BẤT HỦ ĐẠI HOÀNG ĐẾ
-
Chương 46: Dạ Tập
- Vậy Bệ Hạ muốn trả lời thế nào?
Vệ Trung Toàn hỏi.
Dương Mộc nghĩ một lát rồi đáp:
- Các khanh viết lại một phong thư cho trẫm, dùng từ cuồng vọng một chút… Cố gắng thể hiện ra sự bảo thủ của trẫm, cứ coi như một tên hôn quân vậy. Còn về chuyện triệt binh, cứ nói cho hắn, lần này trẫm đến là vì muốn cứu viện Thân Quốc, dặn hắn thức thời một chút, nhanh chóng chạy về quốc gia của mình đi.
- Trần Thọ nhận được phong thư này có lẽ sẽ hạnh phúc đến hỏng mất!
Vệ Trung Toàn cười nói:
- Chắc hẳn đêm nay bọn họ sẽ chuẩn bị, chúng ta phải xây doanh trại nhanh lên.
Dương Mộc gật gật đầu, quả thực xây dựng doanh trại rất quan trọng. Chặt cây đốn gỗ không khó lắm, mấy ngàn sĩ tốt cùng tiến lên, rừng cây sau lưng đã bị chặt thành một mảnh trống không, phiền toái duy nhất là xây dựng. Những binh lính này dốt đặc cán mai, xem bản vẽ không hiểu gì, đến khi dựng khung xương hình lục giác thì trên cơ bản là mắt to trừng mắt nhỏ.
Thế là Dương Mộc chỉ đành tăng giờ làm việc, giảng giải từng chi tiết cho binh lính.
May mắn làm sao, trong quân còn có một binh lính xuất thân thợ mộc, so ra thì dạy không khó lắm. Sau khi hoàn thành một góc hình lục giác thì có thể tự tìm tòi bắt chước, bận đến nửa đêm rốt cuộc đã dựng được một phần sáu.
Là một kẻ mắc bệnh lười đến mức ung thư, Dương Mộc vẫn còn buồn ngủ, vội vàng nhìn thoáng qua, sau đó ngáp một cái rồi quay về soái trướng ngủ.
Nhưng mà đám binh lính không dám lười biếng chút nào. Vì sau khi được Bệ Hạ quán thâu tư tưởng, bọn họ hiểu rõ đây không chỉ là một toà doanh trại, mà là một thành lũy kiên cố, liên quan đến tính mạng của tướng sĩ toàn quân. Bây giờ lười biếng một chút, đến lúc đó sẽ phải trả cái giá đắt là cả mạng sống.
Cho nên, dù có thức đêm bọn họ cũng muốn đẩy nhanh tốc độ để hoàn thành xong!
Thế là đêm hôm ấy, Dương Mộc mất ngủ thành công.
Tiếng gõ gõ đập đập quá ồn ào, dù có buồn ngủ rũ ra nhưng chỉ thiếp đi một tí sẽ bị đánh thức, căn bản khó mà ngủ say được.
…
Cùng lúc đó, trong soái trướng quân trú đóng tại An La thành đèn đuốc sáng trưng.
- Tin tưởng sao?
Đại tướng quân Trần Thọ cầm thư hồi âm, cũng chuyền cho các tướng lĩnh cùng đọc.
Các tướng lĩnh chẳng giật mình là bao, đều tỏ vẻ đã sớm ngờ tới.
- Hôn quân vẫn cứ là hôn quân, chỉ tỏ vẻ yếu thế một chút hắn đã tin rồi.
Lương Tử Kiệt vừa cười vừa nói.
- Nói là hắn tin, không bằng nói hắn vốn cho rằng như thế.
Trần Thọ mỉm cười, hừ lạnh:
- Trịnh Quốc ta cường đại thế nào, một Thương Quốc nho nhỏ há có thể hiểu hết? Thật sự tưởng rằng đầu cơ trục lợi đánh bại đồ bỏ đi Trịnh Khang kia là Thương Quốc đã rất mạnh rồi sao? Nhưng mà, tiểu Hoàng Đế tự tin như vậy cũng tốt. Chờ đại quân ta đánh tới, để cho hắn mở mang kiến thức một chút xem quân đội Trịnh Quốc lợi hại ra sao…
- Vậy nhiệm vụ lúc đầu của chúng ta…
Một Tam thiên nhân tướng cau mày hỏi.
Trần Thọ cười ha hả:
- Hoàng Đế Thương Quốc một lòng muốn đánh bại chúng ta rồi tới Thân Thành giải vây, căn bản không rảnh quan tâm tới chuyện khác. Còn làm chuyện phá hoại… Ha ha, coi như bọn họ có phát hiện thì đã sao? Chênh lệch quá xa, năm ngàn người còn chưa đủ cho chúng ta giết!
- Vậy khi nào chúng ta xuất phát?
Lương Tử Kiệt hỏi. Là một Tam thiên nhân tướng, mối quan tâm đầu tiên của hắn là khi nào có thể xuất chinh, dù sao cũng phải có câu trả lời thỏa đáng cho các tướng sĩ.
- À, các đội ngũ đã sắp xếp xong xuôi chưa?
- Buổi chiều đã thông báo, nhóm quân lính cướp bóc bên ngoài cũng đã về đến nơi đóng quân, chỉ cần Đại tướng quân ra lệnh một tiếng lập tức sẽ xuất phát!
Trần Thọ trầm ngâm một chút, lắc đầu:
- Không được, chúng ta không thể quá sớm, ban ngày dễ dàng lộ ra, tốt nhất là xuất phát vào tối mai. Nửa đêm sẽ bất ngờ tập kích, giết cho hắn trở tay không kịp! Còn nữa, dọn dẹp tất cả trinh sát xung quanh, trước khi đến gần quân Thương mười dặm, cố gắng đừng cho bọn họ biết!
- Rõ!
Chúng tướng sĩ nghe lệnh, ai nấy đều cảm xúc dâng trào. Bởi vì diện tích các quốc gia nhỏ hẹp, trú quân bình thường đều ở trong thành, xác suất đánh lén thành công rất nhỏ.
Cho nên rất ít xảy ra các trận tập kích ban đêm. Nhưng lần này thì khác, tiểu Hoàng Đế Thương Quốc chỉ huy lung tung, mù quáng tự đại, cho phe mình một cơ hội tuyệt vời!
- À, đúng rồi.
Đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, Trần Thọ gọi các vị tướng lĩnh đang muốn rời đi lại, cười nói:
- Các ngươi hạ lệnh chuẩn bị một cỗ xe tù tốt một chút, ngày mai sẽ đưa theo quân luôn. Tiểu Hoàng Đế được nuông chiều từ bé, cũng không nên làm tội người ta.
- Hiểu được, hiểu được!
Đám tướng sĩ cười ha hả, nắm chắc thắng lợi trong tay, làm sao mọi người lại quên tiểu Hoàng Đế kia chứ!
Một ngày thoáng cái đã trôi qua.
Hoàng hôn buông xuống, quân doanh Trịnh Quốc cờ bay phấp phới, từng đội binh lính bắt đầu xuất phát. Trinh sát và thám tử dò đường cách mười dặm phía trước, xua đuổi trinh sát tình báo Thương Quốc.
Thời tiết trung tuần tháng bảy rất nóng, nhưng Trần Thọ vẫn cưỡi chiến mã dẫn đại quân chậm rãi tới gần sơn mạch Lưu Phỉ. Dù mặt trời đã lặn về tây, nhưng hơi nóng ập vào mặt vẫn như lò lửa, mặt ai cũng bị nung đỏ bừng, thở một hơi thôi cũng bực mình.
Nếu chỉ nóng không thì cũng thôi, nhưng có rất nhiều binh lính phe phẩy vạt áo như quạt, không ngừng khua khua. Những tinh nhuệ mặc giáp da thì dứt khoát cởi hết áo giáp, chỉ mặc một lớp áo mỏng.
Cũng khó tránh, giáp da trong quân đội đều may bằng da thú, mùa đông mặc nó cực kỳ ấm áp, trong mùa hè này thì nó không khác nào một cái nồi hấp.
Rời doanh không đến một canh giờ, đám binh lính đều có vẻ mệt mỏi, đến doanh trại Thương Quốc rồi làm gì còn sức đâu mà đánh trận.
- Hô…
Thở ra một hơi thật dài, Trần Thọ lau mồ hôi trán.
Chờ một lát nữa sẽ ổn thôi, hắn tự nói với mình như vậy. Đánh lén trong đêm, quan trọng nhất là nhanh chứ không phải mạnh.
Hắn quay đầu lại nhìn, đội ngũ như một con rồng kéo dài đến mấy dặm.
Đội quân uy vũ hùng tráng như thế, đánh lén một doanh trại nho nhỏ không có phòng ngự, còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
Có điều, càng tới gần sơn mạch Lưu Phỉ, trong lòng hắn càng dâng lên cảm giác bất an.
Quá thuận lợi.
Tất cả cứ như một cơ hội trời cao ban xuống, không có một tí trở ngại nào. Thế cục đúng như hắn nghĩ, từng bước mà phát triển..
Cầm binh mấy chục năm, hắn cảm giác trận này là thoải mái nhất.
Là ảo giác sao?
- Tử Kiệt, ngươi có cảm thấy có gì không đúng không?
Trần Thọ quay đầu hỏi ái tướng bên cạnh.
Lương Tử Kiệt cười đáp:
- Đại tướng quân lo nhiều rồi, đây là cơ hội trời cho Đại Trịnh ta nhất thống ba nước, sánh vai với các nước chư hầu lớn khác. Tâm nguyện trăm năm sắp thực hiện được, Đại tướng quân bồi hồi vài phần cũng là phải.
Chỉ mong vậy…
Nghe viên ái tướng thuyết phục một hồi, trong lòng Trần Thọ an định hơn nhiều, ngóng nhìn con đường trước mặt, có thể mơ hồ thấy được sơn mạch Lưu Phỉ.
- -------------------------
Vệ Trung Toàn hỏi.
Dương Mộc nghĩ một lát rồi đáp:
- Các khanh viết lại một phong thư cho trẫm, dùng từ cuồng vọng một chút… Cố gắng thể hiện ra sự bảo thủ của trẫm, cứ coi như một tên hôn quân vậy. Còn về chuyện triệt binh, cứ nói cho hắn, lần này trẫm đến là vì muốn cứu viện Thân Quốc, dặn hắn thức thời một chút, nhanh chóng chạy về quốc gia của mình đi.
- Trần Thọ nhận được phong thư này có lẽ sẽ hạnh phúc đến hỏng mất!
Vệ Trung Toàn cười nói:
- Chắc hẳn đêm nay bọn họ sẽ chuẩn bị, chúng ta phải xây doanh trại nhanh lên.
Dương Mộc gật gật đầu, quả thực xây dựng doanh trại rất quan trọng. Chặt cây đốn gỗ không khó lắm, mấy ngàn sĩ tốt cùng tiến lên, rừng cây sau lưng đã bị chặt thành một mảnh trống không, phiền toái duy nhất là xây dựng. Những binh lính này dốt đặc cán mai, xem bản vẽ không hiểu gì, đến khi dựng khung xương hình lục giác thì trên cơ bản là mắt to trừng mắt nhỏ.
Thế là Dương Mộc chỉ đành tăng giờ làm việc, giảng giải từng chi tiết cho binh lính.
May mắn làm sao, trong quân còn có một binh lính xuất thân thợ mộc, so ra thì dạy không khó lắm. Sau khi hoàn thành một góc hình lục giác thì có thể tự tìm tòi bắt chước, bận đến nửa đêm rốt cuộc đã dựng được một phần sáu.
Là một kẻ mắc bệnh lười đến mức ung thư, Dương Mộc vẫn còn buồn ngủ, vội vàng nhìn thoáng qua, sau đó ngáp một cái rồi quay về soái trướng ngủ.
Nhưng mà đám binh lính không dám lười biếng chút nào. Vì sau khi được Bệ Hạ quán thâu tư tưởng, bọn họ hiểu rõ đây không chỉ là một toà doanh trại, mà là một thành lũy kiên cố, liên quan đến tính mạng của tướng sĩ toàn quân. Bây giờ lười biếng một chút, đến lúc đó sẽ phải trả cái giá đắt là cả mạng sống.
Cho nên, dù có thức đêm bọn họ cũng muốn đẩy nhanh tốc độ để hoàn thành xong!
Thế là đêm hôm ấy, Dương Mộc mất ngủ thành công.
Tiếng gõ gõ đập đập quá ồn ào, dù có buồn ngủ rũ ra nhưng chỉ thiếp đi một tí sẽ bị đánh thức, căn bản khó mà ngủ say được.
…
Cùng lúc đó, trong soái trướng quân trú đóng tại An La thành đèn đuốc sáng trưng.
- Tin tưởng sao?
Đại tướng quân Trần Thọ cầm thư hồi âm, cũng chuyền cho các tướng lĩnh cùng đọc.
Các tướng lĩnh chẳng giật mình là bao, đều tỏ vẻ đã sớm ngờ tới.
- Hôn quân vẫn cứ là hôn quân, chỉ tỏ vẻ yếu thế một chút hắn đã tin rồi.
Lương Tử Kiệt vừa cười vừa nói.
- Nói là hắn tin, không bằng nói hắn vốn cho rằng như thế.
Trần Thọ mỉm cười, hừ lạnh:
- Trịnh Quốc ta cường đại thế nào, một Thương Quốc nho nhỏ há có thể hiểu hết? Thật sự tưởng rằng đầu cơ trục lợi đánh bại đồ bỏ đi Trịnh Khang kia là Thương Quốc đã rất mạnh rồi sao? Nhưng mà, tiểu Hoàng Đế tự tin như vậy cũng tốt. Chờ đại quân ta đánh tới, để cho hắn mở mang kiến thức một chút xem quân đội Trịnh Quốc lợi hại ra sao…
- Vậy nhiệm vụ lúc đầu của chúng ta…
Một Tam thiên nhân tướng cau mày hỏi.
Trần Thọ cười ha hả:
- Hoàng Đế Thương Quốc một lòng muốn đánh bại chúng ta rồi tới Thân Thành giải vây, căn bản không rảnh quan tâm tới chuyện khác. Còn làm chuyện phá hoại… Ha ha, coi như bọn họ có phát hiện thì đã sao? Chênh lệch quá xa, năm ngàn người còn chưa đủ cho chúng ta giết!
- Vậy khi nào chúng ta xuất phát?
Lương Tử Kiệt hỏi. Là một Tam thiên nhân tướng, mối quan tâm đầu tiên của hắn là khi nào có thể xuất chinh, dù sao cũng phải có câu trả lời thỏa đáng cho các tướng sĩ.
- À, các đội ngũ đã sắp xếp xong xuôi chưa?
- Buổi chiều đã thông báo, nhóm quân lính cướp bóc bên ngoài cũng đã về đến nơi đóng quân, chỉ cần Đại tướng quân ra lệnh một tiếng lập tức sẽ xuất phát!
Trần Thọ trầm ngâm một chút, lắc đầu:
- Không được, chúng ta không thể quá sớm, ban ngày dễ dàng lộ ra, tốt nhất là xuất phát vào tối mai. Nửa đêm sẽ bất ngờ tập kích, giết cho hắn trở tay không kịp! Còn nữa, dọn dẹp tất cả trinh sát xung quanh, trước khi đến gần quân Thương mười dặm, cố gắng đừng cho bọn họ biết!
- Rõ!
Chúng tướng sĩ nghe lệnh, ai nấy đều cảm xúc dâng trào. Bởi vì diện tích các quốc gia nhỏ hẹp, trú quân bình thường đều ở trong thành, xác suất đánh lén thành công rất nhỏ.
Cho nên rất ít xảy ra các trận tập kích ban đêm. Nhưng lần này thì khác, tiểu Hoàng Đế Thương Quốc chỉ huy lung tung, mù quáng tự đại, cho phe mình một cơ hội tuyệt vời!
- À, đúng rồi.
Đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, Trần Thọ gọi các vị tướng lĩnh đang muốn rời đi lại, cười nói:
- Các ngươi hạ lệnh chuẩn bị một cỗ xe tù tốt một chút, ngày mai sẽ đưa theo quân luôn. Tiểu Hoàng Đế được nuông chiều từ bé, cũng không nên làm tội người ta.
- Hiểu được, hiểu được!
Đám tướng sĩ cười ha hả, nắm chắc thắng lợi trong tay, làm sao mọi người lại quên tiểu Hoàng Đế kia chứ!
Một ngày thoáng cái đã trôi qua.
Hoàng hôn buông xuống, quân doanh Trịnh Quốc cờ bay phấp phới, từng đội binh lính bắt đầu xuất phát. Trinh sát và thám tử dò đường cách mười dặm phía trước, xua đuổi trinh sát tình báo Thương Quốc.
Thời tiết trung tuần tháng bảy rất nóng, nhưng Trần Thọ vẫn cưỡi chiến mã dẫn đại quân chậm rãi tới gần sơn mạch Lưu Phỉ. Dù mặt trời đã lặn về tây, nhưng hơi nóng ập vào mặt vẫn như lò lửa, mặt ai cũng bị nung đỏ bừng, thở một hơi thôi cũng bực mình.
Nếu chỉ nóng không thì cũng thôi, nhưng có rất nhiều binh lính phe phẩy vạt áo như quạt, không ngừng khua khua. Những tinh nhuệ mặc giáp da thì dứt khoát cởi hết áo giáp, chỉ mặc một lớp áo mỏng.
Cũng khó tránh, giáp da trong quân đội đều may bằng da thú, mùa đông mặc nó cực kỳ ấm áp, trong mùa hè này thì nó không khác nào một cái nồi hấp.
Rời doanh không đến một canh giờ, đám binh lính đều có vẻ mệt mỏi, đến doanh trại Thương Quốc rồi làm gì còn sức đâu mà đánh trận.
- Hô…
Thở ra một hơi thật dài, Trần Thọ lau mồ hôi trán.
Chờ một lát nữa sẽ ổn thôi, hắn tự nói với mình như vậy. Đánh lén trong đêm, quan trọng nhất là nhanh chứ không phải mạnh.
Hắn quay đầu lại nhìn, đội ngũ như một con rồng kéo dài đến mấy dặm.
Đội quân uy vũ hùng tráng như thế, đánh lén một doanh trại nho nhỏ không có phòng ngự, còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
Có điều, càng tới gần sơn mạch Lưu Phỉ, trong lòng hắn càng dâng lên cảm giác bất an.
Quá thuận lợi.
Tất cả cứ như một cơ hội trời cao ban xuống, không có một tí trở ngại nào. Thế cục đúng như hắn nghĩ, từng bước mà phát triển..
Cầm binh mấy chục năm, hắn cảm giác trận này là thoải mái nhất.
Là ảo giác sao?
- Tử Kiệt, ngươi có cảm thấy có gì không đúng không?
Trần Thọ quay đầu hỏi ái tướng bên cạnh.
Lương Tử Kiệt cười đáp:
- Đại tướng quân lo nhiều rồi, đây là cơ hội trời cho Đại Trịnh ta nhất thống ba nước, sánh vai với các nước chư hầu lớn khác. Tâm nguyện trăm năm sắp thực hiện được, Đại tướng quân bồi hồi vài phần cũng là phải.
Chỉ mong vậy…
Nghe viên ái tướng thuyết phục một hồi, trong lòng Trần Thọ an định hơn nhiều, ngóng nhìn con đường trước mặt, có thể mơ hồ thấy được sơn mạch Lưu Phỉ.
- -------------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook