến phía sau của hắn, vây quanh đám người Hải Tinh lại chật như nêm cối.
Lâm Dịch liên tục bước đi, dường như cũng không để ý hành động của những tu sĩ này, hắn đứng ở một góc của Luyện Tâm điện, lẳng lặng nhìn chiến cuộc hết sức căng thẳng ở bên kia.
Mông Dã chậm rãi đi tới, đứng vững ở trước người Lâm Dịch mấy thước, nhìn một luồng kiếm khí linh động phiêu dật ở trước người của Lâm Dịch, hắn trầm giọng nói:
- Hóa Hình thuật này của Mộc sư đệ quả thực rất lợi hại, nếu như ta cùng giai với ngươi thì tuyệt không phải là đối thủ của ngươi.
Khóe miệng của Lâm Dịch vểnh lên, khẽ cười nói:
- Quá khen.
Nói thì nói như thế, nhưng trong mắt hắn lại không có một tia ba động nào, vẫn như là ao nước trong vậy, thấu triệt mà lại rất sáng sủa.
Mông Dã đột nhiên chuyển giọng, nói:
- Nhưng tu vi của ta là Trúc Cơ đại thành, cao hơn ngươi một giai, Hóa Hình thuật của ngươi chưa hẳn đã dùng được đối với ta.
Lời này cũng không sai, tu vi thần thức của Lâm Dịch đã đạt đến Kim Đan kỳ, có thể cảm nhận được rõ ràng khí huyết của Mông Dã đang lưu động, khí tức rất mạnh.
Hắn biết, tráng hán trước mắt này cũng đã lĩnh ngộ Nhập vi đạo tới tầng thứ rất sâu, nhưng vẫn kém rất nhiều so với hắn.
Mông Dã cảm nhận được ánh mắt của Lâm Dịch, trong nháy mắt hắn đã cảm giác được bản thân không có chút bí mật nào đáng nói. Dường như ở dưới ánh mắt của Lâm Dịch đảo qua, đối phương đã nhìn thông thấu toàn thân cao thấp của hắn vậy.
Mông Dã suy nghĩ một chút, chậm rãi nói:
- Ta cũng có lĩnh ngộ đối với Nhập vi đạo, nhưng không sâu bằng ngươi. Nhưng nếu như ta đánh ra pháp thuật cao giai, dung hợp Nhập vi đạo vào trong đó, cộng thêm tu vi của ta cao hơn ngươi một giai, chưa hẳn kiếm khí của ngươi đã có thể chống lại được ta.
Lâm Dịch nở nụ cười, gật đầu nói:
- Ngươi nói không sai, một luồng kiếm khí quả thực vô dụng đối với ngươi.
Mông Dã khẽ nhíu mày, hắn cũng không ngờ tới, Mộc Thanh lại thẳng thắn nói ra việc này như thế, nhưng nhưng mà dường như trong lời nói của hắn có hàm ý...
Mông Dã không có ngẫm nghĩ mà chỉ buồn bực nói:
- Ta đến là nhằm vào ngươi, đây cũng không phải là ân oán cá nhân, ta rất thưởng thức và kính nể ngươi. Lúc ngươi thí luyện nhập môn ta cũng có mặt quan sát. Ta tin rằng, cho dù lúc này ngươi không thông qua khảo hạch nội môn thì sang năm nhất định ngươi sẽ có thể. Chiếu theo tốc độ tu luyện của ngươi, khi đó, không ai có thể ngăn cản được ngươi nữa.
- Kỳ thực hiện tại cũng không ai có thể ngăn cản được ta.
Lâm Dịch thản nhiên nói.
Sau đó không đợi Mông Dã kịp phản ứng, Lâm Dịch chuyển đề tài, cười nói:
- Ngươi đã không có ân oán với ta, như vậy ngươi tìm đến ta chắc là bị Đông Phương Dã sai bảo đúng không?
Mông Dã thở dài một tiếng, nói:
- Đông Phương sư huynh không đứng ra, là một sư huynh khác sai ta.
- Ồ? Lăng Dược hay là Lý Trấn Hải?
Lâm Dịch nhíu mày, hỏi ngược lại.
Mông Dã lắc đầu, cũng không chính diện trả lời mà than thở:
- Ta ở trong tông môn cũng là thân bất do kỷ, khảo hạch nội môn này, ngươi yếu thì thất bại, đừng có trách ta.
Lâm Dịch khẽ cười một tiếng, nói:
- Ngươi khẳng định mình có thể đánh bại được ta như vậy sao?
Trong mắt của Mông Dã lộ ra một tia tự tin, trầm giọng nói:
- Giao thủ với ngươi, thắng bại khó nói, ta không nhìn thấu ngươi. Nhưng nếu ngăn chặn ngươi, ta vẫn có chút nắm chắc. Chỉ cần có thể ngăn chặn được ngươi, một khi chiến cuộc bên kia kết thúc thì cũng chính là lúc ngươi bị thua.
Lâm Dịch đã hiểu rõ ý của Mông Dã, nếu như bên Hải Tinh bị đánh bại hết, toàn bộ các tu sĩ của phe phái Đông Phương còn lại sẽ xoay đầu vây công tới chỗ hắn.
Mà hắn và Mông Dã giao thủ ngang tay, dưới sự vây công của đám tu sĩ này, nhất định sẽ không kiên trì được bao lâu, sẽ lấy thất bại mà kết thúc lần khảo hạch này.
Nhưng mà, tất cả mọi chuyện chỉ là dự đoán của Mông Dã mà thôi.
Khóe miệng của Lâm Dịch mang theo một nụ cười lạnh nhạt, nhìn chiến cuộc có vẻ hỗn loạn ở giữa Luyện Tâm điện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook