Gần một tháng rồi, bà càng cố gắng lại càng không có kết quả.

Cuối cùng bà đành làm liều kéo cô ngược lại trước hành lang phòng bệnh:
- Cô Chu, tôi xin lỗi, tôi không nên kích động nói ra những lời nói như vậy với cô, xin cô tha thứ cho tôi, tha thứ cho gia đình tôi.

Dù sao đi chăng nữa hai gia đình sớm muộn cũng sẽ trở thành thông gia với nhau, cô nể tình đó, tha cho chồng tôi được không?
- Chồng bà.

– Chu Giai Kỳ thoáng có chút nghi ngờ, bởi cô vốn dĩ chưa bao giờ nghe nhắc đến chuyện của cha Hải Tuệ, nhưng chỉ vài giây sau cô dường như đã hiểu rõ mọi chuyện.
- Phải, chồng tôi bị tạm giam vì vậy tôi muốn nhờ cô giúp đỡ.
Chu Giai Kỳ đã hiểu được mọi chuyện do đâu.

Chắc chắn là kiệt tác của người đàn ông kia rồi.

Nhưng cô cũng không nói gì chỉ lặng lặng dời đi.

Ngồi vào trong xe cô nhìn lên khuôn mặt của người đàn ông rước ghế lái:

- Tần Quách Hiền, anh làm việc cho tôi hay cho Từ thị vậy?
- Phu nhân, bỏ qua câu hỏi này, hỏi câu khác được không, câu này quá khó để trả lời.
- Được, vậy nói cho rõ ràng chuyện của ba Hải Tuệ đi, anh hay Từ Du Chính làm.

Mà không đúng, anh hay Từ Du Chính làm đều là do Từ thị làm.
- Từ tổng không muốn ai làm khó phu nhân, chỉ là đe dọa một chút thôi.
- Ra là đe dọa.
- Phu nhân tha cho tôi đi, Từ tổng nhất định sẽ băm tôi thành trăm mảnh.
- Điều kiện đưa ra là gì?
- Bà ấy phải xin lỗi phu nhân và phu nhân chấp nhận tha thứ.
- Thả người đi.
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy cũng khiến Tần Quách Hiền toát mồ hôi hột.

Trước đây, Từ Tổng lạnh lùng lãnh đạm cũng không đáng sợ bằng phu nhân.

Bởi vì chỉ cần phu nhân tức giận chắc chán Từ tổng sẽ san bằng cả thành phố chỉ để phu nhân nở nụ cười.

Vậy càng nói là anh mới là người bị áp bức cả hai bên sao?
Tần Quách Hiền nhớ lại chỉ vì chuyện lỡ để phu nhân đi ra khỏi cổng liền bị Từ Du Chính bê đến đây làm vật trút giận cho phu nhân, nhưng não anh giống như kiểu phải chia làm hai bán cầu.

Một bên nhớ tất cả mọi việc giùm phu nhân, một bên vận động đại não chỉ đợi Từ Du Chính ra lệnh liền phải giải quyết triệt để.

Bỗng nhiên trong đầu anh có thêm một suy nghĩ nữa đó chính là muốn rửa tay gác kiếm, rút khỏi cuộc chiến này.
Từ Du Chính nhận được tin báo của Tần Quách Hiền nói rằng Chu Giai Kỳ muốn thả người, anh biết cô lại mềm lòng, nhưng anh vẫn luôn chiều theo ý cô, không thể chỉ vì một gia đình không có tiền đồ rộng mở mà khiến cô gái nhỏ bên cạnh anh không vui được.

Giờ anh còn phải suy nghĩ thêm một chút hạ lưu nữa, để có thể ngày ngày ôm cô vào lòng rồi.
Từ Du Chính mỉm cười nhớ lại ngày hôm Chu Gia Huy sảy ra chuyện, anh trước đó vốn dĩ không được Chu Giai Kỳ để anh động vào người, vậy mà hôm đó anh vui vẻ ôm cô vào lòng cả một buổi chiều, rồi thậm chí cả trước phòng cấp cứu, chỉ bấy nhiêu thôi anh cũng quyến luyến không dời bởi những nhung nhớ nhiều năm đã được đền đáp.

Ấy vậy mà sau ngày hôm đó cô lại khôi phục lại vẻ bình thường nhất định không cho anh ôm cô thêm một lần nữa.
Anh cũng là đàn ông, cũng có dục vọng của riêng mình, anh càng ngày càng muốn nhìn thấy cô, lại càng nhớ đến những lúc hai người triền miên hạnh phúc.


Nhưng cô lại giống như đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh.

Đôi khi cho anh hưởng chút lợi sau đó lại kêu anh nên tránh xa cô một chút.

Anh hận không thể cắn thêm cho cô một cái cho khỏi bực mình.
Bản thân Chu Giai Kỳ thì đã mềm lòng, sự việc của gia đình Hải Tuệ cô đã biết được, anh vì bảo hộ cô có thể làm rất nhiều việc khác, nhưng những điều đó lại khiến người khác rơi vào cảnh khó khăn, cũng chỉ là một câu nói.

Nhưng bản thân anh lại để tâm đến vậy.
Buổi chiều cuối tuần, người đi trên đường tập lập, Chu Giai Kỳ nhẹ nhàng ngồi trong một quán cà phê nhỏ, đây là nơi cô thường xuyên trốn đến mỗi lần phiền muộn, bởi ngồi từ nơi này có rất nhiều điều nhỏ nhặt của cuộc sống nhưng lại tràn đầy tình yêu của tất cả các tầng lớp.

Nhấp thêm một hụm cà phê sữa khiến tâm trạng cô cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều.

Bỗng nhiên bóng dáng một người phụ nữ ngồi xuống trước mặt cô, đã thật lâu rồi họ chưa từng được gặp lại nhau, nhưng cũng chỉ có người ấy là phát hiện ra căn cứ bình yên này của cô:
- Sao rồi, em chấp nhận ở bên cạnh anh ấy rồi chứ? - Tưởng Mẫn Thanh vui vẻ nói chuyện cùang Chu Giai Kỳ.
- Chưa hẳn, em cũng không biết sẽ có thể như nào nữa, anh ấy, vốn dĩ không hiểu được tâm tư của em.
- Là anh ấy muốn bảo hộ em thôi.
- Vậy còn chị thì sao? Anh Minh Hạo vẫn chưa chấp nhận về chung một nhà với chị sao? Anh ấy chả lẽ còn là tảng băng lạnh lẽo hơn cả Từ Du Chính.
- Anh ấy với chị, có lẽ sẽ là dừng lại.
- Chị Mẫn Thanh, hai người dùng thời gian ba năm để làm khó nhau, hiện tại lại nói dùng lại là sẽ dừng lại sao.


Ban đầu anh ấy luôn dùng một lý do chị là hôn thê của bạn thân anh ấy, giờ không còn nữa, sao hai người vẫn còn khoảng cách vậy?
- Có lẽ do trong lòng anh ấy có người khác rồi.
Tưởng Mẫn Thanh vừa nói vừa bật cười tự giễu lòng mình.

Chuyện anh có người khác không phải mới đây cô mới biết, ba năm trước cô đã vô tình biết được chuyện trong lòng Đoàn Minh Hạo có người phụ nữ khác, nhưng nói sao được khi tâm tư cô dồn nén hết vào anh rồi.

Cho dù cô có chấp nhận cùng anh mang danh ngoại tình, nhưng cho đến sau cùng, trái tim của anh vẫn không thuộc về cô.
- Chúa ơi, vậy chị tính sau này sẽ ra sao đây? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, em lại càng tò mò người đó rốt cuộc trông ra sao mà có thể từ chối Mẫn Thanh mĩ nữ của em được.
- Chắc sang tuần sau chị sẽ bay về Mỹ.
- Vậy chúng ta làm tiệc chia tay đi, em sẽ chọn một nhà hàng thật tốt.
- Giai Kỳ, chúng ta mở tiệc tại nhà của Từ Du Chính đi.
- Em không muốn nấu cơm.
- Chị cũng vậy, nhưng Từ Du Chính biết, yên tâm đi bé con chỉ cần chị nói em muốn ăn cơm tự nấu, anh ấy sẽ tự nấu tất cả.
Hai người phụ nữ liền cùng nhau tươi cười vì những ý tưởng của mình.

Nhưng trong tâm của Chu Giai Kỳ cũng vội có một tia sao động, bởi nơi đó, đã ba năm rồi cô chưa từng trở lại..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương