Bát Hoang Kiếp
Quyển 1 - Chương 118: Nguyện vọng

Dịch giả: One_God

Xác định phương hướng đại khái xong, Đoan Mộc Vũ liền lưu lại trên ngọn núi hoang vắng này để canh me bắt cóc một người xui xẻo rồi áp dụng đại kế thoát thân. Chẳng qua hắn mới đi không bao xa, thì đã phát hiện có người trong rừng trúc rậm rạp phía trước.

Đây cũng như thức ăn đưa đến cửa, Đoan Mộc Vũ tất nhiên không bỏ qua. Sau khi xác định khoảng cách xa xa xung quanh hết thảy đều bình thường, hắn liền nhanh chóng lẻn vào rừng trúc. Hiện tại Đoan Mộc Vũ rất tự tin, cho dù đối phương có là cao thủ Động Huyền thì hắn cũng có thể chế trụ dễ dàng.

Chẳng qua sau khi hắn tiềm nhập một đoạn thì phát hiện khí tức của người này đã yếu ớt cực kỳ, rõ ràng tính mạng đang nguy cấp!

Mặc dù ngạc nhiên trong lòng, không rõ sao lại xuất hiện chuyện này ở sơn môn của môn phái tu hành này nhưng Đoan Mộc Vũ không chút do dự, trực tiếp xông qua. Sau đó, hắn liền nhìn thấy một người nằm vật vờ ở trong rừng trúc, đã hôn mê bất tỉnh. Nhìn phục sức hắn mặc trên người hẳn là đệ tử trong môn phái này. Nhưng quỷ dị chính là trên người hắn không có bất kỳ vết thương nào nhưng thất khiếu lại chảy máu, ấn đường tái xanh, một cỗ khí hung sát từ trong thân thể hắn phát ra.

Nhìn thấy cảnh này, Đoan Mộc Vũ nhất thời hiểu ra mọi chuyện. Thì ra người này lén lút tu luyện tà công ở nơi đây, chẳng qua lại bị tẩu hỏa nhập ma nên khí huyết toàn thân nghịch chuyển, sắp đi tong. Giờ phút này, trừ khi có cao thủ Linh Thai trở lên nguyện ý cứu giúp thì có lẽ giữ lại được mạng, nhưng không cách nào tiếp tục tu luyện.

"Chuyện này thật đúng là may mắn!"

Đoan Mộc Vũ tiến lên, vỗ nhẹ vào đầu người này. Một đạo hàn khí sắc bén lập tức bao phủ toàn thân người này, trực tiếp đóng băng hắn. Làm thế này chỉ tạm thời giảm bớt đau đớn cho hắn!

Sau đó, Đoan Mộc Vũ dùng hàn khí ngưng kết ra chín cây châm dài chừng ba tấc rồi đâm vào chín huyệt đạo quan trọng của người này. Chốc lát sau, người này liền tỉnh dậy.

Song đây chỉ là ‘hồi quang phản chiếu’, một khi chín cây châm do hàn khí ngưng kết tan đi thì người này sẽ ngay lập tức ra đi. Hôm nay, Đoan Mộc Vũ cũng mới chỉ có cảnh giới Động Huyền, hoàn toàn không cứu được người này.

"Đa tạ! Là... ngươi đã cứu ta sao?" Người này mở mắt ra, nhìn Đoan Mộc Vũ một cái rồi nghi ngờ, hiển nhiên là không nhận ra hắn.

"Ta không cứu ngươi. Hiện tại chẳng qua ngươi bị ta dùng hàn khí phong trụ khí huyết nghịch chuyển toàn thân. Chỉ sau thời gian một chén trà ngươi lập tức chết. Hiện tại, ngươi còn di ngôn gì không? Mau nói đi!" Đoan Mộc Vũ thản nhiên nói. Mọi chuyện hắn làm đều không thích nợ nhân tình. Nếu hắn muốn giả mạo người này, thì cho hắn có chết thì Đoan Mộc Vũ cũng trả phần nhân tình này.

"Hắc hắc, ngươi không phải là người của Lạc Tinh Tông! Người của Lạc Tinh Tông sẽ không quan tâm ta sống chết thế nào. Thấy ta tu tập tà công, bọn họ... bọn họ ước ta thân bại danh liệt mới thôi!" Người này cười thảm nói, hơn nữa từ đó mà đoán ra thân phận của Đoan Mộc Vũ.

"Ta không có di ngôn gì cả. Từ nhỏ ta đã là cô nhi, được đưa về Lạc Tinh Tông nhưng vẫn bị người khác khi dễ bởi vì tư chất của ta quá kém; tu luyện một trăm hai mươi năm vẫn không cách nào đột phá cảnh giới Linh Thai. Nhưng ta không cam lòng! Trong lúc vô tình, ta nhặt được một công pháp của tà phái. Công pháp này rất bá đạo, nghe nói có thể dễ dàng khiến người tu hành tiến vào cảnh giới Linh Thai, nhưng phải thừa nhận một nửa tỷ lệ thất bại. Mà một khi mất bại thì khí huyết sẽ nghịch chuyển, bạo thể mà chết. Cho nên ta không kinh ngạc chút nào bởi vì tư chất của ta quá kém. Đến cả ông trời cũng không thèm đoái hoài gì ta! Ta đúng là một tên hèn nhát, ngu ngốc, đần độn, cả đời chỉ có thể nấp sau bóng dáng người khác, bị người ta xem thường!"

Người này nói với vẻ rất kích động, trong đôi mắt hắn nổi đầy tơ máu nhưng mơ hồ cũng thoáng hiện ngấn lệ. Có thể đoán được quá khứ một trăm hai mươi năm của hắn đã sống rất uất ức, rất thảm bại.

Đoan Mộc Vũ nhìn hắn rồi bỗng nhiên nói: "Ta cần giả trang thành bộ dáng của ngươi, lẩn trốn khỏi sơn môn Lạc Tinh Tông. Bình sanh ngươi hận nhất là ai? Hoặc là ai khi dễ ngươi nhiều nhất? Nói cho ta biết hắn tên họ là gì, ta thay ngươi chặt hết chân tay của hắn. Thế nào?"

"Hận ai?" Đầu tiên người này sửng sốt nhưng ngay sau đó hai mắt lại sáng lên một đoàn quang thải không cách nào tưởng tượng.

"Tốt! Rất tốt! Thật ra, tâm nguyện lớn nhất cả đời này của ta chính là đánh những kẻ khi dễ, xem thường ta đến bể đầu chảy máu, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ! Chẳng qua lại không cần thiết, thật sự không cần thiết. Bây giờ ta sắp chết, đột nhiên cảm giác được điều đó là không cần thiết. Quá khứ giãy dụa mà sống là do ta ấu trĩ, ta vô dụng! Sinh mệnh này hẳn có cách sống đặc sắc hơn nhưng đã không kịp nữa rồi. Song ngươi nói rất đúng, ta thật sự có một tâm nguyện. Tâm nguyện này ta chưa từng nói với ai nhưng đây chính là động lực để ta cố gắng suốt một trăm hai mươi năm qua!"

"Ta... ta..." Người này lấy hết dũng khí, hồi lâu mới nói: "Ta... ta thích một nữ nhân. Ta mới liếc nhìn nàng đã rất thích, thích vô cùng, thích đến tận xương tủy nhưng mà nàng quá ưu tú, quá siêu việt. Ưu tú đến mức ta không thể nói ra tên nàng! Ngươi... nếu ngươi nếu dùng dáng vẻ của ta thì như vậy... như vậy đi... ngươi có thể thay ta liếc nhìn nàng một cái hay không? Bởi vì qua nhiều năm như vậy, ta ngay cả liếc nhìn bóng lưng của nàng cũng cảm thấy tự ti mặc cảm. Ta chỉ muốn nhìn nàng chính diện một cái, chỉ một cái thôi ta chết cũng nhắm mắt."

"Người phụ nữ kia tên gọi là gì?"

"Nàng... là... là sư thúc của ta, nàng gọi... gọi... "

Người này còn chưa nói tên người hắn thích ra thì đã ra đi, ngay cả họ tên mình cũng chưa kịp nói. Cũng may, Đoan Mộc Vũ chỉ muốn lừa gạt để rời đi nên có biết tên hay không cũng chẳng sao cả.

"Sư thúc của ngươi? Nhìn nàng chính diện một cái? Tốt, ta đáp ứng!"

Đoan Mộc Vũ nói xong liền lấy đi túi trữ vật trên thân người này, cộng thêm thanh kiếm. Lúc này, hắn mới kết pháp quyết, phá hủy thi thể người này.

Sau đó, Đoan Mộc Vũ lấy tay làm đao, liên tiếp chặt đứt ba cây trúc xanh rồi nắm trong lòng bàn tay. Hắn nhẹ nhàng vò nát ba cây trúc rồi thổi tung lên. Chỉ trong chốc lát, những sợi trúc màu xanh trên không trung tự động bện thành một bộ trường bào màu xanh giống y như của người đã chết.

Mặc trường bào màu xanh lên người, Đoan Mộc Vũ lại lấy ra một khối hàn ngọc, dùng ngón trỏ tay phải điểm lên mi tâm của mình rồi kéo một đạo ngân quang ra. Sau đó, hắn lấy ngón trỏ làm bút, vẽ một cách tinh tế lên khối hàn ngọc. Thoáng chốc, một hình ảnh giống y như người đã chết xuất hiện trên đó.

Cuối cùng, Đoan Mộc Vũ xuất ra một đạo pháp quyết. Cả người hắn cùng người đã chết liền giống nhau như đúc!

Loại thần thông dịch dung này có hệ số an toàn cao nhất, thân thể ngụy trang cùng bản thể kết hợp hoàn mỹ, không có một chút sơ hở. Hai người hoàn toàn giống một người, cho nên dù có thiên nhãn thần thông cũng không cách nào biết được lại lịch của hắn. Tuy nhiên loại thần thông dịch dung này có một điều kiện tiên quyết chính là không thể có người quá quen thuộc mình, ví dụ như giữa phu thê, huynh đệ tỷ muội v.v. Họ sẽ dễ dàng phát giác ra điểm không ổn.

Mặt khác, chỉ cần là cao thủ cảnh giới Tử Khí có thiên nhãn thần thông quen biết thì cũng sẽ bị phát hiện. Tựa như bộ dáng hiện tại của hắn, nếu đứng trước mặt Thương Ngô Tử thì không có tác dụng bởi vì Thương Ngô Tử đã quen với ba động của hắn.

Nhưng Đoan Mộc Vũ không lo lắng chút nào vì theo lời kể của người này thì hắn ở trong Lạc Tinh Tông tuyệt đối là một người cô đơn. Hắn có chết cũng không ai thèm quản, cho nên hoàn toàn không lo bị phát hiện. Về phần cao thủ cảnh giới Tử Khí của Lạc Tinh Tông thì càng không thể! Đây là một tông môn ít nhất cũng có trăm người, với bộ dạng hèn yếu bị khi phụ sỉ nhục như hắn thì không có cao thủ nào nhận ra hắn cả, cho dù là một ngón tay cũng không thể. Nên mọi việc đều không có vấn đề.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương