Khi vạn vật quay về tĩnh lặng, âm báo tin tức cũng không vang lên, Tống Ý Dung nhắm mắt nằm trên giường trằn trọc.
“Nó thật yếu đuối.” Thanh âm học sinh non nớt như ma chú quanh quẩn “Chúng ta đừng chơi với nó.”
“Giáo viên đi ra ngoài rồi, mau nhéo tay nó đi!”
“Ha ha ha….nó khóc rồi kìa!!”
“Này, Tống Ý Dung, mày xứng đáng chơi một mình.”
“Ba mẹ mày nuôi mày thành công chúa, thật ẻo lả, giáo viên cũng không thích mày, không ai thích mày, lêu lêu lêu.”
Trong đầu như có một chiếc trực thăng chuẩn bị cất cánh, ầm ầm ĩ ĩ huyên náo không ngừng.
“Ý Dung, con có em trai.” Thanh âm Tân Mạn Hương nhu hòa nhưng lại lạnh băng còn hơn đao kiếm: “Về sau con muốn làm gì cũng được, yên tâm làm việc của chính mình.”
Vì cái gì?
Không ai cho cậu đáp án.
“Mẹ, em trai tên gì vậy?” Ánh mắt Tống Ý Dung cực kỳ ngây thơ.
“Gọi Tống Tử Thừa, em trai con.” Tân Mạn Hương không hề nhìn cậu lại dịu dàng nói với đứa bé trong nôi: “Tử Thừa, mẹ ôm nào.”
Không còn chút nào buồn ngủ, Tống Ý Dung bò dậy mặc áo khoác, đầu óc mê muội lại thuần thục đi vào phòng bếp lấy một cái trứng gà từ tủ lạnh.
Lúc chiên trứng, đầu óc Tống Ý Dung trống rỗng, trầm mặc rải muối lên trứng.
Trứng trong nồi vang lên lèo xèo, muối tinh đều đều rơi trên mặt trứng, màu vàng tươi cùng mùi thơm mê người tỏa ra khi trứng nằm trên đĩa.
Hương vị muối ăn tràn ra trong miệng, mang ma lực thần kỳ thấm qua dây thần kinh làm cảm xúc của cậu bình tĩnh trở lại.
Quá mặn! Hèn chi làm cậu muốn rơi nước mắt.
(Muối: Muốn khóc cứ khóc, tôi không có lỗi)
Trứng ông chiên cho cậu luôn mặn như vậy nhưng Tống Ý Dung đều sẽ ngoan ngoãn đem cơm cùng trứng chiên ăn sạch.
Đã nhớ không rõ hương vị trứng chiên, nhưng ký ức của vị mặn này vẫn còn lưu tại trong đầu Tống Ý Dung, lấy một loại phương thức kỳ lạ xoa dịu tâm hồn cậu mặc dù ông đã qua đời mấy năm.
Chén đũa ăn xong dùng nước ấm tẩy sạch, úp vào tủ chén, Tống Ý Dung lại rửa mặt nằm trên giường.
Tinh thần an tĩnh hơn rất nhiều, khi ánh trăng lặng lẽ khuất sau đám mây, Tống Ý Dung cuối cùng cũng ngủ được
____
Thức dậy nhìn di động, thời gian vẫn còn sớm, trời còn chưa sáng, văng vẳng vài tiếng gà gáy bên tai.
Cậu lê đôi dép chậm rì rì đến ban công, ngáp một cái, tóc tuy hơi lộn xộn nhưng thoạt nhìn rất mềm mại.
Tống Ý Dung ôm máy tính ngồi trên ghế mây dựa tường ở một bên ban công xem bộ điện ảnh cũ, trong tầm tay là một ly sữa bò.
Thời gian này ánh sáng vừa vặn, không đến mức quá sáng, điện ảnh trắng đen chậm rãi chiếu, quang ảnh chuyển động ánh lên khuôn mặt tối tăm của Tống Ý Dung.
“Tống Ý Dung?” như viên đá nhỏ ném trên mặt hồ yên tĩnh, thanh âm mang theo nghi vấn lọt vào lỗ tai.
Tống Ý Dung nghiêng nghiêng đầu, xuyên qua lan can màu trắng khắc hoa nhìn thấy nam nhân mặc áo khoác màu đen, bờ vai rộng thẳng, thân cao chân dài, hơi hơi ngửa đầu trầm tĩnh mà nhìn ban công.
“Thức.” Tống Ý Dung thu hồi tầm mắt, chỉnh góc áo đứng lên tựa vào lan can không để ý mà đáp: “Anh đi cửa chính vào đi.”
Chu Lãng: “Được.”
Anh như cũ cởi giày mới vào, vớ màu đen sạch sẽ, bao lấy bàn chân rộng lớn, có vẻ chân rất lớn.
Tống Ý Dung tùy ý mà dựa ở cửa, nghiêm túc hỏi: “Có phải khi lớn lên, người chân lớn thì cũng sẽ cao không?”
Chu Lãng ngẩng đầu, lông mi chớp nhẹ chớp, sau một lúc lâu mới trả lời: “Không biết.”
Tống Ý Dung mang vớ màu xám, mắt cá chân lộ ra bên ngoài dép lê nhỏ thật sự, nhìn rất tinh tế.
Chu Lãng nhìn chằm chằm hai giây, lỗ tai liền bắt đầu nóng.
Tống Ý Dung nhớ lý do hôm nay Chu Lãng đến,
xoay người về phòng: “ Đêm qua viết xong để ở phòng khách, chắc là bị đè ở dưới cái điều khiển tivi từ xa.”
Chu Lãng đi theo, thân ảnh cao lớn như có thể che khuất cả Tống Ý Dung, nhưng thói quen không nói một lời, cho nên nếu Tống Ý Dung không nói, trong phòng liền trở nên rất an tĩnh.
Tống Ý Dung đôi khi rất thích loại an tĩnh này, như vậy sẽ cho cậu một loại cảm giác muốn làm cái gì cũng được.
Chu Lãng có cảm giác tồn tại rất thấp, rất phù hợp để tiêu tan một ít lo âu che giấu rất kĩ của Tống Ý Dung.
Tống Ý Dung cầm trang giấy bị ép bằng phẳng, thuận miệng hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
Chu Lãng tiếp nhận, giấy, đáp: “Ăn rồi.”
“ Ừ, vậy tôi không giữ anh lại ăn sáng.” Tống Ý Dung nhún vai cười cười: “Hay là, anh ở lại uống ly trà đi?”
“Không cần.” Chu Lãng cầm lấy giấy giơ giơ lên: ”Làm phiền cậu rồi.”
Tống Ý Dung nhìn anh chớp đôi mắt, “Không phiền.”
Chu Lãng đứng đó trầm mặc hồi lâu, vẫn là hỏi: “Cậu ăn sủi cảo không? Nhà tôi gói nhiều.”
Tống Ý Dung chà xát eo cũng không cự tuyệt: “Được đó, cảm ơn anh.”
Chu Lãng lại về nhà một chuyến đem sủi cảo đến đây, kéo ra ghế dựa, ngồi đối diện Tống Ý Dung chờ, lát nữa cầm chén về luôn, anh giới thiệu: “Nhân sủi cảo là bắp với thịt heo.”
“Bắp rất ngọt” sợ Tống Ý Dung không thích ăn, Chu Lãng bồi thêm một câu.
Tống Ý Dung nhìn nhìn sủi cảo trong chén, hình dạng đáng yêu nhưng là xếp thành cái núi nhỏ, cảm giác được gánh nặng cho dạ dày, cậu mím môi, hơi rối rắm: “Tôi không ăn hết nhiều như vậy.”
Cậu nhìn anh giống như vô tình mà hỏi: “Anh muốn ăn thêm không?”
Chu Lãng sửng sốt một chút: “ Sao vậy?”
“Tôi lấy thêm một cái chén, chúng ta chia nhau ăn”
Suy nghĩ trong đầu Tống Ý Dung chợt lóe, cười cười, viền mắt chớp chớp nhìn như một dòng suối cong cong: “Muốn ăn hay không?”
Không khí an tĩnh hai giây, Chu Lãng mở miệng: “Ừ, ăn.”
Tống Ý Dung lấy một nửa sủi cảo để vào trong chén mới lấy, cùng đũa đưa cho Chu Lãng, cười híp mắt: “Nhờ anh vậy.”
Tay áo lụa mềm mại trượt lên lộ ra một đoạn cánh tay của Tống Ý Dung, một nốt ruồi nhỏ trên đó xẹt qua trong mắt Chu Lãng sau đó bị che lại bởi tay áo trượt xuống.
Tay Chu Lãng hơi run lên khi tiếp nhận chén đũa trong tay Tống Ý Dung: “ Ăn nhanh đi kẻo lạnh.”
Trên bàn chỉ còn tiếng chén đũa nhẹ nhàng va chạm, Tống Ý Dung cắn nửa cái sủi cảo rồi ngây người nhai một hồi, cứ như vậy lặp lại, trông có vẻ tùy ý ung dung.
Ăn hết, cậu đứng dậy rửa chén, đem chén sạch trả lại Chu Lãng: “Giúp tôi cảm ơn dì đã gói sủi cảo, ăn rất ngon.”
Chu Lãng ôm chén đứng nghiêm: “Không cần cảm ơn.”
Tống Ý Dung vẫy tay với anh: “Vậy..
đi thong thả?”
Chu Lãng gật đầu, khom lưng mang giày lại quay đầu, vành tai chuyển đỏ: “Mẹ tôi không ở nhà.”
Tống Ý Dung: “Nên?”
Chu Lãng: “Sủi cảo là tôi gói.”
Chu Lãng đi rồi, đến sáng Tống Ý Dung còn nghĩ lại, sau đó ôm bụng mà cười đến lưng không thẳng nổi.
Đại soái ca.
Thật đáng yêu.
Ôm máy tính đánh chữ mấy tiếng đồng hồ, Tống Ý Dung cảm thấy mắt mỏi eo đau.
Cốt truyện của sách đã sắp tới mấu chốt, Tống Ý Dung không quá muốn viết đành phải tạm thời gác lại.
Đi phòng bếp lấy nước uống, cậu thay một bộ quần áo không mang theo gì một mình ra ngoài.
Chạng vạng, ánh mặt trời phía sau núi nhìn rất đẹp, mặt trời một màu đỏ bị mây mù chia hai, nửa đỏ nửa xám.
Ra cửa rẽ trái, đi một đoạn, đó là một con đường rất dài, đường cái ở nông thôn không lớn, nhưng cũng đủ để xe chạy hai bên.
Tống Ý Dung tản bộ ở ven đường, nhìn con sông nơi xa bên cạnh là ruộng hoa cải dầu, hương vị của gió cũng trở nên mềm ngọt.
Cảnh đẹp thường có thể làm tâm tình người ta tốt hơn.
Trên đường trở về, hoàng hôn đã hoàn toàn buông xuống, trời tối mờ mờ, gió lạnh se se.
Đi ngang qua nhà Chu Lãng, cửa đóng, không mở đèn, hẳn là không ở nhà.
Tống Ý Dung nhàn nhạt nhìn thoáng qua, không để ý.
Qua hai ngày, ảnh đại diện cây bạch dương bỗng nhiên gửi đến một tin nhắn.
Chu Lãng: [ Tôi đang ở thành phố, cậu có muốn mua đồ vật gì không? ]
Tống Ý Dung không trả lời, mà nói: [ Thấy nhà anh hai ngày nay vẫn luôn không có ai, thì ra là đi thành phố.
]
Đối diện mất vài phút mới gửi đến tin mới:
Chu Lãng: [ Ừ, người thân sửa sang nhà, tôi đến đây giúp đỡ.
]
[ Ba mẹ tôi cũng cùng đi.]
Tống Ý Dung lại muốn cười, đánh chữ: [ Không hỏi anh nhiều như vậy.
]
Bên kia lại im lặng, hình như cũng cảm thấy không hợp lý mà xấu hổ.
Tống Ý Dung: [ Gần đây có hơi thèm lẩu, nếu như anh tiện đường vậy giúp tôi mang một cái về.
]
[ Cảm ơn anh ^^.
]
Giữa trưa ngày hôm sau, Chu Lãng chụp mấy tấm ảnh gửi đến: [ Muốn loại nào? ]
Tống Ý Dung click mở hình ảnh nhìn nhìn, chọn một cái: [ Muốn ăn nồi uyên ương *icon cười to*]
Chu Lãng: [ Được.]
Trời hơi tối, tiếng đập cửa quen thuộc vang lên, Tống Ý Dung mang dép lê đi mở cửa, trên đầu còn nước nhỏ giọt nhìn cái hộp Chu Lãng mang theo: “Anh về rồi.”
“Ừ” Chu Lãng duỗi tay, đem cái hộp đưa tới trước mặt cậu “Lẩu của cậu.”
Tống Ý Dung dựa cửa, ôm cái hộp, trên mặt treo nụ cười lười biếng: “Lại phiền toái anh một lần nữa, tối hôm nay tới nhà tôi ăn lẩu.”
Tống Ý Dung giơ ra ngón trỏ quơ quơ, nhấn mạnh: “Không cho từ chối.”
Ngón tay trắng nhỏ, nốt ruồi nhàn nhạt trên cổ tay, đôi mắt Chu Lãng như bị hút vào ống tay áo đang lắc lư, yết hầu lăn lăn, rũ mi mắt: “Buổi tối hôm nay còn bận..…”
Tống Ý Dung không nói lời nào, chỉ nhìn hắn không chớp mắt, dưới vành mắt đỏ hồng giống như muốn khóc.
Chu Lãng đành phải nói: “Tối mai không bận.”
Tống Ý Dung: “Cũng được, vậy không gặp không về” rồi cong ngón tay út với Chu Lãng: “Ngoắc tay đi.”
Chu Lãng: “Không cần, tôi…”
Tống Ý Dung kiên trì: “Ngoắc tay đi.”
Chu Lãng im lặng, cuối cùng chịu thua mà làm ra ước định thoạt nhìn ấu trĩ vô cùng.
Màu da anh hơi thâm, gần như đen, ngón tay ngoắc cùng nhau, tạo thành hình ảnh trắng đen phân rõ, như trung tâm của hình bát quái.
Một mảng da nhỏ trên ngón tay bỗng nhiên cựa quậy, phản xạ có điều kiện làm anh trong nháy mắt buông tay ra trước, sau đó lập tức để tay vào túi quần.
Xúc cảm lướt qua giây lát, Tống Ý Dung thật nhẹ mà cong môi, rút tay về, đứng thẳng nói: “Như vậy là đã ước định xong.”
Chu Lãng: “ Ừ.”
Tống Ý Dung: “Ngày mai xem món sở trường của tôi.”
Chu Lãng: “ Được.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook