Nửa tỉnh nửa mê, chai bia trong tay Tống Ý Dung rơi trên tảng đá, phát ra tiếng leng keng.

Có lẽ tiếng vang đã làm Tống Ý Dung thanh tỉnh một chút, đôi mắt mở to, cậu miễn cưỡng ngồi thẳng lên gọi: “Chu Lãng.


Chu Lãng dùng mu bàn tay chống trán, đối diện với Tống Ý Dung trong bóng đêm đen đặc, cũng mang theo vẻ say rượu nhưng không rõ ràng, nói: “Tôi đây.


“Anh say rồi sao?”, Tống Ý Dung rũ mắt, nhìn mặt cỏ đen như mực hỏi.

Chu Lãng thật nghiêm túc mà tự hỏi vấn đề này, nhưng khi đối diện với khuôn mặt của Tống Ý Dung lại rất khó tập trung được sự chú ý, ngẩn ngơ mà sửng sốt một hồi, mới chậm rãi giơ tay, dùng lòng bàn tay xoa xoa đuôi mắt Tống Ý Dung.

“Xem như anh say”, Tống Ý Dung nói.

Vừa nói xong chữ cuối, trong nháy mắt, Tống Ý Dung đẩy bả vai Chu Lãng, thoáng dùng sức đè anh nằm trên cỏ.

Ngực dán ngực, xung quanh quá mức tĩnh lặng làm tiếng tim đập phá lệ rõ ràng, hốc mắt Chu Lãng hơi trừng lớn, gân xanh trên mu bàn tay cùng lúc mà mạnh mẽ nhô lên.

Tống Ý Dung cúi đầu hôn xuống.


Chu Lãng không dám đáp lại, thậm chí mỗi một tấc thân thể đều không chịu chi phối, hoàn toàn cứng lại rồi.

Nhưng chỉ là một cái chạm nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước rồi lập tức tách ra.

Tống Ý Dung hôn xong liền lăn sang bên cạnh, nằm nghiêng, dựa sát vào cánh tay ở bên người Chu Lãng, chút có chút không mà câu lấy ngón tay của anh.

Tư thái tùy ý, giống như không có gánh nặng tâm lý gì, chẳng qua là trong lúc tâm huyết dâng trào trêu đùa Chu Lãng một chút thôi.

“Hai tháng nữa, hợp đồng thuê nhà sẽ hết kỳ hạn”, Tống Ý Dung bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi.

Chu Lãng không động đậy cũng không trả lời, cổ họng giống như bị mắc xương cá, một chữ cũng nói không ra.

Tiếng nói Tống Ý Dung chui qua lỗ tai anh, không ngừng xoay chuyển ở trong đầu, làm anh cảm thấy choáng váng, như bay trên đám mây, như đạp lên đầm lầy.

Anh đúng là rất tự ti.

Có một số điều nếu chưa bị vạch trần, anh còn có thể giả vờ không biết, có thể không vì lý do gì mà đối xử tốt với Tống Ý Dung.

Mà khi tầng giấy mỏng che đi sự thật này bị chọc thủng, anh như yêu quái bị kính chiếu yêu chiếu đến, từng tấc da thịt chịu tổn thương.

Anh không có bằng cấp cao, thậm chí còn đang thiếu nợ.

Không biết dùng cái gì để Tống Ý Dung có được cuộc sống thoải mái nhất.

Hiện thực bày ra trước mắt làm anh hổ thẹn không chịu nổi.

“Anh vẫn còn đang suy nghĩ”, Tống Ý Dung cười cười, ngữ khí thoải mái: “Đúng không?”
“Tôi sẽ cho anh thời gian”, Tống Ý Dung vờ như mình không sao cả: “Ngày mai tôi phải về thành phố, anh hãy suy nghĩ cho kĩ.


Tống Ý Dung cố gắng nhếch khóe miệng, lộ ra cái mặt cười lãnh đạm kia, rõ ràng đang cười nhưng lại làm người càng khổ sở hơn so với không cười.

Trái tim Chu Lãng bị bóp nghẹn từng cơn, lúc nặng lúc nhẹ, vô cùng đau đớn.


Uống một chai cũng không hẳn là say, nhưng sau một hồi lắc lư thì mùi cồn vẫn khiến người ta mê muội.

Chu Lãng cảm thấy Tống Ý Dung nên như ánh trăng treo cao trên bầu trời đêm, được nâng niu và chăm sóc.

Nhưng trời lại cao như vậy, một người ở đó chắc hẳn sẽ cô đơn.

Vậy thì anh sẽ làm một ngôi sao, không cần sáng lắm, ở bên cạnh làm bạn với Tống Ý Dung.

Sau khi suy nghĩ kỹ, Chu Lãng chậm rãi quay đầu nhìn mặt Tống Ý Dung, cằm căng chặt, yên lặng nắm lại tay cậu, dùng lòng bàn tay của mình ủ ấm cho bàn tay lạnh lẽo của cậu.

“Ngày mai tôi đưa em đến nhà ga”, Chu Lãng nghẹn ra một câu.

Sáng sớm hôm sau, Chu Lãng đúng hẹn mà đưa Tống Ý Dung đến nhà ga, lúc sắp lên tàu, ai cũng không nói gì.

Mặt Chu Lãng vẫn luôn căng ra, một chút ý cười cũng không nhìn thấy, không phải anh tức giận điều gì, chỉ là tay chân luống cuống, đột nhiên không biết phải đối xử với Tống Ý Dung như thế nào.

Sau đêm qua, quan hệ giữa hai người đã có gì đó khác đi.

Đến lúc Tống Ý Dung phải đi, Chu Lãng mới cào cào cái ót của mình, khô khan mở miệng: “Trên đường đi nhớ chú ý an toàn.


Tuy không biết sau khi tỉnh lại, Tống Ý Dung có nhớ chuyện xảy ra đêm qua hay không, nhưng nếu cậu không chủ động nhắc tới, Chu Lãng cũng sẽ không hỏi lại.

Cho nên sáng nay, không ai nói về nụ hôn kia, những cử chỉ dành cho nhau đêm qua đã bị che giấu trong sự tĩnh lặng.


Tống Ý Dung cũng không có gì khác so với bình thường, xách theo một túi hành lý màu đen rất giản dị, đáp lời: “Ừ, tôi sẽ cẩn thận.


“Tôi đi đây”, Tống Ý Dung vừa nói vừa giơ tay chạm vào bàn tay đang rũ bên người của Chu Lãng, nắm một chút, buông ra rồi lùi lại, không lưu luyến mà xoay người đi vào trong nhà ga.

Chu Lãng ngơ ngác, động động ngón tay, vội vàng nói: “Tống Ý Dung, khi trở về thì hãy gọi điện thoại cho tôi, chuông báo tin nhắn quá nhỏ, tôi sợ là không thể nghe được.


Tống Ý Dung “ừ” một tiếng, bóng dáng cô đơn bước về phía trước, Chu Lãng cũng không biết vì sao mà bản thân lại cảm thấy như cậu đang đơn độc một mình, kiên cường lao vào chiến trường.

Cánh tay Tống Ý Dung tinh tế, xách theo túi hành lý khá lớn bước từng bước, xa dần trong tầm mắt Chu Lãng.

Không biết vì sao, trái tim Chu Lãng bỗng dưng loạn nhịp trong giây lát.

Giống như có chuyện gì không hay sắp xảy ra.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương