Bất Diệt Thánh Linh
Quyển 4 - Chương 206: Tru nghịch

"Ma La Tinh đại nhân, ngươi không thể thả bọn họ đi a!"

Ai cũng không ngờ tới, người đầu tiên phản đối lại là Tiêu Dật Long.

Người này hiện tại đã nhập ma, dục vọng sát niệm đúng lúc mãnh liệt, hoàn toàn dung nhập vào bản năng, tự nhiên không muốn bỏ qua cho đám người này.

Huống chi, từ tận đáy lòng Tiêu Dật Long không muốn bí mật của mình bị lộ ra ngoài, hắn vẫn hi vọng mình có thể bình yên sinh sống ở Đại Càn, thậm chí nắm giữ giang sơn, được hưởng vô cùng quyền lợi sắc đẹp.

Vừa nghĩ tới bí mật chính mình trở thành ma nô bị truyền đi, giờ phút này Tiêu Dật Long muốn làm nhất đúng là đem Khương Thừa Tổ đám người diệt khẩu, sau đó lại đem Tâm Vô Lệ mấy nữ tử cho mình hưởng dụng.

"Ba !"

Ma La Tinh tát một cái vào mặt của Tiêu Dật Long, lạnh lùng vô tình nói: "Tiêu Dật Long, ngươi nhớ cho kĩ cho bổn tôn, lời của bổn tôn tuyệt đối không thể cãi lãi, nếu còn có lần sau, bổn tôn sẽ làm cho ngươi nếm thử ma cổ thực tủy, nếm trải tư vị sống không bằng chết!"

"Dạ.. Thuộc hạ nhớ kỹ."

Tiêu Dật Long vội vàng quỳ rạp xuống đất, thần tình trên mặt ra kinh khủng tột độ, trong ánh mắt sợ hãi hiện lên oán độc.

Thật ra Ma La Tinh cũng không muốn bỏ qua cho đám người này, dù sao đám người này đều là thiên kiêu hoặc tinh anh của nhân tộc, nếu là có thể diệt trừ bọn họ, nhân tộc nhất định tổn thương nguyên khí, đối với công cuộc xâm lấn đại lục có lợi ích không nhỏ.

Chỉ là Ma La Tinh cũng có băn khoăn của mình, dù sao hắn hiện tại không có khôi phục tới thời kỳ cường thịnh, có lẽ có thể ngăn chặn những người khác, nhưng đối mặt với người có đại lai lịch đại bối cảnh như Khương Thừa Tổ, biến số vô cùng to lớn, hắn tự nhiên sẽ không đem mạng của mình đi đánh cuộc, dù sao hiện tại thâm uyên chi môn đã mở ra, nhiệm vụ của hắn coi như đã hoàn thành, chỉ đợi yêu ma đại quân phá vỡ động thiên, hàng tỉ sinh linh của Đại Càn Đế quốc sẽ thành huyết thực của bọn họ.

Dĩ nhiên, những người khác đều không quan trọng, chỉ có Vân Phàm người này phải lưu lại. Vì trên thân hắn có thủ đoạn khắc chế yêu ma, nếu là để cho hắn phát triển, nhất định hậu hoạn vô cùng.

...

"Tốt, chúng ta đi thôi!"

Khương Thừa Tổ không chút do dự gật đầu, thậm chí không hỏi ý kiến của Tâm Vô Lệ đám người.

"Chúng ta đi rồi, nơi đây phải làm sao?"

"Đúng a! Nên làm cái gì bây giờ?"

Không ít người trong lòng thấp thỏm bất an, hoàn toàn mất hết chủ ý.

Khương Thừa Tổ lạnh lùng trấn an nói: "Mọi chuyện chờ ra ngoài rồi hãy nói, Thánh Địa tự có sắp xếp."

Trong hoàn cảnh như vậy , tiên đạo đầu lĩnh căn bản không có tư cách nói chuyện, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của Thánh Địa.

Người của hoàng tộc chia làm hai phe, giằng co lẫn nhau.

Nhị vương tử đám người cũng đang do dự, bọn họ cấu kết với Thánh Địa, phản bội hoàng tộc chuyện này nếu đưa ra ngoài ánh sáng, hậu quả đúng là không thể chịu nổi, đến lúc đó toàn bộ Đại Càn quốc độ, cũng không có chỗ cho bọn họ dung thân.

"Như thế các ngươi theo ta cùng nhau đi ra ngoài, sau này các ngươi chính là người của Thánh Địa."

Tâm Vô Lệ bỗng nhiên mở miệng, hiển nhiên có tính toán lôi kéo đám người Nhị vương tử.

Nhìn thấy Thánh Địa đã thái độ, Khương Nguyên Trì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất được Thánh Địa che chở, bọn họ tạm thời không cần lo lắng sinh mệnh an toàn, hơn nữa tới Thánh Địa phát triển cũng là chọn lựa không tồi, nói không chừng sau này sẽ có thành tựu cao hơn.

"Ác giả ác báo, lão Nhị, Ngọc Hành Vương thúc... Các ngươi tự giải quyết cho tốt!"

Khương Vô Tà lạnh lùng liếc nhìn Khương Nguyên Trì đám người, thật sự không còn tâm tư so đo. Trước mắt cả Đại Càn sắp đối mặt một cuộc nguy cơ trước nay chưa từng có, hắn phải suy nghĩ nhiều chuyện hơn.

Sau đó, tiếp dẫn trận pháp mở ra, một đạo ánh sáng từ trên trời giáng xuống, từ từ tăng lên, nối thẳng tới phía ngoại giới.

...

Những người còn lại đều có quyết định của mình, chỉ có võ đạo nhất phương thủy chung không động, đứng bên cạnh Vân Phàm.

Trên thực tế, đám võ giả này cũng muốn rời đi, nhưng bọn họ cũng hi vọng cùng Vân Phàm ở chung một chỗ sóng vai chiến đấu. Tôn nghiêm loại vật này, một khi đã nắm lên sẽ khó lòng bỏ xuống.

Võ đạo trải qua vô số trắc trở, thật vất vả mới đi tới bước hôm nay, rốt cục có một chút hi vọng quật khởi, bọn họ thật sự không muốn trơ mắt nhìn hi vọng biến mất. Lui một bước mà nói, ân nghĩa của Vân Phàm đối với bọn hắn, giá trị tuyệt đối xứng đáng để cho bọn họ dùng tính mạng đền đáp, cho nên bọn họ không sợ hãi chút nào, quyết tâm liều chết.

"Túc Không tiền bối, các ngươi đi trước đi!"

Vân Phàm đột nhiên quay sang Túc Không đám người, hướng về phía các võ giả gật đầu tỏ vẻ khẳng định.

Túc Không lập tức phản bác: "Không được, Vân Phàm tông sư cùng chúng ta vào sanh ra tử, chúng ta muốn đi thì cùng đi, muốn ở thì cùng ở, cùng lắm thì tất cả chúng ta đều chết ở nơi này..."

"Yên tâm đi, ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Vân Phàm ánh mắt dị thường bình tĩnh, trong nét bền bỉ lộ ra một luồng thâm u.

Túc Không vốn còn muốn khuyên can, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Vân Phàm, lời nói đến khóe miệng lại nuốt trở vào.

Cuối cùng, các võ giả cũng tuân theo sắp đặt theo mọi người rời đi.

"Khương Vô Tà, đây là đồ vật của ngươi..."

Vân Phàm tiện tay ném ra một vật, chính là 【 Phá Không Ấn Phù 】 lúc trước Thánh Địa một lòng muốn tranh đoạt.

Thấy đồ vật này, không ít người sắc mặt phức tạp, đồ vật đáng quý như vậy cũng không cần, bọn họ thật không biết nên nói đối phương ngu ngốc hay là chân thành đây.

"Vân Phàm huynh đệ, thật sự quyết định lưu lại ư?"

Khương Vô Tà nắm chặt ấn phù trong tay, không nhịn được khuyên: "Nếu như chúng ta hợp lực, đối phương chưa chắc có thể giữ chân được chúng ta."

"Không có thời gian."

Vân Phàm nhìn lại tế đàn, hắc khí dần dần tràn ngập, yêu ma đại quân dưới thâm uyên rất nhanh sẽ xông tới, mà người của Thánh Địa cùng tiên đạo căn bản không có tâm tư tranh đấu, cố gắng giữ đối phương đám người lưu lại, ngược lại sẽ trở thành phiền toái.

"Ngươi có chắc chắn không?"

"Có một chút."

Nghe được câu trả lời của Vân Phàm , Khương Vô Tà mặc nhiên không nói gì. Hắn vẫn quan sát chung quanh, sau đó nhìn Vân Phàm, lại nhìn tế đàn, cuối cùng đem 【 Phá Không Ấn Phù 】 trong tay đưa lại cho Vân Phàm.

"Cái gì! ?"

"Thái tử không thể làm thế!"

Khương Liệt đám người quá sợ hãi, đang muốn tiến lên đoạt lại 【 Phá Không Ấn Phù 】 , lại bị Khương Vô Tà ra tay ngăn lại: "Nếu nước không tồn tại, cần đỉnh để làm gì? Vật này tạm thời đặt ở chỗ của Vân Phàm huynh đệ, để hắn giữ gìn , nếu phụ hoàng có biết, nhất định sẽ minh bạch ý nghĩ của Bổn cung."

Thái tử kế vị quân vương, miệng vàng lời ngọc.

Trong cõi minh minh tự có cảm ứng.

Vân Phàm cũng dâng lên cảm xúc, yên lặng thu hồi 【 Phá Không Ấn Phù 】 nói: "Thái tử, người phản nghịch Đại Càn, phải chịu tội gì?"

"Ách? !"

Khương Vô Tà không khỏi giật mình, đây là lần đầu tiên Vân Phàm gọi hắn như thế, nhưng hắn mơ hồ đoán được điều gì, nói thẳng: "Tội phản quốc người người truy giết!"

"Nha."

Vân Phàm gật đầu, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, giơ lên hai tay, tám đạo hàn mang từ ngón tay bắn ra, chia ra hướng phương hướng bất đồng bay tới.

"Lớn mật!"

"Dừng tay —— "

Tâm Vô Lệ cùng Khương Thừa Tổ đồng thời xuất thủ muốn ngăn cản, đáng tiếc đã không còn kịp.

Một đạo hàn mang nhập thể xuyên qua, trước hết mang đi tánh mạng của Phong Thiên Tiếu , hắn thậm chí cũng không kịp kêu cứu, mi tâm dần dần rách ra, thần hồn theo đó tiêu vong.

Ngay sau đó chết chính là Hoắc Thiên Hùng cùng Diêm Địch hai người, coi như là thay võ đạo thanh lý môn hộ.

Cuối cùng, hai vị cung phụng, hai vị vương tử cùng Khương Ngọc Hành mấy người, một người cũng không thoát nổi, tất cả đều chết ở dưới phi đao của Vân Phàm.

Cảnh tượng này làm cho mọi người chung quanh kinh sợ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương