Bất Diệt Thánh Linh
-
Quyển 4 - Chương 169: Lôi linh
"Cẩn thận! ! !"
Một tiếng rống to đầy sợ hãi vang lên, mọi người sợ hãi tản ra.
Nhưng lôi triều mãnh liệt, thoáng qua đã đem trọn cả sợi xích bao phủ, không người nào có thể thoát khỏi.
Túc Không phản ứng cực nhanh, lập tức xông lên phía trước, muốn đem võ giả phía trước đẩy ra khỏi phạm vi của lôi triều, đáng tiếc đã không còn kịp nữa.
Lôi triều tịch quyển, sợ hãi kinh khủng.
Chưa bàn tới những võ giả đang trên sợi xích, ngay cả những võ giả đã tới bên này cũng tức giận và sợ hãi.
Trong lúc chúng võ giả tuyệt vọng, một đạo thân ảnh thoáng hiện, trực tiếp xông vào trong lôi triều.
"Ong ong ông!"
"Rầm rầm rầm —— "
Lôi triều cuồn cuộn sôi trào , dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người hóa thành một đạo lốc xoáy, sau đó bị hút vào trong hắc động.
"Là.. Là Vân Phàm tông sư!"
Mọi người thấy thấy thân ảnh Vân Phàm, lập tức trở nên phấn chấn không dứt... Có Vân Phàm cùng lôi thiền kim kén tương trợ , võ giả trên sợi xích coi như đã an toàn!
Đúng vậy, xông tới chính là Vân Phàm, hắn đã sớm cảm giác được có cái gì không đúng, cho nên lôi triều vừa động đã kịp phản ứng. Chẳng qua hắn cũng không nghĩ tới, lôi đình dưới lôi uyên lại biết chọn thời điểm nhiều người nhất mà bộc phát.
Đây tuyệt đối không phải trùng hợp, mà giống như sinh linh có trí tuệ, hiểu được triết lý buông dây dài câu cá lớn, nếu không phải Vân Phàm cảnh giác, sợ rằng lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng võ giả bị cuốn xuống lôi uyên.
"Còn nghĩ ngợi gì nữa, đi mau đi!"
Vân Phàm gấp giọng hô to, cũng không vì tránh thoát lôi triều mà buông lỏng.
Túc Không cùng các đại tông sư tâm thần rung động, hiểu được chuyện này không đơn giản như chính mình tưởng tượng, vội vàng tập trung võ giả thất hồn lạc phách thoát khỏi nơi đây.
Nhưng mọi người chưa đi được mấy bước, một thân ảnh hùng vĩ khổng lồ từ trong lôi uyên dâng lên, cơ hồ chiếm cứ toàn bộ lôi uyên.
"Hống hống hống —— "
Bụi mù tản ra , một pho tượng【 Tử Tinh Cự Nhân 】 tràn ngập lôi quang hiện lên trước mặt mọi người.
Tử tinh cự nhân nửa người dưới giẫm lên lôi uyên, nửa người trên cao hơn cả sợi xích, chỉ đứng ở đó đã làm cho người ta cảm thấy vô tận uy áp, để cho võ giả không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng tử tinh cự nhân không có ý muốn thả mọi người , không chút khách khí nắm lên xích sắt, tựa như muốn nhấn chìm mọi người dưới lôi uyên.
"Mau! Chạy mau!"
Vân Phàm vừa cảnh giác, vừa nắm chặt phi đao, sau đó lại đem dây thừng đã chuẩn bị trước buộc vào xiềng xích, sau đó toàn lực lao về phía cự ảnh.
Toàn bộ động tác liền một mạch, hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị.
Chỉ thấy chín đạo hàn mang lóe lên, chia ra rơi vào các bộ vị yếu hại của tử tinh cự nhân ... Bao gồm mi tâm, cổ họng, hai mắt, trái tim, còn có mệnh môn trên cổ tay .
"Đinh! Đinh! Đinh! Đinh!"
Từng tiếng giòn vang, va chạm tóe lên điện quang hoa hỏa, phảng phất sắt đập vào thép tinh, tất cả đều bắn ngược ra .
Đây là lần đầu tiên Vân Phàm sử dụng【 Thốn Mang 】 đã luyện chế lại một lần, 【 Thốn Mang 】có năm mươi lăm đạo công kích văn ấn tinh khiết, bản thân cường độ công kích đã có thể so với cực phẩm hồn bảo đứng đầu, dù vậy vẫn không thể làm gì được tử tinh cự nhân.
Tựa như cảm nhận được uy hiếp, tử tinh cự nhân theo bản năng bỏ qua xiềng xích, huy động bàn tay khổng lồ hướng Vân Phàm phách đi!
"Cút ngay!"
Vân Phàm toàn thân lực lượng cổ động, tụ trên nắm tay, thậm chí đem võ đạo ý chí dung nhập vào quyền ý.
"Rầm rầm rầm!"
Quyền chưởng đụng nhau, oanh thanh như sấm.
Chung quanh võ giả bị khí lãng làm cho chao đảo, chỉ có thể ôm chặt xích sắt, không để cho mình rơi xuống, trong lòng như dâng lên sóng lớn.
Chỉ thấy tử tinh cự nhân không hề gì, Vân Phàm ngược lại bay ra ngoài.
May trên người Vân Phàm đã buộc dây thừng, sau khi rung động được kéo về, nếu không đã rơi vào trong lôi uyên vô tận.
...
"Vân Phàm tông sư! ?"
Mọi người mặt lộ vẻ lo lắng, nếu không phải hiện tại tự thân khó bảo toàn, bọn họ đã sớm xông tới.
Vân Phàm cau mày, cưỡng chế trấn định: "Các ngươi đi trước đi, ta tự có biện pháp thoát thân."
Trong khi nói chuyện, Vân Phàm đem một đạo phong mang ý chí dung nhập vào trong bổn mạng hồn bảo!
"Ong ong ông ~~~ "
Hàn mang đại thịnh, huyết quang tăng vọt.
Một đạo lưu ảnh phá vỡ không gian, lần nữa bay về phía tử tinh cự nhân.
【 Thốn Mang 】 ban đầu luyện chế, vốn dĩ đã dùng một tia khai thiên chi niệm, chính là phong mang sắc bén nhất trong thiên địa, hôm nay cộng thêm phong mang ý chí, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, dung hợp hoàn mỹ.
"Đinh!"
Một tiếng giòn vang, Thốn Mang đâm vào mi tâm của tử tinh cự nhân, mặc dù không hoàn toàn xuyên thấu, lại làm cho mọi người thấy được chút hi vọng.
"Hống hống hống!"
Tử tinh cự nhân bị đau, không những không lùi mà lại càng thêm cuồng bạo!
Lôi đình trong toàn bộ lôi uyên bạo động, điên cuồng lao về trong cơ thể tử tinh cự nhân... Trong một sát na, một đạo lôi bạo sinh trưởng tỏa ra bốn phía!
"Chít chít!"
Lôi thiền từ trên vai Vân Phàm bay về phía giữa không trung, giơ lên kim kén liều mạng hấp thụ lôi đình.
"A! Cứu mạng —— "
"Cứu ta! Mau cứu ta!"
...
Từng tiếng la hét xôn xao, võ giả trên sợi xích bị cuốn vào lôi bạo.
Vân Phàm không chút nghĩ ngợi, trực tiếp xông vào trung tâm lôi bạo.
"Tà Thần tiền bối, giúp ta cứu người!"
Chỉ nghe Vân Phàm triệu hồi, Tà Thần phá không mà đến, thấy hiểm cảnh như thế, ngay cả sức lực mắng chửi cũng không có, trực tiếp biến ảo thành một đoàn hắc vụ, đem võ giả bao phủ lấy.
"Ta nói Vân Phàm tiểu tử, các ngươi là tai họa hay tai tinh vậy, đi tới đâu cũng gặp gỡ phiền toái, bây giờ ngay cả lôi linh các ngươi cũng dám chọc vào! ? Chán sống có phải hay không! ?"
Tà Thần vừa oán trách, vừa nâng chúng võ giả đến bờ bên kia của lôi uyên.
Nhưng di chuyển trong lôi bạo, Tà Thần cũng chẳng dễ dàng gì, kiên trì chốc lát liền trở về phong linh không gian, nhìn qua vô cùng suy yếu.
"Người này cũng là lôi linh? !"
Vân Phàm tâm thần chấn động, không tự chủ nhìn một chút lôi thiền ở giữa không trung.
Đồng dạng là sinh linh ra đời từ lôi đình, làm sao lôi linh này so với lôi thiền cường đại hơn nhiều như thế? ! Nếu không phải 【 Thốn Mang 】 có thể phá vỡ phòng ngự của nó, sợ rằng mặc cho Vân Phàm dùng hết toàn thân khí lực, cũng không làm gì được đối phương.
"Hống hống hống!"
Trong tiếng rống giận dữ, lôi linh lại dừng lại công kích, sững sờ nhìn lôi thiền giữa không trung, lộ ra sợ hãi, sau đó biến thành tham lam.
"Vân Phàm tông sư, nhanh chóng tới đây đi!"
Túc Không cùng đám võ giả gấp giọng la lên, nhưng lôi linh không có ý bỏ qua cho Vân Phàm. Tánh mạng của hắn đối với lôi linh có thể không đáng là gì, nhưng mà lôi thiền kim kén đối với nó có lợi ích vô cùng, vô luận như thế nào nó cũng muốn cắn nuốt.
"Rống!"
Một tiếng gầm điên cuồng, lôi linh khu sử bàn tay muốn bắt lôi thiền, người sau bên vừa trốn vừa kêu loạn lên.
"Các ngươi đi trước đi! Đi đi!"
Vân Phàm hướng về phía Túc Không đám người rống to, sau đó dùng phi đao còn lại công kích.
Thay bằng chút ít phi đao phẩm chất hơi yếu hơn so với 【 Thốn Mang 】, không dung nhập khai thiên chi niệm, chỉ có thể tạo thành tác dụng quấy rầy, căn bản không thể làm gì được lôi linh.
Một tiếng rống to đầy sợ hãi vang lên, mọi người sợ hãi tản ra.
Nhưng lôi triều mãnh liệt, thoáng qua đã đem trọn cả sợi xích bao phủ, không người nào có thể thoát khỏi.
Túc Không phản ứng cực nhanh, lập tức xông lên phía trước, muốn đem võ giả phía trước đẩy ra khỏi phạm vi của lôi triều, đáng tiếc đã không còn kịp nữa.
Lôi triều tịch quyển, sợ hãi kinh khủng.
Chưa bàn tới những võ giả đang trên sợi xích, ngay cả những võ giả đã tới bên này cũng tức giận và sợ hãi.
Trong lúc chúng võ giả tuyệt vọng, một đạo thân ảnh thoáng hiện, trực tiếp xông vào trong lôi triều.
"Ong ong ông!"
"Rầm rầm rầm —— "
Lôi triều cuồn cuộn sôi trào , dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người hóa thành một đạo lốc xoáy, sau đó bị hút vào trong hắc động.
"Là.. Là Vân Phàm tông sư!"
Mọi người thấy thấy thân ảnh Vân Phàm, lập tức trở nên phấn chấn không dứt... Có Vân Phàm cùng lôi thiền kim kén tương trợ , võ giả trên sợi xích coi như đã an toàn!
Đúng vậy, xông tới chính là Vân Phàm, hắn đã sớm cảm giác được có cái gì không đúng, cho nên lôi triều vừa động đã kịp phản ứng. Chẳng qua hắn cũng không nghĩ tới, lôi đình dưới lôi uyên lại biết chọn thời điểm nhiều người nhất mà bộc phát.
Đây tuyệt đối không phải trùng hợp, mà giống như sinh linh có trí tuệ, hiểu được triết lý buông dây dài câu cá lớn, nếu không phải Vân Phàm cảnh giác, sợ rằng lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng võ giả bị cuốn xuống lôi uyên.
"Còn nghĩ ngợi gì nữa, đi mau đi!"
Vân Phàm gấp giọng hô to, cũng không vì tránh thoát lôi triều mà buông lỏng.
Túc Không cùng các đại tông sư tâm thần rung động, hiểu được chuyện này không đơn giản như chính mình tưởng tượng, vội vàng tập trung võ giả thất hồn lạc phách thoát khỏi nơi đây.
Nhưng mọi người chưa đi được mấy bước, một thân ảnh hùng vĩ khổng lồ từ trong lôi uyên dâng lên, cơ hồ chiếm cứ toàn bộ lôi uyên.
"Hống hống hống —— "
Bụi mù tản ra , một pho tượng【 Tử Tinh Cự Nhân 】 tràn ngập lôi quang hiện lên trước mặt mọi người.
Tử tinh cự nhân nửa người dưới giẫm lên lôi uyên, nửa người trên cao hơn cả sợi xích, chỉ đứng ở đó đã làm cho người ta cảm thấy vô tận uy áp, để cho võ giả không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng tử tinh cự nhân không có ý muốn thả mọi người , không chút khách khí nắm lên xích sắt, tựa như muốn nhấn chìm mọi người dưới lôi uyên.
"Mau! Chạy mau!"
Vân Phàm vừa cảnh giác, vừa nắm chặt phi đao, sau đó lại đem dây thừng đã chuẩn bị trước buộc vào xiềng xích, sau đó toàn lực lao về phía cự ảnh.
Toàn bộ động tác liền một mạch, hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị.
Chỉ thấy chín đạo hàn mang lóe lên, chia ra rơi vào các bộ vị yếu hại của tử tinh cự nhân ... Bao gồm mi tâm, cổ họng, hai mắt, trái tim, còn có mệnh môn trên cổ tay .
"Đinh! Đinh! Đinh! Đinh!"
Từng tiếng giòn vang, va chạm tóe lên điện quang hoa hỏa, phảng phất sắt đập vào thép tinh, tất cả đều bắn ngược ra .
Đây là lần đầu tiên Vân Phàm sử dụng【 Thốn Mang 】 đã luyện chế lại một lần, 【 Thốn Mang 】có năm mươi lăm đạo công kích văn ấn tinh khiết, bản thân cường độ công kích đã có thể so với cực phẩm hồn bảo đứng đầu, dù vậy vẫn không thể làm gì được tử tinh cự nhân.
Tựa như cảm nhận được uy hiếp, tử tinh cự nhân theo bản năng bỏ qua xiềng xích, huy động bàn tay khổng lồ hướng Vân Phàm phách đi!
"Cút ngay!"
Vân Phàm toàn thân lực lượng cổ động, tụ trên nắm tay, thậm chí đem võ đạo ý chí dung nhập vào quyền ý.
"Rầm rầm rầm!"
Quyền chưởng đụng nhau, oanh thanh như sấm.
Chung quanh võ giả bị khí lãng làm cho chao đảo, chỉ có thể ôm chặt xích sắt, không để cho mình rơi xuống, trong lòng như dâng lên sóng lớn.
Chỉ thấy tử tinh cự nhân không hề gì, Vân Phàm ngược lại bay ra ngoài.
May trên người Vân Phàm đã buộc dây thừng, sau khi rung động được kéo về, nếu không đã rơi vào trong lôi uyên vô tận.
...
"Vân Phàm tông sư! ?"
Mọi người mặt lộ vẻ lo lắng, nếu không phải hiện tại tự thân khó bảo toàn, bọn họ đã sớm xông tới.
Vân Phàm cau mày, cưỡng chế trấn định: "Các ngươi đi trước đi, ta tự có biện pháp thoát thân."
Trong khi nói chuyện, Vân Phàm đem một đạo phong mang ý chí dung nhập vào trong bổn mạng hồn bảo!
"Ong ong ông ~~~ "
Hàn mang đại thịnh, huyết quang tăng vọt.
Một đạo lưu ảnh phá vỡ không gian, lần nữa bay về phía tử tinh cự nhân.
【 Thốn Mang 】 ban đầu luyện chế, vốn dĩ đã dùng một tia khai thiên chi niệm, chính là phong mang sắc bén nhất trong thiên địa, hôm nay cộng thêm phong mang ý chí, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, dung hợp hoàn mỹ.
"Đinh!"
Một tiếng giòn vang, Thốn Mang đâm vào mi tâm của tử tinh cự nhân, mặc dù không hoàn toàn xuyên thấu, lại làm cho mọi người thấy được chút hi vọng.
"Hống hống hống!"
Tử tinh cự nhân bị đau, không những không lùi mà lại càng thêm cuồng bạo!
Lôi đình trong toàn bộ lôi uyên bạo động, điên cuồng lao về trong cơ thể tử tinh cự nhân... Trong một sát na, một đạo lôi bạo sinh trưởng tỏa ra bốn phía!
"Chít chít!"
Lôi thiền từ trên vai Vân Phàm bay về phía giữa không trung, giơ lên kim kén liều mạng hấp thụ lôi đình.
"A! Cứu mạng —— "
"Cứu ta! Mau cứu ta!"
...
Từng tiếng la hét xôn xao, võ giả trên sợi xích bị cuốn vào lôi bạo.
Vân Phàm không chút nghĩ ngợi, trực tiếp xông vào trung tâm lôi bạo.
"Tà Thần tiền bối, giúp ta cứu người!"
Chỉ nghe Vân Phàm triệu hồi, Tà Thần phá không mà đến, thấy hiểm cảnh như thế, ngay cả sức lực mắng chửi cũng không có, trực tiếp biến ảo thành một đoàn hắc vụ, đem võ giả bao phủ lấy.
"Ta nói Vân Phàm tiểu tử, các ngươi là tai họa hay tai tinh vậy, đi tới đâu cũng gặp gỡ phiền toái, bây giờ ngay cả lôi linh các ngươi cũng dám chọc vào! ? Chán sống có phải hay không! ?"
Tà Thần vừa oán trách, vừa nâng chúng võ giả đến bờ bên kia của lôi uyên.
Nhưng di chuyển trong lôi bạo, Tà Thần cũng chẳng dễ dàng gì, kiên trì chốc lát liền trở về phong linh không gian, nhìn qua vô cùng suy yếu.
"Người này cũng là lôi linh? !"
Vân Phàm tâm thần chấn động, không tự chủ nhìn một chút lôi thiền ở giữa không trung.
Đồng dạng là sinh linh ra đời từ lôi đình, làm sao lôi linh này so với lôi thiền cường đại hơn nhiều như thế? ! Nếu không phải 【 Thốn Mang 】 có thể phá vỡ phòng ngự của nó, sợ rằng mặc cho Vân Phàm dùng hết toàn thân khí lực, cũng không làm gì được đối phương.
"Hống hống hống!"
Trong tiếng rống giận dữ, lôi linh lại dừng lại công kích, sững sờ nhìn lôi thiền giữa không trung, lộ ra sợ hãi, sau đó biến thành tham lam.
"Vân Phàm tông sư, nhanh chóng tới đây đi!"
Túc Không cùng đám võ giả gấp giọng la lên, nhưng lôi linh không có ý bỏ qua cho Vân Phàm. Tánh mạng của hắn đối với lôi linh có thể không đáng là gì, nhưng mà lôi thiền kim kén đối với nó có lợi ích vô cùng, vô luận như thế nào nó cũng muốn cắn nuốt.
"Rống!"
Một tiếng gầm điên cuồng, lôi linh khu sử bàn tay muốn bắt lôi thiền, người sau bên vừa trốn vừa kêu loạn lên.
"Các ngươi đi trước đi! Đi đi!"
Vân Phàm hướng về phía Túc Không đám người rống to, sau đó dùng phi đao còn lại công kích.
Thay bằng chút ít phi đao phẩm chất hơi yếu hơn so với 【 Thốn Mang 】, không dung nhập khai thiên chi niệm, chỉ có thể tạo thành tác dụng quấy rầy, căn bản không thể làm gì được lôi linh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook