Bắt Được Phu Quân Háo Sắc
-
Chương 15: Rời đi
(Xin chào, quay lại sau một thời gian dài tu dưỡng)
Long Ngạo Thiên vội vàng trở lại Long phủ, lại phát hiện tiểu Hiếu căn bản không có đi tìm hắn, mà Long phủ thì trừ bỏ những người bị hắn phái đi tìm Phạm Hoài An ra thì không có chuyện gì xảy ra.
- Kỳ quái, rốt cuộc là người nào gây rối?
Bị mang về Xuân Mãn Viên, vẻ mặt Phạm Hoài An vẫn mê mang như cũ.
Long Ngạo Thiên trầm mặc, đáy mắt lóe lên suy nghĩ sâu xa.
- Đi ngủ đi! Khuya rồi!
Trở lại Mẫu Đơn lầu, hắn mới mở miệng nói, cũng không liếc mắt nhìn nàng, xoay người đi tới phòng ngủ của mình.
Nàng hơi ngạc nhiên nhìn cánh cửa đóng chặt kia, Ngạo Thiên ca ca làm sao vậy? Còn đang giận nàng sao?
Nhún nhún vai, nàng xoay người đi vào phòng ngủ của bản thân, ngủ xong rồi hãng hay!
Sáng sớm hôm sau, Phạm Hoài An bị Long Ngạo Thiên đánh thức, nàng mơ mơ hồ hồ mở mắt, thấy hắn ngồi ở mép giường.
- Chào buổi sáng, Ngạo Thiên ca ca.
- Mau rời giường rồi thay y phục, ta ở bên ngoài chờ muội, ta mang muội đi dạo Xuân Mãn Viên.
A! Há miệng nhìn hắn ra khỏi cửa, tại sao hắn lại vội vã như vậy?
Xuân Mãn Viên thực sự rất lớn, có lẽ lớn nhất Long phủ.
- Oa! Cái lầu đó thật là cao nha!
Phạm Hoài An bị cái kiến trúc của cái tòa nhà cao nhất kia hấp dẫn.
- Đó là lầu Cảnh Quan, ở trên đó có thể quan sát được toàn bộ Xuân Mãn Viên.
Long Ngạo Thiên hỏi:
- Muốn đi lên đó nhìn một chút không?
- Hôm khác đi!
Xin thứ lỗi cho kẻ bất tài là nàng, nàng sợ độ cao đó nha.
Hắn cười quỷ dị:
- Thực sự không đi sao? Cảnh sắc rất đẹp đó.
- Chán ghét, huynh biết rõ người ta sợ độ cao rồi mà.
Nàng gắt giọng.
- Có ta che chở, sợ cái gì!?
Dứt lời, hắn ôm lấy nàng phi thân lên lầu cao kia.
- A! Không muốn!
Ôm chặt lấy cổ hắn, Phạm Hoài An kêu to.
- Ha ha, được được, đừng sợ, ta sẽ không đi lên.
Hắn cười khẽ, thật thích cái cảm giác nàng ỷ lại vào hắn.
- Thật sao?
- Thật, ta dẫn muội đi nhìn những nơi khác.
- Thiếu gia...
Tiểu Hiếu đứng cách đó không xa, do dự kêu.
Long Ngạo Thiên nhíu mày:
- Lại có chuyện gì?
- Cái này... Phu nhân ở bên kia mời thiếu gia đến đại sảnh.
- Có biết chuyện gì không?
- Ah, tiểu Hiếu không biết.
- Ta biết rồi, người đi nói với phu nhân, ta lập tức đến ngay.
- Vâng, thiếu gia.
Tiểu Hiếu phụng mệnh đi ra ngoài viên.
- Xem ra, hành trình đi ngắm Xuân Mãn Viên lại chậm đi rồi.
Hắn bất đắc dĩ nói.
- Không sao, ngược lại vườn cũng không chạy mất, huynh cứ đi đi.
Không ai dẫn đi, Phạm Hoài An đi dạo lung tung một chút thì hết hứng thú, thời điểm muốn quay lại Mẫu Đơn lầu. Ai ngờ còn chưa kịp ngồi xuống thì trên cửa truyền tới ba tiếng gõ nhẹ.
Nàng hơi ngạc nhiên hỏi:
- Ai đấy?
- Phạm cô nương, ta là Tử Khuynh, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?
Thanh âm êm ái của Tử Khuynh truyền tới.
Phạm Hoài An cả kinh, là con dâu mà mẹ của Ngạo Thiên ca ca chấp nhận! Nàng đến tìm mình làm cái gì? Khuyên mình lui sao? Hay là dùng thủ đoạn hèn hạ tổn thương mình, để cho mình biết khó mà lui?
Nàng tiến lên mở cửa phòng, liền thấy Tử Khuynh cô nương ôn nhu mỹ lệ, biết rằng mình xinh đẹp hơn nàng, nhưng khí chất ôn nhu của nàng lại vượt xa mình, hai người bọn họ giống như mai và tuyết vậy, mai mặc dù không trắng như tuyết nhưng lại thơm hơn tuyết, mỗi người một vẻ.
Nhưng lúc Tử Khuynh ngẩng mặt lên nhìn nàng thì nàng kinh ngạc phát hiện, hai mắt của nàng sưng đỏ như vừa mới khóc.
- Tử Khuynh cô nương, vào đi.
Không đành lòng nhìn tiếp, Phạm Hoài An nghiêng người mời nàng ấy vào cửa.
- Xin lỗi vì đã quấy rầy cô nương.
Tử Khuynh mềm mại nói, đi qua cánh cửa bước vào trong phòng.
- Ngồi đi.
Phạm Hoài An rót một chén trà mời nàng:
- Tử Khuynh cô nương, nếu có chuyện gì thì nói thẳng, ta có thói quen dứt khoát.
Mà Tử Khuynh lại nhìn nàng một lúc lâu, rồi đột nhiên đứng dậy quỳ gối trước mặt nàng:
- Tử Khuynh mong Phạm cô nương thành toàn.
- Tử Khuynh cô nương?
Nàng lập tức nhảy vọt ra, trời ạ! Nương nói bị người ta quỳ lạy thì sẽ tổn thọ đó.
- Đứng lên nói chuyện đi, muốn ta thành toàn chuyện gì?
- Là...
Tử Khuynh chậm rãi đứng dậy, sâu kín nhìn nàng.
- Chờ một chút, nếu như người muốn ta đem Ngạo Thiên ca ca tặng cho người thì ta chỉ có thể nói xin lỗi. Thứ nhất, ta yêu hắn; thứ hai, hắn không phải là đồ vật, không có cách nào trao đổi, quyền lựa chọn đều ở trên tay hắn.
Tử Khuynh lắc đầu:
- Vừa rồi Long phu nhân và Long thiếu gia ở đại sảnh nói chuyện, có nhắc tới Long thiếu gia muốn lấy ta làm vợ, kết quả là... Long thiếu gia lại đồng ý rồi, ta không muốn, Phạm cô nương, cầu xin người cứu ta, ta không muốn gả cho Long thiếu gia.
Nàng khóc nức nở.
Phạm Hoài An ngẩn người, kinh ngạc há miệng, đối với tin tức vừa rồi không có cách nào tiếp thu.
- Người nói... Ngạo Thiên ca ca bằng lòng... Cưới người??
Nàng khó tin lẩm bẩm.
- Đúng vậy, van cầu người, Phạm cô nương, người nói người yêu Long thiếu gia, trong lòng ta cũng có người mình yêu, ta không thể gả cho Long thiếu gia, cầu xin người giúp ta.
Phạm Hoài An không biết nên có phản ứng gì, hắn bằng lòng cưới nữ nhân khác? Chẳng lẽ hắn đối với nàng, một chút ý tứ cũng không có sao?
- Phạm cô nương?
Rốt cuộc thì Tử Khuynh cũng phát hiện ra nàng có điểm không thích hợp.
Phạm Hoài An giương mắt nhìn nàng:
- Tử Khuynh cô nương, nếu như... Người tới đây thị uy, muốn cho ta biết khó mà lui, ta có thể nói cho người biết, người đã làm được... Rất thành công, thực sự...
- Không không không phải, Phạm cô nương, ta không có ý đó, ta là thật tình tới cầu xin cô nương giúp đỡ một tay, ta đã có người mình thích, tuyệt đối không phải tới để...thị uy, xin tin tưởng ta.
Tử Khuynh lo lắng bắt tay nàng.
Mờ mịt nhìn tay nàng ấy, một lúc lâu, Phạm Hoài An mới chậm rãi tiêu hóa tin tức khiếp sợ khiến nàng đau xót kia.
- Ta không biết nên giúp đỡ người thế nào, nếu như Ngạo Thiên ca ca bằng lòng muốn kết hôn với người, ta ở trong lòng hắn một chỗ tồn tại cũng không có, người nói, ta nên giúp đỡ người như thế nào đây?
- Có thể... Cô nương thương thiếu gia...
- Đây chính là chỗ bi ai, Tử Khuynh cô nương, ta yêu hắn nhưng hắn lại không yêu ta, hắn có thể ảnh hưởng đến ta nhưng ta lại không ảnh hưởng được hắn, xin lỗi, người tìm nhầm người rồi, ta bất lực, có thể nói,... bây giờ thân ta còn không tự lo được, ta làm sao đây?
Nàng bi thương cười, rồi đột nhiên tỉnh ngộ, giương mắt nhìn Tử Khuynh.
- Xin lỗi, ta chỉ nghĩ đến mình mà bỏ quên tâm tình của Phạm cô nương, thực sự xin lỗi.
Tử Khuynh áy náy nói.
- Người ngươi yêu... cũng yêu người sao?
Nàng nhẹ giọng hỏi.
Tử Khuynh đỏ mặt, hơi gật đầu.
- Đã như vậy, cứ bảo hắn mang người đi đi.
Nàng ngẩn người.
- Phạm cô nương, ý cô nương là... Bỏ trốn?
- Ừ, người có thể từ từ suy nghĩ, nếu có cần giúp gì thì đến Duyệt Lai khách điếm tìm đệ đệ ta, nhìn thấy hắn thì người sẽ nhận ra, bởi vì hắn là đệ đệ sinh đôi với ta.
- Cảm ơn cô, Phạm cô nương, xin lỗi...
Tử Khuynh hổ thẹn nói.
Nàng lắc đầu:
- Cái này không liên quan tới người, là Ngạo Thiên ca ca... Quên đi!
- Ta đi trước, Phạm cô nương, mặc kệ thế nào ta đều có lỗi với cô.
Tử Khuynh dịu dàng nói xong rồi xoay người đi.
- Xin lỗi? Aizzz, có lỗi với ta không phải là người.
Đây là báo ứng sao? Ai kêu nàng tham luyến ái tình, đã quên mất mục đích chạy xuống núi là để tìm thảo dược chữa bệnh cho nương, lại sa vào ái tình không thể tự kiềm chế... Mà Tử Nghi vừa mới rời đi không bao lâu, lại có thêm một vị cô nương xa lạ, hôm nay nàng thật là nhiều khách mà.
Thôi Lan không có lễ phép trực tiếp đẩy cửa tiến vào, cao ngạo liếc nhìn nàng.
- Ta không nhớ rõ đã mời cô nương vào cửa.
Phạm Hoài An lạnh nhạt nói, trực giác nói cho nàng chán ghét nữ nhân này.
- Hừ! Người biết ta là ai không?
- Xin thứ cho ta nông cạn.
Nàng giễu cợt đáp.
- Ta cho người biết, ta là nữ nhân mà Long thiếu gia yêu thích.
Phạm Hoài An nhíu mày lại, lại thêm một người!
- Thì ra là thế.
Có sự kiện Tử Khuynh cho nên bất luận bây giờ xảy ra chuyện gì cũng không khiến nàng khiếp sợ nữa.
Thôi Lan nhíu mày, cứ như vậy? Phản ứng lạnh nhạt như thế? Bất quá nàng ta sẽ không từ bỏ đâu!
- Thôi được, chúng ta coi như là tỷ muội, về sau chúng ta sẽ còn ở chung với nhau, cùng nhau hầu hạ Long thiếu gia. Người cũng nên biết, ham muốn của Long thiếu gia rất mạnh, một người ứng phó sẽ rất là mệt mỏi, đúng không?
Đột nhiên nàng cảm thấy thật là ghê tởm, trong phút chốc sắc mặt trở nên trắng nhợt.
- Còn nữa, tuy rằng Long thiếu gia quyết định muốn thành thân, nhưng muội muội cũng không cần phải lo lắng, chúng ta vẫn có thể ở lại hầu hạ Long thiếu gia, đây chính do Long thiếu gia tự cam kết với ta đó.
Thôi Lan nhìn sắc mặt nàng thay đổi, đắc ý tiếp tục nói dối.
Quyết định thành thân mới vừa rồi, hắn đã sớm đề cập với nàng ta, nói như vậy thì hắn đã sớm chuẩn bị kết hôn với Tử Khuynh sao?
- Được rồi, muội muội tốt, khả năng không lâu sau chúng ta sẽ được ở cùng nhau tại Thảo Mai viện, trước hết ta giới thiệu cho muội một chút, tỷ muội trong viện tổng cộng sáu người, tính ra thì đều là tỷ tỷ của muội. Muội cần phải ngoan ngoãn, đừng tranh thủ tình cảm, các tỷ tỷ sẽ yêu thương muội hơn, biết chưa? Xong rồi, tỷ phải trở về, hôm nào rảnh rỗi sẽ tìm muội tâm sự.
Thôi Lan phất tay một cái rồi ly khai.
Thảo Mai viện có sáu cô nương? Tất cả đều là Ngạo Thiên ca ca...
"Ọe!" Buồn nôn, nàng vọt tới chậu rửa mặt nôn thốc, cuối cùng mệt lả tê liệt ngồi trên mặt đất, trên mặt lệ tuôn rơi.
Nàng biết, đã đến lúc phải rời đi.
Long Ngạo Thiên vội vàng trở lại Long phủ, lại phát hiện tiểu Hiếu căn bản không có đi tìm hắn, mà Long phủ thì trừ bỏ những người bị hắn phái đi tìm Phạm Hoài An ra thì không có chuyện gì xảy ra.
- Kỳ quái, rốt cuộc là người nào gây rối?
Bị mang về Xuân Mãn Viên, vẻ mặt Phạm Hoài An vẫn mê mang như cũ.
Long Ngạo Thiên trầm mặc, đáy mắt lóe lên suy nghĩ sâu xa.
- Đi ngủ đi! Khuya rồi!
Trở lại Mẫu Đơn lầu, hắn mới mở miệng nói, cũng không liếc mắt nhìn nàng, xoay người đi tới phòng ngủ của mình.
Nàng hơi ngạc nhiên nhìn cánh cửa đóng chặt kia, Ngạo Thiên ca ca làm sao vậy? Còn đang giận nàng sao?
Nhún nhún vai, nàng xoay người đi vào phòng ngủ của bản thân, ngủ xong rồi hãng hay!
Sáng sớm hôm sau, Phạm Hoài An bị Long Ngạo Thiên đánh thức, nàng mơ mơ hồ hồ mở mắt, thấy hắn ngồi ở mép giường.
- Chào buổi sáng, Ngạo Thiên ca ca.
- Mau rời giường rồi thay y phục, ta ở bên ngoài chờ muội, ta mang muội đi dạo Xuân Mãn Viên.
A! Há miệng nhìn hắn ra khỏi cửa, tại sao hắn lại vội vã như vậy?
Xuân Mãn Viên thực sự rất lớn, có lẽ lớn nhất Long phủ.
- Oa! Cái lầu đó thật là cao nha!
Phạm Hoài An bị cái kiến trúc của cái tòa nhà cao nhất kia hấp dẫn.
- Đó là lầu Cảnh Quan, ở trên đó có thể quan sát được toàn bộ Xuân Mãn Viên.
Long Ngạo Thiên hỏi:
- Muốn đi lên đó nhìn một chút không?
- Hôm khác đi!
Xin thứ lỗi cho kẻ bất tài là nàng, nàng sợ độ cao đó nha.
Hắn cười quỷ dị:
- Thực sự không đi sao? Cảnh sắc rất đẹp đó.
- Chán ghét, huynh biết rõ người ta sợ độ cao rồi mà.
Nàng gắt giọng.
- Có ta che chở, sợ cái gì!?
Dứt lời, hắn ôm lấy nàng phi thân lên lầu cao kia.
- A! Không muốn!
Ôm chặt lấy cổ hắn, Phạm Hoài An kêu to.
- Ha ha, được được, đừng sợ, ta sẽ không đi lên.
Hắn cười khẽ, thật thích cái cảm giác nàng ỷ lại vào hắn.
- Thật sao?
- Thật, ta dẫn muội đi nhìn những nơi khác.
- Thiếu gia...
Tiểu Hiếu đứng cách đó không xa, do dự kêu.
Long Ngạo Thiên nhíu mày:
- Lại có chuyện gì?
- Cái này... Phu nhân ở bên kia mời thiếu gia đến đại sảnh.
- Có biết chuyện gì không?
- Ah, tiểu Hiếu không biết.
- Ta biết rồi, người đi nói với phu nhân, ta lập tức đến ngay.
- Vâng, thiếu gia.
Tiểu Hiếu phụng mệnh đi ra ngoài viên.
- Xem ra, hành trình đi ngắm Xuân Mãn Viên lại chậm đi rồi.
Hắn bất đắc dĩ nói.
- Không sao, ngược lại vườn cũng không chạy mất, huynh cứ đi đi.
Không ai dẫn đi, Phạm Hoài An đi dạo lung tung một chút thì hết hứng thú, thời điểm muốn quay lại Mẫu Đơn lầu. Ai ngờ còn chưa kịp ngồi xuống thì trên cửa truyền tới ba tiếng gõ nhẹ.
Nàng hơi ngạc nhiên hỏi:
- Ai đấy?
- Phạm cô nương, ta là Tử Khuynh, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?
Thanh âm êm ái của Tử Khuynh truyền tới.
Phạm Hoài An cả kinh, là con dâu mà mẹ của Ngạo Thiên ca ca chấp nhận! Nàng đến tìm mình làm cái gì? Khuyên mình lui sao? Hay là dùng thủ đoạn hèn hạ tổn thương mình, để cho mình biết khó mà lui?
Nàng tiến lên mở cửa phòng, liền thấy Tử Khuynh cô nương ôn nhu mỹ lệ, biết rằng mình xinh đẹp hơn nàng, nhưng khí chất ôn nhu của nàng lại vượt xa mình, hai người bọn họ giống như mai và tuyết vậy, mai mặc dù không trắng như tuyết nhưng lại thơm hơn tuyết, mỗi người một vẻ.
Nhưng lúc Tử Khuynh ngẩng mặt lên nhìn nàng thì nàng kinh ngạc phát hiện, hai mắt của nàng sưng đỏ như vừa mới khóc.
- Tử Khuynh cô nương, vào đi.
Không đành lòng nhìn tiếp, Phạm Hoài An nghiêng người mời nàng ấy vào cửa.
- Xin lỗi vì đã quấy rầy cô nương.
Tử Khuynh mềm mại nói, đi qua cánh cửa bước vào trong phòng.
- Ngồi đi.
Phạm Hoài An rót một chén trà mời nàng:
- Tử Khuynh cô nương, nếu có chuyện gì thì nói thẳng, ta có thói quen dứt khoát.
Mà Tử Khuynh lại nhìn nàng một lúc lâu, rồi đột nhiên đứng dậy quỳ gối trước mặt nàng:
- Tử Khuynh mong Phạm cô nương thành toàn.
- Tử Khuynh cô nương?
Nàng lập tức nhảy vọt ra, trời ạ! Nương nói bị người ta quỳ lạy thì sẽ tổn thọ đó.
- Đứng lên nói chuyện đi, muốn ta thành toàn chuyện gì?
- Là...
Tử Khuynh chậm rãi đứng dậy, sâu kín nhìn nàng.
- Chờ một chút, nếu như người muốn ta đem Ngạo Thiên ca ca tặng cho người thì ta chỉ có thể nói xin lỗi. Thứ nhất, ta yêu hắn; thứ hai, hắn không phải là đồ vật, không có cách nào trao đổi, quyền lựa chọn đều ở trên tay hắn.
Tử Khuynh lắc đầu:
- Vừa rồi Long phu nhân và Long thiếu gia ở đại sảnh nói chuyện, có nhắc tới Long thiếu gia muốn lấy ta làm vợ, kết quả là... Long thiếu gia lại đồng ý rồi, ta không muốn, Phạm cô nương, cầu xin người cứu ta, ta không muốn gả cho Long thiếu gia.
Nàng khóc nức nở.
Phạm Hoài An ngẩn người, kinh ngạc há miệng, đối với tin tức vừa rồi không có cách nào tiếp thu.
- Người nói... Ngạo Thiên ca ca bằng lòng... Cưới người??
Nàng khó tin lẩm bẩm.
- Đúng vậy, van cầu người, Phạm cô nương, người nói người yêu Long thiếu gia, trong lòng ta cũng có người mình yêu, ta không thể gả cho Long thiếu gia, cầu xin người giúp ta.
Phạm Hoài An không biết nên có phản ứng gì, hắn bằng lòng cưới nữ nhân khác? Chẳng lẽ hắn đối với nàng, một chút ý tứ cũng không có sao?
- Phạm cô nương?
Rốt cuộc thì Tử Khuynh cũng phát hiện ra nàng có điểm không thích hợp.
Phạm Hoài An giương mắt nhìn nàng:
- Tử Khuynh cô nương, nếu như... Người tới đây thị uy, muốn cho ta biết khó mà lui, ta có thể nói cho người biết, người đã làm được... Rất thành công, thực sự...
- Không không không phải, Phạm cô nương, ta không có ý đó, ta là thật tình tới cầu xin cô nương giúp đỡ một tay, ta đã có người mình thích, tuyệt đối không phải tới để...thị uy, xin tin tưởng ta.
Tử Khuynh lo lắng bắt tay nàng.
Mờ mịt nhìn tay nàng ấy, một lúc lâu, Phạm Hoài An mới chậm rãi tiêu hóa tin tức khiếp sợ khiến nàng đau xót kia.
- Ta không biết nên giúp đỡ người thế nào, nếu như Ngạo Thiên ca ca bằng lòng muốn kết hôn với người, ta ở trong lòng hắn một chỗ tồn tại cũng không có, người nói, ta nên giúp đỡ người như thế nào đây?
- Có thể... Cô nương thương thiếu gia...
- Đây chính là chỗ bi ai, Tử Khuynh cô nương, ta yêu hắn nhưng hắn lại không yêu ta, hắn có thể ảnh hưởng đến ta nhưng ta lại không ảnh hưởng được hắn, xin lỗi, người tìm nhầm người rồi, ta bất lực, có thể nói,... bây giờ thân ta còn không tự lo được, ta làm sao đây?
Nàng bi thương cười, rồi đột nhiên tỉnh ngộ, giương mắt nhìn Tử Khuynh.
- Xin lỗi, ta chỉ nghĩ đến mình mà bỏ quên tâm tình của Phạm cô nương, thực sự xin lỗi.
Tử Khuynh áy náy nói.
- Người ngươi yêu... cũng yêu người sao?
Nàng nhẹ giọng hỏi.
Tử Khuynh đỏ mặt, hơi gật đầu.
- Đã như vậy, cứ bảo hắn mang người đi đi.
Nàng ngẩn người.
- Phạm cô nương, ý cô nương là... Bỏ trốn?
- Ừ, người có thể từ từ suy nghĩ, nếu có cần giúp gì thì đến Duyệt Lai khách điếm tìm đệ đệ ta, nhìn thấy hắn thì người sẽ nhận ra, bởi vì hắn là đệ đệ sinh đôi với ta.
- Cảm ơn cô, Phạm cô nương, xin lỗi...
Tử Khuynh hổ thẹn nói.
Nàng lắc đầu:
- Cái này không liên quan tới người, là Ngạo Thiên ca ca... Quên đi!
- Ta đi trước, Phạm cô nương, mặc kệ thế nào ta đều có lỗi với cô.
Tử Khuynh dịu dàng nói xong rồi xoay người đi.
- Xin lỗi? Aizzz, có lỗi với ta không phải là người.
Đây là báo ứng sao? Ai kêu nàng tham luyến ái tình, đã quên mất mục đích chạy xuống núi là để tìm thảo dược chữa bệnh cho nương, lại sa vào ái tình không thể tự kiềm chế... Mà Tử Nghi vừa mới rời đi không bao lâu, lại có thêm một vị cô nương xa lạ, hôm nay nàng thật là nhiều khách mà.
Thôi Lan không có lễ phép trực tiếp đẩy cửa tiến vào, cao ngạo liếc nhìn nàng.
- Ta không nhớ rõ đã mời cô nương vào cửa.
Phạm Hoài An lạnh nhạt nói, trực giác nói cho nàng chán ghét nữ nhân này.
- Hừ! Người biết ta là ai không?
- Xin thứ cho ta nông cạn.
Nàng giễu cợt đáp.
- Ta cho người biết, ta là nữ nhân mà Long thiếu gia yêu thích.
Phạm Hoài An nhíu mày lại, lại thêm một người!
- Thì ra là thế.
Có sự kiện Tử Khuynh cho nên bất luận bây giờ xảy ra chuyện gì cũng không khiến nàng khiếp sợ nữa.
Thôi Lan nhíu mày, cứ như vậy? Phản ứng lạnh nhạt như thế? Bất quá nàng ta sẽ không từ bỏ đâu!
- Thôi được, chúng ta coi như là tỷ muội, về sau chúng ta sẽ còn ở chung với nhau, cùng nhau hầu hạ Long thiếu gia. Người cũng nên biết, ham muốn của Long thiếu gia rất mạnh, một người ứng phó sẽ rất là mệt mỏi, đúng không?
Đột nhiên nàng cảm thấy thật là ghê tởm, trong phút chốc sắc mặt trở nên trắng nhợt.
- Còn nữa, tuy rằng Long thiếu gia quyết định muốn thành thân, nhưng muội muội cũng không cần phải lo lắng, chúng ta vẫn có thể ở lại hầu hạ Long thiếu gia, đây chính do Long thiếu gia tự cam kết với ta đó.
Thôi Lan nhìn sắc mặt nàng thay đổi, đắc ý tiếp tục nói dối.
Quyết định thành thân mới vừa rồi, hắn đã sớm đề cập với nàng ta, nói như vậy thì hắn đã sớm chuẩn bị kết hôn với Tử Khuynh sao?
- Được rồi, muội muội tốt, khả năng không lâu sau chúng ta sẽ được ở cùng nhau tại Thảo Mai viện, trước hết ta giới thiệu cho muội một chút, tỷ muội trong viện tổng cộng sáu người, tính ra thì đều là tỷ tỷ của muội. Muội cần phải ngoan ngoãn, đừng tranh thủ tình cảm, các tỷ tỷ sẽ yêu thương muội hơn, biết chưa? Xong rồi, tỷ phải trở về, hôm nào rảnh rỗi sẽ tìm muội tâm sự.
Thôi Lan phất tay một cái rồi ly khai.
Thảo Mai viện có sáu cô nương? Tất cả đều là Ngạo Thiên ca ca...
"Ọe!" Buồn nôn, nàng vọt tới chậu rửa mặt nôn thốc, cuối cùng mệt lả tê liệt ngồi trên mặt đất, trên mặt lệ tuôn rơi.
Nàng biết, đã đến lúc phải rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook