Bất Diệt Thánh Linh
-
Quyển 4 - Chương 144: Phá băng
Cùng là tiên đạo đại năng, nhưng trong cảnh giới này cũng phân chia cao cấp.
Mà chênh lệch giữa Thần Hải sơ kỳ cùng với Thần Hải hậu kỳ, cũng giống như chênh lệch giữa cảnh giới Thần Đan và cảnh giới Thần Phủ, không thể dùng số lượng để so sánh được.
Tâm Vô Lệ tuy là Thần Hải sơ kỳ nhưng nàng có căn cơ thâm hậu, có lẽ có thể đánh ngang tay với tiên đạo đại năng Thần Hải trung kỳ, nhưng nàng tuyệt đối không thể nào đối địch nổi với tiên đạo đại năng Thần Hải hậu kỳ, đây chính là khác biệt về bản chất, cho dù là hồn bảo hoặc thần thông cũng khó lòng đền bù.
Vì vậy, Đậu Xuất trong lòng hiểu rõ ràng, Khương Công Vọng tuy là lão tổ tông của hoàng tộc, cùng tương giao với hắn tâm đầu ý hợp, nhưng vấn đề liên quan tới phải trái, đối phương nhất định sẽ phải coi trọng căn cơ hoàng tộc.
Không phải Khương Công Vọng không nể tình mình, mà là hắn không thể làm được, Thánh Địa quá cường thế, cũng quá mức cường đại. Mà chủ yếu nhất chính là hoàng tộc còn không chuẩn bị quyết liệt với Thánh Địa.
...
"Chó má! Một tên ẻo lả, một kẻ nửa ông nửa bà, dám coi thường Cấm Tiên Cốc chúng ta ư!"
Đậu Xuất trong lòng bất chấp mọi chuyện, một quả kiếm hoàn màu tím từ trong miệng bay ra, rơi vào trong bàn tay, hóa thành một thanh trường kiếm hàn quang màu tím.
Kiếm này tên là 【 Tử Trần 】, huyết văn gắn đầy trên thân kiếm, tính ra phải hơn một ngàn đạo, chính là một trong hai kiện thiên luyện thần binh mà Cấm Tiên Cốc sở hữu.
Võ đạo thần binh bình thường thu vào trong cơ thể võ giả, dùng máu huyết dựng dưỡng, uy lực tự nhiên không phải chuyện đùa. Nhưng nếu như một võ giả sử dụng thần binh quá độ, hậu quả trực tiếp nhất chính là tiêu hao khí huyết, vì vậy mà hảo tổn thọ nguyên.
Chỉ là Đậu Xuất đang nổi nóng, làm gì để tâm nhiều chuyện đến thế.
Kiếm ở trong tay, khí thế tăng vọt!
Ý chí của Đậu Xuất cũng tựa như một thanh lợi kiếm, xông thẳng lên trời: "Nếu đã là tiên vũ chi tranh, vậy thì tới tranh đi! Cùng lắm thì lão phu liều mạng bất chấp thọ nguyên, xem xem có thể đem hai người các ngươi đánh cho tàn phế không!"
"Đậu Xuất tiền bối, ta tới giúp ngươi!"
"Ta cũng thế !"
"Còn có ta nữa!"
Người trong võ đạo nhất hô bá ứng, võ giả không tham gia vòng này đều tới bên cạnh của Đậu Xuất, bộ dạng quyết tâm thề sống chết vốn tiên đạo. Bọn họ vốn đã tuyệt vọng, nhưng nhìn thấy Đậu Xuất xuất hiện, bọn họ lại một lần nữa dâng lên ý chí chiến đấu. Ít nhất bọn họ hiểu , thì ra Cấm Tiên Cốc không có bỏ rơi bọn họ, mà một mực âm thầm có người thủ hộ bọn họ.
"Đậu Xuất tên điên này thật sự muốn liều mạng rồi! ? Vô Yên, ngươi cũng cẩn thận chút!"
Lãnh Vô Tình sắc mặt ngưng trọng, không dám có chút coi thường, hắn biết người của Cấm Tiên Cốc mà nổi điên lên, ngay cả chính bọn hắn đều phải sợ hãi, đây mới là một đám người điên không để tâm sống chết!
Ngay khi Đậu Xuất chuẩn bị lao tới liều mạng, giữa quảng trường phát sinh dị biến.
"Ong ong ông! ! !"
Khí lãng cuồn cuộn, trận trận ba động từ trong ma sát tràn ngập huyết sắc truyền đến.
Chẳng lẽ còn có biến số hay sao! ?
Mọi người đưa ánh mắt tập trung tới giữa quảng trường, nơi đó chính là vị trí của Vân Phàm, ngay cả Đậu Xuất cùng Thánh Địa Trưởng lão cũng ngừng động tác, chú ý biến hóa nơi này.
"Xuy —— "
Một đạo quang mang cường liệt giải khai ma sát, xua tan huyết sắc.
"Chuyện gì xảy ra? ! Ánh sáng từ nơi nào vậy! ?"
"Thật là chói mắt!"
"Chuyện gì vậy, hoàn toàn không nhìn thấy nữa rồi!"
Mọi người chỉ cảm thấy hai mắt bỗng nhiên đau nhói, không khỏi lấy tay che chắn.
Trong ánh sáng chiếu rọi, huyết sắc dần dần bị xua tan, lộ ra một thân ảnh như ẩn như hiện đang đứng vững vàng.
"Là hắn! ? Tiểu tử kia còn chưa chết! ? Làm sao có thể như vậy! ?"
"Đến vậy mà không chết được, Thánh Địa lần này thật mất mặt rồi!"
"Hắc hắc, đáng đời a!"
...
"Ha ha ha, là Vân Phàm tông sư! Thật sự không có chuyện gì!"
"Hảo hảo hảo! Thật sự quá tốt rồi!"
Chung quanh vang lên hò reo vui sướng, tiên đạo thế lực thì không dám tin, tán tu nhìn có chút hả hê, mà võ đạo nhất phương vui mừng vô kể, nhất là Đậu Xuất, nắm trường kiếm cười sung sướng, tựa như oán khí tích tụ vừa rồi cũng đã phóng hết ra.
Theo huyết sắc tan dần, thân ảnh Vân Phàm dần dần hiển lộ.
Mọi người ngừng thở ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy quần áo của hắn rách nát, mấy chỗ nhuốm máu, đầu tóc hỗn loạn, nhìn qua chật vật vô cùng. Nhưng mà, vô luận thương thế của hắn nặng tới cỡ nào, máu chảy nhiều ra sao, hắn vẫn đứng thẳng người. Như lúc hắn mới vào tiên đạo, chín bước vấn đạo, chưa từng khuất phục.
Thánh Địa thì sao? Tiên đạo đại năng thì sao?
Các ngươi ép ta, nhưng không ép nổi ta!
"Khúc khích!"
Ở trên vai Vân Phàm, có một con tử thiền cỡ bàn tay, nó ôm một chiếc kim kén bằng long nhãn, đang hấp thụ ma sát chung quanh.
Mỗi lần hút lấy một tia, tử thiền khẽ rung lên hai cánh, lộ ra vẻ hưng phấn.
Trong một sát na, Vân Phàm động, cả người hóa thành một đạo phong mang, hướng về phía Tâm Vô Lệ phóng đi.
"Tư! ! !"
Phong mang công kích tường băng, phát ra thanh âm bén nhọn.
Từ đầu tới cuối, Vân Phàm cũng không mở miệng, trong mắt chỉ có chuyên chú! Chỉ có chấp nhất!
Ý chí của hắn chính là phong mang của hắn, tín niệm của hắn chính là sắc bén vô song, hắn dũng cảm tiến bước, không sợ không hãi, hắn tin tưởng bất kể trở ngại gì, bất kể trói buộc nào, chỉ cần là địa phương mà phong mang của mình chạm đến, chính là quang minh, chính là tan biến!
"Răng rắc!"
Một tiếng vỡ vụn vang lên khe khẽ, trong lòng mọi người lại như âm thanh đòi mạng.
"Thánh Nữ đại nhân cẩn thận!"
"Không tốt!"
"Mau dừng tay —— "
Tường băng rốt cục không chịu nổi phong mang sắc bén, cuối cùng sụp đổ, mà cự linh huyền băng thú cũng hóa thành tro bụi, hồn phi phách tán!
"Phốc!"
Tiên linh bị hủy, thần hồn của Tâm Vô Lệ trọng thương, máu tươi bắn ra, sắc mặt tái nhợt.
Hôm nay Tâm Vô Lệ đã dùng toàn bộ các thủ đoạn, nhưng như cũ không thể ngăn trở phong mang của Vân Phàm. Nhìn khí tức bén nhọn xâm chiếm tâm thần, phảng phất tử vong đang đè xuống, cảm xúc tuyệt vọng ăn mòn tâm linh của nàng.
"Không! Ta sẽ không chết ! Ta sẽ không... Đại Trưởng lão cứu ta!"
Tâm Vô Lệ đã chẳng quan tâm đến mặt mũi, vừa lùi bước vừa gào thét cầu cứu.
"Tiểu tặc ngươi dám!"
Lại một tiếng quát vang lên, thanh âm lanh lảnh của Lãnh Vô Tình vang dội thiên địa.
Song lúc hắn muốn xông vào Hoàng thành quảng trường, một đạo tử quang đột nhiên đánh tới, không phải Đậu Xuất còn có thể là ai.
"Ha ha ha! Tên ẻo lả, không phải ngươi vừa rồi rất bình tĩnh hay sao? Đừng đi vội vã như thế!"
Đậu Xuất không khách khí, cầm chân Lãnh Vô Tình, không để cho đối phương có cơ hội đột phá.
Bên kia, Lãnh Vô Yên cũng bị Khương Công Vọng ngăn cản, trong chốc lát không thể thoát thân.
"Lãnh Nhị Trưởng lão, nhiều năm như vậy không gặp, sao không ngồi xuống ôn chuyện?"
Nghe Khương Công Vọng cất lời mời, Đậu Xuất lập tức tiếp lời: "Không sai không sai, chúng ta mấy lão gia hỏa nhiều năm không gặp, hôm nay có cơ hội gặp lại, chuyện giữa đám tiểu bối, để cho bọn chúng tự xử lý đi."
Đối mặt với lời châm biếm của Đậu Xuất, Lãnh thị huynh muội sắc mặt khó coi dị thường, những lời này rõ ràng là vừa rồi Lãnh Vô Tình nói cho đối phương nghe .
Bất đắc dĩ, Lãnh Vô Tình chỉ có thể uy hiếp nói: "Đậu Xuất, ngươi phải hiểu rõ, Vô Lệ Thánh nữ chính là nữ nhi của Thánh chủ, nàng là huyết mạch duy nhất, nếu tiểu tử kia dám động tới một sợi tóc của nàng, Thánh chủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn, Cấm Tiên Cốc các ngươi cũng chưa chắc đã giữ được hắn."
"Hừ!"
Đậu Xuất nghe thế nhất thời không cười được, chân mày thâm tỏa, tựa như đang phân vân.
Mà chênh lệch giữa Thần Hải sơ kỳ cùng với Thần Hải hậu kỳ, cũng giống như chênh lệch giữa cảnh giới Thần Đan và cảnh giới Thần Phủ, không thể dùng số lượng để so sánh được.
Tâm Vô Lệ tuy là Thần Hải sơ kỳ nhưng nàng có căn cơ thâm hậu, có lẽ có thể đánh ngang tay với tiên đạo đại năng Thần Hải trung kỳ, nhưng nàng tuyệt đối không thể nào đối địch nổi với tiên đạo đại năng Thần Hải hậu kỳ, đây chính là khác biệt về bản chất, cho dù là hồn bảo hoặc thần thông cũng khó lòng đền bù.
Vì vậy, Đậu Xuất trong lòng hiểu rõ ràng, Khương Công Vọng tuy là lão tổ tông của hoàng tộc, cùng tương giao với hắn tâm đầu ý hợp, nhưng vấn đề liên quan tới phải trái, đối phương nhất định sẽ phải coi trọng căn cơ hoàng tộc.
Không phải Khương Công Vọng không nể tình mình, mà là hắn không thể làm được, Thánh Địa quá cường thế, cũng quá mức cường đại. Mà chủ yếu nhất chính là hoàng tộc còn không chuẩn bị quyết liệt với Thánh Địa.
...
"Chó má! Một tên ẻo lả, một kẻ nửa ông nửa bà, dám coi thường Cấm Tiên Cốc chúng ta ư!"
Đậu Xuất trong lòng bất chấp mọi chuyện, một quả kiếm hoàn màu tím từ trong miệng bay ra, rơi vào trong bàn tay, hóa thành một thanh trường kiếm hàn quang màu tím.
Kiếm này tên là 【 Tử Trần 】, huyết văn gắn đầy trên thân kiếm, tính ra phải hơn một ngàn đạo, chính là một trong hai kiện thiên luyện thần binh mà Cấm Tiên Cốc sở hữu.
Võ đạo thần binh bình thường thu vào trong cơ thể võ giả, dùng máu huyết dựng dưỡng, uy lực tự nhiên không phải chuyện đùa. Nhưng nếu như một võ giả sử dụng thần binh quá độ, hậu quả trực tiếp nhất chính là tiêu hao khí huyết, vì vậy mà hảo tổn thọ nguyên.
Chỉ là Đậu Xuất đang nổi nóng, làm gì để tâm nhiều chuyện đến thế.
Kiếm ở trong tay, khí thế tăng vọt!
Ý chí của Đậu Xuất cũng tựa như một thanh lợi kiếm, xông thẳng lên trời: "Nếu đã là tiên vũ chi tranh, vậy thì tới tranh đi! Cùng lắm thì lão phu liều mạng bất chấp thọ nguyên, xem xem có thể đem hai người các ngươi đánh cho tàn phế không!"
"Đậu Xuất tiền bối, ta tới giúp ngươi!"
"Ta cũng thế !"
"Còn có ta nữa!"
Người trong võ đạo nhất hô bá ứng, võ giả không tham gia vòng này đều tới bên cạnh của Đậu Xuất, bộ dạng quyết tâm thề sống chết vốn tiên đạo. Bọn họ vốn đã tuyệt vọng, nhưng nhìn thấy Đậu Xuất xuất hiện, bọn họ lại một lần nữa dâng lên ý chí chiến đấu. Ít nhất bọn họ hiểu , thì ra Cấm Tiên Cốc không có bỏ rơi bọn họ, mà một mực âm thầm có người thủ hộ bọn họ.
"Đậu Xuất tên điên này thật sự muốn liều mạng rồi! ? Vô Yên, ngươi cũng cẩn thận chút!"
Lãnh Vô Tình sắc mặt ngưng trọng, không dám có chút coi thường, hắn biết người của Cấm Tiên Cốc mà nổi điên lên, ngay cả chính bọn hắn đều phải sợ hãi, đây mới là một đám người điên không để tâm sống chết!
Ngay khi Đậu Xuất chuẩn bị lao tới liều mạng, giữa quảng trường phát sinh dị biến.
"Ong ong ông! ! !"
Khí lãng cuồn cuộn, trận trận ba động từ trong ma sát tràn ngập huyết sắc truyền đến.
Chẳng lẽ còn có biến số hay sao! ?
Mọi người đưa ánh mắt tập trung tới giữa quảng trường, nơi đó chính là vị trí của Vân Phàm, ngay cả Đậu Xuất cùng Thánh Địa Trưởng lão cũng ngừng động tác, chú ý biến hóa nơi này.
"Xuy —— "
Một đạo quang mang cường liệt giải khai ma sát, xua tan huyết sắc.
"Chuyện gì xảy ra? ! Ánh sáng từ nơi nào vậy! ?"
"Thật là chói mắt!"
"Chuyện gì vậy, hoàn toàn không nhìn thấy nữa rồi!"
Mọi người chỉ cảm thấy hai mắt bỗng nhiên đau nhói, không khỏi lấy tay che chắn.
Trong ánh sáng chiếu rọi, huyết sắc dần dần bị xua tan, lộ ra một thân ảnh như ẩn như hiện đang đứng vững vàng.
"Là hắn! ? Tiểu tử kia còn chưa chết! ? Làm sao có thể như vậy! ?"
"Đến vậy mà không chết được, Thánh Địa lần này thật mất mặt rồi!"
"Hắc hắc, đáng đời a!"
...
"Ha ha ha, là Vân Phàm tông sư! Thật sự không có chuyện gì!"
"Hảo hảo hảo! Thật sự quá tốt rồi!"
Chung quanh vang lên hò reo vui sướng, tiên đạo thế lực thì không dám tin, tán tu nhìn có chút hả hê, mà võ đạo nhất phương vui mừng vô kể, nhất là Đậu Xuất, nắm trường kiếm cười sung sướng, tựa như oán khí tích tụ vừa rồi cũng đã phóng hết ra.
Theo huyết sắc tan dần, thân ảnh Vân Phàm dần dần hiển lộ.
Mọi người ngừng thở ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy quần áo của hắn rách nát, mấy chỗ nhuốm máu, đầu tóc hỗn loạn, nhìn qua chật vật vô cùng. Nhưng mà, vô luận thương thế của hắn nặng tới cỡ nào, máu chảy nhiều ra sao, hắn vẫn đứng thẳng người. Như lúc hắn mới vào tiên đạo, chín bước vấn đạo, chưa từng khuất phục.
Thánh Địa thì sao? Tiên đạo đại năng thì sao?
Các ngươi ép ta, nhưng không ép nổi ta!
"Khúc khích!"
Ở trên vai Vân Phàm, có một con tử thiền cỡ bàn tay, nó ôm một chiếc kim kén bằng long nhãn, đang hấp thụ ma sát chung quanh.
Mỗi lần hút lấy một tia, tử thiền khẽ rung lên hai cánh, lộ ra vẻ hưng phấn.
Trong một sát na, Vân Phàm động, cả người hóa thành một đạo phong mang, hướng về phía Tâm Vô Lệ phóng đi.
"Tư! ! !"
Phong mang công kích tường băng, phát ra thanh âm bén nhọn.
Từ đầu tới cuối, Vân Phàm cũng không mở miệng, trong mắt chỉ có chuyên chú! Chỉ có chấp nhất!
Ý chí của hắn chính là phong mang của hắn, tín niệm của hắn chính là sắc bén vô song, hắn dũng cảm tiến bước, không sợ không hãi, hắn tin tưởng bất kể trở ngại gì, bất kể trói buộc nào, chỉ cần là địa phương mà phong mang của mình chạm đến, chính là quang minh, chính là tan biến!
"Răng rắc!"
Một tiếng vỡ vụn vang lên khe khẽ, trong lòng mọi người lại như âm thanh đòi mạng.
"Thánh Nữ đại nhân cẩn thận!"
"Không tốt!"
"Mau dừng tay —— "
Tường băng rốt cục không chịu nổi phong mang sắc bén, cuối cùng sụp đổ, mà cự linh huyền băng thú cũng hóa thành tro bụi, hồn phi phách tán!
"Phốc!"
Tiên linh bị hủy, thần hồn của Tâm Vô Lệ trọng thương, máu tươi bắn ra, sắc mặt tái nhợt.
Hôm nay Tâm Vô Lệ đã dùng toàn bộ các thủ đoạn, nhưng như cũ không thể ngăn trở phong mang của Vân Phàm. Nhìn khí tức bén nhọn xâm chiếm tâm thần, phảng phất tử vong đang đè xuống, cảm xúc tuyệt vọng ăn mòn tâm linh của nàng.
"Không! Ta sẽ không chết ! Ta sẽ không... Đại Trưởng lão cứu ta!"
Tâm Vô Lệ đã chẳng quan tâm đến mặt mũi, vừa lùi bước vừa gào thét cầu cứu.
"Tiểu tặc ngươi dám!"
Lại một tiếng quát vang lên, thanh âm lanh lảnh của Lãnh Vô Tình vang dội thiên địa.
Song lúc hắn muốn xông vào Hoàng thành quảng trường, một đạo tử quang đột nhiên đánh tới, không phải Đậu Xuất còn có thể là ai.
"Ha ha ha! Tên ẻo lả, không phải ngươi vừa rồi rất bình tĩnh hay sao? Đừng đi vội vã như thế!"
Đậu Xuất không khách khí, cầm chân Lãnh Vô Tình, không để cho đối phương có cơ hội đột phá.
Bên kia, Lãnh Vô Yên cũng bị Khương Công Vọng ngăn cản, trong chốc lát không thể thoát thân.
"Lãnh Nhị Trưởng lão, nhiều năm như vậy không gặp, sao không ngồi xuống ôn chuyện?"
Nghe Khương Công Vọng cất lời mời, Đậu Xuất lập tức tiếp lời: "Không sai không sai, chúng ta mấy lão gia hỏa nhiều năm không gặp, hôm nay có cơ hội gặp lại, chuyện giữa đám tiểu bối, để cho bọn chúng tự xử lý đi."
Đối mặt với lời châm biếm của Đậu Xuất, Lãnh thị huynh muội sắc mặt khó coi dị thường, những lời này rõ ràng là vừa rồi Lãnh Vô Tình nói cho đối phương nghe .
Bất đắc dĩ, Lãnh Vô Tình chỉ có thể uy hiếp nói: "Đậu Xuất, ngươi phải hiểu rõ, Vô Lệ Thánh nữ chính là nữ nhi của Thánh chủ, nàng là huyết mạch duy nhất, nếu tiểu tử kia dám động tới một sợi tóc của nàng, Thánh chủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn, Cấm Tiên Cốc các ngươi cũng chưa chắc đã giữ được hắn."
"Hừ!"
Đậu Xuất nghe thế nhất thời không cười được, chân mày thâm tỏa, tựa như đang phân vân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook