Bắt Giữ
Chương 32: Chương 30: Phản Kháng


Đau đớn, rất đau đớn.
Tựa như xương cốt bị xé nát ra khỏi cơ thể, sau đó da thịt bị giày xéo vạn vạn lần, nhào nắn ra thành nhiều hình dạng khác, sau lại tiếp túc lắp từng thanh xương vốn chẳng ra hình hài vào cơ thể, tiếp tục quy trình xé vụn kia.
Tôi thấy lửa, thật nhiều lửa, lửa liếm quanh cơ thể, cháy xém làn da kẽ tóc, lửa đốt thân thể tôi ra tro bụi.
Quá nóng rồi!
Từng hồi từng hồi sét đánh vang dội, tiếng vang ầm trời, thật kỳ lạ, mỗi lần tia sét đánh trúng lại tạo nên từng hồi thư thái cho tôi sau mỗi lần lửa liếm qua, khiến tôi chỉ mong sét đánh thật nhiều, chỉ mong sét giảm cơn đau tựa tùng xẻo này của tôi.
Sau đó, lại là lạnh.
Lạnh đông cứng tận tim, lạnh buốt từng tế bào não, cái lạnh như hàng ngàn hàng vạn cây kim thi nhau đâm chích lên làn da trần trụi của tôi, nỗi lau buốt giá ấy, không lời nào có thể tả xiết.
Tôi muốn la hét, nhưng lại chẳng thể cử động, muốn chạy trốn khỏi cơn đau, nhưng lại bó tay chịu trói.
Không biết đã qua bao lâu, tới khi tôi những tưởng bản thân đã quen với đau đớn rồi, thì mọi thứ dừng bặt lại.
Hoàn toàn tĩnh lặng.
Ngỡ ngàng, bởi sự tươi mới khoan khoái kỳ lạ này.
Bởi lẽ, cả cơn đau cũng như khổ sở ấy hoàn toàn tan biến, thật giống như máy phát nhạc đang ở volume cao nhất bị dừng Pause lại đột ngột, chẳng báo trước, cũng chẳng có lời từ biệt.
Ngơ ngác, tôi giơ tay.
Bàn tay trần trụi trắng nõn, rõ ràng là có thực thể.
Là thực thể?
Ớ?!
Nhìn quanh, lề đường vắng lặng chẳng một bóng người, vầng trăng lúc mờ lúc tỏ kia hệt như cũng bị những tia sét xé trời phá gió kia làm cho run sợ, nép mình đằng sau màn mây mịt mù.
Hiển nhiên, động tĩnh lớn như vậy cũng làm người dân sợ hãi lắm rồi.
A di đà phật, thật là tội lỗi mà, nhưng cũng còn may, nhìn cơ thể xích lõa của mình, tôi cũng không muốn nhuộm đen mấy tâm hồn trẻ người non dạ ở đây đâu nha.
Đương lúc nghĩ ngợi xem mình nên làm gì, một đôi tay có phần quen thuộc kéo tôi vào lòng.
Tâm tư tôi chùng xuống ngay tức khắc, âm âm u u ngoái lại nhìn gương mặt sung sướng gần trong gang tấc.
- Phu nhân, cuối cùng em cũng đọa quỷ rồi.
Ngắm nhìn gương mặt thậm chí còn không rõ lỗ chân lông kia của hắn, này mắt này mũi này môi, gần như hoàn hảo, khẽ tấm tắc trong lòng, quả là trai đẹp à, chuẩn soái ca ngôn tình rồi đấy.
Khi mà nỗi sợ bị rút hết, cũng là lúc cơn giận dữ tràn về.
Tôi mỉm cười, nụ cười tươi tắn và gần như là quyến rũ nhất mà tôi có thể nặn ra, nâng tay vuốt ve gương mặt hoàn hảo như thần ánh sáng ấy, ngọt ngào lên tiếng:
- Tôn Ngạo Dạ, mừng lắm sao?

Hắn ta có lẽ chẳng ngờ phản ứng này của tôi, trong một giây chỉ biết ngây ngốc chăm chú nhìn tôi, gật đầu.
Rõ ràng là một con sói dữ, vì sao tôi có cảm giác ngu đần như cún thế này nhỉ!
Hừ lạnh trong lòng, tay vận linh hồn lực, một chưởng đánh bay hắn ra mười mấy mét.
Oa oa oa, linh hồn lực tăng tiến quá nha!
Mỉm cười, tôi có chút tí tởn phất tay, ngay lập tức bộ váy hoàn hảo hệt như bộ tôi mặc trước khi chết hiện ra, bao bọc lấy cơ thể của tôi.
Kệ xác cái tên đằng sau đang lồm cồm bò dậy, giương đôi mắt hệt như cún con bị vứt bỏ nhìn mình, tôi nhún người, một nhịp bay lên tầng cao nhất của tòa nhà, nơi thân xác em trai tôi vẫn nằm đó.
Hừ hừ, cứu em trai đã, tính sổ hắn sau!
oOo
Căn phòng gần như bị hủy hoại hoàn toàn.
Ngoài cánh cửa hãy còn đóng kín kia, từng hồi la hét cùng kêu cứu dội vào dồn dập, tựa như một trận chiến mới chỉ được khai màn ở đó.
Tuy nhiên không gian ấy lại hoàn toàn tách biệt với nơi này, bởi cuộc chiến trong căn phòng, đã đến hồi ngã ngũ.
Tận Ty Hải ngồi quỳ, máu rỉ từ mép, gương mặt nhuốm tro bụi thê thảm, hoàn toàn chẳng còn vẻ gì của một pháp sư cao tay ấn đứng nhất nhì tổ chức cả.
Nhìn ánh mắt lóe lên sự không cam tâm của lão, tự nhiên tôi có một cảm giác thỏa mãn thực vi diệu.
Rốt cuộc, tôi cũng có thể hoàn thành ước nguyện nữ chính phim truyền hình rồi nha, nhìn từ trên nhìn xuống kẻ thù từng coi khinh mình.
Đè nén tâm trạng có chút ti bỉ vô sỉ đó xuống, tôi quay đầu hướng mắt về thân xác em trai, ngay lập tức đập vào mắt là linh hồn thằng bé đang ngơ ngác nhìn lại.

- Chị! - Thằng bé vui sướng, lao về phía tôi ngay lập tức.
Tôi mỉm cười, khẽ nâng tay chờ thằng bé tiến lại.
Sau đó, một cái tát bằng tất cả sức lực, tạo nên một tiếng “Bốp” vang dội hệt như bóng tennis đập vào gậy, cũng hệt như tiếng bóng rổ đập vào đất, lại càng giống như tiếng bóng đá va vào khung thành.
Nói tóm lại, muốn vang dội bao nhiêu thì vang dội bấy nhiêu.
Thằng bé Gia Quân, theo tiếng vang ấy mà cũng bay vèo một phát đâm sầm vào tường, tạo thêm một tiếng uỵch rất có vần điệu.
Mặc kệ lão Tận Ty Hải đang há hốc cùng Tôn Ngạo Dạ đang nhướn mày đằng sau, tôi cười lạnh, nhàn nhã đi về phía tên ngốc em trai kia.
Xách cổ nó lên, tôi cười dịu dàng, nói:
- Mày muốn chết quá rồi phải không, muốn thì nói với chị mày một tiếng, chị thành toàn cho mày, cớ gì phải ngu si đâm đầu vào cái hố tử là tìm kiếm chị hả!
- Khụ khụ! - Nó ho khan, mắt lóe lên vẻ sung sướng tự hào. - Rõ ràng bọn họ nói dối, chị còn sống mà!
- Đồ ngu! Chị mày rõ ràng đã chết từ đời tám hoánh nào rồi rõ chưa! Hừ hừ, sao tới khi chết vẫn chẳng thể yên tâm về mày thế này, còn phải đợi chị mày dọn dẹp bãi chiến trường nữa!
- … Chị, cái này nói ngược rồi, trước giờ rõ ràng em mới là người dọn bãi chiến trường cho chị…

- Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là chị mày đã chết! - Tôi tức khí, la hét. - Tao chết thì thôi đi, mày cũng chết luôn là sao aaa!
Gia Quân chợt nở nụ cười, thật khiến máu nóng của tôi lại dâng cao mà.
- Chị à, lâu lắm rồi mới thấy chị tức giận thật sự đấy, từ khi chị 10 tuổi rồi…
… Ai nói tôi có vấn đề về tâm thần, tên lang băm nào nói như thế hả! Rõ ràng thằng nhóc trước mặt tôi mới có vấn đề về tâm thần ấy!
Kiềm nén cơn giận, tôi cười gằn, kéo ngược thằng bé hệt như nó chỉ là cái bao rác không trọng lượng mà thôi.
- Oa oa oa, chị nhẹ chút, sao lúc nào cũng thô lỗ như vậy chứ.
- Hừ, không thô lỗ mà mày thành người được à, suốt ngày nghịch ngợm phá phách chẳng chừa chỗ cho người ta yên tâm!
Quăng nó vào thân xác vẫn còn hơi ấm kia, niệm chú cho nó không thể thoát ra được, tôi lạnh lẽo ngồi xuống kế bên nó.
Xoa đầu thằng bé, haizz, thật khó khăn mới gặp lại, có lẽ chẳng bao giờ còn cơ hội nữa…
Thật ra, hai chị em chúng tôi nương tựa vào nhau đã lâu, nói bỏ cũng chẳng thể ngay lập tức bỏ được.
Tuy không chắc chắn phải làm như thế nào, nhưng tôi biết có những chuyện thuộc về phạm trù bản năng, tựa như ngày hôm ấy, khi tôi vô thức cứu sống Hàm Uyên vậy.
Ha, nói ai tin, tôi, một ác quỷ, lại đi cứu sống loài người.
Khép mắt, tôi thì thầm từng dòng chú niệm luẩn quẩn trong tâm trí, tôi biết rõ những chú niệm này chẳng phải do thần phật dẫn lối, mà là nhờ số 1, đây cũng có thể có là một phần kiến thức pháp thuật của cô ấy.
Ừm, coi như tôi chó ngáp phải ruồi đi, quả là chả biết nên gọi đây là cái vận cứt chó gì nữa!
Qua tầm mắt khép hờ, tôi nhìn thấy lá bài số 13, The Death bay lên, bao trùm một ngọn lửa ngùn ngụt xung quanh Gia Quân, tuy tôi hiểu rõ ngọn lửa sẽ chẳng mảy may thương tổn đến thân xác thằng bé, nhưng tâm can vẫn không khỏi kiềm được giật thót một phát.
Rõ ràng, cũng có những chuyện thuộc phạm trù thói quen.
Thói quen của tôi từ rất lâu rồi, chính là chăm sóc cho nó.
Cười khổ trong lòng, Trần Gia Trân à, không ngờ mi cũng có thói quen gà mẹ như vậy đó nha.
Ngọn lửa ngùn ngụt lan rộng, mỗi lúc một rực sáng, hoàn toàn trái ngược với tiếng lầm rầm đọc bùa chú mỗi lúc một âm u của tôi.
Bỗng trong thoáng chốc, một con phượng hoàng uy mãnh uốn lượn hiện lên bên trong ngọn lửa, mới đầu chỉ là một bóng mờ, thoáng chốc rõ ràng tới mức nuốt chửng ngọn lửa.
Con phượng hoàng theo từng âm thanh bùa chú, hót lên từng tiếng hót vừa bi thống vang dội, lại vừa nghẹn ngào thê lương, đoạn, nó bay vút lên, rồi chúc ngược trở về thân xác Gia Quân, thân thể thằng bé giật bắn, cùng lúc đó, từng hồi ký ức cảm xúc của nó cũng truyền vào tôi như bão lũ.
Ký ức của thằng bé, từ một tuổi tới mười bốn tuỗi, mỗi lúc mỗi nơi đều in dấu vết của bà chị già là tôi đây, thật chẳng ngờ, bất giác trong vô thức, thằng bé lại coi tôi là mẹ nó rồi.
… Ngứa tay quá, muốn đập cho nó một trận quá.
Đúng lúc ấy, trái tim thằng bé phát ra từng nhịp đập yếu ớt.
Thình thịch… thình thịch…

Dội lên trong tâm trí tôi, hệt như tiếng chuông.
Vô thức, tôi mỉm cười.
Oắt con, mày nợ chị nhiều lắm nhé!
oOo
Xương cốt Tận Ty Hải rã rời, lão biết dù cho qua khỏi kiếp nạn này, lão cũng chẳng thể gắng gượng được bao lâu nữa.
Thế nhưng khi quỳ trong căn phòng nóng hừng hực lửa, máu vương khắp người, lão vẫn không nén được con chấn động tới kinh ngạc.
The Sinful, quả thật vẫn là tộc trưởng nhìn ra trông rộng, ngay từ đầu ông ấy đã nhận ra con người số 9 chính là Kẻ tội đồ nặng nề nhất.
Làm trái quy luật tự nhiên, hồi sinh người chết, mọi tội nghiệt cho dù cô ta có chết đi trăm ngàn lần, trải qua mấy chục tầng hỏa ngục, cũng không thể rửa hết tội đồ.
Thế nhưng, không phủ nhận rằng lão vẫn bất ngờ và biết ơn cô ta.
Nếu cô ta không làm như thế, chỉ e kiếp sau lão có đọa làm súc sinh cũng chưa chắc trả hết tội.
Thôi thôi, coi như món quà may mắn cuối đời vậy.
Đúng lúc ấy, lão bắt gặp ánh nhìn của Tôn Ngạo Dạ.
Ánh nhìn rét buốt, chỉ lơ đãng liếc qua mà khiến lão như rơi vào cả hầm băng vạn trượng.
Hắn muốn giết lão, hắn sẽ không ngần ngại hấp thụ linh hồn lão, ha, vậy mà lão vẫn hy vọng còn có kiếp sau.
Tôn Ngạo Dạ nâng tay, luồng hắc khí ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn mờ nhạt như có như không, thế nhưng bằng tu vi của mình, lão hiểu nếu trúng phải đòn này, tuyệt sẽ chẳng còn cơ hội xoay mình.
Lão muốn đứng dậy né tránh, dù lão hiểu rõ bản thân chẳng còn tiếc nuối, cũng chẳng nề hà chuyện hồn phi phách tán, thế nhưng hiểu là một chuyện, làm được hay không là chuyện khác. Từng hồi từng hồi tim đập kịch liệt đã phản ánh tâm trạng thật của lão.
Có thể nói, lão không cam tâm chết đi, lại tan biến làm thức ăn cho quỷ dữ như vậy.
Nhưng vẫn là… lực bất tòng tâm.
Khoảng khắc luồng hắc khí kia phóng tới, lão không cam lòng, nhắm mắt.
“Uỳnh!”
Âm thanh rúng động một lần nữa làm căn phòng nghiêng ngả, nền xi măng trên tường nứt ra theo những bọt hắc khí bị đánh tan, rõ ràng, tuy tiếng động này kém vang dội như tiếng sét ban nãy, nhưng uy lực của nó lại chẳng kém cạnh gì.
Tận Ty Hải giật mình, mở mắt.
Lão nhìn thấy trước mặt, một tấm khiên bằng vàng cực kỳ vững chãi.
Một con thằn lằn bò lên từ mặt khiên, màu xanh lục của nó phản chiếu trên sắc vàng óng ả, nom nổi bật và kỳ dị hơn bao giờ hết.
Nó xoay đầu, có lẽ là nhìn lão, lão không chắc lắm, vì con mắt quái dị kia thật sự là vô cảm.
“Xì”, nó thè lưỡi, rõ ràng đó chỉ là một hành động tặc lưỡi vô cùng bình thường của loài bò sát không chân, thế nhưng chả hiểu sao lão có cảm giác nó cười nhạo lão nhỉ.

Con thằn lằn quay đầu, nhún người một cái, lập tức đáp lên cánh tay đang giương ra của… The Sinful.
Cô ta, cứu lão?
oOo
Tựa như, đây là lần đầu tiên tôi thực sự nhìn thấy hắn.

Tôn Ngạo Dạ vẫn mang ngoại hình yêu nghiệt tới mụ người đó, vẫn là cơ thể mang sức vóc tráng kiện mà rõ ràng là tôi đã nhìn thấy mười mươi, vẫn là khí tức ẩn chứa sát khí đẫm máu chẳng lẫn vào đâu được của hắn kia, vậy mà vì sao tôi lại cảm giác thật khác?
Aiz, tôi vuốt ve Ace Of Pentacles (Ách Xu), nó thè lưỡi liếm lại, cảm giác nhồn nhột chân thực đó làm tôi thần người, khó mà tin được nó chỉ là sinh vật được tạo nên từ quỷ lực của tôi.
Rõ ràng, sau khi đọa quỷ, sức mạnh của tôi đã khiến bộ Shadowscapes sống dựa vào mình trở nên mạnh mẽ tới mức đủ làm vũ khí tấn công thật sự, cũng đủ để có những thực thể nhất định.
- Tiểu Trân? - Tôn Ngạo Dạ cất tiếng, giọng nói của hắn khá trầm, có chút cảm giác từ tính kỳ lạ, rõ ràng, hắn là cực phẩm nam nhân mà các bà các chị các cô tìm kiếm mà, dù làm nhân tình hay làm bạn đời thì về vấn đề sinh lý có lẽ tuyệt đối là cực phẩm rồi.
Quay lại nhìn hắn, tôi cười khẩy.
Phải rồi, khác biệt ở chỗ, tôi chẳng còn sợ hắn nữa.
Những ký ức trước khi chết, chẳng qua chỉ là một hồi bị chó cắn của tôi mà thôi, đau đấy, nhưng đã liền sẹo rồi.
Còn lại, chỉ là tức giận và căm hận!
Thu Ách Xu vào, tôi lập tức tung lá bài mạnh nhất về tấn công trong bộ xu, Ten of Pentacles (10 xu).
Ngay lập tức, một con rồng phóng ra, hình thể nó to lớn đầy uy hiếp, nó gầm lên một tiếng vang dội, rồi cuốn người xung quanh thân thể tôi.
Tôi nhướn mày, nhìn hắn.
- Ý em là? - Tôn Ngạo Dạ mỉm cười, trong ánh mắt hắn ánh lên sự thích thú cùng… vui mừng? Nhưng tôi mặc kệ, cơn giận của tôi đang sôi lên đây!
Tôi cười gằn, cất tiếng nói với hắn lần đầu tiên từ khi đọa quỷ:
- Tôn Ngạo Dạ, tôi ghét anh!
Hắn cau mày, ánh mắt tối tăm đi trong phút chốc.
- Cho nên, em muốn thoát khỏi ta?
- Thoát khỏi anh là chắc chắn, sẽ có người giúp tôi làm thế thôi. - Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh của nữ quỷ xinh đẹp tới yêu dị kia. - Nhưng tôi sao có thể dễ dàng chạy đi như thế chứ, ahaha!
Gần như tôi muốn phát điên rồi.
- Giết chết tôi, kéo tôi ra khỏi nhân sinh cuộc đời, con mẹ nó, cho dù giờ bà đọa quỷ thì bà của “méo” cảm ơn nhé! Coi như bà không giết được anh, thì cũng phải đánh cho anh một trận mới hả!
Ngay sau khi vừa dứt lời, con rồng vút lên phóng về phía Tôn Ngạo Dạ.
Hắn xoay người né tránh, ánh mắt cùng vẻ mặt đều hiện rõ chứ “Bất đắc dĩ”.
- Tiểu Trân, em phải hiểu dù em đọa quỷ, nhưng quỷ giới cũng phân cấp độ, em chưa thể làm ta bị thương đâu.
… Đá đểu nhau hả!
Cơn tức càng lúc càng dâng cao, tức tới mức tôi run cả người, phá lên cười.
- Tận Ty Hải! - Thét lên, nhưng tầm mắt vẫn long sòng sọc nhìn vào ai đó. - Tôi không cần biết lão làm sao, nhưng muốn còn có kiếp sau thì mang thân xác đang thoi thóp nằm kia chạy biến khỏi mắt tôi!
Nâng tay điều khiển 10 Xu, tôi mặc kệ Tận Ty Hải đang giật mình, vừa mừng vừa sợ cố nâng thân lết về phía Gia Quân.
Toàn lực chú ý của tôi giờ đây đang tập trung vào cái người nhướn mày nhìn tôi khiêu khích kia.
- Em muốn chơi? Được, ta chơi cùng em.
… Mẹ nó, bà đây không phải thú cưng cho anh!
Lần này mà tôi không đạp chết hắn, thề không mang họ Trần nữa!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương