Bắt Được Một Thái Tử
-
Chương 9
Y Nhu bỏ con rắn xuống sau đó bước chân xuống hồ nước, thật mát có điều hồ nước này không sau, có hơi cạn
Tống Kỳ Nam nhìn Y Nhu vui vẻ nghịch nước bất giác mỉm cười, đã lâu rồi hắn chưa nhìn thấy một người nào khơi gợi cho hắn nhiều hứng thú cũng như tò mò như vậy, từ tính cách, thân thế đến mọi thứ cứ như ma dược khiến con người ta muốn trầm luân vào nó vậy
Một canh giờ trôi qua, Y Nhu nghịch đủ cũng mệt mỏi dựa vào gốc cây
“Mệt rồi sao”
Y Nhu nhìn sang trên tay Tống Kỳ Nam là hai con thỏ
“Đói rồi sao ta nướng bọn chúng cho ngươi ăn”
“Không ăn chúng được không”
Tống Kỳ Nam nhíu mày, rắn thì đòi bắt ngâm rượu nhưng thỏ lại không nỡ ăn sao, thật thú vị
“Vì sao”
“Ta thấy chúng còn nhỏ hơn nữa Thanh Yên Các có thể nuôi thỏ được không”
Y Nhu nhìn hắn hỏi, thật ra y rất muốn nuôi thỏ nhưng phụ hoàng bảo thỏ yếu đuối không nên nuôi nuôi cọp hoặc sư tử thì được, cho nên tùe nhỏ đến bây giờ y vô cùng thích thỏ nhưng chưa lần nào được chạm vào
“Muốn nuôi, liền hôn ta một cái, ta đem hai con thỏ cho ngươi nuôi”
Tống Kỳ Nam cười tà, Y Nhu liền giận đen mặt, tên này không có liêm sỉ, nhưng y thật sự muốn nuôi thỏ
“Nhanh lên nếu ta đổi ý liền đem hai con thỏ này bóp chết nướng ăn”
Y Nhu liền tiến đến hôn lên má Tống Kỳ Nam một cái hắn liền mỉm cười chỉ chỉ môi mình
“Là ở môi”
“Ngươi….ngươi”
“Làm sao”
Y Nhu nắm chặt nắm đấm sao đó hôn lên môi Tống Kỳ Nam, được mỹ nhân hôn trong lòng liền vui vẻ đưa hai bé thỏ cho Y Nhu, Y Nhu ôm vào lòng liền vui vẻ thì ra lông thỏ mịn như vậy, thật đã a, nếu vậy y đã sớm lén nuôi một con rồi
“Được rồi trở về thôi”
Y Nhu gật đầu, Tống Kỳ Nam lần này thế nhưng không che mắt y lại nhưng dẫn y vào một mật đạo, từ mật đạo này mà đi cứ như vậy đi trở về trước Thanh Yên Các, Y Nhu nhìn mật đạo biết rằng nếu không biết đường chắc chắn sẽ lạc vì có rất nhiều lối rẻ, hơn nữa nếu không có ngọc bội của trên người Tống Kỳ Nam liền không thể xuống mật đạo được
Lục Thừa và Yên Hương thấy người trở về liền đi đến
“Ta có việc cần giải quyết, ngày mai lại bồi ngươi”
Hắn nói rồi rời đi, Y Nhu cũng không quan tâm nhiều ôm hai bé thỏ trở về phòng, Yên Hương nhìn chủ tử ôm thỏ liền phì cười cứ như một tiểu hài tử vậy
“Yên Hương ngươi tìm chút cà rốt cho chúng được không”
Yên Hương vâng lệnh đi làm
Y Nhu nhìn ngắm hai chú thỏ liền vui vẻ, nây giờ liền sẽ không cô đơn nữa, phải chi có thêm một chú thỏ nữa, đây là phụ hoàng và phụ thân còn thiếu tỷ tỷ nữa liền đủ cả nhà
Ở bên ngoài Lam Y Ngọc tìm kiếm đệ đệ khắp nơi, nàng rất lo lắng, Y Nhu võ công không tốt sợ rằng sẽ bị ngươi ức hiếp đệ đệ nàng đã quen được cưng chiều nếu như bị người khác đối xử không tốt phải làm sao đây
Các ám vệ cũng dốc công đi tìm khắp nơi nhưng vẫn chưa có tung tích gì cả, Y Ngọc liền muốn nhờ đến Triệu phủ tìm người, nàng biết được Triệu phủ chỉ cần trả một cái giá hợp lie chắc chắn liền tìm được liền quyết định đến đó
Ở trong cung Y Liên đã không chịu ăn uống mấy ngày liền, Lam Phong hoàng đế lo lắng vô cùng
“Liên nhi ngươi ăn chút gì đó đi, nếu cứ như vậy Tiểu Nhu trở về nhìn thấy liền đau lòng”
Y Liên vẫn ăn không vô, quả thật lo lắng cho hoàng nhi của mình, Y Nhu so với Y Ngọc không giỏi võ công bằng hơn nữa còn nhỏ tuổi bên ngoài phức tạp không biết Y Nhu có bị làm sao hay không, biết vậy y đã sớm dạy cho Y Nhu võ công tốt một chít để không đơn giản như vậy bị người bắt đi
Lam Phong nhìn người trong lòng vô cùng xót, hắn cũng xót hoàng nhi của mình, Y Nhu ở trong cung đã quen được cưng chiều không biết có ổn không nữa, còn Y Ngọc cũng ra ngoài lâu như vậy không biết có sao không
Y Nhu ở ma giáo mỗi ngày đều cứ lập lại như vậy, chăm sóc thỏ, buổi tối ngắm trăng, lâu lâu Tống Kỳ Nam sẽ đưa y đến con suối lần trước chơi, có khi lại mang đến nhiều thứ cho y
Mặc dù không biết Tống Kỳ Nam muốn làm gì nhưng y có thể cảm nhận được hắn là để tâm đến y, có điều mỗi khi nhắc đến Y Ngọc Tống Kỳ Nam hắn liền nổi giận
Cứ như vậy được một tháng trôi qua xem như là bình yên, nhưng gần đây có vài kẻ cố tình gây sự với y, kiểu như mỗi lần y cùng Yên Hương đến đình viện bên ngoài Thanh Yên Các đi dạo liền đụng mặt đán nam sủng cùng nữ nhân của Tống Kỳ Nam
Bọn chúng nói những lời khó nghe, Y Nhu cũng xem như không nghe thấy nhưng bọn chúng càng được nước lấn tới tỉ như hôm nay còn dám nói đến phụ thân của y y liền không nhịn được đá một tên nam sủng một cái, thấy người bị y đá đám bọn họ liền xông lên đánh y nhưng đều bị y đạp văng, mặc dù võ công không thể bằng ai được nhưng đối phó với mấy kẻ này y không sợ
“Ngươi được lắm, bọn ta sẽ đi nói với giáo chủ”
Cả bọn khóc lóc rời đi, Y Nhu liền cười nhếch mép, muốn nói cứ nói cho đã đi y không quan tâm
“Y Công tử người không sợ giáo chủ sẽ trách phạt sao”
Y Nhu liền cười
“Nếu hắn muốn phạt đã phạt từ lâu, Yên Hương à đối với đám người cứ thấy chúng ta nhịn liền trèo lên đầu thì không nên nương tay, lần sau nếu gặp lại ta lại đánh tiếp”
Chuyện Y Nhu đánh nhau với đám nam sủng liền đồn đi khắp nơi, bọn chúng nói rằng nam sủng mới của giáo chủ không biết phép tắc còn đánh người khác hơn nữa thái độ không biết trước sau không nghe ai ra gì
Tống Kỳ Nam đương nhiên nghe được hết nhưng cũng không quan tâm mấy hắn không thích một kẻ yếu đuối bị bắt nạt mà không đánh trả, hắn thích như vậy
“Giáo chủ gần đây bên ngoài càng ngày càng có nhiều binh lính của triều đình”
Tống Kỳ Nam gật đầu, không biết có việc gì nhưng nhìn đám binh lính như đang tìm kiếm gì đó vậy
“Theo sát bọn chúng một tí, mặc dù giữa chúng ta và triều đình có qua lại nhưng cũng không thể không đề phòng”
Lục Thừa hiểu, gần đây giáo chủ bận rộn với đám người chính giáo không hề dễ dàng gì
Tống Kỳ Nam xử lí tất cả xong liền đến chỗ Y Nhu, nhưng đến nơi liền không thấy người chỉ thấy Yên Hương ngất xĩu ở đó hắn liền biết có chuyện
“Lục Thừa mau sai người tìm y trở về”
Y Nhu bất cẩn bị đám nam sủng lần trước bắt đi, bọn chúng đã sớm căm ghét Y Nhu một mình độc sủng giáo chủ đã vậy còn không xem bọn họ ra gì, bọn họ liền muốn trừng trị ngươi, đã bước vào đây thân phận đều như nhau thế mà Y Nhu cứ như là chủ nhân của bọn chúng bọn chúng không chịu được như vậy
“Hôm nay bọn ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ”
Y Nhu cười nhếch mép, một lũ hạ tiện muốn gây chuyện với y sao còn lâu
Tống Kỳ Nam nhìn Y Nhu vui vẻ nghịch nước bất giác mỉm cười, đã lâu rồi hắn chưa nhìn thấy một người nào khơi gợi cho hắn nhiều hứng thú cũng như tò mò như vậy, từ tính cách, thân thế đến mọi thứ cứ như ma dược khiến con người ta muốn trầm luân vào nó vậy
Một canh giờ trôi qua, Y Nhu nghịch đủ cũng mệt mỏi dựa vào gốc cây
“Mệt rồi sao”
Y Nhu nhìn sang trên tay Tống Kỳ Nam là hai con thỏ
“Đói rồi sao ta nướng bọn chúng cho ngươi ăn”
“Không ăn chúng được không”
Tống Kỳ Nam nhíu mày, rắn thì đòi bắt ngâm rượu nhưng thỏ lại không nỡ ăn sao, thật thú vị
“Vì sao”
“Ta thấy chúng còn nhỏ hơn nữa Thanh Yên Các có thể nuôi thỏ được không”
Y Nhu nhìn hắn hỏi, thật ra y rất muốn nuôi thỏ nhưng phụ hoàng bảo thỏ yếu đuối không nên nuôi nuôi cọp hoặc sư tử thì được, cho nên tùe nhỏ đến bây giờ y vô cùng thích thỏ nhưng chưa lần nào được chạm vào
“Muốn nuôi, liền hôn ta một cái, ta đem hai con thỏ cho ngươi nuôi”
Tống Kỳ Nam cười tà, Y Nhu liền giận đen mặt, tên này không có liêm sỉ, nhưng y thật sự muốn nuôi thỏ
“Nhanh lên nếu ta đổi ý liền đem hai con thỏ này bóp chết nướng ăn”
Y Nhu liền tiến đến hôn lên má Tống Kỳ Nam một cái hắn liền mỉm cười chỉ chỉ môi mình
“Là ở môi”
“Ngươi….ngươi”
“Làm sao”
Y Nhu nắm chặt nắm đấm sao đó hôn lên môi Tống Kỳ Nam, được mỹ nhân hôn trong lòng liền vui vẻ đưa hai bé thỏ cho Y Nhu, Y Nhu ôm vào lòng liền vui vẻ thì ra lông thỏ mịn như vậy, thật đã a, nếu vậy y đã sớm lén nuôi một con rồi
“Được rồi trở về thôi”
Y Nhu gật đầu, Tống Kỳ Nam lần này thế nhưng không che mắt y lại nhưng dẫn y vào một mật đạo, từ mật đạo này mà đi cứ như vậy đi trở về trước Thanh Yên Các, Y Nhu nhìn mật đạo biết rằng nếu không biết đường chắc chắn sẽ lạc vì có rất nhiều lối rẻ, hơn nữa nếu không có ngọc bội của trên người Tống Kỳ Nam liền không thể xuống mật đạo được
Lục Thừa và Yên Hương thấy người trở về liền đi đến
“Ta có việc cần giải quyết, ngày mai lại bồi ngươi”
Hắn nói rồi rời đi, Y Nhu cũng không quan tâm nhiều ôm hai bé thỏ trở về phòng, Yên Hương nhìn chủ tử ôm thỏ liền phì cười cứ như một tiểu hài tử vậy
“Yên Hương ngươi tìm chút cà rốt cho chúng được không”
Yên Hương vâng lệnh đi làm
Y Nhu nhìn ngắm hai chú thỏ liền vui vẻ, nây giờ liền sẽ không cô đơn nữa, phải chi có thêm một chú thỏ nữa, đây là phụ hoàng và phụ thân còn thiếu tỷ tỷ nữa liền đủ cả nhà
Ở bên ngoài Lam Y Ngọc tìm kiếm đệ đệ khắp nơi, nàng rất lo lắng, Y Nhu võ công không tốt sợ rằng sẽ bị ngươi ức hiếp đệ đệ nàng đã quen được cưng chiều nếu như bị người khác đối xử không tốt phải làm sao đây
Các ám vệ cũng dốc công đi tìm khắp nơi nhưng vẫn chưa có tung tích gì cả, Y Ngọc liền muốn nhờ đến Triệu phủ tìm người, nàng biết được Triệu phủ chỉ cần trả một cái giá hợp lie chắc chắn liền tìm được liền quyết định đến đó
Ở trong cung Y Liên đã không chịu ăn uống mấy ngày liền, Lam Phong hoàng đế lo lắng vô cùng
“Liên nhi ngươi ăn chút gì đó đi, nếu cứ như vậy Tiểu Nhu trở về nhìn thấy liền đau lòng”
Y Liên vẫn ăn không vô, quả thật lo lắng cho hoàng nhi của mình, Y Nhu so với Y Ngọc không giỏi võ công bằng hơn nữa còn nhỏ tuổi bên ngoài phức tạp không biết Y Nhu có bị làm sao hay không, biết vậy y đã sớm dạy cho Y Nhu võ công tốt một chít để không đơn giản như vậy bị người bắt đi
Lam Phong nhìn người trong lòng vô cùng xót, hắn cũng xót hoàng nhi của mình, Y Nhu ở trong cung đã quen được cưng chiều không biết có ổn không nữa, còn Y Ngọc cũng ra ngoài lâu như vậy không biết có sao không
Y Nhu ở ma giáo mỗi ngày đều cứ lập lại như vậy, chăm sóc thỏ, buổi tối ngắm trăng, lâu lâu Tống Kỳ Nam sẽ đưa y đến con suối lần trước chơi, có khi lại mang đến nhiều thứ cho y
Mặc dù không biết Tống Kỳ Nam muốn làm gì nhưng y có thể cảm nhận được hắn là để tâm đến y, có điều mỗi khi nhắc đến Y Ngọc Tống Kỳ Nam hắn liền nổi giận
Cứ như vậy được một tháng trôi qua xem như là bình yên, nhưng gần đây có vài kẻ cố tình gây sự với y, kiểu như mỗi lần y cùng Yên Hương đến đình viện bên ngoài Thanh Yên Các đi dạo liền đụng mặt đán nam sủng cùng nữ nhân của Tống Kỳ Nam
Bọn chúng nói những lời khó nghe, Y Nhu cũng xem như không nghe thấy nhưng bọn chúng càng được nước lấn tới tỉ như hôm nay còn dám nói đến phụ thân của y y liền không nhịn được đá một tên nam sủng một cái, thấy người bị y đá đám bọn họ liền xông lên đánh y nhưng đều bị y đạp văng, mặc dù võ công không thể bằng ai được nhưng đối phó với mấy kẻ này y không sợ
“Ngươi được lắm, bọn ta sẽ đi nói với giáo chủ”
Cả bọn khóc lóc rời đi, Y Nhu liền cười nhếch mép, muốn nói cứ nói cho đã đi y không quan tâm
“Y Công tử người không sợ giáo chủ sẽ trách phạt sao”
Y Nhu liền cười
“Nếu hắn muốn phạt đã phạt từ lâu, Yên Hương à đối với đám người cứ thấy chúng ta nhịn liền trèo lên đầu thì không nên nương tay, lần sau nếu gặp lại ta lại đánh tiếp”
Chuyện Y Nhu đánh nhau với đám nam sủng liền đồn đi khắp nơi, bọn chúng nói rằng nam sủng mới của giáo chủ không biết phép tắc còn đánh người khác hơn nữa thái độ không biết trước sau không nghe ai ra gì
Tống Kỳ Nam đương nhiên nghe được hết nhưng cũng không quan tâm mấy hắn không thích một kẻ yếu đuối bị bắt nạt mà không đánh trả, hắn thích như vậy
“Giáo chủ gần đây bên ngoài càng ngày càng có nhiều binh lính của triều đình”
Tống Kỳ Nam gật đầu, không biết có việc gì nhưng nhìn đám binh lính như đang tìm kiếm gì đó vậy
“Theo sát bọn chúng một tí, mặc dù giữa chúng ta và triều đình có qua lại nhưng cũng không thể không đề phòng”
Lục Thừa hiểu, gần đây giáo chủ bận rộn với đám người chính giáo không hề dễ dàng gì
Tống Kỳ Nam xử lí tất cả xong liền đến chỗ Y Nhu, nhưng đến nơi liền không thấy người chỉ thấy Yên Hương ngất xĩu ở đó hắn liền biết có chuyện
“Lục Thừa mau sai người tìm y trở về”
Y Nhu bất cẩn bị đám nam sủng lần trước bắt đi, bọn chúng đã sớm căm ghét Y Nhu một mình độc sủng giáo chủ đã vậy còn không xem bọn họ ra gì, bọn họ liền muốn trừng trị ngươi, đã bước vào đây thân phận đều như nhau thế mà Y Nhu cứ như là chủ nhân của bọn chúng bọn chúng không chịu được như vậy
“Hôm nay bọn ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ”
Y Nhu cười nhếch mép, một lũ hạ tiện muốn gây chuyện với y sao còn lâu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook