Bất Hủ Kiếm Thần
-
Chương 142: Khiển Trách
Lúc này bên ngoài động phủ có một nữ tử mặc y phục màu vàng nhạt đi tới, sắc mặt lạnh nhạt, chính là Tô Thất Thất.
Nàng thấy một màn như vậy, khẽ nhíu mày, than nhẹ một tiếng, gật đầu với Lâm Dịch, coi như là chào hỏi.
Lâm Dịch cũng không hàn huyên cùng nàng mà cũng gật đầu đáp lại.
Hải Tinh bị đánh thành bị thương nặng như vậy, vẻ mặt của Lâm Dịch rất bình tĩnh, nhìn như không để ý tới tất cả mọi chuyện.
Nhưng Tô Thất Thất lại cảm nhận được, vẻ mặt của Lâm Dịch bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có lửa giận khó có thể ức chế được.
Lâm Dịch rất tức giận, nhưng cũng không phải là vì Hải Tinh luận võ bị thua, bị thương nặng mà về.
Lâm Dịch lạnh nhạt hỏi:
- Hải Tinh, vì sao ngươi lại đi Phù Không thạch luận võ đấu pháp với Mã Quyền kia?
Trong ánh mắt của Hải Tinh hiện lên vẻ không cam lòng, dùng giọng căm hận nói:
- Người nọ chửi sư phụ, mắng rất khó nghe, con giận, cho nên mới đánh một trận cùng hắn.
Minh Không ở bên cạnh ra vẻ hận không thể rèn sắt thành thép, nhẹ giọng trách mắng:
- Hải Tinh, ngươi thật là ngu ngốc, hắn đi chửi sư phụ của ngươi, cứ để cho sư phụ của ngươi đi xử lý là được rồi, ngươi ra vẻ mạnh mẽ như vậy làm gì chứ?
- Hắn chửi sư phụ là không được!
Vẻ mặt của Hải Tinh rất quật cường, dường như lần này bị thua cũng không tạo thành đả kích gì với hắn.
Trong mắt Lâm Dịch lóe lên vẻ cảm động, sau đó chợt biến mất.
Lâm Dịch lại hỏi:
- Ngươi chỉ có tu vi Ngưng Khí tầng ba, hắn là Ngưng Khí tầng tám, ngươi đánh thắng được hắn sao?
- Đánh không lại thì cũng phải đánh! Sư phụ đã từng nói qua, không thể bởi vì trong lòng sợ hãi mà không đi làm chuyện mà mình vốn định làm, làm việc chỉ cầu không oán không hối, không hỏi thiên địa, không hỏi quỷ thần, chỉ vì muốn an lòng.
Hải Tinh còn nhỏ tuổi lại có khuôn mặt nhỏ nhắn, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng vẫn có vết máu. Thế nhưng khi nói như vậy lại khiến cho người ta vô cùng cảm động, bộ dáng kia cũng khiến cho người ta mơ hồ đau lòng.
Tô Thất Thất và Vương Kỳ nghe thấy câu này cũng âm thầm gật đầu, trong lòng tán thưởng.
Vẻ mặt của Lâm Dịch không có biểu hiện gì, gật đầu nói:
- Ngươi đi đánh nhau với hắn, không sai, có dũng khí.
Lâm Dịch đang nói đột nhiên biến đổi, nói:
- Nhưng mà, Hải Tinh, ngươi đã sai rồi.
Trong ánh mắt của Hải Tinh hiện lên vẻ mờ mịt, nghi ngờ nói:
- Sư phụ, con đâu có sai chứ?
Lâm Dịch hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Thể chất của ngươi là trong một vạn người không có một, tư chất căn cốt cũng đều thuộc về thượng cấp. Trước khi đi tới tông môn ngươi đã đạt đến Ngưng Khí tầng ba đỉnh phong. Nhưng, mười ngày trôi qua, ngươi xem một chút xem ngươi bây giờ đi, vẫn là Ngưng Khí tầng ba! Ngươi mau nói cho ta biết, mười ngày qua ngươi đã làm gì!
Nói đến phần sau, thanh âm của Lâm Dịch trở nên vô cùng nghiêm khắc, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Hải Tinh, vẻ mặt rất nghiêm túc.
- Con, con...
Hải Tinh cúi thấp đầu, ánh mắt hoảng loạn, ấp úng không nói lên được thành lời.
Minh Không ở bên cạnh không nhịn được, mày liễu ngược dựng lên, trừng mắt to, nói với Lâm Dịch:
- Ngươi thật là kỳ quái, mười ngày nay Hải Tinh chơi với ta, sao nào? Hải Tinh vừa tới tông môn, ta dẫn hắn đi dạo chung quanh một chút, có cái gì mà quan trọng cơ chứ? Tu đạo cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, cũng không thể cả ngày bế quan ngộ đạo, như vậy chẳng phải sẽ buồn bực chết người hay sao?
Lâm Dịch nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Tu đạo như đi ngược dòng nước, không tiến tất lùi, không tranh sớm chiều thì sao có thể nói là tu đạo được chứ!
Hải Tinh đối với Lâm Dịch nói gì nghe nấy, lúc này trên mặt của hắn để lộ ra vẻ xấu hổ, không dám cãi lời.
Vương Kỳ nhìn dáng vẻ của Hải Tinh quả thực rất đáng thương, vốn đã bị đánh thành bị thương nặng lại còn bị Lâm Dịch khiển trách, hắn không khỏi ho nhẹ một tiếng, nói:
- Mộc sư huynh, tuổi tác của Hải Tinh quả thực nhỏ một chút, ham chơi cũng là hợp tình hợp lý.
- Đúng vậy, ngươi không phải là sư phụ của Hải Tinh sao, có cái gì chứ, rống cái gì mà rống!
Minh Không trợn mắt nhìn Lâm Dịch.
Tô Thất Thất ở bên cạnh yên tĩnh quan sát, nàng đã hiểu rõ dụng ý của Lâm Dịch, Lâm Dịch chỉ muốn mượn cơ hội này để đánh thức Hải Tinh mà thôi.
Lâm Dịch nhìn dáng vẻ đáng thương của Hải Tinh, trong mắt cũng hiện lên vẻ bất nhẫn, nhưng vẫn lạnh lùng nói:
- Đường tu đạo, tư chất, căn cốt, cơ duyên, thể chất, ngộ tính, chăm chỉ thiếu một thứ cũng không được. Chăm chỉ xếp hạng cuối cùng, thế nhưng ngươi phải hiểu rõ, cuối cùng chăm chỉ vẫn là chuyện quan trọng nhất trong tu đạo.
- Ta không trách ngươi đi ra ngoài chơi đùa, nhưng mà lúc ở trong động phủ thì phải toàn tâm toàn ý, không thể suy nghĩ miên man. Ngươi không nên cho rằng tư chất của ngươi vô song, sau này sẽ tu thành đại tu sĩ vô địch thiên hạ. Không có chăm chỉ, tương lai dù là cái gì thì ngươi cũng sẽ không phải!
Hải Tinh bị Lâm Dịch nói cho cúi đầu thật sâu, lúng túng nói:
- Sư phụ, ta biết sai rồi.
Lâm Dịch thở dài nói:
- Không nói đâu xa, chỉ nói Hóa Hình thuật này. Ta ở trong động phủ diễn luyện mười ngày, Vương Kỳ nửa bước không dời, tu luyện lĩnh ngộ. Ta thừa nhận thiên phú của ngươi cao hơn hắn, nhưng mà đối với Hóa Hình thuật, bây giờ ngươi lĩnh ngộ được bao nhiêu chứ? Trong thân thể ngươi chảy xuôi kiếm khí long huyết bá đạo vô song, Vương Kỳ là thân thể phàm thai, chênh lệch ta trong này không nói nhiều, nhưng nếu như ngươi không tin thì có thể so một chiêu cùng Vương Kỳ.
Hải Tinh bị Lâm Dịch khiển trách một phen, cho dù không dám phản bác, cúi đầu nhận sai, thế nhưng quả thật trong lòng vẫn có chút không phục.
Hải Tinh khẽ cắn môi, thúc giục chân khí, trực tiếp huyễn hóa ra một đầu Thần Long dữ tợn ở trong lòng bàn tay, Thần Long tái hiện, rung đùi đắc ý, khí thế hung hăng đánh tới trước người của Vương Kỳ.
Vương Kỳ mắt thấy không tránh khỏi, hắn đành phải âm thầm thở dài một tiếng, trong lòng bàn tay hiện lên một luồng kiếm khí, bay tới chỗ của Thần Long.
- Phốc!
Thần Long nhìn như uy mãnh cuồng bạo bị một tia kiếm khí rất nhỏ xuyên thấu, Thần Long tán loạn, kiếm khí vẫn còn, không dừng lại chút nào mà vọt tới trước người Hải Tinh, chỉ là lại bị bên cạnh Minh Không dùng một quyền đánh nát.
Cao thấp lập tức hiện ra!
Hải Tinh buồn bã, dường như gặp đả kích, ánh mắt mờ mịt rơi vào trong trầm tư.
Minh Không đã sớm giận dữ, nhảy dựng lên, chỉ vào Lâm Dịch lớn tiếng nói:
- Người sư phụ như ngươi là làm sao vậy? Hải Tinh bị đánh thành bị thương nặng như vậy mà ngươi không đi báo thù giúp hắn. Chuyện này còn chưa tính, không nói một câu an ủi mà lại còn mắng hắn một trận, ngươi có tư cách gì làm sư phụ của Hải Tinh chứ?
Tô Thất Thất quát khẽ:
- Minh Không, không được vô lễ! Mộc Thanh nói lời nói cũng không sai, ngươi cũng nên suy nghĩ nhiều một chút về nguyên nhân rất lâu rồi ngươi không đột phá đến Kim Đan kỳ.
Mặt của Minh Không đỏ lên, nhưng vẫn hung ác nói với Lâm Dịch:
- Ngươi nói nhiều như vậy, ngươi có nghĩ tới chính ngươi hay không? Lúc ngươi mới tới là Ngưng khí tầng năm, hiện giờ chẳng phải vẫn là Ngưng khí tầng năm hay sao? Ngươi có biết xấu hổ hay không? Ngươi ở đây khiển trách Hải Tinh, còn không bằng đi giúp Hải Tinh khiêu chiến Mã Quyền, báo thù cho hắn thì hơn.
Lâm Dịch thản nhiên nói:
- Tỷ thí công bằng, thắng bại cũng là chuyện thường, thua thì thua. Thu một lần, thua sớm cũng hơn là thua muộn, hôm nay chỉ là bị thương nặng. Nếu như đến Tu chân giới, sợ rằng mạng đã không còn rồi.
Những lời này của Lâm Dịch không có gì đáng trách, nói rất có lý lẽ, nhưng Minh Không lại nghe thấy vô cùng chói tai.
Vương Kỳ nhìn bầu không khí có chút cương cứng, hắn ở bên cạnh chà xát tay nói:
- Minh Không sư tỷ, Mộc sư huynh, đừng có ồn ào nữa. Mộc sư huynh chỉ là Ngưng khí tầng năm, không đánh lại được Mã Quyền.
Minh Không liên tục cười lạnh, nói:
- Được được, hóa ra ngươi ở nơi này nói ẩu nói tả, còn không dũng cảm bằng Hải Tinh. Hải Tinh bị bắt nạt, người làm sư phụ như ngươi không chỉ thờ ơ mà còn ở đây châm chọc khiêu khích, ngươi không đi báo thù thay Hải Tinh, ta đi!
Tính cách của Minh Không vốn rất dễ bị kích động, rất thích tranh đấu tàn nhẫn, lúc này nàng thấy Hải Tinh bị đánh thành bị thương nặng mà người làm sư phụ như Lâm Dịch còn không chịu ra tay giúp hắn. Nàng giận đùng đùng xoay người rời đi, nhìn dáng vẻ dường như là đi tìm Mã Quyền.
Nàng thấy một màn như vậy, khẽ nhíu mày, than nhẹ một tiếng, gật đầu với Lâm Dịch, coi như là chào hỏi.
Lâm Dịch cũng không hàn huyên cùng nàng mà cũng gật đầu đáp lại.
Hải Tinh bị đánh thành bị thương nặng như vậy, vẻ mặt của Lâm Dịch rất bình tĩnh, nhìn như không để ý tới tất cả mọi chuyện.
Nhưng Tô Thất Thất lại cảm nhận được, vẻ mặt của Lâm Dịch bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có lửa giận khó có thể ức chế được.
Lâm Dịch rất tức giận, nhưng cũng không phải là vì Hải Tinh luận võ bị thua, bị thương nặng mà về.
Lâm Dịch lạnh nhạt hỏi:
- Hải Tinh, vì sao ngươi lại đi Phù Không thạch luận võ đấu pháp với Mã Quyền kia?
Trong ánh mắt của Hải Tinh hiện lên vẻ không cam lòng, dùng giọng căm hận nói:
- Người nọ chửi sư phụ, mắng rất khó nghe, con giận, cho nên mới đánh một trận cùng hắn.
Minh Không ở bên cạnh ra vẻ hận không thể rèn sắt thành thép, nhẹ giọng trách mắng:
- Hải Tinh, ngươi thật là ngu ngốc, hắn đi chửi sư phụ của ngươi, cứ để cho sư phụ của ngươi đi xử lý là được rồi, ngươi ra vẻ mạnh mẽ như vậy làm gì chứ?
- Hắn chửi sư phụ là không được!
Vẻ mặt của Hải Tinh rất quật cường, dường như lần này bị thua cũng không tạo thành đả kích gì với hắn.
Trong mắt Lâm Dịch lóe lên vẻ cảm động, sau đó chợt biến mất.
Lâm Dịch lại hỏi:
- Ngươi chỉ có tu vi Ngưng Khí tầng ba, hắn là Ngưng Khí tầng tám, ngươi đánh thắng được hắn sao?
- Đánh không lại thì cũng phải đánh! Sư phụ đã từng nói qua, không thể bởi vì trong lòng sợ hãi mà không đi làm chuyện mà mình vốn định làm, làm việc chỉ cầu không oán không hối, không hỏi thiên địa, không hỏi quỷ thần, chỉ vì muốn an lòng.
Hải Tinh còn nhỏ tuổi lại có khuôn mặt nhỏ nhắn, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng vẫn có vết máu. Thế nhưng khi nói như vậy lại khiến cho người ta vô cùng cảm động, bộ dáng kia cũng khiến cho người ta mơ hồ đau lòng.
Tô Thất Thất và Vương Kỳ nghe thấy câu này cũng âm thầm gật đầu, trong lòng tán thưởng.
Vẻ mặt của Lâm Dịch không có biểu hiện gì, gật đầu nói:
- Ngươi đi đánh nhau với hắn, không sai, có dũng khí.
Lâm Dịch đang nói đột nhiên biến đổi, nói:
- Nhưng mà, Hải Tinh, ngươi đã sai rồi.
Trong ánh mắt của Hải Tinh hiện lên vẻ mờ mịt, nghi ngờ nói:
- Sư phụ, con đâu có sai chứ?
Lâm Dịch hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Thể chất của ngươi là trong một vạn người không có một, tư chất căn cốt cũng đều thuộc về thượng cấp. Trước khi đi tới tông môn ngươi đã đạt đến Ngưng Khí tầng ba đỉnh phong. Nhưng, mười ngày trôi qua, ngươi xem một chút xem ngươi bây giờ đi, vẫn là Ngưng Khí tầng ba! Ngươi mau nói cho ta biết, mười ngày qua ngươi đã làm gì!
Nói đến phần sau, thanh âm của Lâm Dịch trở nên vô cùng nghiêm khắc, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Hải Tinh, vẻ mặt rất nghiêm túc.
- Con, con...
Hải Tinh cúi thấp đầu, ánh mắt hoảng loạn, ấp úng không nói lên được thành lời.
Minh Không ở bên cạnh không nhịn được, mày liễu ngược dựng lên, trừng mắt to, nói với Lâm Dịch:
- Ngươi thật là kỳ quái, mười ngày nay Hải Tinh chơi với ta, sao nào? Hải Tinh vừa tới tông môn, ta dẫn hắn đi dạo chung quanh một chút, có cái gì mà quan trọng cơ chứ? Tu đạo cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, cũng không thể cả ngày bế quan ngộ đạo, như vậy chẳng phải sẽ buồn bực chết người hay sao?
Lâm Dịch nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Tu đạo như đi ngược dòng nước, không tiến tất lùi, không tranh sớm chiều thì sao có thể nói là tu đạo được chứ!
Hải Tinh đối với Lâm Dịch nói gì nghe nấy, lúc này trên mặt của hắn để lộ ra vẻ xấu hổ, không dám cãi lời.
Vương Kỳ nhìn dáng vẻ của Hải Tinh quả thực rất đáng thương, vốn đã bị đánh thành bị thương nặng lại còn bị Lâm Dịch khiển trách, hắn không khỏi ho nhẹ một tiếng, nói:
- Mộc sư huynh, tuổi tác của Hải Tinh quả thực nhỏ một chút, ham chơi cũng là hợp tình hợp lý.
- Đúng vậy, ngươi không phải là sư phụ của Hải Tinh sao, có cái gì chứ, rống cái gì mà rống!
Minh Không trợn mắt nhìn Lâm Dịch.
Tô Thất Thất ở bên cạnh yên tĩnh quan sát, nàng đã hiểu rõ dụng ý của Lâm Dịch, Lâm Dịch chỉ muốn mượn cơ hội này để đánh thức Hải Tinh mà thôi.
Lâm Dịch nhìn dáng vẻ đáng thương của Hải Tinh, trong mắt cũng hiện lên vẻ bất nhẫn, nhưng vẫn lạnh lùng nói:
- Đường tu đạo, tư chất, căn cốt, cơ duyên, thể chất, ngộ tính, chăm chỉ thiếu một thứ cũng không được. Chăm chỉ xếp hạng cuối cùng, thế nhưng ngươi phải hiểu rõ, cuối cùng chăm chỉ vẫn là chuyện quan trọng nhất trong tu đạo.
- Ta không trách ngươi đi ra ngoài chơi đùa, nhưng mà lúc ở trong động phủ thì phải toàn tâm toàn ý, không thể suy nghĩ miên man. Ngươi không nên cho rằng tư chất của ngươi vô song, sau này sẽ tu thành đại tu sĩ vô địch thiên hạ. Không có chăm chỉ, tương lai dù là cái gì thì ngươi cũng sẽ không phải!
Hải Tinh bị Lâm Dịch nói cho cúi đầu thật sâu, lúng túng nói:
- Sư phụ, ta biết sai rồi.
Lâm Dịch thở dài nói:
- Không nói đâu xa, chỉ nói Hóa Hình thuật này. Ta ở trong động phủ diễn luyện mười ngày, Vương Kỳ nửa bước không dời, tu luyện lĩnh ngộ. Ta thừa nhận thiên phú của ngươi cao hơn hắn, nhưng mà đối với Hóa Hình thuật, bây giờ ngươi lĩnh ngộ được bao nhiêu chứ? Trong thân thể ngươi chảy xuôi kiếm khí long huyết bá đạo vô song, Vương Kỳ là thân thể phàm thai, chênh lệch ta trong này không nói nhiều, nhưng nếu như ngươi không tin thì có thể so một chiêu cùng Vương Kỳ.
Hải Tinh bị Lâm Dịch khiển trách một phen, cho dù không dám phản bác, cúi đầu nhận sai, thế nhưng quả thật trong lòng vẫn có chút không phục.
Hải Tinh khẽ cắn môi, thúc giục chân khí, trực tiếp huyễn hóa ra một đầu Thần Long dữ tợn ở trong lòng bàn tay, Thần Long tái hiện, rung đùi đắc ý, khí thế hung hăng đánh tới trước người của Vương Kỳ.
Vương Kỳ mắt thấy không tránh khỏi, hắn đành phải âm thầm thở dài một tiếng, trong lòng bàn tay hiện lên một luồng kiếm khí, bay tới chỗ của Thần Long.
- Phốc!
Thần Long nhìn như uy mãnh cuồng bạo bị một tia kiếm khí rất nhỏ xuyên thấu, Thần Long tán loạn, kiếm khí vẫn còn, không dừng lại chút nào mà vọt tới trước người Hải Tinh, chỉ là lại bị bên cạnh Minh Không dùng một quyền đánh nát.
Cao thấp lập tức hiện ra!
Hải Tinh buồn bã, dường như gặp đả kích, ánh mắt mờ mịt rơi vào trong trầm tư.
Minh Không đã sớm giận dữ, nhảy dựng lên, chỉ vào Lâm Dịch lớn tiếng nói:
- Người sư phụ như ngươi là làm sao vậy? Hải Tinh bị đánh thành bị thương nặng như vậy mà ngươi không đi báo thù giúp hắn. Chuyện này còn chưa tính, không nói một câu an ủi mà lại còn mắng hắn một trận, ngươi có tư cách gì làm sư phụ của Hải Tinh chứ?
Tô Thất Thất quát khẽ:
- Minh Không, không được vô lễ! Mộc Thanh nói lời nói cũng không sai, ngươi cũng nên suy nghĩ nhiều một chút về nguyên nhân rất lâu rồi ngươi không đột phá đến Kim Đan kỳ.
Mặt của Minh Không đỏ lên, nhưng vẫn hung ác nói với Lâm Dịch:
- Ngươi nói nhiều như vậy, ngươi có nghĩ tới chính ngươi hay không? Lúc ngươi mới tới là Ngưng khí tầng năm, hiện giờ chẳng phải vẫn là Ngưng khí tầng năm hay sao? Ngươi có biết xấu hổ hay không? Ngươi ở đây khiển trách Hải Tinh, còn không bằng đi giúp Hải Tinh khiêu chiến Mã Quyền, báo thù cho hắn thì hơn.
Lâm Dịch thản nhiên nói:
- Tỷ thí công bằng, thắng bại cũng là chuyện thường, thua thì thua. Thu một lần, thua sớm cũng hơn là thua muộn, hôm nay chỉ là bị thương nặng. Nếu như đến Tu chân giới, sợ rằng mạng đã không còn rồi.
Những lời này của Lâm Dịch không có gì đáng trách, nói rất có lý lẽ, nhưng Minh Không lại nghe thấy vô cùng chói tai.
Vương Kỳ nhìn bầu không khí có chút cương cứng, hắn ở bên cạnh chà xát tay nói:
- Minh Không sư tỷ, Mộc sư huynh, đừng có ồn ào nữa. Mộc sư huynh chỉ là Ngưng khí tầng năm, không đánh lại được Mã Quyền.
Minh Không liên tục cười lạnh, nói:
- Được được, hóa ra ngươi ở nơi này nói ẩu nói tả, còn không dũng cảm bằng Hải Tinh. Hải Tinh bị bắt nạt, người làm sư phụ như ngươi không chỉ thờ ơ mà còn ở đây châm chọc khiêu khích, ngươi không đi báo thù thay Hải Tinh, ta đi!
Tính cách của Minh Không vốn rất dễ bị kích động, rất thích tranh đấu tàn nhẫn, lúc này nàng thấy Hải Tinh bị đánh thành bị thương nặng mà người làm sư phụ như Lâm Dịch còn không chịu ra tay giúp hắn. Nàng giận đùng đùng xoay người rời đi, nhìn dáng vẻ dường như là đi tìm Mã Quyền.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook