*******

“Cậu chết mê chết mệt cô nàng rồi phải không?” Donalson hỏi.

“Cậu cứ cầm tấm kính cho tớ, đừng hỏi nhiều.” Jake quỳ trong phòng khách nhà Macy và lúi húi thay tấm kính vỡ. CSI vừa gọi, họ nói đã tìm được nhiều dấu vân tay và dấu giày rất rõ nên họ sẽ không cần quay lai nữa. Họ vẫn chưa có kết quả giám định. Mà Jake có phải cần đến bằng chứng về kẻ nào đó đã làm việc này đâu.

Không giống như đặc vụ James và đội phản ứng nhanh vùng Gulf Coast, Jake không tin rằng chỉ cần xịt sơn lên tường nhà Macy cũng làm tên Tanks mãn nguyện lắm rồi. Nhất là khi hắn rõ ràng còn định làm nhiều trò hơn thế. Hắn không phải là người bỏ cuộc dễ dàng. Jake nhớ lại lý do vì sao anh phải tống hắn vào tù.

“Cậu có thể trả tiền cho người ta đến sửa nhà, cậu biết chứ?” Donaldson gợi ý.

“Gì đây? Cậu lại sợ bị bẩn tay chứ gì?”

Donaldson cáu kỉnh lườm anh. “Cô ấy không biết là cậu đã bỏ công làm, phải không?”

Jake xịt hợp chất gắn kinh quanh khung cửa. “Tớ chỉ định giúp cô ấy một tí thôi mà.” Đội của James không chịu trách nhiệm bảo vệ Macy toàn thời gian, nên cô ấy đành phải chịu đựng anh vậy. Jake không hề thấy phiền. Vấn đề là, Macy lại không có cảm giác giống anh.

Donaldson chăm chú quan sát thao tác của Jake. “Cậu học gắn kính ở đâu thế?”

“Tổ chức nhân đạo Habitat.”

“Cậu làm việc cho họ ư?” Donaldson ngạc nhiên.

“Tớ là tình nguyện viên.” Con trai mục sư dòng Baptist thường xuyên tham gia các phong trào tình nguyện mà. Chẳng phải bây giờ anh cũng đang làm công tác tình nguyện, cặm cụi như một thành viên tổ chức Bác Ái gắn kính cửa sổ hộ Macy đó sao? Dù không có sự cho phép của cô ấy?

Ôi quỷ thật, Donaldson nói đúng. Anh đã mê mẩn cô rồi. Nhưng này, cô đã bảo anh cứ tự nhiên như ở nhà cơ mà. Vậy là đàn ông trong nhà, khi nhà cửa có gì hỏng hóc, anh sẽ..

“Cậu đã gặp tổng thống Carter bao giờ chưa?” Donaldson hỏi vu vơ.

“À, tháng nào tớ chẳng rủ ông ấy đi ăn trưa,” Jake trả miếng.

“Thế à? Ông ấy cũng là bạn của bố tớ đấy.”

Jake liếc lên bảo. “Tớ vừa mỉa mai thôi mà.”

“Ồ.” Im lặng kéo dài khi Jake vẫn cặm cụi làm. “Tớ ngạc nhiên khi cậu không đi theo cô ấy.”

“Khi James biết Macy sẽ đến chỗ làm, anh ta quyết định cho người theo sát Macy có lẽ sẽ hữu ích vì rất có thể Billy sẽ tìm cách liên lạc với cô ấy.” Nếu Jake không ngại Macy chống đối mình, anh đã nhất quyết đòi làm người canh chừng Macy rồi.

“Vậy ra lúc nãy cậu gọi James à? Cả hai lần ư?”

Phải, anh đã gọi cho đặc vụ FBI ấy. Anh chỉ muốn đảm bảo rằng anh ta không lơ là công việc.

“Ừ thì tớ thích cô ấy đấy,” cuối cùng Jake cũng thú thật với Donaldson. “Thế thì đã sao nào?” Anh lùi ra ngắm nghía khung cửa. “Trừ phi chính cậu cũng phải lòng Macy.”

“Này, tớ đã rút lui ngay sau cái lườm cảnh cáo ấy rồi còn gì,” Donaldson đáp.

Jake đã gắn xong cửa kính. Hài lòng vì Donaldson đã rút lui, vì Macy sẽ bình an vô sự và vì công việc gắn cửa kính của anh vừa hoàn thành mỹ mãn, anh thoải mái đứng khoanh tay trước ngực. Liệu việc gắn cửa kính có giúp anh được điểm thưởng với Macy hay cô lại trách anh vượt quá giới hạn đây? Điểm thưởng thì tuyệt quá rồi. Anh biết chính xác mình sẽ sử dụng điểm ấy vào việc gì.

“Giờ ta làm gì đây?” Donaldson hỏi.

“Cậu có biết dùng cọ sơn không?” Jake xách thùng sơn Kilz lên.

“Cậu đùa chắc? Cậu định sơn cả nhà của cô ấy nữa à?”

“Không phải sơn toàn bộ nhà đâu. Chỉ dùng sơn lót phủ lên chữ viết bậy thôi. Sao vậy, mới có tí việc vặt mà đã ngại rồi à, cậu bé Vàng?”

Donaldson với lấy lon sơn. “Thôi tớ giúp. Nhưng chỉ vì sáng này cậu mua đồ ăn sáng cho tớ thôi đấy.” Cậu ta làu bàu.

“Vậy tớ nghĩ giờ không phải lúc dại dột khai rằng bánh ấy tớ mua cho Macy nhưng cô ấy không ăn đâu nhỉ.”

Cả hai phá lên cười và trải bạt hứng sơn xuống sàn nhà rồi cùng quét sơn lên tường.

Sau năm lần nhúng cọ vào thùng sơn, Jake nhìn lên hỏi bạn. “Chắc chắn cậu chán làm thế này lắm nhỉ?”

“Tại sao chán? Tại tớ đang giúp cho cái thằng bạn đáng thương được lấy điểm với nàng thay vì tự thử vận may của chính mình ấy à?”

“Ừ,” Jake cười ngoác mang tai. “Cậu thấy thế nào về chuyện ấy?”

“Tớ mới về đồn một tháng. Với lại tớ chưa quen ai cả?” Donaldson buông cọ xuống và lấy chai bia họ vừa lục được trong tủ lạnh.

“Đừng nói với tớ là cậu cả thẹn đấy nhé?”

“Không. Tớ chỉ hơi kén bạn tí thôi.”

Một giờ sau, hai người đã sơn kín hết những chữ bậy. Jake lấy thêm cho mỗi người một chia bia nữa. Anh sẽ phải mua đồ trả lại cho tủ lạnh của Macy, nhưng thực ra anh cũng đã định làm thế từ trước rồi. Anh thả người lên ghế tựa, đối diện với Donaldson ngồi trên ghế sô pha. Ký ức về lúc ngắm Macy nằm ngủ trên ghế lấp đầy tâm trí anh. Cơn nôn nao mong đến lúc được gặp cô tối nay làm bụng dưới anh rạo rực.

Không muốn lại bắt đầu vơ vẩn theo hướng ấy, anh đưa ra thêm một câu hỏi khó cho cậu bé vàng. “Lớn lên trong nhung lụa giàu sang là như thế nào ấy nhỉ?”

Donaldson nhướn một bên mày lên và nói cụt ngủn. “Tuyệt vời.” Chỉ có thế và Donaldson không nói thêm câu nào nữa.

“Vậy ra cả người giàu có và nổi tiếng cũng có thời thơ ấu không vui.”

Donaldson lừ mắt nhìn anh. “Sao cậu lại nói thế?”

“Nếu đúng như người ta đồn đại, cậu thừa mứa tiền bạc muốn học đến bằng nào chả được. Tớ đoán việc cậu quyết định làm cảnh sát là một cách quẳng trả những mơ mộng bằng cấp ấy vào mặt cha mẹ cậu thôi.”

Ánh mắt sắc lạnh của Donaldson cho Jake biết anh đã đụng chạm đến nỗi đau tinh thần của cậu ta. “Gì đây? Cậu đang tìm cách cứu rỗi linh hồn tớ và ngăn tớ thôi không bất kính với cha mẹ nữa à, đúng không cậu con trai mục sư dòng Baptist? Tớ cũng nghe người ta nói này nói nọ về cậu đấy.”

Jake ngả người trên ghế nệm bọc da. “Vậy huề thôi. Ai nói với cậu bố tớ là mục sư thế?”

“Ai mà chẳng biết. Người ta bảo rằng cậu không bao giờ đi lễ nhà thờ nhưng vẫn cầu nguyện trước khi phải dùng đến súng”

“Chẳng phải ai cũng thế ư?” Jake nhấc chai bia lên.

Donaldson nhìn chai bia trong tay. “Chúng ta đều nên làm thế.” Cậu ta im lặng một thoáng rồi nhìn đồng hồ. “Mấy giờ Macy đi làm về thế?

“12h đêm.”

“Cậu định chờ đến tận lúc ấy cơ à?”

Jake cười. “Thế cậu tưởng từ chiều tới giờ tớ làm không công chắc?”

“Thế cậu tin là sửa chữa hỏng hóc vặt trong nhà sẽ giúp cậu được ngủ với nàng ư?”

“Không. Chỉ giúp tới công đoạn hôn hít thôi.”

Họ lại cười vang. Macy có vẻ không thuộc tuýp phụ nữ thích nhảy ngay lên giường với đàn ông. Về mặt này, Jake cũng không muốn nàng thay đổi.

Anh nhìn bốn bức tường và quyết định chia sẻ mối nghi ngờ với Donaldson. “Cậu còn nhớ mấy vụ trèo tường bẻ khóa nhà riêng trong đó bọn trộm cũng dùng sơn đỏ không?”

Đồng sự của anh ngạc nhiên. “Cậu cho rằng vụ này có liên quan đến chúng à?”

“Tớ không biết nữa. Ý là, Tanks thì ở trong tù. Tớ cũng biết hắn chủ mưu trong vụ vẽ bậy lên nhà Macy, nhưng …” Nhiều ý tưởng dồn dập đến trong tâm não anh. “Có lẽ tên nào giúp hắn trong vụ này cũng từng dính mấy vụ kia.”

“Nghe có vẻ rắc rối đấy,” Donaldson gật gù.

Điện thoại di động của Jake đổ chuông. Anh bảo, “Chính vì thế tớ mới không đề cập chuyện này với nhóm của James.” Đoạn anh trả lời điện thoại. “Alo?”

“Baldwin hả?” Stan, bạn anh bên chuyên án giết người gọi đến. “Cậu đã gọi tớ. Có chuyện gì nào?”

“À, tớ định nhờ cậu giúp thay kính cửa sổ ấy mà. Nhưng tớ tìm được người khác giúp rồi.”

Stan khịt mũi. “May mà lúc ấy tờ không nghe máy được. À này,…” Bạn anh đổi giọng hỏi. “Cậu nói gì với nhóm thanh tra bên đồn Clear Lake về chuyện cái xác chết trôi không đầu chưa đấy?”

“Chúng tớ có trao đổi,” Jake thừa nhận.

“Tốt. Vậy bây giờ cậu đang ở đâu? Hết giờ làm việc rồi. Hay nõi là cậu đang đi chơi với cô nào đó đi. Nghe cậu ở nhà hoài, tớ chán lắm.”

Jake liếc sang Donaldson đang cầm cuốn sách trên góc tường nhà Macy lên xem. “Có thể không lâu nữa đâu.” Nếu anh không bị cô nàng đang ám chỉ đá đít chỉ vì cô gắng giúp nàng.

Anh kể vắn tắt cho Stan nghe vụ nhà Macy bị đột nhập và bị xịt sơn. Anh cũng đề cập đến những chi tiết trùng hợp của vụ này với những vụ trộm cướp nhà riêng có liên quan đến việc dùng sơn đỏ.

“Macy có phải cô em bắt chước Monroe nhưng có giọng nói the thé không thế?” Stan hỏi.

“Không. Cô ây là chị của một trong những phạm nhân vượt ngục.”

“À, ra vậy. Chúc cậu may mắn với gia đình ấy nhé.”

Jake từ biệt, cúp máy rồi quay sang Donaldson. “Stan Anders thuộc ban hình sự Án mạng đấy.”

Donaldson gật đầu và lại tò mò nhìn chồng sách trên bàn. “Macy đang đi học à?”

“Ừ.” Jake nhớ lúc trước cô có nhắc đến thi cử gì gì đó. Thốt nhiên anh nhận ra rằng anh biết quá ít về cô. Nhưng không sao, anh đã lên kế hoạch sửa lỗi ấy rồi. Sau ba giờ tới, khi cô đi làm về ấy.

“Vậy ra cô nàng đang học để trở thành người nhổ cây sống trồng cây chết đây.” Donaldson giơ cuốn sách giáo khoa về luật hiến pháp lên cho anh xem.

Nhảm thật. Điều đó giải thích bài diễn văn về quyền công dân của nàng đây. Luật sư không phải loại người Jake ưa thích gì lắm. Nhưng rồi anh nhớ đến nụ cười, nhờ tài đối đáp sắc sảo và dí dỏm, cộng với thân hình của cô gái, toàn bộ con người ấy lại làm cho anhc ảm nhận mình được đầy đủ trở lại. Chắc có lẽ không phải luật sư nào cũng xấu.

Donaldson đứng lên nhìn xuống quần Jean lấm tấm sơn của mình. “Nhìn xem, thôi tớ đã dùng hết chỉ tiêu lao động chân tay của ngày hôm nay rồi.”

“Đúng là con nhà giàu,” Jake trêu. Anh cũng đứng dậy. “Cảm ơn cậu về tất cả nhé.”

“Cỡ nào cũng giúp cho bạn được lên giường.” Donaldson ngần ngừ, “nói thực là tớ cũng thích làm mấy việc này mà.” Vừa dợm bước ra cửa, cậu ta ngoái đầu nói với. “Sáng mai tớ muốn ăn bánh quy với phô mai.”

******

Macy đỗ xe trước cửa kiểm soát dẫn vào khu cao ốc căn hộ cao cấp và nhấn số nhà có đặt bánh Pizza trong lần giao cuối cùng trong ngày. Cô đã dùng tiền của mình trả tiền bánh ấy cho cửa hàng để khi nhận thanh toán xong, cô chỉ việc đến thẳng ngân hàng nộp tiền và không phải quay lại tiệm nữa. Do tiết kiệm được chút thời gian công với hôm nay cô được nghỉ sớm hơn mọi ngày, Macy định ghé thăm Ngoại và mẹ mình. Nếu cô không nguôi lo lắng cho Billy thì chắc chắn bà và mẹ cô cũng thế. Dù cô chẳng vui vẻ gì khi phải nghe mẹ khóc lóc, nhưng gia đình phải sát cánh bên nhau – nhưng chỉ được hai miếng khăn giấy thôi đấy.

“Tôi đến giao bánh pizza đây,” Macy nói vào điện thoại ngoài cổng an ninh. Có tiếng o o và cửa tự động mở. Macy chạy xe vào trong.

Cô cho xe chạy đến tòa nhà cao ốc thứ hai rồi đỗ lại. Đến khi ra khỏi xe rồi, cô mới nhớ có nhân viên FBI đang giám sát. Khi quay lại xem cái đuôi của mình có kịp vào cổng với cô không, Macy thấy anh ta đã chậm chân; chàng đặc vụ đang đứng cạnh cổng sắt và tức tối quát nạt om sòm.

Macy vẫy tay dè bỉu. “Chắc là nhân viên FBI nên tu dưỡng thêm cả kỹ năng bám đuôi lẫn cách cư xử nữa thôi,” Macy lầm bầm, nhớ lại những lời bình luận khó nghe của anh ta về khả năng lái xe của cô khi anh ta hộ tống cô giữa những lần đi giao hàng. Macy đã định lùi xe ra cổng cho anh ta vào. Nhưng cô chỉ vào đó một thoáng rồi ra ngay thôi mà.

Hai phút sau, cô ra xe với năm đô la tiền boa. Cô nhìn quanh xem cái đuôi của mình có tìm được cách vào bên trong khu phức hợp chưa, nhưng hình như anh ta không vào được; chiếc bốn chỗ chẳng thấy đâu. Ra khỏi khu nhà, Macy lái quanh một vòng để xem anh ta có đợi cô bên ngoài không. Chẳng thấy gì. Macy đành chạy thẳng đến nhà Ngoại. Chẳng phải lỗi của cô khi làm mất dấu anh ta. À đúng hơn là lỗi không hoàn toàn thuộc về cô. Với lại, có lẽ giờ này tên Tanks đã nửa đường đến Mexico rồi. Cô chỉ không hi vọng là Billy không đi cùng hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương