Bắt Được Một Thái Tử
-
Chương 66
Lam Y Ngọc nhìn thấy Lam Y Nhu thì liền bỏ chuyện săn bắn ra một bên, hướng về phía Lam Y Nhu chạy đến
“Y Nhu đệ sao lại ra đây”
Lam Y Ngọc để ý thấy Lam Y Nhu khoác bên ngoài áo choàng liền hỏi, hiện tại bụng y đã lộ rõ kha khá cho nên nếu không cần thiếc nàng lẫn Doãn Ngôn đều không để y xuất hiện bên ngoài
“Ta muốn đi dạo, tỷ tỷ không sao”
Lam Y Nhu nói
Tống Kỳ Nam hắn cũng nhận ra bất thường, quả thật so với trước đây Lam Y Nhu quả thật có chút thay đổi, hắn cảm giác bụng y có chút to thì phải
Như nhận được ánh mắt dò xét từ phía Tống Kỳ Nam, Lam Y Nhu liền nhíu mày, y không muốn hắn biết được bản thân y đang mang hài tử, hơn hết nếu để Tống Kỳ Nam biết chắc chắn hắb sớm muộn sẽ đoán ra hài tử là con của hắn
“Hôm nay tỷ săn được rất nhiều thỏ và nai đấy”
Lam Y Ngọc khoe với y, Lam Y Nhu mỉm cười gật đầu, tỷ tỷ quả thật rất giỏi
“Vậy thì cứ để ngự trù mang đi chế biến, ta có chút mệt muốn trở về nghỉ ngơi, tỷ tỷ người cứ tiếp tục buổi săn”
Thấy Lam Y Nhu nói như vậy Lam Y Ngọc cũng hiểu ý, nàng cười sau đó cũng thúc ngựa đi
Doãn Ngôn nghe thấy y không khoẻ liền lo lắng
“Y Nhu, đệ không khoẻ sao”
Lam Y Nhu lắc đầu
“Không sao, chỉ là nếu không nói vậy tỷ ấy sẽ không chịu trở lại buổi săn bắn, Doãn Ngôn ta cũng mươn cưỡi ngựa”
“Nhưng hiện tại không thể, đợi một thời gian nữa ta đưa đệ đến phía Tây Thịnh Hà quốc cưỡi ngựa được chứ”
Lam Y Nhu gật đầu hiểu ý của Doãn Ngôn
Lúc này ở một nơi khác có hai nam nhân đứng tuổi đang quỳ gối bên dưới, một nam nhân khác ngồi trên ghế nhìn hai con người này mà không khỏi lắc đầu
“Hai người đã bao nhiêu tuổi rồi hả, sao lần nào gặp nhau cũng lao vào đánh nhau, Lam Phong ngươi xem xem ngươi có phải là hoàng đế hay không sao lần nào gặp Tống Tịnh chưa nói được ba câu đã đánh nhau rồi hả”
“Là do hắn kiếm chuyện trước”
Lam Phong quỳ bên dưới cãi lại
“Không phải do ngươi vẫn còn cay chuyện cũ hay sao, rõ ràng chuyện đã lâu như vậy, mặc dù trước đây ta có tình ý với Liên nhi, nhưng đó là chuyện chục năm trước rồi, ngươi quả thật trẻ con quá đấy Lam Phong”
Tống Tịnh cũng không vừa gì mà nói lại
Y Liên thật sự đau đầu, hai con người này không gặp nhau thì thôi, gặp nhau thì bao nhiêu chuyện trước đây đều đem ra mà nói, nhưng chuyện trước đây có bao nhiêu chuyện là tốt chứ, chuyện nào chuyện nấy đều là chuyện xấu mà thôi, đến bản thân Y Liên còn không muốn nhắc đến
“Chúng ta mười năm không gặp các người không thể an tĩnh được sao, còn ngươi Tống Tịnh sao lại muốn hai bọn ta đến tổng bôh ma giáo, không phải hẹn nhau cùng đến Tây Vực hay sao, vốn muốn đi viếng mộ nàng tại sao lại đến đây”
Y Liên hỏi
Tống Tịnh nghe vậy thở dài mà kể lại mọi chuyện, Lam Phong và Y Liên nghe vậy cũng gật đầu, quả thật ma giáo xảy ra chuyện chuyện đến Tây Vực vẫn là nên dời lại
“Mà hài tử của ngươi và nàng ấy bây giở chắc đã lớn rồi nhưng ta chỉ mới gặp mặt được một lần lúc mười năm trước mà thôi”
“Hài tử đó ngoài đôi mắt giống nàng ấy ra thì chính là một phiên bản của ta, vô cùng anh tuấn a”
Lam Phong nghe đến đây liền cười nhếch mép, xem có kẻ tự hào chưa kìa, giống như môht phiên bản của Tống Tịnh thì đủ hiểu là chẳng tốt lành gì mất rồi, nghĩ xem Tống Tịnh khi xưa phong lưu như thế nào, phải nói là dang tiếng lẫy lừng không biết ngoài hài tử kia ra hắn có con rơi con rớt hay không nữa
Nhưng nếu là một hài tử giống Tống Tịnh thì ai xui xẻo lắm mới yêu phải, mới gặp phải
Y Liên nghe vậy liền tò mò muốn nhìn xem bộ dạng lớn lên của hài tử kia, mong là tính cách có thể tốt một chút đừng như phụ thân của hắn, đúng vậy so với phụ thân của mình Tống Kỳ Nam xứng đáng bị đánh hơn
“Được rồi hai người đứng dậy đi”
Y Liên nói, nghe vậy hai con người kia liền đứng dậy
“Cũng đã không còn sớm ta đã chuẩn bị phòng cho hai ngươi, đi nghỉ ngơi sớm đi ngày mai ta đưa hai người đi dạo xem ma giáo thay đổi như thế nào rồi”
Lam Phong và Y Liên gật đầu
Trở lại chỗ Lam Y Nhu, đêm nay bên ngoài trời cứ thế lại đổ mưa lớn, nếu tình hình này thì lễ săn bắn sẽ phải kết thúc sớm mà thôi
“Bên ngoài vẫn còn mưa sao”
“Bẩm thái tử bên ngoài vẫn còn mưa lớn”
Yên Hương nói
“Ngươi ra bảo với hắn không còn sớm nữa ta cho phép hắn nghỉ ngơi”
Lam Y Nhu nói, Yên Hương nghe theo lệnh liền bước ra bên ngoài
“Thái tử có lệnh, người có thể lui được rồi”
Tống Kỳ Nam như không nghe thấy vẫn đứng đó
“Giáo chủ người đừng làm khó ta”
Yên Hương thở dài
“Ngươi cứ vào bên trong ta đợi y nghỉ ngơi sẽ rời đi”
Tống Kỳ Nam lúc này mới lên tiếng, hắn muốn đợi y nghỉ ngơi sau đó lên vào bắt mạch, hắn muốn xem y có ổn hay không, cổ trùng trong người y đã như thế nào rồi, do hắn không suy nghĩ chu đáo hạ cổ trùng lên người y, nếu hắn không tính toán sai thì cổ trùng trong vài ngày nữa sẽ phát tác
Yên Hương nghe vậy chỉ bất lực mà quay trở vào trong, nhìn thấy Lam Y Nhu đã an giấc từ lúc nào nàng cũng an tâm, quả thật từ lúc hài tử một tháng trở lại đât Lam Y Nhu đặc biệt ngủ nhiều hơn trước đây, đối với việc này nàng cũng thấy an tâm hơn, mấy tháng trước y liên tục mất ngủ sắc mặt xanh xao khiến người khác lo lắng, nhưng một tháng trở lại đây đã có chút hồng hào rồi
Bên ngoài Tống Kỳ Nam âm thầm để ý động tĩnh bên trong lều, Yên Hương lần nữa bước ra bên ngoài, ân huệ của Tống Kỳ Nam chữa bệnh cho đệ đệ nàng xem như nàng trả lại lần này
Tống Kỳ Nam gật đầu như cảm tạ lại Yên Hương rồi bước vào trong, nhìn Lam Y Nhu trên giường an tĩnh mà ngủ hắn bất giác cảm thấy bình yên, nhìn đến phần bụng nhô lên bên dưới lớp chăn, Tống Kỳ Nam muốn đưa tay chạm vào nhưng lại thôi, hắn vẫn là bắt mạch cho y trước đã
Nhẹ nhàng hành động không đánh thức người trên giường, Tống Kỳ Nam quả thật bất ngờ khi mạch tượng của Lam Y Nhu thế nhưng lại là hỷ mạch, nhưng sau đó liền nhíu mày, cổ trùng trong người y sao lại trở thành độc trùng rồi, nếu như tiếp tục cố chấp giữ lại hài tử thật sự sẽ nguy hiểm tính mạng, vẫn là không nên giữ lại hơn hết hài tử này biết chừng lại là của tên kia thì sao
Nghĩ đến đây Tống Kỳ Nam vô thức nắm chặt tay
Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đây, Tống Kỳ Nam thật sự sẽ làm gì??
“Y Nhu đệ sao lại ra đây”
Lam Y Ngọc để ý thấy Lam Y Nhu khoác bên ngoài áo choàng liền hỏi, hiện tại bụng y đã lộ rõ kha khá cho nên nếu không cần thiếc nàng lẫn Doãn Ngôn đều không để y xuất hiện bên ngoài
“Ta muốn đi dạo, tỷ tỷ không sao”
Lam Y Nhu nói
Tống Kỳ Nam hắn cũng nhận ra bất thường, quả thật so với trước đây Lam Y Nhu quả thật có chút thay đổi, hắn cảm giác bụng y có chút to thì phải
Như nhận được ánh mắt dò xét từ phía Tống Kỳ Nam, Lam Y Nhu liền nhíu mày, y không muốn hắn biết được bản thân y đang mang hài tử, hơn hết nếu để Tống Kỳ Nam biết chắc chắn hắb sớm muộn sẽ đoán ra hài tử là con của hắn
“Hôm nay tỷ săn được rất nhiều thỏ và nai đấy”
Lam Y Ngọc khoe với y, Lam Y Nhu mỉm cười gật đầu, tỷ tỷ quả thật rất giỏi
“Vậy thì cứ để ngự trù mang đi chế biến, ta có chút mệt muốn trở về nghỉ ngơi, tỷ tỷ người cứ tiếp tục buổi săn”
Thấy Lam Y Nhu nói như vậy Lam Y Ngọc cũng hiểu ý, nàng cười sau đó cũng thúc ngựa đi
Doãn Ngôn nghe thấy y không khoẻ liền lo lắng
“Y Nhu, đệ không khoẻ sao”
Lam Y Nhu lắc đầu
“Không sao, chỉ là nếu không nói vậy tỷ ấy sẽ không chịu trở lại buổi săn bắn, Doãn Ngôn ta cũng mươn cưỡi ngựa”
“Nhưng hiện tại không thể, đợi một thời gian nữa ta đưa đệ đến phía Tây Thịnh Hà quốc cưỡi ngựa được chứ”
Lam Y Nhu gật đầu hiểu ý của Doãn Ngôn
Lúc này ở một nơi khác có hai nam nhân đứng tuổi đang quỳ gối bên dưới, một nam nhân khác ngồi trên ghế nhìn hai con người này mà không khỏi lắc đầu
“Hai người đã bao nhiêu tuổi rồi hả, sao lần nào gặp nhau cũng lao vào đánh nhau, Lam Phong ngươi xem xem ngươi có phải là hoàng đế hay không sao lần nào gặp Tống Tịnh chưa nói được ba câu đã đánh nhau rồi hả”
“Là do hắn kiếm chuyện trước”
Lam Phong quỳ bên dưới cãi lại
“Không phải do ngươi vẫn còn cay chuyện cũ hay sao, rõ ràng chuyện đã lâu như vậy, mặc dù trước đây ta có tình ý với Liên nhi, nhưng đó là chuyện chục năm trước rồi, ngươi quả thật trẻ con quá đấy Lam Phong”
Tống Tịnh cũng không vừa gì mà nói lại
Y Liên thật sự đau đầu, hai con người này không gặp nhau thì thôi, gặp nhau thì bao nhiêu chuyện trước đây đều đem ra mà nói, nhưng chuyện trước đây có bao nhiêu chuyện là tốt chứ, chuyện nào chuyện nấy đều là chuyện xấu mà thôi, đến bản thân Y Liên còn không muốn nhắc đến
“Chúng ta mười năm không gặp các người không thể an tĩnh được sao, còn ngươi Tống Tịnh sao lại muốn hai bọn ta đến tổng bôh ma giáo, không phải hẹn nhau cùng đến Tây Vực hay sao, vốn muốn đi viếng mộ nàng tại sao lại đến đây”
Y Liên hỏi
Tống Tịnh nghe vậy thở dài mà kể lại mọi chuyện, Lam Phong và Y Liên nghe vậy cũng gật đầu, quả thật ma giáo xảy ra chuyện chuyện đến Tây Vực vẫn là nên dời lại
“Mà hài tử của ngươi và nàng ấy bây giở chắc đã lớn rồi nhưng ta chỉ mới gặp mặt được một lần lúc mười năm trước mà thôi”
“Hài tử đó ngoài đôi mắt giống nàng ấy ra thì chính là một phiên bản của ta, vô cùng anh tuấn a”
Lam Phong nghe đến đây liền cười nhếch mép, xem có kẻ tự hào chưa kìa, giống như môht phiên bản của Tống Tịnh thì đủ hiểu là chẳng tốt lành gì mất rồi, nghĩ xem Tống Tịnh khi xưa phong lưu như thế nào, phải nói là dang tiếng lẫy lừng không biết ngoài hài tử kia ra hắn có con rơi con rớt hay không nữa
Nhưng nếu là một hài tử giống Tống Tịnh thì ai xui xẻo lắm mới yêu phải, mới gặp phải
Y Liên nghe vậy liền tò mò muốn nhìn xem bộ dạng lớn lên của hài tử kia, mong là tính cách có thể tốt một chút đừng như phụ thân của hắn, đúng vậy so với phụ thân của mình Tống Kỳ Nam xứng đáng bị đánh hơn
“Được rồi hai người đứng dậy đi”
Y Liên nói, nghe vậy hai con người kia liền đứng dậy
“Cũng đã không còn sớm ta đã chuẩn bị phòng cho hai ngươi, đi nghỉ ngơi sớm đi ngày mai ta đưa hai người đi dạo xem ma giáo thay đổi như thế nào rồi”
Lam Phong và Y Liên gật đầu
Trở lại chỗ Lam Y Nhu, đêm nay bên ngoài trời cứ thế lại đổ mưa lớn, nếu tình hình này thì lễ săn bắn sẽ phải kết thúc sớm mà thôi
“Bên ngoài vẫn còn mưa sao”
“Bẩm thái tử bên ngoài vẫn còn mưa lớn”
Yên Hương nói
“Ngươi ra bảo với hắn không còn sớm nữa ta cho phép hắn nghỉ ngơi”
Lam Y Nhu nói, Yên Hương nghe theo lệnh liền bước ra bên ngoài
“Thái tử có lệnh, người có thể lui được rồi”
Tống Kỳ Nam như không nghe thấy vẫn đứng đó
“Giáo chủ người đừng làm khó ta”
Yên Hương thở dài
“Ngươi cứ vào bên trong ta đợi y nghỉ ngơi sẽ rời đi”
Tống Kỳ Nam lúc này mới lên tiếng, hắn muốn đợi y nghỉ ngơi sau đó lên vào bắt mạch, hắn muốn xem y có ổn hay không, cổ trùng trong người y đã như thế nào rồi, do hắn không suy nghĩ chu đáo hạ cổ trùng lên người y, nếu hắn không tính toán sai thì cổ trùng trong vài ngày nữa sẽ phát tác
Yên Hương nghe vậy chỉ bất lực mà quay trở vào trong, nhìn thấy Lam Y Nhu đã an giấc từ lúc nào nàng cũng an tâm, quả thật từ lúc hài tử một tháng trở lại đât Lam Y Nhu đặc biệt ngủ nhiều hơn trước đây, đối với việc này nàng cũng thấy an tâm hơn, mấy tháng trước y liên tục mất ngủ sắc mặt xanh xao khiến người khác lo lắng, nhưng một tháng trở lại đây đã có chút hồng hào rồi
Bên ngoài Tống Kỳ Nam âm thầm để ý động tĩnh bên trong lều, Yên Hương lần nữa bước ra bên ngoài, ân huệ của Tống Kỳ Nam chữa bệnh cho đệ đệ nàng xem như nàng trả lại lần này
Tống Kỳ Nam gật đầu như cảm tạ lại Yên Hương rồi bước vào trong, nhìn Lam Y Nhu trên giường an tĩnh mà ngủ hắn bất giác cảm thấy bình yên, nhìn đến phần bụng nhô lên bên dưới lớp chăn, Tống Kỳ Nam muốn đưa tay chạm vào nhưng lại thôi, hắn vẫn là bắt mạch cho y trước đã
Nhẹ nhàng hành động không đánh thức người trên giường, Tống Kỳ Nam quả thật bất ngờ khi mạch tượng của Lam Y Nhu thế nhưng lại là hỷ mạch, nhưng sau đó liền nhíu mày, cổ trùng trong người y sao lại trở thành độc trùng rồi, nếu như tiếp tục cố chấp giữ lại hài tử thật sự sẽ nguy hiểm tính mạng, vẫn là không nên giữ lại hơn hết hài tử này biết chừng lại là của tên kia thì sao
Nghĩ đến đây Tống Kỳ Nam vô thức nắm chặt tay
Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đây, Tống Kỳ Nam thật sự sẽ làm gì??
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook